Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
(Thượng)
Tiếng hét của Khương Hồi khiến Tô Hoài Anh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy vạt áo của Tô Diệu Nghi biến mất giữa biển mây.
Trong cơn thịnh nộ, dùng toàn lực đẩy lùi Chu Loan, bay về phía vách núi, nhưng nơi đó làm gì còn thấy bóng dáng Tô Diệu Nghi nữa.
Khương Hồi được Kỳ Hoàn nắm chặt, nàng cúi xuống bên mép vực, suýt nữa thì rơi xuống cùng Tô Diệu Nghi.
Con rắn độc đó bị cây thương bạc của Kỳ Hoàn đóng xuống bảy tấc, đau đớn mà vặn vẹo, Tô Hoài Anh vẻ mặt hung ác, một chưởng đập nát đầu con rắn độc.
Hắn nắm tay phải, vút lên trời cao chộp lấy cung tên dài cách đó không xa, linh lực ngưng tụ ở trên dây cung, bảy mũi tên liên tiếp bắn ra, mang dây cung trống không tấu thành đàn cổ, tiếng mũi tên như sóng âm, mũi tên này mạnh hơn mũi tên kia, gần như muốn xé toạc trời đất phương này.
Chu Loan phát ra một tiếng thét chói tai, máu yêu màu đỏ tươi rơi xuống như mưa, lông vũ màu đỏ từng chiếc rơi xuống, cùng hoa đan hà hòa thành một thể.
Chu Loan bộ dáng nhếch nhác bỏ đi, Chu Yếm cũng như chim thú tản đi, không dám khiêu khích lửa giận cuồn cuộn ngập trời của dị sĩ nhị phẩm.
Tô Hoài Anh sắc mặt tái nhợt, cung dài theo tiếng mà gãy, hắn mím môi mỏng đi về phía thị vệ đang sợ hãi muôn phần.
“Lập tức tập hợp binh sĩ, xuống núi tìm kiến tung tích của tiểu thư!” giọng nói của hắn dừng một chút, “Sống phải thấy người …. chết phải thấy xác.”
Khương Hồi vịn cánh tay của Kỳ Hoàn đứng dậy, nhìn vào mắt Tô Hoài Anh, run giọng nói: “Ta cũng muốn đi.”
Tô Hoài Anh lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Yêu thú là nhắm vào cô, cô lẽ nào không nhìn ra sao?”
Trong lòng Khương Hồi một trận đau thắt.
Tô Diệu Nghi là vì cứu nàng ….
“Cho nên, ta càng phải tìm được Diệu Nghi.” Khương Hồi bình tĩnh lại, “Ta không phải đang trưng cầu sự đồng ý của ngươi, chỉ là báo cho biết.”
“Quận chúa, cô quay về đi.” Tô Hoài Anh chắn ở trước mặt nàng, “Nếu như cô lại xảy ra chuyện, Tô gia chịu không nổi lửa giận của Cao Tương Vương.”
“Ngươi muốn tìm thấy Diệu Nghi không?” Khương Hồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Tô Hoài Anh trầm xuống, nhưng không trả lời.
“Ta có thể tìm được nàng ta …. Vô luận nàng ta …” Khương Hồi hốc mắt đỏ lên, nắm chặt tay lại.
Hơi ấm của nàng ta vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay, người vừa nãy còn nói phải bạc đầu giai lão, giờ đây lại không rõ sống chết.
Bọn họ đều biết, những yêu thú đó là nhằm vào Khương Hồi mà đến, cũng là nhằm vào Cao Tương Vương mà đến. Tô Hoài Anh không để nàng mạo hiểm, nàng cũng không muốn cùng người khác đồng hành. Cùng người khác đồng hành, mục tiêu quá lớn, sẽ mang lại càng nhiều nguy hiểm hơn cho bọn họ, nàng thà rằng chọn đi một mình.
“Kỳ Hoàn, chúng ta đi.” Khương Hồi không nói thêm lời nào nữa, vòng qua Tô Hoài Anh, cùng Kỳ Hoàn đi xuống núi.
“Quận chúa, ngài biết Tô Diệu Nghi ở đâu sao?” đi được hồi lâu, Kỳ Hoàn mới hỏi.
Khương Hồi hơi nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở mắt ra: “Nàng ta không chết, Tiểu Chỉ ở trên người nàng ta.”
Vào khoảnh khắc Tô Diệu Nghi rơi xuống vách núi, Tiểu Chỉ cảm nhận được tâm ý của Khương Hồi, từ trong lòng nàng bay ra ngoài, bám vào cơ thể Tô Diệu Nghi, cùng nàng ta rơi xuống vách núi.
Khương Hồi và Tiểu Chỉ tâm ý tương thông, bởi vậy nàng rất nhanh liền nghe thấy hồi âm của Tiểu Chỉ.
— Có người cứu Diệu Nghi.
— Một thần tiên mặc y phục màu trắng.
— Diệu Nghi trúng độc.
— Thần tiên nói có thể cứu nàng.
Khương Hồi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, nhưng một lát sau lại sinh ra một tia nghi hoặc.
Thần tiên từ đâu đến?
Nơi này, tinh mị yêu quái ngược lại khá nhiều.
Nàng lo lắng Tô Diệu Nghi lại gặp phải yêu quái hiểm ác, bởi vậy không dám chậm trễ, lập tức cùng Kỳ Hoàn xuống núi, dựa vào liên hệ với Tiểu Chỉ, đi về hướng Tô Diệu Nghi.
Đi được nửa lưng núi, không còn đường xuống nửa, Khương Hồi mới hỏi Kỳ Hoàn: “Ngươi có thể đưa ta xuống dưới không?”
Chỗ này cách đáy thung lũng khoảng chừng vài trăm trượng nữa, nhưng Kỳ Hoàn nhìn một cái, liền tự tin gật đầu.
“Ngài ôm chặt ta.”
Khương Hồi không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin, càng không biết mình lấy đâu ra tin tưởng hắn đến vậy, nhưng nghe hắn nói có thể, nàng cũng không nghĩ nhiều, dựa vào ngực Kỳ Hoàn, hai tay ôm chặt cổ của hắn.
Một cánh tay vòng qua eo của nàng, mang nàng chắc chắn ôm ở trong lòng, sau đó liền cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, rơi xuống đáy vách đá.
Kỳ Hoàn tay phải cầm trường thương, dựa vào ma sát của tường vách đá để giảm tốc độ rơi xuống, ở chỗ nhô ra trên tường vách đá mượn lực để di chuyển, thân hình linh hoạt, bước đi vững vàng.
