Chúc U Đài - Tùy Vũ Nhi An

Chương 34: Phá cục




Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Khi Khương Hồi dùng cấm chú phá giải thiên nhãn, biến cố được dự tính từ trước đã xảy ta.

Nàng lại quay về ba năm trước.

Nhưng luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến nàng bất ngờ, bởi vì nàng nhìn thấy Kỳ Hoàn đang mặc hôn phục.

Giây phút đó nàng ngây ngẩn, cho rằng bản thân quay về không phải là ba năm trước, mà là một ngày trước khi mình và Kỳ Hoàn thành hôn.

“Khương Hồi!”

Một mũi tên bắn thẳng về phía Khương Hồi đang thất thần, Kỳ Hoàn hét lên, một tay đánh bay mũi tên, tay khác kéo nàng ôm vào lòng.

Khương Hồi lập tức hồi thần, nhìn thấy đôi mắt đó, Khương Hồi mới chắc chắn, người trước mắt không phải Kỳ Tư Khanh, mà là Kỳ Hoàn của quá khứ.

Hắn với Tiểu Hồi thành hôn rồi?

Trong đầu Khương Hồi là sương mù dày đặc, nhưng cảnh tượng trước mắt làm nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều. 

Trước kia, phủ Cao Tương Vương người ra kẻ vào đông như trẩy hội, bây giờ đã thành bãi phế tích đổ nát, vô số mảnh lụa đỏ rơi xen kẽ giữa cát bụi và gạch vụn, nhìn vào dường như là máu chảy thành sông.

Mười hai cận vệ và Thần Hỏa Doanh bao vây phủ Cao Tương Vương, mà Cao Tương Vương dẫn đầu mấy chục người của Liệt Phong Doanh thoát ra khỏi vòng vây.

Lúc ấy, Cao Tương Vương đang ở thời kì hoàng kim, dị sĩ siêu nhất phẩmkhông thương không bệnh, mười hai cận vệ muốn ngăn hắn không hề dễ dàng, mà Kỳ Hoàn không hề chịu thua kém Tô Hoài Anh.

Đáng tiếc là, hôm nay mặc dù là đại hôn của Khương Hồi, nhưng địa vị của Liệt Phong Doanh đặc thù, không thể để toàn bộ vào thành, chỉ có một số lão tướng đồng sinh cộng tử cùng Cao Tương Vương hơn mười năm mới được phép vào thành dự tiệc. Những người này muốn xông ra khỏi vương thành dưới sự bao vây tấn công của Thần Hỏa Doanh, khó như lên trời.

Ở góc nhìn của đối phương, Khương Hồi là điểm yếu và thiếu sót lớn nhất của phe cánh Cao Tương Vương, chỉ cần bắt được nàng, là có thể ép Cao Tương Vương và Kỳ Hoàn khuất phục, vì thế ngày càng có nhiều nhân mã và mũi tên coi Khương Hồi là mục tiêu chính.

Khương Hồi và Đoàn Đoàn giúp đỡ lẫn nhau, vốn dĩ vẫn có thể chống đỡ được những đòn tấn công này, nhưng do nàng vừa mới thần thất, suýt chút bị trúng tên, may mà Kỳ Hoàn luôn để mắt đến nàng, mới giúp nàng ngăn mũi tên lại kịp thời.

Mà Khương Hồi lúc này cũng nhìn thấy Đoàn Đoàn hóa thành yêu hổ, nháy mắt đoán ra nguyên nhân — Chắc chắn là thân phận tên Tu Minh của Đoàn Đoàn đã bại lộ, gieo mầm tai họa xuống cho phủ Cao Tương Vương.

Kiếp trước, Tô Hoài Anh đặt bẫy nhốt nuôi yêu quái trong phủ Cao Tương Vương, rồi lấy cái cớ này tống cha cô vào ngục giam, kiếp này vẫn là thủ đoạn giống vậy, nhưng lại không thể hoàn toàn nói là vu oan. 

Khương Hồi biết, bản thân làm tất cả mọi chuyện, thật ra là vì thông yêu. Nhưng mà nàng không hề hối hận.

Kỳ Hoàn với Tô Hoài Anh ở trong cuộc đối đầu, đột nhiên rút lại ý nghĩ với Khương Hồi, Tô Hoài Anh thấy tình hình vậy thì đuổi theo, thanh kiếm khổng lồ chém về phía hai người.

Ánh mắt Kỳ Hoàn lóe sáng, đẩy Khương Hồi ra sau lưng mình, tự vung vũ khí lên chặn lại thanh kiếm lớn của Tô Hoài Anh.

Khương Hồi đứng như trời trồng, đôi mắt tinh tường sắc bén nhìn thẳng vào Tô Hoài Anh, nói lớn: “Tô Hoài Anh, ngươi vội vã giết ta, lẽ nào sợ ta nói ra bằng chứng phạm tội của Tô gia sao? Sự thật thông yêu, ý đồ mưu phản, là Tô gia các người!”

Tô Hoài Anh lộ ra sát ý, lạnh lùng nói: “Cô nói linh tinh gì đó!”

“Diên Cơ ở bên cạnh Diêu Thái, thân phận thật sự là tước yêu, cô ta làm theo lệnh của ngươi, trộm tráo đổi đèn lồng trên đài dạ yến, khiến Đế Diệp và bách quan trúng độc, dẫn yêu vương Tu Úc xâm lược, mà mục đích của ngươi, chính là ám sát bệ hạ, hộ tá thái tử đăng cơ, đồng thời mượn cơ hội này diệt tận gốc những quý tộc có địch ý với Tô gia!”

Giọng nói của Khương Hồi rõ ràng, mà hiện trường tất cả đều là dị sĩ, ngũ cảm nhạy bén, có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ.

Âm mưu này, đến Tô Bá Dịch cũng không biết gì, càng đừng nhắc tới chúng tướng của Thần Hỏa Doanh, còn có mười hai cận vệ bảo vệ Đế Diệp.

Mười hai cận vệ nghe thấy lời này, mặc dù chưa dừng tay, nhưng trong ánh mắt đã hiện ra thần sắc kinh ngạc.

Sắc mặt Tô Hoài Anh âm trầm, vội vàng ép sát, tính giết Khương Hồi diệt khẩu, lại không ngờ Kỳ Hoàn dường như càng chiến đấu càng mạnh, khiến hắn không được như ý.

“Ngươi lệnh Liễu Phương Phi đổi khuôn mặt người cho Diên Cơ, để Diên Cơ hành sự cho ngươi, hai người này bây giờ đều nằm trong tay ta, Tô Hoài Anh, nếu như ngươi không thẹn với lòng, có dám đối chất với bọn họ không!” Thấy Tô Hoài Anh âm trầm, Khương Hồi lập tức lớn tiếng nói, “Các ngươi nhìn thấy rồi đấy, Tô Hoài Anh đã nhận tội! Tô Hoài Anh thông yêu phản tộc, lẽ nào Thần Hỏa Doanh và mười hai cận vệ muốn liều mạng cho loại người này sao? Không sợ tru di cửu tộc sao!”

