" Thiên Hàn dậy nào " Trạm Dực khẽ mỉm cười hướng cậu hài tử đang ngủ trên giường - Thiên Hàn gọi dậy. Cậu bé trên giường dường như nghe thấy hắn gọi song đồng từ từ mở ra. Nháy mắt liền xuất hiện một cậu hài tử sở hữu đôi mắt rất đẹp
" papa " Thiên Hàn phóng nhào vào cơ thể của hắn mà ôm lấy. Trong đầu hài tử này vẫn còn sợ lắm, sợ mọi chuyện như ngày hôm qua. Trạm Dực mỉm cười dịu dàng nói
" Thiên Hàn ngoan, hôm qua không có gì để sợ cả. Thiên Hàn giải phóng Võ Hồn của con ra đi "
Thiên Hàn ngu ngơ nhìn hắn sau đó liền giơ hai tay của mình ta, mặc dù lúc đầu không biết làm gì nhưng nháy mắt liền biết cái gì đó. Tập trung tinh thần của mình lại thúc đẩy nguồn năng lượng trong cơ thể của mình. Hai tay của cậu liền phát ra ánh sáng màu làm nhàn nhạt sao đó Lam Ngân Thảo từ hai tay của hắn từ từ xuất hiện. Lam Ngân Thảo mềm mại đung đưa trong gió. Trạm Dực hôm qua quả thật là không nhìn sai bên trái Lam Ngân Thảo có hoa văn kim và ngân sắc ở đó còn bên kia là hoa văn huyết hắc. Bất quá hai đạo hoa văn này vẫn còn hỗn hợp lắm chưa có ổn định như ban đầu
Thiên Hàn hoàn toàn thích thú với Võ Hồn Lam Ngân Thảo của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Lam Ngân Thảo, đây là Lam Ngân Thảo sao? Thật sự nhìn rồi mới biết a!
" Thiên Hàn mau vệ sinh cá nhân đi xong, papa dẫn con đến một nơi "
Trạm Dực nói xong liền rời khỏi phòng của Trạm Dực. Đi qua phòng của mình thay bộ đồ khác. Nói là thay đồ thì không phải cho lắm vì hắn ta chỉ đi thay bộ Vest khác mà thôi. Thiên Hàn nghe vậy liền thu hồi Lam Ngân Thảo của mình rồi nhanh chóng chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Đánh răng, rửa mặt, chải đầu động tác vô cùng thuần thục như đã làm rất quen rồi. Sau đó liền nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục của mình mà phóng mình vào bồn tắm ngâm mình. Chỉ sau 10 phút Thiên Hàn đã bước ra tẩy rửa cơ thể thêm một lần nữa sau đó lấy bộ quần áo khác mặc
Tổng cộng quảng thời gian Thiên Hàn làm vệ sinh dài 17 phút, 2 phút để đánh răng, rửa mặt, chải tóc, 10 phút ngâm mình trong bồn tắm và 5 phút còn lại là quảng thời gian tẩy rửa lại cơ thể, lau mình và mặc quần áo. Tắm thôi cũng lâu nhưng Thiên Hàn chính là mắc bệnh sạch sẽ được di truyền từ ba lẫn mẹ của mình a! Nếu không phải cơ thể của hắn còn nhỏ thì Thiên Hàn hận không thể ngâm mình thêm một chút nữa rồi ra.
Thiên Hàn chạy ra khỏi phòng của mình nhanh chóng chạy xuống đại sảnh quả nhiên papa đang ngồi trên sô pha nhấp nhấm một ly cà phê nóng trong khi đợi hắn xuống. Thiên Hàn bay thẳng vào trong lòng của hắn vui vẻ hỏi
" Papa! papa định dẫn con đến đâu vậy? "
" Trước tiên cha có quà dành tặng sinh nhật cho con đây "
Hắn mỉm cười vương tay xoa đầu cậu tay khẽ chạm vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ được làm lại như chiếc thắt lưng bằng da. Từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một chú cún con vô cùng dễ thương. Chú cún này thuộc giống Pomeranian. Chú cún này có bộ lông trắng mượt, nhìn vô cùng dễ thương a!