Tim Khương Hồi đập nhanh bình bịch, bên tai nghe được tiếng gió gào thét, không lâu sau liền nghe thấy Kỳ Hoàn nói: “Đến rồi.”
Kỳ Hoàn buông lỏng cánh tay, để Khương Hồi rời khỏi vòng tay của mình, khi chân chạm đất, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáy vách đá có thể là do thiếu ánh sáng, nên cây cối không um tùm như trên núi, chỗ tối tăm xung quanh lờ mờ ẩn hiện rắn, côn trùng, chuột kiến.
Kỳ Hoàn cẩn thận bảo vệ Khương Hồi, mà tâm trí của Khương Hồi lại hoàn toàn đặt trên người Tiểu Chỉ và Tô Diệu Nghi.
Khương Hồi đi theo chỉ dẫn của Tiểu Chỉ, chạy một quãng đường, sau một lúc thì đột ngột dừng bước chân.
“Tiểu Chỉ?” Khương Hồi thấp giọng gọi, sắc mặt hơi thay đổi.
Kỳ Hoàn hỏi: “Sao vậy?”
“Liên hệ giữa ta và Tiểu Chỉ đứt rồi …” Khương Hồi mặt lộ vẻ hoảng sợ, “Là ‘Thần tiên’ đó làm? Chúng ta đi nhanh!”
Khương Hồi bước chân nhanh hơn, không lâu sau, nghe thấy xa xa truyền tới tiếng nước, đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện là một thác nước hùng vĩ, và bên dưới thác nước là một đầm nước sâu không thấy đáy.
“Tiểu Chỉ!” Khương Hồi bước nhanh đến bên đầm nước, nhìn thấy Tiểu Chỉ bị vò thành một cục không còn ý thức ở trên mặt đất. Nàng cố gắng khôi phục ý thức của Tiểu Chỉ, nhưng tốn công vô ích, rõ ràng nam nhân phong ấn ý thức của Tiểu Chỉ có tu vi cao hơn nàng. Khương Hồi không còn cách nào khác, trước tiên đem Tiểu Chỉ thu vào trong ngực.
“Chẳng lẽ họ đi xuống đáy nước?” Kỳ Hoàn đi đến bên đầm nước, cúi đầu dò xét. “Ta đi xuống xem xét, ngài đợi ở đây, tự mình cẩn thận, chú ý an toàn.” Kỳ Hoàn nói xong liền nhảy xuống đầm nước sâu.
Khương Hồi nắm chặt roi Lang Ngọc, vừa để ý động tĩnh xung quanh, vừa đợi tin tức của Kỳ Hoàn.
Qua không biết bao lâu, đúng lúc nàng không nhịn được muốn nhảy xuống đầm nước, thì cuối cùng mặt nước có động tĩnh, Kỳ Hoàn từ dưới nước ngoi lên.
“Phía dưới thác nước có dòng nước ngầm, chính là một đường hầm, nhìn dấu vết ở cửa động, hẳn là có người ra vào thường xuyên, họ chắc hẳn đã rời đi từ chỗ đó.” Kỳ Hoàn nói.
Khương Hồi vui mừng khôn xiết: “Vậy chúng ta nhanh chóng đuổi theo.”
Kỳ Hoàn lại ngăn cản nàng: “Chúng ta không biết bên kia là tình huống như thế nào, ngài không thể đặt mình vào nguy hiểm, vẫn là quay về báo cho Tô Hoài Anh, để hắn phái người tới đây.”
Khương Hồi sửng sốt, nhưng lập tức lắc đầu: “Một đến một về, sợ rằng Diệu Nghi không thể đợi, muộn một khắc nàng liền nhiều một phần nguy hiểm. Thần tiên áo trắng trong miệng Tiểu Chỉ, ta cảm thấy không phải người tốt, trên đời này nào có thần tiên, chỉ e là tinh quái lừa người, bằng không hắn vì sao phải xóa đi ý thức của Tiểu Chỉ, nhất định sợ bị ta phát giác.”
Kỳ Hoàn thấy Khương Hồi kiên quyết muốn đi, mình nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể khe khẽ thở dài: “Ngài đối với nàng ta …. trái lại tình thâm nghĩa trọng.”
“Nàng là bởi vì ta nên mới gặp phải kiếp nạn này ….” Khương Hồi gượng cười nói: “Chúng ta đã đồng ý bạc đầu giai lão.”
Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay trái, mà tay phải lúc này lại bị Kỳ Hoàn nắm chặt.
“Vậy ta đi cùng ngài.” Kỳ Hoàn ngẩng đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Có nguy hiểm, ta sẽ đứng ở trước mặt ngài.”
Nhịp tim Khương Hồi đập mạnh một cái, nàng không đẩy tay Kỳ Hoàn ra, cho phép hắn nắm tay mình.
— Phải cùng hắn bạc đầu giai lão sao?
Ý nghĩa này khiến trái tim cảm thấy bỏng rát, nàng quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng, rồi không tự nhiên nói: “Ngươi cũng phải tự mình cẩn thận.”
Nhiệt độ nước của đầm dưới chân vách đá lạnh hơn những chỗ khác, Kỳ Hoàn một tay nắm lấy tay Khương Hồi, tay kia rẽ nước bẻ sóng, như cá bơi xuyên qua đám bèo rong.
Rất nhanh Khương Hồi liền nhìn thấy đường hầm dòng nước ngầm trong miệng Kỳ Hoàn, vừa bước vào, thì cảm thấy trước mắt tối sầm, hầu như không nhìn rõ thứ gì. Loại yên tĩnh và tối tăm này mang đến cho người sự ngột ngạt và sợ hãi tột độ, Khương Hồi nắm chặt tay Kỳ Hoàn, dựa vào hơi ấm và lực lượng của lòng bàn tay xua tan nỗi bất an trong lòng.
Một lúc sau, mắt cuối cùng cũng quen với bóng tối.
Không, là phía trước xuất hiện tia sáng.
Những quả cầu ánh sáng lơ lửng trong bóng tối, nhìn kỹ hơn, mới phát hiện đó là cá có phần bụng phát sáng. Loại cá giống như đèn lồng này lẽ ra phải sống ở vùng nước sâu của Đông Hải, mà nơi này lại là nước ngọt lạnh lẽo, tại sao lại có cá biển?
— Quả nhiên có cổ quái.
— Có ‘người’ cố ý nuôi chúng ở đây.
Cái ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Khương Hồi.
