Vì sợ rút dây động rừng, đội Quy Linh không dám mang Khôi ấn cùng các con tin ra mạo hiểm, chỉ có thể tự mình mạo hiểm.
Đối với dân kỹ thuật mà nói, mạo hiểm là chuyện có thể tránh được chút nào hay chút ấy, dùng khoa học kĩ thuật để giải quyết, không cần đổ máu hi sinh mới tốt, thế nhưng đối với đội công tác bên ngoài mà nói, thì hiệu suất mới là vương đạo, mưa bom bão đạn pháo nổ ầm ầm chế phục đối phương mới là vương đạo.
Vì thế Hứa Như Sùng nóng ruột đến nhảy tưng tưng lên, tỏ vẻ chính mình có thể đánh trận chiến tranh khoa học này ngon lành, đáng tiếc là Hồ Bất Quy hoàn toàn không coi như y đang tồn tại, độc tài mười phần mở một cuộc họp ngắn, tốc chiến tốc thắng lập ngay một kế hoạch hành động mới toanh.
Hứa Như Sùng phản đối: “Xung quanh căn cứ Lam ấn chắc chắn sẽ có thiết bị ngăn chặn máy móc, các anh vừa lại gần đã bị phát hiện ngay rồi…”
Hồ Bất Quy trầm ngâm một lát: “Đi tìm cho tôi một bộ đồng phục bưu chính Trung Quốc với cái xe đạp ra đây.”
Hứa Như Sùng: “…”
Phương Tu tìm xong đồ với hiệu suất rất cao, Hồ Bất Quy nhanh chóng thay xong, đội mũ lên, lập tức biến thành nhân viên bưu chính mặt dài nhất, sắc mặt nghiêm trọng nhất trong hệ thống bưu chính Trung Quốc____Cứ như không phải anh đi đưa thư mà là đi đưa bom vậy.
Liêu Thần Viễn im lặng một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nói: “Đội trưởng Hồ, tôi thấy vụ này có chút mạo hiểm.”
Hứa Như Sùng tận dụng triệt để cơ hội: “Đúng thế, anh như vậy dám chắc là không ổn, vớ vẩn vào căn cứ Lam ấn, bọn họ đều súng vác vai đạn lên nòng, nhiều tên…cái gì ấy nhở?”
“Utopia.” Lục Thanh Bách đứng cạnh bổ sung.
“Ờ ờ, chính là đám đó đấy, mỗi đứa bắn một phát cũng đủ cho anh thủng thành cái sàng rồi!”
Hồ Bất Quy liếc nhìn Hứa Như Sùng, không lên tiếng, vẫn coi như y không tồn tại. Anh quay người hạ lệnh: “Để tôi xuống cách khu vực khả nghi 1 km, chú ý đừng gây nghi ngờ, Tần Lạc, Phương Tu phối hợp với đội đặc công, duy trì liên lạc, Thần Viễn anh ẩn nấp ổn thỏa, yểm hộ từ xa.”
Tần Lạc có chút do dự: “Đội trưởng…”
Hồ Bất Quy nhìn về phía cô: “Cô còn có ý kiến gì?”
Tần Lạc trầm mặc một hồi, giậm mạnh gót chân: “Rõ.”
Hồ Bất Quy nhận lấy một cặp kính không số Lục Thanh Bách đưa qua, cặp kính che kín đôi mắt anh, như thể cũng che kín sát khí đằng đằng, thoạt nhìn anh thêm phần đôn hậu, thiếu đi chút cảm giác áp bách, khác với bình thường khá nhiều.
Trên gọng kính có một công tắc, Hồ Bất Quy ấn xuống, mắt kính bên trái hiển thị ba kênh, một kênh liên lạc với các nhân viên bên ngoài đi theo đội đặc công, một kênh liên hệ với tổng bộ, kênh còn lại là kết nối với Tô Khinh.
Anh chuyển kênh sang chỗ Tô Khinh rồi quay đầu bảo Lục Thanh Bách: “Tôi trông chừng cậu ta, nhưng khẳng định có những lúc không chú ý được, cậu ở lại tổng bộ để ý giúp một chút.”
Hứa Như Sùng thấy không ai để ý đến mình, muốn tìm lại cảm giác tồn tại, thế là ồn ào loạn cả lên: “Đội trưởng Hồ, anh không thể cứ khư khư cố chấp như thế được, nhất định sẽ bị bắt, sau khi bị bắt…”
Hồ Bất Quy quét mắt liếc y, trầm giọng bảo: “Có bắt cậu phải đi đâu.”
