" Cái quái gì đây....?" Mục sư Cường khẽ lẩm bẩm.
"Đây là cách bà ta mở cánh cổng à?" Thầy Hòa bình phẩm.
"Đúng... rất giống các buổi lễ quái đản của những giáo phái tà đạo... Giờ chỉ cần biết trận địa này dùng để mở ra cái gì thì chúng ta có thể giải đáp được câu đố..."
Mục sư Cường rút từ túi áo ngực ra một cuốn sổ nhỏ kẹp bút bi, ghi ghi chép chép lại những gì nhìn thấy trên mặt đất.
Sau khi lên, hai người bàn bạc với nhau. Mục sư Cường sẽ về nhà thờ của mình để nghiên cứu thêm về trận địa này, thầy Hòa sẽ làm lễ cầu siêu cho vong ma trong thang máy và về quê nhà giải quyết một số việc riêng.
Ngày hôm sau, thầy Hòa tự tay sắp một đàn lễ nho nhỏ trước chiếc lò hóa ở sân sau. Thầy nhìn chiếc lò hóa mà thở dài. Những vong linh trẻ sơ sinh ở đây vẫn cần đưa về chùa trước khi cầu siêu độ. Chúng phải gánh nỗi đau và nghiệp chướng do bố mẹ chúng gây ra, bị bỏ mặc ở đây không chút thương xót, không dễ gì mà dỗ chúng đi ngay được.
"Vong đói vong no, từ từ chớ lo, sau sẽ có phần! Vong đói vong no...." Thầy Hòa lẩm bẩm trong miệng, dùng chiếc quạt phép quen thuộc của mình rải gạo và muối xung quanh đàn lễ, cốt là để lũ trẻ đói ăn trên ấy không sa vào đây.
Xong xuôi, thầy trở lên sảnh, đứng trầm ngâm trước thang máy PL1, chờ đợi.
5 phút sau, một bóng hình lảng bảng hiện lên trước mặt thầy.
"Xin hãy giúp cháu về với mẹ..." Vong ma nữ nói, tay áp lên thành thang máy như bám vào một song sắt đã giam cầm cô bé bấy lâu nay. Có vẻ như nó đã giảm bớt quỷ tính, trở về thành một vong ma hiền hòa hơn, cũng có lẽ vì vậy, cô bé đã phần nào nhớ ra mình là ai.
Thầy Hòa nói nhỏ nhẹ, xót xa: "Chú xin lỗi... chỉ có thể tiễn cháu 1 đoạn đường. Do tội lỗi cháu gây ra, cháu không thể trở về với bố mẹ ngay được... Trải qua trừng phạt vài trăm năm... hãy về tìm bố mẹ ở kiếp sau nhé!"
Giọt nước mắt lăn dài trên má vong ma. Giờ hối hận với tội lỗi của mình đã quá muộn, dù cô bé chỉ là người bị ép buộc... Nỗi đau kiếp này đã quá lớn, kiếp sau liệu cô bé có thể được hạnh phúc không?
Nhận được sự đồng ý của cô bé, thầy Hòa mang theo mình chiếc bảng vẽ cũ của cô, đặt vào giữa lò hóa. Thầy Hòa rút ra bốn lá bùa, ném vào bốn góc của lò hóa. Đây là bảng vẽ bị nguyền, không dễ dàng gì mà hóa cho cháy được. Thầy lấy giấy nhóm lửa lên, rồi ném vào trong lò. "Phừng, phừng" lửa bùng lên ở tứ phía, dữ dội như một bức tường lửa. Chiếc bảng vẽ cũ khô mủn nhưng không hề có dấu hiệu bắt lửa, chỉ xì lên những làn khói đen nhẹ. Thầy Hòa rút ra trong túi chiếc kéo cắt ý niệm quen thuộc, hơ qua màn lửa đang cháy trong lò khiến cây kéo nóng đỏ lên. Giơ vào trong không khí, thầy Hòa túm lấy sợi dây xích đang khóa chặt tấm bảng và vong ma trong thang máy kia. Cổ của thầy gân lên, cánh tay gồng chặt, dùng hết sức để cắt đi mối liên kết đó.
