Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 7




Edit: Chae

Beta: Le Less



Văn phòng đội trưởng đầy khói thuốc. Trên chiếc bàn dài, văn kiện xếp chồng thành núi, gạt tàn bên cạnh chứa đầy tàn thuốc đã hút và vài điếu thuốc chỉ còn một mẩu. Chu Minh Côn đã hơn năm mươi, nhưng tinh thần trông mới chỉ hơn ba mươi. Y mặc một thân cảnh phục không có một nếp nhăn, thắt lưng đĩnh đạc thẳng tắp. Y cắn một điếu thuốc, cau mày xử lý văn kiện, thỉnh thoảng khoanh tròn đỏ vài điểm.

Lúc này có người mở cửa bước vào, Chu Minh Côn nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, thấy người vừa đến thì chân mày dãn ra: “Yo, anh hùng vô danh của chúng ta đến rồi.”.

Diệp Thiệu có chút bất đắc dĩ cười cười: “Đội trường, ngài nhỏ giọng chút.”

“Cậu yên tâm, ở nơi này không ai nghe được đâu. Tất cả thiết bị liên lạc ở đây đều bị chặn, vô cùng an toàn.” Chu Minh Côn đậy nắp bút lại, đặt văn kiện qua một bên, nói: “Đám nhóc ngoài kia nhận được quà của cậu chắc đang mừng đến điên luôn nhỉ?”.

Diệp Thiệu nói: “Tôi có thể giúp đỡ là tốt rồi.”

Đầu gối bên phải của Diệp Thiệu có chút đau nhưng khuôn mặt lại không chút biến sắc. Chu Minh Côn ra hiệu cho cậu ngồi. Cậu kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra, ngồi xuống.

Chu Minh Côn thấy vẻ mặt Diệp Thiệu có chút mệt mỏi, nhịn không được nói: “Nhóc con, những năm gần đây, cậu một bên phải đối phó với đám “Hồng Kiêu” bên kia, vừa phải gạt người nhà, rất vất vả đúng không?”

Sắc mặt Diệp Thiệu nghiêm nghị, lắc đầu nói: “Gián điệp hai mang nào có dễ làm. Tôi hiểu điều này từ sớm rồi.”

Chu Minh Côn hung hăng hút điếu thuốc, tiếp đó gẩy thuốc vào gạt tàn, ánh mắt xa xăm:” Thời gian trôi thật nhanh, tôi còn nhớ rõ cậu vừa tốt nghiệp cảnh sát đã trực tiếp bị tôi điều đi nằm vùng “Hồng Kiêu”. Lúc đầu nhiệm vụ của cậu còn không có khởi sắc, tôi còn lo rằng cậu có thể làm được hay không. Không ngờ cậu, thằng nhóc này hậu tích bạc phát*, vào “Hồng Kiêu” liền nhận được tín nhiệm, được bọn chúng phái về đây nằm vùng. Chỉ vài năm sau, chúng ta có thể nhổ tận gốc rễ “Hồng Kiêu” kia rồi.”

(*hậu tích bạc phát: (厚积薄发): tích lũy sau dày. Chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm tốt được công việc)

Diệp Thiệu nghe Chu Minh Côn nói vậy, trên mặt không có chút biểu hiện vui sướng nào mà lại nói: “Bây giờ chưa đủ để bắt bọn chúng nhổ tận gốc, phải chờ thêm chút nữa.”

Chu Minh Côn: “Tại sao lại nói vậy?”

Diệp Thiệu: “Bấy lâu nay “Hồng Kiêu” làm việc vô cùng cẩn thận. Cho dù là với người trong cũng không hoàn toàn tín nhiệm, kể cả tôi. Tôi ở “Hồng Kiêu” làm việc nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng được gặp những thành viên cấp cao, chứ đừng nói đến việc gặp Phó Nhạc Hoằng. Tôi mới chỉ nghe được một lần tin tức từ Phó Nhạc Hoằng mà thôi.”

Chu Minh Côn nói: “Tôi hiểu chứ, cho nên chúng ta càng phải nắm chắc cơ hội lần này, bắt cả tang chứng vật chứng của Phó Nhạc Hoằng.”

Diệp Thiệu: “Không, … chúng ta không thể làm như vậy.”

Chu Minh Côn có chút nghi hoặc.

Diệp Thiệu nói: “Lần giao dịch này ta chỉ biết có Phó Nhạc Hoằng xuất hiện, còn lại không biết những thành viên cấp cao ở nơi nào. Lần này nếu chúng ta chỉ bắt được Phó Nhạc Hoằng, sẽ làm đánh rắn động cỏ. Phó Nhạc Hoằng một khi bị chúng ta bắt, thì những kẻ khác có thế lực riêng chắc chắn sẽ phân tán, chạy trốn đến nơi chúng ta không biết, sau đó thành lập một đội buôn lậu thuốc phiện mới. Đến lúc đó muốn tìm bọn chúng sẽ không dễ dàng như vậy nữa.”

Chu Minh Côn: “Cho nên ý của cậu là?”

