Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
(Thượng)
Kỳ Hoàn trở lại tiểu viện, không bất ngờ khi nhìn thấy Cảnh Chiêu ở trong phòng mình.
“Ngươi là có ý gì?” Cảnh Chiêu trừng mắt nhìn hắn, “Ta không đắc tội ngươi, ngươi vì sao muốn tuyệt đường của ta?”
Kỳ Hoàn nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, đi ngang qua hắn như không có chuyện gì.
Cảnh Chiêu khập khiễng đuổi theo hai bước, nhưng không nhịn được cơn đau thấu tim, quỳ khuỵu xuống đất.
Hắn ngẩng đầu, mang hận ngước nhìn Kỳ Hoàn: “Ngươi không muốn để ta ở lại vương phủ, ngươi sợ sự tồn tại của ta sẽ uy hiếp đến ngươi.”
Kỳ Hoàn rót cho mình một cốc nước, đưa cốc đến bên môi, nhưng do dự không uống.
Dường như lo lắng cốc nước này sẽ pha loãng dư hương giữa môi và răng.
Hắn khẽ nhướng mày, thản nhiên nhìn khuôn mặt căm uất của Cảnh Chiêu, nghe hắn tố cáo mình nhưng lại thờ ơ, thậm chí cảm thấy có chút nực cười.
Uy hiếp?
Hắn?
Ha, không tồn tại.
“Ta đang giúp ngươi.” Kỳ Hoàn vẫn là đặt cốc xuống, tâm tình hắn lúc này rất tốt, cũng sẵn lòng cùng Cảnh Chiêu nói nhiều vài câu.
“Giúp ta?” Cảnh Chiêu vẻ mặt không tin, “Ngươi muốn để quận chúa giết ta. Ai mà không biết, Cao Tương Vương là thần tử trung dũng vô song nhất Vũ triều, ông ta sao có thể dung chứa ta …”
Cảnh Chiêu nói, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Cao Tương Vương có lẽ sẽ giết ngươi, nhưng quận chúa sẽ không, quận chúa không muốn giết người, Cao Tương Vương cũng sẽ toàn lực bảo vệ.” Kỳ Hoàn chậm rãi nói.
Cảnh Chiêu kinh ngạc nhìn Kỳ Hoàn, hắn ngồi ngay ngắn ở trong bóng tối, Cảnh Chiêu không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cảm thấy người này sâu hiểm khó dò.
“Quận chúa, nàng ấy à ….” Kỳ Hoàn mang tên húy của nàng ngậm ở giữa môi, khẽ cười một tiếng, nửa là bất đắc dĩ, nửa là dịu dàng, “Quá mềm lòng, nàng sẽ không vì một tia uy hiếp tiềm tàng mà giết một người vô tội, huống hồ …” Kỳ Hoàn đưa ánh mắt về phía Cảnh Chiêu, người đầy thương tích một thân lộn xộn, “Nàng biết rõ quân thần Cảnh Quốc là người trượng tiết chết vì nghĩa, lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc của những tù binh Cảnh Quốc, đối với ngươi chỉ có thương hại, sẽ không có sợ hãi.”
Kỳ Hoàn hiếm khi tốt bụng, không nói một câu nào khác — ngươi cũng không có gì phải sợ hãi.
Nàng ngược lại đối với hắn có sợ hãi, kiêng dè một cách khó hiểu, không biết nàng đã từng bị loại người nào làm tổn thương, mới khiến nàng đề phòng đủ kiểu.
Hắn nhưng dùng hết tâm tư, dốc hết toàn lực, mới có thể khiến nàng buông bỏ cảnh giác một chút.
“Ngươi biết nàng sẽ không giết ta, vậy vì sao phải nói những lời đó, ở trước mặt nàng phơi bày tâm tư của ta?” Cảnh Chiêu nghe nói Khương Hồi sẽ không giết hắn, thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng giây tiếp theo lại càng không hiểu hơn.
“Tâm tư của ngươi rất rõ ràng, nói hay không nói có gì khác nhau đâu.” nam tử trong bóng tối im lặng một lúc, Cảnh Chiêu không nhìn rõ đối phương, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén như có thực chất đang đè lên linh hồn hắn, lúc lâu nghe thấy hắn nói nửa câu còn lại, “Ta muốn khiến nàng hiểu, là tâm tư của bản thân nàng.”
Cảnh Chiêu trong lòng chấn động, một ý nghĩ kỳ quái và điên rồ khiến hắn không dám tin mà mở to mắt, rất sợ mình hiểu sai ý của đối phương.
“Ngươi ….” Cảnh Chiêu nuốt nước bọt, giọng khàn khàn yếu ớt, “Ngươi chẳng lẽ cho rằng, Cao Tương Vương quận chúa, cũng sẽ sinh ra lòng mưu nghịch sao? Nàng nhưng là con gái của Cao Tương Vương …”
“Tại sao không thể?” Kỳ Hoàn khẽ cười, “Nàng và phụ thân nàng không giống nhau. Cao Tương Vương sinh ra trong nhà công khanh, mang trung quân vệ quốc khắc ở trên lưng. Nhưng quận chúa lại không như vậy, nàng sinh ra ở Nam Hoang, chưa từng bị ràng buộc bởi lễ pháp, trong mắt không có quý tiện, trong lòng không có quân thần, nàng quan tâm, ngoại trừ người thân ra, thì chỉ có quốc thái dân an, nhưng nếu vua làm cho đất nước này không thái bình, thần làm cho đất nước này không yên ổn thì sao?”
Lời Kỳ Hoàn nói như một hồi chuông cảnh tỉnh, chấn vang vào tai Cảnh Chiêu khiến tai hắn ù đi.
“Cảnh Quốc có thể vì dân làm phản, lẽ nào Cao Tương Vương không thể sao?” một câu nhẹ nhàng, ăn nói mạnh mẽ.
Cảnh Chiêu lại ngước mắt nhìn Kỳ Hoàn, đã không thể thốt ra lời nào để phản bác, hắn thất thần nhìn bóng dáng như núi cao, hắn từ trước đến nay khoe khoang cao quý vì huyết mạch vương thất, nhưng vào lúc này sâu sắc cảm nhận được, bản thân thua xa tên nô lệ có tầm nhìn sâu rộng này.
