Tô Khinh rốt cuộc cũng gặp được tất cả Lam ấn. Bọn họ tổng cộng có sáu người, năm nam một nữ. Nữ chính là con cọp cái Tưởng Lam, năm người đàn ông thì cậu đã gặp qua ba người, thứ nhất là Trần Lâm nham hiểm, thứ hai là Sử Hồi Chương mặt vuông mắt tam giác, người còn lại là anh giai “xã hội đen” bắt cóc cậu đến đây, tên tuổi trong truyền thuyết gọi Lý Cố___Giáo sư Trình là Tiểu Khôi của hắn.
Hai người khác thì cậu chưa gặp bao giờ, một người tóc rất dài, sắc mặt u ám, Trình Vị Chỉ nói với cậu đó là La Hiểu Phong, cũng là Lam ấn hình thái 4 như Sử Hồi Chương, sử dụng Tiểu Khôi hình thái 3 – sợ hãi. Người cuối cùng chả hiểu là mắc chứng gì, hắn đứng trong đám Lam ấn mà vô cùng tự giác chiếm cứ vị trí của một người hầu, vóc dáng không cao, chỉ tầm 1m65 đổ lại, gầy như một con khỉ, bộ dạng sợ hãi rụt rè, ở bên cạnh Sử Hồi Chương cao lớn thô kệch trông y như cặp đôi Bumpaa và Timon trong Vua Sư Tử___Đây chính là Quế Tụng mà Trần Lâm nhắc đến.
Trình Vị Chỉ vừa nhấc mắt đã phát hiện ra Trần Lâm đang nhìn Tô Khinh chằm chằm, trên mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý. Ông kéo Tô Khinh một cái, giấu cậu vào bên cạnh mình, cố gắng đứng thẳng người tạo ra tư thế uy nghiêm lẫm liệt, không chút sợ hãi nhìn lại tên phản động Trần Lâm.
Mỗi Lam ấn chọn một Tiểu Khôi mang đi, tất cả Khôi ấn trong đại sảnh đều bị thủ vệ súng vác vai, đạn lên nòng lùa như lùa vịt, bối rối bất an mà đứng co cụm một chỗ. Lam ấn đứng ở trên cao nhìn xuống quan sát bọn họ thật kĩ, giống như đang kén cá chọn canh lựa lấy một con heo để mang ra khỏi chuồng làm thịt.
Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Khinh cảm nhận được sức mạnh của chuỗi thức ăn một cách rõ ràng____Đó là sự cướp đoạt dài lâu khôn cùng của một giống loài đối với một giống loài khác, không thể nào phản kháng. Quy tắc tàn khốc mà vĩnh hằng của rừng thẳm xuyên suốt từ đầu đến cuối, như khắc xuống từng vệt dấu vết trên linh hồn.
Trần Lâm không chút do dự chọn Tô Khinh, Điền Phong bất hạnh bị La Hiểu Phong chọn trúng, Tô Khinh nhìn bộ dạng tuyệt vọng lung lay sắp ngã của anh ta, cảm thấy anh ta lại muốn ngất vật ra đấy đến nơi rồi. May sao lúc này La Hiểu Phong hung hăng trừng mắt lườm một cái, khiến cho Điền Phong tìm thấy sức mạnh từ chính ánh nhìn tràn ngập uy hiếp và chán ghét ấy mà dám đứng thẳng đi đến trước mặt hắn.
Tưởng Lam cũng lựa chọn hình thái 4 của ả. Trên trán vị kia còn một vết bầm xanh tím chưa khỏi hẳn vì bị Tô Khinh cầm chảo nện cho. Một tên hung thần ác sát là thế, mà vừa nghe Tưởng Lam chỉ tên mình thì trên mặt lại lộ vẻ thất kinh, chỉ trong nháy mắt từ con hổ to đã biến thành chú cừu nhỏ. Gã cứng còng thân thể, hai mắt trợn tròn, nhích từng bước một đến bên Tưởng Lam, trông cứ như con gái nhà lành bị ép về làm dâu kẻ cướp.
Đương nhiên, sở dĩ Tô Khinh đảo mắt khắp nơi, trong lòng chê cười hết người này tới người khác là bởi vì cậu cũng đang khẩn trương. Hai tay ướt đẫm mồ hôi, hai chân run run rẩy rẩy, cậu chỉ có thể vừa âm thầm dùng cái tay nhét trong túi quần véo đùi thật mạnh, vừa dời lực chú ý đi để cố sống cố chết nhịn lại cảm giác són tiểu đang dâng lên.
