Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thân ảnh như ngọn lửa ấy không hề chậm lại chút nào, vượt qua mọi người đi về phía Kỳ Hoàn, xoay người xuống ngựa một cách dứt khoát, đỡ lấy Kỳ Hoàn đang đứng không vững.
“Chàng vẫn ổn chứ?” nàng buột miệng nói ra, nói xong thì nhìn thấy vết máu trên ngực hắn nhanh chóng loang rộng.
Khương Hồi thở hổn hển chưa ổn định lại, sắc mặt tái nhợt, nàng quay đầu nhìn về phía Tần Quyết cách đó không xa: “Tần bá bá, các người không thể giết chàng!”
Mọi người từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, không những nhìn rõ thân phận của người tới, cũng nghe hiểu một điều — câu dừng tay đó là nói với ai.
Tần Quyết dường như cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Khương Hồi, sắc mặt ông tối sầm: “Vương cơ, đây không phải nơi ngài nên đến! Phùng Chí!”
Tần Quyết phẫn nộ nhìn về phía hai người Phùng Chí và Trình Cẩm Niên đang vội vàng chạy tới.
Phùng Chí nhăn mặt giải thích: “Vương cơ cưỡi ngựa Tuyết Vân xông vào doanh, chúng ta cản không được ….”
Ánh mắt nàng kiên định, thế đi không thể ngăn cản, mà ngựa Tuyết Vân tâm ý tương thông với nàng, phi nước đại, tốc độ kinh người.
Bọn họ không phải là không thể ngăn cản nàng, nhưng nếu làm như vậy, ngựa Tuyết Vân nhất định sẽ bị thương, và Khương Hồi ắt sẽ bị thương.
Nàng làm như vậy, là đang tự đặt mình vào mũi đao, dùng tính mạng của mình hiếp bức Phùng Chí và Trình Cẩm Niên nhường đường, để Phùng Chí tiến thoái lưỡng nan.
Tần Quyết nhìn Khương Hồi lớn lên, đương nhiên cũng biết tính khí của nàng, tiểu cô nương nhìn có vẻ mềm dịu hoạt bát, thực ra tính khí của nàng giống với phụ thân, một khi nàng đã quyết định làm việc gì, trước nay không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng ông không ngờ, Khương Hồi vậy mà lại liều mạng vì Kỳ Hoàn như vậy, xông vào doanh phạm phải lệnh cấm không nói, thậm chí tiến vào trận Lục Hợp Phá Quân, vừa rồi nếu không phải ông kịp thời thu tay, nàng sợ rằng đã bị thương nặng rồi.
“Đưa Vương cơ ra khỏi doanh!” Tần Quyết trầm giọng hét lên.
Phùng Chí đang định tiến lên bắt Khương Hồi.
“Ta không đi!” ánh mắt Khương Hồi nhìn thẳng vào Tần Quyết, không lùi cũng không trốn tránh, lớn tiếng nói: “Tần bá bá, ta sẽ không để các người giết Kỳ Hoàn, lẽ nào các người quên tôn chỉ tồn tại của Liệt Phong Doanh rồi sao? Liệt Phong Doanh chinh chiến Bát Hoang, không vì tư tình, chỉ vì công nghĩa!”
“Giết gian thần, chính là công nghĩa!” Tần Quyết lạnh lùng nói.
“Không, đây là tư thù!” Khương Hồi dứt khoát phủ nhận cách nói của đối phương, “Các người nhận định chàng hại chết phụ thân ta, liền mượn thời cơ tuần doanh giết chàng, vì phụ thân ta báo thù!”
“Ngài!” Tần Quyết nắm chặt thương Liên Hoa, sắc mặt xanh đen, lại không thể nói lời phản bác Khương Hồi, ông vừa giận vừa tức, “Ngài bảo vệ hắn như vậy, chẳng lẽ ngài cũng bị hắn lừa sao!”
“Ta không phải bảo vệ chàng, ta là bảo vệ mọi người.” Khương Hồi hít một hơi thật sâu, vành mắt hơi đỏ lên, “Giống như các người đang bảo vệ ta vậy. Ta biết, các người muốn báo thù cho a phụ ta, nhưng lo lắng liên lụy đến ta, vì vậy mới không cho ta ở lại đây, ép ta rời khỏi …”
Phùng Chí nghe được lời này, tức khắc sắc mặt hơi thay đổi, cúi đầu, bất lực thở dài — Thì ra nàng đều hiểu ….
“Thực ra chúng ta đều nghĩ giống nhau.” Khương Hồi cười khổ, giọng nói dịu đi, nhưng như cũ rõ ràng mà truyền vào trong tai mỗi người, “Chúng ta đều muốn báo thù cho ông ấy, nhưng ta luôn ghi nhớ dạy dỗ căn dặn của phụ thân, Liệt Phong Doanh là cây thương và lá chắn của Nhân tộc, tồn tại để bảo vệ Nhân tộc, không phải tư quân của ông, cũng không thể cuốn vào trong nội đấu của Nhân tộc. Khi phụ thân bị oan mà chết, Liệt Phong Doanh binh biến bạo loạn, lần đầu tiên làm trái lời dạy dỗ căn dặn của phụ thân, ta hiểu nỗi khổ tâm của các người khi đó … Các người muốn bảo vệ ta, các người lo lắng ta sẽ bị giáng xuống làm tội nô.”
Tần Quyết cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang đứng trước mặt mình, đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, mơ hồ vẫn còn dáng vẻ ngây thơ hoạt bát ngày xưa, nhưng đã ở một nơi bọn họ không nhìn thấy, lặng lẽ trưởng thành.
Không ai hiểu rõ hơn bọn họ, Cao Tương Vương quý trọng cô con gái này đến nhường nào, ông nâng niu nàng trong lòng, hận không thể che chắn cho nàng khỏi mọi mưa gió thế gian, nhưng cuối cùng vẫn không thể như nguyện.
Sau khi Cao Tương Vương qua đời, trên dưới Liệt Phong Doanh liền tuân thủ di nguyện của ông.
Bảo vệ Nhân tộc, cũng bảo vệ Khương Hồi.
Và Khương Hồi, cũng đang bảo vệ Liệt Phong Doanh theo cách riêng của nàng.
“Các người bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ các người.” Khương Hồi rưng rưng nước mắt nhìn Tần Quyết, đôi mắt trong trẻo liếc nhìn từng gương mặt thân thuộc trong doanh trại, “Thù của phụ thân, ta sẽ báo, nhưng ý nguyện ban đầu của Liệt Phong Doanh, đạo tâm của các người, không thể dao động. Gió mạnh từ vực thẳm nổi lên, chỉ để gột rửa sự náo loạn, xua đuổi yêu tà, không thể rơi vào tư tình và lợi ích. Các người đã phá lệ cứu ta một lần, không thể có lần thứ hai.”
Giọng nói của thiếu nữ mang sức mạnh mềm mại nhưng kiên định, như gió xuân thổi qua mọi ngóc ngách, xoa dịu cơn giận dữ và cháy bỏng trong lòng mọi người.
Ánh mắt Tần Quyết dần dần dịu xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thương tiếc.
— Thì ra mọi chuyện bọn họ làm, Tiểu Khương Hồi đều hiểu ….
— Tiểu Khương Hồi trưởng thành rồi, nếu như vương gia biết được …
— Chắc đau lòng biết bao …
Tần Quyết nhìn Khương Hồi lớn lên, khi nàng mới sinh ra, nàng là một quả bóng nhỏ, được Khương Thịnh cực kỳ trân trọng mà ôm trong lòng bàn tay. Dị sĩ nhất phẩm đó sức có thể nâng vạc, phá núi lấp biển dễ như trở bàn tay, lại gần như dồn hết sức lực của cơ bắp, từng chút sức mạnh để ôm lấy tiểu gia hỏa yếu ớt này.
— Các ngươi tu vi quá thấp, không biết ẵm trẻ con, tránh sang một bên tu luyện đi.
— Chỉ có ta bế, nàng mới không khóc.
Khương Thịnh luôn khoe khoang con gái bảo bối của mình với bọn họ với vẻ đắc ý lại ghét bỏ như vậy.
Sau này khi Khương Hồi ba tuổi không còn mẫu thân, liền bắt đầu đi theo quân ngũ.
Tiểu cô nương là màu sắc tươi sáng duy nhất trong Liệt Phong Doanh, là đóa hoa đẹp nhất trên Nam Hoang Yêu trạch. Đứa trẻ choai choai bắt đầu học vu y, chưa bao giờ kêu khổ hay mệt mỏi, âm thầm điều chế thuốc trị thương cho bọn họ, dùng giọng nói non nớt hát những bài ca hay nhất, nàng lớn lên trong vòng tay của mọi người, chu đáo hiểu chuyện khiến người đau lòng.
Nàng lớn lên từng chút một, rũ bỏ tính trẻ con, xoay người bước vào trong vương thành cao vút, từ Cao Tương Vương quận chúa ngây thơ vui vẻ, trở thành Cao Tương Vương cơ tôn quý lại ngang ngược. Nhưng dù người thế gian gièm pha trách móc nàng như thế nào, bọn họ đều chưa từng hoài nghi nàng.
Bởi vì nàng không chỉ là con gái của Khương Thịnh, mà còn là đứa trẻ mà bọn họ hết lòng yêu thương bảo vệ.
Tần Quyết có chút nghẹn ngào, khàn giọng nói: “Hài tử, chúng ta hiểu tâm ý của ngài, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, người sau lưng ngài, tội ác đầy đầu, hôm nay chúng ta không giết không được, ngài tránh ra, đừng làm bẩn tay của ngài.”
Khương Hồi không nhúc nhích nửa phân, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Quyết, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt thành khẩn mà chân thành tha thiết: “Tần bá bá, ta ngăn cản người, một nửa là vì các ngươi, nửa còn lại, là vì chàng.”
Tần Quyết kinh ngạc, ông ngẩng đầu nhìn Kỳ Hoàn đứng sau lưng Khương Hồi, lại ở trong mắt người sau nhìn thấy dị sắc thâm trầm tương tự.
Khương Hồi nghiêm nghị mà kiên định nói: “Chàng không làm hại a phụ ta, cũng không phải người xấu.”
“Ngài?” Tần Quyết cau mày, “Ngài đừng bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt, hắn tiếp tay cho giặc, cam chịu làm tay sai, thay Tát Ung giết rất nhiều người!”
“Những điều này đều là người đời hiểu lầm và vu khống hãm hại chàng.” Khương Hồi lắc đầu, “Tần bá bá, người đời nói về ta – Cao Tương Vương cơ như thế nào?”
Sắc mặt Tần Quyết tức khắc có chút khó coi, những lời đó quá khó nghe, ông rất khó có thể ở trước mặt Khương Hồi nói ra, chỉ có thể khuyên giải nói: “Đó là ngụy trang bất đắc dĩ của ngài để bảo vệ chính mình, người khác không hiểu ngài, nhưng chúng ta đều tin tưởng ngài không phải người như vậy.”
Khương Hồi khẽ cười nói: “Đúng vậy, các người tin tưởng ta, mà ta cũng tin tưởng chàng.”
Kỳ Hoàn thất thần nhìn bóng lưng chắn ở trước mặt mình, hắn không ngờ rằng, nàng sẽ đến, càng không ngờ rằng, sẽ nghe được những lời này từ trong miệng nàng.
Vết thương mà Tần Quyết gây ra cho hắn không đến nỗi chí mạng, cánh hoa đâm một nhát vào ngực, nhưng không đau bằng câu nói “Ta tin tưởng chàng” của nàng, khiến hắn cảm thấy đau đớn không chịu nổi, gần như rút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn, đến cả hít thở cũng khiến ngực hắn đau nhói.
Khương Hồi đảo mắt nhìn những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Mọi người hãy nghe ta nói.”
“Cho dù các người không tin tưởng ta, cũng không tin chàng, nhưng các người đều tin a phụ ta.”
“Gió mạnh là vì xua đuổi yêu tà mà nổi lên, không phải vì Nhân tộc chém giết lẫn nhau mà sinh ra.”
“Khó mà phân biệt đúng sai, thiện ác, chúng ta không có quyền hành thay trời phán xét.”
“Nếu cậy cường đại, dùng đúng sai của bản thân để quyết định sống chết của người khác, cùng đám tà đạo đó có gì khác biệt!”
