Chung Cực Giáo Sư

Chương 67: Tôi không bảo vệ được tất cả mọi người




Thời điểm Phương Viêm tiến vào văn phòng, Trần Đại Hải đang nói chuyện phiếm với mấy người cùng phòng. Nhìn thấy Phương Viêm bước đến, hắn “hừ” lạnh một tiếng, sau đó bưng ly trà rời khỏi.

Từ sau cái lần hai người phát sinh tranh cãi, quan hệ của bọn họ đã phát triển theo hướng “nước và lửa”.

Bởi vì Phương Viêm và Trần Đại Hải không thuận nhau, cho nên đám giáo viên khác trong phòng cũng xa lánh Phương Viêm. Nếu nói phải lựa chọn khách quan giữa hai người, dĩ nhiên là bọn họ sẽ chọn Trần Đại Hải, mà đã như vậy thì nhất định không thể quá thân cận Phương Viêm.

Theo quy tắc của phòng, Phương Viêm mới đến, tổ trưởng giáo viên Ngữ Văn năm nhất hẳn là sẽ đề xuất toàn bộ thành viên tổ chức cho hắn một buổi tiệc chào mừng. Thế nhưng, quan hệ giữa Cổ Tư Đình cùng Lý Tự Cường khá thân thiết, cộng thêm Phương Viêm nhiều lần không tuân thủ quy tắc gây ra náo động trong trường, cho nên bọn họ lựa chọn quên đi chuyện này.

Người khác không để ý đến mình, Phương Viêm lại chủ động chào hỏi mấy người trong văn phòng:

- Thầy Lý, đang uống trà à? Thầy Tần, trên báo có chuyện gì hay ho không? Cô Trịnh, hôm nay cô mặc cái áo này rất hợp với khí chất của mình nha, thoạt nhìn trẻ hơn đấy…

Thầy Lý đang uống trà tiếp tục uống, thầy Tần đang đọc báo tiếp tục đọc, trái lại, cô Trịnh được Phương Viêm khen là áo khoác đẹp có gật đầu chào hắn một cái, sau đó nhịn không được lấy gương trong ngăn kéo ra, cẩn thận soi từng chút một. Càng soi càng thỏa mãn, thầm nghĩ tên tiểu tử Phương Viêm này không có gì tốt, chỉ được mỗi cái ánh mắt là không có gì để bắt bẻ.

Buổi chiều là tiết Ngữ Văn, Phương Viêm bưng tách trà đi đến phòng học.

Lúc đến cửa, hắn phát hiện một chuyện kỳ quái.

Có rất nhiều nữ sinh vây quanh Đường Thành, bọn họ cười hì hì nói gì đó với hắn, thoạt nhìn rất là vui vẻ. Còn Tần Ỷ Thiên thì lười biếng nằm nhoài trên mặt bàn, bên tai nhét tai nghe, không có bất kỳ nam sinh nào quấy rầy yên tĩnh của cô.

Không phải là nữ thần Chu Tước à? Sao không có tên nam sinh nào mò đến gần vậy?

Bất quá, Phương Viêm nhanh chóng nghĩ rõ chuyện này.

Không phái đám… nam sinh kia không muốn đến gần, mà là không dám đến gần.

Đường Thành là hiệu thảo, có thể hắn luôn mang đến cho người ta cảm giác bình dị, gần gũi. Đám… nữ sinh kia đều nguyện ý, đồng thời cũng có dũng khí tiếp cận gắn.

Tần Ỷ Thiên là hoa khôi giảng đường, tính tình cô lại mười phần mạnh mẽ, khí thế thì khỏi bàn. Đám nam sinh thích cô, nhưng lại cảm thấy không xứng với cô.

Có một loại phụ nữ, sinh ra đã cự người ngoài ngàn dặm.

Đây cũng là nguyên do lúc Phương Viêm hỏi Tần Ỷ Thiên có khuyết điểm gì, Hoàng Hạo Nhiên đã vô cùng tiếc nuối nói cô lớn lên quá xinh đẹp.

Thật xinh đẹp… Bản thân nó cũng là một cách thức để cự tuyệt.

Phương Viêm bước lên bục giảng, chuông vào lớp cũng đồng thời vang lên.

Trịnh Quốc Đống lười biếng hô:

- Đứng dậy.

- Chào thầy. - Trái lại, đám học sinh khá là nhiệt tình. Qua một đoạn thời gian sống chung, tình cảm của Phương Viêm cùng đám học sinh đã trở nên vô cùng thân thiết.

Phương Viêm liếc nhìn Trịnh Quốc Đống một cái, cười cười, nói:

- Trước khi vào học, tôi muốn tuyên bố một bổ nhiệm mới. Bạn học Hoàng Hạo Nhiên vốn là đại biểu tiết Văn tạm thời của chúng ta, hiện tại, tôi đề nghị chuyển bạn ấy thành chính thức, mọi người có ý kiến gì không?