May mắn là hôm nay Trình Vị Chỉ không bị chọn. Lúc bọn họ bị lôi ra ngoài, Tô Khinh thấy ông liều mạng chen ra khỏi đám đông, rướn cổ lên nhìn mình, cố gắng làm một khẩu hình như muốn truyền đạt điều gì với cậu.
Trần Lâm đặt một tay lên vai Tô Khinh, cơ hồ là đẩy mạnh cậu về phía trước, Tô Khinh ra sức quay đầu lại, thấy mặt Trình Vị Chỉ đỏ au, cuối cùng biến mất trong tầm mắt mình. Cậu suy đoán có lẽ Trình Vị Chỉ muốn nói “Không được để bị mê hoặc”.
Đây là lần đầu tiên Tô Khinh rời khỏi nhà xám trong suốt hơn một tháng nay. Thời tiết cũng không tốt lắm, âm u mù mịt, mặt trời chỉ còn sót lại có vài ba tơ nắng con con, thi thoảng kéo dài hơi tàn, bất cứ lúc nào trời cũng có thể đổ mưa, gió lành lạnh thổi qua rừng cây rậm rạp. Một đám người mặc đồng phục màu lam đứng thẳng như cột cờ trước mặt bọn họ, Tô Khinh để ý thấy ở cổ tay chúng cũng có dòng chữ Utopia.
Trần Lâm buông cánh tay đè vai Tô Khinh, lấy ra một vật giống như bút máy. Hắn ấn lên “nắp bút” một cái, Tô Khinh liền cảm thấy trên cổ như bị siết một vòng dây thép, nhịn không được mà đưa tay nắm lấy, đầu ngón tay truyền đến tiếng giần giật tựa hồ bị điện giật.
Chỉ trong nháy mắt đã chẳng còn cái gì ở đó nữa, Tô Khinh dùng bàn tay cọ cọ sờ sờ cổ mình, sờ một hồi lâu mà chẳng thấy có thứ gì.
Trần Lâm nhét “bút máy” vào túi: “Có thứ này, vạn nhất cậu đi lạc, ta cũng có thể tìm về được.”
Tô Khinh giương ánh mắt thù hận lên nhìn hắn, nghĩ bụng thằng cha này dám bắt ông đây đeo xích chó, đã thế còn là cái xích chó có công năng GPS nữa chứ.
Trần Lâm nhìn cậu nở nụ cười, hình như tâm tình khá tốt. Sau đó hắn vươn tay, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Tô Khinh. Các Lam ấn khác đều mang theo Tiểu Khôi của mình đi tuốt về phía trước rồi, Tưởng Lam quay đầu liếc nhìn bọn họ, hô lên: “Trần Lâm, muốn phát tình tối về rồi tính, tranh thủ thời gian đi!”
Trần Lâm không để ý tới, kéo theo Tô Khinh, ghé sát tai cậu mà thì thầm: “Nếu sau khi trở về, cậu không biến thành…giống như ‘bọn chúng’, thì không cần phải ở trong nhà xám nữa.”
Tô Khinh cau mày, không rõ hắn có ý gì.
Năm phút đồng hồ sau, bọn họ đi tới một khoảng sân rộng rãi, mấy chục chiếc trực thăng đang đậu ở đó. Nhóm Tiểu Khôi bị bịt mắt bịt tai, lơ ngơ như bò đội nón mà lên máy bay.
Tô Khinh nhịn không được lại bắt đầu nghĩ đến mấy thứ tà ma ngoại đạo. Cậu học theo mấy quyển truyện trinh thám từng đọc, im lặng tính toán, toàn tâm toàn ý muốn cảm nhận xem trực thăng đang bay bên trái hai quẹo bên phải, định suy tính đường ra ngoài. Ai dè kiên trì được đâu hai phút thì đã choáng váng đầu óc không còn biết đâu vào với đâu nữa.
Không biết đã bay bao xa, Tô Khinh mới được đặt chân xuống đất, có người đỡ cậu lên một chiếc xe. Lúc này đừng nói là tính toán, trên cơ bản cậu đã mất sạch khái niệm thời gian luôn rồi, trong đầu chỉ còn có mỗi một câu cứ hát đi hát lại “Lâu quá đi”.
Đến khi mảnh vải bịt mắt Tô Khinh được tháo xuống, các Lam ấn và Khôi ấn khác không biết đã đi đâu hết, trước mắt cậu chỉ còn lại một mình Trần Lâm, cùng với cái gáy của anh giai tài xế mặc đồng phục xanh lam lù lù bất động như núi.
