Thời gian trôi qua thật nhanh, Mộc Thanh bước sang năm ba, chương trình học cũng nặng nề và bận rộn hơn, do thành công của buổi triển lãm từ thiện lần trước mà danh tiếng của cô được mọi người biết đến nhiều hơn, khách hàng chủ yếu là các quý phu nhân yêu thích thiên nhiên, những cô gái thích ngắm nhìn hoa cỏ.
“Đơn hàng hôm nay chị sẽ sắp xếp giao sớm, tuy bận nhưng thật vui.
” An Nhiên nhìn cô vừa cười vừa nói.
“Cuối năm nay em sẽ tặng chị một chuyến du lịch đến nơi chị thích.
”
“Ôi trời, cảm ơn em gái.
” Cô ấy tặng cô một cái ôm, rồi vừa vui vẻ hát vừa làm việc.
Mộc Thanh cũng mỉm cười, cô vừa bận học vừa bận vẽ tranh, nhờ chị ấy giúp đỡ công việc ở phòng tranh rất nhiều.
Thời điểm hiện tại cô không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, mà cũng chưa hoàn toàn cảm nhận được tình cảm của Thiên Bình giành cho cô là bao lớn, nên sợ rằng bản thân lại bị tổn thương, khoảng thời gian vừa dài vừa buồn tủi ấy khiến cô càng cẩn thận hơn trong mối quan hệ này.
Dạo này nếu không đi công tác thì sáng nào anh cũng đưa cô đến trường, chiều nào không xã giao hoặc tăng ca thì anh cũng đón cô về nhà, bạn bè đều quen mặt anh, còn hâm mộ cô có bạn trai vừa đẹp trai lại tài giỏi phong độ, cô mỉm cười không giải thích nhưng thấy mặt anh càng ngày càng dày ra rồi.
Từ phòng tranh về nhà cũng đã 5h chiều.
“Về rồi hả con? Mau tắm rửa rồi cùng bố mẹ sang nhà bác Chu ăn cơm nhé!”
“Ngày gì hả mẹ?”
“Không có ngày gì hết, chỉ là bác ấy hôm nay mua được rất nhiều hải sản tươi ngon, nên gọi chúng ta ăn cùng.
”
“Dạ, bố mẹ đợi con một lát.
” Cô lên phòng tắm rửa mặc một cái đầm đơn giản rồi đi cùng bố mẹ.
“Cả nhà vào đi, sao mới có mấy hôm không gặp mà bác thấy con có vẻ gầy hơn vậy?” Mẹ Chu quan tâm hỏi han.
“Nào có ạ, con không sụt kg nào mà.
”
“Phải có da có thịt một xíu sẽ càng xinh, hôm nay phải ăn nhiều vào nhé.
”
Mọi người đi vào bàn ăn nhưng không thấy Thiên Bình.
“Thằng bé chưa về hả chị?” Mẹ Mộc nhìn một vòng rồi lên tiếng hỏi.
“Ừ, bận họp gấp nên không về kịp, chúng ta cứ ăn đi không cần đợi.
”
Trên bàn ăn, hai người phụ nữ thay nhau gắp đồ ăn, làm cho chén cô đầy hết chỗ để, nhìn vào chén cô không thở nổi.
“Đừng gắp nữa, con bé sợ rồi kìa.
” Bố Chu cười bảo, lúc này nhìn sang chén cô ai cũng bật cười.
Ăn xong thì đã gần 8h, mẹ Chu gọi cô lại.
“Bác nhờ con một chuyện được không?”
“Dạ, có chuyện gì ạ?”
“Bác chuẩn bị một ít đồ ăn, con đem sang công ty cho Thiên Bình được không? Chỉ có con đem nó mới chịu ăn uống đàng hoàng, chứ tài xế mang lên nó lại không thèm đụng tới, bác sợ nó lại đau dạ dày thôi, haiz.
.
”
Cô do dự một lát rồi gật đầu, về nhà mặc thêm áo khoác rồi mang túi đồ ăn lái xe đến công ty anh, đến nơi mọi người ở những tầng dưới đều đã tan ca, cô gọi anh nhưng không nghe máy, bảo vệ nghe cô giải thích thì cho cô vào, cô bấm thang máy lên tầng 16, vừa bước ra ngoài cô gặp ngay trợ lý Tống, anh ấy cũng hơi bất ngờ khi gặp cô, vội đi đến.
