Chung Cực Lam Ấn

Chương 69: Vách núi




Một người rốt cuộc có bao nhiêu sức lực?

Tô Khinh không nói được, dù sao thì vừa mới lúc trước y còn không đi vững được, thế mà hiện tại lại chỉ dùng có một cánh tay đầm đìa máu để treo hai người đây này.

Chẳng biết vì đau hay vì cái gì khác mà cả người y đều run rẩy. Con người bị dồn đến nước này trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì, như thể tất cả chỉ dồn vào một ý niệm duy nhất: Không thể buông tay!

Sau lưng Hồ Bất Quy chịu một cú quất trời giáng khiến cho tim gan phổi mật như chấn động mấy lần, một ngụm máu suýt nữa trào lên đến miệng, một lúc lâu sau anh mới nói đứt quãng: “Buông… tay…”

Tô Khinh không để ý tới, không phải y có tinh thần hi sinh lớn lao cao cả bao nhiêu, mà là hiện giờ thực sự không còn hơi sức đâu để  phản ứng với mệnh lệnh của anh nữa rồi.

Máu trên tay đã thấm ướt tay áo, từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống giống như đổ mưa. Xung quanh chấn động kịch liệt, sườn dốc lăn xuống có khả năng chết bất đắc kì tử bỗng nhiên sụp xuống____ Không biết bọn họ rơi vào trong thế giới kì diệu gì mà gió thổi mưa rơi núi sụp đất nứt cứ nói tới là tới ngay thế này.

Dây gai mà Tô Khinh đang túm lấy bắt đầu sinh trưởng với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được. Nó như một con quái vật dữ tợn dệt nên một tấm lưới rộng, càng là nơi có vết máu thì mọc lên càng nhanh, đụng tới miệng vết thương liền quấn siết lấy, cuộn kín cánh tay Tô Khinh với tốc độ kinh người. Sau đó nó bò lên thân thể cả hai người, treo bọn họ lủng lẳng giữa không trung như lăng trì xử giảo.

Bấy giờ Tô Khinh mới phát hiện cơn động đất vừa xong đã chấn sườn dốc thành một vách núi dựng đứng. Không hiểu tại sao trong một khắc ấy y lại thấy nơi đây quen thuộc lạ thường như thể đã từng tới lúc nào rồi.

Hồ Bất Quy hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, liều mạng mở rộng bả vai và hai tay. Dây gai siết chặt quanh người lập tức khiến anh thịt bong da tróc. Từng sợi từng sợi gai đan chi chít tựa như vật sống, ngươi tiến ta lùi đấu sức với Hồ Bất Quy. Mồ hôi trên thái dương anh chảy ròng xuống hai bên má, nhỏ giọt xuống cổ Tô Khinh, máu và mồ hôi quyện lẫn. Tô Khinh chỉ nghe anh thấp giọng nói: “Kiên trì thêm một chút, sẽ không đau nữa.”

Tô Khinh ở trong khoảng cách sít sao ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… muốn làm cái gì?”

Hồ Bất Quy cố sức vươn ra một bàn tay, nắm lấy nhành dây gai sắc từ trên cao rủ xuống. Gai nhọn cứa qua cổ tay anh, không rõ vào động mạch hay tĩnh mạch bị cắt đứt mà máu phun như xối, nhánh dây gai cuốn chặt cánh tay Tô Khinh như bị kích thích mà lập tức buông lỏng tay y rồi phóng về phía anh như nổi điên.

Hồ Bất Quy dùng tay còn lại ôm chặt eo Tô Khinh khiến cằm y đập mạnh lên vai anh một cái. Hơi thở của Hồ Bất Quy càng ngày càng nặng nhọc rồi dần dần trở nên run rẩy, răng nanh anh nghiến vang răng rắc, lại một lần nữa liều lĩnh vươn người, dùng thân mình chống đỡ một không gian nho nhỏ trong lồng giam gai nhọn.

“Không phải sợ, bây giờ tôi ở đây rồi.” Tô Khinh tinh tường nhìn ra ánh mắt Hồ Bất Quy có chút tan rã, vậy mà dường như còn ánh lên ý cười đậu lại mãi trên người y. Hai má và bờ môi người nọ, ngay trước mắt y, rất nhanh đã không còn sắc máu.

“Hồ…” Yết hầu Tô Khinh gian nan nhảy lên một chút, thân thể y bất ngờ run lên kịch liệt mà không rõ nguyên do.

