Nhiều năm trước Tô Khinh hầu như không có cái gọi là cảm giác phương hướng, đi cùng ba mẹ ra ngoài du lịch, đôi khi y vừa cúi đầu thất thần đã không biết mình chạy đến phương trời nào, chỉ biết ngồi xổm ở góc tường chờ người đến đón.
Ở thành phố B, Tô Khinh chỉ cần ra khỏi khu vực nhà mình đã không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, hồi trung học y dốt đặc cán mai môn hình học không gian, liền lấy lý do là cảm giác phương hướng và sức tưởng tượng không gian quá kém vì trời sinh cha mẹ nuôi thành như thế, hết cách rồi.
Thế mà sau này Tô Khinh bị hoàn cảnh bức bách biến thành một cái máy GPS hình người, bất cứ chỗ nào bất cứ ở đâu, y cũng có thể tính chính xác được vị trí của bản thân cùng với bốn phương tám hướng, con đường đã đi qua một lần sẽ tự động hóa thành bản đồ lưu trong đầu, lần sau có nhắm tịt mắt lại vẫn tìm đường ngon nghẻ. Y có tầm hiểu biết nhất định về các loại địa hình điển hình và quần thể kiến trúc, cho dù là đi vào ngõ ngách xa lạ cũng không dễ gì lạc đường, đến một nơi tùy ý đều có thể dùng tốc độ tối đa biến mình thành dân bản địa.
Tương lai nếu Tô Khinh không lăn lộn được nữa, có cái miệng nhả ra hoa kia vẫn thừa sức làm hướng dẫn viên du lịch có nghề, cho nên ấy mà, tiềm năng của con người đều là bị bức ép mới phát huy được cả đấy.
Vào trong căn cứ cũ, cộng thêm tấm bản đồ Hùng tướng quân đưa cho, trong lòng Tô Khinh đã nắm chắc. Y chỉ nhìn lướt qua một cái là biết tất cả các căn cứ Utopia bọn họ tìm được sau này đều chiếu theo khuôn mẫu của cái đầu tiên để xây dựng lên.
Tô Khinh một mặt tính toán tuyến đường, một mặt nhìn không chớp mắt lẩn vào bên trong. Tiếng chuông cảnh báo trong căn cứ vang lên ngày một dồn dập, bước chân của y lại không loạn nửa phần.
Càng ngày càng nhiều người lướt qua Tô Khinh tràn ra bên ngoài, tuy rằng ngoài đó chỉ có một mình Hồ Bất Quy, thế nhưng tên đã rời cung không thể quay đầu. Trước khi làm chuyện gì đó, chuẩn bị kĩ càng đến đâu đều không phải là thừa, song một khi đã động thủ thì không có đạo lý chần chừ lo nghĩ, không được bận tâm đến chuyện của người khác, làm tốt việc của mình, còn sống, chính là thắng lợi.
Bỗng nhiên, bước chân của Tô Khinh hơi khựng lại. Y lặng lẽ né sang bên cạnh một bước tránh người khỏi tầm mắt của người phụ nữ đứng đối diện___ Tưởng Lam.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tô Khinh cau mày, so với lần gặp trước, Tưởng Lam có vẻ béo hơn một chút, có điều sắc mặt lại không hề tốt chút nào, mái tóc vốn dĩ đen óng lại khô róc xác xơ búi lỏng khiến cho mụ đàn bà quái thai biến thái tính đàn ông này toát ra vài phần khí chất nhã nhặn.
Tưởng Lam không mang theo khẩu súng thương hiệu của cô ta, chỉ khoác một chiếc áo khoác thêu dòng chữ Utopia đứng trong góc khuất, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ra ngoài như có chút đăm chiêu.
Tất cả mọi người qua lại vội vàng, Tô Khinh không thể đứng mãi một chỗ. Y do dự một lát liền cất bước đi như không có chuyện gì xảy ra, gan lớn bằng trời chào hỏi với Tưởng Lam một câu.