"Cách"... Sau gần 10 phút vật lộn, phong ấn cũng đã đứt. Ngọn lửa bùa quyền uy dần liếm lấy tấm bảng vẽ nằm giữa đống tro tàn. Vong ma trong thang máy hét lên đau đớn, vệt phong ấn trên trán cô bé nổ tung. Ngọn lửa hủy diệt tấm bảng vẽ năm nào cũng là lúc linh hồn cô bé tiêu biến khỏi nhân gian, ra đi một cách đau đớn. Thầy Hòa lặng lẽ nhìn tấm bảng giờ chỉ còn là những mẩu tro, sống mũi cay xè. Thầy rút ra trong túi tờ giấy mình còn lưu lại trong tay: mảnh giấy vẽ rách rưới có hình một người phụ nữ tóc dài cười hiền hậu, tay nắm lấy bàn tay của một ai đó ở phần giấy còn lại đã bị xé nát. Đó chính là bức họa mà cô bé ma muốn dành tặng mẹ, giờ chỉ còn có bấy nhiêu...
Thầy Hòa cẩn thận khấn vái, thắp nén hương và cúng đồ mặn, coi như đưa tiễn cô bé đoạn đường cuối cùng không có người thân bên cạnh. Thầy muốn cô bé tự nguyện ra đi để giảm nhẹ đi nghiệp chướng, còn bằng không chỉ cần giải thoát cô bé ra khỏi chiếc thang máy, Quan binh sẽ ngay lập tức bắt lại đưa đi.
Trong ngày hôm đó, khi thầy Hòa đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thì mục sư Cường đang giam mình trong kho sách của nhà thờ. Anh lấy chiếc chìa khóa đã cũ rỉn, tra vào trong ổ khóa của một ngăn tủ đã khóa chặt. Mở cánh cửa tủ đã bám bụi, mục sư lôi ra những cuốn sách nặng trĩu, ố vàng. Đây là những tài liệu mật mà anh cũng như những mục sư quản nhiệm trước đây đã cất giữ, nghiên cứu về những nơi sâu thẳm của bóng tối. Tìm kiếm suốt cả buổi chiều, mục sư Cường cũng không thể tìm ra được dấu hiệu liên quan tới trận địa kì lạ kia trong cuốn sách nào.
Anh đành tiến lại gần chiếc điện thoại bàn, chần chừ rồi cuối cùng cũng bấm số. Tay anh cầm sẵn cuốn sổ nhỏ, khẽ lật qua lật lại. Sau gần chục hồi chuông bên kia mới có người nhấc máy.
"Thầy! Là em..."
"À... Cường hả? Có chuyện gì? Em lo liệu được mà... Thầy đang bận...". Người bên kia chưa kịp nghe câu chuyện đã vội thoái thác.
"Thầy! Nghe em đi mà... Có một vụ việc nghiêm trọng..." Mục sư Cường thì thào.
Trao đổi bên chiếc điện thoại, đôi lông mày của vị mục sư ngày càng nhíu lại.
"Thật sao hả thầy... Thật sự là nó có tồn tại chứ? Đúng là còn có một linh hồn canh cửa... Nhưng giờ đã đi rồi..."
"Em phải đóng nó. Nhất định phải đóng lại." Người phía bên đầu dây kia nói gọn lỏn rồi cúp máy.
Người mục sư Cường vừa gọi là người thầy anh đã từng theo học giáo lý rất lâu, anh kính trọng gọi ông là thầy, một người nắm vững những bí tích nhất mà anh từng biết. Giờ đây vì nhiều lí do ông đã lui về an hưởng tuổi già. Thông tin anh vừa nghe được khiến anh run sợ.
"η πύλη της αλήθειας – cánh cổng của sự thật..." A đã dịch được dòng chữ ngoằn nghèo mình đã chép lại trên trận địa. Điều huyễn hoặc nhất anh vừa được nghe thật không sao tin được.
Trời vừa tối, anh vội bấm số máy bàn gọi cho thầy Hòa.
