Chung Cực Lam Ấn

Chương 26: Chiến hỏa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồ Đồ Đồ chớp đôi mắt to nhìn Tô Khinh rồi kéo kéo Trình Vị Chỉ: “Ông ơi, chú đáng ghét cũng sắp bị nhốt vào cái hộp nhỏ rồi sao?”

Triệu Nhất Phi theo tiếng động chạy lại bị một câu của cậu bạn nhỏ làm cho hoảng sợ, cô hoang mang rối loạn nhìn giáo sư Trình chân tay luống cuống, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi xuống, cẩn thận thăm dò dưới mũi Tô Khinh, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Tốt… Tốt quá, anh ấy còn sống.”

Trình Vị Chỉ bình tĩnh giao Đồ Đồ Đồ cho Triệu Nhất Phi: “Cô bé, bế đứa nhỏ này cho ta một chút.”

Sau đó ông ngồi xổm xuống kéo cánh tay Tô Khinh vòng qua cổ mình. Thư sinh cao tuổi vai không thể gánh tay không thể xách này dốc hết sức lực bú mẹ mới có thể nâng được Tô Khinh đã không còn tri giác lên, để cho cậu dựa vào người mình.

Bốn phía đã hỗn loạn như một nồi súp, rất nhiều Khôi ấn điên điên ngốc ngốc, vừa ra ngoài đã không biết đâu là Đông Nam Tây Bắc. Những người khác trong căn cứ tuy rằng nhìn qua rất ngay ngắn trật tự, thế nhưng trong không khí đã đậm nồng cảm giác trước cơn gió lớn mưa to, trừ Trần Lâm vừa về, mấy Lam ấn khác không ai lộ diện, không biết đã đi nơi nào.

Trình Vị Chỉ đưa theo một cô bé, một đứa nhóc con, đỡ thêm cả một cậu thanh niên gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, ra sức giãy dụa giữa một đám tinh tinh hình người hô hét chạy loạn, áp lực đến mức mồ hôi ướt đầm.

Lúc này, một người đàn ông trông y như Picasso nhảy xổ đến trước mặt Triệu Nhất Phi, mắt to trừng mắt nhỏ với Đồ Đồ Đồ. Triệu Nhất Phi sợ hãi che chở nhóc con lùi ra phía sau một bước, chỉ thấy vị đại gia này quay trái ba vòng quay phải ba vòng, miệng còn lẩm bẩm bài quốc tế ca sai lời lệch nhịp.

Đồ Đồ Đồ không biết thế nào là sợ, nó xem rất vui vẻ, thậm chí còn vỗ tay đôm đốp. Triệu Nhất Phi nhíu mày, không hiểu sao cô cảm thấy người đàn ông cuồng nhiệt như muốn lập tức lao ra ngoài giải thoát toàn nhân loại này thoạt nhìn không điên loạn như người khác tưởng.

Người đàn ông hát xong, an tĩnh lại, nhìn cô một cái, sau đó kéo bàn tay nhỏ của Đồ Đồ Đồ. Triệu Nhất Phi run lên một chút, muốn gạt tay hắn ra, thế nhưng do dự một chút, lại không làm thế.

Người đàn ông nhẹ nhàng ủ lấy bàn tay nhỏ bé mẫm mạp của Đồ Đồ Đồ. Sau đó hắn lui về phía sau một bước, một tay đặt lên vai, hơi hơi khom người làm động tác hôn gió rồi in ngón tay mình lên trán Đồ Đồ Đồ, cuối cùng phóng khoáng xoay người rời đi.

Tựa như Clayderman [19] ăn mặc kiểu Tê Lợi Ca [20] vậy.

[19. Clayderman: Richard Clayderman10572Tên thật Philippe Pagès, sinh ngày 28 tháng 12 năm 1953 tại Pháp) là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của BeethovenLisztChopin và Mozart. Richard Clayderman cũng được biết đến bởi khả năng diễn xuất tuyệt vời những bản nhạc ược nhiều người ưa chuộng như YesterdayThe Sound of Silence và Memory]

 [20. Tê lợi ca:qZ2Xn6WZkqWVp6UTên thật là Trình Quốc Vinh, người ở Phàn Dương, Giang Tây, đầu năm 2010 trở thành kẻ lang thang ăn xin ở Ninh Ba, Chiết Giang. Tháng 2 năm 2010, một thành viên trong tổ nhiếp ảnh Chim Ruồi đã chụp được anh ta khi thử máy ảnh. Vì người lang thang này quần áo phá cách, dáng vẻ lạnh lùng, cho nên khi bức ảnh tung ra đã nổi tiếng trên mạng internet]

Đồ Đồ Đồ mờ mịt sờ sờ trán, cùng Triệu Nhất Phi nhìn theo bóng dáng hắn xa dần.