“Cao Tương Vương có núi đồi trong ngực, nổi tiếng trung dũng, nhưng cũng có những chuyện không dám đối mặt, vô pháp thay đổi.” Kỳ Hoàn chậm rãi nói, “Ông cũng căm ghét đấu đá qua lại giữa Nhân tộc, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thượng vị đối với hạ dân bóc lột vô tận, coi mạng người như cỏ rác. Nhưng thế đạo này, ông vô pháp thay đổi, chỉ có lựa chọn chạy trốn, dấn thân vào chiến trường ở Nam Hoang Yêu trạch, chỉ mang lưỡi đao hướng về Yêu tộc, không tham gia chinh phạt giữa các Nhân tộc. Ông không đồng tình với sự thống trị của Vũ triều, chẳng qua là thiếu một thời cơ, để ông khám phá một con đường mới.”
Cảnh Chiêu nín thở, run giọng hỏi: “Con đường mới là gì?”
Kỳ Hoàn không trực tiếp trả lời, hắn dường như đang chìm trong hồi ức, “Ngươi từng tới Phong Tự Ngọc môn chưa?”
Ngực Cảnh Chiêu đau xót, rưng rưng nước mắt gật đầu.
Tất cả tù binh Cảnh Quốc đều được đoàn quân áp giải đến Phong Tự Ngọc môn, một phần trong đó bị đưa lên núi, trở thành tế phẩm.
Hắn tận mắt chứng kiến con dân Cảnh Quốc bị móc mắt, cắt lưỡi, ép buộc lên núi như những súc vật.
“Có hai con đường lên núi, các quý tộc đi Đăng Giai Tiên, còn nô lệ đi đường Dương Trường, hai con đường đều có thể dẫn đến Thần cung, nhưng là một đường sống, một đường chết.” Kỳ Hoàn lạnh lùng nói.
Hôm đó, hắn đứng ở dưới chân núi ngửa mặt trông lên đỉnh núi mây mù lượn lờ, lúc mặt trời mọc, ánh sáng vàng chiếu khắp nhân gian, vạn vật cùng nhau tắm gội ân trạch, Thiên đạo không hề thiên vị, nhưng đối với bọn họ mà nói, thì không phải như vậy.
“Vào ngày tế điển, quận chúa bảo ta mặc huyền y huân thường chỉ có quý tộc mới có thể mặc.” giọng nói của Kỳ Hoàn dịu đi vài phần, “Cao Tương Vương hứa hẹn, giúp ta thoát khỏi nô tịch, vào Liệt Phong Doanh làm phó tướng.”
Cảnh Chiêu biết, những lời Kỳ Hoàn nói không phải đang khoe khoang, hắn thậm chí phúc chí tâm linh* mà rõ ràng lựa chọn của hắn ta, “Ngươi … không đồng ý?”
(*Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
Kỳ Hoàn ngước mắt nhìn Cảnh Chiêu: “Ta vì sao phải đồng ý?”
Cảnh Chiêu không trả lời được, hắn biết Kỳ Hoàn không đồng ý, nhưng đồng dạng không biết là vì sao.
“Đối với các người, ban cho nô lệ phần thưởng tốt nhất, thì sẽ để hắn ta thoát khỏi nô tịch, trở mình biến thành quý tộc, từ nô lệ bị áp bức, biến thành kẻ thượng vị áp bức nô lệ. Mọi thứ đều không thay đổi, không, mọi thứ biến thành mục nát hơn!” Kỳ Hoàn cười lạnh nói, “Giống như hai con đường ở Phong Tự Ngọc môn, không phải Đăng Giai Tiên, thì là đường Dương Trường, nhưng mà thế gian này không chỉ có hai con đường này, cũng không nên có hai con đường này.”
Giọng Kỳ Hoàn đột nhiên trầm xuống, như sấm vang chớp giật, xé toạc đêm đen bao phủ Vũ triều nghìn năm.
“Không bằng lật đổ ngọn núi này, mở ra một con đường mới, một con đường mà trước đây chưa ai từng đi, một con đường mà ai cũng có thể đi.”
Cao Tương Vương không biết, lời nói của ông như thắp lên một đốm lửa nhỏ, đốt cháy một ngọn đuốc khác.
Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đây là người thứ ba lập hạ đại đạo, đạo tâm kiên định, đạo nghĩa to lớn, đủ để chấn động trời đất.
Người tu đạo, lập đạo, chứng đạo, càng đến gần Thiên đạo, thì càng có thể gây ra cộng hưởng với trời đất, nhận được phản hồi của trời đất.
Nhưng giờ phút này không ai biết, chỉ có một căn phòng tĩnh lặng. Tĩnh lặng dài lâu, khiến nhịp tim kịch liệt của Cảnh Chiêu trở nên đinh tai nhức óc.
Chưa từng có ai nói những lời như vậy, đại nghịch bất đạo, kinh thế hãi tục …. như vậy.
Hắn rất lâu không thể hoàn hồn, trong lồng ngực có một luồng khí to lớn khuấy động, hắn không thể giải thích được, nhưng lại rơm rớm nước mắt.
“Tại sao ngươi nói với ta những lời này ….” không biết trôi qua bao lâu, hắn mới tìm về giọng nói của mình, nhưng khàn khàn và nghẹn ngào.
“Bởi vì khi ta vạch trần ngươi với quận chúa, ngươi không vì sợ chết mà chối bỏ chí hướng phục quốc của mình. Quốc quân Cảnh Quốc là một minh quân, vị vương tử mà rất nhiều quân thần liều chết bảo vệ, chắc cũng không phải đồ vô dụng.”
Kỳ Hoàn đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt Cảnh Chiêu. Hắn từ trên cao nhìn xuống Vương tử Chiêu nhếch nhác, lúc hắn không sợ chết, mới chân chính giống con người.
Chỉ có điều rất thích khóc — suy cho cùng là quý tộc chưa từng trải qua nhiều gian truân.
“Ngươi không sợ ta sẽ đem những lời phản nghịch này nói cho quận chúa ….” Cảnh Chiêu vừa nói xong liền tự cười nhạo: “Ta lại ngu ngốc rồi, ngươi đương nhiên biết, ta sẽ không.”