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang vọng khắp doanh trại, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Giữa hoảng hốt bọn họ hình như nhìn thấy bóng dáng đội trời đạp đất ấy, dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn đó, tuy chết nhưng không mục nát.
Nàng dùng đôi vai non nớt mảnh khảnh, gánh vác một mảnh trời xanh.
*
Kỳ Hoàn từ đầu đến cuối trầm mặc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, nhưng trong lòng lại lờ mờ nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời đó, mang theo hơi ấm của nắng gắt Nam Hoang, làm tan chảy tất cả băng tuyết, đốt sạch ô trọc thế gian.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Khương Hồi, nàng hơi giật mình, quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt dịu dàng ngậm cười của Kỳ Hoàn. Khóe môi hắn hơi cong lên, mang vài phần ý cười, máu tươi đọng bên môi, tăng thêm vài phần diễm lệ.
“Ta không cần nàng bảo vệ.” giọng của Kỳ Hoàn trầm khàn, rõ ràng là lời nói cự tuyệt, nhưng lại cực kỳ dịu dàng, “Ta nếu đã đến đây tuần doanh, thì biết bản thân sẽ đối mặt với cái gì, cũng đã chuẩn bị tốt. Liệt Phong Doanh, chỉ phục tùng kẻ mạnh, nếu muốn thu phục Liệt Phong Doanh, cửa ải này ta phải tự mình vượt qua.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Quyết vẻ mặt ngưng trọng, mỉm cười nói: “Ta không nghĩ … Ta sẽ thua, ngươi nghĩ sao?”
Trong lòng Tần Quyết chấn động, bàn tay đang cầm cây thương đột nhiên siết chặt.
Ông từ trong đôi mắt ngậm cười đó nhìn thấy khí thế như núi lở biển động, tất cả sóng lớn hùng vĩ đều ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh, và thân là dị sĩ nhị phẩm, ông có thể cảm nhận được loại uy hiếp đó. Chinh chiến nhiều năm, chỉ có ở trên người Cao Tương Vương, ông mới cảm nhận được loại áp bách vô hình hủy diệt toàn bộ một cách gió nhẹ mây bay.
Tần Quyết hít một hơi dài, ông đè nén kinh hãi trong lòng xuống, cũng gạt bỏ tư thù và hận thù, lần nữa dùng ánh mắt sáng suốt để nhìn kỹ nam nhân trước mắt.
“Nếu ngươi có thể vượt qua cuộc tẩy lễ tuần doanh này… Vậy từ nay về sau, Liệt Phong Doanh … vì ngươi ra roi thúc ngựa.” Tần Quyết trầm giọng nói.
Kỳ Hoàn nhẹ nhàng cười, giơ tay vuốt ve đỉnh đầu Khương Hồi, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng lùi ra xa một chút, nhìn ta là được.”
Những gợn sóng nhỏ lan tràn trong tim, Khương Hồi thất thần nhìn khuôn mặt tái nhợt và bình tĩnh của Kỳ Hoàn.
Một lúc sau, nàng cong khóe môi cười, nhẹ giọng nói: “Được, ta đợi chàng.”
Nàng vừa nói, nàng tin tưởng hắn.
Cảnh đêm trầm lắng, trong Liệt Phong Doanh đốt lên lửa trại, khắp nơi yên tĩnh và trang nghiêm, quân doanh quân kỷ* nghiêm ngặt không có tiếng nói nào, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bước chân của binh sĩ tuần tra đi ngang qua.
(*Quân kỷ là kỷ luật quân đội, kỷ luật nhà binh)
Đêm nay cũng giống như mọi đêm khác, dường như không có gì khác biệt, vẫn yên bình như mọi đêm.
Không bình tĩnh thì chỉ có tâm tình của các tướng sĩ.
Ba trăm người bọn họ, bị một người ‘vây đánh’, tuy không bại trận, nhưng số người khác xa nhau như vậy, lại đánh không phân thắng bại, liền là thảm bại.
Tần Quyết đưa cho Khương Hồi tất cả các loại thuốc trị thương tốt nhất trong quân doanh, để nàng bôi thuốc trị thương cho Kỳ Hoàn. Trong lòng ông có chút không thoải mái — Trước đây đều là tiểu quận chúa giúp bọn họ trị thương.
Quan bào màu sẫm che đi vết máu, cởi nó ra rồi ném sang một bên, nhưng không thể che giấu mùi máu, Khương Hồi nhíu chặt mày, dựa vào ánh sáng của ngọn nến, cẩn thận giúp hắn xử lý vết thương chỗ ngực và bụng của hắn.
Đáng sợ nhất chính là vết thương do lưỡi sen của Tần Quyết gây ra, lưỡi hoa xoáy đâm vào ngực, nếu đổi thành người khác, ngực đã bị đâm thủng ngay tại chỗ, bị khoét tim. Chỉ là Kỳ Hoàn tu vi thâm sâu khó lường, dùng thân thể máu thịt ngăn cản thế đi của lưỡi hoa, lưỡi hoa bị mắc kẹt giữa xương sườn, hắn rút lưỡi hoa ra khỏi xương thịt mà mặt không biến sắc, máu tươi phun ra, hắn cũng chỉ thở nặng nề hơn một chút.
Điểm huyệt cầm máu, Khương Hồi dùng nước ấm vắt sạch vải bông, cẩn thận lau máu bẩn trên người hắn, sau đó dùng cọ mềm nhúng lấy thuốc mỡ và cẩn thận bôi lên vùng bị thương.
Kỳ Hoàn ngồi khoanh chân trên giường, cảm nhận được cọ mềm nhúng thuốc mỡ nhẹ nhàng lướt qua vết thương, hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy ngứa ngáy còn tra tấn hơn cả đau đớn, không chỉ chiếc cọ mềm, còn có hơi thở nhẹ của Khương Hồi.
“Ta tự mình có thể …” Kỳ Hoàn cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng nói.
Nhưng Khương Hồi nhắm mắt làm ngơ.
Nàng vẻ mặt nghiêm túc nhìn vết thương trên người hắn, thương mới tật cũ, chằng chịt dày đặc, nàng không thể tin được rằng một người chịu nhiều vết thương như vậy, vậy mà vẫn có thể sống sót ….