Chỉ thấy người đàn ông ấy giang rộng hai tay, quần áo rách rưới đậm tính nghệ thuật treo hờ trên người. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười như căn bệnh truyền nhiễm nhanh chóng tràn ra, lan đi trong cả sảnh đầy Khôi ấn, không ít người không nhịn được mà cùng hắn đi ra ngoài.

Một loạt súng ống đồng thời lên nòng, nhắm ngay vào ngực hắn.

Hắn dường như không hề phát hiện, như một kẻ tuẫn đạo dấn bước về phía trước.

Phát súng đầu tiên vang lên, nụ cười đọng lại trên khuôn mặt của người đàn ông ấy. Hắn gian nan đi tiếp thêm hai bước nữa mới gục ngã.

Bầy Khôi ấn đông đúc thất kinh trốn chạy bốn phía hỗn loạn vô cùng, khói bụi mờ mịt, tiếng khóc hòa cùng tiếng cười ngập đầy trong màng tai, vô số sinh mệnh phụt tắt trong vũng máu.

Trình Vị Chỉ đẩy mạnh Triệu Nhất Phi một cái, kéo cô bé đang thẫn thờ ra đằng sau mấy tên ngốc chảy nước dãi vẫn đứng nguyên tại chỗ, ý bảo Triệu Nhất Phi che mắt đứa nhỏ lại. Ông thở phì phò nhìn xung quanh, ra sức cấu mình một cái bắt buộc bản thân tỉnh táo lại rồi lớn tiếng nói với Triệu Nhất Phi: “Chúng ta cứ tiếp tục thế này không được, phải nghĩ biện pháp!”

Lúc này Triệu Nhất Phi mới phát hiện ra cả khuôn mặt mình đã ướt đẫm nước mắt lạnh ngắt, liền dùng tay áo lau đi thật nhanh. Trình Vị Chỉ cuối cùng cũng hồi thần từ tình trạng chết máy đơ CPU, xốc lại Tô Khinh vẫn cứ trượt mãi xuống lên, nuốt một ngụm nước miếng: “Cô bé, cháu nghe ta nói, có lẽ ta biết vì sao lại xảy ra chuyện này… Bình thường, bọn họ sẽ không giết hại Khôi ấn quy mô lớn như thế này. Xem tình hình này giống như căn cứ đột nhiên bị tập kích, bọn họ không rảnh chú ý đến những thứ khác, mới muốn xử lý chúng ta.”

Triệu Nhất Phi ngây ngốc lặp lại từ quan trọng nhất: “Tập…kích?”

Trình Vị Chỉ gật đầu: “Rất có khả năng là người của chính phủ, bọn họ nghe thấy bên này vang lên tiếng súng ắt hẳn sẽ lập tức có hành động, nơi này rất nhanh sẽ biến thành chiến trường, rất nguy hiểm.”

“Vậy…chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trình Vị Chỉ hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, trong không khí ẩn chứa cái ẩm ướt lạnh đến thấu xương, như thể cả người đều bị ngâm trong tuyết. Giáo sư già lạnh đến đỏ bừng cánh mũi mà thái dương lại đổ mồ hôi ròng ròng, cánh tay đỡ Tô Khinh cũng hơi run run. Ông đảo mắt qua toàn bộ căn cứ, phán đoán: “Cô bé nghe này, nơi này có rất nhiều thiết bị và tư liệu, người của căn cứ nhất định không để cho chúng rơi vào tay đối phương, trong thời điểm cùng đường chắc chắn sẽ xử lý chúng nó, hiện tại chúng ta ở đâu cũng không được an toàn, ngoại trừ…nhà xám.”

Triệu Nhất Phi trợn to mắt nhìn ông: “Chúng ta… Chúng ta phải chạy lại vào nhà xám sao?”

Trình Vị Chỉ nói: “Đúng, đứng bên ngoài rất dễ ăn đạn, chúng ta không chạy nữa, phải tìm một nơi không ai chú ý tới trốn một thời gian. Nhà xám bình thường là nơi giam giữ Tiểu Khôi, trừ đồ dùng sinh hoạt hằng ngày không còn đồ gì khác, người của căn cứ sẽ không thừa hơi mà để ý tới nó, thừa dịp bọn họ đều chạy lên phía trước, chúng ta lùi về.”

Triệu Nhất Phi đã sớm không có chủ ý gì, Trình Vị Chỉ nói Đông, cô sẽ không chạy sang Tây, một câu dị nghị cũng không có.

Trình Vị Chỉ hét lớn một tiếng: “Chạy!” Cô bèn ôm Đồ Đồ Đồ liều mạng chen ngược trong đám người, chạy vào trong nhà xám.

