Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 132: Tui muốn chuộc thân!




Hai ngày nay, Thẩm Triệt rất hay mất tập trung, thường xuyên NG. Ngay cả đạo diễn cũng khuyên cậu năm lần bảy lượt “Cậu còn trẻ tuổi, đừng tự gây áp lực cho mình quá”. Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Thẩm Triệt rầu rĩ ăn cơm, cậu một lòng nghĩ muốn thay đổi cách diễn của mình, kết quả lại khiến cho diễn xuất ban đầu cũng trở nên cứng nhắc.

Phương Viên cầm hộp cơm đi đến bên cạnh cậu: “Anh Thẩm Triệt, anh không sao chứ.”

Thẩm Triệt ngẩng đầu cười cười, nhấc một cái ghế ngồi cho Phương Viên: “Ngồi đi.”

Phương Viên ngồi xuống, liếc nhìn Thẩm Triệt vẫn đang thất thần một cái, bóng gió hỏi: “Có phải do hôm trước diễn chung với ảnh đế, nên anh cảm thấy bị đả kích đúng không?” Thấy Thẩm Triệt cười khổ một cái, lại khích lệ nói: “Anh đừng để ý à. An Gia Miện dù sao cũng là ảnh đế, hơn nữa em thấy anh diễn cũng đâu tệ, nếu không sao có chuyện đưowcj An ảnh đế để mắt đến chứ!”

Thẩm Triệt nghe thế thì không hiểu: “Anh ta để mắt cái gì ở anh?”

“Chắc chắn là để mắt thấy anh diễn xuất tốt, nếu không tại sao lại ký hợp đồng với anh?”

Thẩm Triệt chớp chớp mắt, có chút mơ hồ: “Anh ký hợp đồng với DCT Studio mà.” Liên quan gì tới An Gia Miện?

“Vâng, là DCT Studio á.” Phương Viên cũng ngây ngẩn người, “Anh không biết DCT Studio chính là do An Gia Miện sáng lập sao?”

Chiếc đũa trên tay Thẩm Triệt rớt thẳng xuống đất.

Phương Viên nhíu mày đánh giá cậu. Xem ra bị hù cho sợ thật rồi, vậy là càng không khỏi tò mò: “Nhưng mà người biết chuyện này cũng không nhiều lắm. Vì em ở Tinh Bang nên biết được chút tin tức. An Gia Miện cũng có cổ phần ở Tinh Bang Giải Trí, tự mình lập một công ty cũng không tính là to tát lắm. Hơn nữa DCT Studio ngoài việc ông chủ đứng sau là An Gia Miện, Tinh Bang cũng có cổ phần trong đó luôn nữa.”

Thẩm Triệt nghe xong không thốt được một lời. Phương Viên lần này đúng là đã quăng ra một quả bom hạng nặng rồi, nổ cho cậu cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Tại sao từ trước tới nay cậu lại không hoài nghi gì cả? Sau khi cậu ký với DCT Studio, tham gia ba bộ phim tất cả đều có Tinh Bang đầu tư, hóa ra đây không phải là trùng hợp…

***

Tại Mục Vân Sơn quay ngoại cảnh mất năm ngày, cuối cùng cũng chuyển tới quay tại studio. Thẩm Triệt cũng gặp Phó Linh vừa đi công tác trở về. Nữ đại diện trẻ tuổi đến phim trường thăm quan. Cô xách một cái cặp ***g giữ nhiệt, đứng từ xa trông thấy Thẩm Triệt liền gọi một tiếng thật to rồi chạy tới chỗ cậu.

“Đây là thịt kho tàu mẹ tôi làm đấy, đảm bảo cậu ăn xong sẽ thích mê!” Phó Linh lấy từ trong cặp ***g một cái đĩa, bắt đầu bỏ đồ ăn ra.

Thẩm Triệt định hỏi Phó Linh chuyện về An Gia Miện, nhưng nhìn Phó Linh như vậy lại không biết phải nói từ đâu, ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng chỉ hỏi: “Chị Phó này, trước đây tại sao chị lại muốn ký hợp đồng với tôi?”