"Anh Hòa... anh về tới nơi chưa? Tôi biết là anh mệt thế nhưng tôi cần có điều trao đổi gấp"
"Nói đi anh." Thầy Hòa đáp.
"Tôi vừa tìm được thông tin. Trận địa chúng ta tìm thấy chính là trận địa mở cánh cổng sự thật, một miền thuộc về Trời, nơi có ba vị thần cư ngụ, cai quản những thông tin sâu kín của trời đất. Tôi không thể tin là có một nơi như thế tồn tại... nhưng có lẽ bà ta đã mở được nó. Người đàn bà tà đạo mà mụ vợ mời về, thật sự quá am hiểu những phép thuật kì bí cổ..."
"Vậy chúng ta nên làm gì với nơi đó?"
"Tôi đã được nghe một thuyết. Trước đây khi loài người mới được tạo ra, Chúa Trời đã mở cánh cổng này để người dân có thể hỏi những điều họ băn khoăn nhất trong cuộc sống. Những người có tâm tư chân thành nhất mới có thể bước vào... còn không sẽ bị lạc trong đó mãi mãi. Mỗi người chỉ được hỏi duy nhất một lần... Rồi sau đó khi thế giới trở nên loạn lạc, Ngài đã đóng cánh cửa đó lại đề phòng các thế lực tà ác lợi dụng."
"Thế tại sao bà ta lại không đóng cánh cổng đó lại...?"
"Muốn đóng lại rất khó... Chưa từng nghe cách mở cổng ra sao nữa là đóng lại thế nào. Tôi hỏi thầy mình thì ở trong đó có đền thờ ba vị thần: Lừa Dối, Mưu Mẹo và Sự Thật. Các thần không muốn dễ dàng cho loài người biết mình là ai...Chỉ có duy nhất thần Sự Thật là nói thật. "
"Vậy thì đúng rồi! Câu đố bà y tá để lại chính là manh mối để chúng ta tìm ra các vị thần...Bà ấy biết có tồn tại cánh cổng đó nên đã gợi ý để chúng ta đi hỏi."
"Giờ dấn thân vào thế giới đó rất nguy hiểm. Không biết điều gì sẽ diễn ra. Chúng ta đã quá vội vàng khi làm mất đi người canh cổng..."
" Không thể nói thế được. Con bé cần phải được giải thoát. Chúng ta cứ thử giải câu đố và lời gợi ý đi. Điều cần là biết cách tiêu diệt con quỷ." Thầy Hòa phản đối.
"Tôi thật sự vẫn chưa biết hỏi gì. Con quỷ này có sức mạnh lạ kì, xảo trá và lươn lẹo, một mình tôi chưa chắc đã trấn áp được nó bằng nhưng phương pháp thông thường. Vị thần đó chỉ trả lời có một câu, làm thế nào để hỏi chính xác vấn đề đây?"
"Tôi... Xoẹt... xoẹt...Tút...tút...tút..." đột ngột đầu dây bên kia mất tín hiệu.
"Anh Hòa! Anh Hòa...!" Mục sư Cường vội gọi.
"Rầm!" Tiếng cánh cửa phòng kho đang khép hờ phía sau lưng anh bỗng mở ra rồi sập mạnh vào. Mục sư Cường cảm thấy lạnh sống lưng.
"Két... két...." Từ bức tường ngay trước mặt anh, tiếng cào vang lên rõ mồn một dù chẳng có ai ở trong phòng cả.
Mảng tường tróc ra như có người đang khắc lên tường. Một đường ngang. Thêm những đường chéo nữa... Một ngôi sao năm cánh ngược...
Mục sư Cường buông rơi ống nghe.
Từng dòng chữ xuất hiện thật nhanh trên bức tường trắng. "Em trai... Gia đình... Mất...".
Mục sư Cường run rẩy với lấy chiếc thánh giá đang đeo ở trên cổ, nhắm mắt thật chặt cầu nguyện.
"Rầm... Rầm! Anh Cường! Anh Cường! Sao lại khóa vậy...."