Mùi hương đặc trưng trên thân thể nữ giới tràn vào khứu giác quá mức nhạy cảm của Tô Khinh, y biết mình không được phép căng thẳng, Tưởng Lam không phải là người thường, cô ta là Lam ấn, ở trong cự ly gần như vậy, tần suất tim đập thay đổi cũng có thể khiến cô ta phát hiện ra. Tô Khinh thấy Tưởng Lam hướng về phía mình hơi hơi gật đầu, y mới nâng tay lên, ngón tay lướt sát vị trí giấu súng trên thắt lưng.
Tưởng Lam tựa hồ cảm giác được gì đó. Cô ta quét mắt nhìn một lượt quanh những người vừa mới lướt qua mình, không thấy manh mối gì, lại nghi hoặc quay đầu lại. Cánh tay đang nâng lên của Tô Khinh như chưa hề tạm dừng mảy may, nó vuốt nhẹ qua khẩu súng, hướng thẳng lên trên, cực kì tự nhiên đặt lên vành mũ.
Sau đó y thấy được tầng hầm trong truyền thuyết, tốt lắm, ngay cửa trực sẵn mười tám chú bảo vệ, nếu không thể thần không biết quỷ không hay vòng qua bọn họ thì phải thu phục tất cả chỉ trong một lần.
Tô Khinh hít thật sâu một hơi rồi lắc mình trốn đi, một lát sau, y đổi một gương mặt mới, trên người mặc thường phục bôi máu me be bét, tóc tai rối bời, trên mũi gác cặp kính vỡ một mắt, cầm trong tay khẩu súng lục cũ kĩ chỉ còn có hai viên đạn… Khuôn mặt kia nhìn kiểu gì cũng thấy giống bác sĩ lưu manh Lục Thanh Bách của đội Quy Linh nhà họ.
Tô Khinh dùng tạo hình này lộ mặt lập tức đổi được phản ứng nồng nhiệt của đại đa số các bạn trẻ vây xem___ Mười tám họng súng tối om lập tức chĩa thẳng vào đầu y.
Tô Khinh từ từ giơ hai tay lên cao, hướng nòng súng lục lên trời, sau đó cực kì thong thả ngồi xuống như bệnh nhân thoát vị đĩa đệm, cuối cùng đặt súng xuống đất.
Hai tên bảo vệ đứng trước liếc nhau, một tên đi tới, tên còn lại cầm súng nhắm thẳng vào Tô Khinh để yểm trợ cho đồng bạn. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, gã đá văng khẩu súng trên mặt đất, lôi Tô Khinh dậy, thô bạo soát người.
Tô Khinh thở dốc kịch liệt, bờ môi run run như vừa trải qua chuyện gì kinh hoàng, con mắt đảo tới đảo lui, mồ hôi trên trán túa ra theo đường đi của nòng súng trong tay bảo vệ. Y dùng âm thanh biến điệu hoảng sợ run rẩy nói: “Tôi… Tôi muốn gặp giáo sư Trịnh… Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm ông ấy!”
Trông y như thở không ra hơi, nếu lúc này có người đặt tay lên người y thì sẽ phát hiện toàn thân y đều run bần bật. Bảo vệ soát người lục kĩ từ đầu đến chân y mà không tìm được vật nguy hiểm nào, bấy giờ mới liếc nhìn đồng bạn, hỏi y: “Mày là ai?”
“Tôi… Tôi là…” Tô Khinh rung rung yết hầu, “Tôi là Lục Thanh Bách, chứng minh thư ở trong… ở trong… túi áo trái trước ngực… Các anh có thể xem xem… có thể xem xem.”
Thực ra không chỉ có chứng minh thư của bác sĩ Lục, Tô Khinh có chút cuồng sưu tầm các loại chứng nhận giả chứng minh thư giả, cho nên những người y quen biết đều bất hạnh được ghi danh trong cái kho tàng trữ không dám đưa ra ngoài ánh sáng của y hết, người càng quen thì có càng nhiều___ Tỷ dụ như mấy thứ giấy tờ giả của đội trưởng Hồ y có đến vài bộ, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng chúng nó để lấy giả tráo thật chuồn ra ngoài làm chuyện phi pháp phá kỉ luật.
