Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 35: Mất tích




Dịch giả: Đức Thành

Hành tinh Thiên Đấu.

"Na Na, ngươi dậy chưa?" Vân Diễm đứng ngoài cửa phòng Na Na nhấn thiết bị thông tin, nàng vô cùng buồn chán mà hỏi.

Tuy hiện tại thì đã có thể coi Na Na là một người tự do, nhưng bởi vì tình huống đặc thù nên Vân Diễm vẫn phải chịu trách nhiệm chăm sóc Na Na và báo cáo các tình huống lên trên. Mà trong lúc vô tình Na Na đã biểu hiện ra trình độ cổ võ thuật của mình nên các nhà khoa học trong viện nghiên cứu đã cho nàng cái danh hiệu giáo sư.

Vân Diễm cũng đã thử để cho Na Na đi làm lão sư nhưng Na Na lại không đồng ý, vì nàng còn muốn dùng khoảng thời gian nhàn rỗi đó để ngẩn người.

Hôm nay phải làm cái gì mới tốt đây? Na Na cũng không muốn đi làm thuỷ liệu pháp với mình, nàng nói không muốn người khác thấy thân thể mình. Lúc này thì cái quan niệm này của nàng thật sự là rất tốt a. Coi như là nàng đã bị mất kí ức nhưng cũng không có vứt bỏ cái quan niệm này.

Vẫn đi dạo quanh các cửa hàng sao? Không có ý nghĩa a! Không bằng mang nàng tới xem học viện sơ cấp của viện nghiên cứu một chút đi, nói không chừng nàng sẽ có hứng thú làm lão sư đây? Nếu như nàng chấp nhận làm lão sư thì sau này mình sẽ không phải đi cùng nàng thường xuyên nữa, cũng có thể tự do một ít rồi a.

A, sao mãi lâu rồi mà Na Na còn chưa tới mở cửa?

Trước kia, mỗi lần Vân Diễm tới thì nàng chỉ cần nhấn vào thiết bị thông tin là Na Na sẽ tới mở cửa trong vòng năm giây, nhưng hôm nay đã quá cả mười giây rồi a.

"Na Na, là ta, Vân Diễm đây! Mở cửa nào." Vân Diễm vừa gọi vừa cười.

Thế nhưng vẫn không có một tiếng trả lời.

Vân Diễm lại đợi gần một phút đồng hồ, rốt cuộc thì nàng cũng đã cảm thấy có chút không đúng rồi. Nàng nhanh chóng lấy ra thẻ ra vào dự bị mà mở cửa phòng.

Trong phòng thập phần sạch sẽ, giường cũng đã được sắp xếp vô cùng bằng phẳng, nhưng lại không có tung tích của Na Na.

"Na Na, Na Na." Vân Diễm vội gọi hai tiếng, nàng tìm khắp nơi trong phòng nhưng cuối cùng cũng không thấy Na Na, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó nhìn.Bình thường thì Na Na sẽ không bao giờ ra ngoài một mình a!

Nàng vội vàng bấm hồn đạo thông tin mà gọi cho Na Na nhưng cũng không cách nào liên lạc được. Trong hồn đạo thông tin thì cũng có trang bị cả thiết bị định vị. Nhưng nếu hồn đạo thông tin bị ép tắt đi thì thiết bị định vị cũng vô dụng.

Đối với người hiện đại mà nói thì đây là một tình huống gần như không thể xuất hiện, vì mọi người đều vô cùng ỷ lại vào hồn đạo thông tin, nhưng lúc này thì hiển nhiên là Na Na đã tắt hồn đạo thông tin của mình.

Vân Diễm lục lọi quanh phòng một hồi lâu, cuối cùng nàng đã tìm được một trang giấy.

"Vân Diễm, ta muốn ra ngoài một thời gian. Ta đã tìm được một ít việc mình cần phải làm, ngươi không cần tìm ta, sau khi giải quyết xong mọi việc ta sẽ trở về. Nhưng có lẽ, ta cũng sẽ không về" Ký tên "Na Na".