Trần Lâm nhìn cậu một cái, mở cửa xe đi xuống, thấy Tô Khinh vẫn chôn chân trong xe, liền dùng tốc độ gió rền chớp giật phi thẳng sang bên kia, mở cửa, xách cậu ra ngoài.
Trần Lâm đeo kính đen, lạnh lùng cười: “Sao nào, lần trước gặp cậu, không phải còn rất anh dũng lấy dao gọt hoa quả muốn đâm ta à? Sao bây giờ lại hãi hùng thế kia?”
Tô Khinh tránh ánh mắt hắn, cúi đầu không nói. Tim cậu đập càng lúc càng nhanh___Đây chính là bên ngoài, cậu nói với bản thân, đây chính là bên ngoài, có người, có cảnh sát, có thể kêu cứu, có thể trốn chạy, không còn cơ hội nào tốt hơn được nữa…
Đang nghĩ tới đó, bỗng nhiên trên cổ đau xót, da đầu Tô Khinh tê rần, lập tức cảm thấy cái “xích chó” kia dường như chui thẳng vào cổ mình, xuyên thấu qua da thịt mà đánh phá hệ thần kinh. Tô Khinh theo bản năng dùng tay bắt lấy, thế nhưng ngoại trừ ngón tay bị điện giật đau nhức thì không bắt được bất cứ thực thể nào, móng tay bấm sâu vào trong thịt, thoạt trông như thể cậu đang muốn bóp chết chính mình.
Trần Lâm mặt không đổi sắc kéo tay Tô Khinh ra: “Cậu đang vọng tưởng cái gì? Tô Khinh, đừng có nằm mơ, từ khi được xác định là Lam ấn phụ trợ hình thái 2, cậu đã bị đeo lên xích cổ điện từ rồi, chốt mở chỉ có ta mới có thể khống chế.”
Tô Khinh cúi người, chợt phát hiện mình không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng ngón tay níu tay áo Trần Lâm van vỉ.
Trần Lâm thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tô Khinh, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của cậu, trườn xuống dưới, dừng lại trên vành tai đeo chiếc khuyên đen, nâng cằm cậu lên.
Tầm mắt Tô Khinh rất mơ hồ, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra. Trần Lâm đánh giá một hồi rồi tắt chiếc vòng cổ từ lực kia đi. Tô Khinh lập tức cảm thấy áp lực trên cổ biến mất, bèn thở phào ra nhẹ nhõm___Tuy rằng khi cậu há há miệng, lại vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tô Khinh dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên cổ rồi xóa sạch nước mắt. Cậu cũng không thấy quá dọa người, khi thần trí tỉnh táo cậu tự nhận mình thế là có cốt khí lắm rồi, đau đến mức ấy ai mà không khóc cho nổi? Thằng cha Trần Lâm kia cũng khóc thét là cái chắc___Cậu kiên định an ủi bản thân.
Trần Lâm chỉ vào ngực cậu, cúi đầu nói: “Ta có thể nghe được thanh âm của nó, cậu đừng có mưu toan chạy trốn.”
Tô Khinh đi theo phía sau hắn, bụng nghĩ, chém gió tung nóc nhà.
Với mệnh đề Trần Lâm biết đọc ý nghĩ, giáo sư Trình đã kết luận rồi, điều này hẳn là không chân thực.
Cái gọi là “đọc ý nghĩ”, chính là “có thể biết người khác đang nghĩ gì”, cũng chính là có thể cảm giác được hoạt động của bộ não con người. Thế nhưng não bộ của con người có hơn 100 tỷ tế bào thần kinh, mỗi một giây sẽ trải qua hơn mười vạn phản loại phản ứng hóa học bất đồng, đồng thời xử lý không biết bao nhiêu tin tức. Nếu Trần Lâm thực sự biết “đọc suy nghĩ” thì hắn sớm đã bị lượng thông tin quá lớn bức điên rồi.
Cho nên giáo sư Trình suy đoán, người này sau khi được khai phá hệ thống năng lượng tinh Lam ấn mà sợi thần kinh cảm giác nào đó được ưu hóa lên, có thể cảm nhận được khuynh hướng cảm xúc của người khác trong một không gian nhất định.
Tô Khinh dùng một tay ấn cái cổ bị cào rách, hung tợn nhìn bóng dáng Trần Lâm, tâm nói đến con chó mũi thính còn ngửi ra cảm xúc của chủ nhân nữa là, mi chỉ là mọc thêm cái mũi chó thôi, có cái gì hơn người đâu.
