Chúc U Đài - Tùy Vũ Nhi An

Chương 4: Nô lệ




Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

(Thượng)

Kỳ Hoàn ở trong sân đợi một khắc, Khương Hồi và ông lão từ trong phòng đi ra.

Sắc trời bên ngoài đã tối hơn, bóng trên đất cũng biến thành mờ mịt.

Khương Hồi cáo từ với ông lão, giọng nói trầm hơn trước khi vào phòng rất nhiều. Kỳ Hoàn nhạy bén nhận ra tâm tư khác thường của nàng.

Khương Hồi đi ra khỏi Bất Tốc Lâu, cứ luôn im lặng không nói, chỉ cúi đầu thấp bước đi nhanh.

Người ở chợ Quỷ so với lúc nãy nhiều hơn rồi, nàng dường như muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Bỗng nhiên có người kéo tay áo nàng, nàng phục hồi tinh thần lại, nghe thấy giọng Kỳ Hoàn trầm thấp nói: “Có người đang theo dõi chúng ta.”

Kẻ thập khiếu nhận biết nhạy bén, xa hơn người thường, Kỳ Hoàn cảm nhận không có nhầm.

Ánh mắt Khương Hồi khẽ động, trầm giọng nói: “Đi về phía đông người, thoát khỏi bọn chúng.”

Chợ đêm số người đông đúc, dựa vào biển người thoát khỏi theo dõi, hẳn không phải việc khó.

Lúc này các cửa tiệm đều mở cửa, cũng có người ở bên đường dựng sạp, một số đồ vật không thể công khai mua bán, lại ở nơi này nhìn thấy khắp nơi.

“Ngạc yêu*lân giáp, hai ngàn vàng.”

(*Cá sấu yêu)

“Một trăm luyện yêu đan, ba ngàn vàng.”

“Yêu thai đủ tháng, bốn ngàn vàng.”

Tiếng gọi mua lúc trầm lúc bổng, không ngừng bên tai.

Đây số nhiều là tán tu dị sĩ săn bắt yêu có được. Thú yêu bảy phách xa hơn hẳn Nhân tộc, toàn thân là bảo, có thể luyện chế thành các loại pháp khí pháp bảo, mà yêu thai có chân nguyên bẩm sinh, càng là trân bảo thăng cấp tu vi. Này vừa vặn giết được yêu vật hoài thai, mới có thể có được bảo vật quý hiếm như này.

Một tiếng gào to này lập tức thu hút rất nhiều người qua đường vây xem, chủ tiệm mang yêu thai này treo lên cao, ngọn đèn bên cạnh sáng lên, vừa vặn chiếu sáng hình bóng bên trong yêu thai.

Chỉ thấy yêu thai này tròn như trăng tròn, trong suốt long lanh, ở trong có hình bóng trôi nổi, ngay cả cuống rốn nối nhau đều rõ ràng có thể nhìn thấy.

Không biết là ai tinh mắt nhìn thấy hình bóng đang động, kêu to một tiếng: “Là thai sống!”

Lập tức mọi người xôn xao: “Tách khỏi cơ thể mẹ mà còn có thể sống, yêu thai này trời sinh chân nguyên chắc chắn cực cường! Không biết cơ thể mẹ là cái yêu gì?”

Chủ tiệm đắc ý tự mãn nói: “Ta chỉ có thể nói, cơ thể mẹ là yêu vương một ngàn năm, còn về là yêu gì, đợi các người xẻ yêu thai thì có thể biết.”

Chủ tiệm bán thì úp mở, mọi người càng ngứa ngáy hơn.

“Ta nhìn thấy trước, bán cho ta!”

“Ta cũng muốn, ta ra bốn ngàn hai trăm vàng!”

“Ta ra bốn ngàn năm trăm vàng!”

“Ta ra năm nghìn vàng!”

Trong chốc lát chợ đêm loạn thành một mảnh, vô số người mang mặt nạ đầu thú xô đẩy đấu giá cướp đoạt yêu thai đó.

Khương Hồi và Kỳ Hoàn nhân cơ hội trà trộn vào trong đám người.

Nhưng mà vào lúc này, không biết là ai trong hỗn loạn ra tay, vung ra một sợi dây xích dài quăng về phía yêu thai đó, thế nhưng muốn nhân cơ hội cướp đi!

Chợ Quỷ tuy loạn, lại loạn có loạn quy củ, không có ai can đảm ở chốn đông người cướp đoạt.

Biến cố này khiến mọi người sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại, chủ tiệm phát ra một tiếng rống giận đau xé ruột gan: “Ai dám cướp bảo vật của ta!”

Đám người sôi sục như nước sôi, đều đi tìm rượt đuổi người cướp đoạt yêu thai.

Khương Hồi tức khắc bị cuốn vào trong biển người như nước lũ, trong hỗn loạn một bàn tay hơi lạnh dùng lực giữ chặt nàng, kéo nàng chen ra khỏi biển người.

Lúc này hai người ngược dòng mà đi thì biến thành đặc biệt dễ thấy, những kẻ theo dõi lập tức phát hiện bọn họ, rất nhanh đuổi đến.

Khương Hồi được Kỳ Hoàn kéo dẫn chạy về phía trước, nàng hô hấp dồn dập lên, đêm khuya như một tấm màn lớn dần dần che phủ mặt đất, bóng dáng càng ngày càng dài, chuẩn bị nuốt chửng tất cả ánh sáng.

Nàng nhìn thẳng vào đằng trước, trong tầm nhìn là đầu thú lay động, còn có bóng dáng Kỳ Hoàn. Nhưng vào lúc này, đôi mắt nàng chợt lóe lên, trong tầm nhìn xuất hiện cảnh tượng không nên ở đây.

