Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 165: Nhật ký nước mỹ của quắn quắn




Mùa đông ở New York lạnh hơn Canh Lâm rất nhiều. Gió to. Tuyết lớn. Mỗi hôm trở về em đều có cảm giác như mang cả gió tuyết vào trong nhà. Đương nhiên, nếu nói tới sự thời thượng thì New York chắc chắn ăn đứt Canh Lâm rồi. Nhưng người dân Mỹ rất là hoang phí nhá. Quá nửa đêm mà các văn phòng đèn đóm vẫn sáng trưng, bọn họ cũng không thèm tắt điều hòa, không tắt lò sưởi, bảo sao ban đêm nhiều tệ nạn như vậy. Đem so như vậy em thấy cảnh đêm ở chỗ chúng ta tuy rằng hơi thua kém một chút nhưng đổi lại, vừa thân thiện với trái đất vừa bảo vệ môi trường, mọi người có thấy thế không?

Việc làm xanh môi trường ở bên này cũng kém lắm, nếu muốn nhìn thấy màu xanh chỉ có thể ra công viên trung tâm thôi. Đi trên đường phố chẳng thấy được mấy cây, vườn cây nhà bọn họ toàn ở trên nóc nhà. Có người còn nuôi cả ong mật nữa đấy!

Nhưng mà bầu không khí văn hóa ở bên này rất tuyệt. Em cùng bạn cùng phòng thường xuyên tới Broadway xem diễn. Đại lộ Broadway đúng là nơi tập trung san sát các nhà hát, lại còn phân chia cái gì mà trong Broadway, ngoài Broadway, ngoài của ngoài Broadway nữa chứ. Phần lớn nhà hát ở đây đều rất nhỏ, cổng vào không khác một tiệm đồ ăn nhanh là mấy, một thính phòng chứa được 500-600 ghế là nhiều lắm rồi, tiếp đó, một vở kịch được diễn hết từ nhà hát này sang nhà hát khác. Một đoàn kịch với một vở kịch đinh nào đó có thể diễn lưu động trong Broadway cả năm! Nhất là những vở nhạc kịch kinh điển kiểu 《Mama Mia》, 《The phantom of the Opera》 《West side story》người dân New York xem đi xem lại mãi không biết chán! Đương nhiên cũng có những đạo diễn hí kịch đơn độc tìm diễn viên cho vở kịch của mình, có khi còn có cơ hội được thấy diễn viên gạo cội như Denzel Washington tham gia nữa đấy! Ác chiến nhất chính là ngay cả 《Spider Man》bọn họ cũng biến thành nhạc kịch được, đúng là bái phục luôn! Em thích xem nhất là 《Lion King》, bảo bối của Broadway, bất cứ lúc nào muốn đều có thể tới xem được!

Đúng rồi, hôm trước em mới xem 《Sunset Boulevard》. Đầu năm nay bi kịch cũng không có mấy người xem nhưng nữ diễn viên chính diễn rất tuyệt nha! Đúng là with one look, I play every part. Nghe nói vở kịch này cuối năm nay sẽ được tuần diễn ở nhà hát lớn Canh Lâm đó, cực lực đề cử nha!

Xin lỗi vì lâu như vậy em mới gửi mail cho các anh được. Lúc vừa đặt chân tới đây, em đã phải vội vàng đi tìm phòng trọ nghỉ chân. Bây giờ em đang cùng một anh bạn ABC thuê một căn chung cư. Được rồi, chắc các anh đều muốn biết học viện điện ảnh New York như thế nào phải không. Nói thế nào được nhỉ, phương pháp dạy ở đây đúng là khác xa ở Canh Ảnh chúng ta. Buổi đầu tiên lên lớp diễn xuất, em cùng một đám người dùng một tiết học để diễn người lái thuyền trên sông Volga. Haha, sinh viên bên này rất phóng khoáng luôn nhé!

Cuối cùng em muốn nói, em ở bên này rất tốt. Các anh đừng lo quá!

Kí tên:

Thẩm Nhị yêu quý của các anh.

