Edit: Lacnguyet
Beta: Thụy
–
Diệp Thiệu đã rời đi hơn 30 giờ.
Từ khi Diệp Thiệu đi, Ngụy Bách Ngôn cứ như bị ma xui quỷ khiến mà bước vào phòng Diệp Thiệu, ngồi lên trên giường của cậu.
Ngày qua ngày, phòng ngủ lạnh lẽo đón nhận tia nắng đầu tiên. Ngụy Bách Ngôn ngồi đó cả ngày lẫn đêm.
Căn phòng vẫn giữ nguyên thiết kế ban đầu của Ngụy Bách Ngôn, trong không khí vẫn còn thoang thoảng vị thuốc đông y của Diệp Thiệu. Diệp Thiệu chỉ ở đây trong thời gian ngắn, cái gì cũng chưa chạm vào. Lúc cậu vừa vào đây chỉ đem theo một ít hành lý, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm cho căn phòng có thêm hơi người. Hiện tại người đã đi rồi, trong phòng đột nhiên trở nên trống rỗng khiến cho Ngụy Bách Ngôn cảm thấy nơi này còn quạnh quẽ hơn so với khi chưa có chủ nhân.
Thật sự rất yên tĩnh.
Ánh mắt Ngụy Bách Ngôn trầm xuống, bàn tay hắn chạm nhẹ vào gối đầu, từ từ vuốt cho những nếp nhăn được thẳng ra. Nhưng mà có làm phẳng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vuốt phẳng được những nếp gấp trong lòng hắn.
“Diệp Thiệu.”
Ngụy Bách Ngôn mấp máy môi, hơi thở dồn dập, từ tận đáy lòng mà gian nan bật ra hai chữ.
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng như đã mở ra một cái chốt.
Âm thanh khàn khàn vang vọng trong căn phòng rộng lớn trêu chọc lòng người, giống như viên đá rơi xuống hồ nước vốn yên tĩnh. Ngụy Bách Ngôn cau mày đứng dậy, hắn cắn chặt khớp hàm, cơ hàm đập mạnh kiềm chế sự nóng nảy trong lòng.
Ngụy Bách Ngôn hít sâu một hơi, lồng ngực lên xuống, một lúc sau hắn mới hồi phục được tâm tình.
Hắn không chịu đựng được nên mở TV lên, TV phát ra âm thanh sột soạt mới miễn cưỡng làm cho căn phòng có thêm chút không khí.
Ngụy Bách Ngôn ngẩn người nhìn TV một lúc, không biết qua bao lâu nhưng chẳng có gì lọt được vào mắt hắn cả. Hắn đành phải cúi đầu xuống. Ánh mắt đúng lúc rơi trên tủ đầu giường của Diệp Thiệu. Trong lòng hắn khẽ động.
Hắn chậm rãi kéo ngăn tủ ra, nhìn thấy bên trong ngăn tủ có một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn được đặt bên trong, mơ hồ phát ra ánh sáng.
Ngụy Bách Ngôn cầm nhẫn lên. Chiếc nhẫn lạnh lẽo được bao bọc trong vòng tay ấm áp. Khi hắn nhớ đến người kia vì tìm chiếc nhẫn này đã phải làm chuyện gì thì đồng tử co rút lại, cả người cũng trầm xuống.
Đúng lúc mặt trời ngoài kia đã dâng lên. Con quạ bay ngang kêu một tiếng quác. Bụi bặm ở bên ngoài cửa sổ bay vào vấn vương hơi người đang bên trong. Trong phòng càng ngày càng lạnh.
Không biết qua bao nhiêu lâu hắn mới đặt nhẫn lại vào trong tủ.
Lúc chạm vào ngăn tủ, hắn vô ý đụng vào bệnh án của Diệp Thiệu. Cảm giác động đến giấy tờ đó làm hắn phục hồi tinh thần, hắn trầm tư một lúc bèn cầm bệnh án lên lật đến nội dung ở trang cuối cùng.
Lông mày hắn vô thức nhíu lại.
Hắn nhìn thấy thời gian trên bệnh án.
Thời gian cho thấy đêm hôm đó gần với ngày Diệp Thiệu vào viện. Nhưng đối với căn bệnh hiếm gặp này, bệnh viện giống như hiểu rất rõ Diệp Thiệu chưa gì đã đoán ra bệnh tình ngay lập tức.
Ngụy Bách Ngôn nhớ lại, cái ngày sau khi nhiệm vụ thất bại cách đây hai năm, bọn họ thu đội về, nhưng suốt đêm không tìm thấy đội trưởng Chu. Hắn vốn nghĩ đội trưởng Chu Phải báo cáo với cấp trên, nhưng trực giác hiện tại của hắn cho thấy không đúng, rất có thể khi đó đội trưởng Chu đã đưa Diệp Thiệu đi bệnh viện.