Nàng nhìn thấy một căn phòng, một căn phòng quen thuộc – đây hẳn là phòng mới của nàng và Kỳ Hoàn, chăn thêu uyên ương, rồng phượng điềm lành, nến đỏ lụa mừng, nhìn kỹ thậm chí còn có thể phát hiện dấu vết đánh nhau!

Khương Hồi dùng sức chớp chớp mắt – đây là chuyện gì vậy?

Mắt trái và mắt phải của nàng, song nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn khác nhau!

Mắt trái nhìn thấy là căn phòng ba năm sau, mà mắt phải nhìn thấy là chợ Quỷ lúc này yêu thú hoành hành.

Tầm mắt biến hóa khiến nàng tức khắc mất đi phán đoán đối với khoảng cách, kinh hoảng mà vấp chân, lập tức ngã về phía trước, tay phải bị Kỳ Hoàn nắm giữ, tay trái chống trên mặt đất gồ ghề, lau sạch một mảnh vết máu.

Kỳ Hoàn dừng bước chân lại, vội vàng quay người kiểm tra, ngước mắt lên thì nhìn thấy những kẻ theo dõi đang đến gần. Hắn lòng trầm xuống, khẽ nói: “Đắc tội rồi.”

Nói xong liền cúi người bế Khương Hồi lên, dùng tốc độ rất nhanh thoát khỏi những người theo dõi đó.

Hắn không biết trên người Khương Hồi rốt cuộc xảy ra cái chuyện gì, chỉ thấy nàng cứng đờ nằm trong vòng tay của hắn, đôi mắt đen nhánh trừng to, dường như nhìn thấy cái cảnh tượng gì khiến nàng kinh hoàng.

Tuy rằng Kỳ Hoàn chưa từng tu hành qua, nhưng người thập khiếu bất tri bất giác thổ nạp linh khí, thân thể liền xa hơn hẳn người thường. Bế Khương Hồi so với nắm tay của nàng chạy tốc độ vẫn là nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng những kẻ theo dõi tựa hồ cũng là người đặc biệt, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, một người trong số đó ném phi đao về phía Kỳ Hoàn. Kỳ Hoàn chóp tai hơi động, tiếng gió xé toạc không trung truyền đến, hắn nhạy bén nghiêng người tránh thoát.

Nhưng thân hình lại bởi vậy mà chậm ba phần.

Một người khác đã đuổi kịp, vươn tay bắt lấy Khương Hồi. Rất rõ ràng, mục tiêu của hắn chính là Khương Hồi.

Kỳ Hoàn cơ thể xoay chuyển, người đó một tay bổ vào không trung, lại bị Kỳ Hoàn nghiêng người đụng phải, kinh ngạc mà lùi lại sau vài bước.

Hai kẻ theo dõi lúc này đã thành thế dồn vào góc, Kỳ Hoàn biết không còn đường trốn thoát, thả Khương Hồi xuống đất, để nàng trốn sau lưng mình.

Đứng ở trước mặt là hai tên nam nhân mang mặt nạ quỷ, bọn họ im lặng rồi lao về phía Kỳ Hoàn và Khương Hồi.

Kỳ Hoàn ánh mắt lạnh lùng xuống, thân hình cao lớn ngăn chặn ở trước người Khương Hồi, khí như nước đọng vực sâu, thế như núi cao sừng sững, mang đến cảm giác áp bách cực cường cho hai người đó.

Người mặt quỷ ra tay tàn nhẫn cay độc, Kỳ Hoàn lại như không cần mạng, không di chuyển không rút lui một tấc, ngăn tất cả công kích.

Người bình thường nếu gặp phải công kích, sẽ theo bản năng tránh né, như vậy liền có chỗ sơ hở. Người mặt quỷ phát hiện, người trước mắt không phải người bình thường, bởi vì hắn đánh pháp là hoàn chỉnh không dựa vào hung hãn của bản thân, hắn thế nhưng có thể khắc phục sợ hãi và né tránh khổ sở và cái chết, như vậy liền hoàn toàn không có sơ hở.

Khi người mặt quỷ mang dao găm đâm về phía vai trái của Kỳ Hoàn, ý đồ bức hắn lùi về sau, hắn ngược lại tiến lên đằng trước một bước.

Dao găm đâm vào xương, người mặt quỷ ngạc nhiên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh bình tĩnh đến đáng sợ.

Tay trái truyền đến đau đớn tột cùng, xương tay hắn bị Kỳ Hoàn bẻ gãy rồi!

— Hắn dùng máu thịt bản thân làm mồi nhử để giăng bẫy, ở phút chốc đó lật ngược thành thợ săn bị săn đuổi.

Một người mặt quỷ khác mắt thấy đồng bọn của mình ngã xuống đất gào thét đau khổ, đáy lòng cũng sinh ra rùng mình.

Tu vi hai người rõ ràng nhìn thì bên trên Kỳ Hoàn, nhưng lúc này lại không chút tin tưởng có thể ở trong tay người đó sống sót.

Trong lòng hắn đã sinh ý định rút lui, liền khó đánh thắng đối phương lần nữa, không có nghĩ nhiều, lập tức vứt bỏ đồng bọn quay người chạy trốn.

Kỳ Hoàn mắt thấy hai người tán loạn chạy trốn, lúc này mới thở phào một hơi, quay người nhìn Khương Hồi.