Kỳ Hoàn cuối cùng hỏi ra câu mà Cảnh Chiêu đã mong chờ từ lâu: “Muốn phục quốc không?”
Cảnh Chiêu nghiến răng chịu đau, để không khóc nức nở ra, nhưng nước mắt lại không thể ngừng chảy.
Hắn ngước nhìn Kỳ Hoàn, dùng sức gật đầu.
Người trước mặt này rõ ràng chỉ là một tên nô lệ xuất thân ti tiện, nhưng trên người lại ẩn chứa năng lượng khiến người khó mà coi thường, khiến hắn tin tưởng rằng hắn có sức lực lật đổ ngọn núi thần đó.
Kỳ Hoàn nheo mắt cười, đưa tay về phía hắn: “Đứng dậy đi, chuyện ngươi phải làm, vẫn còn nhiều lắm.”
Cảnh Chiêu nhìn bàn tay thon dài mà mạnh mẽ, cắn răng, duỗi tay nắm lấy, dựa vào sức lực của hắn gắng gượng từ dưới đất đứng dậy.
“Ta sẽ dạy ngươi cách tu đạo.” Kỳ Hoàn nói.
Không chờ hắn nói tiếp, Cảnh Chiêu liền chủ động mở miệng: “Cảnh Quốc có kho báu phục quốc …. ngươi biết không?”
Vẻ mặt của Kỳ Hoàn khiến Cảnh Chiêu cảm thấy mình lại nói chuyện ngu ngốc nữa rồi.
“Dám cùng Vũ triều làm địch, quốc quân Cảnh Quốc không thể không có đường lui.” Kỳ Hoàn nhàn nhạt nói, “Cảnh Quốc còn bao nhiêu thuộc hạ cũ?”
Cảnh Chiêu cười mỉa một cái: “Ta không biết, ta vẫn chưa liên lạc với bọn họ, có lẽ là tám trăm, có lẽ là ba nghìn.”
Khi nước thất thủ, vài tiểu đội cứu hỏa sơ tán khỏi đường hầm bí mật, chỉ thị bọn họ nhận được là bảo vệ Vương tử Chiêu, chờ ngày phục quốc.
Cảnh Chiêu vốn định nghĩ cách liên hệ với những người đó sau khi trốn thoát khỏi Sướng Phong Lâu, nhưng không ngờ lại rơi vào phủ Cao Tương Vương, còn tưởng rằng mình sẽ bị Kỳ Hoàn giết chết ở nơi này.
Hắn trong lòng cũng có chút thấp thỏm, sợ Kỳ Hoàn đang lừa dối mình để dụ tàn dư của Cảnh Quốc lộ diện, nhưng người có thể nói ra những lời như vậy, có đôi mắt sáng như vậy, hắn tin rằng sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Nhưng Cảnh Chiêu vẫn có chút lo sợ bất an: “Ngươi …. vẫn luôn lừa dối quận chúa sao? Quận chúa đối với ngươi rất tốt mà.”
Đôi mắt Kỳ Hoàn dịu đi khi nhắc đến tên của nàng.
Nàng vẫn luôn thăm dò hắn, hắn lại làm sao không phải như vậy, chỉ là nàng giống như một cái hồ cạn, dễ dàng bị người nhìn thấu.
Hắn cũng xác định, nàng là người hắn muốn tìm.
“Ta không lừa dối nàng ấy, ta là đang chỉ dẫn nàng ấy, giúp nàng nhìn rõ thế đạo này, cũng nhìn rõ đạo của mình.” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng nói, “Kẻ yếu thì mềm lòng, kẻ mạnh thì từ bi.”
“Nàng vốn nên trở thành kẻ mạnh.”
*
Trong phòng thắp mấy ngọn đèn dầu, ánh sáng ấm áp khiến khuôn mặt thanh diễm của thiếu nữ dịu đi, nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng và mềm mại, vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi dưới ánh đèn, mèo con rúc mình vào tay nàng, lại tò mò mà duỗi chân ra nghịch chiếc lông ngỗng trên tay thiếu nữ.
Khương Hồi hoàn hồn, cầm chân của mèo con, dở khóc dở cười thấp giọng mắng: “Đoàn Đoàn, đây không phải thứ để mi chơi đùa.”
Mèo con tủi thân kêu meo meo, muốn chộp lấy chiếc lọ tròn trên bàn để chơi, nhưng bị Khương Hồi ngăn lại.
“Đây là lọ thuốc.” Nàng bất lực cười, đóng nắp lại, che đậy mùi thuốc mát lạnh.
Nàng dùng lông vũ nhúng một ít thuốc mỡ màu trắng ngà, thoa nhẹ nhàng lên chỗ bị thương trên tay trái. Dấu răng ở mép bàn tay tuy không sâu, nhưng cũng rõ ràng, bây giờ đã không còn đau, bôi một ít thuốc mỡ, ngày mai sẽ không còn dấu vết nữa.
Buổi tối không cẩn thận bị Túc Du nhìn thấy, nàng ta cực kỳ hoảng sợ, hỏi tại sao bị thương. Khương Hồi vội giấu hai tay vào trong ống tay áo, cũng không biết mình hoảng sợ cái gì, úp úp mở mở nói một câu — Bị Đoàn Đoàn cào.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trong xanh nhìn nàng.
“Meo?”
May mắn nó nghe không hiểu, và sẽ không phản bác.
Túc Du muốn giúp nàng bôi thuốc, nàng đã từ chối, chỉ nói vết thương ở trên tay, tự mình có thể bôi.
Trước khi rời đi, Khương Hồi dừng một chút, căn dặn một câu: “Đừng để a phụ ta biết …. Ta sợ ông ấy không cho ta nuôi Đoàn Đoàn.”
Bữa tối của Đoàn Đoàn có thêm hai con cá, nó đại khái cho rằng đây là phần thưởng vì nó có công bảo vệ chủ, lại không biết đây là đền bù cho việc thay người đội nồi.
Lông vũ quét qua dấu răng, mang đến chút ngứa ngáy, Khương Hồi thở gấp nửa phần, trước mắt dường như hiện ra một đôi mắt đen nhánh.
Là nàng nhìn nhầm sao ….