“Chàng vẫn luôn như vậy, không đem thân thể của mình đặt ở trong lòng sao?” động tác tay của Khương Hồi rất ổn định, nhưng giọng nói lại có một tia run rẩy.
Kỳ Hoàn cụp mắt nhìn nàng, thấy được sự lo lắng và đau lòng trên đôi lông mày hơi cau lại.
“Ta …” ánh mắt hắn lập lòe, trầm mặc một lát mới nói: “Đều là vết thương rất lâu trước đây.”
Khương Hồi lúc này mới nhớ ra, hắn không phải sinh ra đã sống ở địa vị cao, hắn vốn chỉ là nô lệ ti tiện nhất, không thể lựa chọn vận mệnh của mình, cũng vô pháp quyết định sống chết của mình, những vết thương và nỗi đau mà người khác áp đặt lên hắn, ngoài việc chịu đựng, hắn không còn cách nào khác.
“Là khi làm nô ở Tô gia bị thương sao?” Khương Hồi thấp giọng hỏi.
“Đa số là vậy.” Kỳ Hoàn trả lời như vậy, thấy vành mắt Khương Hồi đỏ lên, hắn nhịn không được giơ tay chạm vào khuôn mặt nàng, dịu giọng nói: “Nàng không cần buồn vì ta, nô lệ thế gian này, đều là như vậy, ta có thể sống, đã may mắn hơn nhiều so với những người khác.”
Vết thương trên người hắn, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của tất cả những người bất hạnh trên thế gian.
Khương Hồi ý thức được điểm này, nhưng cũng chợt nhớ đến cái đêm trên giường kia, hắn nắm lấy cổ tay nàng, tràn đầy đau xót hỏi nàng — Vì sao ba năm trước, không đưa hắn rời khỏi …
Thực ra lúc đó nàng đã gặp được hắn, chỉ là nàng không cứu hắn.
A phụ nói, Nhân tộc không nên phân biệt quý tiện, càng không nên biến con người thành nô lệ, coi như súc vật công cụ. Ông căm ghét thế đạo này, nhưng lại vô pháp thay đổi, chỉ có thể đi tha hương thật xa.
Khương Hồi bị ông ảnh hưởng, nàng cũng không muốn nô dịch đồng bào, và nàng cũng lựa chọn chạy trốn …
Khương Hồi kìm nén sự run rẩy, giúp Kỳ Hoàn băng bó vết thương ở chỗ ngực và bụng, thuận thế ngồi xuống sau lưng hắn, không để hắn nhìn thấy nước mắt đang dâng trào trong mắt.
Kỳ Hoàn lơ đãng nhìn về phía trước, trên tường phản chiếu hình dáng chồng lên nhau của hai người, như thể nàng đang ôm hắn từ phía sau.
Thuốc mỡ mát lạnh nhẹ nhàng bôi lên chỗ bị thương, mọi cơn đau rát nhanh chóng được xoa dịu.
Đầu ngón tay mềm mại rơi xuống chỗ sau gáy hắn, vuốt ve ở giữa hai vai.
“Tô ….” Khương Hồi nhận ra chữ trên dấu ấn, sắc mặt hơi thay đổi, “Đây là nô ấn.”
Thực ra nàng đã nhiều lần chạm vào dấu ấn này, nàng tưởng đó là một vết thương cũ bình thường, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn rõ dòng chữ trên đó.
Đây là ký hiệu mà gia nô đều bị đóng dấu, như vậy họ sẽ không thể tùy tiện chạy trốn, người mang nô ấn không thể tự mình mưu sinh, bằng không sẽ bị đánh đến chết.
Khương Hồi khàn giọng hỏi: “Chàng đã thoát khỏi nô tịch, vì sao không nghĩ cách xóa bỏ nô ấn trên người?”
“Xóa bỏ nô ấn, không thể thay đổi sự thật rằng ta từng là nô lệ, cũng không thể thay đổi, cách nhìn của người khác với ta.” Kỳ Hoàn nhàn nhạt cười, “Ấn ký này có tồn tại hay không, với người khác mà nói, không có gì khác biệt, với ta mà nói, cũng không có gì khác biệt.”
Khương Hồi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào tấm lưng cao thẳng tắp của Kỳ Hoàn, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng của hắn bước đi một mình trong đêm tối, cô độc, nhưng lại kiên định.
“Đây chính là đạo của chàng sao?” nàng hồi thần lại, trịnh trọng hỏi: “Đây là con đường dưới chân chàng, đạo trong lòng chàng. Đây là đạo chàng tấn thăng nhất phẩm … Chàng không xóa bỏ nô ấn của mình … Chàng muốn xóa bỏ, là nô ấn trong lòng người thiên hạ.”
Chí nguyện to lớn khai thiên lập địa, đại đạo từ xưa tới nay chưa từng có.
Đó cũng là bóng tối mà phụ thân nàng đã chạy trốn suốt cuộc đời.
Ông nhìn thấy bóng tối, nhưng vô pháp thay đổi, núi cao chặn đường, ông lại đi đường vòng.
Đêm dài vạn cổ, có người cầm đèn đi một mình, ánh nến mờ ảo.
Kỳ Hoàn trong lòng chấn động, hắn quay người nhìn nàng, lại nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra khỏi đôi mắt trong veo đó, ở dưới ánh nến hiện lên lóng lánh mà ấm nhuận.
Đôi mắt Kỳ Hoàn ảm đạm, giơ tay chạm vào giọt nước nơi khóe mắt nàng, một cảm giác đau nhói truyền từ đầu ngón tay đến tận tim hắn, giọng khàn khàn nói: “Nàng …. thực sự tin ta?”
Khương Hồi mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, nàng muốn ôm hắn, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của hắn.
“Ta không tin chàng …” khuôn mặt vùi vào vai trái mềm mại ẩm ướt của hắn, giọng nói nghèn nghẹt và khàn khàn, “Chàng đã nói dối rất nhiều…”
Cơ thể Kỳ Hoàn đột nhiên cứng lại.
Khương Hồi tiếp tục nói: “Chàng lừa người đời, cũng lừa ta. Chàng không phải tay sai của Tát Ung, không phải gian thần ác quan, mà ta … cũng không phải yêu chàng mới thành hôn với chàng.”
Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống. “Phải, ta lừa nàng …”
“Không, chàng không lừa ta.” Khương Hồi ngẩng mặt lên, tựa cằm vào vai hắn, đôi mắt gần trong tầm tay trong trẻo và sáng sủa dưới làn nước mắt, “Bởi vì ta hiểu chàng.”
Kỳ Hoàn thất thần nhìn đôi mắt như nắng gắt, nhịp tim đột nhiên lỡ mất một nhịp.
“Chàng từng nói, chỉ có con đường bản thân đi qua, mới có thể trở thành đạo trong lòng. Nhưng đôi khi đặt mình ở trong đó, cũng sẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường; nghe bên này tin bên kia, mất phương hướng. Sự thật đều được viết trên thẻ tre, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy những gì họ muốn thấy.” Bàn tay của Khương Hồi chạm vào khuôn mặt Kỳ Hoàn, so với lòng bàn tay dịu dàng, là ánh mắt của nàng.
“Muốn giết a phụ ta, là Tô Hoài Anh, nếu chàng cùng hắn hợp mưu, thì hắn cần gì phải lừa lấy tín vật của ta từ tay Diệu Nghi, bố trí cạm bẫy mai phục a phụ ta? Tần bá bá bọn họ hoài nghi chàng giết Thiếu Khanh Doanh Lộc, giá họa Từ Chiếu, mở pháp trận Thiên Ngục, thả a phụ ta đi. Nhưng mà có thể mở pháp trận Thiên Ngục, từ trước đến nay không chỉ có lệnh phù của Thiếu Khanh, tuy rằng Diêu Thái đã chết, nhưng Tư Khanh lệnh lại ở trong tay Tát Ung! Chính hắn đã mở Thiên Ngục, đúng không?”
Kỳ Hoàn kinh ngạc nhìn Khương Hồi, hắn không ngờ rằng, Khương Hồi mất trí nhớ, thế nhưng dựa vào những dòng chữ nhạt nhào và đơn giản trên thẻ tre, có thể suy ra chân tướng sự tình.
Khương Hồi cười khổ: “Hắn muốn giết a phụ ta, nhưng lại không thể mang tội danh mưu hại trung lương, vì thế cần có người đứng ra chịu tội thay hắn. Ý định ban đầu của hắn là muốn giết hai người, giá họa cho Từ Chiếu, nhưng không ngờ rằng, chàng tu vi cao thâm ngoài dự liệu, chàng sống sót, thậm chí cam nguyện đi nương nhờ hắn, trở thành quân cờ của hắn. Một nô lệ không có bất kỳ bối cảnh kẻ nâng đỡ, là vũ khí đắc lực nhất của hắn. Chàng chọn mang tiếng xấu, dù bị người khác hiểu lầm, căn ghét, cũng không hề gì. Chàng muốn tiếp tục đi trên con đường này, chỉ có đi đến chỗ cao nhất, mới có thể thực hiện đạo trong lòng chàng.”
Kỳ Hoàn im lặng nghe nàng suy đoán, từng chữ từng câu, như thể nàng tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc mang tiếng xấu, và hiểu lầm của người đời cũng chính là điều hắn mong muốn và đạt được, cũng giống như sự kiêu ngạo và ngang ngược là áo giáp của Khương Hồi, việc giả vờ làm kẻ nịnh thần là lớp ngụy trang của hắn. Vốn dĩ hắn đã hèn mọn đến mức như bụi đất, là một nô lệ mà ai cũng có thể giẫm đạp, còn sợ gì bẩn thỉu hay tội ác nữa.
Hắn cho rằng mình có thể thờ ơ trước mọi ánh nhìn lạnh lùng, nhưng vẫn bị ánh mắt căm hận của Khương Hồi làm tổn thương.
Nhưng điều khiến hắn đau lòng hơn cả, là khi nàng nói rằng nàng tin hắn.
Đôi mắt đen láy của Kỳ Hoàn dâng trào một nỗi xúc động khó mà diễn tả, hắn mở miệng muốn nói, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào, ngay cả hơi thở cũng run rẩy, mất đi sự bình tĩnh khi ở trong trận Phá Quân.
Kỳ Tư Khanh kiên cố không phá vỡ nổi, luôn dễ dàng bị đôi ba câu ngắn ngủi của Khương Hồi làm cho tan vỡ.
Thì ra điều khiến người tủi thân hơn cả việc không được hiểu, là thực sự có người hiểu hắn.
Khương Hồi nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ, cảm giác đau đớn dâng trào, nàng không kìm được mà ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của hắn.
Kỳ Hoàn nhắm mắt lại, nín thở, cảm nhận được cảm giác mềm mại lướt qua khóe mắt và giữa lông mày, làm dịu trái tim đang run rẩy.
“Chàng nói, muốn ta đi con đường của riêng mình, lập đạo của riêng mình, giúp ta tìm về bản thân hoàn chỉnh.” giọng nói của Khương Hồi mềm nhẹ rơi vào tai hắn, “Ta cũng muốn giúp chàng.”
Kỳ Hoàn siết chặt bàn tay đang ôm nàng, im lặng một lát, khàn giọng nói: “Ta dẫn nàng đi xem, con đường ta đã đi.”
Con ngựa Tuyết Vân như một cơn gió trắng xuyên qua rừng rậm và đồng cỏ, trên lưng ngựa, hai bóng dáng một đỏ một đen gần như chồng chéo lên nhau. Kỳ Hoàn dùng áo choàng đen chắn gió mạnh đang thổi vào thiếu nữ ở trong lòng, siết chặt vòng tay ôm nàng vào ngực.
Dù biết kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không thua kém bất kỳ nam tử nào, nhưng hắn vẫn ôm nàng chặt như vậy, lo được lo mất, giống như ôm một giấc mơ không muốn tỉnh dậy.
Ngựa Tuyết Vân chạy nước đại hồi lâu, đến dưới chân một ngọn núi cao vút tầng mây.
“Phong Tự Ngọc môn?” Khương Hồi ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi, “Chúng ta vì sao đến nơi này?”
Kỳ Hoàn xuống ngựa, duỗi tay về phía nàng, nàng tự nhiên mà đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống.