“Ăn nói hàm hồ!” Tô Hoài Anh trầm giọng gào lên, “Phủ Cao Tương Vương giữ ấu tử của Yêu vương, mọi người đều nhìn thấy, bây giờ cô vu khống, trả đũa lại, là muốn lay động tâm trí ta, đừng để bị cô ta lừa!” 

Mọi người nhìn yêu thú Tu Minh một cái, liền ép sự nghi ngờ với Tô Hoài Anh ở trong lòng xuống.

Thật ra, Tô Hoài Anh thông yêu hay không, đều chỉ là lời từ một phía của Khương Hồi, mà sự tồn tại của Tu Minh, lại là người thật việc thật có thể nhìn thấy.

Khương Hồi cười một tiếng: “Người phủ Cao Tương Vương thu giữ, chỉ là một con yêu thú nhỏ chưa trưởng thành, Tu Úc mà Tô gia trộm giấu kia, thì giải thích thế nào!”

Tô Hoài Anh nghe vậy kinh hoảng.

Khương Hồi nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía con mèo trắng phía bên ngoài đám người.

Nó giương đôi mắt màu xám tro lên, yên lặng nằm bên cạnh người Tô Diệu Nghi, hờ hững nhìn trận chiến sinh tử giữa hai phe Nhân tộc, dường như tất cả đều không liên quan đến mình.

Khi Tu Minh bại lộ, hắn đã từng nghĩ sẽ hiện thân cứu người, nhưng đã ngay lập tức dập tắt suy nghĩ này.

Bởi vì một khi hiện thân, cục diện của hai phe Nhân tộc này sẽ chuyển biến thành bao vây tấn công hắn. 

Vì thế hắn không hiện thân, cũng không rời đi, chỉ chờ đợi cơ hội, đợi cho hai bên cùng bị thiệt hại, hắn sẽ lựa thời cơ đưa Tu Minh đi.

Dù sao thân thể của Tu Minh mạnh mẽ, trừ mấy vị dị sĩ thượng phẩm tự xuống tay giết nó, nếu không những binh lính là phàm nhân kia không thể nào làm nó bị thương.

— Đứa con bất hiếu này nhận đối thủ làm chủ nhân, ăn chút đau khổ da thịt cũng đáng đời.

Mà Tô Diệu Nghi được Tô Hoài Anh hạ lệnh rời khỏi phủ Cao Tương Vương, nàng lại cố chấp không chịu rời đi. Mấy tên thân binh không dám ra tay nặng làm nàng bị thương, chỉ đành ở đằng xa ngăn nàng ở bên ngoài vùng chiến, tránh bị ảnh hưởng.

Lúc này, Tô Diệu Nghi nghe thấy lời Khương Hồi, lại theo ánh mắt của nàng nhìn đến con mèo trắng nằm trên người mình, trong đầu lập tức trống rỗng.

Mèo trắng không động đậy, hình như không nghe hiểu lời con người nói.

Khương Hồi nhặt cung tên ở dưới đất lên, giương cung bắn về phía nó.

Mèo trắng nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi mũi tên đó, nó đứng ở bệ tường, ánh mắt coi thường nhìn Khương Hồi.

“Tô Hoài Anh, gương chiếu yêu ở trong tay ngươi, đó có phải Tu Úc hay không, ngươi soi một cái là biết.” Khương Hồi khiêu khích nhìn về phía Tô Hoài Anh, “Ngươi dám không!”

Tô Hoài Anh không động thủ, nhưng trong mười hai cận vệ đã có người ra tay với con mèo trắng đó rồi.

Dị sĩ thượng phẩm ra tay, bắt con mèo trắng dễ như trở bàn tay, mà khi mèo trắng trốn khỏi bàn tay đó, không cần kính chiều yêu, cũng đã chứng minh một chuyện.

— Đây không phải là một con mèo bình thường.

Chỗ này gần như đã tập trung hơn nửa dị sĩ thượng phẩm của Ngọc Kinh, Tu Úc biết mình bị bại lộ thân phận, không thể yên lặng rời đi.

Nó nhẹ nhàng đáp đất, khí tức ngay lập tức thay đổi, tứ chi hóa thành hai chân và cánh tay thon dài. tai mèo ẩn vào mái tóc đen dày, hóa thành một nam tử anh tú tuấn mỹ.

Tô Diệu Nghi ngơ ngác nhìn diện mạo của người đó, màu máu xộc lên làm mặt mày đỏ gay, nhưng ngay lập tức dịu đi, chỉ còn một mặt trắng bệch.

— Nàng từng nghĩ hắn là yêu, lại không tài nào ngờ được rằng, hắn chính là Tu Úc.

— Nàng ngày ngày giãi bày tình cảm với “Tiên quân” cho mèo trắng, thì ra hắn đều nghe thấy cả.

— Hắn ẩn náu ở bên cạnh mình, có phải có ý đồ……

— Lẽ nào a huynh thật sự cấu kết với Yêu vương, thông yêu phản tộc……

“Là ngươi……” Nàng thất thần lẩm bẩm nói, không dám tin che miệng, trong mắt nổi lên sương mù.

Tu Úc liếc nhìn nàng một cái, nhưng không nhiều lời.

Hôm nay, cục diện này đối với hắn mà nói là hung hiểm vô cùng, nếu như hắn chết ở đây…… Vẫn là đừng để kẻ khác biết mối quan hệ của nàng với hắn.

Yêu lực mạnh mẽ, con ngươi màu xám tro, đây chính là thân tướng tốt nhất của hắn. Giờ đây Tu Úc không có bất cứ thứ gì che đậy. mà người từng đấu với hắn trên đài dạ yến cũng sẽ không nhận nhầm khí tức trắng trợn không chút kiêng dè này.

Mười hai cận vệ lưỡng lự dừng tay lại.

Một bên là Cao Tương Vương, một bên là Yêu vương Tu Úc, bọn họ nhất thời không biết, rốt cuộc nên đối phó ai trước.

Sắc mặt Tô Hoài Anh tái nhợt nhìn cảnh này, lồng ngực phập phồng kịch liệt, khuấy động sự phẫn nộ cùng nghi hoặc.

— Con mèo trắng này thế mà là Tu Úc!

— Hắn thế mà trốn ở bên người Diệu Diệu!

Hắn đột nhiên hiểu được nỗi oan ức khó giãi bày của Cao Tương Vương.

Chuyện về Diên Cơ là thật, nhưng chuyện cấu kết với Tu Úc là giả, mà bây giờ không còn ai tin hắn nữa.

Mười hai cận vệ lập tức bỏ qua cho Cao Tương Vương, chuyển hướng bao vây tấn công Tu Úc và cha con Tô Hoài Anh.

Cao Tương Vương thấy mọi chuyện chuyển biến như vậy, vẫn chưa hồi thần lại được ngay, nhưng thói quen nhiều năm nay khiến ông không cần suy nghĩ đã cầm vũ khí nhằm về phía Tu Úc.

