Ngày hôm sau, Tô Khinh một đường cẩn thận đổi ba lần trang phục dạo khắp xung quanh khu vực tổng bộ, trong lòng yên lặng khắc họa bản đồ.
Trước khi làm chuyện gì cũng phải tính toán đường lui đã trở thành thói quen của y trong mấy năm nay. Y vào một ngõ nhỏ, trong tay cầm hộp cơm chuyển phát nhanh, trên người mặc trang phục nhân viên chuyển phát, vành mũ hạ thật thấp. Đến cuối ngõ nhỏ, dưới một góc tường không bắt mắt có một mũi tên nhỏ vẽ bằng sơn, bên ngoài khoanh một hình vuông như đánh dấu người chết.
Tô Khinh nhìn chằm chằm mũi tên “đã qua đời” kia, cười cười, rồi khom lưng đặt hộp cơm xuống, duỗi eo, cắm tai nghe phát thứ âm nhạc làm phiền người quá cố, vừa lẩm bẩm hát theo vừa đi.
Hôm sau y trở lại nơi này, trong tay vẫn cầm theo hộp cơm, phát hiện hộp cơm hôm qua để đó đã trống rỗng, đùi gà bên trong bị gặm sạch chỉ để lại hai ba mẩu xương. Một con chó hoang bẩn như nùi không biết vì sao bị buộc vào cái thùng rác gần đó, đang rướn cổ cố với mấy mẩu xương gà.
Tô Khinh không hề ngại bẩn mà nâng nó lên. Con chó hoang này đã quen cắp đuôi kiếm kế sinh nhai, liền lập tức nịnh nọt vẫy vẫy cái đuôi ỉu xìu, vươn mũi cọ cọ lòng bàn tay y lấy lòng.
Tô Khinh rũ mắt sờ soạng dưới bụng chó hoang một hồi, quả nhiên tìm thấy một mẩu giấy cuộn tròn dưới lớp lông dày bẩn thỉu, trên đó vẽ một đóa hoa xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tô Khinh nở một nụ cười xấu xa tỏ vẻ long tâm đại duyệt, đá cái hộp cơm không ra chỗ khác. Chó nhỏ nôn nóng sủa lên, y vỗ nhẹ cái đầu của nó: “Suỵt, cái kia không ăn được đâu, xương cẳng gà nhai nát nuốt vào coi chừng thủng ruột đó.”
Sau đó y lấy trong hộp cơm mới ra một miếng xương sườn để sang bên, đặt hộp ở nơi chó hoang không với tới, đoạn lấy ra một mẩu giấy trong người giấu dưới bụng nó, thoáng liếc cái đuôi vẫy như cánh quạt của con chó nhỏ rồi xoay người rời đi.
Trong mấy năm Tô Khinh cùng Quý Bằng Trình đi khắp hang cùng ngõ hẻm đã biết được những kẻ sống dưới đáy thành thị mà không có thân phận như mình sinh tồn như thế nào. Mỗi thế giới đều có quy củ của nó___ Tỷ như mũi tên mang theo khung vuông kia thực tế chính là kí hiệu mà những kẻ lang thang trong thành phố này lưu lại, tỏ vẻ có thể bán ra những tin tức có giá trị. Gã ăn cơm của Tô Khinh, dùng đóa hoa kia để trả lời, ý nói “Có thể bàn chuyện mua bán”.
Trình Vị Chỉ dạy cho y biết thế nào một “con người tốt”, một con người có lý trí và lương tâm, còn Quý Bằng Trình dẫn y đi thăm hết tam giáo cửu lưu, nhìn hết thế gian trăm thái.
Đại đa số người trên thế gian sống trong một thế giới nhỏ hẹp, học sinh sống đời học sinh, trí thức sống đời trí thức, có những con đường và cách nghĩ đã thành nếp quen. Thế nhưng những người như Tô Khinh thì không thế, bọn họ không có “thân phận xã hội”, bản thân bọn họ có thể biến thành vô số thân phận khác nhau, bọn họ là tắc kè hoa, là tên lừa đảo.