Trần Lâm không quay đầu lại nhìn cậu mà chỉ một mực đi lên phía trước. Đồng phục xanh ngồi ru rú trong xe không có ý định cùng ra ngoài. Tô Khinh lẽo đẽo theo Trần Lâm ở một khoảng cách không xa không gần, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc kịch liệt trong lòng cậu. Hắn biết thanh niên xinh đẹp kia đang liều mạng áp chế bất an cùng sợ hãi, thứ đang bộc phát ra ngoài lại là chán ghét, căm hận, và một sự khinh thường khó hiểu.
Mà khi ánh mắt Tô Khinh không đậu lại trên người hắn, lực chú ý của cậu dễ dàng bị kéo tới những tòa kiến trúc, thậm chí là những chiếc xe của con người. Lúc đó, cảm xúc của cậu vỡ òa những “hoài niệm” và “sung sướng”, không cách nào khống chế.
Cậu ta nhớ nơi này, nỗi nhớ sống động…cùng với sinh mệnh tươi mới___Trần Lâm nghĩ nghĩ, bàn tay vẫn đút trong túi áo ve vuốt thiết bị khống chế xích cổ từ lực, thâm tâm lại có chút mịt mờ___Đây là thế giới của con người, không phải là nơi dành cho hắn.
Đám người đi tới đi lui đều khiến hắn cảm thấy xa lạ. Hắn cảm giác được cảm xúc của mình mỗi ngày một chết lặng, chỉ có trong nháy mắt phát động năng lượng tinh để hấp thụ, để cướp đoạt, mới có thể nương theo yêu ghét tình thù của người khác, mà nhớ về bản thân năm xưa.
Hắn dường như đã quên, chỉ vài năm trước thôi, mình cũng là một thành phần trong cuộc sống ấy.
Trần Lâm đưa Tô Khinh vào một trung tâm thương mại lớn trong trung tâm thành phố, bên trong hình như đang diễn ra hoạt động gì đó. Trần Lâm đi thẳng vào, tới khu làm việc “Khách hàng dừng bước” vẫn cứ đi tiếp, cứ như đây là sân sau nhà hắn. Tô Khinh có chút ác ý muốn xem tí nữa hắn sẽ bị bảo vệ xách cổ vứt ra như thế nào.
Thế nhưng không, bảo vệ đối với Trần Lâm lại vô cùng cung kính, đã thế lại còn gọi hắn một tiếng “Giám đốc Trần”, Trần Lâm không thèm bỏ kính râm, chỉ nhẹ gật đầu một cái, ngông nghênh bước vào thang máy, chờ Tô Khinh. Hắn nghiễm nhiên lại là chủ nhân của nơi này.
Tô Khinh trợn mắt há hốc mồm, rất shock. Lòng nói mẹ nó chứ, đúng là xây cầu mở đường mù mắt, giết người phóng hỏa lắm con, Ngã Phật đầu đầy u cục cũng không có cách nào, đây là cái thế đạo gạt người gì vậy?
Cậu đi theo Trần Lâm vào thang máy như người mộng du, một đường lên thẳng trên tầng thượng. Trần Lâm im lặng đi trước, loanh quanh lòng vòng chui vào một phòng điều khiển, lấy chìa khóa mở một cái cửa con, đi qua con đường nhỏ đằng sau cánh cửa, hắn dừng bước.
Tô Khinh cũng thò cổ nhìn xuống___Thì ra tất cả mọi người tham gia hoạt động đều đang ở dưới lòng bàn chân hắn.
Trần Lâm mở túi tài liệu hắn mang theo bên người, trong đó là cả đống dụng cụ. Hắn lấy một chiếc khăn tiêu độc mu bàn tay của mình và Tô Khinh, sau đó lôi ra một cây kim chẳng biết nối với thứ gì, chọc xuống mu bàn tay cậu, dùng băng dính cố định lại.
Thời điểm kim đâm vào, Tô Khinh co rụt một chút. Trần Lâm ngẩng đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt kia lạnh lẽo như dùi vào da thịt, thế là cậu ngoan ngoãn chìa tay ra đó, bản thân thì cứng còng cả người như một cái chân giò để đông.
Trần Lâm cúi đầu, cũng nối cho mình một cái ống như vậy, còn đột nhiên giải thích: “Không cần lo lắng, chỉ là đề phòng cậu vượt quá giới hạn thôi.”
Tô Khinh có chút hoang mang nhìn hắn, Trần Lâm không có nhìn cậu mà chỉ thấp giọng cười, không nói gì thêm nữa.
Hắn ấn xuống một cái nút màu đỏ, nhắm mắt lại, Tô Khinh không thể phát ra tiếng, chỉ có đôi mắt bối rối đảo tới đảo lui. Từ từ, một cảm giác khó nói bằng lời bao phủ toàn thân cậu.