Tu Úc miễn cưỡng chặn một đòn của Cao Tương Vương. Đài dạ yến bị thương một lần, khi cứu Tô Diệu Nghi lại bị thương lần nữa, hắn bây giờ mặc dù đã hồi phục được tám phần, nhưng so với Cao Tương Vương, vẫn khó nhọc mười phần.

Linh lực bá đạo như một con sóng lớn, khiến hắn hít thở khó khăn, khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệnh, ngã quỳ trên đất, mắt thấy lưỡi đao sắc bén sắp chém đứt đầu, Tu Úc thầm nghĩ, hôm nay chỉ sợ khó có may mắn……

Chỉ là đáng tiếc, không có cơ hội nói lời tạm biệt hẳn hoi với Diệu Diệu……

Nhưng đau đớn như trong dự tính không xuất hiện, bóng dáng một người đứng chắn trước Cao Tương Vương.

“A phụ, đứng giết hắn!”

Không ai ngờ đến, Khương Hồi sẽ ngăn cản Cao Tương Vương.

Cao Tương Vương vội vàng thu sức mạnh lại, tránh làm Khương Hồi bị thương.

“Vì sao?” Cao Tương Vương không hiểu.

Khương Hồi nhìn Tu Úc một cái — Trong lòng nàng, Tu Úc đã chết một lần rồi, hắn cũng đã cứu nàng một lần.

Có lẽ trong lòng nàng cũng đồng tình với Tu Úc, bọn họ cùng phải chịu nỗi đau mất cha, vì báo thù mà bất chấp tất cả.

Tu Úc hỏi, muốn báo thù giết cha, hắn có làm gì sai.

Phụ mẫu chết thảm, ấu đệ mất tích, hắn lặn lội ngàn dặm, đến vương đô của Nhân tộc, nhiều lần dấn thân vào hiểm nguy.

Từng giết người, từng cứu người.

Trong lòng yêu thú này đây, không có quá nhiều đúng sai, chỉ có tình thù thẳng thắn đơn giản nhất.

“Tu Úc, mối thù của ngươi và ta, ngày khác luận bàn, hôm nay tha cho ngươi một con đường sống, đổi lại ngươi giúp ta một chuyện, có nguyện ý không?” Khương Hồi hỏi.

Đôi mày anh tuấn của Tu Úc cau lại, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, có hơi không đoán được suy nghĩ trong lòng Khương Hồi.

“Cô muốn ta làm gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Khương Hồi cười nói: “Yên tâm, đối với ngươi mà nói, là chuyện tốt.”

Lúc này, cha con Tô Hoài Anh đã rơi vào vòng vây của mười hai cận vệ.

Hầu hết người của Thần Hỏa Doanh đều là thân binh hai cha con này tự tay đề bạt, vì thế nghi ngờ qua đi, vẫn lựa chọn tận hiến cho cha con Tô gia. Điều này Khương Hồi không hề kinh ngạc, bởi vì vào trận chiến ba năm sau, Thần Hỏa Doanh cũng lựa chọn gia nhập đội quân lật đổ Vũ triều.

Khương Hồi cười lớn nói với Tô Hoài Anh đang nhếch nhác: “Tô Hoài Anh, mười hai cận vệ đã định sẵn sẽ báo chuyện ngươi thông yêu phản tộc lên Đế Diệp, cửu tộc Tô gia chỉ sợ phải xóa tên khỏi Ngọc Kinh rồi.”

Khí tức Tô Hoài Anh dao động, oán hận và phẫn nộ nhìn Khương Hồi, nghiến chặt răng, từng câu từng chữ hét tên nàng: “Khương! Hồi!”

Hắn đã từng rung động vì nàng……

Nếu như không phải vì bảo vệ Tô gia, hắn cũng không muốn động thủ với Cao Tương Vương, mà ngay khi phụng chỉ bắt giữ Cao Tương Vương, hắn vẫn còn mấy phần tâm ý muốn bảo vệ nàng.

Mà nàng đối với hắn vẫn tàn nhẫn vô tình như vậy. 

Khương Hồi mỉm cười nhìn Tô Hoài Anh: “Tô Hoài Anh, ta có thể cứu ngươi, cũng chỉ có ta có thể cứu được ngươi.”

Tô Hoài Anh nghe vậy thì kinh ngạc.

“Giống với Tu Úc, đồng ý giúp ta làm một việc.” Khương Hồi nói.

Tô Hoài Anh vừa đánh vừa lùi, hỏi một câu hỏi giống hệt: “Việc gì?”

“Vũ triều đã không còn là nơi đặt chân của ngươi nữa rồi, ngươi muốn đổi nơi lưu vong……” Khương Hồi ngừng lại một chút, con ngươi xinh đẹp lóe lên ánh sáng của kim loại tôi qua lửa nóng, rực rỡ chói mắt, ý cười sắc bén, “……Hay là đổi vùng trời xanh trên đầu?”

Lời này vừa ra, không chỉ Tô Hoài Anh, đến mười hai cận vệ cũng kinh ngạc.

Chỉ có Kỳ Hoàn, đôi con ngươi u ám phản chiếu dung mạo minh diễm lay động lòng người của Khương Hồi, chảy trong đó đều là ái tình và nhung nhớ.

— Nàng quay lại rồi, phải không?

Tô Hoài Anh chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, máu nóng dâng trào trong lồng ngực, đáp án đó gần như bật thốt ra.

Khương Hồi nhìn thấy ánh sáng sắc bén trong mắt hắn, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía phụ thân của mình.

“A phụ, ngôi nhà nay đã sụp đổ rồi, người có nguyện ý cùng con dựng một ngôi nhà khác cao hơn không?”

Cao Tương Vương mở to mắt nhìn nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất của mình, khắc sau, nở một nụ cười của người cha hiền.

“Cha nghe Hồi Hồi hết.”

Khương Hồi cười rạng rỡ: “Vậy hãy chịu hàng mười hai cận về trước, rồi giết vào vương cung.”

Sắc mặt mười hai cận vệ lập tức thay đổi: “Các ngươi dám mưu đồ phản quốc!”

Khương Hồi lắc đầu, sửa lại: “Không, chúng ta là lập lại trật tự.”

Điều này đối với phủ Cao Tương Vương mà nói, định sẵn là kết cục phải chết, trên chiến trường dị sĩ thượng phẩm này, kẻ thay đổi cục diện lại chính là một nữ tử phàm nhân yếu ớt.

Trong vài ba câu, đẩy kẻ thù truyền kiếp của mình vào tuyệt cảnh, rồi lại kéo họ lên từ bờ vực thẳm, trở thành chiến hữu của mình.

Nàng không những không muốn trốn chạy, mà còn muốn giết vào vương cung, thay đổi trời đất.

Nếu như ở quá khứ, Khương Hồi vẫn còn chậm rãi mưu tính, nhưng ở giây phút nhìn thấy tâm ma xuất hiện ấy, nàng biết mình không thể đợi nữa rồi.

Người nàng phải cứu không chỉ là cha mình, mà còn vô số phàm nhân đang chìm trong đêm tối.

Ngọn lửa của Chúc U, tự mình thắp sáng nhân gian.