Ánh sáng mờ của cá đèn lồng chiếu sáng đáy nước, cũng giúp Khương Hồi thấy rõ xung quanh. Ở đây không chỉ có quái ngư đèn lồng, còn có càng nhiều động vật thủy sinh hình dáng cổ quái. Nàng đi theo Từ Thứ học qua ghi chép yêu vật, hiểu biết về yêu thú cũng không nông cạn, nhưng ở đây vẫn còn một số yêu vật nàng không thể kể tên.
Những yêu vật này được linh khí thúc giục sinh ra dị biến có linh trí thấp, nhưng tính công kích lại không hề thấp.
Khương Hồi nhìn thấy một loài cá đỉnh đầu có gai nhọn đôi mắt đỏ thẫm, tức khắc sắc mặt hơi thay đổi.
— Ngư yêu răng kiếm.
Loài yêu thú này rất hung tàn, đỉnh đầu mọc những cái gai thịt cực kỳ sắc nhọn, di chuyển tốc độ rất nhanh, trong miệng có những chiếc răng nanh đáng sợ, lực cắn kinh người, đối với mùi máu nhạy bén vô cùng, một khi phát hiện thấy mùi máu trong nước, sẽ đổ xô đến và nuốt chửng tất cả, ngay cả xương cốt đều không chừa lại.
Khương Hồi kéo tay Kỳ Hoàn, vẫy vẫy tay về phía ngư yêu răng kiếm, ra hiệu hắn tránh xa và cẩn thận.
Kỳ Hoàn hiểu ý gật đầu, kéo Khương Hồi lại gần mình một chút, cẩn thận xuyên qua bầy cá.
Đám ngư yêu này chắc cũng là người nào đó cố ý nuôi ở nơi này, giống như thị vệ canh giữ cửa động, liên tục tuần tra xung quanh cửa động.
Khứu giác của ngư yêu là dùng thị giác đổi lấy, chúng không tốt hơn người mù là mấy, nhưng chúng có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển động của dòng nước.
Bởi vậy lúc Kỳ Hoàn và Khương Hồi đi qua bầy cá, vẫn là quẫy nhiễu đến ngư yêu, chúng bất an mà nóng nảy lên, tăng tốc độ di chuyển, ở dưới nước gần như cuộn tròn thành xoáy nước.
Kỳ Hoàn ôm chặt Khương Hồi, tăng tốc vượt qua ngư yêu.
Nhưng vào lúc này, một con cá răng kiếm lao về phía hai người, Kỳ Hoàn ôm Khương Hồi nghiêng người đi, tránh né công kích của ngư yêu răng kiếm.
Gai thịt sắc nhọn lướt qua mặt Khương Hồi, nhưng lại cứa qua bên cổ Kỳ Hoàn.
Chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng vẫn có một tia mùi máu nhàn nhạt tràn ra.
Tất cả ngư yêu lập tức kích động, trong nháy mắt trở nên nóng nảy như bị điên, quay đầu truy đuổi về phía hai người.
Kỳ Hoàn lập tức dùng sức đẩy mạnh hai chân, tăng tốc rời khỏi nơi này.
Nhưng tốc độ của người ở dưới nước, dù thế nào, cũng không thể so với ngư yêu.
Chỉ cần mùi máu không tan, những ngư yêu đó sẽ đuổi theo không buông.
Khương Hồi nhìn thấy ngư yêu răng kiếm cứa vào bên cổ Kỳ Hoàn, lúc đó đã cảm thấy không ổn, và ngay lập tức nhìn thấy ngư yêu ào ạt lao tới.
Trong lòng nàng hoảng sợ, không kịp nghĩ nhiều, liền cúi đầu dùng môi chặn vết thương trên cổ Kỳ Hoàn.
Thân thể Kỳ Hoàn đột nhiên run lên, môi lưỡi mềm mại dán chặt vào da thịt bên cổ hắn, muốn liếm máu chỗ vết thương của hắn, không dám để máu chảy vào trong nước.
Hắn dùng sức siết chặt thân thể Khương Hồi, không dám trì hoãn chút nào, xông ra khỏi đường hầm trước khi bị bầy cá bao vây.
Và ngư yêu mất đi nguồn mùi máu, chỉ có thể lượn vòng ở chỗ đó trong bối rối.
Khương Hồi không dám nhả ra, mút ở bên cổ Kỳ Hoàn, trong miệng nếm được tanh ngọt nhàn nhạt, ban đầu chỉ là một vết xước nông, nhưng ngược lại bị nàng làm ra vết thương lớn hơn.
Cuối cùng trước khi nàng hết hơi, Kỳ Hoàn ôm nàng, đẩy người lên, ngoi lên mặt nước.
Khương Hồi lập tức buông lỏng, kịch liệt thở gấp.
Nàng chỉ là người phàm, mặc dù tu hành nhiều năm, khí tức mạnh hơn người một chút, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với thân thể dị sĩ, ở dưới nước nín thở lâu như vậy đối với nàng mà nói thì rất khó khăn.
Hai người bơi vào bờ, Kỳ Hoàn vẫn còn chút sức lực, nhưng tay chân của Khương Hồi đã tê dại.
Một nửa là do nước lạnh, một nửa là do khí kiệt.
Nàng vô lực dựa vào ngực Kỳ Hoàn, run lẩy bẩy, một luồng linh lực ùa vào sau lưng nàng, giúp nàng xua tan cái lạnh.
Khương Hồi lắc đầu, rung giọng nói: “Đừng lãng phí sức lực … ta nghỉ ngơi một chút …. liền tốt …. vạn nhất …. đợi lát nữa … gặp phải …. nguy hiểm …”
Kỳ Hoàn cúi đầu, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tập trung vào đôi môi ầm ướt mềm mại của nàng.
Cảm giác tê dại dường như vẫn còn đọng lại ở cổ, khiến hắn hô hấp cũng nặng nề ba phần.
Tuy không thích hợp, nhưng trong lòng hắn vẫn rung động vì điều đó.
Khương Hồi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hoàn, tức khắc trong lòng run lên, ánh mắt cũng rơi xuống bên cổ Kỳ Hoàn.
Vết thương trên cổ chỉ là một vết xước nông, nhưng xung quanh vết xước lại có một vết đỏ ái muội.
Nàng lúc này mới nhận ra, vừa nãy mình vì khẩn trương, dùng sức rất lớn để mút.
Hơi thở Khương Hồi vừa bình ổn một chút, lại trở nên rối loạn: “Ta ….. vữa nãy là sợ mùi máu sẽ thu hút những ngư yêu đó.”
Kỳ Hoàn khẽ cười một tiếng, lồng ngực khẽ rung lên: “Ta biết.”
Cả hai người đều ướt sũng, quần áo dính chặt vào thân thể, thân thể cũng dính chặt thân thể. Khương Hồi hoảng loạn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lẩy ba lẩy bẩy ngồi dậy, giả vờ điềm nhiên như không mà đảo mắt bốn phía.