Phó Linh thấy Thẩm Triệt đột nhiên lại hỏi chuyện này, cũng có chút lạ lùng: “Tôi đã nói rồi mà. Tôi thích xem cậu đóng phim. bà nội tôi cũng thích, cảm thấy cậu rất có duyên với người xem…” Nói tới đây, Phó Linh không khỏi dừng lại, lại nhớ tới chuyện lùm xùm độc dược rating lần trước. Tuy rằng An Gia Miện thế lực lớn đã nhanh tay chặn miệng mấy tờ tạp chí lớn, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn có không ít kẻ trên mạng lấy từ “độc dược rating” ra chế nhạo Thẩm Triệt.

“Thật vậy sao?” Cậu thanh niên tóc xoăn ngẩng đầu hỏi.

Ánh mắt Phó Linh cũng cảm nhận được có điểm kỳ quái: “Đương nhiên là thật rồi. Nếu không tôi ký với cậu làm gì.”

Thẩm Triệt gượng gạo cười cười, cúi đầu ăn thịt kho tàu: “Đúng là rất ngon. Giúp tôi cám ơn bác gái nha.”

***

“Anh tìm An Gia Miện?” Nữ tiếp tân trước sảnh của Tinh Bang Giải Trí nhìn cậu thanh niên tóc xoăn đứng trước mặt, hỏi theo thủ tục: “Anh có hẹn trước chứ?”

Thẩm Triệt lắc đầu: “Không có.”

“An tiên sinh hiện không ở công ty. Hay là anh để lại lời nhắn, tôi sẽ giúp anh chuyển lời.” Cô lễ tân nhẹ nhàng nói. Đây cũng là nể mặt đối phương tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ nên cô mới nói chuyện khách sáo như vậy, nếu là fan bình thường hoặc người chẳng biết ở đâu đâu chạy tới, cô đã sớm trả lời một hai câu cho có lệ rồi mặc xác rồi.

Thẩm Triệt đương nhiên cũng biết đây là từ chối khéo, cậu nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy xin hỏi, ngài Jason có đây không?”

Cô gái lễ tân mỉm cười đầy khách khí: “Đã là người đại diện thì lúc này đương nhiên là đang ở cùng chỗ với An tiên sinh rồi…”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Triệt liền nghe thấy đằng sau có giọng nói rất quen: “Nói tóm lại là thương hiệu Âu Sĩ quá cao sang hay là các ông muốn nhờ tới An Gia Miện cải tử hoàn sinh? Mời các ông ngẫm lại cho kĩ… không không không, đó không phải vấn đề của chúng tôi. Ông nhắc tới Tần Tu là có dụng ý gì tôi nghe lại không hiểu chắc?… Được rồi, cứ vậy đi. Các ông thay đổi ý kiến rồi hãy tới gặp tôi.”

Jason lắc đầu ngắt điện thoại, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy chàng trai tóc xoăn đã đứng lù lù sau lưng, giật cả mình: “Thẩm Triệt?! Cậu từ chỗ nào chui ra thế?!”

“Tôi tìm An Gia Miện, anh ta có đây không?” Thẩm Triệt vội hỏi.

Jason nhíu mi, liếc về phía sau một cái: “Cậu tìm cậu ta làm gì?”

Thẩm Triệt cũng quay đầu nhìn theo, quả nhiên thấy An Gia Miện cùng một nam trợ lý đang đi về phía thang máy. Cậu không kịp giải thích với Jason, vội chạy đuổi theo.

An Gia Miện bước vào thang máy, người trợ lý đang định ấn nút đóng cửa, chợt nhìn thấy có người đang chạy tới bèn chờ thêm một lát. An Gia Miện đang cúi đầu xem bưu phẩm, đợi một lúc thấy thang máy vẫn chưa có động tĩnh gì, sốt ruột ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy…”

Sau đó liền thấy cậu thanh niên tóc xoăn đứng bên ngoài thang máy.

Người trợ lý nhìn Thẩm Triệt cũng thấy bực bội: “Cậu có vào hay không vậy?”

