Chung Cực Giáo Sư

Chương 15: Con Gái Của Đồ Tể Mà Anh Cũng Dám Chạm Vào!




Thân là một giáo sư nhân dân có khí tiết có nhân phẩm, Phương Viêm không thể nào làm ra chuyện như đi tặng quà cho lãnh đạo được.

Vả lại dù hắn có muốn tặng thì cũng không có tiền để mua quà.

Lúc trốn khỏi nhà, hắn chỉ lấy theo một ít tiền mặt trong ngăn kéo. Còn thẻ ngân hàng thẻ tín dụng gì đó đều không dám mang theo, mà dù có mang theo cũng không dám dùng. Với thế lực của hai nhà Phương, Diệp, nếu hắn dám dùng thẻ ngân hàng rút tiền ở thành phố này, sợ rằng ngày hôm sau cả đoàn người đã ùn ùn kéo tới rồi.

Mà sau khi kéo tới, việc đầu tiên họ làm chính là giết hắn đấy.

Trốn khỏi nhà ngay lúc cuộc thi đấu võ được tổ chức mỗi năm một lần đang diễn ra, hắn có thể đoán được bà chằn Diệp Ôn Nhu và cha hắn sẽ tức giận đến mức nào.

Thôi bỏ đi, hôm nay đã chẳng vui vẻ gì rồi, đừng nghĩ đến những chuyện khiến người ta tuyệt vọng nữa.

Tìm trưởng khoa nói chuyện là điều không thể rồi, nếu hắn dám làm như vậy nhất định sẽ trúng kế của bên trên. Hắn có đi tìm cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Phương Viêm ngốc ư? Hỏi ngu thế.

Tìm một vị lãnh đạo có cấp bậc cao hơn trưởng khoa nhờ ra mặt giúp? Chiêu này được đấy.

Nhưng lão hiệu trưởng đã về hưu không quản lý chuyện gì nữa, hôm nay hắn vừa mới đến, trong trường này vị lãnh đạo có cấp bậc cao hơn trưởng khoa mà hắn quen biết cũng chỉ có mỗi phó hiệu trưởng Lục Triều Ca. Có nên tìm cô ấy hỗ trợ không nhỉ?

Phương Viêm lắc đầu.

Đàn ông sinh ra chính là để giải quyết vấn đề, sao chuyện gì cũng phải nhờ một người phụ nữ ra mặt hỗ trợ được chứ?

Phương Viêm quyết định tự mình giải quyết vấn đề này.

Mà cách giải quyết vấn đề chính là... Móa, ông đây không ở nội trú trong trường nữa.

Nơi này không cho ông ngủ, ông đây tự có chỗ khác để ngủ.

- Đúng là một nam tử hán có cốt khí.

Thà chịu thiệt cũng không cúi đầu trước thế lực tà ác, Phương Viêm cũng bị chính bản thân mình làm cho cảm động.

Không phải Phương Viêm không có chỗ ở, sau khi trốn khỏi nhà hắn đã thuê một phòng ở ngay Hoa thành.

Năm trăm một tháng, trả trước hai tháng thêm một tháng tiền đặt cọc nữa, chỉ nhiêu đây thôi đã bay mất một ngàn rưỡi rồi, tiền mặt trong túi không còn dư lại bao nhiêu. Lần đầu tiên trong đời cuộc sống của hắn rơi vào tình trạng khó khăn thế này.

Đây cũng là lý do tại sao Phương Viêm lại muốn ở nội trú trong trường. Nếu trường học phê chuẩn, hắn sẽ đi thương lượng với thím Lý – chủ nhà cho thuê, xem thử có thể lấy lại tiền thuê nhà được không,

Vốn dĩ Phương Viêm còn muốn trả giá hoặc là thương lượng chỉ đặt cọc một tháng trả trước một tháng thôi, nhưng câu nói đầu tiên của chủ nhà đã khiến hắn bỏ đi suy nghĩ này: “Con gái thím sắp phải đóng học phí rồi.”

Thôn Xa Bì (*), đây là một thôn làng trong Hoa thành, cũng là nơi Phương Viêm thuê phòng.