Mục sư Cường đứng im tiếp tục cầu nguyện thật lớn, bàn tay khẽ run lên, tiếng mạch đập thình thịch bên tai.
Cánh cửa bật mở ra đúng lúc mục sư Cường run rẩy ngồi xuống ghế. Trán anh vã mồ hôi... Ác quỷ đã lên tiếng đe dọa rồi... Anh phải nhanh lên.
Bà Nga nhìn thấy dòng chữ trên tường cũng chợt hiểu ra vấn đề, bèn ngồi xuống xoa lưng anh.
"Nó dám vào tận đây? Thật là báng bổ! Hay giờ mời mục sư quản nhiệm các nhà thờ khác đến?"
"Không được... giờ làm lớn chuyện thì gia đình anh sẽ không ai bảo hộ... Chúng ta cần tìm ra sự thật thật nhanh thôi..."
Đêm hôm ấy, mục sư Cường ở lại nhà thờ cầu nguyện. Bà Nga thấy sự việc căng thẳng nên cũng đã ở lại cầu nguyện cùng. Giờ đây cũng chỉ có một mình chị có thể giúp đỡ mục sư Cường. Hai người bàn luận về câu thơ đố đến khuya. Đáp án vẫn chưa được tìm ra.
Mục sư Cường nhìn chằm chằm vào những tờ giấy ngổn ngang đang xếp đầy trên bàn, rồi bất chợt kêu lên:
"ĐÚNG RỒI! SAO KHÔNG NGHĨ ĐƠN GIẢN HƠN NHỈ? TÔI TÌM RA RỒI!"
"Thật sao... Em cũng đoán ra hòm hòm rồi nhưng chưa chắc..." Bà Nga ngồi bên cạnh nói.
"Vậy giờ chỉ còn câu hỏi duy nhất: "Phải hỏi gì khi gặp vị thần ấy mà thôi...."
Mục sư Cường ngồi trầm ngâm suy nghĩ xem còn chút manh mối nào không.
"Khát khao thì có... xảo trá thì không... Có vẻ như ám chỉ việc đi vào thế giới thứ ba đó với tâm thế ra sao..." Mục sư Cường nhớ lại câu nói bí ẩn của cô bé tự nhận là bạn của Ly.
"Anh nói gì thế?" Bà Nga mỏi mệt quay sang.
"Anh có gặp một cô bé bí ẩn, không biết là người hay quỷ... Nó có nói vài câu như gợi ý. Em có hiểu "điều ta được ban phát cũng là điều ta sợ hãi" nghĩa là sao không?"
Bà Nga im lặng suy tư rồi vươn vai nghe cái rắc, miệng khẽ ngáp.
"Em cũng không chắc nữa... Kiểu như là... một đứa trẻ được ban cho tài năng bóng đá ấy... nhưng chính vì tài năng nên nó bị áp lực... nên nó sợ sẽ mất đi hào quang nào đó..."
"Ra vậy! Cảm ơn em!".
Bà Nga quay sang: "Cảm ơn gì vậy? Em nói vu vơ vậy thôi!"
"Điều ta được ban cho cũng là điều mà ta sợ hãi. Vậy chúng ta chỉ cần hỏi, con quỷ đó sợ hãi điều gì nhất! Nghe nói con quỷ ấy có sức mạnh cưỡng bức tình yêu và du͙ƈ vọиɠ. Vậy thì điều gì khiến nó sợ hãi nhất?"
"Em nghĩ đó là cách hiệu quả nhất để đuổi nó về địa ngục! Mà có lẽ chỉ có vị thần Sự thật mới biết được điều đó. Nhưng anh định đi vào trong ấy một mình thật sao? Em nghe còn thấy khó tin nữa là..."
"Giờ không còn cách nào khác đâu... Thời gian có vẻ gấp lắm rồi. Phong ấn đang dần yếu đi, em cũng thấy rồi đó. Có lẽ ngày mai anh sẽ chuẩn bị luôn..."
"Vậy em sẽ tìm thêm chút thông tin về con quỷ này. Anh... làm ơn hay bình an. Mong Chúa phù hộ cho chúng ta."