Thiên Hàn nhìn chăm chăm vào chú cún cũng đang chăm chú nhìn cậu thì bật cười thích thú hỏi lại " Papa đây là quà ba tặng con sao? "
" Đúng vậy "
" Ha ha ha.....cảm ơn papa "
Thiên Hàn vui vẻ ôm lấy chú cún con vào lòng thích thú mà xoa bộ lông óng mượt màu trắng của nó. Thiên Hàn bây giờ rốt cuộc cũng có thêm một người bạn nữa nhưng người bạn này lại là một chú cún con a! Thiên Hàn mặc dù sống ở Mẫu Tinh hơn nữa còn ở gần với Sử Lai Khắc học viện lừng danh nơi này đúng là nơi mơ ước của bất kỳ ai nhưng Thiên Hàn lại rất ít khi ra ngoài chỉ ru rú trong nhà đọc sách mà thôi nên bạn bè hoàn toàn không có vậy nên Trạm Dực mới quyết định sẽ tặng cho Thiên Hàn một cái gì đó làm bạn
" papa nó có tên không? " Thiên Hàn gương ánh mắt to tròn nhìn Trạm Dực hỏi
" Con định tên cho nó đi "
" Vậy gọi là....Bác Mỹ đi " Thiên Hàn vui vẻ đặt tên cho chú cún con của mình và cũng là bạn của mình từ đây
- Gâu.....gâu.....gâu
Hình như chú cún con này rất thích cái tên này liền sủa lên đầy vui vẻ và dễ thương. Thiên Hàn ôm nó vào lòng mà thích thú gãi bộ lông của nó. Trạm Dực mỉm cười một tiếng phất tay một cái cả hắn và Thiên Hàn đã biến mất để lại Bác Mỹ ngu ngơ nhìn xunh quanh. Ô! Mới ôm ấp chưa đây liền bị Trạm Dực đưa đi chỗ khác. Số chú cún con thật là khổ a!
Thiên Hàn gật mình khi thấy mình bị papa đưa đi nơi khác nhưng chứng kiến khung cảnh hùng vĩ trước mặt thì ánh mắt sáng rực bỏ luôn Bác Mỹ cậu bạn mới của mình qua một bên luôn. Trước mắt của cậu là một khung cảnh tuyệt đẹp, một vũ trụ bao la và huyền bí. Cậu luôn có ước mơ một ngày nào đó mình sẽ tự mình đi khám phá vũ trụ vậy mà hôm nay lại được papa đưa đi ra vũ trụ. Ô! Thật tuyệt làm sao?
" Thích lắm sao? "
Trạm Dực buồn cười nhìn cậu con trai thích thú nhìn xunh quanh của mình. Thiên Hàn hào hứng đáp lại
" Dạ vâng "
Mặc dù bên ngoài có lớp Hồn Lực bao bọc nhưng vẫn không thể cản trở tầm nhìn của cậu được. Thiên Hàn hiện tại vẫn chưa thở ở trong vũ trụ được đâu nên Trạm Dực mới bảo hộ cậu bằng một màn chắn Hồn Lực. Cả hai người bọn họ đều đi đến một nơi hắn nơi này cách Mẫu Tinh rất xa nếu tính quãng thời gian đi trên không gian giống với đi trên Lamborghini thì mất 30 phút là đến. Thật sự là chỉ cần 1 phút là đến rồi sở dĩ đi chậm như vậy là muốn cho Thiên Hàn ngắm nhìn vũ trụ nơi mà nó thích thôi