Vì nảy ra ý tưởng nhất thời nên y hóa trang không được hoàn mỹ cho lắm, người không quen khó lòng phân biệt được mặt thật với khuôn mặt biến dạng nghiêm trọng trong ảnh chứng minh thư, nhưng người quen chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đây là hàng rởm.
Tô Khinh đang đánh cược. Y cược Lục Thanh Bách không phải là kẻ phản bội kia___ Nếu như trung tâm kĩ thuật và sở chữa trị của bọn họ đều nằm trong tay đối phương thì thực sự là không cần phải đấu nữa, cả nhà ai về ngõ ấy tắm rửa sạch sẽ xong đâm đầu chết luôn cho rồi.
Bảo vệ lấy chứng minh thư trong túi ngực áo sơ mi của Tô Khinh, vừa nhìn thấy ba chữ “Đội Quy Linh” thì sắc mặt lập tức thay đổi. Gã đá mạnh vào sau đầu gối Tô Khinh, nhìn y không hề có lực phản kháng ngã sấp về phía trước, sau đó dí súng vào thái dương y: “Tốt nhất là mày đừng có giở trò gì.”
Tô Khinh nâng cặp kính mắt nghiêng lệch vỡ nát, mảnh vỡ cắt một đường dài trên má y, máu chảy từ trên mặt xuống cằm, cả khuôn mặt bầm tím nhếch nhác bụi đất không còn nhìn ra màu da nguyên bản. Y không nhúc nhích, gân xanh trên trán lại nổi lên giần giật: “Anh không biết chữ sao? Tôi chỉ là nhân viên kĩ thuật hậu cần! Là nhân viên kĩ thuật!”
Lồng ngực y cực lực phập phồng, ngoài mạnh trong yếu ho khan kịch liệt một hồi mới nói tiếp từng câu đứt quãng: “Một người bạn giúp tôi vào đây, tôi không thể nói ra hắn là ai, hắn vốn muốn đưa tôi đi gặp giáo sư Trịnh, nhưng bên ngoài đột nhiên vang… vang lên tiếng súng… Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Y nâng bàn tay run lẩy bẩy nắm lấy khẩu súng trên đầu mình: “Tôi nói cho anh biết, tôi tìm giáo sư Trịnh có chuyện rất quan trọng, nếu chậm trễ đại sự anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
Thanh niên đeo kính tuy rằng vẻ ngoài chật vật, bàn tay cầm súng run như cầy sấy, thế nhưng khi nói những lời này, trong ánh mắt lại lóe lên ánh sáng dị thường sắc bén khiến cho tay bảo vệ không nhịn được dao động.
Tô Khinh thầm nhíu mày. Y biết mình đang quá sốt ruột, thế nhưng việc đã đến nước này buộc phải tốc chiến tốc thắng, không còn đường nào khác. Y thoáng đảo mắt qua mấy tên bảo vệ đang đặt sự chú ý lên người mình, trong lòng tính toán vạn nhất mình bị lộ ở đây thì nắm chắc bao nhiêu khả năng xông thẳng vào trong được.
Đúng lúc này, một giọng nữ trầm thấp nặng nề vang lên sau lưng y: “Buông y ra, là ta đưa y vào.”
Tô Khinh sửng sốt cứng ngắc cả người. Giọng nói này y nhận ra được, là Tưởng Lam. Hiển nhiên lời nói của Tưởng Lam rất có trọng lượng, mấy tên bảo vệ bao vây Tô Khinh đồng loạt lùi một bước. Tô Khinh cúi đầu tránh ánh mắt của Tưởng Lam, run rẩy bò lên nhích về phía trước, còn cố ý lảo đảo như sợ hãi đến không đứng vững.
May mà Tưởng Lam chỉ liếc nhìn y một cái rồi lấy chứng minh thư ra, cô ta dùng một tay tóm vai Tô Khinh, đơn giản nói: “Tránh đường.”
