Cố Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cậu nằm trong chăn buồn bực, lúc này điện thoại được cậu ôm vào trong ngực rung lên, trên màn hình hiển thị đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng.
Thế mà cậu lại ngủ quên luôn?!
Cố Bạch đột ngột đứng dậy, vén chăn lên, mấy cọng tóc ngốc nhếch lên đầy trên đầu, cậu trừng mắt tỉ mỉ nhìn xung quanh một vòng.
Không có gì thay đổi, cũng chẳng có gì khác thường.
Cố Bạch mặc áo ngủ Doraemon hoang mang một hồi lâu, cúi đầu nhìn điện thoại một chút, điện thoại đã có tín hiệu.
Cảm giác an toàn ập tới trong nháy mắt, Cố Bạch nhẹ nhàng thở phào rồi xoay người, cúi đầu nhìn dép lê một lát, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn để chân trần giẫm trên mặt thảm, hóp bụng cong lưng lặng yên không phát ra tiếng động như mèo đi tới gần cửa, cầm tay nắm cửa.
Cố Bạch có chút hối hận vì hôm qua quên hỏi Địch Lương Tuấn số điện thoại của phòng quản lý.
Lỡ như hôm nay tên trộm vào nhà kia vẫn còn ở trong phòng thì làm sao bây giờ?
Cố Bạch chân trần đứng trước cửa, tay đặt lên cửa do dự.
Nhưng cuối cùng Cố Bạch vẫn hít sâu, chậm rãi vặn tay nắm cửa, lặng lẽ hé ra một cái khe nhỏ.
Ánh sáng chiếu vào phòng khách, rực rỡ lại xinh đẹp.
Không có tiếng động khác lạ gì.
Cố Bạch cẩn thận mở cửa phòng, nhô cái đầu ra nhìn trái nhìn phải, chui ra ngoài từ cái khe hở không rộng được bao nhiêu, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng khách.
Phòng khách vẫn giống ngày hôm qua, không có dấu vết xáo trộn lung tung gì, ngay cả vị trí khăn giấy tiện tay ném trên bàn trà ngày hôm qua cũng không thay đổi.
Cố Bạch vẫn không yên lòng, cậu đi vào phòng bếp, sau đó rút một con dao gọt trái cây ra, quơ tay hai lần, cảm thấy hàn quang của đường dao có chút không đủ, lại nhẹ nhàng cất dao về chỗ cũ, nhặt lên cây lau nhà ở một bên để lót chân đi lên lầu hai.
Động tác của cậu cực kỳ nhẹ nhàng, lúc này tiếng ma sát của vải có vẻ hơi vang dội.
Cố Bạch đứng trên cầu thang cẩn thận nhô ra nửa cái đầu, đôi mắt quét qua toàn bộ lầu hai.
Không có người.
Những bức tranh của cậu cũng chưa bị huỷ.
Ánh mắt của Cố Bạch tỉ mỉ quét qua hai hàng tranh cậu treo, cuối cùng thấy ở cuối hàng thứ nhất có hai cái kẹp trống.
Cố Bạch lập tức cảnh giác, khiêng cây lau nhà chạy bịch bịch bịch lên lầu, nhìn xuống chỗ hai cái kẹp, sau đó tìm được một nhúm tro đen nhỏ ở dưới sàn nhà.
Cố Bạch nhìn mấy bức tranh bên cạnh một chút, nhớ lại những thứ ban đầu treo ở chỗ này, sau đó rơi vào trầm tư.
Tên trộm này vào cửa chỉ để… đốt tờ khăn giấy mà Địch tiên sinh kí tên kia?
Đây là nghề mới của ngành giải trí hả?
Cố Bạch không thể tưởng tượng được.
Hiện tại thứ đáng giá nhất của Cố Bạch chính là những bức tranh này, tranh vẫn hoàn hảo treo ở đây không xảy ra chuyện gì, Cố Bạch thở phào một hơi, chống cây lau nhà trên đất, lau sạch sẽ đống tro tàn kia, sau đó xách cây lau nhà đi xuống lầu, rửa mặt thay quần áo xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài tìm phòng quản lý xin nhìn camera một chút.
