Chung Cư Quỷ Dị

Chương 15: Cầu viện




Thầy Hòa nằm lơ mơ trên chiếc giường trắng toát của bệnh viện. Thầy vẫn còn chưa nhận thức được mình đang ở đâu.

"Này... này..." Có tiếng gọi của ai đó.

Thầy Hòa hướng mắt nhìn về tiếng gọi.

Thầy nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn quen quen. Cô gái đó đang khoác chiếc áo blouse trắng, khoanh tay đứng ngoài cửa ra vào.

"Cháu đã bảo ở đây không có bổn phận của chú mà. Sao không đi?"

Cô bé đó cười.

"Sao không đi? Sao không đi..." Giọng nó xa dần.

"Thầy Hòa! Thầy Hòa...!"

Tiếng gọi kéo thầy trở lại với thực tại.

Thầy Hòa mở mắt ra thấy trước mặt mình là chiếc quạt trần đang quay đều.

"Thầy tỉnh rồi... Thầy thấy sao rồi?". Đứng hai bên giường là một người chú và gia đình bé Ly đang gặng hỏi.

"Tôi đang... ở...?"

"Thầy đang ở viện gần đây. Sau vụ hôm qua thầy bất tỉnh. May mà không có chấn thương gì nặng. Chỉ bị tím và xây xát nhiều chỗ.

Thầy Hòa nắm lấy vạt áo của người chú: "Chú... chiếc gương đó đã...?"

Người chú khẽ gật đầu, ám chỉ rằng ông đã làm xong xuôi công việc mà thầy Hòa giao: Đem chiếc gương về chỗ chiếc tủ gỗ cũ và phong ấn nó lại.

Thầy Hòa gật đầu ngượng ngùng, cảm ơn mọi người rồi xin thời gian yên tĩnh. Đây là lần đầu tiên, thầy thất bại trong việc trục vong ma quỷ. Quả thực có chút xấu hổ, chưa biết nói với thân chủ thế nào.

Nhưng cho đến thời điểm này, thầy thật sự vẫn không hiểu tại sao mình lại thất bại. Những pháp chế đã đủ mạnh và các bước làm cũng rất chuẩn chỉ rồi. Phải chăng là con quỷ đó quá mạnh? Vậy thì khi tiếp xúc với nó lần trước, sao thầy không nhận ra luồng oán khí mạnh tới vậy? Nếu bản chất nó thực sự mạnh mẽ thì thầy đã biết. Trận pháp hôm qua, cảm giác giống như là... thầy không thể tác động tới nó thì đúng hơn. Những lá bùa phép tung ra chỉ có công dụng một lát rồi tàn ngay. Viên đá thạch anh tinh chất cũng không thể làm gì được nó. Đòn đánh tâm lý chí mạng là đem đứa con gái vào cũng không thể gây sự rung động cho nữ quỷ. Điều gì đã khiến nó giữ oán niệm bám trụ trên cuộc đời này? Nó muốn điều gì? Tại sao nó lại mê muội như vậy...?

Mà còn... cô bé bí ẩn tự xưng là bạn của Ly nữa chứ? Sao cô bé lại xuất hiện trong giấc mơ của thầy như vậy?

Hàng trăm câu hỏi cứ đột ngột ùa tới khiến thầy Hòa cảm thấy rối như tơ vò. Thầy cứ nằm nhìn trân trân lên trần nhà, chẳng nói năng gì. Người chú và gia đình bé Ly tò mò lắm, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với thầy Hòa.

"Chết dở... Có vẻ không ổn rồi..." Mẹ cô bé nói với bố Ly.

"Chắc không sao đâu... Cứ từ từ xem nào... Anh cũng chẳng hiểu hôm đó có chuyện gì. Thầy dặn chúng ta là cứ ở yên trong nhà. Mãi khi ông chú nhờ mới qua tìm..."