“Ba năm trước, vào ngày thọ thần của Đế Diệp, đài dạ yến xảy ra yêu tập, kể từ đó, nơi này bị phong cấm, không ai đến đây nữa.” Kỳ Hoàn nắm tay nàng, dẫn nàng một đường đi lên núi.
“Ba năm trước ….” ánh mắt Khương Hồi lập lòe, “Ta không tham gia buổi yến tịch đó, nhưng ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chàng ở yến tịch đã cứu bệ hạ, được giao cho trọng trách, gia nhập Giám Yêu Tư điều tra vụ án yêu tập.”
Mấy ngày nay nàng đã lật xem vô số hồ sơ, ghi lại những ký ức bị thiếu trong ba năm qua.
Hai người đến chân núi, xuất hiện trong tầm mắt là một bệ lớn dùng cẩm thạch trắng chạm khắc mà thành, ánh trăng chiếu vào, lộ ra thánh khiết và hùng vĩ. Nối liền với bệ lớn, là vô số bậc thang dài, một đường đi lên, rực rỡ ánh sáng, như dải ngân hà lạc vào nhân gian.
“Đây là Đăng Giai Tiên.” Khương Hồi nhớ lại những miêu tả về Phong Tự Ngọc Môn và Khai Minh Thần cung mà nàng đã đọc trước đây, “Chúng ta muốn lên Khai Minh Thần cung sao?”
“Phải, nhưng mà, không phải từ chỗ này.” Kỳ Hoàn thu hồi ánh mắt đang nhìn Đăng Giai Tiên, hắn nhàn nhạt cười, “Con đường của ta, không ở đây.”
Khương Hồi không hiểu hỏi: “Lên Khai Minh Thần cung, còn có đường thứ hai sao?”
Nàng là quý tộc, đương nhiên không cần phải hiểu con đường mà các nô lệ đã đi, trên thẻ tre cũng sẽ không ghi chép những thứ vô dụng với bọn họ.
Kỳ Hoàn không trả lời, hắn nắm tay nàng rời khỏi Đăng Giai Tiên, đi về phía sau núi.
Đã rất lâu không có người đặt chân tới đây, con đường nhỏ ban đầu bị cành cây mọc ra che phủ, Kỳ Hoàn giơ tay lên, linh khí sắc bén cắt đứt bụi gai chắn đường, lộ ra đường nhỏ Dương Trường năm đó.
Nơi này cực kỳ tối tăm, lớp cây xanh dày đặc che khuất phần lớn ánh trăng, Khương Hồi khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh sáng mờ ảo, nhưng con đường lại gồ ghề và đầy bùn lầy, nàng không cẩn thận liền trượt chân.
May thay Kỳ Hoàn kịp thời đỡ lấy nàng, nàng mới không đến mức rơi xuống bùn bẩn.
“Nào, ta cõng nàng.” Kỳ Hoàn quỳ gối trước mặt nàng nói.
“Chàng bị thương.” Khương Hồi lắc đầu cự tuyệt.
“Chút thương nhỏ, không nghiêm trọng.” Kỳ Hoàn khẽ cười nói, “Nghe lời ta, được không?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, giống như một sợi dây vặn xoắn ở tim Khương Hồi, thanh âm kéo dài, khiến toàn thân run rẩy. Tim nàng đập nhanh ba phần, do dự một chút, vẫn là cúi người nằm trên lưng hắn, hai tay vòng qua cổ hẳn.
Tấm lưng và ngực của Kỳ Hoàn giống nhau, rộng rãi và rắn chắc, luôn mang đến cho nàng cảm giác an lòng khiến nàng cảm thấy thoải mái. Nàng tựa đầu vào vai Kỳ Hoàn, nghe thấy trong rừng từ xa truyền tới tiếng thút thít trầm thấp của những chim thú không quen biết, thảm thiết sầu muộn, như than như khóc.
Trong dư quang của Khương Hồi lóe lên hình bóng màu xám tro, nàng ngước mắt nhìn, liền nhìn thấy một vài hình bóng cổ quái ở trong rừng. Dựa vào ánh trăng mờ nhạt, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ đó là cái gì.
“Ở đó có thi thể!” Khương Hồi kinh ngạc run giọng nói.
Kỳ Hoàn lại không có gì ngạc nhiên, tựa hồ sớm đã biết.
“Đó là nô lệ chết nửa đường.” Kỳ Hoàn vừa đi vừa giải thích, “Ba năm trước, Tô Hoài Anh chinh chiến Cảnh Quốc trở về, bắt được ba vạn tù binh, khi đến Ngọc Kinh, chỉ còn tám nghìn người sống sót. Một nghìn tù binh từ con đường này đi lên Khai Minh Thần cung, và đi đến Thần cung, chỉ có năm trăm người.”
Khương Hồi hít một hơi: “Hai bên đường này, có năm trăm thi thể?”
“Không, là ba năm trước có năm trăm thi thể, và ba năm trước, nhiều không đếm xuể.” ánh mắt của Kỳ Hoàn trước sau luôn hướng lên trên, trong giọng điệu bình tĩnh chất chứa thê lương, “Hơn hai mươi năm trước, Y Kì Quốc bị công phá, chết trận hai mươi vạn người, tù binh mười vạn người, giáng xuống làm nô lệ Vũ triều ba vạn người, tuẫn táng ở Khai Minh Thần cung tám trăm người.”
Trái tim Khương Hồi chợt thắt lại, nàng biết, Y Kì là cố quốc của Kỳ Hoàn.
“Kẻ quý đi Đăng Giai Tiên, kẻ hèn không đường về.” Kỳ Hoàn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên đỉnh núi, còn có một góc mái hiên che phủ nó, “Ba năm trước, ta đi qua con đường này, xương cốt của người Y Kì đã biến mất, có lẽ đã thành con mồi của dã thú trong rừng. Nhưng trên con đường này, chưa từng thiếu xương cốt. Bọn họ hoặc là chết nửa đường, hoặc là trải qua trăm cay nghìn đắng, lên đến đỉnh núi, sau đó chết trước Khai Minh Thần cung.”