Hoàng Hạo Nhiên có tri thức uyên bác, rất có thiên phú đối với văn học, hơn nữa ngày thường hắn làm việc vô cùng có trách nhiệm, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí đại biểu tiết Văn.

- Không có ý kiến. - Cả lớp đồng thanh hô.

Phương Viêm mỉm cười, nói:

- Vậy thì quyết định như vậy đi.

Hoàng Hạo Nhiên vì kích động mà mặt đỏ lên, hắn không quan tâm đến cái chức vụ đại biểu kia, cái mà hắn để ý chính là Phương Viêm đã thừa nhận hắn.

Hắn thích ngữ văn, vô cùng yêu thích quốc học, hắn vẫn luôn lấy cái này làm kiêu ngạo. Từ sau khi Phương Viêm đến, khiến cho nhuệ khí của hắn mất đi. Cho hắn biết bản thân vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thầy Phương mới thật sự là cường giả chân chính.

Có thể được người mình kính trọng thừa nhận, đấy chính là thứ mà không có gì có thể thay thế được.

Hai tiết trôi qua, Phương Viêm chuẩn bị quay về nghỉ ngơi một chút thì điện thoại trong túi áo rung lên.

Hắn lấy điện thoại ra xem, phát hiện là một dãy số thoạt nhìn vừa quen lại vừa lạ. Quen là vì hắn đã thấy dãy số này gọi cho mình, còn lạ là do hắn không cách nào nhớ rõ người gọi là ai.

Phương Viêm nhận cuộc gọi, hỏi:

- Ai vậy?

- Thầy Phương, em là Tiểu Mộng, hiệu trưởng Lục mời thầy đến văn phòng một chuyến. - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của một cô bé.

- Được, bây giờ tôi qua đó. - Phương Viêm đáp. - Hiệu trưởng Lục có nói là chuyện gì không?

- Thầy Phương, cái này em cũng không biết. Em chỉ theo ý hiệu trưởng gọi báo cho thầy mà thôi. - Tiểu Mộng cười khanh khách. Lần trước, hai người từng tán gẫu một hồi trước cửa phòng làm việc, coi như cũng là người quen. Cho nên lúc nói chuyện có phần hơi tùy ý.

- Lát nữa gặp. - Phương Viêm nói.

Cúp điện thoại, hắn không quay về phòng làm việc của mình mà trực tiếp đi thẳng đến văn phòng của Lục Triều Ca.

Đến phòng hiệu trưởng, đón hắn là thư ký Tiểu Mộng. Phương Viêm không nhìn thấy Trịnh Kinh, nghĩ thầm có lẽ giữa hắn và Lục Triều Ca đã xảy ra hiểu lầm gì đó. Phó chủ nhiệm phụ trách văn phòng cho Lục Triều Ca lại không được cô tín nhiệm, vị trí của Trịnh Kinh có vẻ lung lay nha.

- Thầy Phương, anh tới rồi. - Tiểu Mộng cười hì hì chào Phương Viêm.

- Hiệu trưởng Lục có ở đây không? - Phương Viêm hỏi.

- Có. Anh cứ đi vào đi. - Tiểu Mộng nói.

- Có người nào từng nói là cô đáng yêu lắm không? - Phương Viêm nhìn Tiểu Mộng hỏi.

- Lại nữa! - Tiểu Mộng bĩu môi nói. Lần trước Phương Viêm cũng từng hỏi câu này, cô trả lời xong, hắn lại nói nếu người khác nói rồi thì tôi không nói nữa, rồi quay đầu chạy mất, khiến Tiểu Mộng tức giận một trận.

- Nhưng cô thật sự rất đáng yêu đấy. - Phương Viêm nói.

Tiểu Mộng thoáng cái tươi như hoa, hớn hở nói:

- Tin lời của anh mới là lạ.

Nói đùa vài câu, sau đó Phương Viêm khoát tay với Tiểu Mộng, đẩy cửa bước vào văn phòng của Lục Triều Ca.

Trong văn phòng của Lục Triều Ca đang phát nhạc, một khúc trữ tình rất nhẹ nhàng.

- ----

Em đã quen được luyện tập khúc ca đó trên tay anh.

Quen có đầu ngón tay anh cùng nhẹ nhàng hòa nhịp.

Trong khúc ca không còn có anh nữa rồi.

Anh chỉ còn trong ký ức mà thôi.

Càng muốn quên lại càng thêm nhớ.

- ----

Lục Triều Ca đứng cạnh bệ cửa sổ chăm chút chậu hoa, mỗi lần cô đều dùng tư thái như vậy để tiếp đón Phương Viêm. Hắn nghĩ, cuộc sống ngày thường của cô nhất định rất nghèo nàn, cũng chỉ biết nhìn hoa để thư giản mà thôi.

Nghe được tiếng mở cửa vang lên sau lưng, Lục Triều Ca thả cái kéo trong tay xuống, nói:

- Mấy chậu hoa trong phòng vẫn còn tốt chứ?

- Cô tìm tôi chỉ để hỏi chuyện hoa cỏ à? - Phương Viêm cười khổ.

