Đồ Đồ Đồ bỏ học một lần nữa trong niềm vui sướng tột cùng. Dù sao nó cũng mới chỉ học năm đầu cấp một, cũng chưa cần lo lắng quá. Tô Khinh rốt cuộc cũng không cúng nốt hai tờ ông Mao còn lại cho lão lừa đảo kia mà còn giở trò vô lại ăn cơm không trả tiền, lấy oán báo ơn dùng võ lực cứng rắn buộc lão dẫn bọn họ rời khỏi thành phố C.
Cậu cảm thấy những lời mình nói ra giờ đây còn không bằng đánh rắm, tên tuổi giả, thân phận giả, toàn thân trên dưới cái gì cũng giả, mở mồm đóng miệng nói ra mười câu thì có đến chín câu rưỡi là bịa chuyện.
À quên nói, lão lừa đảo tên là Quý Bằng Trình, hành tẩu giang hồ đã lâu, lừa khắp thiên hạ không, bịp bợm gian lận không từ bất cứ thói xấu nào, có thể nói đã đạt tới cảnh giới vô sỉ tối cao, cho đến tận khi lão gặp phải Tô Khinh mới biết được thế nào là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Ngay trong đêm đó bọn họ ngồi trong chuyến xe chở khách lậu rời đi, Tô Khinh cáo biệt khoảng thời gian làm người bình thường cuối cùng trong cuộc đời của cậu, bắt đầu cho quãng đời lưu lạc chân trời.
Chiếc xe khách rách nát vừa đi vừa phun khói dầu gầm rú chạy nhanh, gió đêm lạnh lẽo thấm qua tấm cửa kính thủng, Tô Khinh nghiêng người dựa vào cửa sổ chắn gió cho Đồ Đồ Đồ, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chủ động liên hệ với Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy một mặt phái Phương Tu truy tìm tung tích Tô Khinh khắp nơi, một mặt tự mình theo dõi hướng đi của thế lực không xác định vẫn đang tìm kiếm Tô Khinh nọ. Khi phát hiện bọn chúng đột nhiên chuyển hướng tới thành phố C, anh lập tức ý thức được rất có thể Tô Khinh đang ở đó, hơn nữa đã lộ thân phận.
Đội trưởng Hồ lập tức dùng tốc độ sấm rền gió cuốn đích thân dẫn người chạy tới thành phố C, không ngờ Tô Khinh gặp được kì ngộ, động tác quá nhanh, chân trước cậu vừa đi thì chân sau anh mới tới.
Hiệu suất của đội Quy Linh rất cao, họ tìm hiểu ngọn nguồn, nhanh chóng tra ra ông chủ quán net, cả nhà Lưu Đại Khánh, thậm chí là cả đội thi công mà Tô Khinh từng làm việc, thế nhưng tất cả bọn họ đều không thể nói rõ cậu đang ở nơi nào. Lưu tẩu nhớ tới Quý Bằng Trình đến đón Đồ Đồ Đồ, chẳng qua khi bọn họ tới căn nhà sơ sài đó thì trong nhà chỉ còn lại một cuộn băng vải dính máu và vài tờ bùa chú vẽ bằng chu sa, người đi nhà trống từ lâu rồi.
Tô Khinh coi như đã chọn đúng người, đi cùng với lão hồ ly như Quý Bằng Trình quả thực có quá nhiều cách để bốc hơi khỏi nhân gian.
Hồ Bất Quy ngồi xổm trên mặt đất, tay nắm chặt băng vải Tô Khinh thay ra, ngẩn người nhìn nơi dính máu loang lổ, lồng ngực như bị cái gì chặn lại.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cuộc sống và cả công việc của anh hình như vẫn luôn tập trung quanh một người như vậy____ Đầu tiên là vì tìm cậu ấy, sau khi tìm được, đối phương cố ý muốn trở về thì thấp thỏm lo âu cho cậu ấy, sau này cậu ấy bị thương, vết thương còn chưa khỏi đã không từ mà biệt.
Hồ Bất Quy tới lần đầu tiên anh gặp Tô Khinh, thanh niên ấy chỉ mặc một chiếc áo lông dê màu đen lẳng lặng ngồi uống rượu trong góc khuất, ngọn đèn mờ ảo phác họa mặt mày như vẽ xinh đẹp vô cùng. Có không ít người theo dõi cậu ấy, cậu ấy lại chẳng hề để ý như thể trời sinh đã thiếu phần nhạy cảm, người ta tới gần động tay động chân, cậu cũng không biết, còn cười hì hì tiếp chuyện cùng.
