Taxi thả Tần Tu xuống đầu đường Sơn Bạch, bác tài chúc anh đi đường may mắn rồi lái xe đi. Tần Tu khoác ba lô du lịch đứng ở ven đường, bốn phía không thấy làng mạc thôn xóm nào, ngoài chỗ anh đang đứng là đường cái, còn lại đưa mắt ra xung quanh chỉ thấy màu xanh ngắt một màu. Thong thả đi theo địa hình vùng núi nhấp nhô lên xuống, Tần Tu chợt thấy sau lưng có một bảng hướng dẫn rỉ sét loang lổ. Anh gỡ kính râm, ngẩng đầu nhìn, hình như cứ tiếp tục đi thẳng phía trước là có thể đến khu bảo tồn.
Đi chưa tới 2 km, quả nhiên nhìn thấy bên đường có một bảng hướng dẫn to tướng “Khu bảo tồn tự nhiên Sơn Bạch”, bên dưới là vài dòng cảnh báo, nhắc nhở xung quanh đây có gấu và vài loài động vật nguy hiểm thường hay qua lại, không được săn bắn phi pháp bla bla… Trên bảng hướng dẫn còn có hình một con gấu xám nhe răng cười thô lỗ. Tần Tu vẹo đầu vẻ mặt khinh thường: “Ai chụp thế này. Khó coi chết đi được.”
Đi vào khu bảo tồn, không khí đúng là trong lành hơn hẳn. Tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim hót líu lo không dứt. Tần Tu nhét một chiếc earphone vào tai, vừa đi vừa nghe bản giao hưởng “Đồng quê” của Beethoven, cảm thấy vô cùng hợp với khung cảnh. Tuy rằng đường có hơi lầy lội khó đi nhưng tâm trạng rất thoải mái. Cứ như vậy đi hai giờ cũng không gặp người hay công trình kiến trúc nhân tạo nào. Mà đừng nói đến người, ngoại trừ anh thì cũng chẳng thấy con linh trưởng thứ hai nào luôn. Tần Tu tháo tai nghe quay đầu lại, phát hiện đã không nhìn thấy con đường đâu nữa. Lúc này đã là xế chiều, trong rừng rậm bỗng vang lên những tiếng soạt soạt soạt. Tần Tu cảm thấy có cái gì đạp một cái lên ót mình, vừa ngẩng đầu lập tức trợn trắng mắt!
Một đàn dơi chít chít từ trên cây bay ào lên, ào ào ào như xe xung kích bay qua đầu anh!
Băng sơn mĩ nam kìm không được kêu lên một tiếng sợ hãi, trước mắt tất cả đều là những cái cánh chằng chịt, sao bay mãi mà chưa hết đàn vậy!>”< Má, không biết có bao nhiêu con nữa?! Lại ngẩng đầu nhìn về phía đàn dơi đang bay tới, vừa nhìn, Tần Tu lập tức hận không thể tự chọt mù hai mắt luôn. Mấy cây đại thụ tươi tốt đâu hết rồi? Sao có vài phút đã trụi lủi hết cả thế này? Tần Tu nghĩ ra từng lá từng lá đính trên mấy cái cây kia vốn không phải là lá, mà tất cả đều là cánh dợi,không kìm nổi cũng lạnh cả sống lưng. Đường bay của đám dơi quả (hay còn gọi là flying fox – Cáo bay) này khá cao, nhưng không hiểu sao vẫn có vài con cá biệt, trọng lượng vượt quá chỉ tiêu nên bay có thấp hơn một chút, gần như là đang xẹt qua ót Tần Tu. Mất ba hay năm phút đồng hồ gì đấy, quân đoàn dơi mới xuất phát xong, mái tóc của băng sơn mĩ nam thì đã bị chà đạp cho hỏng hết cả dáng. Đợi cho bốn phía yên tĩnh trở lại, Tần Tu mới thở phào một hơi, cào cào tóc, đứng giữa tòa lầu bỏ trống của đàn dơi tự đánh trống lảng, hừ một tiếng: “Vóc dáng cao quá cũng bất tiện thật.” Nghe bác tài và cô gái kia nói, tới khu bảo tồn rồi thì chỉ đi thêm một đoạn nữa là có thể thấy phòng ở của nhân viên quản lý và kiểm lâm. Bác tài còn an ủi Tần Tu, nói nếu may mắn không chừng còn gặt được người tuần rừng. Tần Tu đi mãi đến khi chân tê rần vẫn chẳng thấy gì, tâm nói chẳng nhẽ vận khí mình lại kém thế à? Sau đó khóe miệng khẽ giật giật, tự dưng lại cảm thấy buồn tiểu. “Đúng là… sớm không đến, muộn