Chung Cực Lam Ấn

Chương 4: Nổ tung đầu




Tô Khinh cảm thấy cả người như bị xé thành mấy mảnh, đau đớn qua đi, cậu bắt đầu chết lặng. Xung quanh trắng xóa, cậu liều mạng mở to hai mắt, mơ hồ thấy người đàn ông đeo kính khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hờ hững nhìn mình, nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Khinh nghĩ mình sẽ chết. Cậu thấy mình đứng lên, lơ lửng giữa không trung, như thể tất cả xung quanh đều không còn quan hệ gì với bản thân nữa. Trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc vừa thờ ơ, vừa khó gọi tên.

Thằng cha bốn mắt khốn nạn kia bảo có 1/5 số người có thể biến thành cái thứ “Tiểu Khôi” khỉ gió gì đó, Tô Khinh thậm chí còn nhàn hạ để trí tưởng tượng bay xa, 20%… Đời này của cậu bất luận là kì thi to kiểm tra bé, đến thi thể dục cũng tính luôn, chưa bao giờ đạt được kết quả trong giới hạn 20% đứng đầu cả.

Trong cái chết lặng đến sau đau nhức, Tô Khinh mặc cho tinh thần của mình bay bổng không giới hạn, bỗng nhiên muốn khóc lên.

Chẳng hiểu sao, cậu lại nhớ tới ông bố thích khoác Armani ngoài bộ đông xuân rách nhà mình, ông kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng luôn tiết kiệm không tiêu, ai cũng bảo ông là đồ giàu xổi.

Tô Khinh ở sau lưng nghe được. Năm ấy cậu còn rất nhỏ, nghiêng nghiêng ngả ngả được ông dẫn ra ngoài khoe khoang, đưa đến một buổi tiệc rượu. Ông nói đây là con trai tôi, là tiểu Kim Đồng nhà chúng tôi. Trên đường, Tô Khinh ham chơi, đi lạc khỏi bố một lúc, liền nghe thấy mấy ông chú bà dì trước mặt thì gọi “Chủ tịch Tô”, sau lưng lại khinh thường nói “Có bao nhiêu tiền cũng vẫn là đồ nhà quê dùng bao tải bọc tiền, biết kiếm mà không biết tiêu, chả có tí phẩm vị nào cả, bộ dạng có đẹp mấy cũng là bên ngoài Kim Đồng, bên trong thối nát.”

Những lời này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tô Khinh bé nhỏ. Tô Khinh nhớ lại, hình như là bắt đầu từ khi đó, cậu đặt ra mục tiêu vĩ đại là nhất định phải học được cách “tiêu tiền”, như thể học được nó, thì cậu sẽ không phải là “con trai của đồ giàu xổi”, không có “phẩm vị quê mùa” nữa.

Thế nhưng Tô Khinh học được bản lĩnh tiêu tiền, phẩm vị lại không có mảy may. Cậu nghiêm túc thành thật học nhiều năm như thế, lại vẫn không thoát khỏi cái mác “con trai của đồ giàu xổi” cay nghiệt và nhục nhã. Người khác tiêu tiền là thú vui tao nhã, cậu tiêu tiền chính là táng gia bại sản. Tô Khinh suy nghĩ lâu lắm, vẫn không hiểu rõ, rốt cuộc là vì cái gì.

Sau đó, cậu không rõ vì sao lại nhớ tới một lần không học hành đàng hoàng mà đi cùng một vài thanh niên đến sàn chơi thuốc. Lần đầu tiên không cảm nhận được cái gọi là lâng lâng phê phê trong truyền thuyết, mà phản ứng phụ lại lớn cực kì, mãi sau trên đường về còn đụng tường tứ tung, nôn thốc nôn tháo. Bố cậu bắt được, tát cho hai cái nhớ đời, mặt sưng như cái bánh bao, cả tuần không dám ra ngoài.

Tô Khinh khi ấy nhảy dựng lên phản kháng, thế nhưng liếc mắt lại thấy những nếp nhăn trên mặt Tô Thừa Đức. Chúng nó sâu như vậy, sâu như thể bị dao khắc xuống từng ngày từng ngày. Không biết lúc đó cậu nghĩ đến cái gì, nhưng chung quy không bao giờ chạm đến những thứ thuốc đó nữa.

Lúc này, Tô Khinh ý thức mơ hồ, thâm tâm không ức chế được mà trào lên một ý nghĩ___ Đó là bố mình, ông ấy già đi.