Khương Hồi vô thức nắm chặt y phục của Kỳ Hoàn, ngực nàng áp vào lưng hắn, cảm nhận được sự rung động và than khóc trong lồng ngực đối phương.
“Nhân sinh một đời, khó khăn biết bao, nhưng lại chết một cách vô nghĩa.” Kỳ Hoàn cười gượng một tiếng, khó giấu trào phúng và đau đớn.
Khương Hồi ngơ ngác ngẩng đầu lên, tiếng kêu khóc và tiếng thút thít từ trong rừng truyền tới dường như ngày càng to hơn, đó là chim thú, hay là oan hồn?
Bóng tối đè nặng lên trái tim nàng, khiến nàng ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Lúc này, lời Kỳ Hoàn từng nói đã trở thành hiện thực.
— Con đường dưới chân nàng, chính là đạo trong lòng nàng.
Nếu như ngươi chưa từng đi qua con đường tối tăm không thể quay lại, vậy thì không thể hiểu được con đường giải thoát chúng sinh.
Con đường này, đối với Kỳ Hoàn bây giờ đã là dị sĩ siêu nhất phẩm mà nói, là dễ như trở bàn tay, hắn cõng Khương Hồi, một đường vượt mọi chông gai, dùng tốc độ nhanh hơn năm đó gấp mấy lần lên đến đỉnh núi.
Khai Minh Thần cung liền ở trước mắt, ánh trăng rơi trên mái hiên, Thần cung sáng trong vô ngần, cao to rộng rãi, khiến người trông đã khiếp sợ.
Khương Hồi xuống khỏi lưng Kỳ Hoàn, ngẩng đầu trông lên Thần cung không giống với cung điện nhân gian.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thần cung nổi tiếng khắp Bát Hoang này, người đời đã viết vô số bài thơ ca tụng sự thần thánh và to lớn của nó, Khương Hồi tận mắt chứng kiến, cũng cảm thấy đúng như vậy — Nếu như nàng vừa nãy không nhìn thấy vô số bộ xương khô.
Liệu tâm tình của quý tộc đi lên từ Đăng Giai Tiên có giống với các nô lệ đi lên từ đường không lối về không?
Đối với các quý tộc, đó là cung điện trên trời, nhưng đối với các nô lệ, đây là vô gian luyện ngục.
Kỳ Hoàn đẩy cánh cửa ngọc thạch khổng lồ ra, ánh trăng chiếu xuống đại điện tối tăm, khuôn mặt của ba vị Vu thánh bị bao phủ trong bóng tối, khiến người không thể nhìn rõ.
Khương Hồi chậm rãi bước vào, ngẩng đầu nhìn tam vu Khai Minh.
Phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp của Kỳ Hoàn.
“Nàng tin tưởng thần minh không?”
Khương Hồi giật mình, không trả lời.
Kỳ Hoàn tựa hồ cũng không chờ đợi nàng trả lời, hắn bước đến bên cạnh nàng, sánh bước đứng cùng nàng, ánh mắt ngước nhìn tam vu lộ vẻ rất thờ ơ, không một tia kính trọng.
“Ta không phải thần.” hắn nói, “Cùng là Nhân tộc, quý tộc còn không thể lĩnh hội được nỗi đau của nô lệ, áp bức nô dịch, thậm chí giết hại để mua vui. Mà Thần tộc cao cao tại thượng, cùng Nhân tộc chúng ta vốn là sự tồn tại khác biệt, họ làm sao có thể bảo vệ Nhân tộc, thương xót chúng sinh? Mang thịnh suy của Nhân tộc gửi gắm thần minh hão huyền, giết hại đồng bào, nịnh bợ thượng thần, thật là nực cười, đáng thương.”
Kỳ Hoàn nhìn màn đêm đen tối, và màn đêm cũng phản chiếu trong mắt hắn, trong đó là một mặt biển đen nhánh, gió giục mây vần, sóng to gió lớn, ẩn chứa lực lượng bàng bạc đủ để cuốn phăng mọi thứ.
Tượng thần ba tôn Vu thánh trước mặt đang rũ mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hoặc thương xót, hoặc lạnh lùng, hoặc thích thú, lắng nghe những lời bàn luận đại nghịch bất đạo, kinh thế hãi tục.
Đại điện không có người, dư âm bi thương vang vọng.
Khương Hồi ngửa mặt trông lên tượng thần, lẩm bẩm nói: “Trên đời này nếu có thần minh, thì thần minh không nên sinh ở trong mây, mà phải đến từ luyện ngục.”
Bàn tay hơi lạnh của Khương Hồi đột nhiên bị siết chặt vào lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, nàng cảm nhận được một chút run nhẹ trong lòng bàn tay đối phương, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Hoàn, hắn khẽ mở to đôi mắt, không biết những cảm xúc phức tạp nào đang xoay chuyển trong mắt, nàng mơ hồ thấy được sự sửng sốt và niềm vui, đến mức khiến hắn không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình.
Nàng còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, đã bị Kỳ Hoàn kéo vào lòng, ôm chặt với sức lực như muốn hòa nàng vào tận xương tủy.
Khương Hồi kinh ngạc mở to mắt, nhưng ngay sau đó duỗi tay ra, ôm lấy eo Kỳ Hoàn, nhẹ nhàng tựa vào ngực tỏa ra mùi thuốc nồng nặc của hắn.
Tại sao hắn lại vui mừng và phấn khích như vậy, là bởi vì nàng hiểu được đạo của hắn sao?
Người trên đời này căm ghét hắn, chửi rủa hắn, hắn đều không quan tâm, hắn quan tâm, chỉ có một người.
Đáng tiếc, người mà hắn quan tâm không phải là nàng.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Khương Hồi lại dâng lên một trận đau xót.
Nàng muốn thay người đó đối xử với hắn tốt một chút, ít nhất trước khi đổi trở lại, có thể để hắn có vài ngày vui vẻ.
Hơn nữa …
Hình như trong thế giới của ba năm trước, cũng xảy ra thay đổi rất lớn. Nàng nhớ lại những gì nhìn thấy vào lúc hoàng hôn ngày hôm qua, ở trong mắt phải, nàng nhìn thấy Kỳ Hoàn của ba năm trước, hắn có dung mạo gần như giống bây giờ, nhưng có đôi mắt khác nhau.