Khương Hồi đang đeo mặt nạ hai mắt nhắm chặt, cảm nhận được tay Kỳ Hoàn rơi trên vai mình, nàng nhẹ nhàng run lên.

“Bọn họ đã đi rồi.”

Khương Hồi hô hấp rối loạn, chậm rãi mở mắt ra.

Cảnh tượng cổ quái vừa nãy không thấy rồi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vai trái đẫm máu của Kỳ Hoàn, còn có một vầng trăng nhỏ sau lưng hắn.

Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt sau mặt nạ lại càng nghiêm trọng hơn.

Nàng có thể khẳng định, mắt trái mình mới vừa rồi nhìn thấy, là khung cảnh của ba năm sau, khung cảnh trong mắt không phải đứng im không động, mà là lay động không ổn định, thậm chí có vài khoảnh khắc là đen nhánh. Lúc này yên tĩnh, nàng cẩn thận hồi tưởng, cảm giác đó giống như nàng đang xuyên qua con mắt còn lại nhìn xung quanh, khung cảnh lay động và đen nhánh đó, là bởi vì người đó đang quay đầu lại, chớp mắt.

Một mắt đang nhìn hiện tại, một mắt đang nhìn tương lai ….

Khương Hồi sửng sốt giơ tay lên, chạm lên mắt trái của mình.

Lẽ nào … ba năm sau cũng có một người, đang nhìn hiện tại của mình thông qua mắt phải?

Với nàng mà nói, là trở về ba năm trước.

Vậy còn “Khương Hồi” của ba năm trước thì như nào …

— Nàng đi đến tương lai rồi, nàng lúc này đang ở trong thân thể của mình!

Một cơn ớn lạnh mang thần hồn nàng đông cứng lại, mồ hôi lạnh bất tri bất giác toát ra, nàng hô hấp cũng dồn dập lên.

Cho nên, Huyền Kính hỏi nàng cái câu hỏi đó — ngươi là người chết, hay là người sống?

Huyền Kính dường như không ngờ tới nàng sẽ trả lời như vậy, nhất thời cũng đờ ra.

Nàng thừa nhận mình đã lợi dụng sơ hở trong câu hỏi, chung quy câu hỏi Huyền Kính không có hạn chế một thời gian rõ ràng.

Nàng may mắn thoát qua một kiếp, tuy nhiên lúc rời khỏi, nàng nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói âm trầm của Huyền Kính.

“Ta nhìn không thấy thần hồn của ngươi.”

Mãi cho đến hiện tại, Khương Hồi cuối cùng hiểu ra Huyền Kính vì sao nói như vậy, bởi vì thần hồn chân chính thuộc về Khương Hồi không ở nơi này, ở thế gian này mà nói, nàng là một sợi cô hồn không nên tồn tại.

Lòng bàn tay đau nhói mang tâm tư Khương Hồi trở về, nàng khẽ cau mày, hơi cong năm ngón tay, nhìn thấy vết thương ở lòng bàn tay, là vết bầm tím vừa nãy vấp ngã ở trên đất cát đá, da thịt non mịn được bao phủ bởi vết thương nhỏ, cát đá thô ráp còn dính ở trên máu thịt.

“Quận chúa, chúng ta rời khỏi nơi này trước. Đằng trước không xa chính là Độc Đầu, có thể ở bờ sông rửa sạch vết thương một chút.” Kỳ Hoàn nói.

Khương Hồi đảo mắt nhìn bốn phía, màn đêm buông xuống, nơi này cách chợ Quỷ một đoạn đường, nhưng mà xuôi theo dòng sông đi về hướng thượng du là có thể đến bến đò âm dương.

“Đi thôi.” Khương Hồi gật đầu.

Vừa dứt lời, thì nhìn thấy Kỳ Hoàn quay lưng lại nửa quỳ xuống, nàng giật mình một chút, mới ý thức được hắn là muốn cõng mình.

“Không cần đâu.” Khương Hồi đi ngang qua hắn đi về phía trước.

Vừa rồi là bởi vì tầm mắt bị cản trở, nhìn không rõ đường, nàng mới để Kỳ Hoàn ôm tránh thoát người mặt quỷ. Nếu không như vậy, nàng thực sự không muốn cùng hắn có tiếp xúc thân mật gì.

Ánh mắt Kỳ Hoàn nhìn hình bóng phong phanh của Khương Hồi, đáy mắt có chút không hiểu lướt qua, nhưng không có chần chờ, hắn lập tức đứng dậy đi theo.

Đợi vượt qua bến đò âm dương, nhìn thấy thôn hoang vắng, hai người mới dừng bước chân lại, ở chỗ thượng du rửa sạch vết thương.

Nơi này hoang vu hẻo lánh, nước thượng du cũng thập phần trong veo, chỉ là hơi lạnh giá. Khương Hồi nhướng mày, chịu đựng đau đớn dùng nước rửa sạch cát đá và máu bẩn trên lòng bàn tay. Đợi rửa sạch vết thương xong xuôi, tính xé một mảnh vải để băng bó chỗ thương, chỉ là tay phải nàng bị thương, chỉ dùng tay trái thì không dùng sức được.

Một đôi tay thon dài có lực duỗi ngang đến, nắm ở hai bên cổ tay áo của nàng, hơi dùng lực, liền nghe thấy tiếng vải bị xé rách.

Kỳ Hoàn nửa quỳ ở trước mặt Khương Hồi, lấy mảnh vải bị xé rách đặt ở trên đầu gối, lại nhẹ nhàng mang tay phải của nàng đặt lên trên mảnh vải mềm mại và sạch sẽ, cẩn thận quấn vòng quanh vết thương.