“Không ngờ rằng bên trong đây có trời đất khác ….” nàng khàn giọng nói.
Đi qua đường hầm dưới thác nước, bọn họ chắc là đi vào trong lòng núi, hoặc là chỗ sâu dưới lòng đất. Mái vòm ở đây cực cao, gần như không nhìn thấy đỉnh, chỉ có một mảnh tối tăm, nhưng chỗ xa lại lờ mờ có ánh sáng.
Kỳ Hoàn cũng ngồi dậy, mang hoảng loạn của nàng nhìn ở trong mắt, cười không nói một lời. Hắn chạm vào chỗ tê ngứa trên cổ, nghĩ thầm — vốn là chuyện bản thân muốn làm, ngược lại khiến đối phương nhanh chân đến trước.
“Từ đây đi về phía trước, trên đường đều có vệt nước, bọn họ hẳn là đi vào lòng núi phía trước.” Kỳ Hoàn vừa nói vừa vắt nước trên quần áo, lại quay đầu nhìn Khương Hồi, “Quân chúa, quần áo của ngài đều ướt đẫm rồi.”
Khương Hồi đứng dậy, vắt ống tay áo giống như hắn, tuy rằng quần áo ướt đẫm và dính chặt vào người, nhưng lúc này cũng không để ý cái khác.
“Không sao, tìm người quan trọng hơn.” Khương Hồi vội vàng nói, chỉnh lại tóc mai, liền bước nhanh về phía nơi có ánh sáng.
Càng đi về phía trước tia sáng càng mạnh, dần dần cũng có âm thanh truyền tới, trong lòng hai người dấy lên nghi hoặc, đưa mắt nhìn nhau, thận trọng chậm bước chân lại.
Khương Hồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nheo mắt nhìn kỹ, cuối cùng phân biệt ra những ánh sáng giống như ngôi sao đó là cái gì.
Là một đám nấm quỷ hỏa.
Loại nấm linh này sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh màu xanh lá, thường mọc ở nghĩa địa, người nhìn thấy thì sẽ nghĩ rằng đó là ma trơi, do đó có tên như vậy.
Nấm quỷ hỏa hút xác chết mà sống, nơi đây là phúc địa trong núi, lẽ ra không nên có nhiều nấm quỷ hỏa như vậy, hiển nhiên giống những con cá đèn lồng, ngư yêu răng kiếm đó, là được người cố ý trồng, dùng cho mục đích chiếu sáng.
Khi hai người càng đến gần, tiếng ồn ào náo động cũng càng rõ ràng, một bức cảnh sắc thiên nhiên tráng lệ quỷ mị từ từ bày ra trước mặt.
Cây thần cao vút mấy chục trượng giống như tòa tháp khổng lồ vươn tới tận trời xanh, các cành cây chằng nối liền nhau tạo thành những con đường, trên cành treo đủ loại đèn lồng hình dáng rau quả, trên vách núi khoét thành từng cái động phủ, có tinh quái ra vào, trên cây dưới cây, đều có tinh quái sau lưng mọc cánh bay tới bay lui, và ở xung quanh gốc cây, có rất nhiều ngôi nhà tranh, rất giống với thôn xóm của Nhân tộc.
Khương Hồi ngạc nhiên đột ngột nhận ra: Đây là sào huyệt của Yêu tộc!
“Bên trong núi Đăng Dương, vậy mà ẩn giấu nhiều Yêu tộc như vậy ….” Khương Hồi lẩm bẩm với chính mình, “Nhiều năm như vậy, không có ai phát hiện ….”
Ai mà ngờ được, chỗ cách Ngọc Kinh gần như này, có một đàn Yêu tộc sinh sống.
Nhìn thoáng qua, có không dưới một trăm chủng tộc, hoa cỏ tinh quái, ong bướm chim, thậm chí rắn chuột cáo chó sói, gần như loài gì cũng có.
Chẳng lẽ Chu Yếm và Chu Loan cũng sống ở nơi này?
Vậy thần tiên áo trắng đưa Tô Diệu Nghi tới đây, là có rắp tâm gì?
Kỳ Hoàn cũng nhìn ra lo lắng của Khương Hồi, hắn nắm lấy cổ tay Khương Hồi nói: “Yêu tộc ở đây, sợ sẽ gây bất lợi với ngài, ngài đừng đi vào.”
Khương Hồi lắc đầu: “Ngươi đối với Yêu tộc không hiểu biết, một mình đi quá nguy hiểm. Ngươi yên tâm đi, cho dù Yêu tộc muốn bắt ta uy hiếp a phụ, thì phần lớn chúng đều không biết ta trông như thế nào. Yêu thú đối với khuôn mặt Nhân tộc phân biệt không quá rõ ràng, chúng nhiều là dựa vào khứu giác và khí tức để phân biệt.”
Khương Hồi ở Nam Hoang giao tiếp nhiều với Yêu tộc, nên nhận thức rõ ràng tập tính của đa số yêu thú, bởi vậy không sợ chúng.
Nàng càng lo lắng, là những Yêu tộc này gây bất lợi cho Tô Diệu Nghi.
“Kỳ Hoàn, ngươi tìm một ngôi nhà trống, thay một bộ phục sức của Yêu tộc, dù khí tức của chúng che đậy mùi trên người chúng ta.”
Thấy Khương Hồi bình thản trấn định như vậy, Kỳ Hoàn cũng không khuyên can nữa, hắn dắt tay Khương Hồi, lặng lẽ đến gần yêu động.
Hàng rào dài bao quanh chặn lối đi của hai người, cửa có một cặp yêu thú đang canh gác, cả hai đều có hình dáng giống lợn rừng, đầu lợn thân người, trên lưng mọc đôi cánh thịt.
“Ôi chao, đau chết ta rồi …” lợn yêu màu hồng nằm trên mặt đất rên rỉ, “Người vừa rồi xuống tay thật tàn nhẫn, suýt nữa làm gãy xương của ta.”
Lợn yêu màu đen vẻ mặt cũng không dễ coi: “Nếu không phải ta trốn nhanh, thì cũng bị hắn xé xác, bây giờ sau lưng vẫn còn đau này.”
“Người đó có lai lịch gì, Cửu Âm đại nhân đối với hắn khách khí như vậy?” lợn hồng tò mò hỏi.
“Ta đâu biết, nếu biết, ta nào dám ngăn cản hắn.” lợn đen vừa nói vừa khịt mũi hai tiếng, “Trong lòng hắn còn ôm một người, trông có vẻ rất ngon miệng.”