Trình Vị Chỉ đoán đúng, ngay khi tiếng súng đầu tiên của Utopia vang lên, nhân viên tiền trạm và tổ kĩ thuật của đội Quy Linh đã phá mở lưới chặn máy móc của căn cứ Lam ấn, đôi bên dùng tốc độ cao nhất xông vào đấu giáp lá cà, trận chiến bắt đầu càng thêm hỗn loạn.

Hồ Bất Quy biết Trần Lâm giao Tô Khinh cho một nhóm Khôi ấn, thế nhưng thiết bị liên lạc ở chỗ Trần Lâm, anh cũng không biết cậu nhóc xui xẻo kia bây giờ ở chỗ ông nào bà nào.

“Tiểu đội 2 theo tôi vào trong, lão Liêu, anh lên trực thăng phối hợp yểm hộ từ trên cao. Phương Tu, cậu phụ trách chỉ huy tác chiến trực diện, Tần Lạc duy trì liên lạc với Trần Lâm, bất cứ lúc nào cũng phải nắm rõ bước đi của đối phương.”

Mà ở thời điểm này, Lam ấn cũng bị tập trung vào một chỗ, là nhóm đối tượng thứ hai dời đi sau nhân viên nghiên cứu khoa học.

Quế Tụng nơm nớp lo sợ bám vào cửa sổ, tiếng súng chỉ cần rõ một chút hắn đã run rẩy cả người như mắc bệnh sợ âm thanh lớn; Tưởng Lam đứng trong góc tường không nói không rằng, tay ôm một khẩu súng máy; La Hiểu Phong hùng hổ hút thuốc; Sử Hồi Chương đi tới đi lui như một con thú bị vây khốn.

Chỉ có Trần Lâm khoanh tay thả lỏng ngồi trên sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau một hồi lâu, La Hiểu Phong mới hỏi một “Utopia” đứng ngoài cửa: “Chúng tôi sẽ bị đưa đến nơi nào?”

Nhân viên công tác mặc đồng phục Utopia trả lời: “Một căn cứ khác.”

La Hiểu Phong nhướn mày, ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Sử Hồi Chương, dừng một chút, lại hỏi: “Là căn cứ xây mới, hay là căn cứ đã có người khác? Còn có các Lam ấn khác sao?”

“Đúng vậy.”

Sử Hồi Chương chưa từng nghĩ đến trên thế giới còn có những Lam ấn khác, gã quăng cho La Hiểu Phong một ánh mắt, đường nhìn rơi xuống trên người Trần Lâm___Sử Hồi Chương vẫn là thủ lĩnh được các Lam ấn ngầm thừa nhận trong căn cứ này, Tưởng Lam tuy rằng chẳng hợp với ai, nhưng người khác không trêu vào cô ta, cô ta cũng không thích đi khiêu chiến quyền uy của kẻ khác, chỉ có tên Trần Lâm này lúc nào cũng như thể đang trào phúng hắn.

Sử Hồi Chương muốn xử lý Trần Lâm từ lâu rồi, trong căn cứ gã không có cơ hội, trong ‘thịnh yến’ đôi lần ba bận muốn tìm hắn gây phiền toái mà chẳng hiểu vì sao đều để hắn may mắn tránh thoát.

Căn cứ mới có các Lam ấn khác___Sử Hồi Chương thầm nghĩ trong lòng, phải nghĩ biện pháp nào đó, thừa dịp hỗn loạn này, trước khi nhìn thấy đồng loại khác phải giải quyết họ Trần ngay, nếu không tương lai hắn sẽ mang tới càng nhiều phiền toái.

Gã hạ quyết tâm xong, liền kéo nhân viên Utopia đứng ở cửa ra bên ngoài: “Ngoài kia loạn lắm, tôi với anh phải thương lượng xem nên rời đi thế nào.”

Trần Lâm ngồi đó bỗng nhiên thâm trầm thoáng cười, dựa đầu lên sô pha, nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm ứng cặp kính mắt đã thành công lọt vào đại bản doanh của Utopia.

Vận khí của Trình Vị Chỉ và Triệu Nhất Phi coi như không tồi, dưới tình huống nháo loạn như vậy mà vẫn không bị đạn lạc bắn chết. Tuy nhiên ở cửa nhà xám, Triệu Nhất Phi không hiểu sao lại ăn một viên đạn vào đùi, ôm Đồ Đồ Đồ cùng nhau ngã xuống đất, Đồ Đồ Đồ dường như cũng hiểu ra gì đó, cho dù tay nhỏ bị rách da nó cũng chỉ bĩu môi nhịn xuống, không khóc.