Có Cao Tương Vương, Kỳ Hoàn, Tô Hoài Anh, Tu Úc nhiều người hợp lực lại, mười hai cận vệ không chống đỡ được bao lâu đã ngã xuống, huyệt đạo bị phong ấn hoàn toàn, giam giữ ở phủ Cao Tương Vương.

Mà cùng lúc này, sương đen bên dưới Quan Tinh Đài đã lan ra xung quanh.

Khương Hồi nhìn sương đen bao phủ không trung, sắc mặt khẽ biến: “Tâm ma đã xuất thế……”

Cao Tương Vương tất nhiên có thể cảm nhận được làm khói đen này không bình thường, thần sắc nghiêm trọng hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Đế Diệp thay đổi trận nhãn của đại trận hộ quốc, hút sức mạnh thờ cúng để nuôi tâm ma bên trong nó.” Khương Hồi trầm giọng nói, “Chắc chắn hắn biết mười hai cận vệ sẽ thất bại, trong sự sợ hãi đã giải phóng tâm ma ra trước.”

Cao Tương Vương nhìn Khương Hồi thật kỹ, ông không hỏi nàng vì sao biết nhiều như vậy, nhưng lại chọn hoàn toàn tin tưởng nữ nhi của mình.

“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Cao Tương Vương hỏi.

“Những ma khí này ăn mòn ý chí của con người, biến người ta hóa thành con rối của tâm ma, rất nhiều cao thủ trong cung đã thất thủ, chỉ có những người có ý chí mạnh mẽ mới miễn cưỡng tránh được.” Khương Hồi nói, “A phụ lập tức phái binh lính ra khỏi thành điều tất cả tướng sĩ của Liệt Phong Doanh về, Tô Hoài Anh dẫn dắt Thần Hỏa Doanh, a phụ dắt Liệt Phong Doanh, Cảnh Chiêu dẫn binh lính Cảnh Quốc, chia làm ba tấn công vào vương cung……”

Khương Hồi nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên ngây ra.

“Cái gì binh lính Cảnh quốc?” Cao Tương Vương nghi hoặc hỏi.

Ánh mắt Kỳ Hoàn thâm sâu nhìn Khương Hồi.

Khương Hồi tỉnh táo lại, ý niệm cổ quái mới xoẹt qua trong đầu ban nãy cũng theo đó tan đi, nàng nhìn về phía Kỳ Hoàn hỏi: “Những cấp dưới ngày trước của Cảnh Chiêu, chắc đã sắp xếp xong rồi chứ.”

Kì Hoàn cười nhẹ gật đầu.

“Vậy thì động thủ đi.” Khương Hồi nhìn về phía vương cung, “Thiên nhãn, ở bên dưới Quan Tinh Đài.” 

Khương Hồi nói đặng, lại đưa tay vuốt ve yêu thú Tu Minh bên cạnh mình.

“Đoàn Đoàn, ngươi phải bảo vệ Diệu Nghi.”

Tô Diệu Nghi lúc này đột nhiên nghe thấy tên mình, kinh ngạc hồi thần, ngây ngốc nhìn Khương Hồi.

Nàng đứng trong đám người, rõ ràng là người nhỏ bé yếu đuối nhất, lại chỉ huy hết thảy, chỉ đạo trận đại chiến thay trời đổi đất này. Mà vào lúc này, nàng vẫn chú ý đến cô.

Trong mắt Tô Diệu Nghi ngập nước mắt, cô nương mười sáu tuổi là nàng, vẫn chỉ là tiểu cô nương được nuôi nấng trong khuê phòng, tâm trạng vui vẻ đến tiễn người bạn tốt nhất xuất giá, lại không ngờ chỉ trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi. 

Khương Hồi đi về phía Tô Diệu Nghi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Diệu Nghi, cô phải bảo vệ mình thật tốt. Ta đồng ý với cô, cũng sẽ bảo vệ a huynh cô.”

Tô Hoài Anh của kiếp trước, đã trả giá cho tất cả những việc sai trái mà hắn làm.

Tô Hoài Anh của kiếp này……

Nếu hắn đã là huynh trưởng mà Diệu Diệu kính yêu nhất, vậy thì nàng nguyện ý cho hắn cơ hội cuối cùng.

Tô Hoài Anh ở trên ngựa nghe thấy lời này, trong lòng khẽ động, cúi đầu nhìn Khương Hồi.

Ánh lửa chiếu lên sườn mặt thanh tú xinh đẹp, xoa mềm góc cạnh sắc nét của nàng, cũng làm nàng trông càng thêm thần bí.

Hắn luôn không hiểu được tâm tư của nàng, nhưng càng suy nghĩ, càng không tự chủ được bị nàng thu hút.

Tô Hoài Anh không phủ định chuyện mình thích Khương Hồi, nhưng so với cái đó, còn có nhiều thứ đáng để hắn chú ý hơn, đánh đổi tất cả mọi thứ vì chúng, bao gồm cả bản thân hắn.

Đây cũng chính là lòng tin và ma chướng của Tô Hoài Anh.

Khương Hồi quay người ngồi lên ngựa Tuyết Vân, hồng y bạch mã, như mặt trên nhô lên trong biển đêm, như đóa hồng mai nở rộ trên núi tuyết, xinh đẹp mà kiêu hãnh, làm người ta say đắm, lại không thể nhìn thẳng.

Kỳ Hoàn cùng nàng kề vai sát cánh, rong ruổi trong gió đêm, hắn quay mặt lại nhìn Khương Hồi, ngọn lửa nhảy múa trong đôi mắt đen láy là thân ảnh của nàng.

Nàng không phải vầng trăng sáng, mà là mặt trời nóng bỏng, có thể đẩy lùi bóng tối, cũng có thể sưởi ấm chúng sinh.

Khi đại quân đuổi giết đến của cung, thủ vệ vương cung đã biến thành ma.

Ba người Cao Tương Vương, Kỳ Hoàn, Tu Úc mặc dù dẫn dắt Liệt Phong Doanh chỉ có mười mấy người, nhưng hầu như sức chiến đấu của ai cũng đều ở thời kì đỉnh cao, mà những ma binh canh giữ các nơi ở cổng cung đã bị đội quân khác khống chế, không thể đuổi đến đây để chi viện, vì thế dù nhân số cùng địa thế có bất lợi, mấy người vẫn không do dự phá hỏng cửa cung.

Vào lúc xông vào vương cung ấy, Cao Tương Vương đột nhiên kìm lại tuấn mã, quay người đâm một phát vào bầu trời đêm.

Sức mạnh hung hãn, bá đạo dường như xé nát màn đêm, mà bóng người ẩn núp trong bóng tối cũng theo đó xuất hiện.

Sắc mặt Khương Hồi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Từ Thứ!” 

Cao Tương Vương cũng cả kinh, cho đến lúc này ông mới biết Từ Thứ đã trốn trong bóng tối thâm nhập vào Ngọc Kinh, nhưng nghe ngữ khí của Khương Hồi, dường như không bất ngờ, thứ có chỉ là sự phẫn nộ.

Từ Thứ thoát khỏi nguy hiểm tránh đi một đòn của Cao Tương Vương, đáp trên mái hiên, gió đêm thổi y phục hắn tung bay, tiêu sái như tiên giáng trần.

