Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 26




Edit: Lacnguyet

Beta: Thụy



Cuối năm trời trở rét, vào 5 giờ sáng tiểu khu vẫn còn say ngủ, trong tiểu khu tiêu điều lạnh lẽo, đến nổi chỉ thở ra một ngụm khí nóng cũng bị kết thành băng.

Ngụy Bách Ngôn tiễn Diệp Thiệu ra cửa lớn nhà trọ.

Ngụy Bách Ngôn kéo theo hành lý của Diệp Thiệu đi ở phía trước, Diệp Thiệu bám sát theo phía sau, nhiều lần muốn giành lại hành lý song đều bị Ngụy Bách Ngôn tránh được, nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Bách Ngôn không tốt, Diệp Thiệu cũng thôi không kì kèo nữa.

Bởi vì lý do sức khỏe, sắc mặt Diệp Thiệu cũng không tốt lắm, lúc này dưới mí mắt đã có một mảnh thâm quầng, có lẽ đêm qua không được ngủ ngon. Ngụy Bách Ngôn cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt mệt mỏi, cằm lún phún râu, nhưng vẫn bày ra vẻ quật cường, không muốn làm cho người khác biết đêm qua mình không hề chợp mắt.

Tiếng bánh xe vali kéo vang trên mặt đất, nghe có vẻ cô đơn.

“Đồ đạc đã mang đủ chưa?”

“Đủ rồi”

“Buổi sáng đã uống thuốc chưa?”

“Đã uống rồi”



Cả hai vừa đi vừa hỏi đáp một cách vu vơ.

Bọn họ đi vòng qua bụi cây của tiểu khu, đi qua bể bơi, đi dọc theo con đường mòn ngoằn ngoèo, họ bước đi thông thả, giống như đây chỉ là một chuyến đi ra ngoài bình thường.

Ngụy Bách Ngôn đi ở phía trước, không nhìn rõ mặt, suốt đường đi chỉ máy móc kéo theo hành lý, thuận theo tốc độ của Diệp Thiệu mà tiến tới, tấm lưng rộng rãi căng ra, đường nét thẳng tắp. Diệp Thiệu cúi đầu, bước từng bước theo phía sau.

Dần dà, cổng rào tiểu khu hiện ra trong tầm mắt, cổng rào sơn son thiếp vàng rất nổi bật, thậm chí chóp nhọn còn phát ra ánh sáng.

Âm thanh vang vọng ở tiểu khu đột nhiên ngừng lại.

Ngụy Bách Ngôn quay đầu lại, nói: “Diệp Thiệu.”

Diệp Thiệu đang cúi đầu đi đường, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Ngụy Bách Ngôn, bước chân dừng một chút, tim giống như bị đánh thật mạnh.

Hai mắt Ngụy Bách Ngôn đỏ bừng, giăng đầy tơ máu, tròng mắt đen như mực không biết ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ mới ra cái dạng này, chỉ mới nhìn thoáng qua mà như muốn hút cả người cậu vào trong.

Diệp Thiệu vẫn luôn cun cút theo sau Ngụy Bách Ngôn nên không thấy rõ mặt hắn, cậu cũng không biết suốt cả một đường đi, Ngụy Bách Ngôn trông có vẻ bình tĩnh thật ra lại có sắc mặt như vậy.

Lồng ngực Ngụy Bách Ngôn phập phồng kịch liệt, hơi thở nóng bỏng tạo thành màng sương trắng, làm cho diện mạo hắn mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sáng ngời khiến người khác kinh ngạc, đột nhiên hắn buông lỏng tay kéo va li ra, bắt lấy bả vai Diệp Thiệu, dũng khí giống như đạt đến đỉnh điểm, cuối cùng đưa ra một quyết định gian nan, nói:

“Em có thể đừng đi được không?”

Bên cạnh có một con chim nào đó bị hoảng sợ, vỗ cánh bay về phía chân trời.

Trong nháy mắt lời này cất lên khiến Diệp Thiệu sửng sốt, ngay cả đồng tử của Ngụy Bách Ngôn cũng co rút lại, giống như cũng không nghĩ bản thân sẽ nói ra lời nói kinh người như vậy.