Đó là bố của mình____ Cậu nghĩ, cậu đã mấy năm rồi không về nhà. Đứa con trai đoạn tuyệt quan hệ với ông, đời này cứ như thế mà thần không biết quỷ không hay kết thúc ở một nơi không ai biết đến, cả thi thể cũng tìm không được. Mấy năm sau, có lẽ ông càng già đi, trong lòng mềm xuống, sẽ hối hận khi đó nổi trận lôi đình cãi nhau với con trai, muốn tìm cốt nhục của mình về, an hưởng mấy năm hạnh phúc, nói không chừng phải đến lúc đó, ông mới phát hiện, nó đã không còn nữa rồi.

Biến mất khỏi thế gian.

Những kí ức thuở nhỏ mơ hồ không rõ dường như bị cái gì kích thích, bắt đầu thức tỉnh khỏi giấc ngủ sâu trong tầng tầng ý thức, từng chuyện từng chuyện đều hiện lên rõ ràng trước mắt. Tô Khinh chợt nhớ tới mới trước đây, Tô Thừa Đức công kênh cậu trên cổ, vác cậu chơi cưỡi ngựa trong sân, nhớ tới năm ấy mẹ cậu qua đời, Tô Thừa Đức hai mắt đỏ au, cả đêm không ngủ, hút chẳng biết bao nhiêu là điếu thuốc, sau đó ông ngồi trọn đêm bên đầu giường cậu, nói với cậu rằng: “Không sao cả, không còn mẹ, ba thương con.”

Quách Cự Lâm là cái thá gì…

Tô Khinh cảm thấy lòng mình bị đục ra một cái hố rất sâu, tất cả cảm xúc đều chảy qua đó hết, chỉ còn lại duy nhất nỗi bi thương không thể thổ lộ, không thể nghĩ suy, không chỗ nào không có.

Nỗi bi thương kia quá mức to lớn, giống như một tấm lưới che trời phủ đất, cuốn cả người cậu vào trong. Sau đó đau đớn không còn, chết lặng cũng biến mất, Tô Khinh lại cảm giác được tứ chi, cùng với thiết bị lạnh băng dưới thân thể mình.

Tầm mắt của cậu vẫn mờ mịt như cũ, nháy mắt sau, một dòng nước mắt lạnh lẽo chảy dài theo khóe mắt.

Một blouse trắng đeo khẩu trang đi tới, không chút khách khí cởi áo của Tô Khinh ra. Cậu ngẩn ngơ ngồi dậy theo tay hắn, còn chưa phục hồi tinh thần. Cúi đầu nhìn xuống theo ngón tay của blouse, cậu thấy ở vị trí dưới xương quai xanh của mình một chút, có một dấu hiệu hình bán nguyệt màu xám, bên trên hiện lên hoa văn phức tạp, tựa hồ còn biết lưu động.

Blouse trắng lạnh lùng tuyên bố: “Là Lam ấn phụ trợ hình thái 2 hiếm thấy.”

Người phụ nữ tựa cửa xì một tiếng, đứng thẳng người lên, đẩy cửa ra ngoài: “Không thú vị, không phải của tôi.”

Người đàn ông đeo kính dường như có chút ngoài ý muốn. Hắn tươi cười đi tới, cúi xuống nhìn Tô Khinh, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt cậu: “Xem ra cậu và ta rất có duyên với nhau đây___ Tên gì?”

“…Tô Khinh.”

“Tô Khinh, dễ nghe lắm.” Hắn kéo cậu dậy, “Ta là Trần Lâm, cậu nhớ kĩ, từ nay về sau cậu chính là ‘Tiểu Khôi’ của ta, đi theo ta.”

Tô Khinh đứng lên, tay chân vẫn còn có chút không chịu nghe lời. Cậu lảo đảo một chút, suýt nữa thì nằm rạp xuống đất. Lúc bấy giờ đầu óc hỗn loạn mới hồi phục được đôi chút, cậu nơm nớp lo sợ đi theo Trần Lâm, lại đưa tay sờ sờ ấn kí dưới xương quai xanh theo phản xạ. Liên kết một chút với cảnh ngộ của nhân vật lưu manh pháo hôi trong tiểu thuyết ngựa đực, cậu lo lắng hỏi: “…Đại ca, ngài có thể nói thật cho tôi biết không… Tôi bây giờ… còn là người chứ?”

Trần Lâm không quay đầu, chỉ hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tuy hiện tại Tô Khinh trước mắt tối đen, trong lòng mờ mịt, thế nhưng cậu bước đi sau Trần Lâm theo bản năng lại vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách bốn năm bước chân. Cậu luôn có cảm giác cái người tên Trần Lâm này ngoài mặt hào hoa phong nhã, với ai cũng nói nói cười cười, song kì thật lại rất nguy hiểm.

Người này có một đôi tay như tay đánh đàn, vừa thon vừa dài, thế nhưng có thể cắt đứt cổ người khác chỉ trong chớp mắt___Tô Khinh nghĩ đến đây thì cứng ngắc xoay xoay cái cổ của mình, vẫn còn sợ hãi.