Kỳ Hoàn của ba năm trước, trong mắt có ánh sáng ấm áp, có lẽ là bởi vì hắn gặp được Khương Hồi.
Còn Kỳ Hoàn của ba năm sau, trong mắt lại như tro tàn sau cơn hỏa hoạn, không chịu nổi một cơn gió thoảng, cũng khó mà thắp lên một tia lửa nào nữa.
Không kịp đợi nàng nhìn rõ người đó, mắt phải đã tối đi.
Nàng biết chính bản thân mình đã nhắm mắt lại.
Làm sao nàng có thể nhắm mắt trước mặt Kỳ Hoàn được nhỉ?
Nàng nghĩ không ra nguyên nhân, nhưng ít nhất có thể nói rõ một điểm — nàng tín nhiệm Kỳ Hoàn.
Chỉ khi ở trước mặt người mình tin tưởng, mới có thể yên lòng nhắm mắt lại, không sợ bị tổn thương, hoàn toàn giao phó bản thân cho đối phương.
Hơn nữa, nàng cũng bắt đầu lo lắng cho Kỳ Hoàn …
Đây là một việc tốt, ít nhất đợi sau này đổi trở lại, nàng cũng sẽ đối xử với Kỳ Hoàn ôn hòa hơn một chút.
Kỳ Hoàn đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, ít nhất nên có một người thực sự quan tâm hắn, thích hắn.
“Kỳ Hoàn …” Khương Hồi nhẹ nhàng gọi tên hắn, ngẩng đầu khỏi vòng tay của hắn, “Con đường quá khứ chàng đã đi, ta đã đi qua rồi, con đường sau này chàng đi, ta đồng hành cùng chàng, được không?”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh dường như có một ngọn lửa đã tắt đang được nhen nhóm lại.
Khương Hồi kiễng chân lên, chạm vào đôi môi mỏng mềm mại của hắn.
Hôn hắn trước mặt thần minh.
Hôn hắn trước khi trời sáng.
Nàng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của hắn, nghiêm túc gần như thành kính hôn lên cánh môi hắn, một lát sau hơi kéo khoảng cách ra, khàn giọng hỏi: “Chàng nói … đây là tình, hay là dục?”
Kỳ Hoàn không trả lời, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tình và dục.
Tình yêu ham muốn, tựa như ngọn lửa hừng hực rót vào rượu, thiêu đốt khắp bốn bề.
Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, hắn bị nàng đẩy ngồi dưới tượng thần, lưng dựa vào tà váy của tượng thần Chúc U, tà váy được chạm khắc tinh xảo từ đá cẩm thạch, sống động như thật, những lớp lớp đường viền đè áp lên tấm lưng rắn chắc của hắn, ngọc thạch lạnh lẽo cũng thấm đẫm nhiệt độ của cơ thể người.
Khương Hồi ngồi trên người hắn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại áp lên má hắn, hắn hơi ngẩng đầu lên, nụ hôn tinh tế và dịu dàng giống như trận mưa xuân lặng lẽ thấm ướt vạn vật, mang theo mùi thơm ẩm ướt, rơi xuống lông mày của hắn, sống mũi, đôi môi, lưu luyến một chút, lại chậm rãi trượt xuống, lướt qua yết hầu nhấp nhô, ngậm lấy những hơi thở dồn nén và run rẩy của hắn.
Ở trong thần điện tối tăm và trống rỗng này, tiếng thở hổn hển dường như được khuếch đại gấp vạn lần, dư âm dai dẳng, khiến mọi ngóc ngách vang vọng dục vọng vốn không nên thuộc về nơi này.
Thần minh bị tùy ý khinh nhờn.
Cơn cuồng nộ của sóng tình đã phá vỡ lý trí bấy lâu nay, vào lúc này, Khương Hồi không còn cách nào nghĩ đến tương lai, nghĩ đến người khác nữa, nàng chỉ muốn dùng hết sức lực để ôm hắn, dùng cơ thể mình để sưởi ẩm cho hắn.
Thì ra thích một người đến cực điểm, trái tim sẽ đau.
Loại đau lòng này, làm lu mờ nỗi đau giống như cơ thể đang bị xé rách. Nàng bám chặt vai Kỳ Hoàn, cơ thể vững chắc chiếm đoạt hắn.
Nàng cắn môi, lông mày nhíu chặt, toàn thân đều run rẩy.
“Kỳ Hoàn …” Nàng vô thức lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn mềm mại, mang theo vẻ khóc như đang cầu cứu.
Bàn tay đặt trên eo Khương Hồi đột nhiên siết chặt, ôm nàng vào lòng, dọc theo sống lưng mảnh mai của nàng, ấn vào gáy nàng, khiến nàng nghiêng người cúi đầu xuống, hắn hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Khương Hồi áp vào môi hắn, khàn giọng thầm nói: “Kỳ Hoàn … Ta là Tiểu Hồi …”
Không phải người khác, là Tiểu Hồi.
Không biết hắn có cảm nhận được tình cảm cháy bỏng nhưng ích kỷ trong câu nói này hay không, trong mắt đột nhiên dâng lên những làn sóng không thể đoán được, hơi thở cũng vì vậy mà trở nên run rẩy và nặng nề.
Hắn đặt thân thể đã hoàn toàn tan chảy của thiếu nữ lên bậc đá cẩm thạch, dưới tượng thần, chiếm hữu một cách dịu dàng nhưng kiên quyết.
“Tiểu Hồi …”
Một tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng, xen lẫn sức nặng quá lớn khiến Khương Hồi không thể hiểu được.
Trận mây mưa mà nàng bắt đầu, nhưng nàng lại không thể níu giữ đến kết thúc, làn sóng hết đợt này đến đợt khác khiến hơi thở và ý thức của nàng tan thành từng mảnh, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Khi Kỳ Hoàn ôm Khương Hồi rời khỏi thần điện, trời vừa mới bắt đầu sáng.
Tia nắng ban mai đầu tiên rơi xuống trên trán thiếu nữ, lờ mờ là hình dáng thần minh nên có.
— Đây là thần minh thuộc về hắn.
Kỳ Hoàn cúi đầu nhìn, đôi mắt đen nhánh ảm đạm, dường như cũng lấy lại được ánh sáng.