Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 28: Di thư




Edit: Ling

Trong lúc chờ đợi, Nguyễn Vi nhiều lần xem lướt qua hai tin nhắn viết ngoáy, mấy câu trong đó tiết lộ một tin tức: bởi vì Lôi Bằng kháng án, trải qua hai lần ra tòa, tòa án cuối cùng đã hoãn thi hành tử hình lại, đồng thời tước đoạt đi quyền lợi làm việc cho nhà nước suốt đời.

Phán quyết hai năm trước chính thức có hiệu lực, mà thời gian Lôi Bằng có thể hoãn việc thi hành án chỉ có hai năm. Nguyễn Vi tính toán thời gian một chút liền có thể hiểu được vì sao Lôi Mục Dương lo lắng và cố chấp như vậy.

Tại sao Lôi Mục Dương chỉ vì một bức thư mà dám một mình đi tới Đông Thành tìm Nguyễn Vi?

Bởi vì cậu bé đúng là cùng đường rồi. Còn không đến một tháng nữa Lôi Bằng phải chấp hành án tử hình, mà Lôi Mục Dương cũng không muốn mất đi bố của mình.

Nguyễn Vi lo lắng nghĩ, đột nhiên cửa phòng gặp mặt mở ra. Đổng Bình Văn đeo còng chậm rãi đi vào cắt đứt tâm tư của Nguyễn Vi.

Chờ cảnh sát áp giải Đổng Bình Văn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Vi cùng Đổng Bình Văn.

"Nghe nói cô muốn tôi khai ra địa điểm hủy thi của Tô Tú Anh?" Hai cảnh sát vừa rời khỏi phòng gặp mặt, Đổng Bình Văn đã không kiềm chế được nữa, hỏi một cách vô cùng trào phúng.

Một quãng thời gian không gặp, hắn gầy đi mấy phần, đã cắt tóc và cạo râu, so với dáng dấp trong trí nhớ của Nguyễn Vi đã có tinh thần hơn không ít, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự căm ghét trong lòng Nguyễn Vi dành cho hắn.

"Nếu như tôi tới đây hỏi anh anh sẽ nói ra đáp án sao?" Nguyễn Vi chờ tâm trạng mình bình tĩnh hơn mới nói.

Nụ cười trêu tức trên môi Đổng Bình Văn bỗng nhiên cứng đờ. Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Vi một lúc lâu, cuối cùng thất vọng lắc đầu. Bởi vì Đổng Bình Văn không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất khâm phục Nguyễn Vi. Nguyễn Vi rõ ràng chán ghét mình như vậy nhưng vì Tô Tú Anh, vì một khả năng nhỏ nhoi có thể tìm thấy thi thể của Tô Tú Anh qua lời nhờ cậy của bố mẹ cô ấy mà cô hoàn toàn khắc chế tâm tình của mình mà ở đây nói chuyện với hắn.

Đổng Bình Văn thật sự không hiểu, rốt cuộc là sức mạnh nào đã giúp Nguyễn Vi làm được đến bước này. Đến mặt trời cũng không thể soi sáng tất cả góc tối âm u, lẽ nào Nguyễn Vi trong lòng không mảy may có chút khuất tất nào sao?

"Chúng ta vẫn là đi thẳng vào vấn đề đi, tôi biết vì sao cô lại đến đây." Yên tĩnh qua đi, Đổng Bình Văn chuyển đề tài.

Dù không có được đáp án, Nguyễn Vi cũng không thất vọng, bởi vì cô đã sớm đoán được kết quả, chỉ là không muốn từ bỏ. Cô biết bố mẹ Tô Tú Anh rất muốn tìm được con gái, nên dù cho chỉ có một chút ít khả năng, cô vẫn đồng ý thử.

Chỉ là, Nguyễn Vi cảm thấy rất khó chịu. Cô ghét Đổng Bình Văn vô tình và cũng thương Tô Tú Anh đã quá si tình.

"Đổng Bình Văn, anh thực sự là không có thuốc nào cứu chữa được." Nguyễn Vi thương xót mà nhìn người đàn ông trước mắt này.

Đổng Bình Văn hoàn toàn không thèm để ý đến đánh giá của Nguyễn, ngược lại, nụ cười vui vẻ lần thứ hai hiện lên trên mặt của hắn.

"Đúng vậy, bây giờ tôi chỉ giống như một bộ xác vô hồn, không thuốc nào cứu được, thế nhưng Lôi Bằng thì sao? Cô có thể trơ mắt mà nhìn anh ta chết đi sao?"