Chỉ có vài câu đơn giản như vậy nhưng sau khi Vân Diễm đọc xong thì liền hoảng sợ. Nàng là một người giám hộ, nhưng đối tượng giám hộ lại trốn đi, lại còn nói có lẽ sẽ không trở về, nàng sẽ phải báo cáo lên trên như thế nào đây?

Vân Diễm không dám trì hoãn, nàng vội vàng gọi tới một dãy số hồn đạo thông tin.

...

Phi thuyền vũ trụ thuận lợi lao ra khỏi tầng khí quyển mà tiến nhập vào trạng thái phi hành dài dằng dặc. Khi đi cần tới bảy ngày thì tất nhiên lúc về cũng phải cần bảy ngày mới được.

Vì không có nhìn thấy Na Na nên lúc này Lam Tiêu cũng khá thoải mái, đương nhiên hắn sẽ cho rằng đây là chuyện tốt, dù sao lúc trước cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, thứ hắn hi vọng là gia đình được bình an, còn về phần con trai có nổi bật được không thì cứ thuận theo tự nhiên là được.

Lúc này thì tâm tình của Lam Hiên Vũ cũng đã bình phục lại một chút, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ mà có chút sững sờ.

Thật sự là vũ trụ rất đẹp, rất yên tĩnh, những ngôi sao là thứ duy nhất tô điểm lên vũ trụ, tất cả những điều này đều mang cho hắn một cảm giác tự do.

Lúc này thì vòng bảo hộ của hắn cũng đã được mở ra, bảy ngày thời gian, thứ giết thời gian tốt nhất tất nhiên vẫn là minh tưởng.

Từ ngày bị Diệp Phong áp bách làm cho Lam Ngân Thảo ngân văn của hắn xuất hiện một ít biến hóa thì hắn phát hiện, mình đã có thể vận hành Huyền Thiên Công trôi chảy hơn rất nhiều rồi.

Cái này tất nhiên là do tinh thần lực tăng mạnh nên lực khống chế của hắn cũng tăng mạnh theo. Cuối cùng là hồn lực của hắn đã tăng lên với tốc độ cao, lúc này hắn đã có cảm giác hồn lực của mình sắp đột phá đến cấp mười hai.

"Hiên Vũ." Đúng lúc này thì một giọng nói dễ nghe vang lên trong đầu hắn.

Lam Hiên Vũ gần như là vô thức mà ngồi ngay ngắn lại, hắn ngó nghiêng xung quanh mà thì thào: "Na Na a di, là ngươi sao?" Hắn quá quen thuộc giọng nói này rồi, nên thoáng nghe hắn cũng đã nhận ra là ai.

"Ngươi ngồi xuống đi, không nên cử động, là ta đây." giọng nói của Na Na lại xuất hiện lần nữa trong đầu của hắn. Vì có vòng bảo hộ cách âm nên âm thanh của Lam Hiên Vũ cũng không bị ngoại giới nghe thấy.

Lam Hiên Vũ hưng phấn mà nói: "Na Na a di, ngươi cũng đang ở trên phi thuyền sao, ta còn tưởng rằng ngươi không có lên nên đang có chút thất vọng rồi đây."

Na Na mỉm cười: "Làm sao ta lại không đi đây? A di đã nói thì nhất định sẽ làm được."

"Thật tốt quá! A di, vậy sau này ngươi thật sự muốn làm lão sư ta sao?" Lam Hiên Vũ hỏi.

"Ngươi có muốn ta làm lão sư của ngươi không?" Na Na hỏi lại.

"Muốn chứ! Vậy từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Na Na lão sư được không?" Lam Hiên Vũ hưng phấn mà nói.

"Được." Na Na đáp ứng một tiếng.