Hai hôm sau, thầy Hòa xuất viện khi kiểm tra các vết thương đã tạm ổn dù vẫn còn hơi đau. Ông nói rằng bố mẹ cô bé yên tâm, thầy sẽ tìm hướng khác, xin tá túc thêm ít hôm.

Trên chiếc taxi từ viện về, thầy Hòa vẫn cứ giữ khuôn mặt suy nghĩ mông lung của mình, nhìn ra ngoài cửa xe. Miệng ông không ngừng lẩm bẩm: "Không có bổn phận... không có bổn phận..."

Vừa xuống xe, thầy Hòa tập tễnh đứng ra một góc bấm điện thoại gọi cho chủ căn hộ 1106 vừa bị dọa thất kinh để nói tiếp chuyện gì đó.

Tắt máy xong, mặt ông trở nên rạng rỡ hơn. Ông đập tay vào nhau chan chát.

"Ra vậy! Ra vậy... Có đường đi rồi! Thảo nào... không có bổn phận ư... Ra vậy!"

"Thầy tìm ra điều gì à?" Người chú đi cùng gặng hỏi.

"Đến chiều nay cháu mới khẳng định được chú ạ."

Về đến nhà của Ly, thầy Hòa vẫn đứng ngồi không yên. Ông vào phòng để thăm người chú bị nhập xác hôm trước, đến giờ vẫn chưa hết mệt. Thầy Hòa còn đau nhức nhưng vẫn cố gắng ngồi châm cứu, xông nóng, đả thông kinh lạc cho chú. Ông cũng không ngờ lần này nhập vong quỷ vào người lại để lại di chứng nặng nề như vậy. Ở độ tuổi của chú ấy, thầy Hòa không nên mạo hiểm thêm lần nào nữa.

Xong xuôi, thầy Hòa ngồi đợi đến chiều. Giữa chiều, bà chủ nhà căn hộ 1106 lại ghé qua mở cửa cho thầy Hòa vào. Vốn dĩ gia đình đó không muốn liên quan đến thầy Hòa sau vụ việc vừa rồi nữa, thế nhưng bằng cách thuyết phục nào đó, thầy Hòa đã mời được bà chủ ghé qua.

Bà chủ làu bàu nói: "Nhanh lên nhé! Tôi còn công còn việc đấy! Thật sự mất thời gian quá!"

Cánh cửa vừa bật mở, thầy Hòa chẳng còn chút sợ hãi điều gì vừa xảy ra với mình hôm trước mà lao ngay vào bên trong, chỗ căn phòng chứa chiếc tủ gỗ. Bà chủ nhà lật đật đi theo.

"Này... thế bao giờ đống đồ này mới dọn được cho tôi còn mời khách đến xem nhà?" Bà chủ chỉ vào đống chỉ đỏ quấn quanh chiếc tủ gỗ.

"Từ từ... Cũng may là bà không bán nó đi đấy...". Thầy Hòa vừa lẩm bẩm vừa khẽ gỡ từng sợi chỉ.

"Ai bảo gia đình tôi chưa bán. Sau vụ việc đấy chồng tôi tống khứ ngay chiếc tủ cho một cửa hàng mộc. Thế rồi từ hôm đó ông ấy cứ gặp ác mộng suốt, người mệt mỏi không sao làm việc được. Xong là còn nhìn thấy cô ta nằm cạnh đứa trẻ nữa... Ghê phải biết. Cô ta gào lên trong mơ rằng đòi chiếc tủ về. Chồng tôi ghê quá mới đi tìm mua lại. Cửa hàng mộc đó thấy thế thì mừng húm bán lại ngay, chắc cũng đoán được sự lạ gì... Rồi nghĩ không ở đấy nữa nên đành để chiếc tủ về chỗ cũ..." Bà ta thì thầm, thao thao bất tuyệt.

"Két... két..." Tiếng cánh cửa tủ mở ra khe khẽ.

Thầy Hòa nhìn sâu vào cánh tủ có lắp chiếc gương đen kịt vẫn đang đính lá bùa. Lá bùa đã bị rách mất một nửa.

