Chung Cực Giáo Sư

Chương 68: Ngốc đáng hận




Đây là lần đầu tiên Lục Triều Ca cùng Phương Viêm xảy ra ngăn cách.

Lúc hắn mới tới, liền gặp một lãnh đạo như Lục Triều Ca.

Trung học Chu Tước tuy nói giơ cao biểu ngữ cải cách phương thức giảng dạy, nhưng từ lãnh đạo đến giáo viên đều cố chấp bảo thủ, không muốn tiếp nhận những thứ từ bên ngoài. Lục Triều Ca muốn phá cục, nhưng nhất thời lại không tìm được điểm đột phá thích hợp.

Phương Viêm đến cùng với một loạt chuyện hắn làm ra đã giúp cô tìm được cơ hội, hai người không hề trao đổi gì với nhau nhưng lại có được sự ăn ý. Một người bước ra tiền phương anh dũng đấu tranh, người còn lại đứng ở hậu phương cung cấp đạn dược, hậu cần.

Bọn họ phối hợp rất ăn ý, thậm chí có thể nói là tâm linh tương thông.

Đối với Lục Triều Ca, Phương Viêm luôn giữ thái độ tôn trọng cùng thuận theo. Lục Triều Ca tán thưởng Phương Viêm, nhưng cô lại bất lực.

Chuyện của Chu Kiên, cô cũng hoài nghi bên trong có ẩn tình khác.

Thế nhưng nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp…

Phương Viêm có thể hiểu được vì sao Lục Triều Ca lại đưa ra quyết định như vậy. Ngay chính hắn, lúc bị đám phóng viên kia bắt được thóp, bọn người Lý Tự Cường liên thủ bức vua thoái vị, muốn đuổi hắn ra khỏi trường, khi đó, cô cũng lựa chọn nhượng bộ. Cô có lập trường của mình, điều đầu tiên cô phải làm chính là bảo đảm bản thân bình yên vô sự.

Có thể bỏ qua, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn có vướng mắc.

Lúc trước, Lục Tiều Ca biết rõ chuyện, nhưng lại không giúp đỡ Chu Kiên. Như vậy, Phương Viêm muốn bắt đầu kế hoạch từ Lục Triều Ca… Cái này có lẽ phải thay đổi rồi.

Mất đi sự hỗ trợ của cô, muốn giúp Chu Kiến lấy lại công bằng là chuyện vô cùng khó khăn.

Phương Viêm vừa suy nghĩ vừa bưng tách trà đi đến khu sinh hoạt của giáo viên.

Hiện tại hắn đang sống trong tiểu viện của Lục Triều Ca, tuy đồ ăn ở căn tin trường không phong phú như ở Tưởng gia, nhưng… Cũng tiết kiệm được mấy tệ đi xe bus mà, đúng không?

Một phân tiền làm khó anh hùng, huống chi là loại gấu đen (1) bị Diệp Ôn Nhu đánh cho vểnh mông chạy trốn như Phương Viêm.

(1) Ý chỉ những người vô tích sự.

- Rắc…!

Cách đó không xa vang lên âm thành nhánh cây bị gãy.

Phương Viêm ngẩng đầu, nhìn thấy trên cây đại thụ cạnh bờ sông Tước có một học sinh đang dùng sức leo lên.

Dọc theo bờ sông tước trồng cây liễu, cành liễu thật dài vươn ra soi mình trên mặt sông, khiên cho người ta có cảm giác mềm mại, yêu kiều. Đây cũng là nguyên do khi Phương Viêm dẫn đám học sinh đến bờ sông học “Tái Biệt Khang Kiều” lại có thể nhìn liễu ven sông ngâm ra câu thơ “Kim liễu bên bờ sông kia là tân nương dưới ánh trời chiều”.

Thế nhưng, phần lớn diện tích mảng xanh cùng với những con đường mòn xuyên rừng trong khuôn viên trường đều trồng ngô đồng. Mấy cây ngô đồng này đã có hơn mười năm lịch sử, thậm chí, có vài cây đã là cổ thụ trăm năm.

Đám… ngô đồng sinh trưởng mạnh mẽ, thân cây vừa cao lại vừa lớn, cành lá xum xuê. Nếu như không cẩn thận lưu ý, phía trên có giấu một người cũng không dễ dàng phát hiện.

Phương Viêm đang mãi nghĩ đến chuyện của mình, chợt nghe được tiếng động mới phát hiện có dị thường.

- Ai trốn trên cây? Mau xuống đây. Nguy hiểm. - Phương Viêm hô to. Vừa nói vừa chạy nhanh về phía cây ngô đồng kia.

Đại thụ cao như vậy, nếu như vô ý té xuống, rất có thể sẽ thương gân động cốt.

Phương Viêm là giáo viên trường, thấy chuyện như vậy, hắn không thể già vờ không thấy được.