Hạ Lan Bá rít một hơi thuốc lá, nhìn cái mail: “Sau bao nhiêu năm cuối cùng nó cũng chịu thừa nhận mình đần rồi.”

Âu Triết Luân cân nhắc: “Sao em cứ thấy có chỗ nào không đúng ấy nhỉ?”, vừa xem đi xem lại cái email cả nửa ngày, mãi sau mới giật mình nhận ra “Xem cái email này thì Thẩm Triệt có vẻ rất tài giỏi rất tiêu sái đúng không? Tìm nhà trọ, lên lớp học diễn xuất, xem toàn bộ mấy vở kịch tiếng Anh mà chẳng gặp khó khăn gì! Nó đần như vậy sao có thể dễ dàng làm mấy chuyện này được chớ! Chỗ này nhất định có vấn đề!”

Hạ Lan Bá đi ra ngoài ban công, bắt đầu giơ chân: “Nó đang cố khoe khoang mình ngon ăn như nào đây mà. Dù sao chúng ta cũng đều biết nó như nào cả rồi.”

Thẩm Triệt ngồi trong nhà hắt xì hai cái liên tiếp. Phòng ngủ bé tẹo bé teo như cái ống khói, chiầu dài chiều rộng đều bé hơn hẳn các căn phòng bình thường khác, chỉ có thể kê một cái giường đơn, một cái bàn nhỏ. Cũng may quần áo của cậu cũng không nhiều, để ở trong vali nhét dưới gầm giường coi như cũng tạm ổn.

Đặt chân đến New York này bất tri bất giác cũng đã được ba tháng, lúc đầu mới sang đây, câu tiếng Anh mà Thẩm Triệt nói nhiều nhất chính là “Pardon?” “I beg your pardon?”. Để thuận tiện giao lưu, Thẩm Triệt đã tự lấy cho mình một cái tên tiếng Anh rất kêu, đó là Adam, nhưng cuối cùng, tất cả mọi người đều gọi cậu là…

“Pardon, did you see my underwear, the yellow one?” Bạn cùng phòng Will đứng ngoài cửa gõ gõ, hỏi.

Thẩm Triệt bây giờ đã không phải Thẩm Triệt ngơ ngơ ngáo ngáo mới đến nữa rồi, lưu loát đáp: “Yellow underwear, on the sofa!”

“Thanks.” Bạn cùng phòng ABC đã quen với thứ tiếng Anh không động từ, không chia thì của Thẩm Triệt.

Lúc mới đầu, ngoài “Pardon” và “I beg your pardon”, một câu khác mà Thẩm Triệt dùng nhiều nhất đó chính là “Can you speak Chinese?” Nhưng mà từ sau khi gặp một vị giáo sư Hoa kiều, Thẩm Triệt cũng hết dám xài câu này nữa.

Vị giáo sư già túm cậu lại, xổ ra một tràng, lúc đó cậu đến đại học New York vừa mới được một tuần.

Ông thầy nói nhanh cứ như là F22* hơn nữa lại là cái kiểu phát âm tiếng Anh lơ lớ. Kiểu này nếu pardon cũng không biết phải pardon bao nhiêu lần. Cuối cùng, Thẩm Triệt đành phải chường mặt ra cắt ngang bài giảng của giáo sư: “Professor, can you speak Chinese?”

(Máy bay F22: Máy bay tiềm kích do Mỹ sản xuất. Nó là một trong số ít máy bay bay được tốc độ siêu âm mà không cần dùng thêm buồng đốt phụ.)

Vị giáo sư già à một chút, gật gật đầu nói: “Just a little.”

Thẩm Triệt nhất thời cảm thấy gần gũi hơn đôi chút, liền hỏi thầy có thể nói câu tiếng Trung nào đó đi, sau đó liền nghe vị giáo sư hòa nhã dễ gần rành rọt nói từng chữ:

“Làm phiền chút — xin hỏi — cậu nói được tiếng Anh hông?

Thẩm Triệt thật có xúc động muốn đâm đầu vào chân bàn chết luôn cho rồi.