Khương Hồi lúc đầu có chút kháng cự, tay phải cứng nhắc, nhưng dần dần cũng thả lỏng xuống, mắt lạnh lùng nhìn xuống Kỳ Hoàn.

Hắn hơi cúi đầu giúp nàng băng bó vết thương, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, chiếu sáng khuôn mặt của hắn, thậm chí ngay cả hàng mi mảnh dài đều rất rõ ràng, chóp mũi cao thẳng tạo thành bóng mờ nhấp nhô, môi mỏng dường như bởi vì căng thẳng mà hơi mím lại.

Khương Hồi rất khó không nghĩ tới hắn của ba năm sau, khuôn mặt không thay đổi, nhưng cho nàng cảm giác hoàn toàn khác biệt. Kỳ Tư Khanh quái gở kiêu ngạo điên cuồng, cao thâm khó dò, mà nô lệ Kỳ Hoàn, lại là một người trầm tĩnh, nhìn có vẻ trung thành và anh dũng.

Gió đêm thổi nhẹ qua, nàng ngửi thấy mùi máu tươi trên người Kỳ Hoàn, lúc này mới phát hiện áo đen của hắn sẫm màu một mảnh, chỗ vai trái có một chỗ hở.

“Ngươi vừa nãy bị thương.” ánh mắt Khương Hồi nhìn chằm chằm chỗ bị thương.

“Một chút thương nhẹ.” Kỳ Hoàn chuyên chú băng bó vết thương, đầu cũng không ngẩng lên.

“Là vết thương do đao chém.” nàng nghĩ lại có một tên người mặt quỷ dùng phi đao, duỗi tay trái còn lành lặn ra chạm vào vai trái của Kỳ Hoàn, đầu ngón tay cảm nhận được ấm áp và thấm ướt.

“Quận chúa cẩn thận làm bẩn tay.” Kỳ Hoàn hô hấp hơi không thông.

Khương Hồi nhìn vết thương của hắn, thất thần nghĩ – bản thân lúc đó cũng bị thương ở chỗ này đi. Nàng muốn đâm xuống chỗ ngực, nhưng bị xương ngực chặn lại, bị chệch hướng, chắc là không đâm vào tim.

Có lẽ vì cái nguyên nhân này, cho nên bản thân ba năm sau không chết.

Nàng lúc đó nhìn thấy là phòng của mình, từ tầm mắt đến nhìn, chắc là nằm ở trên giường.

Vận mệnh thật là nực cười, nàng vì giết hắn, đâm mình một đao, mà hắn vì cứu nàng, cũng thân nhận một đao, vừa vặn cùng một chỗ.

Thậm chí hai nhóm người đều là nàng an bài.

Khi ở Bất Tốc Lâu, nàng đưa ra cái yêu cầu với ông lão, phái người đuổi giết nàng. Ông lão trầm ngâm liếc nhìn nàng, lại biết điều không hỏi nhiều.

Khương Hồi luôn nghĩ đến chuyện Kỳ Hoàn bội chủ, nàng không thể tin tưởng hắn, thọ yến ba ngày sau đối với nàng rất quan trọng, nếu muốn mang theo Kỳ Hoàn, nàng cần phải thăm dò hắn lần nữa.

Trước mắt xem ra, Kỳ Hoàn đã vượt qua đợt thí luyện này, nàng thở phào một hơi, nhưng nhìn vết thương của Kỳ Hoàn, bản thân lại có chút lúng túng.

Khương Hồi cười tự giễu, đối Kỳ Hoàn nói: “Ngươi cởi áo ra.”

Kỳ Hoàn lưng cứng đờ.

Khương Hồi lại nói: “Ta ở đây có thuốc trị thương.”

Kỳ Hoàn bừng tỉnh, lại nói: “Không cần lãng phí thuốc trị thương, vết thương rất nhanh sẽ lành lại.”

Khương Hồi không kiên nhẫn cau mày: “Đừng để ta nói lại lần thứ hai.”

Đầu ngón tay Kỳ Hoàn động đậy, có chút do dự, nhưng vẫn thuận theo cởi thắt lưng ra, kéo áo bên trái xuống, lộ ra miệng vết thương.

Kỳ Hoàn nhìn như gầy nhom, dưới bộ y phục vải đay lại giấu thân thể khí phách cường tráng. Các bắp thịt rõ ràng, đường nét lưu loát, nước da ngọc thạch giống như bức tượng. Vết thương vai trái đã ngừng chảy máu, đây là bởi vì hắn trong hô hấp vô thức thổ nạp linh khí, vận chuyển quanh trời, tăng tốc vết thương lành lại. Thân thể dị sĩ vốn xa hơn hẳn người thường, vết thương này thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng không bị thương nặng.

Khương Hồi nhìn thoáng qua, đưa thuốc mỡ cho Kỳ Hoàn: “Tự mình bôi thuốc.”

Nàng từ chỗ Từ Thứ học được vu thuật, trong đó bao quát vu y chi thuật, thuốc mỡ điều phối công dụng cực tốt, mở ra thì có thơm mát ngào ngạt, chỉ cần ngửi mùi vị liền biết giá trị không rẻ.

Kỳ Hoàn dường như sợ lãng phí, chỉ dùng đầu ngón tay mỏng thấm một chút thoa lên chỗ bị thương.

Khương Hồi cau mày nhìn, không nhẫn nại đoạt lấy thuốc mỡ, khoét một miếng thuốc mỡ dày thoa lên chỗ vết thương của hắn.

Kỳ Hoàn kinh ngạc ngước mắt nhìn nàng.

