Chung Cực Nhân Loại

Chương 118: Đến Phủ!






“Nhiệm vụ?”
Lục Dạ vừa định từ chối vì hắn không có lý do gì phải gánh một cục nợ trên lưng cả, nhưng hệ thống đột nhiên thông báo khiến hắn nhíu mầy lại.
Tên: Hoàng Triều Sụp Đổ.
Thời hạn: 45 ngày.
Miêu tả: Thanh Nguyên Hoàng Triều có mối thù sâu xa với kí chủ, vì vậy cần nhanh chống diệt sát thế lực này.[Không sử dụng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc phong tỏa không gian]
Phần thưởng: Ranh Giới Yêu Quái huyết mạch, Thái Dương Chủ Quyền-Chòm Bọ Cạp.
Thất bại: Tu vi giảm xuống 1 đại cảnh giới.
Nhìn sơ qua nhiệm vụ này Lục Dạ liền hơi suy nghĩ, vậy là hắn có thể dùng những thủ đoạn khác nhưng dùng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc để phong tỏa không gian thì lại không.

Việc này cũng dễ hiểu, nếu hắn có thể tùy ý dùng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc thì chỉ cần đánh rồi thủ đánh rồi thủ, Đế Vương cũng phải biệt khuất mà chết.
Phần thưởng cũng vô cùng hấp dẫn, kèm theo đó là trừng phạt không hề dễ nuốt.

Tóm lại, hắn đều đã đắc tội với Thanh Nguyên Hoàng Triều thì một trận chiến là không tránh khỏi.
“Được, ta đồng ý với ngươi!”
Lục Dạ ý nghĩ lóe lên, thế là hắn liền nhìn Thanh Nhã Tâm nói.


Dù sao có thêm một mỹ nữ đồng hành bên người miễn phí, ngu mới không chấp nhận.
“Vậy….”
Thanh Nhã Tâm nghe được lời đồng ý của Lục Dạ liền mừng rỡ vô cùng, nàng chợt như nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt nàng đỏ bừng bàn đưa tay cởi ra y phục mỏng manh trên người mình, y phục này là do Lục Dạ lúc trước cho nàng, vì là kiểu quần áo hiện đại nên Thanh Nhã Tâm cởi ra cực kỳ khó khăn.
“Bộp!”
“Haha, được rồi.

Hiện giờ bổn đại gia vẫn là chưa muốn ngươi, chờ khi nào ngực ngươi to hơn chưa nữa đi rồi tính tiếp!”
Lục Dạ nhìn thấy Thanh Nhã Tâm bộ dáng run rẩy xấu hổ lại bối rối không biết là sao cởi ra y phục liền cười một tiếng, hắn đặt tay lên đầu nàng xoa xoa vài cái rồi để lại như vậy một câu nói rời đi.

Không phải Lục Dạ là chính nhân quân tử hay gì mà là do hắn muốn trước tiên phá hủy Thanh Nguyên Hoàng Triều, hoàn toàn gỡ bỏ trong lòng guốc mắt đến lúc đó thu thập nàng cũng không trễ.
“Ta…..ta rõ ràng không nhỏ!!”
Thanh Nhã Tâm sững sờ vài giây rồi liền đỏ bừng mặt không biết do xấu hổ hay tức giận, nàng quay lại hét lên một tiếng ủy khuất nhưng Lục Dạ đã từ lâu rời khỏi Dạ Linh Châu.
“Hắn thích to sao?”
Thanh Nhã Tâm thấy vậy liền hơi nghi ngờ dùng tay mình nâng đỡ lấy bộ ngực tuy không to những cũng rất vừa tay của nàng.

Nàng xoa xoa đến phát nghiện mà không để ý xung quanh.
“À này, ngươi gọi ta là Lục Dạ…..”
Đột nhiên thân ảnh Lục Dạ đúng lúc này lại xuất hiện trong Dạ Linh Châu một lần nữa, hắn định cho nàng biết mình tên thật ai ngờ chưa nói hết câu thì đã thấy được xuân cảnh xịt máu mũi như thế này.
Nữ tử thanh xuân tịnh lệ tự xoa nắn đôi đại bạch thỏ, thi thoảng núm vú hồng hào lại lộ ra khiến Lục Dạ dù không muốn cũng phải hơi phản ứng lại, bên dưới hắn cậu em biểu thị dữ dội.
“Khụ khụ, tiểu dâm nữ ngươi thật sự như vậy đói khát sao?”
Lục Dạ họ khan vài tiếng đánh tỉnh Thanh Nhã Tâm đang nghiện xoa xoa kia, cái cảnh này đúng là đủ nóng mắt a.