Hồ Bất Quy cả người đẫm máu mà trên khuôn mặt trước sau vẫn nở nét nhẹ cười thoải mái, anh nói: “Rốt cuộc, lúc này tôi…”

Thoáng chốc, Tô Khinh nhớ ra vách núi thoạt nhìn quen thuộc này là nơi nào. Bên tai y vang lên tiếng chim vỗ cánh. Một con chim không rõ tên đột ngột từ vách núi bay vụt ra, như mới tập bay từng bước đầu tiên bỡ ngỡ, mới đầu còn lảo đảo, thế nhưng nó rất cố gắng rất cố gắng dang rộng đôi cánh, và thủy chung như một ngẩng cao đầu.

Tô Khinh cảm thấy hai mắt bị ánh sáng chiếu lòa đau nhức. Ba năm trước đây trong nhà xám, y vừa tỉnh dậy khỏi cơn mộng biến thành con chim nhỏ thì tư thế cũng giống như Hồ Bất Quy bây giờ, dùng thân thể của mình chống đỡ bức tường đổ sập, cả người nhuộm đầy máu đỏ nghe tiếng nỉ non của thằng nhóc hư thân nọ.

Dường như Hồ Bất Quy muốn mở mắt cũng rất khó khăn, Động tác chớp mắt cũng càng ngày càng chậm như thể máu khô nơi lông mi đã dính chặt cả hai mí mắt___ Lông mi của anh rất dài, dài như nặng xuống.

Tô Khinh bất giác hỏi: “Đội trưởng Hồ, anh có thích tôi không?”

Ánh mắt mơ hồ tan rã của Hồ Bất Quy tập trung lại một chút rồi chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt Tô Khinh. Tiếng chim hót lảnh lót vang lên như từ tận chân trời, xa đến thế, lại gần đến thế. Hồ Bất Quy tựa hồ nở nụ cười, sau đó anh gục đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng đậu lại chóp mũi, du di nơi khóe miệng, cuối cùng như tìm được chốn về, rất mềm rất nhẹ áp lên môi Tô Khinh.

Không có bước tiếp theo, anh nhắm mắt lại, hạ xuống nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

“… Không phải,” Hơi thở như mỏng manh như tơ nhện, anh ghé sát bên tai Tô Khinh khẽ nói, “Tôi thấy tôi yêu em rồi.”

Tô Khinh phóng mắt qua bờ vai anh nhìn bầu trời mênh mông khôn cùng, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.

“Thế nhưng tôi… bảo vệ em… không có quan hệ gì với việc này.” Giọng nói của Hồ Bất Quy càng ngày càng thấp, Tô Khinh cảm giác được hơi thở của anh yếu dần đi, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, “Tôi bảo vệ em… bởi vì em… là người trong đội… của tôi…”

Sau đó âm thanh của anh biến mất. Khoảnh khắc ấy, Tô Khinh thấy tim mình ngừng đập một nhịp nặng nề, cánh tay Hồ Bất Quy đang vây quanh y đột ngột mềm nhũn vô lực, dây gai bị anh ngăn lại bên ngoài lập tức co chặt siết lại, siết đến da thịt anh đã không còn cảm giác, như muốn xé nát cả thân thể anh ra.

Đúng lúc này, Tô Khinh đột nhiên cảm nhận được sự lưu thông của hệ thống song hạch vốn đang ngưng trệ.

Ánh sáng chói lòa ập tới ép Tô Khinh nhắm nghiền mặt lại, sau đó toàn thân y buông lỏng, nặng nề ngã xuống. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tầm mắt của y chỉ có con chim đang vươn cánh bay cao, cùng với đầy trời khói trắng.

Tựa như có sức mạnh không thể kháng cự nào trong bóng tối kéo ý thức của y chìm dần đi, rốt cuộc không còn biết gì nữa.

=======

Phương Tu tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một tòa mê cung. Cậu ta có chút kinh ngạc đứng lên khỏi mặt đất, nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý của mình, phát hiện ra bốn phía chỉ có vách tường xi măng cốt thép cùng với những con đường hẹp.

Phương Tu đi theo vách tường, loanh quanh mấy lối rẽ thì đi vào ngõ cụt. Cậu nhíu mày cẩn thận cân nhắc làm thế nào mình đến được đây, thế mà không tài nào nhớ ra cho nổi. Sờ soạng khắp lượt trên dưới một lần, không hiểu tại sao lại đụng phải một cây bút máy trong túi quần.

Một chiếc bút máy được dùng rất lâu đã cũ lắm rồi, màu mực lam sẫm.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái Phương Tu liền biết thứ này là của ai. Cậu cười khổ, vẽ một dấu hiệu nơi góc rẽ, đánh dấu lại phương hướng mình đã tới và sẽ đi khi rẽ lối này, sau đó tìm đổi một đường khác tìm lối ra ngoài.