Trình Vị Chỉ vội vàng đặt Tô Khinh xuống đất, sau đó tận lực cúi gập thân mình, chạy ra khỏi nhà xám như xuyên qua hỏa tuyến, một tay ôm lấy Đồ Đồ Đồ, một tay kéo Triệu Nhất Phi, lảo đảo bò lết đưa hai người vào trong.

Triệu Nhất Phi đau đến run cả người, môi trắng bệch. Trình Vị Chỉ vừa muốn nói chuyện, miếng thủy tinh trên đỉnh đầu đã bị đạn bắn vỡ. Vị giáo sư già không dám động đậy nữa, chỉ đành xé một miếng vải trên người ra sức buộc chặt vết thương đang đổ máu ở chân của Triệu Nhất Phi, không cần biết đúng sai ra sao mà cầm máu cho cô trước, sau đó mới đặt mông ngồi xuống đất, nặng nề tựa vào tường như đã kiệt sức.

Đồ Đồ Đồ nhìn bên này lại nhìn bên kia, phát hiện ra không ai rảnh chú ý đến mình, liền nhích đến ngồi xổm trước mặt Tô Khinh, vươn ngón tay ú na ú nần chọc chọc mặt cậu, thì thầm nói: “Chú đáng ghét, mau tỉnh lại nha, đừng ngủ, còn ngủ nữa là bọn họ nhốt chú vào hộp nhỏ đó.”

Trình Vị Chỉ cay xè hai mắt, thế nhưng nghe thấy Triệu Nhất Phi bên cạnh đã nức nở khóc lên thành tiếng, ông lại ra sức nuốt nước mắt vào trong, thở dài: “Con gái, đừng khóc, trời không tuyệt đường người, chúng ta kiên trì thêm chút nữa, nói không chừng…”

Ông quay đầu thoáng nhìn Tô Khinh, nuốt những lời còn lại xuống, lại thở dài.

Nhóm người Hồ Bất Quy gặp phải chống cự kịch liệt hơn nhiều so với dự đoán, bên tai anh truyền tới giọng nói của Tần Lạc: “Đội trưởng Hồ, theo tin tức từ bên Trần Lâm, đối phương định tập trung tiêu hủy toàn bộ Khôi ấn, không để vật sống nào tới được tay chúng ta.”

Hồ Bất Quy cười lạnh: “Nói cho nhân viên trên mặt đất canh chừng chặt chẽ toàn bộ căn cứ, bay lên trời thì đánh rụng xuống, chạy trên đất thì chặn đứng lại cho anh, một tên cũng đừng hòng thoát. Bọn chúng có gan thì cho nổ căn cứ, để toàn bộ nhân viên và Lam ấn của chúng chôn cùng luôn đi.”

Cuộc chiến đấu ác liệt diễn ra khoảng hai tiếng đồng hồ. Trong nhà xám, Triệu Nhất Phi mệt mỏi đã rơi vào giấc ngủ trầm, Đồ Đồ Đồ ngồi bên cạnh Tô Khinh kéo tóc cậu không buông, muốn gọi cậu tỉnh dậy, Trình Vị Chỉ tập trung tinh thần trông coi đám người có thương có tàn có trẻ nhỏ này, một chút động tĩnh cũng có thể khiến cho ông căng thẳng hẳn lên.

Đúng lúc này, Trình Vị Chỉ cảm giác được mặt đất dưới chân hơi hơi chấn động, ông giật nảy mình, cuống cuồng quay đầu gọi Đồ Đồ Đồ: “Đồ Đồ, mau, chạy sang chỗ ông mau…”

Những lời này còn chưa kịp nói xong, tiếng nổ khổng lồ đã vang lên liên tiếp, Triệu Nhất Phi bừng tỉnh hét lên một tiếng, Trình Vị Chỉ ôm lấy đầu, vừa muốn đứng lên đã bị mặt đất nghiêng ngả hất ngã, suýt chút nữa thì gãy tan cái lưng già. Trong lòng ông dâng lên một ý tưởng đáng sợ___Chẳng lẽ bọn họ thực sự muốn phá nổ nơi này sao?

Ông liều mạng vươn tay về phía Đồ Đồ Đồ, thế nhưng nhóc con bị dọa đến choáng váng, ngồi bệt dưới đất, mở to đôi mắt vô tội ra nhìn ông. Trình Vị Chỉ chỉ có thể trơ mắt nhìn một khối đá lớn rơi thẳng xuống đầu nó.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn đến kéo vụt Đồ Đồ Đồ vào lòng, hai người cùng nhau lăn đi. Sau một tiếng nổ ầm vang, toàn bộ hành lang đều sụp xuống, Trình Vị Chỉ không biết gì nữa.