Mỗi ngày sau đó Tô Khinh đều mang một hộp cơm đi vào ngõ nhỏ, chờ ở chỗ cũ luôn là một hộp cơm trống trơn, con chó hoang kia cũng không thấy nữa, nguyên nửa tháng trời. Song y không nóng nảy, y biết chuyện này không thể nào nhanh được, hơn nữa con đường để thu thập tin tức cũng không chỉ có một ngả này, lối khác cũng đã được sắp xếp đâu vào đó.
Ngoài ra y còn dùng khoảng thời gian này để tạo cho mình một thân phận giả, “thân phận giả” hoàn toàn không giống với chuyện đổi trang phục chạy trốn bình thường, mà còn cần cấu tứ và đắp nặn cho hoàn chỉnh.
Hiện tại tên của y là “Lộ Đại Thành”, nam, hơn bốn mươi tuổi, là một chú mập hơi lắm mồm, người béo nhưng lòng dạ cởi mở làm cho người ta yêu thích. Y vốn làm nghề lái xe vận chuyển hàng hóa, vì con trai lên đại học nên không thể không chạy đôn chạy đáo xung quanh tìm việc. Gia sự của y trong sạch, sinh ra trong gia đình có truyền thống công nhân, tốt nghiệp học viện kĩ thuật, kĩ thuật lái xe rất tốt, vẫn mưu sinh ở trên đường.
Lần này Tô Khinh không dám sơ suất, không dám qua loa cho xong như lần trước, y vô cùng dụng tâm cải trang, ngay đến tiếng nói cũng thay đổi thành người khác, khắc họa nên một đời của người tên Lộ Đại Thành.
Đôi khi y thấy mình làm giả một thân phận cũng như hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, từ thuở ban đầu mang theo cục nợ nhỏ vào quán net đầu cơ mua một tấm chứng minh thư trăm ngàn chỗ hở cho đến sau này đi theo Quý Bằng Trình từng chút từng trui rèn kĩ xảo, hiện tại trình độ của y có thể nói là dày công tôi luyện.
Con người ảo này xuất thân thế nào, tính cách ra sao, một đời trải qua bao nhiêu biến cố, có đam mê nhỏ nào, có chuyện phiền lòng gì, đặc điểm gì, câu cửa miệng là gì, động tác nào là bản năng, chứng minh thư, bằng tốt nghiệp hình dáng thế nào, tất cả những chuyện đó đều phải nhất nhất quan tâm.
Y thích hóa thân thành nhân vật tuổi lớn một chút, bởi vì mấy thập niên trước thiết bị điện tử chưa hiện đại như bây giờ, rất nhiều số liệu chưa hoàn thiện, hồ sơ vụ án ghi lại cũng khó lòng truy tra.
Đương nhiên, qua thời gian dài, những nhân vật ảo này cũng sẽ ảnh hưởng tới y một cách tiêu cực, tỉ như nếu y sử dụng một thân phận khác lâu quá, đến lúc muốn đổi thành người khác sẽ có một thời gian không phân biệt rõ bản thân mình là ai.
Trong thời gian ấy phản ứng của y đặc biệt chậm, người khác nói với y một câu, y mất đến nửa ngày mới phản ứng lại được, miệng không ngừng ăn đường, giống như chiếc máy tính quá tải RAM rơi vào trạng thái treo; cảm xúc cũng không ổn định, đại đa số tình huống y có thể khống chế, biết mình có vấn đề liền tự mình vùi đầu suy tưởng, thi thoảng thật sự không khống chế được thì làm loạn một chút, những khi ấy Đồ Đồ Đồ cùng Quý Bằng Trình đều tránh ra rất xa, cực giàu kinh nghiệm.