Hứa Như Sùng im lặng một lát mới hiểu được phần ý nằm ngoài lời, cảm thấy mình bị khinh bỉ sâu sắc, y lùi vào góc tường trồng nấm tự kỉ thương tâm.
Hồ Bất Quy dứt khoát gọn gàng nói: “Theo kế hoạch 2, hành động.”
Anh ra lệnh một tiếng, đội Quy Linh lập tức hành động theo hiệu suất cực cao. Phương Tu đeo súng liếc nhìn Hứa Như Sùng rồi vỗ đầu y an ủi: “Được rồi, một nhân viên kĩ thuật như anh, cứ làm tốt phần kĩ thuật của mình là được.”
Hứa Như Sùng ngẩng đầu, âm u nói với cậu ta: “Cậu có tin không? Một ngày nào đó tôi sẽ biến thành siêu nhân, tôi có linh cảm rõ ràng!”
Phương Tu ngẩng đầu nhìn trần nhà, khựng lại một tí, gật đầu trái với lương tâm. Hứa Như Sùng thở dài, tiếp tục mơ màng: “Quá trình này nhất định cần có một cơ hội, cậu cảm thấy là cái gì? Bị đá đập, hay là…”
Phương Tu dựng thẳng một ngón tay với y, nói một câu nghiêm túc dị thường: “Tôi biết.”
Hứa Như Sùng tràn ngập mong chờ nhìn cậu ta, Phương Tu nói: “Anh chỉ cần một viên thuốc ngủ.” Nói xong, cậu nén cười rảo bước đuổi theo nhóm người Tần Lạc.
Ba giây sau, Hứa Như Sùng mới phản ứng lại được, y đá lăn một cái ghế dựa, rống giận: “Cái loại… Cái loại sinh vật tiền sử chưa tiến hóa ra não bộ như mấy người, đúng là không thể lí giải được thế giới tinh thần của động vật bậc cao mà!”
Thời điểm Tô Khinh gặp lại thầy giáo Trình thì đã cảm nhận được tâm tình của hai cánh quân giải phóng hội ngộ tại Duyên An năm đó. Trần Lâm dẫn cậu về nhà xám, lướt thẳng qua thủ vệ, tống vào căn phòng trước kia cậu ở với Trình Vị Chỉ.
Trình Vị Chỉ đang đeo kính viễn ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn sách. Nghe thấy động tĩnh, ông ngẩng đầu lên, ngay sau đó trừng to đôi mắt. Mãi một lúc lâu sau, ông mới run rẩy đứng lên____Thịnh yến đã chấm dứt được ba ngày, những người khác trở về đều mang bộ dạng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mà Tô Khinh cứ mãi không về. Trình Vị Chỉ biết tỉ lệ tử vong của Khôi ấn hình thái 2 rất cao, còn tưởng cậu đã…
Một đứa trẻ tốt như vậy, làm bạn với ông hơn một tháng ròng.
“Tô… Tô Khinh?”
Tô Khinh rất muốn gào toáng lên “Hồ Hán Tam ta trở lại rồi đây” [15], cơ mà liếc đến vị tên Trần Lâm vẫn đứng mãi đấy không đi thì lại nghẹn về, chỉ nở một nụ cười sáng lạn: “Chú Trình!”
[15. Hồ Hán Tam là một nhân vật kinh điển trong bộ phim Ngôi sao đỏ lấp lánh, nổi tiếng với câu thoại ‘Hồ Hán Tam ta trở lại rồi đây’]
“Tốt… Tốt quá, trở về là tốt, trở về là…” Trình Vị Chỉ kéo Tô Khinh qua, bấy giờ mới chú ý tới Trần Lâm, lập tức chuyển từ kích động sang đề phòng, “Cậu?”
Trần Lâm dựng thẳng một bàn tay, xoay người đóng cửa lại, lưng tựa trên ván cửa, hắn nói với Trình Vị Chỉ: “Tôi có vài vấn đề muốn hỏi ông, yên tâm, tôi hỏi xong sẽ đi ngay.”
Trình Vị Chỉ kéo Tô Khinh về phía sau như gà mái ủ con. Ông nhíu mày nhìn Trần Lâm: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Lam ấn cũng giống như Khôi ấn, từ một khía cạnh nào đó mà nói, đều là một loại…bán thành phẩm có phải không? Ông cảm thấy hệ thống năng lượng như thế nào mới là tự nhiên?”