Lúc ấy Hồ Bất Quy không biết mình bị chập mạch ở đâu mà xen vào việc của người khác ra mặt thay cậu một hồi. Thanh niên trẻ tuổi ngước đôi mắt say lờ đờ mông lung ngẩng đầu cười ngây ngô, lảo đảo đứng lên, bá vai anh mà huýt sáo rất lưu manh: “Dáng người đẹp lắm… đi với tôi không?”
Hồ Bất Quy khi đó chỉ cảm thấy Tô Khinh là một cái túi da tinh xảo mà trống rỗng, thế nhưng qua rất nhiều chuyện xảy ra sau đó, anh như thể nhìn thấy từng chút từng chút linh hồn lấp đầy túi da ấy, sinh động, đầy sức sống, thậm chí khiến cho người ta sinh lòng kính nể….cảm giác không rõ cũng đã nảy sinh trong lòng anh tự lúc nào. Một người trong một khoảng thời gian thật dài, xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà luôn suy nghĩ về một người khác không ngừng không nghỉ, thì sẽ hiểu được cảm giác ấy.
Đúng lúc này, tai nghe của anh truyền ra âm thanh, âm thanh không phải do tổng bộ phát ra cũng không phải của các nhân viên được phái ra làm việc bên ngoài truyền tới. Trong nháy mắt ấy, trái tim của Hồ Bất Quy dường như ngừng đập.
Trong tai nghe rất ồn ào, không biết Tô Khinh đã lại tới nơi nào.
Có lẽ do khí tràng của Hồ Bất Quy quá mạnh mẽ, mỗi lần Tô Khinh nói chuyện với anh vẫn không được tự nhiên, luôn có xúc động muốn đứng nghiêm báo cáo như lần đầu tiên gặp mặt trong phòng khách sạn.
Cậu vội ho một tiếng, thanh thanh cái yết hầu căng thẳng: “Ừm… Đội trưởng Hồ, có nghe thấy không?”
Hồ Bất Quy nhanh chóng đứng lên ra dấu với những nhân viên bên ngoài đang điều tra phòng ở của Quý Bằng Trình muốn tìm ra chút dấu vết, bảo bọn họ yên lặng.
“Cậu đang ở đâu? Đi từ lúc nào? Trên băng vải có vết máu, cậu bị thương chỗ nào rồi?”
Tô Khinh sửng sốt khi biết Hồ Bất Quy đã tìm được trạm dừng cuối cùng của cậu ở thành phố C chỉ trong thời gian ngắn như vậy____ Nhà của Quý Bằng Trình, cậu có chút nghi hoặc hỏi: “Mấy người đang tìm tôi thật đấy à?”
Nếu Tô Khinh ở trước mặt Hồ Bất Quy thì anh đã táng cho cậu một đấm rồi. Tên nhóc khốn khiếp này không hề ý thức được tầm quan trọng của việc hệ thống song hạch duy nhất trên thế giới đang ở trong người cậu ta. Bao nhiêu người ôm mục đích bất đồng đang lục tung thế giới lên tìm kiếm cậu ta, thế mà lại biến thành một câu “Đang tìm thật à” rõ vô trách nhiệm.
Tô Khinh nhẹ nhàng cười rộ lên. Thanh âm của cậu rất êm tai, nhất là khi cười lên như thế, nó giống như một chiếc bàn chải nhỏ như có như không chải qua lòng người, cậu nói: “Đừng tìm nữa, đừng làm chậm trễ chính sự.”
Gân xanh trên thái dương Hồ Bất Quy nổi lên giần giật: “Bây giờ chúng ta không có cách nào xác định được Utopia lớn đến chừng nào, có bao nhiêu người. Cậu có biết hiện tại cậu gặp nguy hiểm lớn tới mức nào không?”
“Ô,” Tô Khinh nói, “Thực ra không sao đâu, tôi cảm thấy mình ứng phó được. Tương lai sẽ có một ngày cho dù bọn chúng không tìm thấy tôi, tôi cũng tới tìm bọn chúng.”
Hồ Bất Quy căng thẳng: “Cậu muốn làm gì?”