Diệp Thiệu nói: “Lần giao dịch này, ta khó mà diệt sạch bọn “Hồng Kiêu”. Tôi sẽ ở đội chống ma túy bắt Phó Nhược Hằng, rồi lại phản bội ngược lại đội chống ma túy, bảo hộ Phó Nhạc Hoằng toàn thân trở ra, sau đó nhận được tín nhiệm của Phó Nhạc Hoằng mới có cơ hội điều tra tin tức các thành viên cao cấp của “Hồng Kiêu”.

Chu Minh Côn có hơi không đồng tình với ý kiến này: “Nhóc con à, cậu như vậy là chủ động bại lộ thân phận của mình, dù có đánh cược rằng Phó Nhạc Hoằng có tin cậu hay không đi chăng nữa. Cậu trước nay vẫn luôn âm thầm làm việc, lần này vì gì mà phải bí quá hóa liều?”

Diệp Thiệu thản nhiên nói: “Bởi vì đây là lần cuối cùng tôi cống hiến cho đội chống ma túy.”

Chu Minh Côn: “Cậu có ý gì?”

“Tôi không có thời gian.” Diệp Thiệu cười khổ. “Tôi bị bệnh”.

Chu Minh Côn từ trên ghế đứng dậy, hỏi: “Sao lại như thế?”

Diệp Thiệu nói: “Viêm đa sụn tái phát, bệnh về hệ thống miễn dịch.”

Trong lòng Chu Minh Côn “lộp độp” một tiếng.

Y không hiểu lắm về bệnh này, nhưng y biết rằng có vấn đề về hệ thống miễn dịch thì sẽ ảnh hưởng đến đời sau. Diệp Thiệu nằm vùng tới nay được một thời gian dài, thần kinh căng thẳng. Nhiều lúc phải chấp nhận rủi ro mà nếm thử ma túy. Quanh năm suốt tháng thời gian dài như vậy, thân thể cậu ấy cứ thế mà suy sụp.

Diệp Thiệu nói: “Hai tuần trước đầu gối của tôi lại không ổn, nó vẫn không thể chữa được. Đoán chừng là bệnh phong thấp, lúc nãy đã gặp bác sĩ Phùng đội để kiểm tra. Anh ta xác nhận là có thể một tháng sau, hoặc tệ hơn là chưa được đến lúc đó, tôi có thể không di chuyển được. Đừng nói đến đi nằm vùng. Nếu không thử đánh cược một lần, tâm huyết của chúng ta bao năm như vậy đều sẽ uổng phí. Đây chính là cơ hội cuối cùng để chúng ta tiếp cận những thành viên cốt cán của “Hồng Kiêu”.

Yết hầu Chu Minh Côn đột nhiên có chút khô khốc.

Y không nói gì một hồi lâu. Tàn thuốc từ điếu thuốc trên tay y cứ thế mà rơi xuống, lặng yên không một tiếng động. Y khàn giọng nói: “Nhóc con, cậu có biết một khi cậu thất bại sẽ phải đối mặt với những gì không?”

Diệp Thiệu ngẩng đầu, trong đôi mắt cậu lóe lên tia sáng: “Từ giây phút nhận được nhiệm vụ, tôi đã không biết sợ chết là gì.”

Từ phân cục đi ra, Diệp Thiệu liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đang đứng chờ mình.

Ngụy Bách Ngôn dựa lưng vào bức tường bám đầy những dây thường xuân, không biết đã đứng đó đợi từ bao giờ. Nghe được tiếng bước chân, Ngụy Bách Ngôn liền ngẩng đầu, ánh mắt lập tức sáng lên, rồi nở một nụ cười với cậu.

Chẳng biết vì sao, bước chân Diệp Thiệu chững lại, đứng từ xa nhìn Ngụy Bách Ngôn.

Từ lúc Diệp Thiệu nhận được nhiệm vụ kia, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc mình làm sẽ được người khác biết đến.

Cậu hôn bộ cảnh phục trong tay mình, hy vọng những việc mình làm đây sẽ giúp được người mình yêu, cống hiến cho đội, cho hàng nghìn người. Nếu tất cả những việc này mang lại ý nghĩa, cậu sẽ không hề tiếc nuối.

Cậu biết bản thân mình sắp sửa đối mặt với điều gì, nên từ trước đến nay đều không oán không hận.

Chỉ là… chỉ là

Từ phân cục đi ra, trước mắt là màu vàng rực rỡ của những chiếc lá thu rụng trong không trung, cậu thấy được người đang đợi mình, cậu đột nhiên có một suy nghĩ ích kỷ, nếu thời gian có thể dừng lại thì thật tốt.

Cả hai đều chỉ là những người bình thường. Ngụy Bách Ngôn là một người bình thường, Diệp Thiệu cậu cũng chỉ là một người bình thường. Cả hai sống bình dị qua ngày, cùng nhau già đi.

Như hiện tại, Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy cậu, lộ ra một khuôn mặt cười tươi.

Ngụy Bách Ngôn gọi: “Diệp Thiệu?”

Diệp Thiệu phục hồi lại tinh thần, lên tiếng đi về phía hắn.

Thời gian như tan thành những hạt kim sa, rơi vào trong gió lặng yên. Tất cả trở về thời điểm mọi thứ chưa bắt đầu, tất cả đều khỏe mạnh, như vầng thái dương trong không trung, dịu dàng ấm áp.

– Hết chương 7 –