không đến…” Băng sơn mĩ nam đen mặt ngó xung quanh, tuy nơi này có vẻ không có người ở nhưng mà giữa ban ngày ban mặt, anh thân là ngôi sao mà lại đứng ngay đây tùy tiện đi tè thì vẫn thấy không hay cho lắm. Đại minh tinh đổi tới đổi lui cuối cùng cũng tìm được một gốc cây Bách to lớn chắc chắn. Tần Tu lấy cậu nhỏ ra, bất chấp hết mà giải quyết ngay tại chỗ. Lần này nhịn hơi lâu, lúc phóng ra Tần Tu cũng như trút được gánh nặng, vừa ngẩng đầu, lại thấy trên cành cây vắt vẻo một con lười, đang lom lom nhìn anh đi tiểu. Tần Tu mặc kệ con lười kia, lại dời tầm mắt xuống dưới, sau đó giật nảy mình. Cái dấu trên thân cây kia là gì? Tần Tu kéo khóa quần xong, liền sán lại gần xem cho rõ, vừa nhìn thấy đã hoảng hồn. Cái vết lõm to tròn kia rõ ràng là dấu vết gấu tát mà?! “Cái chỗ chết tiệt này hóa ra có gấu thật…” Trong rừng rậm u ám len lỏi vài ánh hoàng hôn yếu ớt, chỉ có thanh âm lạnh buốt của một mình Tần Tu. Tần Tu nhìn chằm chằm vết gấu tát, trong đầu không khỏi hiện lên hình con gấu xám tươi cười đôn hậu trên cái bảng hướng dẫn kia, lại còn gấu đực vừa xỉa răng vừa đi tè lên thân cây nữa chứ. Gấu đực thường hay để lại mùi của mình trên thân cây để đánh dấu lãnh thổ, chỗ này chắc chắn chính là địa bàn của một con gấu đực nào đó. Tần Tu ngẩng đầu trừng mắt nhìn con lười lủng lẳng treo trên cây: “Sao mày không nhắc tao sớm hả?!” Con lười bỗng nhiên rụt người về, lấy tốc độ còn chậm hơn cả ốc sên mà đu đu về phía nhánh cây bên trên. Tuy rằng tốc độ thật đáng xấu hổ nhưng Tần Tu cũng nhìn ra được, cái đồ lười biếng, khả năng di chuyển cực kỳ chậm chạp, một ngày cũng chỉ bò được hơn 10 mét này, bây giờ lại leo với tốc độ 20cm/s thế kia chứng tỏ nó đang cật lực mà bỏ trốn. Tần Tu đương nhiên không ngốc đến độ tưởng con lười kia sợ mình, trong lòng cũng dâng lên nỗi sợ hãi, anh chậm rãi quay đầu lại. *** Thẩm Triệt liên tục hắt xì vài cái. A Kim đang cùng các đồng nghiệp chuẩn bị súng gây tê, bọn họ đang định vào rừng tìm lại chú gấu Sam vừa từ doanh địa chạy ra ngoài, thấy thế liền quay đầu lại hỏi Thẩm Triệt” “Không sao chứ? Hay là cậu đừng đi theo nữa, ở lại trong này nghỉ ngơi đi.” Thẩm Triệt đang định nói không việc gì, thêm người là thêm lực, đúng lúc này lại có người đẩy cửa đi vào: “Thẩm Triệt, điện thoại của cậu.” Thẩm Triệt và A Kim quay sang nhìn nhau. Ai lại biết cậu ở chỗ này nhỉ? Thẩm Triệt tới phòng thông tin tiếp điện thoại, vừa mới “a lô” một tiếng, đầu dây bên kia đã mở miệng ra chửi té tát: “Thẩm Nhị! Mày vẫn còn biết đường tiếp điện thoại của anh hả?!” “Sư phụ?” Thẩm Triệt hết hồn, “Sao anh lại biết em ở chỗ này?!” Mấy người cài GPS hay là máy nghe trộm trên người tui đấy à?! “Anh mày không biết, là hoa khôi nhà chú mày biết.” Hạ Lan Bá bên kia đầu dây nói. “Sáng sớm nay Tần Tu đã đi tìm chú mày, nó đã đến chỗ chú mày chưa?” Thẩm Triệt giật nảy mình: “Anh nói Tần Tu tới tìm em?! Anh ta đến đây lúc nào? Em chưa có gặp mà!” “Nó ra khỏi nhà từ sáng sớm, lẽ ra là đến rồi chứ.” Hạ Lan Bá nghi hoặc nói. Thẩm Triệt nghĩ nghĩ một chút, không đúng mà! “Vậy sao anh ta không gọi điện thoại cho em?” Tuy rằng di động không có tín hiệu nhưng nếu Hạ Lan Bá cũng biết số điện thoại này, không có chuyện Tần Tu xuống máy bay xong lại không thể gọi điện cho cậu được. “Chuyện nói ra dài dòng lắm. ” Hạ Lan Bá nói. “Buổi sáng nó đi cũng không nói với tụi anh là đi đâu. Mãi sau anh gọi điện hỏi, nó mới nói chắc là chú mày ở đây. Sau nữa thì người đại diện của nó gọi cho tụi anh, nói đột nhiên không liên lạc được với Tần Tu. Anh tìm nửa ngày trong túi trước đây của chú mày mới lấy được số điện thoại này, bèn gọi thử. Chắc là Tần Tu không biết số này, nhưng mà chú nói Tần Tu còn chưa tới đó sao? Thiệt không vậy? Hơn mười giờ sáng nó lên máy bay rồi mà, cho dù tới trễ thì giữa trưa cũng tới được sông Hoài Cảng. Giờ cũng sáu rưỡi rồi, gọi điện cho nó cũng là nằm ngoài vùng phủ sóng… Này, a lô, Thẩm Nhị, chú mày còn nghe không đấy??” Thẩm Triệt chưa nghe xong đã vội cúp điện thoại, lao ra khỏi nhà gỗ. Chiếc xe Jeep tuần tra cỡ nhỏ còn chưa đi, cậu thanh niên tóc xoăn vội đuổi theo xe, rối rít tít mù giải thích tình huống với mấy người đàn ông trên xe. *** Lúc Tần Tu tỉnh lại, một con lửng mật đang nhẫn nại gặm giày của anh. Trời đã hoàn toàn tối đen, anh ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi. Bị một con gấu xám đuổi theo chạy té khói, cuối cùng trượt xuống sườn núi, thấy mình còn sống cũng đúng là kỳ diệu thật. Anh muốn đứng lên nhưng mắt cá chân hình như bị trật khớp, vừa động cái đã đau điếng, trên người cũng bị ngã sưng tím mấy đám, quần áo đều bị cào cho rách vài đường, toàn thân rời rã không còn chút sức lực. Thở phì phò lôi di động ra, chỉ còn lại một vạch pin. Rừng rậm ban đêm, cho dù là mặt trăng treo ngay đỉnh đầu thì vẫn tối đen đến mức xòe bàn tay cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Lúc Tần Tu mở di động lên, ánh sáng phát ra khiến cho con lửng mật ngừng lại một chút, sau đó lại kiên trì gặm tiếp. Tần Tu cùng không đuổi con lửng đi, thứ nhất là không còn hơi sức, thứ hai là trong rừng núi hoang vu như vậy, ở một mình còn kinh khủng hơn. Con lửng sắp cắn rách đôi giày rồi, sau đó bỗng nhiên dừng lại, nhấc cổ lên (nếu cái kia có thể coi là cổ). Tần Tu hữu khí vô lực nói: “Sao không gặm tiếp? Mày sắp gặm đến thịt rồi đấy, con vật đần độn…” Con lửng chẳng những không tiếp tục cắn mà ngược lại còn rụt người lại, quay đầu xẹt một cái bỏ chạy. Tần Tu bực tức trừng mắt nhìn con lửng đã chạy mất hút tự lúc nào: “Đồ vô dụng!” Vểnh tai lên, quả nhiên nghe thấy trong rừng cây truyền tới tiếng loạt xoạt khả nghi, còn có từng đợt tiếng sói tru xa xa nữa. Đây rốt cuộc là cái nơi chết tiệt gì vậy! Có gấu, có báo gấm, lại còn có sói? Tao cao một mét tám lăm nhưng có bảy mươi ký thôi, chỉ sợ không đủ cho chúng mày dính răng! Trong rừng rậm nguy hiểm tứ bề kiểu này tuyệt đối không còn đường sống nữa rồi. Nghĩ như vậy, Tần Tu bật điện thoại, mở chức năng ghi âm. Nên nói gì được nhỉ? “… Thẩm Triệt, cậu là tên đần độn.” Tần Tu tựa người vào tảng đá lạnh như băng giữa vũng lầy, mệt mỏi làu bàu. “Bỏ nhà trốn đi rất vui sao? Bây giờ nhìn thấy thi thể của tôi đã hối hận chưa? Khóc đến chết cũng vô dụng, tôi sẽ không trở lại được nữa.” Nghĩ đến con cún Golden retriever cỡ bự canh giữ bên cạnh thi thể của mình còn ngửa mặt lên trời tru dài, Tần Tu cũng thấy thương thương. “Haiz… Tôi chết không khó coi lắm chứ? Thấy tôi bị gặm đến biến dạng chắc cậu đau lòng lắm, ‘Hoa khôi trường đẹp như vậy mà chết cũng không được toàn thây, hu hu hu’… Haiz, cậu không phải là đồ háo sắc