Tuy vậy hắn thật sự không có ý định ăn nàng hiện bây giờ.
“Ahh!!!”
“Thôi, bổn đại gia không làm phiền ngươi nữa giờ ta đi thiệt đây tiểu dâm nữ!”
“Khoan….”
Thanh Nhã Tâm khôi phục lại tinh thần, nàng nhìn Lục Dạ rồi lại nhìn mình hai tay vẫn còn đang nắm chặt hai khỏa bạch thỏ, nhất thời mặt nàng liền đỏ chót hét toáng lên.

Lục Dạ thấy vậy cũng chào tạm biệt nàng một cái rồi liền ra khỏi Dạ Linh Châu, hắn sợ nếu mình ở lại thì thật sự không nhịn được đè tiểu công chúa này ra mất.
Thế rồi trong Dạ Linh Châu giờ chỉ còn Thanh Nhã Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, cách đó không xa là tiểu yêu quái đang bình thản nằm ngủ.
Với tình cảnh xấu hổ như vậy, tất nhiên là Lục Dạ không để ý tiểu yêu quái đang nằm ngủ một bên.


Nếu hắn để ý thì sẽ thấy được hình dạng trón đen của nó xuất hiện một vết nứt nhỏ……
………
Thủy Thiên Cung……
Dưới đấy biển sau thẩm là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ trang trí bởi từng hạt ngọc trai trắng đẹp đẽ, nơi đây chính là Thủy Thiên Cung một Đế Vương cấp thế lực.
So với Thanh Nguyên Hoàng Triều thì dù Thủy Thiên Cung chỉ có một vị Cung Chủ đạt tới Đế Vương đỉnh tiêm cảnh giới nhưng với diện tích hơn 80% là biển cả của Thanh Thủy Tinh, chiến lực tổng quát thì Thủy Thiên Cung lại vượt qua cả Thanh Nguyên Hoàng Triều.
“Cung Chủ, chúng ta vừa mất đi hai vị trưởng lão Đế Giả!”
Một lão bà khuôn mặt trầm trọng bước vào chính điện, lão bà kia tu vi không hề kém cạnh Đế Giả đỉnh tiêm.

Lão bà đi vào trong chính điện liền chấp tay cúi đầu nghiêm trọng nói.
“Là ai làm?”
Âm thanh lãnh băng truyền ra, chỉ thấy trong chính điện ngay chỗ chủ vị kia ngồi một nữ tử tuyệt sắc, mái tóc nàng xanh thẫm như đại dương xỏa dài xuống.

Nữ tử kia không ai khác chính là Chu Hải Yên.
Nếu Lục Dạ có mặt ở đây thì tin chắc rằng hắn cũng không hề bất ngờ khi Chu Hải Yên là cung chủ của Thủy Thiên Cung, dù sao nàng tu vi cũng không thấp.
Chu Hải Yên nghe lão bà kia báo cáo liền nhíu lại đôi mắt.

Thủy Thiên Cung Tiên Đế cảnh cường giả vốn đã ít, giờ một lần lại tổn thất tới hai người khiến nàng không thể không lưu tâm.
“Chính là tên thiếu niên trên Thiên Kiêu Bảng vài ngày trước ngày mới hỏi tên, Tây Hương Thập Lục Dạ!”
Lão bà sắc mặt trầm trọng không hề dễ nhìn từng chữ nói ra, danh tiếng của Lục Dạ có thể nói là toàn thể Thanh Thủy Tiên Giới không nơi nào không biết.

Cái giá Đan Viêm Cốc đưa ra để lấy mạng hắn quá lớn, tin chắc không bao lâu sẽ truyền ra cả Thanh Thủy Tiên Giới này.
Tất nhiên ngoài sức mạnh ngịch thiên sát Đế như rơm rạ của tên thiên kiêu này, bà còn e ngại các thế lực có quan hệ với hắn, nhìn sơ qua thì lại kinh khủng phát hiện không có thế lực nào dưới Đế Tôn cấp hết.