Quan trọng hơn nữa là… bởi vì nhiệm vụ thất bại cộng thêm Diệp Thiệu phản bội nên tâm trạng mọi người cũng không tốt. Mà đội trưởng Chu rất khác thường. Cả người đều rất cổ quái, tâm trạng nóng nảy đến khó hiểu, thậm chí anh ta còn hút rất nhiều thuốc. Chỉ là lúc đó hắn đang khó chịu nên không chú ý đến.
Cái đầu rỉ sét của Ngụy Bách Ngôn như đang bị máu dâng lên làm hắn như muốn ngất đi.
Hắn đột nhiên nảy ra một suy đoán lớn mật.
Suy đoán này làm tim hắn nhảy lên, suýt chút nữa muốn lao ra khỏi lòng ngực.
Trong vòng vài phút, Ngụy Bách Ngôn đã có quyết định. Hắn cầm lấy bệnh án, mặc áo khoác vào đi nhanh ra khỏi phòng. Nếu như có thể tìm thấy được video giám sát của bệnh viện năm đó, có thể sẽ tìm được chút manh mối để lại. Ngụy Bách Ngôn mở điện thoại chuẩn bị gọi cho Liêu Hằng Kính, nhưng ngón tay vừa chạm vào bàn phím đã rụt trở về. Hắn quan tâm quá hóa loạn, bình thường thì video giám sát chỉ lưu trữ một tháng, muốn lập hồ sơ để lấy video cần phải xin đơn, cho dù hắn có quan hệ tốt với cảnh sát cũng rất khó để điều động cơ quan giám sát có thẩm quyền.
Ngụy Bách Ngôn từ bỏ việc theo dõi, hắn suy nghĩ một lúc bèn bấm một dãy số.
Điện thoại báo thông suốt, thanh âm của Ngụy Bách Ngôn trầm xuống, hắn quyết định thử thăm dò, đánh đòn phủ đầu trước mà cướp lời nói: “Tôi đã biết hết rồi.”
“Chuyện của hai năm trước, tôi điều đã biết.”
Ở đầu bên kia đội trưởng Chu không trả lời.
Đội trưởng Chu càng im lặng, tim của Ngụy Bách Ngôn nhảy càng nhanh. Qua một lúc, đội trưởng Chu mới cất lời, giọng nói của y khàn khàn, phía sau sự tang thương còn có chút nghẹn ngào: “Thật xin lỗi.”
Đầu Ngụy Bách Ngôn ong một tiếng, tảng đá trong lòng nháy mắt rơi xuống dưới, hắn không dám tin vào những gì vừa nghe được. Nhưng hắn chưa kịp nghi ngờ tại sao thì đội trưởng Chu đã thừa nhận lập tức, đầu bên kia điện thoại có chút gấp gáp, hắn nghe đội trưởng Chu khàn giọng nói: “Thật sự xin lỗi”
“…”
Ngụy Bách Ngôn bị sự khác thường của người này làm cho hoang mang, mí mắt của hắn giật một cái, hắn định hỏi thêm thì hình ảnh trên TV khiến hắn nuốt hết mọi lời sắp ra trở lại.
“…Lúc 8 giờ 5 phút sáng, cảnh sát nhận được tin nhắn từ cư dân mạng: nhóm tàn dư của băng đảng buôn ma túy “Hồng Kiêu” tro tàn lại cháy, phát trực tiếp video tra tấn một người đàn ông trên một kênh truyền thông phổ biến, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Theo những gì tên buôn lậu ma túy nói, người đàn ông này là cảnh sát nằm vùng, hai năm trước đã nội ứng ngoại hợp với cảnh sát truy nã thành công “Hồng Kiêu”. Cảnh sát tham gia vào lần hành động này…”
Hình ảnh được phát sóng trực tiếp trên TV song đã bị làm mờ, nhìn không rõ ai với ai nhưng Ngụy Bách Ngôn vẫn có thể nhận ra được người bên trong màng hình. Người kia bị trói nằm trên cái ghế, đầu rũ xuống, không biết là chết hay sống, bộ quần áo mặc lúc rời đi đã nhuộm đầy máu tươi.
Cơ thể Ngụy Bách Ngôn chao đảo, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống.
Chỉ nghe thấy đội trưởng Chu bên kia nói: “Tôi có lỗi với cậu, cũng có lỗi nhóc Tiếu. Thực xin lỗi!”
“…”
Hình ảnh còn đang phát, Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy người đàn ông cao lớn xa lạ cầm nhiều dụng cụ tra tấn khác nhau đi về phía Diệp Thiệu. Diệp Thiệu dường như vô lực phản kháng, chỉ có thể ngọ ngoạy thân thể, sau đó không còn sức chống cự, bộ dáng mặc người hành hạ. Mắt Ngụy Bách Ngôn lập tức đỏ lên. Hình ảnh phát đến hiện tại vì quá máu me nên truyền hình đã ngưng phát sóng.