Gửi mail cho mấy người Hạ Lan Bá đương nhiên chỉ có thể báo tin vui, sao mà có thể báo tin-không-hay-ho cho được. Nếu như bị mấy người kia biết mình vừa lếch thếch sang bên này, không tìm thấy phòng trọ suýt chút nữa đã phải ngủ ở trung tâm cứu tế chắc chắn sẽ thành trò cười cả đời cho bọn họ mất.

Cũng may bây giờ mọi thứ cũng tạm ổn định rồi. Lúc nghe giảng bài thì ban đầu giống như ngồi F22, bây giờ đã chuyển sang máy bay hàng không dân dụng rồi, từ từ là có thể theo kịp. Cứ như vậy bất tri bất giác cũng đã qua nửa năm, bạn học Thẩm Bạc Đăng vẫn duy trì tình hình “Good good study day day up” rất đáng mừng. Mỗi tuần là gửi một mail báo tin vui, không có tin gì vui cũng vẫn viết mail báo cáo. Một hôm nọ, đúng lúc tan lớp học buổi trưa, giáo sư Roland của khoa diễn xuất bỗng nhiên tới tìm cậu, nói đạo diễn Murphy đang muốn dựng một black comedy, muốn diễn thử ở Broadway, hỏi thử xem cậu có muốn đóng một vai phụ trong đó không.

Kịch bản chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết hài trào phúng 《Catch-22 》. Thẩm Triệt cầm kịch bản trên tay mới biết mấy vai mình nhận diễn hoàn toàn chẳng hề có tên lẫn lời thoại, chỉ là một diễn viên phụ làm nền trên sân khấu nhưng chợt nhớ lại câu nói của Tần Tu lúc trước khi đi đã nói với mình: “Có khi chỉ là một vai phụ làm nền nhưng nói không chừng có một ngày cậu cũng sẽ được một vị đạo diễn nào đó để mắt tới.”

Vai phụ đầu tiên Thẩm Triệt sắm vai trong 《Điều quân lệnh số 22》đó là một thương binh cả người quấn băng vải kín mít, chỉ lộ ra cái miệng tối om om ở trong phòng bệnh ở ngay phân cảnh đầu. Không thể nói chuyện cũng không thể động đậy, cả người treo chai lớn chai nhỏ truyền dịch, trong miệng đôi khi còn phải ngậm nhiệt kế, có lẽ chỉ là một vai qua đường không ai thèm để mắt tới, có lẽ mọi người nhìn thấy chỉ cười một tiếng rồi quên luôn, căn bản không có ai sẽ chú ý tới cậu, nhưng ai mà biết được, biết đâu vẫn có ai đó thích người thanh niên quấn băng kín mít này thì sao. Vậy nên chẳng ngại là phải đứng, Thẩm Triệt cũng luôn tự bảo mình phải cố gắng tiến vào trong lòng khán giả.

Các buổi tuần diễn của《Điều quân lệnh số 22》cũng không nhiều lắm, lại toàn diễn ở trong nhà hát nhỏ. Dẫu sao từ xưa đến nay Broadway vẫn luôn thống trị giới nhạc kịch, đây cũng coi như là một khởi đầu để tích lũy kinh nghiệm đi. Có chút kinh nghiệm biểu diễn ở nhà hát Broadway, sau đó Thẩm Triệt liên tiếp nhận được hai vai nền và vai phụ trong hai vở kịch, còn có được một cảnh diễn trong vở kịch nổi tiếng của Shakespeare 《A midsummer night’s dream》. Đến tháng sáu tháng bảy, Thẩm Bạc Đăng vốn đã gần như quên cảm giác đứng trước khán giả nói một đoạn thoại dài đến mười phút là như nào, cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Lần đầu tiên cậu có cơ hội tham gia vào 《Death of the Salesman 》trong vai Biff, người con cả của nhân vật chính Willy.