“Đào đào tìm tìm, giống cái dạng gì, ta sẽ để tâm chút thuốc mỡ này sao?” Khương Hồi giọng khàn nhỏ, ẩn chứa không kiên nhẫn lẩm bẩm nói: “Ngươi nhanh chóng dưỡng thương tốt, đừng bỏ lỡ thọ yến ba ngày sau.”

Kỳ Hoàn tim đập thình thịch, cúi đầu nói vâng.

Đầu ngón tay của Khương Hồi so với hắn mềm mại tinh tế hơn nhiều, nàng tuy không hẳn là dịu dàng, cũng không khống chế tốt sức lực, nhưng chút sức lực này ở trong cảm nhận của Kỳ Hoàn không khác gì lông vũ phất qua.

Thuốc mỡ màu trắng phủ đầy vết thương, rất nhanh liền xua đuổi đau nhức.

Sau đó Khương Hồi phát hiện, trên người Kỳ Hoàn có rất nhiều vết sẹo, nhìn đều là thương cũ lâu năm.

“Những cái này là gì?” đầu ngón tay Khương Hồi chỉ vào vết sẹo chỗ xương quai xanh của hắn.

Thân thể Kỳ Hoàn có chút cứng đờ, khàn giọng nói: “Đều là lúc nhỏ bị thương.”

Khương Hồi bỗng nhiên nhớ lại, mẫu thân hắn là nô lệ, hắn từ khi sinh ra đã là nô lệ. Nô lệ bị đánh, là cơm bữa hàng ngày.

Khương Hồi chần chờ hỏi một câu: “Ngươi trước đây … chưa từng dùng thuốc?”

Kỳ Hoàn đáp: “Giá trị của thuốc, quý trọng hơn tính mạng nô lệ, nô lệ không xứng dùng thuốc.”

Khương Hồi trong lòng trầm xuống, đột nhiên hiểu ra tại sao hắn lúc nãy bôi thuốc do dự như vậy.

“Ngươi từ khi nào bắt đầu phát hiện mình và người khác có chỗ không giống nhau.” Khương Hồi hỏi, “Ý của ta là, ngươi khi nào biết mình khai thập khiếu.”

Kỳ Hoàn hồi tưởng một chút, đáp: “Có lẽ là tám tuổi đi, thân thể ta bắt đầu có biến hóa, không còn dễ dàng bị thương như vậy nữa, dù cho bị thương rất nặng, cũng có thể rất nhanh lành lại, thậm chí không để lại sẹo.”

“Tám tuổi!” Khương Hồi kinh hãi, nàng biết rõ tám tuổi khai khiếu, đó là thiên phú khủng bố bao nhiêu, mà đây là tuổi Kỳ Hoàn tự mình cảm nhận được, rất có thể thời gian hắn thật sự khai thập khiếu còn phải sớm hơn tám tuổi.

“Nếu ngươi đã biết mình đã khai khiếu, vì sao không báo lên chủ nhà?” Khương Hồi hoài nghi nhìn kỹ hắn, “Luật lệ Vũ triều, người phàm khai khiếu, có thể xưng dị sĩ, dị sĩ cửu phẩm có thể thỉnh cầu lấy quan thân. Vậy thì ngươi sớm có thể thoát khỏi nô tịch.”

Kỳ Hoàn ngước mắt chăm chú nhìn Khương Hồi, chốc lát không trả lời, Khương Hồi đang xem kĩ hắn, hắn dường như cũng đang xem kĩ đối phương. Nhìn thẳng chủ nhân như vậy, đối với nô lệ trời sinh như hắn mà nói, là đại bất kính, nếu đối với người khác, hắn có lẽ sẽ không, nhưng lúc này hắn lại muốn nghiêm túc nhìn kỹ Khương Hồi.

Khương Hồi hơi giật mình, khoảnh khắc đó nàng hốt hoảng từ trên người đối phương nhìn thấy bóng dáng của Giám Yêu Tư Khanh, tựa hồ có chút giễu cợt nhẹ lướt qua con ngươi sâu thẳm đó, nhưng không kịp phân biệt, hắn đã nhìn đi chỗ khác.

“Điều đầu tiên trong luật lệ Vũ triều, lễ không xuống thứ dân, hình phạt không trên đại phu. Vài trăm năm tới, chưa từng nghe nói có nô lệ dựa vào dị sĩ cửu phẩm mà thoát tịch làm quan.” Kỳ Hoàn nhàn nhạt nói, “Quận chúa có phải cho rằng, trời giáng linh khí, độc sủng vào quý tộc, mà nô lệ không xứng.”

“Ta chưa từng nghĩ như vậy!” Khương Hồi khàn giọng phản bác nói, “Trong Liệt Phong Doanh cũng có rất nhiều nô lệ thoát tịch.”

“Cho nên thế gian chỉ có một Liệt Phong Doanh.” Kỳ Hoàn hiếm khi cười một cái, lông mày anh đĩnh lạnh lùng trong nháy mắt nhu hòa rất nhiều, “Ngọc Kinh không phải Liệt Phong Doanh. Các quý tộc cũng không hi vọng trong nô lệ xuất hiện dị sĩ.”

“Vì sao?” Khương Hồi không hiểu cau mày, “Đại địch Yêu tộc trước mắt, Nhân tộc mỗi khi có nhiều một dị sĩ, liền nhiều một phần hi vọng.”

“Nhưng mà nô lệ không cần hy vọng.” Kỳ Hoàn nửa quỳ ở trước mặt nàng, hơi nâng khuôn mặt thanh tuấn lên, sâu thẳm nhìn Khương Hồi, giọng trầm hoãn mạnh mẽ, “Hy vọng, sẽ khiến bọn ta không cam lòng làm nô.”