“Ngươi này là quỷ tham ăn, chỉ nghĩ đến ăn, đồ ăn trong miệng người khác, ngươi cũng dám cướp.” lợn hồng mắng một tiếng, “Ngươi quay vào nhà, cầm dầu thuốc đến thoa cho ta một ít, cả người ta đều đau, đau như sắp chết rồi.”
Lợn đen nhếch môi: “Được rồi được rồi, lần sau có thịt người ăn, ngươi đừng giành với ta.”
Lợn đen nói xong thì đi về phía ngôi làng.
Lợn hồng nằm ngửa, gầm gừ vài tiếng, bị Kỳ Hoàn đánh vào gáy, hắn lập tức ngất đi.
Khương Hồi vẻ mặt nghiêm trọng bước ra ngoài: “Người trong miệng chúng vừa nói, chắc là Diệu Nghi. Cửu Âm đại nhân ….”
Cái tên quen thuộc này khiến trái tim nàng trầm xuống: “Yêu vương Bắc Vực, Chúc Cửu Âm.”
______________________________________
(Hạ)
Hiện giờ Bát Hoang chia thành bốn phương, Đông Di, Tây Lăng, Nam Hoang, Bắc Vực.
Bắc Vực linh khí thịnh nhất, là nơi gần thang trời nhất, Phong Tự Ngọc môn liền là trung tâm của Bắc Vực, mà Vũ triều cũng bởi vậy chọn đóng đô Ngọc Kinh.
Đông Di giáp hải vực vô tận, sức sống dồi dào nhất, mặc dù chúng Yêu tộc nhiều, nhưng Yêu tộc chiếm cứ hải vực và đảo, cùng Nhân tộc vùng duyên hải ngược lại có thể tạm thời làm hòa.
Tây Lăng địa thế cao và hiểm, nhiều cao nguyên, Nhân tộc và Yêu tộc đều thưa thớt.
Và Nam Hoang chướng khí dày đặc, Nhân tộc và Yêu tộc chinh chiến không ngừng, đã hơn vài trăm năm.
Đất tứ phương đều có Yêu vương, Yêu vương Nam Hoang chính là hổ yêu Tu Úc, còn Yêu vương Bắc Vực tắc là Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm* mặt người thân rắn, toàn thân màu đỏ, cứng rắn như hồng ngọc, con ngươi trong mắt thẳng đứng, miệng ngậm hỏa tinh, hơi thở như ngọn lửa, cũng có là một đại yêu có một tia thần huyết.
(*Chúc Long hay còn gọi lại Chúc Âm, Chúc Cửu Âm là sinh vật huyền thoại Trung Hoa, Chu Yếm và Chu Loan là hung thú thượng cổ, tham khảo thêm trên các trang google.)
Người ta đồn rằng năm đó Thần giới dùng hồn người và thần tủy hợp hai thành một, tạo ra Vu thánh, đồng thời, cũng dùng máu thú và thần tủy tạo ra bốn loài thần thú, phân biệt là Đế Loan, Phụ Nhạc, Vân Giao, Thôn Thiên. Bốn loài thần thú này mỗi người đều mang thần mạch và thần lực. Về sau tứ thần thú và Yêu tộc khác giao hợp, hạ sinh một số đại yêu huyết mạch không thuần, những thần thú nhánh phụ tuy rằng thần mạch loãng, nhưng đối với Yêu tộc khác cũng có huyết mạch áp chế. Như Chu Loan liền là nhánh phụ của Đế Loan, và Chúc Cửu Âm được đồn đại chính là nhánh phụ của Vân Giao.
Tứ đại thần thú thân phận kiêu ngạo, từ trước đến nay sống sâu ở trong động thiên phúc địa*, không cùng Yêu tộc thông đồng làm bậy, cũng xem thường việc qua lại với Nhân tộc. Những đại yêu này mang thần mạch loãng liền thừa dịp gây hại Bát Hoang, xưng bá một phương.
(*Vùng đất lành)
Chúc Cửu Âm đã thành danh từ hàng ngàn năm trước, Tu Vô so với hắn vẫn là vãn bối, nhưng mà người ta nói rằng Chúc Cửu Âm từng bại dưới tay tổ tiên Vũ triều, bởi vậy ngủ đông nghìn năm không xuất hiện, cũng có người nói Chúc Cửu Âm có thể đã chết rồi, nhưng không ngờ rằng hắn chẳng những sống tốt, còn sống dưới chân ngọn núi gần Ngọc Kinh nhất, núi Đăng Dương bị khoét rỗng, trồng cây xây rừng, ngày tháng trôi qua sinh động.
Khương Hồi hận không thể lập tức mang chuyện này báo cho a phụ, nhưng trước mắt càng cấp bách hơn là an nguy của Tô Diệu Nghi.
Sau khi hai người lẻn vào trong làng, rất nhanh liền tìm thấy một ngôi nhà trống. Ngôi nhà rất đơn giản, có vẻ những Yêu tộc này vẫn luôn bắt chước Nhân tộc, nhưng chưa thể biến thành tập tính sinh hoạt của mình.
Kỳ Hoàn tìm được hai bộ y phục trong tủ, mặc dù được làm bằng vải lanh thô, nhưng may mắn nó vẫn sạch sẽ. Nhân tộc là thú có linh trí, Yêu tộc tu luyện đến giai đoạn hóa hình, đều sẽ huyễn hóa ra hình người. Yêu tộc giai đoạn đầu sau khi hóa thành hình người không biết dùng quần áo để che thân thể, đều là trần truồng đi lại, vẫn là hướng Nhân tộc học hỏi cách mặc quần áo, nhưng đại đa số Yêu tộc sẽ không học dệt may phiền phức như vậy, đều là cướp giật từ thôn làng Nhân tộc, lấy những thứ của Nhân tộc làm của riêng, thậm chí trực tiếp ăn hết người trong thôn, và tự mình giả bộ hóa trang thành người. Có một số làng thậm chí toàn bộ làng chứa đầy yêu quái.
Bộ quần áo mà Khương Hồi và Kỳ Hoàn đang mặc, rõ ràng là Yêu tộc đánh cắp từ Nhân tộc.
Khương Hồi nhìn cách bày trí và mùi trong nhà phán đoán, chủ nhân của ngôi nhà này chắc là một đôi cáo tai cụp. Cáo tai cụp thân hình nhỏ nhắn như mèo, đôi tai lại to hơn đầu, loại yêu thú này chủ yếu xuất hiện ở những nơi khô ráo lạnh lẽo, khác với quan hệ nam nữ hỗn loạn của những yêu thú khác, cáo tai cụp nhiều là một vợ một chồng, quan hệ ổn định, cùng nhau nuôi dạy đời sau.