(*)Xa bì: toa xe

Ở thành phố lớn đẳng cấp quốc tế như Hoa thành, có người lái xe xịn màu sắc rực rỡ, có người ở trong biệt thự sang trọng dựa núi nhìn ra biển, có vô số cửa hàng cao cấp chỉ bán những thứ đồ xa xỉ cùng với những bữa tiệc chiêu đãi tiêu tốn đến mấy vạn. Nhưng chiếm phần đông lại chính là tầng lớp ‘kiến tộc’, những người lê tấm thân mệt mỏi đầy bụi đất cùng với hai vành mắt thâm đen do làm thêm giờ quá độ ngồi xe điện ngầm hoặc ngồi xe buýt, trở về căn phòng thuê chật hẹp đoàn viên với vợ con. Đến lúc này, bọn họ mới có thể để lộ ra vẻ mặt vui vẻ không kiêng dè gì. Trong căn phòng nhỏ hẹp nhưng ấm áp này, bọn họ chính là trời.

Trước kia Phương Viêm không phải người tầng lớp này nhưng bây giờ hắn đã gia nhập vào đại quân của bọn họ.

Lúc Phương Viêm trở về phòng trọ, thím Lý đang rửa rau chuẩn bị nấu cơm ở trong sân.

- Tiểu Phương về rồi đấy à?

Thím Lý lên tiếng chào hỏi thân thiết.

- Vâng ạ.

Phương Viêm cười đáp lại.

- Đã tìm được việc chưa?

- Tìm được rồi ạ.

- Nhanh thế à?

Thím Lý ngồi thẳng lưng lên.

- Tiểu Phương giỏi thật đấy, mới đó mà đã tìm được việc rồi à? Bây giờ tìm việc rất khó khăn, sinh viên mới tốt nghiệp đại học rất khó tìm được việc làm. Cậu cứ nghĩ đi, không có kinh nghiệm làm việc, công ty nào dám nhận vào chứ? Công ty cũng không nuôi người rỗi rãnh.

- Số cháu may thôi.

Phương Viêm khiêm tốn cười.

- Đúng vậy, số cậu may thật đấy, vừa mới tới đây thế mà hôm nay đã tìm được việc làm rồi. Trước kia cũng có sinh viên đến thuê phòng của thím, thế nhưng qua đến nửa năm vẫn không tìm được việc. Nửa năm sau lại mua vé xe về quê luôn, đã vậy tiền vé xe còn do người nhà gửi lên nữa.

Thím Lý tiếp tục khom người rửa rau.

- À mà cậu tìm được việc gì thế?

- Làm thầy giáo dạy văn ở trường trung học Chu Tước ạ.

Trong lúc nói chuyện, Phương Viêm đã mở cửa phòng trọ của mình ra.

- Trường Chu Tước là trường tốt, nổi tiếng lắm đấy...

Thím Lý khen ngợi. Nhưng vừa nói đến đấy, giọng của bà bỗng cất cao lên, hỏi với vẻ đầy kinh ngạc:

- Cái gì? Cậu vào làm thầy giáo cho trường Chu Tước?

- Đúng vậy ạ.

Phương Viêm xoay người nhìn sang.

- Thím không sao chứ?

Thím Lý đánh giá kỹ Phương Viêm từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ lạ, sau đó hỏi lại lần nữa:

- Cậu vào làm thầy giáo cho trường Chu Tước thật ư?

- Thật mà.

Phương Viêm biết thím Lý đang nghĩ gì. Do hắn còn quá trẻ, người khác nhìn vào cứ cảm thấy hắn không thể nào trở thành thầy giáo trung học được.

- Không lừa thím đấy chứ?

Phương Viêm cười khổ nói:

- Thím Lý, cháu lừa thím làm gì?

- Giỏi!

Thím Lý khen liên tục, hai mắt bỗng sáng hẳn lên.

- Giỏi thật đấy. À thầy Phương, thầy về phòng nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay không cho ăn cơm ngoài nữa, để thím nấu thêm hai món ăn, chờ chú Tưởng về rồi, hai chú cháu làm mấy ly với nhau.

- Thím Lý, không cần khách khí vậy đâu.

Phương Viêm nói.

Đãi ngộ được đề cao quá nhanh rồi đó? Thay đổi xưng hô thì cũng thôi đi, vậy mà còn mời khách ăn cơm nữa chứ?