Thiên Hàn chứng kiến hành tinh trước mặt mà không khỏi ngẩn cả người. Đẹp quá! Nó còn đẹp hơn Mẫu Tinh nơi mà hắn đang ở nữa. Nó thật sự rất đẹp cứ như một viên ruby trong vũ trụ vậy. Cả hai dần dần đáp xuống hành tinh, khi xuống đây bọn họ giống như bị lạc vào một thế giới khác vậy. Nơi này dường như không có thành phố chỉ có lác đác vài căn nhà mà thôi nhưng căn nào đều to tổ trản nhất là căn nhà chính diện nó to đến nổi có thể nói là to gấp bốn lần Sử Lai Khắc học viện gộp luôn Cây Vĩnh Hằng, Sử Lai Khắc nội viện và Hải Thần Đảo lại thành một luôn đó chứ. Kiến trúc tại đây phát triển vô cùng thậm chí còn phát triển hơn tất cả các hành tinh nữa
Thiên Hàn cứ cảm giác được mình đang bước vào một thế giới khác chứ không phải là ở Mẫu Tinh hay các hành tinh khác nữa. Nó cứ mang lại cho hắn cảm giác Hồn Thú và con người sinh sống hòa bình với nhau vậy. Cứ không giống như Mẫu Tinh, Thiên La Tinh, Thiên Đấu Tinh và Đấu La Tinh 1 vạn năm trước diễn ra đại chiến với Hồn Thú. Chỉ cần nói năm chữ " đại chiến với Hồn Thú " thôi là đã biết con người ở bốn nơi đó hoàn toàn không thê sống hòa bình với Hồn Thú rồi và Hồn Thú cũng vậy. Hoàn toàn không giống với nơi này một chút nào, thật sự là quá khác biệt
Thiên Hàn là lần đầu tiên đến đây nên vô cùng ngại ngùng cả cơ thể nhỏ nhắn rút vào chân của hắn, mặc dù không quen với nơi này nhưng ánh mắt màu xanh nước biển to tròn đầy vẻ tò mò mà nhìn xunh quanh. Biểu cảm vô cùng đáng yêu này khiến cho Trạm Dực thật sự muốn ôm vào lòng quá đi
" Đây là nhà thứ hai của papa cũng là tông môn của ông của con tên là Thất Huyền Tông " Trạm Dực bình thản hướng con trai nói. Hiện tại hắn và Thiên Hàn đã đáp xuống đất hiện tại đang nắm tay nhau mà đi đến Thất Huyền Tông tòa nhà chính
Ông sao? Thiên Hàn chưa bao giờ được gặp ông bà của mình lần nào cả nhưng theo lời kể của papa ông bà là một người vô cùng tuyệt vời là người mà papa cung kính và sợ nhất. Mặc dù không gặp nhưng Thiên Hàn tin chắc ông bà vẫn sẽ dõi theo mình và yêu thương cậu giống như papa, Thiên Ninh thúc, dì Uyển, ông bà cố thôi. Cậu thật sự rất vui khi sống chung với họ mặc dù không có mẹ nhưng như vậy là đủ rồi nhưng một phần nào trong lòng hắn vẫn luôn mong muốn mình có mẹ như bao đứa trẻ khác
Trạm Dực nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Thiên Hàn mà dẫn đến Thất Huyền Tông. Tông Môn của hắn chính là được sự quản lý của Quân Ly thúc và Mặc Liên thúc dù sao hắn là Tông Chủ nhưng hắn thật sự quá bận vào thời điểm 1 vạn năm trước, trước khi đại chiến với Hồn Thú, hắn bận thanh trừ toàn bộ kẻ xấu trong Truyền Linh Tháp, hơn nữa còn phải quản lý Bản Thể Tông còn chưa kể còn một đống của Hải Thần Các Chủ tại Hải Thần Đảo nữa cũng bận đối phó với mấy tuyệt chiêu câu dẫn của Đới Vân Nhi trong khi hắn là sư thúc của sư thúc nàng. Hắn thật sự là quá bận a!