Người phụ nữ này thật đúng là hoa si, ít nhất nên hỏi mấy ngày qua anh có ổn không mới đúng chứ?

Lục Triều Ca gọi Phương Viêm tới hiển nhiên là có chuyện cần nói, cô rửa tay, dùng khăn lau sạch rồi mới bước tới, nói:

- Ngồi đi!

Phương Viêm không ngồi, trà trong tách của hắn đã cạn, bèn tìm trà của Lục Triều Ca, sau đó tự mình đi đun nước, pha một tách trà mới.

Xong việc, Phương Viêm mới ngồi xuống đối diện Lục Triều Ca, nói:

- Hiệu trưởng Lục có gì căn dặn?

Lục Triều Ca nhìn Phương Viêm, nói:

- Hai ngày nữa, học sinh của Trường cao đẳng trung học Võ Nhân Nhật Bản sẽ đến Trung học Chu Tước giao lưu. Trung học Võ Nhân là một trong những trường cao đẳng trung học tốt nhất Nhật Bản. Hàng năm, hai trường đều cử học sinh đến giao lưu, học hỏi. Hơn nữa, còn có thể ngẫu nhiên rút thăm chọn một lớp học để tham quan thực tế.

Phương Viêm nghi hoặc nhìn Lục Triều Ca, nói:

- Tuy tôi luôn nhớ kỹ trong lòng bốn chữ to “Vật vong quốc sỉ”, đối với mấy người Nhật Bản này cũng không có hảo cảm gì, thế nhưng bọn họ đến thì đến, tôi có thể ngăn cản được à?

Lục Triều Ca biết rõ Phương Viêm vẫn chưa hiểu ý mình, chỉ đành nói trắng ra:

- Đây là tình huống vừa được nhà trường thông báo. Nhà trường hi vọng trong lúc Trung học Võ Nhân đến giao lưu, trong trường có thể an ổn một chút, thể hiện ra mặt ưu tú của trường chúng ta.

Lúc này thì Phương Viêm đã hiểu rõ, lửa giận cũng thoáng cái bốc lên, chất vấn:

- Mấy người có ý gì? Bởi vì có tôi cho nên trường học không an ổn à?

- Đây là ý của ban lãnh đạo trường. - Lục Triều Ca nói.

Cô cũng hiểu được những người khác là đang chuyện bé xé ra to, cố ý chĩa mũi dùi về phía Phương Viêm, xem hắn là dị giáo. Không ít người đều có quan điểm này, thậm chí cả hiệu trưởng Trương Thiệu Phong cũng hi vọng trong đoạn thời gian này, Phương Viêm ít xuất hiện một chút. Vì vậy, Lục Triều Ca đành phải đi làm công tác tư tưởng với Phương Viêm.

- Hiệu trưởng Lục, tôi đương nhiên biết rõ đây là ý của chủ tịch. Quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, cô chắc chắn sẽ không hại tôi. - Phương Viêm bất đắc dĩ nói. - Nhưng mà không phải cô đã nói tôi là người của cô sao? Cô phải bảo vệ tôi mới đúng chứ?

- Đúng vậy… - Lục Triều Ca gật đầu. - Cho nên trong lúc giao lưu, anh cố gắng ít xuất hiện đi.

- …

Lục Triều Ca nhìn về phía Phương Viêm, nói:

- Anh còn gì muốn nói không?

- Hết rồi. - Phương Viêm đáp.

- Vậy thì quay về đi. - Lục Triều Ca nói. - Chăm sóc tốt mấy cái chậu hoa kia.

- …

Phương Viêm đứng dậy, chuẩn bị rời đi, lúc bước đến cửa, hắn đột nhiên dừng bước.

Một lần nữa quay về, ngồi xuống đối diện Lục Triều Ca, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hỏi:

- Cô biết Chu Kiên không?

Hàng mày thanh tú của Lục Triều Ca nhíu lại, nói:

- Anh hỏi chuyện này làm gì?

- Có hơi tò mò. - Phương Viêm nói. - Hiệu trưởng Lục biết không?

- Biết. - Lục Triều Ca thẳng thắn đáp. - Thủ tục tạm rời cương vị công tác của hắn là do tôi xử lý.

- Cô tin không? - Phương Viêm hỏi. - Cô có tin hắn làm ra chuyện như vậy không?

Lục Triều Ca nhìn Phương Viêm, nhưng lại không trả lời câu hỏi của hắn.

- Tôi biết rồi. - Phương Viêm khẽ thở dài. Có một số việc, biết rõ đáp án thì thế nào?

Hắn bưng tách trà lên, lần nữa đi ra cửa.

- Tôi không bảo vệ được tất cả mọi người. - Lục Triều Ca lên tiếng. - Cho nên, tôi hi vọng tất cả có thể an phận.

Bước chân Phương Viêm khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nghe tiếng bước chân hắn đi xa, sắc mặt Lục Triều Ca cũng trầm xuống.