- Khách khí cái gì, thầy đã đến thuê phòng của thím cũng coi như là giữa hai nhà chúng ta có duyên với nhau. Trước kia người khác đến thuê, thím cũng mời ăn cơm mà. Cứ quyết định vậy nhé, thím đi chuẩn bị ngay bây giờ luôn. Nếu thầy thấy đói, trong nhà thím còn bánh mì này...

- Không đói ạ, bây giờ cháu vẫn chưa thấy đói.

Phương Viêm vội vàng trả lời.

- Được rồi, vậy vào nghỉ ngơi chờ một chút, lát nữa thím kêu thầy Phương ra ăn cơm.

Thím Lý nói.

Mở cửa, bật đèn. Căn phòng lập tức sáng bừng lên.

Căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông, bên trong bày biện một chiếc giường và một tủ sách, vào trong nữa còn có một phòng tắm nhỏ.

Điều kiện sinh hoạt rất đơn sơ, không cách nào so được với trong nhà hắn, thế nhưng Phương Viêm lại cảm thấy rất thoải mái thích ý. Mấy ngày nay tối nào hắn cũng ngủ rất ngon, thậm chí còn chưa từng nằm mơ.

Ở nơi đây hắn không phải chịu áp lực gì cả, hắn có thể hít thở trong không khí tự do tự tại.

Vốn dĩ Phương Viêm định đi về tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài ăn đại cái gì đó cho xong bữa tối, nhưng nếu thím Lý đã mời thì vấn đề cơm tối được giải quyết rồi.

Tắm xong, Phương Viêm nằm ở trên giường đọc sách, sau đó ngủ quên lúc nào không hay.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác có người đẩy cửa vào phòng.

Hắn nhớ thím Lý có nói là sẽ tới kêu hắn qua ăn cơm. Trong đầu thầm nghĩ, chờ đến khi thím Lý kêu tiếng thứ hai hắn sẽ giả bộ thức dậy. Người ta mới vừa kêu một tiếng mà mình đã nhảy cẫng lên liền thì không hay lắm, làm vậy sẽ khiến người ta cảm thấy như mình đang chầu chực chờ ăn cơm ấy, thế thì ngại lắm.

Chỉ có điều không ngờ rằng thím Lý lại không hề lên tiếng kêu dậy ăn cơm, mà là bước từng bước đến gần hắn.

“Ơ? Thím Lý muốn làm gì đây?”

Phương Viêm bỗng cảm thấy hơi hồi hộp, còn hồi hộp hơn cả khi đụng mặt Diệp Ôn Nhu nữa. À không, chỉ là hồi hộp giống như lúc gặp Diệp Ôn Nhu thôi.

“Chẳng lẽ thím Lý thấy mình lớn lên đẹp trai quá nên mới nổi máu xấu xa, muốn nhân lúc mình đang ngủ để táy máy tay chân?”

“Không được, tuyệt đối không thể để bà ấy thực hiện âm mưu thành công.”

Trong lòng Phương Viêm thầm hạ quyết tâm.

Một đời trong sạch của hắn không thể bị hủy hoại trong tay một bà thím có cái eo to như thùng nước này được.

Thím Lý đưa tay ra.

Phương Viêm cảm giác được, bà ấy đang đưa tay về phía mình.

Không thể nhịn được thì không cần phải nhịn nữa.

Phương Viêm giống như nằm mơ thấy ác mộng, chợt bật người ngồi dậy.

Bốp...

Đầu Phương Viêm đụng vào đầu của một người khác.

- Ôi chao...

Có tiếng rên thảm thiết vang lên, nhưng lại là giọng của một cô bé.

“Chuyện gì thế này? Không phải thím Lý à?”

Phương Viêm cảm thấy thật kỳ lạ.

Sau khi thấy rõ dáng vẻ của cô bé đang che đầu trợn mắt hung hãn trừng hắn, trong lòng Phương Viêm cảm thấy áy náy vô cùng:

“Người ta cũng chỉ muốn sờ mày một chút thôi mà? Mày cứ rộng lượng để cho người ta sờ một cái thì có sao đâu? Có gì ghê gớm đâu nào?”

- Em có sao không?

Phương Viêm ân cần hỏi han.

Cô bé kia nhìn vậy mà rất nóng tính, chỉ thẳng vào Phương Viêm hô:

- Con gái của đồ tể mà anh cũng dám chạm vào, có tin tôi bảo ba chém chết anh không hả?

- ...