Hơn nữa, nếu học sinh gặp chuyện không may, là người chứng kiến, nhà trường rất có thể sẽ truy cứu trách nhiệm lên người hắn.

Hai tay Tần Ỷ Thiêm nắm lấy một nhánh cây to lớn, một chân đạp vào hốc cây, chân còn lại chuẩn bị leo lên. Chuyện nghĩ thì rất đơn giản, nhưng đến khi làm lại vô cùng khó khăn.

Bất quá, cô không phải là một người dễ dàng từ bỏ. Đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm tốt.

Nghe được phía dưới có người hô to, cô nhìn qua kẽ lá, phát hiện là Phương Viêm đang chạy đến, không khỏi mừng rỡ, nói:

- Phương Viêm, sao lại là anh?

Tần Ỷ Thiên!

Vừa nghe tiếng, Phương Viêm đã nhận ra Tần Ỷ Thiên, cô bé này có chất giọng rất đặc biệt, vừa có sự trong trẻo của tuổi trẻ, vừa mang một chút từ tính của người phụ nữ thành thục, rất dễ phân biệt.

Hơn nữa, trong đám học sinh trường Chu Tước, dám gọi thẳng tên hắn cũng chỉ có Tần Ỷ Thiên.

Đương nhiên, bọn Trịnh Quốc Đống cũng gọi hắn là đồ gà mờ.

Phương Viêm đứng dưới cây ngô đồng, ngửa mặt lên nhìn Tần Ỷ Thiên đang bám trên cành cây.

Lúc này, trời chiều ngả về tây, ráng chiều rơi trên mặt sông Tước, ngay cả nước sông cũng lăn tăn gợn sóng, tựa như một tấm lụa Tô Châu cực lớn đang bay múa.

Từng sợi ánh sáng xuyên qua cành lá, rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút khuyết điểm của Tần Ỷ Thiên. Khuôn mặt cô ửng hồng, khiến người ta có cảm giác thuần khiết động lòng người. Ngay cả giọt mồ hôi trên mặt cô cũng biến thành những hạt câu ngũ thải ban lan (2), men theo sườn mặt chảy xuống, làm chói mắt người.

(2) Năm màu: xàng, xanh, đỏ, trắng, đen.

- Tần Ỷ Thiên… Phương Viêm nghiến răng nghiếm lợi hô. - Em trèo lên cây làm gì? Mau xuống đây. Nếu rơi xuống thì phải làm sao hử?

Tần Ỷ Thiên không để tâm đến mấy lời đe dọa của Phương Viêm, cô vừa dùng sức leo lên vừa cười khanh khách nói:

- Té xuống sẽ có anh đỡ.

- Sao tôi phải đỡ em? - Phương Viêm giận nói. - Em mau xuống đây. Đừng trách tôi không nhắc nhở em…

- Bởi vì em là học sinh của anh. - Tần Ỷ Thiên nói. - Hay là người anh yêu thích.

- Tần Ỷ Thiên, tôi không có nói giỡn với em…

- Phương Viêm, em cũng không có nói giỡn với anh…

- Em… - Phương Viêm thật sự không có biện pháp với bà cô này, cẩn thận đề phòng, chuản bị nếu cô ta có không cẩn thận rớt xuống thì có thể đỡ được. - Trường học nhiều chỗ thú vị như vậy, em leo lên cây làm gì?

- Trên đây cũng rất thú vị mà.

- …

Tần Ỷ Thiên nhảy lên trên một bước, rốt cuộc, cô cũng đứng trên cành cao nhất.

Hướng mắt nhìn về phía sông Tước, ánh mặt trời màu đỏ phủ lên người một một lớp áo choàng vàng óng.

Cô híp mắt cười, nói:

- Phương Viêm, ở trên đây, nhìn sông Tước càng thêm mê người.

- Xem xong thì mau xuống. - Phương Viêm la lên. Hắn đương nhiên biết rõ ngắm phong cảnh từ trên cao sẽ có phong vị khác, thế nhưng ai cũng như bà cô này leo lên đại thụ ngắm sông, vậy chẳng phải trường học sẽ náo loạn cả lên sao?

- Em còn có việc chưa làm xong. - Tần Ỷ Thiên nói.

Việc?

Phương Viêm nghi hoặc. Trên tàng cây thì có việc gì?

Tần Ỷ Thiên dùng một tay vịn vào thân cây, tay còn lại với vào túi xách bên người, lục lọi một hồi.

Vậy mà lại lấy ra một con chim non.

Con chim kia vẫn chưa đủ lông, thoạt nhìn có lẽ là mới sinh không lâu, vẫn chưa thể bay được.

Chim non kêu lên chít chít, trong có vẻ rất sợ hãi.