Yêu thú thời kì hóa hình thực lực tương đương dị sĩ lục phẩm của Nhân tộc, trong nhà này nếu đã có quần áo của Nhân tộc, vậy chứng tỏ hai chủ nhân của ngôi nhà này ít nhất tu vi ở trên hóa hình.
Hai người thay quần áo xong thì bước ra khỏi cửa phòng, Kỳ Hoàn tìm một góc khuất giấu bộ quần áo ướt đã thay.
Khương Hồi cẩn thận quan sát xung quanh, vừa định rời đi, thì nghe thấy trong góc truyền tới tiếng xào xạc, nàng lập tức căng thẳng lưng, lo lắng nhìn.
Chỉ thấy một cái đầu cáo nhỏ thò ra từ dưới đống rơm, trên đầu có hai cái tai dài và nhọn. Con cáo nhỏ trông chỉ lớn hơn Đoàn Đoàn một chút, bộ lông màu vàng nhạt mềm mại bồng bềnh, một đôi mắt màu đen quạ phát sáng. Nó dùng mũi ngửi khắp nơi, phát ra tiếng kêu rì rì, đi về phía Khương Hồi.
“Mẹ, mẹ về rồi à!” cáo nhỏ vui mừng hét lên, dùng bốn chân nhào vào lòng Khương Hồi, híp mắt ở trên người nàng cọ lên cọ xuống, ngửi được khí tức quen thuộc, toàn thân nó đều thả lỏng, “Mẹ, con đói bụng rồi …”
Khương Hồi cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn cáo nhỏ nhận nhầm mình thành mẫu thân nó. Nó xem ra tuổi còn rất nhỏ, chưa thể hóa hình, nhưng lại có thể nói được tiếng người. Nó cũng không phân biệt được tướng mạo của Nhân tộc, chỉ là ngửi thấy mùi trên người Khương Hồi, nên cho rằng mẹ hóa thành hình người.
Khi Kỳ Hoàn quay lại thì nhìn thấy Khương Hồi đang ôm một con cáo nhỏ trong tay, cáo nhỏ đó luôn mồm kêu mẹ.
Ánh mắt Kỳ Hoàn khẽ động, giơ tay định giết con cáo nhỏ đó.
Cáo nhỏ khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hoàn: “Cha, cha không sao chứ! Con liền biết mẹ có thể cứu cha trở về! Mẹ giết hết những tên thợ săn yêu đó rồi sao?”
Khương Hồi nhìn Kỳ Hoàn lắc đầu, bảo hắn đừng động thủ.
Cáo nhỏ rất nhanh lại cụp tai xuống, giọng nói cũng trầm xuống: “Mẹ, Diệp Tử đã trốn ở trong đống rơm rất lâu, trái cây ăn hết rồi, bụng đói ơi là đói, nhưng không có ra ngoài. Diệp Tử rất nghe lời, mẹ đừng tức giận ….”
Diệp Tử chắc là tên của con cáo nhỏ này, theo những gì nó nói, phụ thân nó hẳn là gặp phải thợ săn yêu, mẫu thân ra ngoài cứu hắn, trước khi rời đi thì bảo nó trốn trong đống rơm này.
“Diệp Tử, mẹ dẫn con đi tìm đồ ăn.” Khương Hồi sờ sờ đầu Diệp Tử, dịu dàng nói.
Đầu tai Diệp Tử run lên, mừng rỡ, lại nghi hoặc hỏi: “Mẹ, giọng của mẹ hình như thay đổi rồi.”
Khương Hồi ho khan: “Mẹ bị thương, cho nên giọng nói biến thành như này.”
Diệp Tử lo lắng hỏi: “Mẹ còn đau sao, Diệp Tử giúp mẹ liếm nó.”
Loài thú bị thương, bình thường đều dùng đầu lưỡi liếm vết thương, Diệp Tử cũng chu đáo muốn giúp đỡ mẹ của mình.
Khương Hồi vội vàng cự tuyệt lòng tốt của nó: “Không cần đâu, đã liếm qua rồi.”
Kỳ Hoàn cau mày, dùng khẩu hình hỏi: “Vì sao không giết?”
Khương Hồi không tiếng động đáp: “Che đậy.”
Kỳ Hoàn ngầm hiểu.
Diệp Tử lại quay đầu nhìn Kỳ Hoàn: “Cha cũng bị thương sao?”
Kỳ Hoàn ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừm.” không đợi Diệp Tử mở miệng bày tỏ lòng hiếu thảo, hắn lại nói: “Mẹ con đã liếm qua rồi.”
Mặt Khương Hồi tức khắc nóng bừng, suýt nữa mất thăng bằng.
Kỳ Hoàn nói chuyện quá nghiêm túc, nàng không thể không biết xấu hổ mà phát cáu, lộ ra chột dạ của mình.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Khương Hồi thấp giọng nói một câu, ôm cáo nhỏ bước lớn đi ra ngoài.
Nhân tộc có chợ Quỷ, Yêu tộc có chợ Yêu, chỉ là không giống chợ Quỷ của Nhân tộc, chợ Yêu ở đây cao tới mười tầng, rải rác ở trên các nhánh cây khác nhau.
Tu vi của Yêu tộc phần lớn có thể nhìn thấy được từ vẻ bề ngoài của họ, không thể hoàn toàn che giấu đặc trưng bản thể, thường có tu vi thấp hơn, càng giống Nhân tộc, thì tu vi càng cao. Ngoài ra, giữa yêu thú còn tồn tại huyết mạch áp chế, như mèo với chuột, long hổ với với bách thú, loại uy áp trên huyết mạch này tạo ra sự khác biệt giai cấp rõ ràng giữa các Yêu tộc.
Yêu tộc tới lui trong chợ Yêu phần lớn tu vi không cao, có khá nhiều người để lộ đôi tai thú của mình, Khương Hồi ôm tiểu hồ yêu đi giữa chúng Yêu tộc, mà không dẫn đến sự chú ý của người khác.
Tên nam tử áo trắng đưa Tô Diệu Nghi đến nơi này dường như gây ra náo động lớn, Yêu tộc đi lại đều bàn tán xôn xao lai lịch của hắn.
“Nam nhân đó rất lợi hại, vung tay một cái liền hạ gục đám thủ vệ.”
“Làm sao ngươi biết đó là nam nhân, cũng có thể là nam yêu mà, nếu không làm sao biết cửa ra vào động Chúc Long?”
“Nhưng ta không nhìn ra chân thân của hắn, cũng không ngửi thấy mùi thú.”