Nguyễn Vi cố gắng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đổng Bình Văn. Cô hy vọng có thể từ những động tác nhỏ của anh ta mà tìm được một ít kẽ hở, nhưng kết quả cuối cùng làm cô khiếp sợ, đó là Đổng Bình Văn hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào. Hắn ta hoàn toàn nghiêm túc hỏi cô.

"Không." Nguyễn Vi cự tuyệt, nói rằng, "Tôi đã điều tra, anh không lừa được tôi. Lôi Bằng xác thực có đầy đủ động cơ, cảnh sát cũng tìm được đầy đủ chứng cứ, anh chẳng qua là bởi vì oán hận tôi nên cố ý bố trí tất cả những thứ này muốn trêu đùa tôi."

Đổng Bình Văn vẫn nhìn Nguyễn Vi chằm chằm không chớp mắt. Giây phút này, hắn như đang yên lặng thưởng thức một vở kịch tuyệt vời. Cuối cùng, sau khi Nguyễn Vi nói xong, hắn nở nụ cười hài lòng.

"Hi vọng cô vẫn có thể tin chắc là như thế." Đổng Bình Văn cũng không phản bác, hắn biết giờ khắc này trầm mặc chính là dằn vặt tốt nhất đối với Nguyễn Vi.

Nguyễn Vi cũng nhìn thấu tâm tư Đổng Bình Văn, trên thực tế cô hoàn toàn có thể rời khỏi phòng gặp mặt này, rời khỏi Bạch thành, trở lại Đông thành sau đó có thể quên tất cả những thứ này, cũng không cần chịu đựng ác ý của Đổng Bình Văn.

Chỉ là, Nguyễn Vi không thể.

"Rốt cuộc, anh đang muốn làm cái gì? Anh biết tôi sẽ không cự tuyệt nên bây giờ cần gì phải lòng vòng như thế?" Nguyễn Vi tự giễu nói. Cô đương nhiên biết đây là một cái bẫy của Đổng Bình Văn, từ lúc nhìn thấy lá thư đó cô đã biết rồi.

Cũng giống như Đổng Bình Văn biết Nguyễn Vi nhất định sẽ tự chui đầu vào lưới như thế, bọn họ tất cả đều rõ ràng trong lòng.

Đổng Bình Văn lộ ra nụ cười thắng lợi. Hắn nhanh chóng đọc một dãy số: "Gọi số điện thoại này, cô sẽ biết đáp án."

Nguyễn Vi yên lặng lấy điện thoại di động ra ghi lại số điện thoại này. Chờ cô ghi xong, Đổng Bình Văn mở miệng lần nữa: "Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, đội phó Nguyễn, thời gian của Lôi Bằng không còn nhiều lắm."

Nói xong Đổng Bình Văn quay lại ra hiệu cho vị cảnh sát ở bên ngoài. Cảnh sát rất nhanh chóng đi tới đưa hắn ra khỏi phòng gặp mặt, trong đó bây giờ chỉ còn lại Nguyễn Vi. Cô đang nhìn chằm chằm dãy số và tự hỏi những lời nói vừa nãy của Đổng Bình Văn.

Năm phút sau, Nguyễn Vi đi ra khỏi trại tạm giam, đồng thời bấm số điện thoại kia.

Điện thoại rất nhanh đã thông số, bên tai Nguyễn Vi vang lên một giọng nam khàn khàn.

"Ai vậy?" Người đàn ông cất tiếng nói.

"Anh có quen biết Đổng Bình Văn không? Là anh ta đưa tôi số điện thoại của anh."

Người đàn ông đầu dây bên kia trầm mặc vài giây: "Cô chính là vị cảnh sát đã bắt được Đổng Bình Văn sao?"

"Đúng vậy. Tôi nghĩ anh sẽ có vài lời muốn nói với tôi." Nguyễn Vi trực tiếp nói.

"Tôi có thể tin tưởng cô sao?"

Nguyễn Vi từ bên trong giọng nói của người đàn ông nghe được chút do dự. Cô hỏi ngược lại: "Anh nguyện ý tin tưởng tôi không?"

Người đàn ông lần thứ hai trầm mặc, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Cô hãy đến chỗ cây nhãn ở công viên Nhân Dân. Tôi sẽ chờ cô ở đó."