Không biết mê cung này rộng đến mức nào, dần dần, Phương Tu phát hiện mình đã mất đi khái niệm đối với thời gian, chỉ biết không ngừng đi, không ngừng đánh dấu, kì quái là bất luận đi bao lâu và vẽ bao nhiêu, bút máy trong tay cậu vẫn còn đầy mực như trước.

Trong mê cung cũng có ban ngày và đêm tối, hơn nữa đến giờ ăn, trong góc tường luôn xuất hiện thức ăn đồ uống khiến cậu không đến mức chết đói ở đây. Mới đầu Phương Tu còn hoài nghi có người đang theo dõi cậu, nhưng đuổi theo hoài mà không thu hoạch được gì, chỉ đâm vào một ngõ cụt khác mà thôi.

Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, ngày ngày đêm đêm luân phiên vụt qua, cứ thế, Phương Tu dần chết lặng. Cậu cảm thấy mình đã bước vào một vòng tuần hoàn chết, thời gian và sinh mệnh đều đông cứng lại trong mê cung vô hồi kì trận, và cô độc một mình.

Cậu bắt đầu vẽ gạch lên áo khoác tính thời gian.

Từ lúc tỉnh dậy cậu đã bắt đầu tìm đường thoát khỏi mê cung, sau này không muốn đi tiếp nữa, liền cả ngày ngồi yên một chỗ dưới khoảng không chỉ rộng xấp xỉ hai mét vuông tràn ngập ánh mặt trời trên đỉnh mê cung, dựa vào bức tường xám xịt lạnh ngắt, ngẩn người với chiếc bút máy của Hứa Như Sùng.

Một ngày nọ cậu nhìn đến tay áo đã vẽ đầy vạch kẻ, mới giật mình phát giác bản thân đã bị nhốt trong cái mê cung mơ hồ mờ mịt này suốt mười năm ròng.

Vẫn có rất nhiều rất nhiều điều không thể nghĩ ra, những gì nghĩ tới được đều như bị phai màu, cả cái người trong trí nhớ, cả chính mình là ai, thậm chí là… Mình còn sống hay đã chết?  Mãi cho đến đầu năm thứ mười hai, cậu ta nghe thấy tiếng bước chân của một người khác.

Phương Tu gần như ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy ở đầu khác của mê cung có một người đang vừa nhìn đông ngó tây vừa đi sang bên này. Người đó cầm trong tay một tờ giấy vẽ chằng vẽ chịt, ống quần bên thấp bên cao, chân đi tất cộc lệch, tóc tai như tổ cú rối bời, người đó cứ một chốc lại hoang mang lấy tay cào cào lên tóc, khiến cho chúng nó lại càng chĩa ngược chĩa xuôi.

Phương Tu cảm thấy mình hẳn là biết đối phương, thế nhưng cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi tên người nọ.

Người nọ vừa cúi đầu thì thấy cậu ta, liền sửng sốt sững người, sau đó há to miệng___ Phương Tu nghĩ bụng, bộ dạng đúng là vừa ngu vừa đần, miệng há rộng thế kia nhét quả trứng gà vào vẫn dư sức.

Đối phương quăng hết giấy bút trong tay kêu lên oa oa rồi nhào tới như con ếch mắc bệnh động kinh, cậu nắm chặt bả vai Phương Tu, sau đó òa khóc như một đứa trẻ.

Trong nháy mắt đó Phương Tu nhớ ra tên của người này, cậu ta âm thầm nói trong lòng, đây chẳng phải là thằng ngốc bỏ đi Thường Đậu đó sao?

Và, cậu ta biết rằng, mình còn sống.

==========

Khi Lục Thanh Bách mở mắt ra thì xác định được mình đã về tới tổng bộ đội Quy Linh. Anh bị Tần Lạc gọi tỉnh, bên cạnh còn có Tiết Tiểu Lộ vừa mới mơ màng tỉnh lại còn chưa hiểu cái gì vào cái gì.

Trong tổng bộ trống rỗng không có chút âm thanh. Tần Lạc xứng chức nhân viên hoạt động bên ngoài duy nhất đi dạo quanh một vòng, thậm chí còn nhặt ghế dựa đập một màn hình theo dõi mà tiếng cảnh báo thân thương lại không xuất hiện, đâu đâu cũng lặng phắc như tờ____ Ngoại trừ mấy thi thể được trưng ở trong sở chữa trị, chỉ còn có ba người họ là vật sống.

Tần Lạc đi ra ngoài một vòng trở về, thu hoạch được ba khẩu súng.

Súng là tự dưng ở đâu thò ra chặn đường Tần Lạc, xuất phát từ bản năng của dân hoạt động bên ngoài, cô nhặt chúng nó về chia cho hai người còn lại mỗi người một khẩu.

Lúc này, trong sở chữa trị đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo sắc bén, cả ba người đều giật nảy cả mình.