Cô đang ngồi yên tĩnh trên sô pha thì nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, tim lỡ mất một nhịp nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh, ngước mắt đứng dậy chào anh, anh hơi đơ người vài giây, trong trí nhớ của anh thì cô là một cô nhóc gầy còm nhỏ bé, ấy vậy mà nay đã lột xác thành một thiếu nữ xinh đẹp cao ráo động lòng người, nhưng quen thuộc hơn dường như cô là cô gái lúc sáng va chạm với xe anh trước đầu hẻm, cảm thấy hơi chột dạ, anh ho một tiếng mỉm cười nhàn nhạt.
"Nhóc con nay lớn lên thay đổi thật nhiều, anh còn không nhận ra em, người đã cao hơn lại xinh đẹp nữa.
"
Mọi người cười nói vui vẻ, bố thì chơi cờ với bác Chu, còn mẹ phụ bác Bảo Quyên nấu ăn trong phòng bếp, cô ngồi một góc xem điện thoại, thấy cô không nói chuyện, Thiên Bình rủ mắt nhìn cô nói:
"Lúc sáng va chạm trước hẻm, xin lỗi anh không nhận ra em, anh có cuộc họp khẩn.
" Lời ít ý nhiều, vì bận họp nên anh không xuống xem cũng không đưa cô đi bệnh viện, lúc anh nhìn ra chỉ thấy trầy nhẹ không nghiêm trọng nên cũng không để tâm.
Cô ngước mắt nhìn anh có hơi bất ngờ: "Không sao, em bị trầy nhẹ, lỗi do em chạy nhanh không nhìn đường.
"
Hai người nói chuyện với nhau một lát, mẹ Chu gọi mọi người vào ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong gia đình cô xin phép ra về, về đến nhà trời cũng đã tối, cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái, tay cầm một ly rượu vang đi ra ban công ngồi ngơ ngẩng nhìn bầu trời đầy sao, hôm nay bầu trời rất đẹp, một lát sau vào lại phòng ngồi trước cây dương cầm, cô đưa tay lên đánh bài Danses Des Pettis Cycnes(*) một trong những tác phẩm nổi tiếng của Tschaikowsky.
(*) Là tác phẩm hội tụ đủ các yếu tố để trở thành một tác phẩm kinh điển của thời đại, bản nhạc ra đời từ một câu chuyện cổ tích kể về nàng công chưa Odette, bị một phù thuỷ biến thành thiên nga trắng, ban ngày nàng là thiên nga, ban đêm lại biến hoá thành người, lời nguyền của phù thủy chỉ được hoá giải bằng thứ tình yêu chân thành của một chàng trai giành cho Odette.
Cô say mê đánh từng nốt nhạc trong trẻo mà không để ý ban công đối diện một chàng trai đang ngồi dựa mình trên ghế vừa im lặng lắng nghe tiếng đàn, vừa hút thuốc, tâm trạng dường như bị tiếng đàn cuốn hút đến thẩn thờ, đánh xong bản nhạc tâm trạng dường như tốt hơn rất nhiều, cô đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt tắt đèn lên giường đi ngủ, không hề hay biết sự hiện diện của đối phương.
Thiên Bình nhìn căn phòng đối diện đã tắt đèn như có điều suy ngẫm, điếu thuốc trên tay chưa kịp hút đã cháy hết rồi, anh dập tắt rồi xoay người đi vào phòng.
5h30 sáng hôm sau, Mộc Thanh tỉnh dậy, cô được bố dạy cho thói quen tối ngủ sớm sáng cũng dậy sớm, khi nào trong người không khỏe cô mới ngủ nướng thêm một lát, vệ sinh cá nhân xong cô thay một bộ thể thao, do thời tiết đầu xuân vẫn còn se lạnh nên cô mặc áo dài tay với quần dài, chân mang giày, tai đeo chiếc dây phone, cô vừa nghe nhạc vừa bắt đầu chạy quanh khu biệt thự, khu vực gia đình cô đang sống là khu cao cấp nên được bảo vệ nghiêm ngoặc rất an toàn, chạy tầm 30 phút trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn trên vai lau đi rồi tiếp tục chạy.
"Em cũng siêng năng đấy chứ, chắc vậy nên bây giờ mới cao lên như thế này.
" Không biết Thiên Bình từ đâu đã xuất hiện sau lưng cô.
Cô giật mình dừng lại quay đầu nhìn anh, năm 18 tuổi cô đã cao 1m70, hiện tại 20 tuổi cao thêm được 2cm 1m72, cảm thấy rất tự tin về chiều cao của mình, nhưng bây giờ đứng cạnh anh cô vẫn thấp hơn khá nhiều, anh có lẽ cao 1m88, cô dí dỏm cười bảo:
"Bởi vì em ngoan nên ông trời cho cao thêm tí đó.
"
Anh mỉm cười xoa đầu cô.
"Đúng là rất ngoan, em học năm hai rồi nhỉ? Cảm thấy thế nào?"
"Tạm ổn ạ.
"
"Còn phòng tranh thì sao?"
"Em chỉ vì đam mê thôi, không kinh doanh kiếm nhiều lợi nhuận.
"
Nói chuyện một hồi trời cũng sáng lên nhiều, trao đổi thông tin liên lạc và tạm biệt nhau, cô về nhà tắm rửa, thay một chiếc áo sơ mi trắng mặc cùng quần jean ôm màu đen, chân mang đôi boot cổ cao, tóc buộc đuôi gà, vẫn như cũ kẹp một cái nơ hình bông hoa, trang điểm nhạt, cầm túi đi xuống lầu, bố mẹ đã ngồi sẵn ở phòng ăn.
"Good Morning Daddy, Mommy!" Cô hôn lên má hai người rồi ngồi xuống cạnh mẹ.
Mẹ xoa mặt cô một cái cười bảo:
"Sáng nay sao tinh thần con gái mẹ tươi tỉnh thế?"
"Con gái mẹ lúc nào chả thế ạ.
"
Bố cưng chiều nói:
"Cứ vui vẻ như thế là tốt.
"
Ăn xong cô đi theo dì Du ra vườn hoa ngắm một lát rồi mới chậm rãi đến gara ngồi lên chiếc Audi A8 của mình, chiếc xe là quà bố mẹ tặng khi cô thi đỗ đại học.
Xe chạy vừa ra khỏi cổng cũng là lúc xe Thiên Bình cũng vừa ra, cô mỉm cười rồi chạy vượt qua đi thẳng đến trường, trường cô là Đại Học Mỹ Thuật thành phố chuyên ngành hội họa, do thành tích khá tốt nên đi học được thầy cô bạn bè quan tâm.
Thiên Bình ngồi trên chiếc xe nhìn theo bóng dáng xe cô như có điều suy tư, tài xế phía trước mỉm cười nói:
"Tuổi trẻ thật tốt, cô Mộc Thanh sắp 20 tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, cô ấy rất đáng yêu, đẹp người lại đẹp nết.
" Ông cảm thán.
Thiên Bình khẽ chau mày không biết đang nghĩ gì rồi lại cúi đầu nhìn chăm chăm vào laptop không lên tiếng.
.