“Sao ngươi lại ở đây?” Cao Tương Vương cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Thứ.

Từ Thứ người này, tài hoa hơn người, tâm cơ thâm trầm, Cao Tương Vương trước giờ không nhìn thấy nổi người này, vì thế mặc dù kính phục tài năng của hắn, nhưng trước sau vẫn không tỏ lòng mình. 

Từ Thứ mỉm cười nhìn mọi người: “Vương thành sinh biến, tất nhiên ta phải đến nhìn chứ, ta không có ác ý, vương gia cứ yên tâm.”

Từ Thứ dùng nụ cười che đậy sự kinh ngạc của mình. Cao Tương Vương sắc bén, hắn không có tự tin có thể giấu diếm qua mắt ông. Nhưng vì sao ánh mắt Khương Hồi nhìn hắn cũng mang theo địch ý và cảnh giác?

Từ Thứ không biết bản thân lộ ra sơ hở chỗ nào, làm cho Khương Hồi nghi ngờ hắn.

Hơn nữa, từ trước tới giờ nàng không trực tiếp gọi tên húy của hắn, đều mang theo kính ý gọi hắn một tiếng “tiên sinh”.

Khương Hồi nhìn thẳng vào Từ Thứ, trong ánh mắt của nàng không còn là thần bí nữa, nàng cũng không còn ý cung kính nữa.

“A phụ, kẻ tấn công con trên núi Đăng Dương ngày đó, chính là Từ Thứ.” Khương Hồi lạnh lùng vạch trần bộ mặt thật của Từ Thứ, “Thân phận thật sự của hắn, là trưởng tử của Quốc quân nước Đông Di, thế tử Yến Huân của Đông Di bây giờ, chính là đệ đệ cùng mẹ với hắn.”

Nụ cười của Từ Thứ dừng trên môi, đôi mắt yêu dị lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lời của Khương Hồi còn chưa nói xong: “Hắn cũng là chuyển thế của Minh Chân Vu thánh, đôi mắt của hắn là mắt của Minh Chân, có thể nhìn trước được cát, hung, tìm lợi tránh hại.”

Từ Thứ đột nhiên có cảm giác hốt hoảng như đang nằm mơ, cứ như y phục của mình bị cởi ra từng lớp từng lớp một.

Từ Thứ từ trước đến nay luôn tự nhận mình thần bí, bây giờ lại cảm thấy Khương Hồi còn thần bí hơn.

Câu trước nối tiếp câu sau, như từng tiếng sấm đánh xuống, không chỉ Từ Thứ, tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ, nhất thời không tiếp nhận được tin tức phức tạp này.

Cao Tương Vương cau mày, đầu óc mờ mịt, nhưng ông ta hiểu rõ một chuyện chính là — Từ Thứ từng hại Khương Hồi.

Đây là tội lỗi không thể tha thứ.

Tên này đáng bị giết!

Cao Tương Vương giận dữ gào lên, nhảy lên tấn công Từ Thứ.

Cho dù Từ Thứ là cao thủ có tiếng đứng đầu thiên hạ, nhưng đối mặt với sự xuất hiện của Cao Tương Vương nhất phẩm, căn bản không thể thắng trong trường hợp một đấu một được.

Muốn sống tiếp, là chuyện không dễ.

Khương Hồi nhìn thấy Từ Thứ thảm hại kháng cự lửa giận của Cao Tương Vương, bình thản nói: “Từ Thứ, mục đích của ngươi, là lật đổ chính quyền Vũ triều, điểm này, chúng ta mưu tính giống nhau, mọi thứ trong quá khứ của ngươi, ta có thể không nhắc lại. Bây giờ kẻ thù ngay trước mắt, ta cần ngươi giúp ta một tay, ta tin ngươi có thể phân biệt phải trái đúng sai.”

Lòng Từ Thứ khẽ động, khóe mắt liếc nhìn đôi mắt sáng như sao của Khương Hồi.

“Kẻ địch thế nào?” Từ Thứ hỏi.

Khương Đồng chỉ vào khói đen đang lan ra trên trời: “Ban nãy ngươi cũng thấy đấy, những đám khói đen này sẽ bào mòn thần trí của con người, khiến con người phát điên, biến thành vũ khí giết người không có tri giác. Ngọc Kinh là trung tâm của bát hoang, nếu như sức mạnh này không được ngăn lại, sợ rằng cả bát hoang đều bị hủy diệt.

Từ Thứ biết những gì Khương Hồi nói là đúng, thân mình có sức mạnh của Minh Chân, hắn có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn người khác. Cỗ sức mạnh này có mấy phần tương đồng với sức mạnh của Minh Chân lưu chuyển trong mắt hắn, dường như là từ một nguồn, cũng bởi vì như vậy, hắn mới hoài nghi là Động Huyền Vu thánh làm ra.

Nhưng Khương Hồi cớ gì cũng biết nhiều như vậy?

Trong lòng Từ Thứ tràn đầy nghi ngờ, hỏi: “Ngươi biết đối phó với sức mạnh này như thế nào?”

Khương Hồi gật đầu, vẻ tự tin và quyết đoán: “Ta biết.”

Ánh mắt Từ Thứ khẽ động, cười khổ một cái: “Ta gần như không có lựa chọn khác.”

Khương Hồi cũng cười: “Ít nhất ngươi ở giữa sống và chết, đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

Cao Tương Vương nghe thấy hai người nói chuyện, hiểu ý của Khương hồi, bèn dừng không truy sát Từ Thứ nữa.

Từ Thứ dần bình tĩnh lại qua đợt tấn công như phong ba bão táp, không khỏi cảm thấy may mắn khi sống soi sau trận chiến.

— Khương Thịnh thật sự quá khó giết.

Từ Thứ lần nữa cảm thán từ tận đáy lòng.

Khương Hồi lấy bình nước từ trên ngựa xuống, dốc sạch nước bên trong, rồi ném về phía Từ Thứ.

Từ Thứ kinh ngạc nhìn Khương Hồi.

“Mượn tiên sinh chút máu để dùng.” Khương Hồi cười mỉm nói.

Sắc mặt Từ Thứ lập tức trầm xuống, hắn đột nhiên cảm thấy hai chữ “tiên sinh” này có chút chói tai.

“Nếu như để a phụ ta động tay, ngươi có thể sẽ mất nhiều máu hơn đấy.” Khương Hồi vừa an ủi vừa đe dọa, cười nói, “Tiên sinh thông minh hơn người, lần này chắc cũng đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

Từ Thứ cười lạnh một tiếng, đưa tay rạch cánh tay, máu như có ý thức, hóa thành dòng chảy nhỏ chảy vào miệng bình, quả nhiên không rơi giọt nào.

— Thì ra đây chính là “giúp đỡ một tay” mà nàng ta nói.

Từ Thứ ngược lại không để ý cơn đau trên da thịt, một bình máu tuy có tổn hại, nhưng không nghiêm trọng.

Chỉ là tâm tình hắn khó tránh khỏi có chút rối rắm — Bao nhiêu năm hắn chưa chịu ủy khuất thế này rồi?