Lời nói của Kỳ Hoàn như tảng đá lớn rơi vào trái tim Khương Hồi, nổi lên sóng lớn khiến trong tai nàng ù đi.

Kinh ngạc và nghi hoặc quá nhiều khiến suy nghĩ của nàng hỗn loạn, lời của Kỳ Hoàn mãnh liệt đánh vào nhận thức của nàng, theo nàng nhìn, Nhân tộc nên là đoàn kết một lòng, cùng nhau kháng lại Yêu tộc. Nhưng hiện thực lại không như nàng nghĩ.

“Vậy …” Khương Hồi do dự bất an mở miệng hỏi: “Vậy những nô lệ khai khiếu đó, sẽ ra làm sao?”

“Nô lệ khai khiếu, có khí lực cường tráng hơn.” Kỳ Hoàn dừng lại, cười tự giễu một tiếng, “Có thể đương trâu làm ngựa càng tốt hơn, bọn họ sẽ nhận được nô dịch gấp bội, bởi vậy bọn họ muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy.”

Trong lòng Khương Hồi trĩu nặng, giống như có một tảng đá lớn đè lên. Ánh mắt nàng ở thân trên khỏa thân của Kỳ Hoàn băn khoăn, nhìn thấy rất nhiều vết sẹo mờ nhạt.

Sau khi hắn tám tuổi khai khiếu, có thể hít vào thở ra linh khí, vết thương dễ dàng lành lại cũng không dễ để lại sẹo, bởi vậy vết sẹo trên người này, tám chín phần đều là trước tám tuổi để lại.

Tám chín tuổi, đã nhận được đánh đập nhiều như vậy sao?

Ánh mắt của nàng rơi xuống bên cổ Kỳ Hoàn, ở đó có một vết roi màu đỏ, khác với những vết thương khác, vết roi ở đây khôi phục chậm hơn chút, bởi vì đó là do roi Lang ngọc để lại, mà roi Lang ngọc là pháp khí, mang đến đau đớn càng sâu.

Lúc đó Khương Hồi là tâm tồn giết hắn, khi ra tay dùng hết toàn lực, nếu không phải hắn thể chất đặc thù, người bình thường sợ rằng đã bị thương nặng.

Khương Hồi vốn nên thống hận Kỳ Hoàn, nhưng nghe hắn nói những lời đó, trong chốc lát không sinh ra hận ý, trong lòng trống rỗng, có chút hoang mang, cũng có chút thất thố.

Đợi nàng hồi phục tinh thần, mới phát hiện mình đã thấm lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết roi bên cổ hắn.

Trái tim Khương Hồi đập mạnh một nhịp, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt dò xét của Kỳ Hoàn.

Ngay sau đó cả hai ngoảnh mặt đi.

Khương Hồi giống như bỏng tay mà thu hồi về, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngươi cầm thuốc cũng thoa chút lên vết thương bên cổ.”

Kỳ Hoàn lần nữa nhận lấy thuốc mỡ.

Thực ra lúc nãy nàng bất tri bất giác đã thoa thuốc mỡ lên vết roi một lượt rồi, mà hắn cũng sớm đã không còn cảm thấy đau nhức, chỉ có chút cảm giác tê dại ngứa ngáy từ bên cổ lan dài đến trái tim, Khương Hồi ngơ ngẩn nhìn mặt trăng phản chiếu trên sông, cảm thấy mình nghĩ hiểu một số chuyện.

Hóa ra Kỳ Hoàn là bởi vì nguyên nhân này, nên cứ luôn che giấu thân phận dị sĩ của mình. Từ lúc bắt đầu, là vì có hại vô ích, mà sau này, thân ở địa vị cao, hắn đã không cần tự mình ra tay cũng có rất nhiều người vì hắn bán mạng, dị sĩ nhất phẩm đó, chính là át chủ bài của hắn.

Nhưng mà hôm nay hắn lại bày ra thực lực bản thân ….

Là bởi vì hắn biết, Cao Tương Vương và các quý tộc khác không giống nhau, Liệt Phong Doanh là nơi duy nhất trên đời không phân quý tiện – Hắn muốn gia nhập Liệt Phong Doanh!

Kiếp trước, nàng không từ trong tay Tô Diệu Nghi đưa hắn về, Tô Diệu Nghi đem hắn bán cho Diêu gia. Lần này, hắn có lựa chọn càng tốt hơn, có thể sự tình thật sự sẽ không giống nhau. Nếu như có thể gia nhập Liệt Phong Doanh, Kỳ Hoàn có thể có được tiền đồ sáng lạn, phụ thân có thể có được một trợ lực, vậy đối Kỳ Hoàn, đối phụ thân mà nói đều là chuyện tốt.

Khương Hồi trong lòng có quyết định, quay đầu lại nhìn Kỳ Hoàn, nhìn chăm chú vào mắt hắn nghiêm túc nói: “Những ngày này, ngươi ở bên người ta trước, tuy rằng thân phận nô lệ, nhưng ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ta cần làm một số chuyện, cần ngươi giúp đỡ.”

Kỳ Hoàn giật mình, nhưng vẫn gật đầu.

Khương Hồi lại nói: “Nếu như biểu hiện của ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta cam đoan, sẽ cho ngươi một thân phận tốt hơn, một phần tiền đồ tốt hơn.”

Kỳ Hoàn ngạc nhiên, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một chút hồng nhạt, hơi mở miệng, lại không có can đảm để hỏi.