Khoảnh khắc này, nàng có loại nguy cơ bị mãnh thú nhìn chằm chằm, tim đập loạn xạ, kinh sợ phát run.
Nhưng khi nhìn kỹ, thì chỉ có dịu dàng thâm trầm.
— Ta là thần tử trung thành nhất của ngài.
Khi nghe thấy câu nói này, nhịp tim vừa mới bình tĩnh một chút lại đập nhanh lên, như trận mưa xối xả chiều ngày hè, thình lình xảy ra, không kịp trở tay, hàng ngàn gợn sóng rơi xuống tâm hồ.
Khương Hồi nghĩ bụng, kỳ thực nàng trong ba năm qua, đại khái không tiến bộ bao nhiêu, vẫn như cũ dễ dàng bị lòng tốt của người khác làm cảm động, lời hắn nói, lý trí khiến nàng nghi ngờ, trực giác lại khiến nàng tin tưởng.
Khương Hồi lặng lẽ thở dài, sờ sờ cái đầu mềm mại của mèo con, tự lẩm bẩm: “Vẫn là mi tốt, không biết nói, thì sẽ không lừa người …”
Đoàn Đoàn nheo mắt, dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của Khương Hồi.
Khương Hồi khẽ cười, để mèo con coi tay phải của mình như một món đồ chơi, chỉ có lúc này, nàng mới có thể hoàn toàn buông bỏ tâm trí, trở về với con người vô lo vô nghĩ của mình khi mười sáu tuổi.
Nhưng giây sau, nỗi lo lắng lại ập đến.
Bất luận Kỳ Hoàn trước mặt này có trung thành với nàng hay không, dù sao thì vây cánh chưa to lớn, chưa đủ để gây rắc rối. Nhưng tên Kỳ Hoàn ba năm sau, nếu như thực sự có mưu đồ bất chính, thì nên làm thế nào?
Hắn vì sao muốn mưu phản?
Là dã tâm của mình hắn, hay là có kẻ khác đứng sau?
Tát Ung là kẻ đa nghi, sao dám tín nhiệm hắn, giao quyền cho hắn như vậy?
Một cơn mưa lớn đang đến, nhưng đứng ở bên cạnh Kỳ Hoàn, là Khương Hồi mười sáu tuổi, có thể mong đợi nàng ta báo thù ở chỗ nào, có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi ….
Khương Hồi xoa xoa huyệt thái dương sưng tấy vì lo lắng quá độ, đứng dậy đi đến bên giường, uể oải chui vào trong chăn mềm mại.
Đoàn Đoàn tìm được vị trí thân thuộc của mình trên giường, cuộn tròn thành quả bóng cùng Khương Hồi đi vào giấc mộng.
Ý thức của Khương Hồi chìm nổi lảng vảng ở bên rìa cõi mộng, hốt hoảng mà trở về khu rừng rậm đêm hôm đó.
Trên cành cây cao, nàng được Kỳ Hoàn ôm trong vòng tay, trên người được bao phủ bởi hơi ấm không thuộc về đâu cả, lòng bàn tay nóng hổi của nam nhân phủ trên lưng, vết chai mỏng vuốt nhẹ da thịt dưới áo lụa, tiếng thở rõ ràng ở gần bên tai, hơi thở ấm áp lượn lờ, từ lông mày nàng đi xuống, lướt qua chóp mũi, lướt qua cánh môi.
— Nhưng chậm chạp không rơi xuống.
Trái tim nàng như đang treo trên vách đá, sợ khoảnh khắc tiếp theo sẽ ngã xuống, nhưng không thể ngừng nghĩ về cảm giác rơi xuống sẽ như thế nào.
Trong giấc mơ đêm nay, nàng cuối cùng biết cảm giác đó là như thế nào.
Nỗi đau mỏng manh dày đặc, mềm mại của ẩm ướt nóng bỏng, vị chua dai dẳng triền miên, từ bàn tay lan đến đầu quả tim, hoảng hốt cũng giống như rơi xuống cánh môi.
Nàng đột nhiên giật mình, mở mắt ra, nhưng không tỉnh lại, vẫn còn ở trong mộng, không ngừng rơi xuống.
Cúi đầu nhìn xuống, mảnh tối tăm đó không phải vực sâu, là đôi mắt dịu dàng của hắn.
______________________________________
(Hạ)
Kỳ Hoàn hạ triều trở về, hắn còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Chiêu liền chủ động tiến đến báo cáo.
“Vương cơ lại ở trong thư phòng cả ngày.”
Thư phòng trong miệng Cảnh Chiêu, đương nhiên không phải tiểu viện Kỳ Hoàn đang ở, mà là thư phòng nơi Cao Tương Vương ở.
Sân nơi Cao Tương Vương ở lúc còn sống vẫn luôn được người dụng tâm trông coi vẩy nước quét dọn, không mảy may dính bụi bẩn, như trước kia. Sách và công văn trong thư phòng được sắp xếp ngay ngắn có trật tự, chất đống như núi, thiên văn địa lý, án kiện tình hình chính trị đương thời, đều ở trong đó.
Mấy ngày nay, Khương Hồi cứ có thời gian là đắm mình trong này, đọc đến quên ăn quên ngủ.
Kỳ Hoàn hai ngày trước chiều tà mới về phủ, Túc Du nói Vương cơ đến cả bữa trưa cũng không dùng, hắn mới đi vào kiểm tra.
Khương Hồi có lẽ xem nhiều quá nên mệt, gối lên những thẻ tre đang mở ngủ thiếp đi.
Kỳ Hoàn cẩn thận bế nàng lên, nàng tựa vào ngực Kỳ Hoàn, trong giấc ngủ lẩm bẩm nói mớ hai câu, chớp chớp lông mi, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Kỳ Hoàn cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon sao?”
Khương Hồi chậm rãi định thần lại, cuối cùng ý thức được người minh đang ở nơi nào, vội vàng đáp: “Ngủ, ngủ rất ngon.”
Tối qua Kỳ Hoàn lại chuyển ra ngoài, nghỉ ngơi ở tiểu viện Thương Lê, nàng thực ra nằm rất lâu mới ngủ được, trằn trọc suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại lần lượt mơ thấy những giấc mơ vớ vẩn, sau khi dậy mang những gì Đại Khương Hồi dặn dò xem lại một lượt, phân chia nặng nhẹ; gấp gáp hay thong thả, sau đó đến thư phòng tìm kiếm hồ sơ cần thiết.