Đám bảo vệ không dám ngăn cản cô ta, đều nghiêng người sang chừa ra một con đường cho hai người bọn họ vào trong, bàn tay nhìn qua có vẻ mềm mại nhỏ gầy của Tưởng Lam lại giống đôi gọng kìm bằng sắt siết chặt bả vai Tô Khinh như muốn khảm cả vào xương cốt. Tô Khinh nhịn không được mà cau mày, song không dám né tránh, không biết người đàn bà biến thái này có ý gì.
Nói ra cũng thật kỳ quái, trong quá trình nghiên cứu của Utopia sinh ra rất nhiều Lam ấn, bao gồm Trần Lâm đã chết, tên điên bị vứt bỏ mà đội của Hồ Bất Quy bắt được năm đó và cả Quế Tụng hồ đồ chết trong trung tâm vụ nổ cách đây không lâu… đều chỉ là những mẫu vật thí nghiệm rẻ mạt, nói bỏ là bỏ được ngay, khiến cho Tô Khinh không luận ra được quan hệ giữa Utopia với Lam ấn rốt cuộc là gì. Thế nhưng lần trước gặp Sử Hồi Chương và Tưởng Lam, y đã phát hiện giữa các Lam ấn cũng tồn tại vấn đề giai cấp.
Ngay cả Sử Hồi Chương cũng phải nhường Tưởng Lam ba phần, bây giờ cô ta còn không gặp trở ngại nào mà tiếp cận nơi trung tâm nhất trong căn cứ.
Con hổ cái này là Lam ấn đấy, Tô Khinh suy tính, làm thế nào hạ được cô ta đây…
Tưởng Lam lôi theo Tô Khinh càng chạy càng nhanh, y chú ý thấy cô ta đang tránh khỏi thiết bị theo dõi, may mà căn cứ này xây dựng đã lâu nên hệ thống theo dõi không quá hoàn thiện. Chạy tới một góc khuất bỏ hoang, Tưởng Lam bỗng nhiên đẩy mạnh y vào góc tường, Tô Khinh lảo đảo hai bước, đứng vững, khe khẽ dựa lưng lên tường im lặng đối diện với người phụ nữ trước mặt, không còn mảy may dáng vẻ sợ hãi vừa rồi.
Tưởng Lam hạ giọng nói, ngữ khí lại có chút dồn dập: “Ngươi là ai?”
Tô Khinh buông lỏng bả vai, cười nhẹ thành tiếng, tháo cặp kính vỡ trên sống mũi xuống: “Tưởng tiểu thư, chẳng phải cô dẫn tôi vào sao? Sao lại không biết tôi là ai vậy?”
Tưởng Lam nhìn y, mắt không hề chớp. Vẻ ngoài của cô ta thay đổi không ít, chỉ có ánh mắt và thần thái vẫn như trước kia. Tô Khinh vốn dĩ ghét nhất là ánh mắt này của cô ta, y thấy trong ánh mắt ấy có thú tính. Nó giống như ánh nhìn của một con báo hoa mai, trắng trợn, đầy tính công kích, hòa quyện với cái lạnh lẽo dường như tích tụ từ rừng rậm âm u, coi mạng người như cỏ rác, thích gì làm nấy.
Nhưng mà hiện tại y mới nhận ra kì thực Tưởng Lam cũng không đáng sợ đến thế. Cô ta đích xác giống như súc sinh, có điều súc sinh có lợi hại đến mấy chẳng phải cũng đều bị con người nhốt vào vườn bách thú sao?
“Ngươi nói ngươi là người của đội Quy Linh.” Ánh nhìn của Tưởng Lam quét tới nửa tờ chứng minh thư lộ ra khỏi túi áo y.
Tô Khinh nhướn mày, không nhanh không chậm nói: “Sao? Muốn kiểm tra chứng minh thư của tôi à?”
“Ngươi tới đây có mục đích gì?”