Cậu lưu tâm theo dõi tình trạng của mình, rõ ràng có chỗ nào đó không giống trước kia, cơ mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy gì thay đổi. Cúi đầu xuống nhìn nhìn, cũng không thấy thiếu một cánh tay hay thừa ra cái đuôi, chỉ trừ một hình xăm biết cựa.

Tô Khinh nhân lúc xung quanh không người, nhấc cái áo của mình lên một chút, nhòm vào bên trong. Một lát sau, cậu chàng mặt mày đưa đám xác định không phải là mình hoa mắt, hoa văn trên hình xăm kia thực sự cựa quậy. Cậu nghĩ bụng, cái lũ bác học điên kia sẽ không cấy cái gì quái quỷ vào người mình đấy chứ?

Cậu nhìn chằm chằm cái gáy Trần Lâm trước mặt, tập trung dũng khí, mở miệng hỏi: “Này… Đại ca, vừa rồi người kia nói Lam ấn phụ trợ hình thái 2, là có ý gì?”

Trần Lâm nói: “Chính là một loại ‘Tiểu Khôi’.”

“À…” Tô Khinh lên tiếng theo thói quen giả vờ hiểu biết, sau đó nghĩ nghĩ một chút, không đúng nha, Tiểu Khôi lại là cái quái gì? Chuyện này liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, phải hỏi cho rõ, vì thế lại hỏi tiếp.

Trần Lâm trầm mặc một lát, trả lời: “Chính là cách gọi chung của Lam ấn phụ trợ.”

“…”

Nếu Tô Khinh đã học qua môn Logic Hình Thức thì sẽ biết cách nói này của Trần Lâm chính là “Định nghĩa Tuần Hoàn”. Cơ mà là một thằng phá gia chi tử quán triệt đến cùng nguyên tắc không học vấn không nghề nghiệp, trong đầu cậu chỉ có hai chữ___ “Vô nghĩa”, đương nhiên, cho thêm lá gan nữa cậu cũng không dám nói ra câu này trước mặt Trần Lâm.

Có điều không nói ra cũng không gây trở ngại cho việc người ta vẫn biết, Trần Lâm kia chả biết là loại yêu quái gì, hình như thực sự biết thuật đọc tâm. Hắn dừng bước, quay đầu lại, nhìn vào mắt Tô Khinh, bâng quơ hỏi: “Cậu không hài lòng với cách giải thích của ta?”

Tô Khinh lắc đầu đến mức sắp rụng cả ra, Trần Lâm nhếch khóe miệng, nhìn thêm một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Tô Khinh để ý thấy có vẻ bọn họ đang ở trong một căn cứ cực lớn, nhìn ra xa xa là một cánh rừng rậm bạt ngàn, hẳn là do người trồng nên, vô cùng ẩn mật.

Cậu lại xoay xoay đầu, thấy ở một hướng khác, người đàn ông mặt chữ điền kêu gào muốn “xử lý nó” ban nãy đang kéo một sợi xích dài đi qua. Đầu kia của sợi xích trói một người, là nữ, nhìn không ra tuổi tác. Vẻ mặt cô ta đờ đẫn, hai mắt dại ra không biết đang nhìn nơi nào, bị kéo đi đâu thì đi theo đó.

Trần Lâm tác phong nhanh nhẹn gật đầu chào hỏi đối phương, mặt chữ điền chỉ hừ một tiếng, ánh mắt như cái dùi quét qua người hắn một lượt, sau đó hung hăng khoan lên người Tô Khinh. Cậu không dám thở mạnh, hận không thể dán sát chân tường mà đi cho rảnh.

Hai người kia đi khuất, Trần Lâm mới nói: “Người kia là Sử Hồi Chương, bình thường tính tình không được tốt, cậu không có việc gì thì đừng có chọc vào gã.”

Sắc mặt Tô Khinh như trái mướp đắng, tâm nói còn trêu chọc cái nỗi gì… Sống nhiều quá chê chán à? Thấy ánh mắt cậu vẫn đuổi theo người phụ nữ thần sắc dại nghếch kia, Trần Lâm lại phá lệ khai ân mà giới thiệu: “Cái kia là ‘Phế phẩm’.”

Tô Khinh cả kinh, trợn tròn ánh mắt.

Trần Lâm an ủi: “Cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, bình thường ta cũng không ngược đãi ‘Tiểu Khôi’ đâu. Chúng ta khi làm những nhiệm vụ đặc thù thì cần có người mang thể chất đặc biệt hỗ trợ. Cậu giúp ta ba lần, nếu không có chuyện gì thì sẽ được tự do, lúc đó muốn đi đâu thì đi.”