Vì vậy lần này bà tới một phần là thông báo cho Cung Chủ, phần còn lại là khuyên nàng đừng nên dính dáng đến tên sát tinh này.
Tất nhiên là bà ta hiểu lần Chu Hải Yên vài ngày trước hỏi thông tin về Lục Dạ là muốn giết hắn trao đổi với Đan Viêm Cốc, thật ra nàng hỏi về Lục Dạ chỉ là tò mò mà thôi.
“Là hắn!”
Chu Hải Yên nghe được việc này là do Lục Dạ làm liền kinh ngạc đứng lên, nàng dù biết hắn rất khó lường nhưng không ngờ lần thứ hai nghe đến hắn lại là giết chết hai vị Yêu Đế Giả.
“Cung chủ, lão thân khuyên ngươi vẫn là…..”
“Hai tên kia đã làm gì mà bị hắn giết?”
Lão bà thấy Chu Hải Yên đứng bật lên như vậy cứ tưởng nàng đang lửa giận ngập trời liền vội khuyên can, nhưng thây vì tức giận Chu Hải Yên lại cắt đứt lời nó của bà ta.
Nàng giọng nói hơi ngẫm nghĩ hỏi, theo nàng suy đoán, Lục Dạ có thể tùy tiện vứt một cái Bán Đế cấp thảo dược cho nàng coi như bồi thường thì chắc cũng không thiếu gì mấy món Đế Cấp, việc giết hai tên Đế Giả cũng chẳng có ích lợi gì nên vì vậy chắc có một lý do nào đó khác.
Lão bà thấy Cung Chủ bĩnh tĩnh không hề tức giận liền thở phào, bà sau đó đành bịa ra chuyện là do hai tên Yêu Đế gây sự với Lục Dạ trước nên mới bị phản sát mà không biết sự thật đúng là như thế.

“Là vậy sao…..”
Chu Hải Yên nghe lão bà giải thích cũng gật đầu chấp nhận không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Cung chủ, bên phía Đan Viêm Cốc gửi tới cho ngài một thỏa thuận ta nghĩ ngài nên xem qua!”
Lão bà kia nhìn thấy Chu Hải Yên không có biểu hiện gì lạ liền thở phào, bà như chợt nhớ ra điều gì đó liền từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một quyền trục thư đưa đến trước mặt Chu Hải Yên.
“Rầm!”
“Bọn hắn dám!!”
Chu Hải Yên mang theo chút ít nghi hoặc mở ra quyển trục thư xem xét, ánh mắt nàng lướt qua vài dòng chữ đầu tiên liền hiện lên thần sắc mừng rỡ nhưng khi đọc đến những dòng cuối nàng lại tức giận Đế uy tung bay quát lạnh một tiếng.
Lão bà đứng trước mặt nàng hoàn toàn không dám hó hé nữa lời, việc này quá trọng đại với Thủy Thiên Cung và cũng liên hệ chí mạng đến Chu Hải Yên nên bà giao hết quyền quyết định cho nàng.
“Chuyển lời cho bọn họ, bổn tọa 3 ngày sau liền cho Đan Viêm Cốc câu trả lời!”
Chu Hải Yên hai tay siết chặt trong mắt đều là hoang mang cùng do dự, cuối cùng nàng thở ra một hơi nhìn lão bà nói.
“Lão thân sẽ làm!”
Lão bà gật đầu một cái rồi liền đi ra khỏi chính điện, trong mắt bà là bất đắc dĩ nói thế nào cung chủ vẫn là cực kỳ yêu thương muội muội của mình nên mới như vậy do dự.
Đại điện vắng vẽ chỉ còn lại Chu Hải Yên ngồi im lặng trên chiếc ghế chủ vị, nàng đang suy nghĩ có nên đồng ý với điều kiện của Đan Viêm Cốc.
“Hắn lúc đó…..”
Chợt trong đầu nàng lại lóe lên hình bóng thiếu niên cùng câu nói trước khi hắn rời đi nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu buông bỏ suy nghĩ đó.
Chu Hải Yên đứng dậy chớp mắt liền biến mất khỏi đại điện, để lại đại điện tráng lệ nhưng vắng vẻ hiêu quạnh.
……..
“Hắt xì!”
“Là mỹ nhân nào đang thầm nhớ bổn đại gia a?”
Lục Dạ đứng trên nền đá xung quanh hắn là phố người tấp nập đã bình ổn lại sau bao nhiêu biến cố.

Hắn cái mũi hơi nhúc nhíc rồi liền hắt hơi một cái khiến Lục Dạ trong lòng nghĩ ngờ tự nói, hắn cũng không nghĩ mình có thể bị cảm.
“Chỗ này!”
Lục Dạ không để tâm mấy cái hắt xì kia, hắn tiếp tục cất bước trên dòng phố đông đúc, rất nhanh hắn liền dừng lại trước một đại môn của một khu trang viên rộng lớn.
Chỉ thấy trên đại môn của trang viên kia ghi to lớn ba chữ màu đỏ tươi toát ra uy thế kinh khủng.
“Tào Tướng Phủ!”