Thẩm Triệt nhìn An Gia Miện: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

An Gia Miện nhíu mày, nói với trợ lý: “Đóng cửa.”

Người trợ lý không dám chậm trễ, vội ấn nút khép cửa. Khoảng khắc cửa thang máy sắp khép lại, Thẩm Triệt bỗng nhiên chen vào khe cửa!

Cửa thang máy bị kẹt, đập vào lưng Thẩm Triệt, cậu đau đến ôm chặt ngực bị cửa đập vào, An Gia Miện lúc này mới phất tay ra hiệu cho người trợ lý đang đứng ngẩn ra đó, vội vã ấn nút mở cửa.

Đứng trên thang gác, An Gia Miện dựa người vào lan can cầu thang: “Ta nhiều việc lắm.”

Thẩm Triệt do dự một lúc lâu: “…Tại sao lại gạt tôi?”

An Gia Miện mở miệng, bỗng nhiên chau mày: “Chuyện nào?”

Ha, Thẩm Triệt không khỏi có chút tự giễu. Đúng vậy, chuyện anh gạt tôi thì nhiều lắm, lúc này cũng không biết tôi nói đến chuyện gì, đúng không. “Anh là ông chủ đứng sau DCT Studio,” Thẩm Triệt nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, rành rọt từng chữ từng chữ nói. “Tôi lại chẳng hay biết gì.”

Vẻ mặt An Gia Miện khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Ta lại tưởng chuyện gì. Cái gì mà kêu cậu lại chẳng hay biết gì? Trước khi cậu ký hợp đồng, chẳng lẽ ta lại còn phải chuẩn bị gia phả tổ tông mười tám đời của tất cả cổ đông trong công ty cầm đến cho cậu xem nữa sao?”

Thẩm Triệt liếc nhìn An Gia Miện vẻ mặt đầy coi thường: “Vậy tại sao anh lại muốn ký hợp đồng với tôi? Rốt cuộc anh có ý đồ gì?”

An Gia Miện tiến lên từng bước, ánh mắt hung hăng hăm dọa: “Thẩm Triệt, cậu bày ra cái vẻ mặt này để cho ai xem? Ta nói cho cậu biết, chuyện ký hợp đồng với cậu, ta căn bản không hề biết. Nếu mà biết, ta đã chẳng đồng ý đâu.”

Thẩm Triệt nhìn qua nhìn lại ánh mắt An Gia Miện. Người này đích thực là ảnh đế trời sinh, cậu cũng không thể phân biệt lời anh ta nói kia là thật hay là giả: “Anh đang nói thật chứ?”

“Không thì cậu nói với ta xem thử, tại sao ta lại nhất định phải ký ước với cậu?”

Tôi cho rằng anh muốn bố thí tôi, muốn trả thù tôi, sau đó đợi đến một ngày nào đó đem chân tướng này vạch trần cho tôi xem, rồi lại mặc sức cười nhạo tôi. Thẩm Triệt thầm nói, mặc kệ anh nói thật hay nói dối tôi cũng không muốn liên quan gì đến anh nữa. Có mối liên hệ với anh chính là do tôi tự tìm tự chịu: “Nếu đã như vậy, sau khi quay xong bộ phim này, tôi sẽ hủy hợp đồng với công ty.”

An Gia Miện khoanh hai tay: “Xin cứ tự nhiên.”

Thẩm Triệt liếc anh ta một cái, xoay người đi ra khỏi thang gác.

“Đi nhầm rồi, bên này.” An Gia Miện đứng sau lưng lạnh nhạt nói.

Cậu thanh niên tóc xoăn lại tức giận quay trở lại, đi về phía lối ra.

An Gia Miện mắt nhìn Thẩm Triệt đi thật xa rồi mới lấy điện thoại gọi cho Liêu Đình: “Là tôi… Nếu Thẩm Triệt phá hợp đồng, phí bồi thường là bao nhiêu?…Từ khi cậu ta ký hợp đồng với công ty, thù lao đóng phim và tiền đại diện quảng cáo cỡ vào khoảng bao nhiêu?… Nói cách khác trừ phi cậu ta bán thận, nếu không thì không có khả năng hủy hợp đồng được hả?… Tốt lắm.”