Sau khi hắn khám phá vũ trụ mà tìm ra hơn sáu hành tinh phân chia cho ba quốc gia ba hành tinh và Sử Lai Khắc học viện một hành tinh riêng biệt đó chính là Mẫu Tinh còn hai hành tinh còn lại là cho Hồn Thú. Bất quá hoàn toàn không ai biết hắn đã âm thầm bí mật dem hành tinh thứ bảy cho Thất Huyền Tông cùng với Hồn Thú sinh sống. Nơi này là một thế giới hoàn toàn tách biệt với sáu hành tinh kia. Thất Huyền Tông bọn họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường không vươnga vào chiến tranh thôi nhưng đừng nhìn như vậy mà muốn bắt nạt bọn họ. Thất Huyền Tông cường giả trên Hồn Đấu La như hãn hải vô nhai nhiều như biển hơn nữa nơi này toàn là Hồn Thú trên 10 vạn năm. Muốn đụng đến bọn họ trước tiên thì hãy bước qua xác của Quân Ly thúc và Mặc Liên hai lão sư của cha rồi hãy tính tiếp
Cánh của của Thất Huyền Tông ngày nào cũng rộng mở cả. Thiên Hàn phải ngẩn cả cái đầu lên mới có thể nhìn thấy cánh của cao chót vót kia. Cánh cửa này thật sự là quá lớn nó cao tận 5m. Nhưng bên trong càng khiến cho Thiên Hàn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, cái sân trước mặt của bọn họ thật sự là quá rộng rồi. Nơi này đều lót gạch màu đen nhìn sơ qua là vô cùng cứng cáp. Cái sân này rất rộng có thể chứa đến mười mấy chiếc máy bay đó chứ. Số người qua lại cũng không ít hơn 20 người. Tất cả nhìn thấy Trạm Dực đi vào thì không hẹn mà đồng thanh nói
" Tông Chủ "
Giọng nói của bọn họ đọa cho Thiên Hàn gật hết cả mình cơ thể khép vào chân của hắn nhiều hơn. Ánh mắt có chút sợ hãi nhìn bọn họ. Trạm Dực hướng bọn họ mỉm cười khẽ gật đầu ý bảo bọn họ hãy làm tiếp việc của mình đi. Những người này nhìn sơ qua đều bằng tuổi với hắn nhưng tuổi thật của bọn họ là một con số khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm. Thất Huyền Tông của bọn họ tuổi nhỏ nhất cũng là 300 tuổi đó. Những kẻ được vào Thất Huyền Tông của bọn họ phải trải qua một quá trình rất khắc khe và trải vô số lần thanh tẩy cơ thể hơn nữa lý do tại sao bọn họ sống lâu đến như vậy sao vì Thất Huyền Tông của bọn họ thật sự là quá " ĐẶC BIỆT "
Khi hắn dẫn Thiên Hàn rời đi thì bọn họ mới tụ tập lại hứng thú nói
" Này, các cậu có nghĩ cậu nhóc dễ thương đẹp trai kia là con của Tông Chủ không? "
" Cũng có thể lắm đó "
" Cậu ấy nói đúng ngoại trừ chủ thượng phát luật dem một đống người về thì đây là trường hợp đặc biệt thứ hai a! "
" A! Nhìn dễ thương chết đi mất mình muốn nhéo má cậu nhóc đó quá "
" Cậu đi mà nằm mơ đi "
...................
Mặc dù đã đi đã xa nhưng hắn vẫn nghe rất rõ những lời bọn họ nói trong lòng dâng lên một bầu trời tự hào về cha và con trai của mình. Cha hắn cư nhiên phá luật của Thất Huyền Tông trong khi ông ấy là Tông Chủ đời thứ nhất và đầu tiên của Tông Môn. Cha hắn dẫn toàn bộ nhưng ai liên quan đến mình như Sử Lai Khắc học viện học viên, Bản Thể Tông, Đường Môn, Học Viện Thiên La, dẫn đến Thất Huyền Tông cho bọn họ thăm quan. Nếu chỉ là thăm quan thì không nói gì nhưng cha lại vơ vét hết kim loại của hai kho và một kho Hồn Cốt, 3 kho Tiền Kim Hồn Tệ tất cả vận chuyển về Sử Lai Khắc học viện để xây dựng Đường Môn. Hơn nữa những kim loại mà cha vơ vét của Tông Môn chỉ có ở Thất Huyền Tông của bọn họ bên ngoài kia dù tìm thắp Đấu La Đại Lục cũng không ra đâu
Hơn nữa cha còn cho bọn họ thoải mái chọn Hồn Cốt mình thích, hơn nữa còn chọn đủ bộ mới cho bọn họ đi về. Mặc dù Kim loại, Hồn Cốt và Kim Hồn Tệ bọn họ đến hàng trăm kho khác nhau nhưng lúc đó bọn họ thật sự là quá sốc. Sốc khi một Tông Chủ lạnh lùng và lãnh khốc lại vui vẻ cho bọn họ tùy ý chọn như vậy a!