Hơn nữa……

Hắn đột nhiên nghĩ ra, lần trước Khương Hồi cũng tìm Yến Huân “mượn” một bát máu.

Con quỷ hút máu này, tóm hết hai huynh đệ hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Từ Thứ lạnh lùng, ném bình máu lại cho Khương Hồi.

Khương Hồi mỉm cười tiếp lấy.

— Cảm giác có a phụ bảo vệ thật tốt……

— Cứ để nàng thảnh thơi, được sủng mà kiêu lần cuối đi.

—Lần này phá hỏng thiên nhãn, nàng không định dùng máu của chính mình, bởi vì nàng phải hoàn thành hết mọi việc, rồi tạm biệt thế giới này, tạm biệt Tiểu Hồi.

— Để lại kết cục tốt nhất cho bản thân trong quá khứ, a phụ vẫn sẽ có nữ nhi làm ông ấy tự hào, Kỳ Hoàn sẽ có thê tử mà hắn yêu sâu đậm…

—Nàng có thể không còn lo lắng quay về thế giới của mình……

Khương Hồi nhắm mắt giấu đi nỗi buồn, lại không thể lơ là nỗi chua xót trong lòng.

Dưới Quan Tinh Đài, tâm ma được như ý nguyện nuốt chửng linh hồn của Đế Diệp. 

Nhưng có quá nhiều biến cố ngoài ý muốn xảy ra.

Đế Diệp vốn cho rằng, Khương Thịnh một mình ở trong thành, tứ cố vô thân, có mười hai cận vệ cùng Thần Hỏa Doanh ra tay, đủ để tống ông ta vào ngục.

Thậm chí ông còn ra lệnh mật, rằng nếu như có phản kháng, thì giết chết.

Nhưng ông không ngờ rằng, Khương Thịnh dám phản kháng, mà Tô Hoài Anh cũng chẳng phải trung thần lương tướng gì. Binh sĩ báo chuyện Tô Hoài Anh bỏ chạy, làm phản báo lên, Đế Diệp triệt để hoảng sợ.

Thần Hỏa Doanh cùng Liệt Phong Doanh liên thủ, thậm chí Yêu tộc cũng cùng tiến vào, kẻ thật sự tứ cố vô thân, chính là bản thân ông.

Hoảng sợ quá độ khiến Đế Diệp không còn chừng mực, hắn bất chấp tất cả mở thiên nhãn, triệu “Thần Minh” ra, khẩn cầu hắn sức mạnh thiêng liêng tối cao vô thượng.

Cho đến khi ý thức hoàn toàn tan biến khỏi thế gian, ông cũng không biết đó là một câu nói dối.

Khi tâm ma chiếm được thân thể Đế Diệp đi ra khỏi Quan Tinh Đài, chờ đợi hắn không phải là tự do, mà là tập kết sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ nhất của Nhân tộc và Yêu tộc.

Tâm ma lúc này vẫn không biết, người tập trung cỗ sức mạnh này, là thiếu nữ trông có vẻ yếu đuối kia.

Khương Hồi nhìn tâm ma rơi vào huyết chiến, lặng lẽ thở phào.

Sau khi Đế Diệp gặp tấn công của yêu quái trên đài dạ yến, thì càng sợ hãi hơn, chưa đến ba năm đã mất trí tổ chức vô số lễ tế, giăng bẫy và giết vô số nô lệ thậm chí là dân thường. Khi đó vẫn không có ai biết, ông đang tiến hành một lễ tế mất nhân tính, người biết đều gọi hắn là bạo quân.

Những lễ hiến tế trong ba năm này, khiến sức mạnh của tâm ma tăng mạnh, ba năm sau đã hình thành sự đe dọa khổng lồ. Tâm ma bây giờ so với ba năm sau, sức mạnh rõ ràng yếu hơn không ít.

Mà đối mặt với hắn, lại chính là Cao Tương Vương đang ở trạng thái đỉnh cao. Mà không có mười hai cận vệ ngăn cản, gần như tất cả mọi người đều giữ được trạng thái đón kẻ thù tốt nhất. Thậm chí là Tu Úc, cũng chưa từng bị Tô Hoài Anh chém đi tám cái đuôi, sức mạnh vẫn liệt vào hàng nhất phẩm.

Tu Úc thế nào cũng không ngờ đến, bản thân sẽ có một ngày kề vai sát cánh chiến đấu với kẻ thù giết cha, hắn luôn cảm thấy bản thân mình như đã bị cuốn vào một giấc mộng hoang đường, không tài nào tỉnh lại được.

Nhưng cơn đau ở vết thương trên vai do bị kiếm đâm vào đã nhắc nhở hắn, đây không phải là mơ.

Cao Tương Vương dùng ngọn giáo bạc để đẩy lùi tâm ma, cứu Tu Úc một mạng. Ông ta đầu cũng không quay lại, tức giận gào lên: “Con hổ con, ngươi ngây người cái gì đấy! Tìm chết à!”

Tu Úc thẹn quá hóa giận, gương mặt tuấn tú khẽ đỏ lên: “Ta lớn hơn ngươi mấy trăm tuổi đấy, ngươi gọi ai là hổ con hả!”

Tu Úc nói đoạn rồi xoay người biến hình, biến ra chín cái đuôi mạnh mẽ như núi cao, gầm lớn một tiếng về phía tâm ma, ngay lập tức trời đất rung chuyển.

— Giống như đang chứng minh bản thân không hề “nhỏ”.

Có được ắt có mất, yêu thú mặc dù da thịt rắn chắc, nhưng linh trí trưởng thành chậm, mặc dù sống đến mấy trăm tuổi, tâm tính cũng chỉ ngang bằng thanh thiếu niên của nhân tộc.

Từ Thứ thở dài trong lòng, thần sắc nghiêm trọng nói: “Đừng khinh địch, tâm ma này mặc dù không tính là cường đại, nhưng sức mạnh liên tục không dứt, nhất định sẽ dùng trận pháp vu thuật để lấy sức mạnh, nhìn vào nguồn của sương đen, trận pháp này chắc chắn ở bên dưới Quan Tinh Đài”.

而与此同时,姜洄和祁桓正悄然靠近观星台。

Mà cùng lúc này, Khương Hồi và Kỳ Hoàn đang lo lắng dựa gần vào Quan Tinh Đài.

Từ Thứ cũng không biết, bản thân hắn đã bị Khương Hồi dùng làm mồi nhử để thu hút sự chú ý của tâm ma, mà máu của hắn lại trở thành chất dẫn để phá trận pháp.

Tâm ma tất nhiên cũng luôn lưu ý đến động tĩnh phía sau, cảm giác được Khương Hồi và Kỳ Hoàn đã tiến vào địa cung phía dưới Quan Tinh Đài. Mặc dù hắn không thèm để tâm đến Nhân tộc yếu đuối, nhỏ bé này, nhưng cũng không cho bọn họ đi vào vùng cấm của mình.