Rốt cuộc, khi “Lộ Đại Thành” đã thành lập nên nhân mạch của mình, người xung quanh đã quen thuộc với sự tồn tại của chú lái xe tải chuyển hàng, hơn nữa coi y là người quen như thể ngay từ ban đầu y đã ở trong thế giới của họ, Tô Khinh lại một lần nữa thấy con chó hoang bị buộc bên thùng rác.
Cho dù Tô Khinh hiện tại hoàn toàn thay đổi ngoại hình, trên người toàn mùi dầu máy như một tài xế xe tải thường niên bôn ba trên đường, nhưng con chó nhỏ kia xem ra vẫn nhớ vị ân nhân từng cho nó một bữa cơm, vừa thấy y nó đã điên cuồng rung đùi vẫy đuôi, trên cái mặt lem luốc còn gian nan bày tỏ một biểu tình nịnh nọt.
Tô Khinh vỗ nhẹ đầu nó, đưa tay sờ sờ dưới bụng nó lại sờ được một tờ giấy nhỏ. Lần này trên đó không vẽ một bông hoa như lần trước mà là một bản đồ đơn giản, bên dưới dùng chữ sao Hỏa viết một đống thứ người thường nghe không hiểu. Thế nhưng Tô Khinh đã sớm thoát ly phạm trù nhân loại bình thường từ lâu rồi, đọc lên không chút trở ngại, xong xuôi, y gật đầu, tâm tình rất tốt thưởng cho chàng cún giao liên một mẩu xương sườn, sau đó lại lấy ra một tờ giấy khác và một xấp nhân dân tệ buộc vào bụng nó.
Sau vài lần giao dịch với “ông anh mũi tên” chưa từng gặp mặt, Tô Khinh cơ bản đã biết rõ vị trí và kết cấu vòng ngoài của “Đội Quy Linh” chính phủ thần bí, đối với y như thế là đủ rồi.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, đối với ruồi bọ có kinh nghiệm mà nói, cho dù có không có lỗ gió lùa cũng có thể đục ra một cái chứ khó gì đâu.
Kể cả tổ chức mà đến danh tự còn giữ kín như bưng trước mặt người ngoài như Utopia___ Lúc trước vì lôi căn cứ của chúng ra, Tô Khinh suýt nữa mất toi cái mạng nhỏ, sau này y mới chậm rãi hiểu rõ, thì ra nó cũng không phải là không lộ chút hình tích nào.
Utopia dùng kĩ thuật thần bí chặn lại hết thảy tín hiệu khiến cho Hứa Như Sùng đau đầu nhức óc tìm cách phá giải kì thực cũng không huyền bí như mới nhìn qua, xét đến cùng loại tổ chức này đứng quá cao, cao đến mức cảm thấy mình sắp thoát ly phạm trù con người mà bay khỏi địa cầu phi vào vũ trụ, quên cả việc mình còn đang sống trong xã hội loài người luôn rồi.
Có lẽ bọn họ cũng không thể lý giải được ý nghĩa chân chính của từ “Xã hội”, đầu óc toàn chứa mấy thứ công nghệ cao thì làm sao còn nhàn hạ thoải mái mà quan tâm đến chuyện cống thoát nước của một thành phố ngang dọc thế nào?
Suy cho cùng, trên thế giới quá nhiều người có “mánh khoé thông thiên”, cơ mà “mánh khoé thông địa” thì quả là không có mấy ai.
Y ngủ đông, cẩn thận tiến hành kế hoạch, nhanh chóng biến từ một tài xế xe tải thành một chú lái xe khách, rồi lại từ tài xế xe khách thông thường biến thành tài xế chuyên lái xe chở công nhân chữa ống nước.
Đội công nhân chữa ống nước này là đội nhân viên sửa chữa định kì của đội Quy Linh, công việc của bọn họ được tiến hành dưới sự theo dõi nghiêm mật, mà xe đưa họ vào tổng bộ cũng không phải là xe từ bên ngoài, ở địa điểm định sẵn sẽ có xe khách chuyên dụng phụ trách đón đưa. Tô Khinh được mấy chú thợ chữa ống nước ở xa góp tiền vào thuê, cứ đúng hạn lại đưa bọn họ đến điểm hẹn.