Báo cảnh sát trong tiểu khu này không thích hợp cho lắm, nhưng cũng không phải là không có cách khác.
Tài sản của cậu không có thiệt hại là một chuyện, nhưng bên bảo an tiểu khu vẫn phải chịu trách nhiệm chuyện giám đốc công ty gặp phải trộm cướp lén vào nhà chứ nhỉ.
… Mặc dù cậu không phải là giám đốc công ty.
Nhưng với giá cả của khu chung cư này mà nói thì bên quản lý không đến mức không quan tâm đến khiếu nại của người thuê mới đúng.
Cố Bạch vừa bước tới cửa, lập tức nghe thấy một tiếng “loảng xoảng” cực kỳ quen thuộc, giống như động tĩnh khi Hoàng nữ sĩ hành hung Địch tiên sinh ngày hôm qua.
Cố Bạch sững sờ đứng trước cửa, thầm nghĩ hoá ra loại tiết mục này là chuyện thường như cơm bữa.
Tiếng động ở bên ngoài lớn như thế, cậu do dự có nên ra ngoài vào lúc này hay không.
… Hay là quay về ăn sáng trước nhỉ?
Cố Bạch nghĩ như vậy, mũi chân xoay một cái, đi vào phòng bếp, sau đó lại xoay về.
Ngài Địch là người tốt, luôn luôn bị đánh thì quả thật hơi đáng thương.
Cố Bạch hé cửa ra thành một cái khe be bé, tiếng ồn ào ở bên ngoài trở nên rõ ràng hơn nhiều trong nháy mắt.
“Địch Lương Tuấn anh thật có tiền đồ ha! Anh còn dám treo phất trần trên cửa để đề phòng bà đây hả?!” Hoàng nữ sĩ chụp lấy cây lau nhà y chang cái trong nhà Cố Bạch, chạy quanh hành lang tầng sáu đuổi theo đánh Địch tiên sinh chạy trối chết.
Nhưng mà nhìn tình hình chiến đấu này, tay chân Địch tiên sinh lanh lẹ phản ứng nhanh chóng, cũng không bị đánh trúng.
Những người ở trong chung cư trên dưới một tầng mà Cố Bạch chưa thấy qua đã ra khỏi nhà, tiếng huýt sáo, tiếng mắng người, tiếng gào khóc, còn có tiếng la trễ rồi cùng với một người vừa ngậm bánh mì nướng vừa chạy nước rút vào trong thang máy, tràn đầy không khí sinh hoạt náo nhiệt.
Hoàng nữ sĩ càng tức giận hơn: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
“Người ta chỉ là một đứa trẻ! Nửa đêm em vào nhà doạ người ta làm chi!” Địch tiên sinh và Hoàng nữ sĩ giằng co giữa một cái cửa gác mái.
“Liên quan đến anh hả?” Hoàng Diệc Ngưng giận đến mức lông mày dựng thẳng, cô ném mạnh cây lau nhà trong tay giống như cây thương về phía Địch tiên sinh ở đối diện, “Anh muốn liên quan thì cho anh lan quyên này!”
Ngài Địch hô một câu “Đù mía”, lộn nhào né cây lau nhà đang bay tới, quay đầu nhìn thoáng qua cái cây lau nhà đang ghim sâu ba phần vào cửa, lại liếc mắt nhìn bảng số nhà trên cửa, sau đó mặt hắn tràn đầy tuyệt vọng la thêm một tiếng “Đậu má”.
“Em ném vào chỗ nào vậy hả??” Địch tiên sinh muốn hỏng mất.
Hoàng nữ sĩ cũng ngẩng đầu nhìn bảng số nhà một chút, lửa toàn thân lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được mà xìu xuống.