Nhưng nơi đó đã không còn con rối có thể sử dụng nữa, tâm ma đứng trước áp lực bị ba người bao vây tấn công, âm thầm phân thân ra làm ba phần khói đen, truy đuổi Kỳ Hoàn và Khương Hồi.

Khương Hồi không chậm trễ phút nào, dưới sự bảo vệ của Kỳ Hoàn tiến vào cung điện dưới lòng đất.

Tất cả mọi thứ trong địa cung vẫn giống hệt ba năm sau, tế đàn màu máu, con mắt màu đỏ tươi, còn có ngọc bích bị ma khí ám lên.

Đối với Khương Hồi mà nói, nó giống như khung cảnh trong mơ hiện ra ngoài đời thực, lại giống như gặp lại chuyện đã từng xảy ra ở hiện thực trong giấc mơ.

Nàng đang trải nghiệm lại một lần nữa, cảm giác quen thuộc khiến nàng thất thần trong giây lát, nhưng không lâu sau đã tỉnh táo lại, mở nắp bình ra, mùi máu tươi nồng đậm tỏa ra ngoài.

Chính vào lúc này, một luồng khí u ám tấn công từ phía sau, như một con quỷ bắt tóm về phía Khương Hồi.

Bóng dáng cao lớn của Kỳ Hoàn chắn trước người Khương Hồi, giáo bạc quét qua, linh lực dao động, xé rách tấm màn trắng bao phủ bốn phía tế đàn, như cuộn lên ngàn lớp tuyết vạn cơn sóng, khí thế kinh người, đẩy lùi đòn tấn công của tâm ma.

Tâm ma kinh ngạc lùi lại, ánh mắt cánh giác nhìn chằm chằm vò rượu trong tay Khương Hồi, hắn ngửi thấy khí tức của vu thánh.

“Là máu của Từ thứ……” Tâm ma trầm mặt phát ra âm thanh trầm khàn, ngạc nhiên không ngờ tới khìn Khương Hồi, không biết nàng làm thế nào có thể lấy được máu của Từ Thứ, còn biết làm thể nào để ngăn chặn thiên nhãn.

Mà nam tử chắn trước mặt hắn đây cũng khiến hắn ngạc nhiên.

Đế Diệp có tính đa nghi, tất cả dị sĩ thượng phẩm trên thế gian này đều dưới sự giám sát của hắn, chỉ sợ ai đó lòng sinh phản ý. Vì thế tâm ma cũng nắm rõ như lòng bàn tay cường giả của thế gian này, chỉ có kẻ trước mắt đây, là hắn không hay biết gì.

Không ai để tên nô lệ có xuất thân thấp kém này vào trong mắt, cũng không có ai coi một thiếu nữ yếu đuối kia là mối nguy hiểm, cho đến tận ngày hôm nay tình thế thay đổi vì hai người họ, càn khôn đổi dời.

Tâm ma có rất nhiều nghi hoặc, nhưng đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng trước mắt, không phải không biết nguyên nhân, mà là ngăn chặn Khương Hồi.

Hắn phẫn nộ bắt đầu tấn công Khương Hồi, lại bị Kỳ Hoàn đẩy lùi ra ngoài tế đàn. Chiến đấu với Cao Tương Vương, hắn không dám khinh địch, mà hắn đánh giá thấp Kỳ Hoàn, vì thế sức mạnh của phân thân này không thể vượt qua được sự ngăn trở của Kỳ Hoàn, ngược lại bị hắn áp đảo hoàn toàn.

Đằng sau gió lớn nổi lên, lệ khí hoành hành, nhưng có Kỳ Hoàn ở đây, những tai họa đó không thể tổn hại đến nàng.

Nàng có thể yêu tâm làm chuyện mà mình muốn làm.

Khương Hồi đặt vò rượu ở giữa trận, hai tay kết ấn, máu trong vò rượu lập tức hóa thành dòng nước, như bị một đôi tay vô hình chỉ dẫn, lơ lửng giữa không trung, từng chút một phác họa ra những từ ngữ khó hiểu. 

Tâm ma thấy vậy đại kinh thất sắc, hắn biết thực lực của mình dù thế nào cũng không thể thắng được trở ngại trước mắt, trong lòng ngay lập tức sinh ra một ý nghĩ, nghiến răng chịu đựng đòn tấn công của Kỳ Hoàn.

Ngọn giáo dài đập tan hóa hình của tâm ma, cú đánh nặng nề này gần như đã tiêu diệt hoàn toàn phân thân của tâm ma, nhưng lại có mấy luồng khói đen khi ngược dòng, bay về phía Kỳ Hoàn, trong chớp mắt, nó biến mất trong mắt hắn.

Kì Hoàn kêu lên một tiếng rên rỉ, hai mắt như bị nhũ băng đâm vào, cơn lạnh buốt từ trong mắt dần lan rộng ra, gần như đông cứng thần trí và huyết dịch của hắn.

Khương Hồi nghe tiếng thì cả kinh, quay đầu lại nhìn, thấy tâm ma đã tan đi, hai mắt Kỳ Hoàn lại nhắm chặt, lông mày nhíu lại, dung mạo anh tuấn cắt không còn giọt máu.

“Kỳ Hoàn!” tay Khương Hồi run rẩy, phù văn viết bằng máu ngay lập tức mất đi liên kết với vu thuật, hóa thành mưa máu rơi trên đất.

“Ta không sao!” Kỳ Hoàn hít thở nặng nề, dùng hết tinh thần và ý chí chiến đấu với tâm ma.

Âm thanh đó quanh quẩn không ngừng trong đầu hắn, cười lạnh xé toạc vết sẹo trong trái tim hắn, khiến hắn trải nghiệm lại những chuyện đau đớn nhất ở trong vực sâu ý thức, ý đồ tấn công ý chí của hắn, nuốt chửng thần trí hắn.

Sương đen nhập vào cơ thể Kỳ Hoàn chứa trọn tâm ma của bản thể, khác với những binh lính bị tâm ma chế ngự.

Tâm ma vốn chỉ muốn chiếm đoạt thân thể của Kỳ Hoàn, mượn nó giết chết Khương Hồi, ngăn cản nàng phong ấn thiên nhãn. Nhưng sau khi nhập vào, hắn mới phát hiện, còn có kinh hỉ lớn hơn.

Đạo thể trời sinh sở hữu sức sống thuần khiết và uy nghiêm hơn, nếu như có thể có được nó, hắn không cần thân thể già khọm của Đế Diệp nữa. Mà có thân xác như thế này, cho dù thiên nhãn có bị hủy, hắn cũng tin mình vẫn có thể giết chết Cao Tương Vương.

Chỉ là ý chí của Kỳ Hoàn mạnh mẽ như tường đồng vách sắt, không thể trực tiếp xâm nhập, chỉ có thể khiêu khích hắn sinh ra tâm ma.

— Thế gian này có người nào, chuyện nào, khiến hắn thấy đau khổ tột cùng, lo lắng sợ hãi đây?

—Thế gian này có người nào, chuyện nào, làm hắn nguyện đi qua biển lửa, chết ngàn lần không khuất phục?