“Đây là ý gì…” Ngụy Bách Ngôn khó khăn nuốt nước bọt, nói, “Đội trưởng Chu, anh hãy nói cho rõ ràng.”
Đội trưởng Chu chỉ nghĩ rằng Ngụy Bách Ngôn còn chưa rõ chân tướng, dường như bị áp lực đã lâu, nên đem mọi chuyện kể rõ ngọn nguồn.
“Diệp Thiệu tham gia vào lực lượng cảnh sát được vài năm, đã bị phái đi nằm vùng…”
Âm thanh đội trưởng Chu khàn khàn, nghẹn ngào mà kể lại chuyện Diệp Thiệu đã liên tục chịu đựng để nằm vùng suốt mấy năm qua, còn nhiều lần vì tranh thủ lấy sự tín nhiệm của trùm buôn ma túy mà suýt mất mạng.
Sau lần hành động lớn đó, rõ ràng Diệp Thiệu đã lập công lớn, nhưng vì bọn họ bị bại lộ, thế nên chẳng những không được khen ngợi mà còn phải nhận mọi hiểu lầm từ mọi người, mai danh ẩn tích hai năm, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vì muốn sống mà trốn tránh khắp nơi, còn phải rời xa những người biết rõ điều đó.
Nhưng dù có như vậy, Diệp Thiệu cũng chưa từng oán giận ai.
Ngụy Bách Ngôn giờ biết được, hai năm trước lúc Diệp Thiệu bị đưa đi, Diệp Thiệu từng bất chấp nguy cơ bị phát hiện, cậu kéo theo cơ thể bệnh tật đứng trong tuyết nhìn hắn cả đêm.
Nhưng đến bây giờ Ngụy Bách Ngôn cũng không biết.
Thậm chí sau này gặp lại Diệp Thiệu, hắn vì tính khí nóng nảy của mình, mà nhiều lần châm chọc Diệp Thiệu, chê cậu xấu, chê cậu béo, nói cậu là kẻ phản bội. Hà khắc với mọi việc của Diệp Thiệu, cho cậu ăn món hải sản mà cậu ghét, bắt cậu quỳ xuống lau sàn nhà, còn làm trò trước mặt cậu, bảo cậu đi tìm chết đi.
Hiện tại mọi thứ hiện lên trong đầu, làm Ngụy Bách Ngôn không thể thở nổi, hắn cảm thấy những lời mình nói lúc trước nay trở thành báo ứng, những lời đó đã trở thành mũi đao sắc bén đâm mạnh vào tim hắn.
Ngụy Bách Ngôn hận sao không thể giết chết mình luôn đi.
“Sau khi phát sóng trực tiếp, tôi chỉ nhận được mỗi điện thoại của cậu.” Đội trưởng Chu nói tiếp, “Tôi không muốn giấu diếm, tôi cũng không… muốn giấu diếm nữa. Nhìn thấy các người hiểu lầm nhóc Tiếu, mẹ nó tôi thực sự muốn giết người.”
“Vài năm nay, Tiếu Lộ vẫn âm thầm liên lạc với tôi. Trước khi đi cậu ấy đã quyết định làm mồi câu xâm nhập địa bàn tàn dư của “Hồng Kiêu”.”
Hai mắt của Ngụy bách Ngôn đỏ bừng “Tại sao các người không ngăn cậu ấy?”
Đội trưởng Chu cười khổ nói “Chúng tôi đã kiên quyết muốn cản cậu ấy, nhưng dường như cậu ấy biết mình là người thích hợp nhất, trước khi chúng tôi phái người đi, thì cậu ấy đã đi trước… Là chúng tôi vô dụng. Thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi” điện thoại di động bị Ngụy Bách Ngôn siết chặt kêu kẽo kẹt, không phân lớn nhỏ, âm thanh của hắn lạnh lùng “Nói xin lỗi thì có ích lợi gì?”
Đội trưởng Chu im lặng.
“Diệp Thiệu đã rơi vào tay của những kẻ đó hơn ba mươi mấy giờ. Bọn họ phát sóng trực tiếp nghĩa là không tính để người sống sót.” Ngụy Bách Ngôn hoàn toàn mất bình tĩnh, đồng tử co rút lại “Anh chỉ nói một câu xin lỗi thì làm được gì?!”
“Nếu Diệp Thiệu có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Chu đội trưởng im lặng chịu đựng cơn giận của hắn mà không hề phản bác.
Qua một lúc, Ngụy Bách Ngôn mới bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn rét lạnh đến dọa người.
Ngụy Bách Ngôn nói: “Cho tôi một khẩu súng. Nói cho tôi biết tất cả kế hoạch. Lần hành động này của các người tôi cũng phải đi.”
– Hết chương 30 –