Trình Vị Chỉ sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này. Tô Khinh lúc còn đi học ghét nhất là sinh vật với hóa học, tìm bao nhiêu thầy thợ về phụ đạo cấp tốc mới miễn cưỡng thi lên được đại học. Thế mà không biết từ lúc nào cậu đã cảm thấy có hứng thú với cuộc đối thoại của bọn họ mà ngồi một bên vểnh tai lên nghe, lúc này nhịn không được mà xen vào một câu với Trình Vị Chỉ: “Hắn nói Lam ấn cũng là do con người kích phát, không phải trời sinh đã có.”
Trình Vị Chỉ “A” một tiếng, đẩy đẩy kính mắt: “Thế thì đúng rồi. Cậu có thể tham khảo tám hệ cơ quan lớn trong cơ thể người, thứ tự nhiên chân chính phải có một cơ chế hoàn chỉnh, có thể dùng thứ gì, bổ sung thứ khác ra sao, xảy ra phản ứng sinh hóa trong cơ thể thế nào, vật chất sau phản ứng xử lý kiểu gì, bài tiết kiểu gì, đều là hỗ trợ lẫn nhau, có thể duy trì trạng thái ổn định trong thời gian dài.”
Khi ông nói đến “trạng thái ổn định trong thời gian dài”, Tô Khinh để ý thấy khóe mắt Trần Lâm khẽ giật một chút.
Trình Vị Chỉ lại nói tiếp: “Cậu cũng phải trả lời ta một chuyện, ta đã nghĩ rất lâu___Vì sao Lam ấn nhất định phải có Khôi ấn loại hình tương phản? Ban đầu ta giải thích là người bị hấp thu cảm xúc nhân nếu chỉ bị hút đi một loại cảm xúc, thì loại tương phản sẽ tăng lên vô hạn, do đó dẫn đến đối phương mất kiểm soát một cách nguy hiểm. Nhưng cách giải thích này rất gượng ép, thân thể và sức mạnh của Lam ấn mạnh mẽ hơn người thường không biết bao nhiêu lần, cho dù đối phương có mất kiểm soát thì cũng có sao đâu?”
Trần Lâm nói: “Không thể nói như vậy, cái gọi là ‘Cường hóa’ của Lam ấn, chính là tiềm năng của thân thể được một lượng năng lượng cực lớn kích phát ra mà thôi, người bình thường trong trạng thái nguy cơ hoặc kẻ điên cũng có thể bộc phát ra năng lượng ngang ngửa.”
Trình Vị Chỉ lắc đầu: “Không, nhất định không chỉ là như thế. Ví dụ như khi phạm vi của đám người bị hấp thu năng lượng quá lớn, ảnh hưởng đối với mỗi người cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Kẻ điên mất kiểm soát cảm xúc có thể thu được năng lượng lớn do bị kích phát tiềm lực tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy người thần trí bình thường biết vận dụng năng lượng như các người… Còn nữa, cho dù giữa các Lam ấn với nhau rất khó hợp tác vì không phải bị động hấp thu cảm xúc, nhưng tối thiểu cũng phải có bản lĩnh bắt một tên điên mất khống chế dừng lại chứ.”
Trần Lâm trầm mặc.
Trình Vị Chỉ nói ra phán đoán sắc bén: “Ta có một suy đoán, Khôi ấn là sự tồn tại tất yếu, bởi vì cảm xúc tương phản sẽ đi liền với nhau. Các người không thể bóc ra một loại cảm xúc đơn lẻ từ một người khác, chúng nó giống như chuỗi gen xoắn ốc vậy, nhất định sẽ xuất hiện theo đôi, phải không?”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đầy áp lực của ba người. Không biết qua bao lâu, Trần Lâm khẽ cười một tiếng, tháo kính xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mũi. Ánh mắt của Trình Vị Chỉ rơi xuống cặp kính của hắn rồi đăm chiêu nhìn hắn như vừa nhớ tới điều gì.
“Phải, ông đoán đúng rồi.” Trần Lâm gật đầu, lại đeo kính lên, nhìn về phía Trình Vị Chỉ, “Ở một nơi bưng mắt bịt tai như vậy, ông chỉ dựa vào một chút manh mối mà đoán ra nhiều chuyện đến thế, đúng là thiên tài.”
Trình Vị Chỉ không để ý tới lời khen của hắn, nói tiếp: “Khi hấp thu ‘vật chất’ cần ngoại lực phụ trợ, lại không thể bài trừ ‘vật chất’, Lam ấn chỉ có thể chuyển hóa năng lượng và lợi dụng năng lượng. Đừng nói là cơ thể sinh vật, cho dù là máy móc, cũng tinh vi hơn các người.”