Đôi mắt Ngụy Bách Ngôn lóe sáng, lực trên tay cũng thả lỏng, nhưng vẫn không buông Diệp Thiệu ra, hắn còn ôm đôi chút hy vọng. Nhìn Diệp Thiệu không nói gì, Ngụy Bách Ngôn nói tiếp: “Chúng ta trở về liên hệ với bác sĩ Phùng, hoặc là liên hệ bác sĩ khác tìm ra giải pháp tốt hơn, được không?”

Hắn nói chuyện có chút vội vàng, thậm chí nhiều câu chữ còn bị lắp.

Diệp Thiệu nhìn Ngụy Bách Ngôn, cơ thể Ngụy Bách Ngôn căng cứng, thậm chí bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ. Không biết người kia bị nghẹn bao lâu mới cố lấy hết dũng khí nói ra những lời này.

Trong nháy mắt, thiếu chút nữa Diệp Thiệu muốn đáp lại một tiếng “Được”.

Cậu cũng muốn quay đầu lại.

Cậu cũng muốn nắm tay Ngụy Bách Ngôn, mặc kệ mọi chuyện, cứ như vậy mà đi về nhà.

Nhưng cậu không thể làm vậy.

Diệp Thiệu cố kiềm chế tâm tình của bản thân, cậu run rẩy nắm lấy cổ tay mình, sờ vào vị trí miệng kim châm. Trong lòng xoay chuyển ngàn chữ, cảm xúc dâng trào, nhưng tất cả đều bị nghẹn ở cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, có miệng mà không trả lời được.

Nhưng trong mắt Ngụy Bách Ngôn, đây rõ ràng là cự tuyệt và khó xử.

Ngụy Bách Ngôn cũng biết lời này nói ra chỉ là tùy hứng. Người trước mắt muốn sống, hắn dựa vào cái gì mà ngăn cản đường đi của cậu?

Hắn máy móc gật đầu, không dám nhìn mắt Diệp Thiệu, quay đầu lại cầm lấy tay kéo va li.

Tay kéo va li dùng rất nhiều sức lực, ngay cả các khớp xương ngón tay cũng trắng bệch.

“Anh hiểu rồi.”

Hắn tiếp tục đi về phía cửa, nói: “Em đi đến đó, nhớ gọi cho anh một cuộc điện thoại, có chuyện gì cũng phải nhớ liên hệ anh…”

Thanh âm của hắn khàn khàn, mỗi cẫu câu mỗi chữ như xuất phát từ yết hầu, nghe ra rất khó chịu. Diệp Thiệu không đành lòng cắt ngang lời của hắn, nhưng cuối cùng vẫn nói với Ngụy Bách Ngôn: “Tụi em không thể liên hệ với bên ngoài”

Thanh âm Diệp Thiệu ôn hòa, nhưng lại đánh thức tỉnh Ngụy Bách Ngôn. Cả người của Ngụy Bách Ngôn phía trước có hơi khựng lại.

Một lúc sau Ngụy Bách Ngôn mới gật đầu: “Ừ, em đã nói cái này với anh rồi…”

Bước chân Ngụy Bách Ngôn trông không ổn mấy, hắn cứ tiếp tục kéo vali đi về phía trước.

Một chiếc xe màu trắng có rèm che đậu ở trước cửa tiểu khu.

Chiếc xe có rèm che này rõ ràng đã chờ ở đây rất lâu, sau khi thấy hai người bước ra ngoài, cửa kính ở ghế sau bị kéo xuống. Thông qua kính xe phía trước có thể nhìn thấy lái xe là một người đàn ông cao lớn xa lạ, ngồi ở ghế sau xa nhất là Tống Tử Dục. Trong xe có hệ thống sưởi, gã chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và quần dài, cười với Diệp Thiệu và Ngụy Bách Ngôn nói:

“Thật sớm nha.”

Diệp Thiệu lên tiếng đáp lại, Ngụy Bách Ngôn vòng ra phía sau xe nhấc hành lý bỏ vào.

Chờ đến khi Ngụy Bách Ngôn quay đầu lại đã nghe được âm thanh đóng cửa xe, Diệp Thiệu đã ngồi vào trong xe.

Trong lòng Ngụy Bách Ngôn cảm thấy trống rỗng.

Ngụy Bách Ngôn bước đến, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ lên của Diệp Thiệu. Qua một lúc, đột nhiên hắn mở cửa xe ra, cõi lòng Diệp Thiệu chấn động, đang nghĩ xem Ngụy Bách Ngôn kích động sẽ làm ra chuyện gì, nhưng Ngụy Bách Ngôn chỉ chồm người qua ôm lấy cậu.