Nói xong người đàn ông ngay lập tức kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Vi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gọi một chiếc taxi rời khỏi trại tạm giam.

----

Dưới gốc cây nhãn ở công viên Nhân Dân, Nguyễn Vi liếc mắt liền nhận ra người đàn ông trong điện thoại. Anh ta bị cô làm cho sợ hết hồn, giật mình hỏi: "Làm sao cô biết là tôi?"

Người đàn ông lúc đầu núp trong bóng tối muốn quan sát Nguyễn Vi một chút, nhưng anh ta không nghĩ tới Nguyễn Vi chỉ nhìn qua đã nhận ra mình.

"Anh hẳn là mới ra tù không lâu đi." Nguyễn Vi nhìn người đàn ông đầu nhẵn bóng nói. Anh ta giờ mới hiểu được, thẹn thùng gãi gãi sau gáy.

"Anh cùng Đổng Bình Văn chắc là biết nhau trong tù." Nguyễn Vi tiếp tục nói, người đàn ông gật đầu "Chuyện của Lôi Bằng cũng là anh nói cho hắn biết?"

Người đàn ông quan sát xung quanh một chút, xác nhận không có ai khác mới trả lời: "Lúc đó tôi cùng Đổng Bình Văn nói chuyện phiếm, tán gẫu đến vui vẻ nên không cẩn thận nói ra chuyện của Lôi Tử. Đổng Bình Văn nói với tôi, cô có thể giúp Lôi Tử rửa sạch oan khuất, đây là thật sao?"

Nguyễn Vi biết Lôi Tử trong miệng người đàn ông này chính là Lôi Bằng, làm cô bất ngờ chính là thái độ của anh ta. Trong mắt người đàn ông này quả thực tin tưởng Lôi Bằng vô tội như Lôi Mục Dương vậy.

"Làm sao anh biết Lôi Bằng mà còn tin anh ta là vô tội?"

Người đàn ông nghe vậy lần thứ hai nhìn kỹ Nguyễn Vi, cuối cùng anh ta thật giống như quyết tâm cái gì đó cắn răng nói: "Lúc trước Lôi Tử còn lúc còn ở trại giam đã quen biết với tôi. Mỗi lần anh ta bị tra tấn trở về đều là do tôi chăm sóc, thường xuyên qua lại nên chúng tôi cũng coi như, có điều sau đó anh ta bị tuyên án tử hình, từ trại tạm giam bị đưa đến buồng biệt giam dành cho trọng phạm."

Người đàn ông bình tĩnh kể lại. Anh ta căn bản không biết những lời nói này gây ra bao nhiêu sóng lớn trong lòng Nguyễn Vi.

"Chờ chút, anh nói bị tra tấn? Lôi Bằng lẽ nào cũng bị nghiêm hình bức cung sao?"

Người đàn ông nghi hoặc nhìn Nguyễn Vi, anh ta không hiểu Nguyễn Vi vì sao lại kinh ngạc như vậy: "Chỉ cần tiến vào cục cảnh sát Bạch thành, không chết thì sẽ thân tàn ma dại, càng không cần phải nói Lôi Tử đã liên luỵ đến án mạng của 2 cảnh sát, dù gì anh ta còn kiên trì lâu như vậy, nếu là tôi, e rằng ngày thứ nhất đã khai ngay."

Nguyễn Vi khiếp sợ đến không nói lên lời. Nhưng mà cô khiếp sợ cũng không phải vì Lôi Bằng bị tra tấn, mà chân chính là do người đàn ông đem chuyện này nói ra đơn giản qua quýt như vậy. Nguyễn Vi không dám tưởng tượng ra sau cùng chuyện này ý vị ra sao.

"Vì thế Lôi Bằng đã nói hết mọi chuyện với anh sao? Anh ta liệu có sát hại Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân không?"

Đột nhiên, người đàn ông đó trừng mắt, mặt có hơi đỏ lên vì tức giận, nghiêm túc nói: "Lôi Tử làm sao có khả năng sẽ giết người! Nếu như không phải Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng chết rồi, anh ta cũng không biết Tần Mộng Quân đã làm loại chuyện đó, anh ta sao có khả năng giết người đây!"

Nguyễn Vi kinh ngạc, cô hít sâu một hơi, giống như vậy mới có khí lực mở miệng lần nữa: "Nhưng Lôi Bằng xác thực đã khai báo quá trình phạm tội, anh ta cũng nói, súng lục của Cao Thiên Hồng đã bị anh ta ném trên sông Bạch Thủy."