Tô Khinh lập tức khẩn trương, chỉ sợ “cỗ máy thiếu linh kiện” này tính năng không ổn định mà đột nhiên nổi điên, vì thế cậu hơi nghiêng người, nhắm thẳng nhẫn điện về hướng hắn.
Trần Lâm lại chỉ lắc đầu thở dài: “Ông nói đúng, Lam ấn là một loại vật thí nghiệm, đáng cười là chính bọn họ cũng không biết.”
Trình Vị Chỉ lại chần chừ một chút, bỗng nhiên nói: “Trừ phi…”
“Cái gì?” Trần Lâm vội vã ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực như muốn bùng lửa, “Ông nói trừ phi cái gì?”
Trình Vị Chỉ dừng một chút: “Trừ phi, một người có thể có một đôi năng lượng tinh, chúng nó có tác động lẫn nhau, mà cảm xúc được sử dụng là tự thân vốn có. Quan hệ giữa hai loại cảm xúc tương phản vô cùng huyền diệu, mặt này giảm xuống, mặt khác sẽ tăng lên, tương sinh tương khắc, tồn tại song song, hai năng lượng tinh cũng giống như một động cơ vĩnh hằng vậy…”
Ông càng nói càng kích động, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, như thể đã quên đi Trần Lâm là ai mà tiến thẳng vào trạng thái giảng bài: “Không, nói như vậy không đúng, động cơ vĩnh hằng không tồn tại, phải nói căn nguyên của hệ thống năng đó chính là hệ thống thần kinh và nội tiết của sinh vật, xét đến cùng, là xuất phát từ năng lượng hóa học trong thức ăn đồ uống. Như vậy cơ quan được năng lượng kiểu mới cường hóa có thể hấp thu được nhiều thức ăn hơn để cung cấp cho hoạt động của hệ thống, trải qua giai đoạn này, năng lượng được sản xuất ra sẽ lớn hơn, thuần khiết hơn, dễ sử dụng hơn nhiều, lúc ấy mới là hoàn chỉnh!”
Tô Khinh cùng Trần Lâm đều ngây ngẩn cả người, Tô Khinh tuy không thể hiểu hết nhưng cũng biết thứ mà thầy Trình nói là điều gì đó rất cao siêu. Cậu nghĩ lũ nhân viên nghiên cứu khoa học của Utopia nhất định đều là thùng cơm, còn không nghĩ xa được bằng một ông già đóng cửa tạo xe.[16]
[16. Đóng cửa tạo xe: làm việc theo ý kiến chủ quan, không quan tâm đến thực tế khách quan, cũng có ý nói làm việc trong điều kiện không tiếp xúc với thế giới bên ngoài]
Trần Lâm phản ứng lại nhanh hơn một chút, hắn nói nhẹ bẫng như thể đã dốc hết toàn bộ sức lực: “Nhưng mà… Một người không thể có hai năng lượng tinh, bằng không sẽ trái với ‘Định luật hấp dẫn cảm xúc’ mà hệ thống năng lượng của Lam ấn dựa vào để tồn tại…”
Ánh sáng trong mắt Trình Vị Chỉ ảm đạm xuống chỉ trong nháy mắt như vừa bị đánh tan cơn mộng đẹp, sau đó ông yên lặng gật đầu____Thứ mà ông nghĩ, là căn cứ vào một “giả thiết không có thực”.
Khóe miệng Trần Lâm bỗng nhiên nhếch lên, lại nhếch lên, sau đó hắn cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như trở thành cuồng loạn___Giả thiết khiến cho Lam ấn trở nên hoàn chỉnh lại chỉ có thể căn cứ vào tiền đề là Lam ấn không tồn tại____Thì ra chính sự tồn tại của bọn họ đã là một nghịch lý.
Thời gian dài như vậy, một mình hắn giãy dụa giữa dục vọng và tính người, như một kẻ dò đường tỉnh táo mà thống khổ, giữa sự nghi ngờ, thống hận và không hiểu của đồng bạn, hắn sờ soạng kiếm tìm nơi tận cùng hắc ám___Mà ngay khi hắn lảo đảo ngả nghiêng tìm thấy ánh rạng đông, liều lĩnh muốn nhào lên, mới phát hiện, thì ra mình vẫn bị giam cầm trong một cái lồng trong suốt.
Trần Lâm cười đến chảy nước mắt, sau đó hắn mở vội cửa ra, rời đi như bỏ trốn.