***

Thẩm Triệt đứng trước cây ATM bên dưới tòa cao ốc Đan Mĩ, nhìn chằm chằm con số hiển thị trên màn hình hồi lâu, mãi đến khi từ sau lưng truyền tới một giọng nói xa xăm: “Đừng nhìn nữa. Lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm nay anh nói cho chú mày biết, có nhìn nữa thì con số nó cũng không lớn lên được đâu.”

Thẩm Triệt giật mình một cái quay đầu lại, thấy hai người một phải một trái đứng bên cạnh cây ATM, tí nữa đã bị dọa cho tè ra quần: “Sư phụ! Âu Triết Luân! Hai người chui từ đâu ra vậy?!”

“Hai anh đây đứng chỗ này lâu như vậy rồi mà giờ chú mày mới phát hiện ra à?” Hạ Lan Bá làm một bộ mặt đầy tuyệt vọng, lắc lắc đầu.

“Hạ Lan Bá, anh lên tiếng làm gì chứ. Để yên thêm lát nữa là tụi mình thấy được mật khẩu rồi.” Âu Triết Luân có vẻ rất tiếc nuối.

Hạ Lan Bá vắt tay lên vai Thẩm Triệt: “Làm sao vậy? Phải mua thứ gì đắt tiền sao?”

“Chắc cmn chắn là chuyện yêu đương rồi!” Âu Triết Luân cũng khoác tay lên, “Nói cho hai anh biết đi, bạn trai là ai vậy?”

“Đừng đùa nữa.” Thẩm Triệt ấm ức rút thẻ ngân hàng ra, vừa đi vừa hỏi, “Có cách gì kiếm được nhiều tiền mà lại nhanh không nhỉ?”

“Có nhiều lắm á!” Âu Triết Luân bật ra nói: “Cướp nhà băng, cướp tiệm vàng, ít phiêu lưu hơn thì có thể bán thận. Nếu tiếc rẻ thì có thể bán thân. Với nhan sắc của chú em thì chỉ cần kiếm mấy bà cô sồn sồn giàu có phục vụ mấy tối là kiếm đủ!”

Hạ Lan Bá khinh bỉ đạp cho Âu Triết Luân một cước: “Đây là biện pháp đứng đắn của chú mày đấy à?! Muốn kiếm tiền nhanh cũng phải tùy người mà tìm cách, mỗi người mỗi khác, tùy theo trình độ. Ví như nữ chính trong phim tình cảm sến thì thông thường sẽ bán máu kiếm tiền, hacker trong phim gián điệp thì hack tài khoản ngân hàng người khác, trong phim xã hội đen thì cho vay nặng lãi, còn phim Hường Quắc thì thường bám giai nhà giàu, phim Hongkong lại chủ yếu dựa vào đánh bạc…”

Thẩm Triệt nghe nửa ngày biết là không hi vọng được gì: “Vậy em thì thích hợp với loại nào…”

Hạ Lan Bá đánh giá Thẩm Triệt từ trên xuống dưới, nghẹn nửa ngày mới phun ra: “Anh thấy… chú mày thích hợp nhất là con đường của phim phiêu lưu mạo hiểm. Hay là chú mày đi trộm mộ đi?”

Thẩm Triệt: “….”

Khải Mặc Lũng cùng Tần Tu một trước một sau trở về chung cư, Khải Mặc Lũng thấy Thẩm Triệt mở ra một trang web hướng dẫn làm giàu, đang ngồi xem chăm chú, mới hỏi: “Nghe Hạ Lan Bá nói chú muốn nhanh kiếm tiền?”

“Đại thủ! Anh có cách nào không?” Thẩm Triệt ngẩng đầu với đôi mắt hình sao. Quả nhiên chỉ có Đại thủ là đáng tin thôi à!