Vai Ngụy Bách Ngôn rất rộng, cũng rất dài, khi ôm cậu hơi thở dồn dập phả vào bên mặt, nóng bỏng và ấm áp. Mùi hương nhẹ nhàng làm cho người khác cảm thấy an tâm.

Ngụy Bách Ngôn ở bên ngoài xe, góc độ ôm Diệp Thiệu cũng không được tốt, duy trì tư thế này lâu sẽ rất nhức mỏi, nhưng hắn cứ như không có cảm giác, cố chấp kéo dài cái ôm.

Hốc mắt Diệp Thiệu đau xót, cậu bắt đầu không nhịn được mà run rẩy, theo sau lưng Ngụy Bách Ngôn mà ôm lại. Ngón tay hơi dùng lực làm nhăn áo khoác của Ngụy Bách Ngôn.

Qua một lúc, bên trong xe truyền đến âm thanh “cạch cạch”. Sức lực ôm Diệp Thiệu được buông lỏng, không biết Ngụy Bách Ngôn đã giúp Diệp Thiệu thắt dây an toàn từ bao giờ, hắn đứng thẳng dậy, khàn giọng nói: “Thuận buồm xuôi gió.”

Cửa xe bị đóng lại nhẹ nhàng.

Lúc xe khởi động, Diệp Thiệu nhịn không được mà quay đầu lại, thông qua cửa kính nhìn người kia.

Đầu tiên, Ngụy Bách Ngôn không chịu nổi đuổi theo mấy bước. Xe càng đi xa, bóng dáng của Ngụy Bách Ngôn càng ngày càng nhỏ. Ngụy Bách Ngôn đứng tại chỗ chờ Diệp Thiệu, không hề động đậy, tựa như chú chó nhỏ bị vứt bỏ. Diệp Thiệu không đành lòng nhìn nữa, hai mắt cực kì khô khốc, tim co rút đau đớn. Cậu hít sâu mấy cái mới buộc mình xoay đầu lại dời tầm nhìn đi.

“Các người cứ như là biến thành cảnh sinh ly tử biệt ấy.”

Tống Tử Dục không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo que, gã cắn một cái, mơ hồ nói.

Nghe được thanh âm của Tống Tử Dục, Diệp Thiệu không có trả lời, cậu cúi đầu nắm dây an toàn, dây an toàn vẫn còn sót lại chút hơi ấm của Ngụy Bách Ngôn.

Tống Tử Dục nhìn thấy động tác của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Sao vậy, cậu sợ thật à?”

Nghe được câu hỏi của Tống Tử Dục, Diệp Thiệu đón nhận ánh mắt của gã, không biết từ bao giờ, ánh mắt cậu từ trong trẻo chuyển thành lạnh lùng, cậu không đáp lời gã.

“Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi là là thú dữ hay tai ương bệnh tật gì hử?”

“Không có gì.”, tóc Diệp Thiệu xõa xuống che khuất mặt mày, cậu thản nhiên nói: “Chỉ là thấy anh giống một người quen cũ thôi.”

Không khí trong xe đột nhiên chìm vào im lặng.

Theo bản năng Tống Tử Dục sờ lên hai mắt của mình, Diệp Thiệu nhìn thấy động tác của gã, không có bất ngờ, chỉ là trông đã hiểu rõ mọi chuyện.

Khóe miệng của Tống Tử Dục nhếch lên, tay gã buông thả xuống, vẻ mặt bắt đầu lạnh dần, đôi mắt đào hoa híp lại thành một cái khe.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Diệp Thiệu, Diệp Thiệu làm ra phản ứng mạnh mẽ, nhưng Tống Tử Dục lại nhanh hơn cậu một bước lấy một ống tiêm đâm vào đùi của Diệp Thiệu.

Cơn đau bất chợt truyền đến, thoáng chốc sắc mặt Diệp Thiệu trở nên trắng bệch, cậu giãy dụa vài cái, tầm mắt như bị màn sương đen bao phủ, mi mắt như bị dán xi măng, không bao lâu, cả người cậu nhũn ra, thân thể mất đi chống đỡ, không còn ý thức.

– Hết chương 26 –