Sách và công văn ở thư phòng tuy nhiều, nhưng đều có trật tự, có mục tiêu rõ ràng đối chiếu theo thời gian mục lục, rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu. Nàng cẩn thận xem một lượt, xác nhận không có sơ sót, mang sách và công văn cần thiết để sang một bên, rồi đi kiểm tra tất cả việc lớn xảy ra trong ba năm qua.
Nàng vốn không phải người thích đọc sách, càng thích là gió tự do trên thảo nguyên, huống hồ những hồ sơ này nhàm chán vô vị, bởi vậy đọc đi đọc lại thì ngủ mất.
Cơ thể Khương Hồi bị Kỳ Hoàn bế ngang người, nàng theo bản năng bám chặt vào vai và cổ Kỳ Hoàn, chóp mũi chạm vào hoa văn mãng xà trên quan bào trước ngực hắn, vừa muốn lùi lại, lại ngờ vực mà cau mày lại, tiến lại gần, ngửi trước ngực hắn giống như chú chó nhỏ, từ đường viền cổ đến bên gáy ….
Hơi thở ấm áp lướt qua yết hầu đang nhô lên, sự mềm mại như có như không cọ qua gân xanh trên cổ, Kỳ Hoàn tức khắc toàn thân căng chặt, quay mặt đi để tránh sự thân cận của nàng, mang tai hơi nóng lên.
“Sao vậy?” hắn bất lực thở dài, khẽ hỏi.
Khương Hồi nheo mắt, trầm ngâm nói: “Trên người chàng, có mùi của người khác.”
Lời nói này giống như đang bắt kẻ gian dâm.
Khương Hồi rũ mắt suy nghĩ, tự lẩm bẩm: “Mùi này rất quen thuộc …. a, ta nhớ ra rồi!”
Khương Hồi túm lấy cổ áo Kỳ Hoàn, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt thanh tuấn của hắn: “Là huân hương của Yến thế tử. Hắn giỏi âm luật, thích đánh đàn, trên tay và trên người đều có mùi hương tùng rất nồng, chàng hôm nay gặp mặt hắn?”
Kỳ Hoàn biết khứu giác của nàng rất nhạy bén, nhưng không ngờ lại nhạy bén đến nước này, có thể nhớ được mùi của những người nàng gặp ngày hôm qua.
“Chàng là Giám Yêu Tư Khanh, mỗi ngày ngoại việc lên triều thì chỉ đến Giám Yêu Tư, hắn là chất tử Đông Di, nếu không phải phạm tội, thì chàng và hắn không có quan hệ gì cả, tại sao trên người chàng lại có hương tùng của hắn? Hắn tìm chàng à? Không đúng, chàng tìm hắn à?” Khương Hồi nhướng mày, mơ hồ nghĩ ra câu trả lời: “Chàng bắt hắn sao? Tại sao?”
Kỳ Hoàn đi chậm vài bước, mang người đặt lên ghế mềm bên cửa sổ, đôi tay thuận tiện đặt ở hai bên người nàng, ánh sáng và bóng tối của chiều tà cắt thành hình dáng nhụy hoa lê, nhỏ vụn rơi vào chỗ sâu trong mặt mày.
“Ta bắt hắn làm gì?” Kỳ Hoàn khe khẽ thở dài một tiếng, “Nàng cho rằng ta sẽ làm hắn bị thương sao?”
Bóng của hai người chồng lên nhau, hương thơm của cỏ cây sâu lắng dịu dàng và khó cưỡng lại hương hoa quả ngọt ngào lấn át.
Khương Hồi ngơ ngác ngước nhìn Kỳ Hoàn, bị tia sáng nhảy múa trong mắt hắn đốt bỏng một thoáng, nhất thời không nghe rõ hắn nói cái gì.
Kỳ Hoàn lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ của nàng, làn da má trái bị vết thẻ tre in hằn thành vết đỏ, đôi mắt trong veo nổi lên một làn sương nhẹ, dường như tỉnh mà không tỉnh, như đang trong mộng, cũng không biết lại nghĩ cái gì, nhưng thực sự đã thất thần trước mặt hắn.
Hắn cho rằng mình có thể hiểu rõ lòng người, lại thường xuyên không thể nhìn rõ tâm tư của người bên cạnh, gần ngay trước mắt, lại xa ở chân trời.
Hắn vô thức duỗi tay ra, chạm vào vết đỏ trên má nàng, xúc tu mềm mại, hơn hẳn nhụy hoa sơ sinh.
Khương Hồi đột nhiên run rẩy, giống như bị bỏng, co rúm lại.
Kỳ Hoàn cười tự giễu, rút tay lại, từ trong lồng ngực lấy ra một đóa châu hoa màu hồng nhạt.
“Hôm qua nàng để quên ở Sướng Phong Lâu, Yến thế tử đặc biệt gửi lại cho ta.” Kỳ Hoàn giải thích.
Lúc này Khương Hồi mới nhớ ra, tối hôm qua Túc Du nói bị mất một bông châu hoa, nàng cũng không nghĩ nhiều, đã rơi hay bỏ quên ở đâu rồi, nhưng không ngờ bị Yến Huân nhặt được, có lẽ đã rơi lúc ngã ở cửa.
Hương tùng Khương Hồi vừa nãy ngửi thấy từ trên ngực Kỳ Hoàn, chính là từ trên châu hoa truyền đến, có lẽ là do bị Yến Huân cất ở trong tay áo lâu ngày, nên đã nhiễm mùi của hắn.
Kỳ Hoàn cúi đầu nghịch châu hoa, cười như không cười nói: “Thế tử cũng là người có lòng, sợ thứ này rơi vào tay người khác, dẫn đến lời đồn đại, cũng sợ việc đích thân đưa cho nàng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của ta, bởi vậy đã trực tiếp đến tìm ta.”
Khương Hồi không ngờ rằng một việc đơn giản như vậy, trong đó lại chứa đựng suy nghĩ như vậy. Nàng phụ họa nói: “Phải đó, hắn là người cởi mở thẳng thắn, suy nghĩ chu đáo.”