“Anh có một cách khá nhanh đây.” Khải Mặc Lũng ngồi xuống sô pha, Thẩm Triệt vội ngồi thẳng lưng, làm bộ chăm chú lắng nghe. Khải Mặc Lũng nói tiếp: “Anh có một người bạn làm việc ở ngân hàng t*ng trùng…”

Tần Tu từ nhà bếp đi ra nghe thế liền phun ra một ngụm Coca.

Khải Mặc Lũng đĩnh đạc giải thích về cái ngành ngân hàng t*ng trùng mới xuất hiện này mất nửa ngày, cuối cùng vỗ vỗ vai Thẩm Triệt đang đờ đẫn: “Nếu cần thì cứ liên hệ anh.”

Buổi tối, Thẩm Triệt rửa mặt trong phòng tắm, Tần Tu đứng tựa ở cửa: “Thẩm Triệt, cậu muốn bán chi bằng bán luôn cho tôi.”

Thẩm Triệt ngạc nhiên: “Anh muốn t*ng trùng tôi làm gì? Anh cũng có cách à?”

“Thứ tôi muốn là… thân thể cậu!” Tần Tu bực bội phun ra một câu, cuối cùng lại sầm mặt: “Mỗi lần làm tôi cho cậu một vạn.”

Vậy tôi phải làm với anh tầm bốn trăm lần mới kiếm đủ, cho dù tính bình quân mỗi lần anh bắn ba lượt, vậy tính sơ sơ cũng là một ngàn hai trăm lượt, tôi còn lo anh tinh tẫn nhân vong trước đấy. Thẩm Triệt chửi mắng trong đầu xong xuôi mới phát hiện mình vậy mà cũng nghiêm túc tính cái bút toán này, cũng bị cái sự vô sỉ của mình dọa cho sợ luôn rồi. Thực ra ngân hàng t*ng trùng cũng không thể tháo gỡ được việc cấp bách này của cậu. Mà t*ng trùng của cậu cũng đâu thể so với của Steve. Thẩm Triệt lấy khăn che mặt: “Tôi nghĩ cách khác được rồi.”

“Cậu rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền?” Tần Tu nhíu mày, “Một lần một vạn còn chưa đủ?”

Tần Tu dừng lại một chút, lại ho khan một tiếng. “Một lần hai vạn?” Hỏi xong anh cũng nghe thấy tiếng sĩ diện của mình rơi xuống đất loảng xoảng.

“Anh cũng không đến mức nhu cầu sinh lý thiếu thốn thế chứ, cứ như anh không trả tiền thì tôi không làm với anh không bằng…” Thẩm Triệt đúng là hết biết nói gì.

“Cái đó khác. Không trả tiền nên cậu lên giường cũng không chịu phối hợp. Tôi trả tiền thì tôi bảo sao cậu phải làm y như vậy.”

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu ánh mắt đã băt dầu mơ mơ màng màng, chẳng biết người này lại bắt đầu não bổ cái gì không biết nữa, không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nhắc tới chuyện này, cậu lại nghẹn một bụng ủy khuất. Nếu mà tôi không chịu phối hợp thật thì anh có thể đem cái thứ kia nhét vào được sao… “Anh rốt cuộc còn muốn tôi phối hợp tới mức nào nữa?”

Tần Tu ở trong đầu thầm nói tôi còn muốn đứng làm, muốn làm trong phòng tắm, muốn nhìn lưng của cậu, còn muốn nghe cậu gọi tên tôi… Cuối cùng nghĩ tới cái gì mặt bỗng dưng đỏ lựng. Đáng ghét thật. Từ khi nào mà mình lại thiếu thốn nhu cầu sinh lý vậy chứ?! “Rốt cuộc thì cậu thiếu bao nhiêu tiền?”

Thẩm Triệt treo khăn mặt xong, số tiền lớn như vậy căn bản không thể tìm người vay là có thể giải quyết, vậy là chỉ có thể cười: “Không có gì quan trọng đâu, tôi sẽ có cách.”

《Thiếu hiệp xin dừng bước》vẫn còn đang quay, nếu muốn hủy hợp đồng cũng phải đợi đóng máy xong xuôi đã. Cậu vẫn còn một khoảng thời gian để nghĩ biện pháp.