Lúc này, Phương Viêm mới phát hiện, phía trên đỉnh đầu Tần Ỷ Thiên có một cái tổ chim. Một con chim lớn đang đứng trên tổ kêu lên thảm thiết, dường như vô cùng lo lắng, phẫn nộ.

Cho dù là một người lớn như Tần Ỷ Thiên đứng bên cạnh, uy hiếp đến lãnh địa của nó, thế nhưng chim to vẫn không có ý định tránh đi. Cái mỏ nhọn hoắc mổ về phía trước, cánh vươn ra, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng với Tần Ỷ Thiên.

- Không cần sợ. - Tần Ỷ Thiên nói với chim to. - Tao biết mày sốt ruột, tao đem bé con về cho mày nè.

Vừa nói, Tần Ỷ Thiên vừa giơ tay lên cao, từ từ đặt con chim non kia vào tổ.

- Chít chít chít…

Chim non về đến tổ, vui mừng kêu lên.

Chim to cũng chít chít kêu, không ngừng vây quanh chim non. Nó thu cánh, giải trừ trạng thái công kích với Tần Ỷ Thiên.

Cô khoát tay với con chim to kia, nói:

- Lần sau phải cẩn thận một chút. Gặp lại.

- Chít chít chít…

Chim non cùng chim mẹ không biết đang kêu cái gì, xem ra là đang bày tỏ cảm kích với Tần Ỷ Thiên, hoặc có thể là lưu luyến cô.

Thấy một màn như vậy, lửa giận trong lòng Phương Viêm thoáng cái tắt ngúm.

Tần Ỷ Thiên trong mắt hắn vốn luôn giương nanh múa vuốt, là một cô bé thông minh hơn người, thế nhưng không ngờ cô còn có một mặt thiện lương, tinh tế như vậy.

Xem ra, sau này không thể mang theo thành kiến mà nhìn người nữa.

Người tốt có mặt xấu, người xấu nói không chừng là hiếu tử… Ngàn người đâu chỉ ngàn mặt?

Ngay khi Phương Viêm đang tự trách, thầm quyết định uốn nắn lại nhận thức của mình về Tần Ỷ Thiên, thì cô đứng trên cành cây hô to:

- Phương Viêm…

- Gọi thầy Phương, nếu để những học sinh khác nghe được…

- Phương Viêm, em muốn nhảy xuống. - Tần Ỷ Thiên nói.

Phương Viêm quay đầu chuẩn bị bỏ đi, nói:

- Tùy ý, tôi nhắm mắt…

Câu “nhắm mắt làm ngơ” còn chưa nói xong, Phương Viêm đã xoay người nhào tới trước.

- Ha ha!!!

Hắn ôm lấy Tần Ỷ Thiên vào ngực, mắt hung ác nhìn khuôn mặt đang cười của cô.

- Tần Ỷ Thiên… - Phương Viêm cảm giác mình sắp điên lên được. - Rốt cuộc em muốn làm gì?

- Em biết anh sẽ đỡ được em. - Tần Ỷ Thiên nằm trong ngực Phương Viêm, thành thật nói.

- Nếu tôi đỡ không nổi thì sao?

- Anh nhất định sẽ đỡ được. - Cô vô cùng có lòng tin, không một chút nghi ngờ.

- Nếu…

- Phương Viêm, anh nhất định sẽ đỡ được. Đúng không? - Tần Ỷ Thiên nhìn vào mắt Phương Viêm. - Anh sẽ không để em bị thương, đúng không?

- Em bị thương thì liên quan gì đến tôi? - Phương Viêm tức đến mức muốn văng tục, hắn ném Tần Ỷ Thiên xuống đất, nói. - Sau này nếu còn làm chuyện ngu xuẩn…

- Anh vẫn sẽ đỡ được em.

- Em đừng làm trước mặt tôi.

- Không có anh nhìn em sẽ không làm.

- …

Nhìn thấy bộ dáng thở phì phì vì tức của Phương Viêm, Tần Ỷ Thiên cảm thấy rất thú vị. Chỉnh lại mái tóc dài một chút, dọn phân chim trong túi bằng khăn tay, cô nói tiếp:

- Phương Viêm, trong sách nói đàn ông rất thích phụ nữ ngu ngốc, anh xem, vừa nãy em có ngốc không?

- Ngốc. - Phương Viêm không chút do dự đáp. Ai dám nói Tần Ỷ Thiên không ngốc, hắn liều mạng với kẻ đó. Đại thụ cao như vậy, cô lại một câu cũng không nói, không phải… dưới tình huống người khác không tin, cô lại dám nhảy xuống. Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nếu té gãy chân thì phải làm sao? Nếu để lại sẹo trên mặt thì biết làm thế nào?

Một cô bé xinh đẹp như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện không hay… Đương nhiên, nếu thực sự ngã xuống, sợ là không sống nổi.

- Ngu ngốc một cách đáng yêu?

- Ngốc đáng hận.