Đây là một trong số những vở kịch của Mỹ những năm đầu thập niên năm mươi mà cậu thích nhất. Trong thời kỳ suy thoái kinh tế, tỷ lệ người thất nghiệp tăng cao, chưa bao giờ “giấc mơ Mỹ” đã bị dẫm nát không thương tiếc như lúc này, đây đúng là thời khắc để Arthur Miller cùng 《Death of the Salesman》của ông tỏa sáng lần nữa. Phần diễn của Biff trong vở kịch rất quan trọng, chỉ đứng sau cha anh ta là Willy. Đối với Thẩm Triệt mà nói, đây quả thực là vận may lớn bay tới!

Tuy rằng không phải phim điện ảnh nhưng có thể tham gia một vở kịch xuất chúng chấn động như vậy, Thẩm Triệt đương nhiên vừa xúc động lại cảm kích, vậy là ngay lập tức gửi weixin báo cho Tần Tu. Thù lao diễn xuất rất bèo, hàng ngày lại phải tập luyện tới khuya, khiến cậu không có thời gian đi làm part-time, có đôi khi cả ngày chỉ ăn một chiếc humburger mà lại còn không phải BigMac, cứ như vậy vất vả xanh xao vàng vọt chịu đựng đến ngày vở kịch ra mắt, nhưng cậu cũng không ngờ, một điều SUPPRISE đáng sợ đang chờ mình phía trước.

***

“Vở kịch của Thẩm Triệt diễn ngày hôm qua rồi đúng hông?” Âu Triết Luân vừa uống thức uống dinh dưỡng Nutri vừa hỏi, “Có khi nào diễn hỏng rồi không. Sao không thấy nó gửi cái mail nào về ba hoa chích chòe nhề? Với cái tính khoe khoang của nó có khi ghế ngồi có hai hàng thì chém thành bảy hàng ý chứ. Đến giờ mà vẫn còn chưa thấy gửi thư về, vé bán thảm hại đến mức nào …”

Hạ Lan Bá đứng ngoài ban công đang giơ cao chân, thong thả nói: “Trái đất hình cầu mà. Lúc mặt trời chiếu sáng ở bên chúng ta thì bên kia vẫn là đêm. Bây giờ mới hơn chín giờ, bên kia người ta còn chưa diễn đâu, ông tướng ạ.”

“Nhưng nói gì thì nói chứ, kịch bản 《Death of the Salesman》này đúng là rất hợp với dáng Thẩm Triệt”. Âu Triết Luân ở phía sau vừa ngắm vuốt trước gương vừa nói.

Hạ Lan Bá lấy làm kinh hãi, không ngờ rằng học vấn của Âu Triết Luân dày công tu dưỡng hàng ngày như thế nào mà đã lên một tầm cao mới. Tiếp đó lại nghe Âu Triết Luân nói tiếp, “Nó đóng vai Salesman kia thì trước sau gì cũng ngỏm củ tỏi thôi mòa!”

Bạn đang �

Khải Mặc Lũng vừa cài cúc tay áo vừa bước từ trên lầu xuống: “Thẩm Triệt diễn ở nhà hát nào vậy?”

“Ai mà biết? Chắc là nhà hát McDonald đó!” Âu Triết Luân vỗ đùi cười há há.

“Là Winter Garden.” Tần Tu uống Mạch Động ung dung từ bếp đi ra. “Rạp hát lớn nhất nhì Broadway đó.”

(Mạch Động: Một nhãn hiệu nước uống bổ sung vitamin, kiểu như nutrifood ý)

Âu Triết Luân nhất thời cũng bật *hóng hớt mode* lên nghe ngóng.

Khải Mặc Lũng đã mở cửa bước ra ngoài, nghe Tần Tu nói thế đột nhiên lại đứng lại trước cửa, quay đầu hỏi: “Winter Garden?”

“Đúng thế. Sao vậy?” Tần Tu thấy Khải Mặc Lũng nhíu chặt mày cũng không hiểu chuyện gì.

Khải Mặc Lũng nhìn mấy tên đàn ông trong nhà, người thì nhấc cao chân tập yoga, kẻ thì uống thức uống dinh dưỡng cùng Mạch Động: “… Mấy người chưa xem tin tức sao?