Kỳ Hoàn ngước mắt lên, trong mắt nhiều ba phần ý vị xem kỹ. “Nàng mất trí nhớ, lần đầu tiên gặp hắn, sao biết hắn là loại người gì?”
Khương Hồi hô hấp không thông, có loại quẫn bách không chỗ nào che giấu.
“Ta, ta đã từng nghe nói qua hắn ….” Khương Hồi khẩn trương mà nắm chặt tay, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm đỏ, “Với lại, ta hôm nay … đọc qua một số câu chuyện liên quan tới hắn.”
Những cuộn giấy rơi lả tả bên cạnh dường như đã xác nhận lời nói của nàng.
Đôi mắt Kỳ Hoàn tối sầm, hình như đang đánh giá thật giả trong lời nói của nàng.
Tim Khương Hồi đập thình thịch, nàng tựa hồ cảm nhận được cảm giác của những phạm nhân bị hắn thẩm vấn trong Giám Yêu Tư.
Uy áp của nhất phẩm dị sĩ khiến người bình thường khó mà chống lại, cho dù Kỳ Hoàn cố ý thu lại khí thế, Khương Hồi vốn chột dạ từ trước cũng cảm nhận được cảm giác áp bách.
“Nàng xem cả buổi sáng, chỉ để tìm hiểu những câu chuyện liên quan đến hắn?” Lòng Kỳ Hoàn trầm xuống.
“Không, không phải!” Khương Hồi vội vàng phủ nhận.
“Vậy nàng đang tìm cái gì?” Kỳ Hoàn nói rồi quay đầu nhìn những cuộn giấy nằm rải rác trên mặt đất, nhưng bỗng nhiên bị Khương Hồi túm lấy cổ hắn.
Hắn ngạc nhiên cúi đầu nhìn nàng.
“Ta ….” trên mặt Khương Hồi càng đỏ bừng, gần như che phủ vết đỏ của thẻ tre, “Ta muốn xem những gì đã xảy ra trong ba năm qua … Ta muốn xem một chút, có lẽ có thể giúp ta lấy lại trí nhớ.”
Kỳ Hoàn hơi giật mình, không khỏi nhớ tới hôm qua nàng nói, tách ra trước khi khôi phục trí nhớ, lúc đó hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại chán nản thất vọng.
Rõ ràng bản thân muốn đẩy nàng ra trước, lại không nỡ để nàng thực sự rời xa.
Một khi lời nói dối bắt đầu, thì chỉ có thể cắn răng và tiếp túc nói. Khương Hồi sợ bị Kỳ Hoàn nhìn ra chột dạ, liền vùi mặt vào ngực hắn, hạ thấp giọng nói: “Ta muốn biết càng nhiều chuyện liên quan đến chàng …. Còn có liên quan đến ký ức của chúng ta …”
Châu hoa bị chủ nhân ném xuống ghế mềm, hắn khép tay lại và ôm nàng lần nữa.
“Đối với chàng, Khương Hồi không còn trí nhớ, là người khác sao?” lời nói dối khiến nàng thực sự nghi hoặc và mờ mịt.
Kỳ Hoàn trầm mặc hồi lâu, dùng giọng khàn khàn cho câu trả lời khẳng định: “Phải … các nàng khác nhau.”
Tim Khương Hồi thắt lại, không nói nên lời.
“Thật ra ta cũng suy nghĩ rất lâu rồi …. Ta giày vò bản thân như vậy là vì cái gì, nàng và ‘nàng ấy’, có cùng thể xác và linh hồn, chẳng lẽ không phải cùng một người sao, ta không bỏ xuống được là vì cái gì?” Kỳ Hoàn cười tự giễu, cay đắng mà thở dài bất lực rơi xuống lòng Khương Hồi, hắn nói, “Hồi ức của ta …”
Hắn cúi đầu, tay phải vuốt ve gò má của nàng, đặt đầu ngón tay lên khóe mắt nàng, sâu thẳm mà nhìn thẳng vào đôi mắt trong như pha lê của nàng.
“ ‘Nàng ấy’ sẽ không nhìn ta như vậy …” Kỳ Hoàn nhẹ giọng nói, trong ánh mắt lộ ra lưu luyến và đau khổ, “Mắt của nàng quá trong trẻo. Người sống trên đời, là một hồi tu hành, con đường dưới chân nàng, chính là đạo trong lòng nàng, thiếu một phân, đều không thành đạo. Một người có thành tựu, là thân và hồn của nàng, còn có đạo của nàng.”
Khương Hồi sửng sốt, khàn giọng nói: “Cho nên ở trong mắt chàng …. ta là Khương Hồi không hoàn chỉnh.”
Kỳ Hoàn không trả lời, nhưng ánh mắt liền cho Khương Hồi đáp án.
Ngực Khương Hồi nổi lên một trận chua xót và đau đớn, lòng bàn tay nàng dán ở ngực Kỳ Hoàn, rõ ràng mà cảm nhận được trong lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt.
“Vậy chàng vì sao không nói cho ta những hồi ức mà ta đã quên.” Khương Hồi run giọng hỏi, “Có lẽ ta sẽ nhớ lại, sẽ trở thành người mà chàng mong muốn.”
“Con đường của nàng, chỉ có thể tự mình nàng bước đi, không thể do ta nói cho cho nàng.” Kỳ Hoàn dịu dàng mà vuốt nhẹ tóc của nàng, linh hồn của hắn so với nàng thành thục rất nhiều, ở trong mắt hắn, Tiểu Khương Hồi chỉ là một thiếu nữ hồ đồ, “Nàng phải tự mình đi trải nghiệm, mới hiểu được.”
Khương Hồi hiểu ….
Giống như nàng khi đến nơi này, nàng không đích thân trải qua tuyệt vọng và đau khổ khi mất đi phụ thân, chỉ được báo cho biết mọi chuyện đã xảy ra, nàng chưa từng chân chính rơi xuống vực sâu, nên không thể mọc ra đôi cánh để bay lên chín tầng trời.
Nàng biết mình không nên như vậy, nhưng khó mà tự ức lòng đố kỵ với người đó, được Kỳ Hoàn yêu thương sâu sắc mà trọn vẹn như vậy.