Đi hết cái sân thì bọn họ đã tiêna vào Thất Huyền Tông đại sảnh. Nơi này hiện tại đang có một người đang ngồi uống trà gương mặt thẫn thờ như bị vợ bỏ rơi
" Y Lai Khắc Tư thúc "
Khi thấy người này hắn trong mắt không khỏi xuất hiện một nụ cười, vui vẻ chào hỏi
Đúng vậy người trước mặt của hắn và Thiên Hàn chính là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai - Y Lai Khắc Tư sao? Là Lão Sư dạy cho cha hắn ma pháp Vong Linh Ma Pháp
" Chào cháu Trạm Dực " Y Lai Khắc Tư khi thấy hắn đến thì khẽ mỉm cười chào hỏi nhưng khi nhìn cậu bé kế bên cạnh thì gật hết cả mình nỗi buồn bị vợ đá sang một bên không thèm quan tâm liền tức khắc biết mất, hướng Trạm Dực hỏi
" Trạm Dực đây là con trai của cháu sao? "
" Đúng vậy "
Nghe được lời này Y Lai Khắc Tư khẽ mỉm cười một tiếng sau mà giống với Tiểu Vũ Hạo hình dáng thật sự lúc nhỏ vậy nhất là mái tóc trắng kia. Mái tóc này chỉ có duy nhất Hoắc Vũ Hạo sở hữu
" Trạm Dực cháu đến thăm bọn ta sao? " Quân Ly cùng Mặc Liên từ trên lầu đi xuống thấy Trạm Dực đến thì khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lại ngừng ngay tại chỗ thân ảnh nhỏ con nhút nhát trốn sau lưng Trạm Dực thù giật bắn của mình
Mái tóc trắng đó
Hắn và Mặc Liên vội vàng chạy xuống nhìn chăm chăm vào cậu bé đó, gương mặt thỏa mãn vô cùng sao mà dễ thương dữ vậy trời
" Papa....con....con sợ " Thiên Hàn thấy hai người xa lạ cứ nhìn chăm chăm vào mình thì trong tâm của một đứa bé 3 tuổi vô cùng hoảng sợ. Cả cơ thể khẽ run lên rút sâu vào chân hắn lấp bấp cất giọng
Hắn khẽ thở dài một hơi nhìn hai thúc của mình, bọn họ lạnh lùng không quan tâm sự đời như vậy thôi cứ yêu thích trê con lắm. Vương tay bế Thiên Hàn lên dịu dàng nói " Thiên Hàn đây là người quen của ba Quân Ly thúc và Mặc Liên thúc bên kia là Y Lai Khắc Tư thúc mau chào các sư thúc đi con "
Thiên Hàn nghe ba mình nói mà ngẩn cả người cảm nhận được bọn họ không phải là người xấu thì ngây ngô mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng như sứ " Quân Ly sư thúc, Mặc Liên sư thúc, Y Lai Khắc Tư thúc con là Thiên Hàn rất vui được gặp mọi người "
- Thịch!
" Sao mà dễ thương đến như vậy chứ?"
Đây là cái suy nghĩ của ba người bii yêu thích trẻ con. Y Lai Khắc Tư khẽ nhớ lại không biết bây giờ Long Hạo Thần và Thải Nhi đã kết hôn chưa ta, không biết đã có con chưa chắc chắn con của bọn họ sẽ rất dễ thương cho mà coi
Trạm Dực vương tay xoa mái tóc màu trắng của Thiên Hàn mỉm cười nói " Thiên Hàn ngoan con ở cứ ở đây chạy vui chơi. Papa đi nói chuyện với ba vị thúc thúc một lát "
" Vâng "
Thiên Hàn mặc dù không muốn rời xa papa ở một nơi như vầy nhưng cậu từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyển nếu papa cần không gian cậu bé đi ra. Cậu bé phóng từ trên tay xuống phóng lên ghế rồi hai chân đung đưa qua lại vì hiện tại cậu quá thấp mà ghế quá cao nên chỉ làm như vậy mà thôi. Cầm lấy trái táo kế bên cắn ăn. Bất quá táo quá ngon, ngon hơn ở Mẫu Tinh nhiều, trong táo có rất nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể khiến cho cậu bé rất thích thú với chúng
Chú cún con tên là Bác Mỹ