“Cô cần gặp sếp ạ? Anh ấy đang họp, cô vào phòng đợi một lát nhé.
”
Cô gật đầu đi theo, anh ấy mang lên một ly nước cam rồi lui ra, cô đặt đồ ăn lên bàn rồi mở điện thoại vào trang cá nhân của mình xem một lát, ngáp vài cái nhìn đồng hồ thấy đã hơn 10h mà anh vẫn chưa xong, trưa không ngủ nên giờ này mắt cô đã đánh qua đánh lại, gục tới gục lui, cô giật mình vỗ vào mặt mình mấy cái cho tỉnh táo nhưng dường như vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ.
Lúc Thiên Bình trở lại phòng, anh nhìn cô gái nhỏ nằm ngủ ngon lành trên sô pha thì mỉm cười hạnh phúc, sợ cô nằm vậy sẽ mỏi nên anh đi đến đưa tay bế cô lên bước nhẹ vào phòng nghỉ, đặt cô xuống giường, anh nhìn cô gái ngủ say đưa tay chạm vào làn môi mềm mại cũng cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên một cái, trông cô ngủ say anh không tính đánh thức cô dậy nên gọi điện nói với bố mẹ cô một tiếng, rồi đến sô pha nhìn túi đồ ăn trên bàn, anh gỡ ra ăn sạch sẽ rồi mới vào phòng vệ sinh tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái, tính nằm sô pha ngủ, nhưng anh lại vào phòng nghỉ lên giường kéo cô vào lòng muốn ôm cô một lát, nhưng mùi hương nhẹ nhàng tươi mát của cô giống như liều thuốc an thần giúp anh chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Mộc Thanh mơ màng mở mắt ra, trước mặt cô là một vòm ngực rắn chắc dưới một lớp áo, ngước mặt lên là gương mặt đẹp trai của anh, làm cô hốt hoảng giật mình định ngồi dậy thì eo bị anh ôm mạnh hơn.
“Ngủ thêm một lát.
”
“Sao…sao.
.
có thể ngủ thêm được chứ? Tại.
.
tại sao anh ở đây? Em.
.
em cũng ở đây?” Cô sợ hãi lắp bắp, cô nhớ tối qua cô đem đồ ăn cho anh, đợi lâu quá, cô buồn ngủ sau đó thì ngủ quên không nhớ gì.
Anh mở mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt thì bật cười.
“Dậy.
.
dậy.
.
nhanh, anh còn cười gì chứ? Em phải về ngay chứ không bố sẽ đánh gãy chân em mất.
” Người đàn ông vẫn thản nhiên ôm cô mặc cho cô vội vàng.
“Tránh tay anh ra, em phải đi về.
”
“Nhanh tránh ra.
”
“Anh có nghe không hả?”
Cô vừa ngồi dậy đã bị một lực kéo lại, cô choáng váng ngã xuống, còn chưa định thần đã thấy anh nằm trên thân mình thì trợn mắt hốt hoảng.
“Anh…anh…” còn chưa kịp dứt câu đã bị anh hôn xuống, nụ hôn nhẹ nhàng triền miên không giống nụ hôn mạnh mẽ tối hôm đó, anh mút mác trên làn môi mềm mại của cô, đưa lưỡi vào quấn quýt lấy lưỡi cô, nụ hôn ướt ác làm cô mềm nhũng cả người đến quên cả thở, anh chầm chậm rời khỏi môi cô.
“Ngốc, em phải thở chứ.
” Nói rồi lại cúi đầu hôn thêm lần nữa, càng hôn hơi thở anh càng trở nên gấp gáp, anh cô gắng kiềm nén lại dục vọng, nghiêng người nằm sang một bên bình ổn lại cảm xúc.
“Ngoan, anh đã gọi điện cho bố mẹ em từ hồi tối rồi, không cần phải lo.
”
Cô kéo chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, thật xấu hổ quá đi.