“Thì ra là như thế …. chàng không thích ta …. ” khóe mắt Khương Hồi hơi đỏ lên, trong lòng dâng lên nỗi tủi thân không thể giải thích.
“Thích.” Kỳ Hoàn không chút do dự ngắt lời nàng.
Khương Hồi kinh ngạc mở to mắt.
Kỳ Hoàn cúi đầu, dịu dàng hôn lên khóe mắt ẩm ướt của nàng: “Vậy nên, ta muốn giúp nàng tìm về con người hoàn chỉnh.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng giống như gió xuân lướt qua mắt, lại thổi bay cây cối và trăm hoa trong lòng nàng, khiến nàng hiểu được sự khác biệt giữa tình yêu và ham muốn.
Khương Hồi nhắm mắt lại, nghe thấy nhịp tim của mình như sấm mùa xuân.
— Nàng nghĩ mình thực sự đã yêu Kỳ Hoàn rồi.
— Nàng có thể trả cho Kỳ Hoàn một ‘Khương Hồi hoàn chỉnh’.
— Nhưng đó không phải bản thân nàng.
Dường như thuận lí thành chương, nàng dùng lí do tìm hồi ức, cả ngày vùi mình trong đống công văn sổ sách, không đi qua con đường, nàng chỉ có thể dùng mắt đến hiểu rõ. Kỳ Hoàn đối với nàng không chút bố trí phòng vệ, luôn kiên nhẫn trả lời tất cả các câu hỏi của nàng.
Đêm hôm sau, nàng từ trong mộng biết được, Kỳ Hoàn có lòng dạ bất trung, ý đồ lật đổ chính quyền Vũ triều, Đại Khương Hồi bảo nàng để ý hơn, bảo vệ tốt bản thân.
Đáng lẽ nàng phải kinh hãi và tức giận hơn, nhưng trong đầu nàng chỉ lướt qua một ý nghĩ — Khó trách hắn nói, cuộc hôn nhân này không phải xiềng xích của nàng, hắn chỉ đang bảo vệ nàng.
“Ta hướng Kỳ Hoàn nghe ngóng chuyện của Diên Cơ.” Khương Hồi hoàn hồn lại, tiếp tục nghiêm túc nói, “Hắn nói Diên Cơ cũng là người bị hại, nàng ta vốn không bằng lòng đứng ra chỉ đích danh Diêu thị, nhưng cuối cùng không biết vì sao vẫn đứng ra. Sau này có lẽ bởi vì thấy mắc nợ Diêu Thành Quyết, lương tâm cắn rứt, nàng ta chọn uống thuốc độc tự sát.”
“Sau khi nàng ta chết … thi thể được chôn cất ở đâu?”
“Nàng ta không có tộc nhân, cũng không có cha mẹ, không có nơi chôn cất, sớm đã bị hỏa thiêu, chỉ còn lại tro cốt. Cô …. thực sự muốn ép nàng ta đứng ra chỉ đích danh Diêu thị sao?” Khương Hồi bất an hỏi, “Diêu Thành Quyết đối với nàng ta có ơn cứu mạng, chúng ta ép nàng ta bán đứng ân nhân cứu mạng, điều này phù hợp đạo nghĩa sao? Nàng ta nếu tự sát, há chẳng phải bị bức chết sao?”
Vấn đề này không phải là không khiến nàng trằn trọc khó ngủ …
Diên Cơ tình và nghĩa khó cả đôi đường, nàng cũng là tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như một con thuyền chở đầy người tội ác tày trời, thì cũng có trẻ nhỏ vô tội, lẽ nào nàng vì để giết những kẻ ác đó, mà khiến người vô tội cùng bồi táng sao?
“Cũng không phải chỉ có con đường này có thể đi.” Đại Khương Hồi thở dài, “Tội chứng Diêu Thái thông yêu, phần lớn giấu ở biệt viện dưới chân núi Đăng Dương, những tội chứng đó cũng đủ để khiến Diêu Thái trở thành mục tiêu công kích. Vừa hay Tô Diệu Nghi hẹn ta hai ngày sau đến núi Đăng Dương ngắm hoa đan hà, ta lấy lý do này ra khỏi thành, sẽ không dẫn tới sự nghi ngờ của người khác.”
“Diệu Nghi, núi Đăng Dương?” Tiểu Khương Hồi chợt nhớ ra, trước đó có nghe Diệu Nghi nói qua, tháng tư hoa đan hà nở rộ, đẹp không sao tả xiết, các nàng đã hẹn cùng nhau đi thưởng hoa, “Cô đồng ý cứu Diệu Nghi rồi sao?” Tiểu Khương Hồi vui sướng cười nói, “Ta biết cô sẽ không tàn nhẫn như vậy.”
Đại Khương Hồi hừ lạnh: “Ta lúc nào nói muốn nhúng tay vào chuyện của nàng ta? Cho dù những gì nàng ta nói với cô là sự thật thì suy cho cùng cũng là người của Tô gia, ta vì sao phải cứu nàng ta? Tô Hoài Anh lợi dụng nàng ta để đối phó a phụ, ta thân cận nàng ta, cũng chẳng qua là muốn lợi dụng nàng ta đối phó Tô Hoài Anh mà thôi.”
Tiểu Khương Hồi sửng sốt một chút, sau đó phì cười nói: “Lời này cô có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa được bản thân, cũng không lừa được ta. Cô nếu làm chuyện tương tự như Tô Hoài Anh, phụ lòng tín nhiệm của người khác, vậy cùng Tô Hoài Anh có gì khác biệt?”
Nàng nói rồi duỗi tay xoa khuôn mặt đối diện cùng mình gần như giống nhau như đúc, chỉ có điều ánh mắt so với mình lạnh lùng vài phần. Nàng nghiêng đầu nhưng không tránh thoát bàn tay của Tiểu Khương Hồi, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ mặt quẫn bách.
“Ta của tương lai, thật đáng thương … Ngụy trang thành dáng vẻ lạnh lùng độc đoán, suýt chút nữa đã lừa dối chính mình.” Tiểu Khương Hồi nhẹ nhàng thở dài, “Ta biết, cô không gặp Diệu Nghi, không phải bởi vì cô hận nàng ta, mà là bởi vì cô sợ một khi gặp nàng ta, thì sẽ nhịn không được mà mềm lòng tha thứ cho nàng ta.”