Tô Khinh trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Nói với anh một tiếng, tôi đi đây, về sau đừng liên lạc nữa. Vạn nhất có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức của đội Quy Linh____ Đương nhiên, vì kì tình tôi cũng có biết tin tức gì đâu.”
Cậu dừng lời một chút, lại bổ sung: “Trước đây anh chăm sóc tôi thời gian dài như vậy, cảm ơn nhé.”
Hồ Bất Quy nghiến chặt răng, đột nhiên không nói nên lời.
Hồi lâu sau, Tô Khinh mới ấp úng nói như thể ngượng ngùng: “Thực ra… Chuyện trong nhà xám lúc đó anh không cần để trong lòng đâu, tôi không thấy nó có gì to tát mà, thật đó.”
Như thể sợ Hồ Bất Quy không tin, cậu nói tiếp: “Các anh đã hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình rồi, lúc ấy là tôi nhất quyết muốn về tìm chú Trình, không liên quan đến anh, còn nữa, khi đó hỗn loạn như vậy, lại nhiều người như vậy…”
Tô Khinh dừng lại lần nữa như đang cân nhắc xem nên chọn từ như thế nào, mãi sau mới nghẹn ra một câu mà từ ngữ không biểu đạt hết nổi ý nghĩa: “Cứ xem như là người nào mệnh nấy, sống chết do trời đi.”
Khi Trần Lâm đưa Tô Khinh hôn mê ném vào nhà xám trơ mắt nhìn cậu chết đi đã dùng bốn chữ ‘người nào mệnh nấy’ lời ít ý nhiều này. Quanh co lòng vòng, chúng nó phát ra từ miệng Tô Khinh mang theo tự giễu và tiêu sái không nói nên lời, lại có thêm chút chút như là chua xót.
“Dù sao cũng đa tạ anh, đội trưởng Hồ, giang hồ tái kiến.”
Tô Khinh nói xong, không đợi Hồ Bất Quy đáp lời, cũng không đóng thiết bị liên lạc lại mà tháo nó khỏi tai mình, vung tay ném ra ngoài cửa sổ, nhìn nó nảy lên mấy cái, tóe ra mấy tia lửa nhỏ nhoi, cuối cùng lụi tắt trong bóng đêm sâu thẳm.
Cậu nghiêng đầu tựa người vào tấm cửa sổ chỉ còn một nửa, mặc cho gió lạnh lùa vào mái tóc.
Vết thương đạn bắn trên đùi vẫn còn đau như cũ nhưng đã tốt lên nhiều, Tô Khinh biết thân thể mình đang tự động chữa trị, chỉ cần qua một đêm này, hẳn là đã có thể miễn cưỡng dùng chân đi đường rồi.
Nhớ lại bản thân của một năm trước, chỉ thấy như giấc mộng thoáng qua trong nháy mắt.
Năm xưa ta tới, dương liễu xanh xanh, nay ta trở về, giăng giăng mưa tuyết.
Tô Khinh kéo chặt tấm chăn nhỏ trên người Đồ Đồ Đồ, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu nghĩ mình đã trải qua sống chết, nghèo khó, thậm chí là hai bàn tay trắng, con đường sau này, bất luận có bao nhiêu gian nguy cũng có thể tự mình đi tiếp____ chỉ… một mình mình.
Quý Bằng Trình đang ngáy ngủ bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn cậu một cái đầy thâm ý, không biết lão nhớ tới cái gì mà nở một nụ cười tươi.
===========
Ba người bọn họ ra đi một lần là đi ròng rã suốt ba năm. Bước chân cơ hồ đã in lên mọi miền đất nước, từ nơi nóng nực nhất đến nơi lạnh lẽo nhất, từ nơi xa xôi nhất cho tới nơi vô tận phồn hoa.
Quý Bằng Trình trước sau như một chiến đấu tiên phong, xông pha đi đầu trong lĩnh vực lừa đảo, mánh khoé bịp người mang ra luận bàn thường xuyên với tên đồ đệ thích ép mua ép bán, coi như là người dạy người học cùng tiến bộ mà tiến bộ hơn không ít.
Tô Khinh đi qua rất nhiều nơi mình chưa từng đi tới, liều mạng đọc hết những thứ sách vở trước đây chưa từng động vào, trước sau đổi qua hơn mười cái chứng minh thư, có cả văn bằng giả, hộ khẩu giả, lý lịch trích ngang trích chéo giả vân vân vũ vũ… Tất cả những gì có thể làm giả được trên thế giới này y cơ hồ đều đã thử nghiệm qua, làm giả nhiều đến mức y sắp quên luôn cả tên thật của mình.