“Anh còn đứng ngây ở đó làm gì!” Cô giẫm giày cao gót, bước nhanh như bay vọt tới bên người Địch tiên sinh, một tay nhổ cây lau nhà một tay xách người đàn ông bên cạnh, sau đó lấy tốc độ người thường nhìn đến nghẹn họng trân trối, xách người và cây lau nhà về phòng mình, “Đùng” một tiếng đóng cửa lại.
Mà chung cư huyên náo cũng yên tĩnh trở lại, sau đó mọi người đồng loạt ai về nhà nấy, tầng tầng lớp lớp, tất cả đều giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cố Bạch tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình: “…”
Hoàng… Hoàng nữ sĩ ơi, hoá ra thiết lập nguyên bản của chị là nữ tráng sĩ hả?!
Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra trong cái chung cư này vậy?
Mặt Cố Bạch tràn đầy kinh hãi nhìn cái lỗ trên cửa nhà 663 đối diện, cảm thấy người của vòng giải trí quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Cố Bạch đợi đến khi người xem náo nhiệt đã tản đi hết, cả toà nhà triệt để tĩnh lặng trở lại, cậu mới chậm rãi đổi giày đi ra ngoài.
Lúc Cố Bạch vừa xoay người đóng cửa, hàng xóm đối diện gặp tai bay vạ gió cũng chậm rãi mở cửa ra.
Cố Bạch quay đầu nhìn về phía bên kia, đứng ở cửa là một người mặc tây trang áo sơ mi trắng và quần tây xám bạc, chân mang một đôi giày da đen sáng bóng, anh hơi nhíu lông mày thắt cà vạt.
Vẻ ngoài của người này rất đẹp trai, là kiểu tràn đầy dương cương suất khí truyền thống, không có chút dáng vẻ mềm mại nào, đường nét sâu sắc, mắt ưng mày kiếm, trán cao, kiểu tóc là kiểu nhân viên văn phòng tiêu chuẩn.
Cả người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều lộ ra dáng vẻ nhân sĩ thành công.
Nói đơn giản hơn là —— mùi tiền.
Anh đóng cửa lại, trùng hợp nhìn thấy cái lỗ trên cửa, trong nháy mắt nếp nhăn giữa hai lông mày sâu thêm.
Anh quay đầu nhìn về phía Cố Bạch, ánh mắt kia giống như lưỡi dao loé hàn quang, cắt trúng da người gây đau đớn.
Người này đang không vui tí nào.
Cố Bạch rụt cổ một cái, sợ sệt một giây, sau đó dùng thanh âm vô cùng nhỏ khai ra: “Không, không phải tôi đâu.”
Cậu vừa dứt lời, cửa nhà 665 sát vách đột nhiên hé ra một khe nhỏ, tiếp theo lại bị hung hăng đóng lại trong chớp mắt.
Cố Bạch cũng không dám quay đầu quan sát, mà người đàn ông cao lớn đối diện cậu đã sải bước lao tới, lướt qua bên cạnh cậu, dừng trước cửa nhà 665, nâng một chân lên, trực tiếp đạp một cái “đùng” lên cánh cửa đang khoá.
Cố Bạch nhìn nhân sĩ thành công kia đẩy cửa xông vào, lại nhìn cánh cửa báo hỏng ở sát vách một chút.
Một linh kiện lăn long lóc đến cạnh chân cậu, sau đó nhẹ nhàng đụng vào mũi chân.
Cố Bạch rùng mình một cái gọi hồn về.
Cửa chống… chống trộm đó!
Đây là cửa chống trộm đó!
Vì sao chỉ một cú đã đạp banh vậy!!!
Cố Bạch xém bị doạ khóc.
Cuối cùng là cái chung cư này bị làm sao vậy! Cầu! Giải! Thích!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: Mấy người tôn trọng thiết lập của mấy người một chút có được hay không!!!
Chè: Công quân đẹp giai lên sàn một cách bạo lực:))