Tô Khinh càng thêm bình tĩnh, bởi vì y phát hiện người đàn bà trước đây mình căm phẫn và sợ hãi tột độ cư nhiên có đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, hỏi cái gì cũng hỏi trắng hẳn ra. Y chớt nhả hỏi lại: “Phía trên đã đình chỉ tất cả hoạt động của đội Quy Linh rồi, tôi đây còn trẻ, đương nhiên phải suy nghĩ cho tiền đồ của mình chứ, Tưởng tiểu thư, cô nói có phải không?”
Tưởng Lam sửng sốt.
Tô Khinh hơi nheo mắt lại: “Ngược lại là cô đó, vì sao chưa phân tốt xấu đã đưa một nhân vật không rõ địch ta như tôi vào… vị trí quan trọng nhất của quý căn cứ thế này?”
Tưởng Lam ngẩng phắt đầu lên hung dữ lườm y.
Tô Khinh nói thật nhỏ như đang thì thầm: “Cô nói xem, nếu có cơ hội, có phải tôi nên cố vấn cho giáo sư Trịnh một chút không…”
Còn chưa nói dứt lời, Tưởng Lam đã vươn ra một bàn tay, đầu ngón tay như đao đâm thẳng vào bụng y. Tô Khinh tránh đi, liền thấy mấy ngón tay của cô ta chém hằn mấy vệt dài trên vách tường___ Xem ra là vừa muốn mổ phanh bụng y đây mà.
Hai người ra tay trong không gian nhỏ hẹp, khoảng trống hữu hạn khiến cho cả hai đều không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, tôi tới cô lên kịch liệt như đang diễn một màn kịch câm. Tưởng Lam bóp chặt vai Tô Khinh, móng tay sắc nhọn như đao thép xuyên vào da thịt y, Tô Khinh nghiêng người nhấc chân đạp vào bụng cô ả.
Lúc này, Tưởng Lam phản ứng rất vội, cô ta cẩn thận lùi về bảo vệ bụng mình, cảnh giác nhìn y trừng trừng.
Sau phút ngỡ ngàng ban đầu, Tô Khinh hướng ánh mắt về đôi tay cứng rắn che trên bụng của Tưởng Lam, qua một lát, trên mặt y nở nụ cười lưu manh đầy hàm ý.
“Ô___” Y thấp giọng nói, “Hình như tôi hiểu ra rồi, thế nào? Tưởng tiểu thư vội vã lôi kéo viện trợ từ bên ngoài như vậy, lẽ nào là vì gần đây gặp chút phiền toái không giải quyết được?”
Tưởng Lam cắn môi.
Tô Khinh thầm nghĩ sau bao nhiêu năm mình ăn ở thiếu đạo đức, đại thần Nhân Phẩm cuối cùng cũng nhớ tới con chiên ngoan đạo cả ngày thắp hương cúng Xuân ca như mình rồi. Y nghĩ ngợi một chút, sau đó lấy một tờ giấy ăn lau lau lên mặt, mấy vết bầm tím bị lau sạch y như đất cát, cuối cùng y bóc viền mắt ra, đôi mắt bị ép thành hình dáng hẹp dài lập tức khôi phục nguyên trạng.
Tưởng Lam trợn mắt há mồm nhìn người trước mắt biến hình… biến thành một người quen. Cô ta không nhịn được đưa tay lên bịt kín miệng.
“Ngươi…” Cô ta nói, “Là ngươi?”
Tô Khinh nhìn bộ dạng như trông thấy quỷ của cô ta, trong lòng có chút đắc ý. Y nghĩ bụng đây đúng là phong thủy luân cmn chuyển!
Song thời gian cấp bách không cho y đủ thì giờ hù dọa Tưởng Lam, chỉ ném mấy thứ trong tay đi rồi tóm gọn nội dung nói với cô ta những việc quan trọng: “Cô dẫn tôi đi xem thi thể Trịnh Uyển, xong việc, tôi sẽ nghe yêu cầu của cô.”
Tưởng Lam sửng sốt: “Trịnh Uyển?”