sao?” Pin di động nhấp nháy chỉ còn lại xíu điện, Tần Tu hít sâu một hơi, giơ di dộng lên: “Thẩm Triệt, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cho dù tôi chết, cậu cũng không được quá đau khổ. Ôm di ảnh của tôi khóc lóc một tuần là đủ rồi, sau đó cậu nhất định phải đứng lên. Tôi sẽ vẫn dõi theo cho đến khi cậu trở thành ảnh đế, vậy nên cậu phải có niềm tin vào chính mình. Độc dược rating gì đó cũng mặc xác nó đi. Với tôi mà nói, cho dù cậu có là thuốc độc cũng là thứ thuốc độc mà tôi vui vẻ chịu đựng…” Nói tới đây, tự nhiên có chút nghẹn ngào. “Thẩm Triệt, thực ra tôi đối với cậu…” Soạt soạt soạt. Có thứ gì đó trong bụi cỏ trên kia đang mò tới càng lúc càng gần. Tần Tu cố gắng vươn thẳng lưng, quay đầu nhìn hướng lên trên. Một cơn gió đêm thổi qua, dưới ánh trăng mỏng manh, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang nằm phục, gió đưa tới hơi thở dã thú gay mũi. Mùi vị của nguy hiểm kia, lúc chiều Tần Tu đã từng ngửi thấy rồi. Anh có chút bực dọc. Có ý đồ gì hả, sao không mò ra sớm chút? Định giữ tao lại làm bữa tối đấy à? Bây giờ hệ sinh thái trong các khu bảo tồn đã phát triển đến mức các loại cầm thú còn có cả đồ ăn để dảnh nữa cơ đấy? Nhưng nhìn cái bóng kia hình như còn cách một đoạn nữa. Tần Tu dồn hết sức bình sinh, chịu đựng cơn đau nhức toàn thân mà vật lộn bò dậy, dùng đầu gối mà bò lê trên mặt đất, chưa được mấy bước cả người như đã muốn rời ra từng mảnh. Tiếng sột soạt ttrong bụi cỏ càng lúc càng lần, Tần Tu cảm giác như chính mình cũng nghe được tiếng hít thở phì phò của gấu chó. Đúng lúc này, một luồng sáng đột ngột lóe lên! Tần Tu giật mình một cái quay đầu lại. Triền núi rất cao, anh không nhìn thấy ánh sáng này từ đâu chiếu ra, chủ nghe thấy một giọng nói hoảng hốt đang tới gần: ” Tần Tu! Tần Tu, anh có đây không?!” Thẩm Triệt?! Tần Tu lật người lại, lưng dán lên đất đá trên sườn núi muốn ngóc lên, vừa muốn mở miệng đáp lại, tiếp đó đột nhiên không thể động đậy. Ngọn đèn cũng hắt bóng của con gấu xuống dưới sườn núi. Bóng dáng con gấu xám đang bò sát mặt đất bỗng nhiên đứng thẳng lên, hơi thở ồ ồ hồng hộc kia đã tới gần sát đỉnh đầu. Tần Tu hít mạnh một hơi, hô to: “Thẩm Triệt, cậu đừng tới đây!!” “Anh nói cái gì?” Người đang tìm kiếm phía trên nghe thấy giọng Tần Tu liền kích động, đi tới càng lúc càng gần. “Anh đang ở đâu?!” Tần Tu khẩn cấp hét lớn: “Ở đây có gấu! Cậu mau chạy đi!!” “Hả? Tại sao tôi lại phải chạy?” Cậu nhất định chết cũng không cho tôi chết yên bình hay sao! “Tôi bảo cậu chạy mà cậu dám không chạy hả?!” Sau khi rống lên câu này, Tần Tu cũng không nghe thấy tiếng của tên đần nào đó nữa. Tần Tu định nhắm mắt lại, luồng sáng trước mí mắt kia bỗng như bị cản lại một chút, sau đó từ đỉnh đầu vang lên một giọng dè dặt hỏi: “Anh có sao không?” Tần Tu thấy Thẩm Triệt chẳng những không chạy đi mà còn mò tới đây, tức giận ngút trời nhấc đầu dậy, chỉ thấy cậu chàng đầu quắn tay đang dắt theo một con gấu choai choai, đang cúi người còn thực sự dỗ dành anh: “Nó là Sam, mới năm tuổi, không có tấn công người đâu.” Tần Tu chớp chớp mắt, như bị dội cho một gáo nước lạnh, quay đầu nhìn cái bóng in trên mặt đất. Ở đó là bóng một tên đầu quắn khổng lồ đang ngồi chồm hổm, ôm môt con gấu Teddy to lớn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m