Hiện giờ Tô Khinh đã khá là quen thuộc với những con đường trong thành phố này, y cố ý đi sai một lối rẽ, chuyển sang đường khác,“vừa lúc” đi qua con đường cao điểm trong giờ cao điểm nhà nhà đi làm, không phụ sự mong đợi mà kẹt xe chết cứng ở đó.
Giữa tiếng hành khách trong xe nôn nóng bất an chửi đổng, Tô Khinh bình tĩnh kéo cửa xe châm điếu thuốc nâng cao tinh thần. Y không nghiện thuốc, nhưng vẫn dựa vào nó để trấn định một chút.
Xe từ tổng bộ đội Quy Linh lái ra điểm tập hợp mất khoảng bốn mươi phút, tới điểm hẹn đợi người tầm ba mươi phút nữa, trong khoảng thời gian này để đảm bảo an toàn và tính bảo mật, tài xế không được tự tiện rời khỏi cương vị công tác. Với sự cố ý của Tô Khinh, sáu chú thợ y chở đến muộn hơn bốn mươi phút, nhóm tài xế đã chờ bọn họ ngót nghét hai tiếng đồng hồ.
Người trưởng thành bình thường lúc này sẽ tương đối muốn đi WC____ Đặc biệt là dưới tình huống nếu không đi thì cả đường về sẽ phải nhịn.
Cuối cùng cũng đưa được đám thợ oán than dậy đất tới nơi, Tô Khinh nhảy khỏi xe, kéo thắt lưng tiến thẳng vào nhà vệ sinh công cộng, đến cửa xe cũng không buồn khóa, còn kéo cái giọng nồng đậm khẩu âm Đông Bắc của “Lộ Đại Thành” mà hô to gọi nhỏ: “Ôi cha mẹ ơi, đường xá thế nào mà tắc thế không biết nữa, nghẹn chết tui rồi.”
Thủ đoạn này rất thất đức, người ta vốn là có thể nhịn được, cơ mà thấy một vị thế này thì cảm giác buồn giải quyết dâng tràn hẳn lên.
Tài xế thống khổ liếc nhìn vị cảnh vệ đi theo hộ tống anh ta. Một cảnh vệ đi theo cả đường, còn có mấy người mặc trang phục bình thường chuyên canh ở đầu đường chờ đợi nữa.
Tình hình này Tô Khinh cũng đã dự liệu trước, cảnh vệ đi theo hay chờ đợi đều có thể thay ca, chỉ có chú tài xế độc nhất vô nhị là phải ngồi đó.
Cảnh vệ nhìn thấy thế thì cũng rất đồng tình, mấy người liếc nhau, một chú mặc thường phục đứng ra đi theo anh ta đến cửa WC, đứng chờ ở đó.
Sau đó thì… Đương nhiên là cùng vào thì không ra một mình____ Trước mắt cảnh vệ, người đi ra trước là ông chú người Đông Bắc mặt đầy thích ý, chú ta lướt qua mọi người trở lại xe mình, lái xe đi, một lúc lâu sau tài xế của đội cũng ra ngoài, đi vào hai người đi ra hai người, một trước một sau, chẳng có vấn đề gì cả.
Vì thế chiếc xe khách lớn chở đội thợ sửa ống nước tới tổng bộ đội Quy Linh tiếp tục đi về phía trước, vị côn đồ bị mua chuộc dùng bộ dạng chuẩn bị sẵn chờ trong WC công cộng không phụ sứ mệnh, đồng thời cũng nhận được thù lao tương xứng___ Một chiếc xe.
“Lộ Đại Thành” lặng yên không tiếng động dùng thời gian ba tháng để trà trộn vào tổng bộ đội Quy Linh. Chuyện còn lại thì những tin tức thu thập về đã không dùng được nữa, vào tổng bộ, phải dựa vào chính y tùy cơ ứng biến.