“Chính là cái thi thể bảo bối mà lão cha nuôi họ Trịnh nhà mấy người giấu trong tầng ngầm ấy,” Tô Khinh nghiêng người nghe ngóng, phát hiện tiếng súng phía xa dường như yếu đi, lo lắng khó lòng ức chế, y nói nhanh, “Trịnh Thanh Hoa nhất định đã từng đến nơi này, tôi hỏi cô, lão đã mang thi thể của Trịnh Uyển đi chưa?”
“Thi thể của người phụ nữ kia không thể di động.” Tưởng Lam nói, “Vẫn còn ở tầng ngầm, thế nhưng tầng ngầm là cấm địa, ta không thể tùy tiện…”
___Quả nhiên, trách không được nhiều năm như vậy mà thi thể của Trịnh Uyển vẫn được cất giấu bảo tồn ở đây.
“Có thể đi được tới đâu thì đi tới đó, việc còn lại không liên quan đến cô.”
Tưởng Lam khẽ cắn môi: “Ngươi cam đoan…”
Tô Khinh cười lạnh một tiếng: “Cô có thể không đáp ứng.”
Một câu làm Tưởng Lam nghẹn họng. Cô ta nhìn người đàn ông trước mắt, có cảm giác y đã không phải là người cô biết trước kia. Nhiều năm trôi qua, cô ta khó mà nhớ được thằng nhóc nơm nớp lo sợ trong nhà xám có diện mạo thế nào, chỉ nhớ mang máng đối phương có vẻ ngoài không tồi khiến cho người đi ven đường đều không nhịn được ngoái đầu nhìn ngắm, nhưng bên trong lại là một tên công tử bột vô dụng thấy cái gì cũng kinh hoảng hãi hùng.
Mà Tô Khinh của hôm nay, y mặc quần áo tả tơi, cả người bê bết bùn đất và máu khô bẩn thỉu, trên mặt còn một vết rạch dài đọng máu, nhìn kĩ… người vẫn là người xưa, lại như đổi một linh hồn mới, mạnh mẽ và bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí… khiến cho cô ta dâng lên vài phần e sợ.
“Đi theo ta.” Rốt cuộc, Tưởng Lam cắn răng một cái, xoay người chạy về một hướng.
Tốc độ hành động của Lam ấn cực kì mau lẹ, hệ thống theo dõi bình thường trong căn cứ cũ khó lòng bắt được bóng người của họ, ngay cả Tô Khinh đuổi theo cũng thấy miễn cưỡng.
Tưởng Lam đi vào một con đường nhỏ trong khu kiến trúc bỏ hoang, nghiêng người lách vào cánh cửa khép hờ, sau đó áp sát góc tường đến gần thang máy, cạy cửa, thả người bắt lấy dây cáp điện bò xuống hai bước rồi quay đầu hỏi Tô Khinh: “Ngươi làm nổi không?”
Tô Khinh cười nhạo một tiếng, nhanh nhẹn nắm lấy dây cáp. Hai người trèo xuống ba tầng dưới lòng đất như hai con khỉ, khi rơi xuống không tạo ra một chút tiếng động nào.
Tưởng Lam nói: “Tầng ngầm cuối cùng có hệ thống cảnh báo rất hoàn mỹ, không thể xông vào. Có điều hiện tại thì khác, dưới đó có mấy nhân viên nghiên cứu, trên người họ có thẻ thông hành mở được tầng phong tỏa, ngươi có bản lĩnh thì lấy nó mà vào. Ta ở chỗ này chờ ngươi, nếu ngươi có thể đi ra, ta sẽ đưa ngươi lên trên.”
Tô Khinh liếc nhìn Tưởng Lam, nở nụ cười cong cong viền mắt: “Đa tạ.”
Sau đó y thả người nhảy xuống.
Ba phút sau, một “nhân viên nghiên cứu” biểu cảm cứng ngắc mở ra ba tầng phong tỏa dưới lòng đất sâu. Âm thanh của hệ thống bánh răng vòng khóa khổng lồ đang vận động vang lên bên tai y rõ rệt, từng lớp từng lớp cửa sắt tách ra theo thứ tự. Y nhấc chân bước vào, đôi chân chạm đất không hề tạo ra âm thanh.