"Na Na lão sư, vậy giờ ngươi đang ở đâu?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.

Hắn không nhìn thấy Na Na nhưng lại có thể nghe được giong nói của nàng, đối với một đứa nhỏ mới có bảy tuổi thì thực sự đây là một chuyện rất gây tò mò a.

"Ta không có ở tầng của các ngươi nên ngươi mới không nhìn thấy ta, có điều nó cũng không ảnh hưởng gì, ta có thể thông qua Tinh Thần Lực để câu thông với ngươi." Na Na nói.

Lam Hiên Vũ nói: "Như vậy sao! Ba nói gia đình ta không có nhiều tiền để mua vé cấp bậc cao hơn. Na Na lão sư, chỗ đó có thể nằm thẳng không?"

Na Na dừng lại một chút, hình như là đang nghĩ gì đó,lúc sau nàng mới nói: "Có thể đấy. Sau này Hiên Vũ cũng nhất định có thể ngồi trên chỗ tốt hơn"

Lam Hiên Vũ nói: "Na Na lão sư, ta có thể đi tìm ngươi không?"

Na Na dừng lại một lát rồi nói: "Cái này có lẽ là không được, vì theo quy định của phi thuyền thì ngươi sẽ không thể lên đây."

Nếu như hiện tại Lam Hiên Vũ có thể đi tới những tầng cao hơn thì hắn sẽ phát hiện ra dù mình có đi tới bất kì tầng nào cũng không thể thấy được Na Na.

"A, vậy cũng chỉ còn cách gặp nhau khi xuống phi thuyền thôi sao?" Lam Hiên Vũ có chút thất vọng mà nói.

" Thực ra cũng không hẳn là không thể nhìn thấy. Nếu như ngươi muốn thấy ta, thì ngươi liền nhắm mắt lại và minh tưởng là được. Lão sư sẽ tới gặp ngươi, được không?" âm thanh của Na Na trở nên càng ôn nhu.

Thật sự là nàng không muốn để cho đứa bé này phải thất vọng, phần cưng chiều đến từ nội tâm kia cũng làm cho chính nàng phải kinh ngạc, mà đây lại là một loại tình cảm mà nàng cũng không thể khống chế được.

"A. Vâng!"

Lam Hiên Vũ khoanh chân mà ngồi xuống tại chỗ, hắn dần tiến vào trạng thái minh tưởng. Huyền Thiên Công bắt đầu tự hành vận chuyển. Đối với một đứa trẻ mà nói thì thực ra cũng không có quá nhiều tạp niệm.

Sau khi tiến vào trạng thái minh tưởng thì ý thức của hắn dần biến thành một mảnh tối đen. Hắn cảm thấy xung quanh mình có chút ánh sáng lờ mờ. Chúng là từng điểm sáng nhỏ màu bạc tạo thành. Đúng lúc này, đột nhiên có một vệt sáng lớn xuất hiện, nó chiếu sáng tất cả mọi thứ chung quanh.

Sau đó một bóng người dần hiện lên một cách chậm rãi.

Tóc bạc, mắt tím, trên mặt nàng đã không còn khẩu trang, chỉ có một khuôn mặt tuyệt sắc dung nhan đang cười dịu với hắn.

"Hiên Vũ." Nàng nhẹ giọng mà gọi hắn.

Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng đang dẫn dắt lấy hắn, nháy mắt sau đó thì những hình ảnh trước mắt hắn liền trở nên rõ ràng mà chân thật. Hắn cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện mình lại đang lơ lửng trong mảnh không gian này, hắn cứ như vậy mà đứng trước mặt Na Na.

"Oa, thật thần kỳ a! Na Na lão sư, đây là nơi nào vậy?" Hắn kinh ngạc mà nhìn chung quanh, sau đó hắn lại phát hiện mình vẫn có thể cử động, cũng có loại chân đạp trên mặt đất cảm giác.