______________________________
Khương Hồi ẩn giấu tâm tư nhiều năm, cuối cùng vẫn không thể lừa gạt chính mình.
Ba năm trước, Tô Diệu Nghi cũng đồng dạng ước hẹn nàng đi núi Đăng Dương ngắm hoa đan hà nở.
Hoa đan hà sinh trưởng ở trên vách đá, khi mặt trời mọc, những cánh hoa từ từ nở ra trong ánh bình minh, như đám mây ráng chiều rực rỡ, đẹp đẽ không gì sánh được. Khi mặt trời lặn, những cánh hoa sẽ dần mất đi sắc vàng đỏ, như bồ hóng bùng cháy gần như không còn gì, bay lả tả rơi xuống dưới vách đá.
Người ta nói rằng hoa đan hà được xưng là hoa thần tiên, ngàn ngày nở hoa, thời kỳ nở hoa chỉ có một ngày, người nhìn thấy hoa đan hà nở, liền là người có tiên duyên. Nếu có hai người cùng nhìn thấy hoa nở, nắm tay nhau kết ấn, thì có thể bạc đầu giai lão.
Khương Hồi nghe nàng nói như vậy, không khỏi mỉm cười: “Bạc đầu giai lão? Vậy vì sao cô không tìm ý trung nhân đi cùng?”
“Ta không có ý trung nhân.” Tô Diệu Nghi thoáng đỏ mặt, “Hơn nữa, ai nói bạc đầu giai lão, nhất định phải là tình cảm nam nữ, lẽ nào hai người chúng ta cùng nhau sống đến già, chơi đến già, không tốt sao?”
Nhưng cuối cùng Khương Hồi không thể đi đến chỗ hẹn, bởi vì trên đài dạ yến, phụ thân bị thương, nàng ở lại trong phủ chăm sóc phụ thân, cũng không có lòng dạ thảnh thơi đi ngắm xuân hoa thu nguyệt nữa.
Ngày hôm đó lúc trời sắp tối, có người gõ cửa lớn phủ Cao Tương Vương, thiếu nữ vội vàng chạy qua sảnh và hành lang, đến trước mặt nàng, ôm một chiếc hộp gấm ở trong lòng.
“Quận chúa quận chúa, nhìn xem!” nàng chạy rất nhanh, mất đi vẻ đoan trang thường ngày, trán ướt đẫm mồ hôi, trong mắt lại có ánh sáng.
Mở hộp gấm ra, ráng mây tức khắc tràn ra, như một nắm nắng ấm ở trong hộp lặng lẽ bùng cháy, Khương Hồi không khỏi nín thở, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Nhưng không lâu sau, khi mặt trời lặn, đóa hoa đó cũng ở trong hộp nhanh chóng héo tàn, những cánh hoa vàng đỏ ảm đạm đi, biến thành một đống tro thơm.
“Cuối cùng cũng kịp để cô nhìn một cái.” Tô Diệu Nghi thở phào nhẹ nhõm, lại cau mày nói: “Nhưng vẫn không kịp kết ấn.”
Khương Hồi rất lâu mới phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn vẻ mặt hưng phấn nhưng lại mệt mỏi của Tô Diệu Nghi, bỗng nhiên nhận ra, nàng là nửa đêm leo lên đỉnh núi Đăng Dương, đợi đến khi hoa nở thì ngắt hoa bỏ vào trong hộp gấm, rồi chạy như bay trở về, mới kịp để nàng ngắm hoa một cái trước khi hoa héo tàn.
Bởi vì thương thế của phụ thân nên tâm tình phiền nhiễu rất lâu, từng chút một được mảnh hoa đan hà này sưởi ấm.
“Không sao.” Khương Hồi cau mày nói, “Lần sau khi hoa nở, chúng ta đi cùng nhau một lần nữa nhé.”
Ngàn ngày hoa nở, cũng chỉ là ba năm mà thôi, nàng cảm thấy hai người các nàng có thể đợi được.
Nhưng không ngờ rằng, về sau nằm ngang giữa hai người, là khoảng cách thù hận.
Lần đầu tiên hoa nở nàng thất hẹn.
Lần thứ hai hoa nở, hai người đều thất hẹn.
Xe ngựa của phủ Cao Tương Vương rộng rãi thoải mái, đoàn xe dừng lại ở cửa Tô phủ, đợi đón Tô gia tiểu thư cùng ra khỏi thành.
Bởi vì Tu Úc vẫn chưa bị bắt, Cao Tương Vương và Tô phủ đều lo lắng trên đường có nguy hiểm, cũng giống như kiếp trước, phái rất nhiều binh sĩ dọc đường bảo vệ.
Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng cười vui sướng của Tô Diệu Nghi, phút chốc cửa xe được mở ra, Khương Hồi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là nét mặt đầy vui vẻ của Tô Diệu Nghi, ánh mắt thứ hai nhìn thấy, chính là Tô Hoài Anh đứng cách đó không xa.
Khương Hồi giật mình, nhìn vào đôi mắt của Tô Hoài Anh.
Tô Hoài Anh cười một cái, hành nửa lễ: “Gặp qua quận chúa.”
Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng hừ một tiếng, kéo ống tay áo Khương Hồi nói: “A huynh lo lắng cho chúng ta, nói nếu như huynh ấy tạm thời cách chức rảnh rỗi, muốn dọc đường hộ tống chúng ta đến núi Đăng Dương.”
Khương Hồi rũ mắt xuống — Đây là ngoài ý muốn không giống với kiếp trước.
Còn là ngoài ý muốn thứ hai.
Khương Hồi nhìn mèo trắng trong vòng tay Tô Diệu Nghi, Tô Diệu Nghi vui vẻ khoe rằng nó là bảo bối nàng mới nhặt được, xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, đôi mắt xám tro lạnh lùng đến cực điểm, không giống mèo con mềm ấm bám người của Khương Hồi.
Kiếp trước, Tô Diệu Nghi cũng nuôi một con mèo trắng, hình như giống hệt với con mèo trước mắt này, chỉ là thời gian không sớm như vậy, lẽ nào bị Đoàn Đoàn ảnh hưởng?