“Người ta cao hơn ngươi vài đại cảnh giới, đương nhiên ngươi không nhìn ra chân thân của hắn rồi.”
“Tu vi mạnh như vậy, bất luận là người là yêu, sợ rằng người tới đều không có ý tốt ….”
“Cửu Âm đại nhân để Hoa Lê Tả sứ đích thân nghênh đón, hắn chắc không phải đến gây rắc rối. Cho dù hắn đến đây gây rối, hắn đơn thương độc mã, chẳng nhẽ có thể đánh bại Cửu Âm đại nhân?”
“Bướm yêu vừa mới nói, nàng ta nhìn thấy Lâm Chi Hữu sứ từ động Sùng Dương đi ra, đi lấy Hồi Tuyết đan.”
“Hồi Tuyết đan? Đó nhưng rất quý giá, độc tố hỏa tinh của Cửu Âm đại nhân chỉ có Hồi Tuyết đan có thể giải, nam nhân đó cũng không giống trúng độc.”
“Là hắn mang theo một người bị trúng độc.”
“Hả? Vì sao phải giải độc cho người?”
“Ai mà biết được, có lẽ là sợ trong người có độc ăn không ngon.”
Vài con tiểu yêu quái ngồi trên mặt đất, xung quanh một chiếc bàn thấp làm bằng cọc gỗ bóng loáng, ngươi nói ta kể mà khua môi múa mép. Trên bàn bày rượu, thức ăn, dưa và trái cây dùng gốm sứ sần sùi để đựng, không lâu sau chỉ còn lại xương cốt và hạt quả.
Nếu không phải những Yêu tộc này đều có vẻ quái mô quái dạng, thì nơi này trông không khác gì một khách điếm tửu lâu của Nhân tộc, giống nhau náo nhiệt phồn hoa, tràn ngập khói lửa dày đặc.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sự khác biệt vẫn rất lớn.
Bên dưới cửa tiệm treo một miếng da mỹ nhân quý tộc, có hầu yêu ở bên đường rao bán “não trẻ con tươi ngon”, yêu quái trên đầu có sừng bò đang treo một tấm biển gỗ lên tường, trên đó khắc dòng chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo — xương sườn dị sĩ hạ phẩm, một trăm bối*. Tim dị sĩ hạ phẩm, năm trăm bối.
(*贝: Bối trong bảo bối, vật báu hay là vỏ sò. Ngày xưa mọi người dùng vỏ sò làm vật thay thế tiền để trao đổi hàng hóa, nên vỏ sò còn được gọi là bối hay là tiền.)
Nàng che miệng và mũi, sắc mặt tái nhợt, cố kìm nén cơn buồn nôn.
Kỳ Hoàn ôm vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nàng.
“Ngài không sao chứ?” Kỳ Hoàn thấp giọng hỏi.
Khương Hồi lắc đầu, lại gật đầu: “Chỉ là có chút buồn nôn.”
Những cảnh tượng này khiến Khương Hồi nhớ tới những vật sống mà năm đó khi ở Nam Hoang Yêu trạch nhìn thấy, những Nhân tộc đó bị Tu Vô nuôi nhốt và đối xử như gia súc.
Kỳ Hoàn liếc nhìn chợ Yêu náo nhiệt, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường: “Thực ra nó không khác gì chợ Quỷ cả.”
Khương Hồi gượng cười một tiếng: “Nhân tộc coi loài vật thành thức ăn, lột da thú xuống làm quần áo, mang cơ thể yêu luyện thành pháp khí, Yêu tộc cũng học theo tất cả những điều đó một cách tỉ mỉ. Nhân tộc đối đãi với Yêu tộc như thế nào, họ cũng đối đãi Nhân tộc như thế.”
Yêu tộc nhìn chợ Quỷ, cùng Nhân tộc nhìn chợ Yêu, cảm giác cơ bản giống nhau, đều là thương xót đồng loại.
“Không.” Kỳ Hoàn khẽ lắc đầu, “Không phải Nhân tộc đối với Yêu tộc như vậy, mà là Nhân tộc đối với Nhân tộc, cũng là như vậy.”
Trong lòng Khương Hồi thắt lại, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt không chút gợn sóng của Kỳ Hoàn.
Hắn từ lâu đã quen với những cảnh ăn thịt đồng loại như vậy, thì làm sao cảm thấy phẫn nộ và buồn nôn.
Nhưng Khương Hồi cũng rõ ràng nhìn thấy, dưới đôi mắt đen tưởng chừng như bình tĩnh, lại ẩn chứa dòng chảy ngược cuộn trào mãnh liệt.
Này khiến nàng không khỏi khẽ run rẩy.
Diệp Tử ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Khương Hồi, móng vuốt nhỏ gãi gãi vào mu bàn tay Khương Hồi: “Mẹ, mẹ có phải khó chịu không?”
Khương Hồi nói không nên lời, Kỳ Hoàn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thấp giọng nói: “Mẹ con không sao, con không cần lo lắng.”
Diệp Tử nửa hiểu nửa không gật đầu, nó khịt khịt mũi, nói bằng giọng sữa: “Mẹ ơi, Diệp Tử ngửi mùi đào, Diệp Tử muốn ăn đào.”
Cách đó không xa là một cửa tiệm trái cây, đủ loại trái cây tùy ý chất đống và lộn xộn trên sạp hàng, bán trái cây là một con gấu xám có dáng người nhỏ, đang gãi chiếc bụng và ngáy.
Kỳ Hoàn nhanh tay nhanh mắt từ trên sạp cầm vài quả, đặt vào trong lòng Khương Hồi.
Diệp Tử nhặt một quả đào bằng hai chân lên, có lẽ là quá đói bụng, vội vội vàng vàng mà cắn liên tiếp vài miếng, suýt nữa thì bị nghẹn. Nước quả dồi dào bắn ra ngoài, hương quả chua ngọt pha loãng một tia khó chịu, Khương Hồi hô hấp chậm lại, cảm nhận được mu bàn tay bị cào hai cái, cúi đầu xuống thì nhìn thấy Diệp Tử dùng hai chân ôm lấy quả đào gặm một nửa, hai con mắt đen láy lấp lánh phát sáng đang nhìn nàng, ngoan ngoãn lại dễ thương. 
“Mẹ cũng ăn.”
Khương Hồi vẻ mặt phức tạp nhìn tiểu yêu hồ, khàn giọng nói: “Ta không đói, con ăn đi.”
Diệp Tử cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: “Mẹ lần nào cũng nói không đói, toàn để trái cây cho Diệp Tử ăn ….”
Khương Hồi nghe được lời này, đột nhiên đầu quả tim chua xót.