"Chẹp..chẹp... Không nhanh đúng là đau đầu."

Ông dùng tay lần mò bên viền cánh cửa, lần thấy một dòng chữ.

Đọc được dòng chữ đó, thầy khẽ mỉm cười như một bài toán đã tìm ra lời giải.

"Cảm ơn nhé... Tôi đã hiểu vấn đề rồi. Một thời gian nữa, xin bà hãy tạo điều kiện..." Thầy Hòa tiễn bà chủ nhà lên xe đi mất.

Ngay sáng hôm sau, thầy Hòa đã lên đường cùng với hai người chú của mình, tới một nơi trong thành phố.

Thầy Hòa bước xuống xe taxi, vuốt phẳng mép chiếc quần rồi đi thẳng vào bên trong tòa nhà có mái tam giác, sơn trắng muốt lịch thiệp.

Thầy Hòa và hai người chú đứng trong sảnh chờ đợi. Dãy hàng ghế gỗ ngay ngắn trải dài tới tận gần chân một bức tượng lớn: Chúa Giê- su trên cây thánh giá.

Một lát sau, một người phụ nữ trung niên nhỏ nhắn bước từ phía cánh cửa phía trong ra, theo sau là một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh.

Lại gần ba người, người phụ nữ nhỏ nhắn cất tiếng: "Chào ba vị, tôi là Nga còn đây là mục sư Cường, mục sư quản nhiệm của nhà thờ chúng tôi"

Thầy Hòa giơ tay ra bắt lấy tay của vị mục sư cũng tầm tuổi thầy, lắc nhẹ một cách chắc chắn. Ông giới thiệu với mục sư Cường hai người chú đi cùng của mình.

"Tôi là Hòa, bạn thân của anh Kiên. Đợt trước đã được nghe Kiên kể lại về Cha. Hôm nay rất mừng đã được gặp Cha..."

"Ấy đừng... đừng gọi tôi là Cha, cứ gọi tên như bình thường được rồi. Đạo Tin Lành chúng tôi không đặt nặng chuyện đó đâu. Tôi nghe không quen. Haha. Vậy là anh là bạn thân của Kiên hả? Đợt đó tôi cũng có dịp ghé thăm nhà bác của Kiên. Thế hôm nay, phiền anh qua đây tìm tôi có chuyện gì vậy?" – vị mục sư cười hiền lành dễ mến.

"Thực ra... Tôi có một vụ việc, muốn tham khảo ý kiến của anh và nhờ anh giúp đỡ. Tôi nghi rằng có một nơi có dấu hiệu quỷ ám."

"Quỷ ám? Để khẳng định có quỷ hay không phải cần chút dấu hiệu của sự dữ..." Mục sư Cường cau mày.

"Thú thật với anh, tôi cũng là một thầy pháp, được bố mẹ một cháu bé mời đến xem nhà vì cô bé con luôn có những ảo giác lạ kì. Khi tôi đến xem thì cảm nhận được những oán niệm bắt nguồn từ căn hộ bên cạnh. Tôi đã tìm được căn nguyên cái chết của vong ma đó. Thế nhưng trong lễ trục vong hôm trước...vong ma đó... có dấu hiệu bất phục. Dù tôi có sử dụng nhiều cách truất vong như thế nào chăng nữa thì vẫn không ổn..."

Mục sư Cường ngẫm nghĩ một lúc rồi mới buông lời: "Tôi không rõ cách làm của anh thế nào nên cũng không dám bình luận bừa, có gì không phải mong anh lượng thứ trước. Đức tin ra sao thì người hay quỷ sẽ đều khác. Hay là vì vong ma đó quá chấp niệm, anh chưa tìm ra đúng cách? Nếu chỉ đơn thuần có vậy thì chưa thể khẳng định đó là một con quỷ chống đối Chúa."