— Thân phận tốt hơn trong miệng quận chúa là …

Trong đầu Kỳ Hoàn lướt qua vẻ mặt chắc chắn của Túc Du, còn có ăn nói mạnh mẽ.

– Quận chúa sợ rằng muốn để ngươi làm nam sủng.

Thực sự như trong lời Túc Du …

Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, nhịp tim có chút phức tạp, không biết nên nặng, hay nên nhẹ.

Còn có cái câu hỏi – Quận chúa nói khiến nàng hài lòng, rốt cuộc là chỉ cái gì?

______________________________________

(Hạ)

Phủ Cao Tương Vương ba năm sau.

Kỳ Hoàn mới từ phủ Thái Tể trở về, quan bào chưa cởi, trực tiếp đến gặp Khương Hồi.

Túc Du nhìn thấy Kỳ Hoàn, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Tư Khanh.”

“Vương cơ hôm nay thế nào?” Kỳ Hoàn hỏi.

“Vương cơ hôm nay dùng bữa như bình thường, nhưng mà phần lớn thời gian đều ngủ, chỉ là ….” Túc Du vô cùng lo lắng nói, “Lúc gần tối, nàng đột nhiên nói nhảm, nói có rất nhiều yêu quái, còn có ác quỷ đuổi giết nàng. Sợ không phải mộng yểm …”

Kỳ Hoàn nghe vậy, vội vàng khẽ đẩy cửa đi vào.

Chăn trên giường phồng lên cao một chút, Khương Hồi cuộn tròn cơ thể ngủ say. Hắn nhẹ nhàng bước tới, đi đến đầu giường kiểm tra.

Cả người Khương Hồi quấn trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trong giấc ngủ đều cau mày, thái dương ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng đỏ bừng không bình thường.

Kỳ Hoàn duỗi tay kiểm tra, thì biết nàng phát sốt. Hắn đứng dậy đi lấy một viên thuốc ở trong tủ bên cạnh, trở lại bên giường, tay trái vuốt nhẹ khuôn mặt nóng bừng của nàng, thấp giọng gọi: “Khương Hồi, Khương Hồi?”

Khương Hồi hô hấp dồn dập, mơ màng mở mắt ra, dùng mũi nhẹ hừm hai tiếng.

“Nàng bệnh rồi, nào, mở miệng, uống viên thuốc này.” giọng Kỳ Hoàn nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành tiểu cô nương, tay phải cầm Thanh linh đan đặt ở trên môi nàng.

Môi nàng so với cánh hoa đỏ hơn ba phần, lại mím chặt, Kỳ Hoàn bất đắc dĩ chỉ có thể bóp hai má nàng, cưỡng bách nàng mở miệng. Hơi thở nóng hổi phả vào đầu ngón tay hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng một chút, thầm thở dài.

Thương tổn Nhiếp hồn cổ so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút.

Hắn lật chăn, cởi cổ áo nàng ra, như cũ giúp nàng vận khí liệu thương.

Thanh linh đan ở trong miệng Khương Hồi tan ra, một cổ mát lạnh xua đi khô nóng, khiến tinh thần nàng khôi phục vài phần rõ ràng. Khẽ mở mắt ra, thì nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Hoàn.

“Ngươi trở về rồi ….” giọng nói bệnh nhân như thì thầm, vừa khàn vừa mềm mại, lại giống tiểu nương tử đang đợi phu quân trở về.

Kỳ Hoàn lòng mềm, ấm áp nói: “Bận việc nán lại, về hơi muộn, hiện tại giúp nàng liệu thương.”

Khương Hồi ừm một tiếng, nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ – Phu quân này khá hiền huệ dịu dàng.

Thân thể Khương Hồi chung quy là người bình thường, đao thương cộng thêm Nhiếp hồn cổ hấp thu một phần tinh huyết, nàng suy yếu đến khó mà vực dậy tinh thần, nếu không phải Kỳ Hoàn một ngày mấy lần giúp nàng vận khí, đoán chừng sớm đã mất sự sống rồi.

Linh khí nhập thể, thể xác và tinh thần nàng cũng thả lỏng xuống, không lâu sau lại chìm vào mê man.

Không biết qua bao lâu, nàng bắt đầu nằm mơ, vẫn là giấc mơ đó, cái giấc mơ này dày đặc sương trắng, nàng ở trong sương trắng vô thức đi, mãi đến khi lần nữa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.

“Quả nhiên, đây không phải mơ ….” người đó đi về phía nàng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Khương Hồi dù soi gương, cũng chưa từng từ trên mặt mình nhìn thấy vẻ mặt như vậy.

“Cô là … ta?” Khương Hồi nghi hoặc cau mày, nhìn thấy đối phương đến gần, nàng vô thức giơ tay lên che mặt, sợ nàng ta ra tay véo nàng.

Hành động này khiến người đối diện sửng sốt một cái, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường.

“Ta ba năm trước … ngốc như vậy sao?”

“Cô đang nói gì vậy?” Khương Hồi hoang mang hỏi.

“Ha.” người đó cười nhẹ một tiếng, “Ta là ‘Khương Hồi’, ‘Khương Hồi’ mười chín tuổi.”

Khương Hồi như cũ bối rối không hiểu.

“Khương Hồi” mười chín tuổi chìa tay ra chọc chọc vào ấn đường nàng, “Mà cô, là ‘Khương Hồi’ mười sáu tuổi.”