Khương Hồi mạnh mẽ áp chế đôi tay run rẩy, lần nữa dùng thần huyết thi triển vu thuật, vẽ ra cấm chú, khi phù văn lung linh phát ra ánh sáng chìm vào trong thiên nhãn, tất cả mọi biến hóa y hệt như kiếp trước.

Không giống chính là, lần này nàng chạy về phía Kỳ Hoàn, vào thời khắc trời đất sụp đổ ôm chặt lấy hắn.

Thiên nhãn vỡ, địa nhãn mở.

Cung điện to lớn dưới lòng đất lúc này rung chuyển dữ dội, ngọn lửa thiêu đốt từ dưới lòng đất bùng lên, có một bóng dáng thon dài tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, thoát ra khỏi thanh kiếm thần đâm trên thân, gần lên một tiếng rồi mở rộng thân xác, từ rắn dài hóa thành cự long.

Nó kích động ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai bóng người rơi xuống vực sâu, nó há cái miệng khổng lồ định nuốt hai người vào trong, lại bị một bóng dáng quen thuộc ngăn lại.

Con rắn khổng lồ giật mình, con ngươi như hồng ngọc phản chiếu hình bóng trắng thuần thần thánh đó.

“Động Huyền……” Con rắn nhổ người ra, giọng trầm khàn, cảm thấy kinh ngạc.

“Là nàng đã cứu ngươi, nàng là Chúc U.” Động Huyền Vu thánh nhẹ nhàng phẩy tay áo, một cơn gió nhẹ cuốn lấy hai người nhẹ nhàng đặt xuống giữa tế đàn.

Đây chính là nơi nhốt Chúc Cửu Âm một ngàn năm.

Rắn khổng lồ hóa thành hình người, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt quyến rũ phong lưu nhìn chằm chằm Động Huyền Vu thánh. Đó là ánh mắt xuyên qua cả ngàn năm, cái lồng nhốt bọn họ cả nghìn mùa xuân thu, cho đến tận ngày hôm nay, cuối cùng đã được mở ra.

Chúc Cửu Âm tưởng rằng bản thân sẽ rất kích động, hoặc là phẫn nộ, hoặc là vui mừng như điên, như bây giờ nhìn thấy đôi mắt Động Huyền Vu thánh bình tĩnh như không, xúc động trong lòng nàng cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại sự bối rối.

Chúc Cửu Âm nhìn về phía Khương Hồi, nàng biết người này.

Nàng là sợi nguyên thần được Lâm Chi cứu ra, khi thiên nhãn phong ấn bèn quay về bản thể, kí ức mấy trăm năm bên ngoài nhập vào tâm trí, nàng biết rõ mồn một sự thay đổi của thế giới bên ngoài.

Ngày đó Từ Thứ che đậy thân phận thật, đến khi động Chúc Long cùng nàng thương lượng, mục tiêu là lật đổ Vũ triều, đổi lấy hợp tác với nàng, mà việc đầu tiên, chính là cứu sống Khương Hồi. 

Chúc Cửu Âm có thể cảm nhận được khí tức phong ấn thiên nhãn đến từ Từ Thứ, còn tưởng rằng là Từ Thứ đã thực hiện lời hứa, lại không ngờ đến Động Huyền Vu thánh sẽ nói, là Khương Hồi cứu nàng. 

Chúc Cửu Âm sẽ không nghi ngờ lời của Động Huyền Vu thánh, vì thế nàng nói với Khương Đồng: “Nếu là ngươi cứu ta, ta sẽ thực thi lời thề, làm ba việc vì ngươi.”

Nhưng sự chú ý của Khương Hồi đều ở trên người Kỳ Hoàn, thân xác ở trong lòng dần dần lạnh băng, mà làn sương đen bao phủ nơi chân mày càng ngày càng y ám lạnh lẽo.

Khương Hồi từng thấy kết cục của Tô Hoài Anh, bị tâm ma chiếm đoạt thân xác, mất đi thần trí, cố gắng chống cự cũng chẳng có ích gì, quý công tử kiêu ngạo ấy không muốn trở thành nô lệ của tâm ma, nên lựa chọn chết như một con người.

Khương Hồi không dám tưởng tượng, nếu như người chết ấy biến thành Kỳ Hoàn……

“Động Huyền Vu thánh!” Sắc mặt Khương Hồi trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn bạch y nữ tử đứng ở bên cạnh, “Chắc chắn ngài biết cách tiêu trừ ma khí!”

Động Huyền Vu thánh có một đôi mắt vô cùng đẹp, như trăng sáng soi chiếu ngàn sơn vạn thủy, thanh lãnh, nhưng cũng xa xăm.

Bất cứ ai nhìn thấy người đều trầm mê trong đôi mắt ấy, lại quên rốt cuộc người trông như thế nào, như vị thần có dung nhan mờ ảo ngồi trên mây cao, chỉ để lại cho tín đồ sự tưởng tượng xa vời vô ngần.

Người nhìn chằm chằm Khương Hồi, như là muốn xuyên qua khuôn mặt người trẻ tuổi non nớt, hồi tưởng Chúc U của ngàn năm trước.

Giọng nói lạnh lùng mà thanh cao như từ trên trời cao truyền xuống, theo nó là tiếng thở dài nhẹ nhàng.

“Ta nhìn thấy rồi……”

“Bóng dáng của Chúc U……”

Giọng nói đó vốn không nên có bất cứ tình cảm nào, vào lúc này lại gợn sóng.

“Ngươi không nên ở đây, ngọn lửa của Chúc U, chỉ làm ngươi “nhìn thấy”, không phải làm ngươi “thay đổi”. Người cầm đèn đi đêm, phải biến mất trong bóng tối. Quay về thế giới của ngươi, buông bỏ hết chấp niệm trong quá khứ đi. Bây giờ quay đầu, vẫn chưa muộn.”

Chúc Cửu Âm nhìn về phía Động Huyền Vu thánh, cong lên đôi môi đỏ mọng, cười như không cười nói: “Ngàn năm trước, ngài cũng nói những lời này với ta, ta không nghe lời khuyên. Động Huyền, ngài không hiểu nhân tâm quá rồi đấy, người đã đi đến bước này, không thể quay đầu nữa rồi.”

Động Huyền Vu thánh bình tĩnh nói: “Phần lớn con người đều không có cách nào chọn vận mệnh của mình, nhưng Chúc U thì có thể. Chỉ là…… có lựa chọn, không hẳn là chuyện tốt, bởi vì ngươi sẽ mãi mãi chìm trong sự sợ hãi và lo lắng về lựa chọn sai lầm. Chúc U, ngươi đã lạc trong tưởng tượng rồi…… Đây không phải là thế giới của ngươi, mỗi khắc duy trì mối liên kết này, đều đang thiêu cháy linh hồn người. Cắt đứt quá khứ, lập tức quay về, đừng dính líu đến người ở đây nữa, ngươi đã mất kiểm soát vì hắn rồi.”

“Nói cho ta biết, cứu chàng như thế nào.” Ngữ khí của Khương Hồi trầm đi ba phần, bi thương ẩn chứa trong mắt, “Cứu được chàng, ta sẽ rời đi.”