Thầy Hòa lắc đầu. "Khi tôi tiếp xúc và tiến hành cảm xạ thì không hề cảm thấy sức mạnh nào ghê gớm tới mức đó phát ra từ vong ma cả. Tôi sờ được ở trên tấm gương dùng để trấn giữ nó có khắc dòng chữ tên của bà ta khi còn sống kèm theo dấu thập tự bên cạnh. Hơn thế nữa, có những lúc, nó lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ khác..."

"Thật sao?"

"Đúng. Tôi cảm nhận như là... vốn dĩ bùa chú của tôi không có tác dụng với nó là bởi nó vốn dĩ không đặt đức tin ở đây. Tôi đã gặng hỏi, vong ma đó khi còn sống là một người phụ nữ theo đạo Tin Lành, gia đình chồng vẫn theo đạo Phật nên không quan tâm lắm tới đức tin của bà ta, có khi cúng liệm cũng vẫn theo lệ cũ. Bất đắc quá tôi mới đành phải tìm đến anh."

"Ra vậy..." Vị mục sư thở hắt ra, cúi đầu. Người đàn bà đứng bên cạnh nãy giờ chỉ nghe chứ không nói gì cả.

"Tôi quả thực rất muốn giúp anh... Thế nhưng... hiện giờ tôi không thể... rất xin lỗi..." Mục sư Cường cúi đầu.

"Xin hãy giúp tôi. Giờ tôi không thể can thiệp vào được. Tình thế sẽ ngày càng nguy cấp. Tôi thấy trong khu nhà đó có rất nhiều sự lạ... Con quỷ ấy sắp thoát ra rồi. Quả thực không ổn chút nào!" Thầy Hòa khẩn cầu.

"Tôi rất xin lỗi. Tôi quả thực... không được..." Mục sư Cường cúi đầu chào rồi lùi bước đi vào trong, ánh mắt đã tắt những tia sáng niềm nở lúc nãy. Giờ chỉ còn người phụ nữ trung niên đứng lại.

"Trước đây anh đã giúp gia đình Kiên mà! Tại sao chứ?" Thầy Hòa vẫn cố gọi với theo.

"Các anh đừng ép anh Cường nữa... Anh ấy có những nỗi khổ tâm riêng. Các anh qua đây dùng trà với mọi người trong nhà thờ nhé... Có gì chúng ta sẽ cùng nghĩ cách giải quyết."

Thầy Hòa rầu rĩ cùng hai người chú đi theo bà Nga. Thầy đâu ngờ rằng cuộc trò chuyện vừa rồi của thầy với mục sư Cường đã có người nghe được.

Cuộc trò chuyện nho nhỏ với một vài người trong nhà thờ khiến tâm trạng của thầy Hòa trở nên khá hơn. Mọi người chia sẻ khá nhiều về đức tin, về những cách có thể giúp đỡ thầy Hòa cũng như giới thiệu cho thầy một vài vị mục sư ở các tỉnh khác.

Sau cùng, thầy Hòa mới chào mọi người và cùng hai chú rời đi. Trước giờ trong thầy luôn giữ vững đức tin của mình, về những gì mình làm. Hôm qua, chính bản thân thầy phải nhìn nhận và thay đổi vấn đề. Nếu vong ma đó có một đức tin khác, quả thực thầy không thể chạm tới nó. Đó là lí do vì sao cô bé bí ẩn kia luôn nói thầy không có bổn phận ở đây.

Vừa bước ra khỏi cổng, thầy đã nghe tiếng gọi giật giọng.

"Này..này... Anh với hai chú gì ơi! Xin hãy dừng chân!"

Thầy Hòa khựng lại, quay đầu lại sau theo phản xạ. Người gọi thầy đang đứng ở bục vào sảnh, là một thanh niên khá trẻ, dáng người cao gầy.

"Có chuyện gì vậy?"

Người thanh niên mỉm cười bí ẩn, tiến lại gần.

"Tôi đã nghe được cuộc trò chuyện... rất vô tình thôi... xin lỗi vì nếu khiến anh không thoải mái... Tôi có thể giúp đấy..."

(còn tiếp)