Khi hắn nói chuyện, như thể để khiến Tô Khinh an tâm, còn cười với cậu.

Tô Khinh dựng đứng tóc gáy, chuông cảnh báo trong lòng vang lên gióng giả___ Cậu có ngu cũng không tin cái câu “muốn đi đâu thì đi” đó, bọn họ không sợ mình đi ra ngoài rồi báo nguy luôn hay sao? Nhất định có gì mờ ám.

Trần Lâm đưa Tô Khinh đến một tòa nhà nhỏ, giới thiệu với cậu: “Trước hết cậu ở đây, có rất nhiều ‘Tiểu Khôi’ giống như cậu đều ở nơi này.”

Tô Khinh nhìn tòa nhà xám xịt trước mặt, do dự ở cửa vào một hồi, đáy lòng có dự cảm nói không nên lời gắt gao siết lấy trái tim cậu. Dường như nó muốn nói cho cậu biết, một khi đã bước vào chỗ đó, mình sẽ biến thành một con heo được người ta nuôi, về sau có thể bị tóm ra khỏi chuồng khai đao bất cứ lúc nào.

Trần Lâm nhìn cậu chần chừ thì hơi nhướng mày: “Sao?”

Tô Khinh sắc mặt tái nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh mà vẫn phải rặn ra vẻ tươi cười: “Đại…đại ca, trong này, im lặng quá nhỉ.”

Trần Lâm nâng kính mắt, cười cười: “Đúng vậy, các ‘Tiểu Khôi‘ đều rất ngoan…”

Hắn vừa mới dứt lời, bên trong đã truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, dọa cho Tô Khinh sợ dựng lông. Chỉ thấy một thanh niên như phát điên chạy từ bên trong ra, hai mắt lõm sâu, cả người gầy rộc, trông như một con quỷ sống. Gã vừa thét chói tai vừa liều mạng xông ra ngoài.

Trần Lâm nghiêng người, không ngăn cản, để mặc cho thanh niên điên kia vọt ra.

Tô Khinh rướn cổ nhìn, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thì ngay lúc cái người vừa hét vừa chạy kia phóng qua người mình, cậu nghe thấy một tiếng vang nhỏ. Tô Khinh sửng sốt, sau đó cậu thấy người đàn ông avatar trước mặt như một quả bóng bị chọc thủng, nổ tung, chất lỏng ấm áp văng tung tóe lên mặt cậu.

Tô Khinh đưa tay sờ sờ, trên tay đỏ trắng lẫn lộn. Cậu phát ra tiếng kêu thét sợ hãi còn thảm thiết hơn cả người đàn ông kia, liều mạng lùi về phía sau, hai cái chân lại không nể tình mà mềm như hai cọng bún. Cậu ngồi phịch xuống đất, trong đầu trống rỗng, chỉ biết là xé cổ thét to như muốn phát tiết sợ hãi ra ngoài.

Cách đó không xa, người phụ nữ gọi cậu là thằng nhóc vô dụng cầm trong tay một khẩu súng hình thù kì dị, chính là thứ kia, vừa bắn nổ đầu người thanh niên nọ. Người phụ nữ nghe tiếng hét của cậu thì nhíu chặt mày, vẩy tay nhắm thẳng họng súng vào cậu: “Còn hét nữa, tao biến luôn mày thành dưa hấu nát.”

Tiềm lực của con người là vô cùng đáng kinh ngạc, Tô Khinh vẫn còn há miệng, thế nhưng cô gái kia vừa dứt lời thì đã tránh hung tìm cát mà tắt lịm tiếng.

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, xoay người đi. Trần Lâm dựa vào cánh cửa của tòa nhà xám, nhìn Tô Khinh và thi thể trên mặt đất như thể sự tình chả liên quan gì đến mình, sau đó thoải mái giải thích cho cậu: “Thứ vừa rồi là một ‘Tiểu Khôi’ không nghe lời, thủ đoạn xử lý người của Tưởng Lam khá là cực đoan, cậu đừng kinh hoảng, chỉ cần nghe lời…”

“Tôi nghe… Tôi… Tôi nghe lời…” Tô Khinh hãi hùng tới mức thần kinh thất thường, nói năng lộn xộn___ Đó là một người sống sờ sờ, ngay trước mặt cậu, bị… bị…

Trần Lâm ngoài cười nhưng trong không cười hếch cằm, chỉ chỉ phía cửa: “Vậy thì đi vào đi.”

Tô Khinh không dám chần chừ, chỉ e lại có thêm một họng súng thò ra từ đâu đó. Cậu lảo đảo dùng cả tay cả chân bò lê vào trong theo Trần Lâm.