Khương Hồi như cũ không đáp lại, vẻ mặt người đó càng ngày càng nghiêm trọng lên, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào Nhiếp hồn cổ đem bản thân ta đánh ngốc rồi …” nàng ta lại ngẩng đầu, dùng sức nắm chặt bả vai Khương Hồi, “Tối hôm nay, mắt trái cô có phải nhìn thấy yêu quỷ không?”

Câu nói này cuối cùng thức tỉnh Khương Hồi, nàng nhớ lại lúc gần tối trải qua quỷ dị đó. Nàng rõ ràng nằm cẩn thận trên giường, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến đổi, nàng nhìn thấy mình hình như đang ở trên một con phố tối tăm, xung quanh có rất nhiều yêu ma quỷ quái, thậm chí còn có hai tên ác quỷ đang đuổi theo nàng.

Sau đó, nàng sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Nàng vốn đã suy yếu, nhận kinh hãi, liền bắt đầu phát sốt.

“Lúc đó, cô thông qua mắt trái nhìn thấy, là thời không ta đang ở.” “Khương Hồi” nghiêm túc giải thích, “Ta không biết cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô dường như còn chưa ý thức được, cô đã không còn ở thời không ban đầu rồi.”

“Cô đang nói cái gì vậy?” Khương Hồi lắc đầu, “Ta thật sự nghe không hiểu.”

“Khương Hồi” thở dài thật sâu, kiên nhẫn nói: “Tối hôm qua cô đến Tô phủ uống rượu, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình nằm ở một cái nơi xa lạ, một đao đâm vào ngực, người bị trọng thương, cô không cảm thấy kì quái sao?”

Khương Hồi khó hiểu gật đầu, lại nói: “Kỳ Hoàn nói, tối hôm qua có thích khách, ta là vì hắn mới bị thương.”

“Khương Hồi” lạnh lùng cười một tiếng: “Một kẻ nói dối giỏi, hai câu nói đều không sai, nhưng đánh lừa cô. Có thích khách không sai, nhưng thích khách là do ta an bài, ta là vì hắn mới bị thương không sai, nhưng ta là vì hắn cùng đồng quy vu tận! Ta mang bản thân hiến tế cho Nhiếp hồn cổ, nhưng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, ta không chết, nhưng thần hồn ta lại hoán đổi với cô. Cô mười sáu tuổi, còn ta mười chín tuổi, chúng ta là một người nhưng thời gian không giống nhau, hoán đổi đến thân thể đối phương, cô hiểu không?”

Khương Hồi bởi vì thân thể trọng thương, mà hôn mê cả một ngày, hoàn toàn không ra khỏi phòng, cũng khó mà vực dậy tinh thần suy nghĩ, nhưng lúc này không có thân thể liên lụy, nàng cũng dần dần khôi phục thần trí.

Một lời khó bề tưởng tượng khiến nàng nghĩ lại lúc mới đầu nói chuyện với Kỳ Hoàn, còn có khác thường của Túc Du hôm nay.

Đúng, biến hóa của Túc Du là rõ ràng nhất!

Nàng đột nhiên hồi tưởng lại, vóc dáng Túc Du cao hơn rồi, khuôn mặt cũng thay đổi, vốn dĩ khuôn mặt tròn, làm sao trong một đêm trở nên sắc nhọn?

Với lại nói chuyện cũng trốn trốn tránh tránh, tất cả mọi người đều lộ ra cổ quái.

Kỳ Hoàn cũng xác thực nói qua – Năm nay là Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi chín!

Nhìn vẻ mặt biến hóa của đối phương, “Khương Hồi” biết nàng ta hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.

“Những lời ta sắp nói, cô phải nghe kỹ càng, thời gian của chúng ta không nhiều, ta chỉ có thể nói lần. Năm mười bảy tuổi, Kỳ Hoàn và Thái Tể Tát Ung cấu kết, mưu hại a phụ thông yêu, bắt nhốt a phụ ở Giám Yêu Ti, sau đó lại thủ tiêu ông.”

“Cái gì!” Khương Hồi sắc mặt thay đổi lớn.

“Hơn một năm qua, ta vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách báo thù, nhưng Kỳ Hoàn cường đại xa hơn dự liệu của ta. Hiện tại xảy ra biến cố như vậy, với chúng ta mà nói là chuyện tốt. Ta trở về ba năm trước, có thể nghĩ biện pháp ngăn cản bi kịch xảy ra, lần này, ta tuyệt đối sẽ không để a phụ xảy ra chuyện!”

Khương Hồi nghe thấy tin tức Cao Tương Vương chết, hốc mắt tức khắc đỏ hoe: “Cô nói, Kỳ Hoàn là hung thủ hại chết a phụ?”

“Không sai.”

Khương Hồi nghĩ tới dáng vẻ dịu dàng săn sóc của nam tử đó, không dám tin lắc đầu hỏi: “Vậy hắn vì sao cứu ta?”

“Ta không biết, hắn có thể có mưu đồ lớn hơn.” “Khương Hồi” nghiêm túc nói, “Cô nhớ kỹ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện chuyện chúng ta đổi hồn, dáng vẻ của cô … khó mà ngụy trang thành ta, ở trước mặt Kỳ Hoàn, cô giả vờ bị mất trí nhớ, hắn đối với cô hư tình giả ý, cô tương kế tựu kế, nghĩ biện pháp tìm ra bí mật của hắn và Tát Ung, có lẽ có thể giúp ta tìm được cách lật đổ Tát Ung.”

Khương Hồi không ngờ đến, mình cư nhiên bị kẻ giết cha che giấu, nàng vậy mà thật sự cho rằng hắn là lang quân dịu dàng!

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt đại biến, run giọng nói: “Ta đã viên phòng với hắn rồi!”