Y từng làm công việc lao động nặng nhọc trên công trường; từng dựa vào văn bằng giả mà trà trộn vào các công ty, thậm chí lấy bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ luyện thành cùng với Quý Bằng Trình để lăn lộn trong ngành quản lý, đáng tiếc thiếu đam mê quyền lực nên đành đổi sang chỗ khác. Y từng làm bảo tiêu trong hộp đêm còn bị kéo vào giao dịch thuốc phiện; từng đánh hắc quyền [27] lăn lóc trong sòng bạc ngầm; từng hợp tác với cảnh sát với thân phận thợ săn tiền thưởng. Thế nhưng trải nghiệm đối với Tô Khinh là ly kì nhất, chính là tên nhóc phải chạy tiền tìm người thi hộ mới lấy được chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn như y lại làm giáo sư dạy môn Đông Phương Đương Đại suốt một tháng trời.
[27. Đánh hắc quyền: thi đấu ở các sàn trái phép và cá cược kiếm tiền]
Viên dinh dưỡng mang theo từ đội Quy Linh đã hết từ lâu, Tô Khinh sợ ăn cơm dọa hoảng người khác nên chỉ có thể ăn từng vốc từng vốc kẹo, cái miệng chẳng lúc nào ngừng nhá rau ráu mấy viên đường ngọt cứng còng____ Dù sao thân thể hiện tại đâu dễ gì mà sâu răng được.
Y ép mình vào một khuôn khổ huấn luyện gần như hà khắc, suốt ba năm không có ngày nào ngủ quá nửa tiếng. Y không muốn sống mãi cuộc sống trốn đông trốn tây, y cảm thấy sẽ có một ngày nào đó mình ra ngoài ánh sáng, tóm gọn cái thứ gọi là Utopia kia để xem xem nó là lừa hay ngựa.
Về chuyện này, Quý Bằng Trình cư nhiên giúp đỡ y không ít. Không biết lão giở chiêu gì mà làm ra không biết bao nhiêu thứ thiết bị dụng cụ li kì cổ quái_____ “Viên đá nhỏ” bằng bàn tay buộc trên người kì thực nặng tới trên dưới năm chục cân, chỉ cần treo mấy viên là đủ để Tô Khinh cả ngày sống không bằng chết; cái dùi cui nhỏ như cái đèn pin, lão già ngồi trên ghế vui vẻ uống trà ấn nút một cái, thế là tia lửa điện đuổi theo Tô Khinh chạy loạn cả sân nhà.
Y vẫn không hỏi trước đây Quý Bằng Trình từng làm cái gì, cũng không biết vì sao ngày đó lão lại cứu mình___ Lão già mất nết này chỉ cần không nhìn thấy nhân dân tệ thì cũng có dáng vẻ thế ngoại cao nhân nhìn thấu nhân gian phong cảnh ghê lên ấy.
Đồ Đồ Đồ chín tuổi, càng lớn càng tử tế vẻ ngoài lưu manh trong ruột, vẫn không thích đến trường. Mỗi khi nhập học một ngôi trường mới đều ỉu xìu xìu, lúc nghỉ học rời đi thì tung tăng sung sướng. Thằng lỏi con ở trường toàn leo cây bật tường gây sự, chỉ giỏi học Bằng Trình giả làm người mù, ra dáng cực kì.
Bị Tô Khinh quyết tâm đét mông mấy lần, rốt cuộc nó cũng có chút kính sợ người giám hộ không nên thân như y, bao nhiêu thứ ngoài sách vở nó học được trong ba năm này hầu như đều là do Tô Khinh dạy hết.
Rốt cuộc có một ngày, Tô Khinh xem được tin tức trên cái TV second-hand trong nhà thuê của bọn họ: Trong buổi lễ khai trương trung tâm thương mại ở thành phố nào đó, mấy chục người đột nhiên thần trí không rõ trở nên điên cuồng, nghi ngờ là do bệnh truyền nhiễm chưa xác định, tình huống cụ thể còn đang chờ chuyên gia điều tra.
Bên dưới là một số hình ảnh về bệnh trạng của “bệnh nhân”.
Tô Khinh nhìn qua, nhíu mày lại, y biết cuộc sống lưu lạc của mình đã tới hồi kết thúc.