Một số ký ức đã lâu đến mức gần như sắp mờ nhạt lại trở nên rõ ràng.
Nàng đã gần như không nhớ rõ hình dáng của mẫu thân mình, nhưng vẫn nhớ được hơi thở trên người bà ấy, còn có nhiệt độ trong lòng bàn tay. Lúc đó phụ thân phản bội gia tộc, cùng mẫu thân thành hôn ở bên sông Hồi Thủy. Yêu thú Nam Hoang hoành hành, thường có người cầu cứu ông ấy. Nếu phụ thân nghe thấy có yêu thú tập kích thôn làng Nhân tộc, liền sẽ dẫn thuộc hạ xuất chinh, một lần đi có khi vài ngày, có khi cả trăm ngày.
Chỉ có một lần, nửa năm trôi qua mà vẫn chưa đợi được a phụ trở về, chỉ nghe nói nơi ông ấy đến có yêu thú tác nghiệt, tạo nạn lũ lụt, rất nhiều người chết.
Cuối cùng mẫu thân không thể chờ đợi được nữa, bà đưa Khương Hồi ba tuổi ra khỏi nhà, bôn ba không biết bao lâu, một đường khó khăn nhưng lại có kiên định tiến về phía trước.
Khi đó Khương Hồi nghe mẫu thân nói nhiều nhất, chính là “nương thân không đói, Hồi Nhi ăn đi.”
Bàn tay vuốt ve tóc nàng thật mảnh khảnh và ấm áp, bà cõng Khương Hồi sau lưng, tấm lưng gầy gò lại cứng rắn giống như một lưới ấm áp bao quanh Khương Hồi, các nàng đi qua đầm lầy hoang vắng nơi xác chết nằm khắp nơi, ngôi làng hoang tàn không có một bóng người, cuối cùng nhìn thấy người. Những nạn dân đó hình dáng khô gầy nghe nói bà là thê tử của Khương Thịnh, vội vàng vây quanh hộ tống bà đến gặp phụ thân.
Họ mồm năm miệng mười mà kể về tai họa trong nửa năm qua, nếu không phải Khương Thịnh dẫn Liệt Phong Doanh đến giúp đỡ bọn họ đánh lại Yêu tộc, chống nạn lũ lụt, người ở nơi này sớm đã chết rồi.
Về sau các nàng mới biết, thì ra phụ thân sớm đã phái người quay về báo bình an, chỉ là người đó nửa đường chết ở dưới tay yêu thú, nên không mang tin tức trở về.
Mẫu thân bôn ba hơn một tháng, không hề oán hận, chỉ đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt gầy đi và những vết thương mới cũ của phụ thân.
Có lẽ là bởi vì lần lặn lội đường xa đó, khiến thân thể vốn gầy yếu của mẫu thân trở nên suy yếu hơn, không lâu sau liền vĩnh biệt cõi đời, trước khi lâm chung, bà nắm tay Khương Hồi dịu dàng căn dặn.
“Hồi Nhi phải kiên cường lên …. giúp a nương …. bảo vệ a phụ thật tốt …”
Chỉ có bà thấy qua, Khương Thịnh uy chấn Bát Hoang bách chiến bách thắng cũng sẽ có một mặt mềm yếu và tính trẻ con, ông sẽ chỉ tủi thân rơi nước mắt trước mặt bà. Nếu bà không còn nữa, ai sẽ là chỗ dựa cho ông ấy, xoa dịu vết thương của ông ấy.
Cho nên bà tha thiết căn dặn Khương Hồi — A phụ phải bảo vệ Nhân tộc, Hồi Nhi phải bảo vệ a phụ.
Khương Hồi không có quên lời căn dặn của mẫu thân trước khi lâm chung, cho nên những năm qua, nàng trước sau mang a phụ đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, chỉ cần là tâm nguyện của a phụ, nàng đều nỗ lực để hoàn thành.
Nàng không khai thần khiếu, vô pháp tu hành, liền đi theo phụ thân học cưỡi ngựa bắn cung, đi theo Từ Thứ học vu thuật, muốn có sức lực tự bảo vệ bản thân, không để a phụ vì nàng lo lắng. A phụ hy vọng nàng có thể tìm được một chốn về an ổn, cách xa chiến loạn ở Nam Hoang, nàng cũng nghe lời mà trở về Ngọc Kinh, nghiêm túc nhìn nhận mọi nam tử, chỉ là a phụ nhìn những nam tử quý tộc đó đều không thuận mắt, cảm thấy ai cũng không xứng với con gái bảo bối của ông.
Nàng vốn cho rằng, phu thê trên đời này, chắc đều giống như cha mẹ của nàng, yêu nhau đến chết khong thay đổi, nhưng Tô Diệu Nghi lại nói, hôn nhân thế gian phần lớn thân bất do kỉ, phu thê quý tộc thường thì bằng mặt không bằng lòng, và vợ chồng Tô Bá Dịch trông có vẻ cưng chiều con gái, cuối cùng lại mang con gái gả xa cho hầu quốc ngoài vạn lí, trở thành vật hy sinh cho lợi ích gia tộc.
Có lẽ đúng như Kỳ Hoàn nói, Yêu tộc sẽ ăn thịt người, mà Nhân tộc so với Yêu tộc càng biết cách ăn thịt người.
Mẫu thân của tiểu yêu hồ, có tấm lòng yêu thương con trai mình, cũng có tình cảm sẵn sàng hy sinh mạng sống để cứu bạn đời, thì khác Nhân tộc chỗ nào?
Và những kẻ ăn máu thịt người trong Ngọc Kinh, thất tín bội nghĩa, quý tộc vong ơn bạc tình, lại khác yêu quỷ chỗ nào?
Khương Hồi nhất thời rơi vào bối rối, tuy nhiên vào lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn truyền ra từ chỗ cao trên cây Kiến Mộc, toàn bộ cây Kiến Mộc đều rung chuyển, lũ yêu quái la hét chạy loạn tứ phía, khắp nơi loạn thành một mảnh.
Kỳ Hoàn nắm lấy tay Khương Hồi rời xa đám yêu, hai người ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, chỉ thấy chỗ tán cây phát ra ánh lửa màu đỏ, hỏa tinh mù mịt, không khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên nóng bức.
“Động Sùng Dương xảy ra chuyện gì vậy!” các yêu thú thất kinh.
Có một trăm linh tám hang động phía trên Kiến Mộc, và động Sùng Dương ở chỗ cao nhất, liền là động phủ Cửu Âm đại nhân sống.
Và nam tử áo trắng không biết tên kia, cũng đưa Tô Diệu Nghi tới đó.