Người đàn ông nghe được những lời của Nguyễn Vi đầu tiên là nhíu lông mày như muốn phát hỏa, nhưng lập tức một giây sau bi thương cùng tối tăm đã dập tắt lửa giận của anh ta: "Lôi Tử rất đáng thương, anh ta là bị bức ép! Ai biết khẩu súng kia là bị ai cầm đi, có thể những người kia căn bản không để ý, bọn họ đã sớm nhận định Lôi Tử là hung thủ. Lôi Tử bị bọn họ hành hạ đến mức không có cách nào mới thừa nhận! Hơn nữa cô cho rằng nhận tội coi như là kết thúc sao? Bọn họ thậm chí càng dùng nghiêm hình với Lôi Tử hơn. Bọn họ ép anh ta nói ra quá trình phạm tội, không nói ra được thì cứ tiếp tục tra tấn nghiêm khắc hơn, cuối cùng Lôi Tử chỉ có thể nhờ vào một lần này mới có thể sống tới ngày hôm nay!"

Nguyễn Vi nghe xong lời nói của người đàn ông sợ đến tay chân lạnh lẽo. Miệng lưỡi cô khô khan, thanh âm run run tiếp tục hỏi dò: "Lời anh nói đều là thật sao?"

Đôi mắt vẫn sưng đỏ của người đàn ông chảy ra những giọt nước mắt, chỉ thấy anh ta trong túi nhựa móc ra một tờ giấy dày đặc chữ.

"Đây là cái gì?" Nguyễn Vi tiếp nhận tờ trang giấy hỏi.

Người đàn ông lau nước mắt, thân thể của anh ta bởi vì quá đau lòng mà run rẩy.

"Đây là di thư Lôi Tử."

Nguyễn Vi cầm những tờ giấy mỏng kia phảng phất lập tức thấy được thương tích đầy mình của người đàn ông. Tay anh ta bởi vì hôm nay bị hỏi cung mà không có chút sức lực nào, nhưng vẫn cố chấp không chịu thả xuống chiếc bút đó, cho dù nước mắt làm nhòe đi nét chữ, nhưng anh vẫn không có từ bỏ.

【 Trước khi tôi bị chết oan, tôi muốn bán thận của mình đi, đem tiền cho Dương Dương,...... Vốn là tôi nghĩ đem bán cả giác mạc, nhưng tôi lại muốn giữ lại con mắt, ở âm phủ muốn trợn tròn mắt nhìn thấy án oan được làm sáng tỏ. Đặc biệt nhìn thấy những người gây nên án oan kia gặp phải báo ứng, chịu sự trừng phạt. Tôi trước sau tin chắc là án oan sẽ điều tra rõ, chỉ cần ở trên thế giới này còn công lý, cho dù sống không thể thấy được án oan được đưa ra ánh sáng thì khi chết đi cũng mong trời đất cho tôi công đạo. 】

----

Mười giờ tối, Nguyễn Vi đúng hẹn đi tới nhà Lôi Mục Dương. Lôi Mục Dương vẫn một mực ngồi trên ghế salon chờ cô, mãi đến tận lúc cậu thực sự không chống đỡ nổi ngủ thiếp đi.

"Dương Dương ngày hôm nay đã quá mệt mỏi." Bà nội nhỏ giọng giải thích với Nguyễn Vi.

Nguyễn Vi trìu mến nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lôi Mục Dương một hồi.

"Cháu sẽ đưa thằng bé về phòng, phòng của thằng bé ở nơi nào?"

Bà nội chỉ cho Nguyễn Vi phòng ngủ của Lôi Mục Dương, Nguyễn Vi cực kỳ ôn nhu ôm ngang người Lôi Mục Dương.

Sau khi giúp Lôi Mục Dương đắp kín chăn, Nguyễn Vi dè dặt chuẩn bị rời đi, nhưng ngay thời khắc cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Nguyễn Vi giật mình.

Cô kinh ngạc quay đầu lại. Chờ đến khi cô nhìn rõ trần nhà Lôi Mục Dương, hai hàng lệ nhất thời lướt nhẹ qua gò má cô.

Nguyễn Vi thấy trần nhà trong phòng Lôi Mục Dương tràn ngập con số, như là một bầu trời đầy sao.

Từ 1 đến 730, Lôi Mục Dương đã gạch mất 722 số.