Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
(Thượng)
Khương Hồi và Kỳ Hoàn đi theo chỉ dẫn của bản đồ mà Liễu Phương Phi đưa cho, vượt qua hết Mê vực của chợ Quỷ, đến một thôn hoang vắng với rừng rậm.
Khương Hồi đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy có chút quen mắt.
“Từ nơi này đi về phía nam vài dặm, chính là vị trí chúng ta dừng xe ngựa ngày hôm đó.” Kỳ Hoàn nói ra suy nghĩ trong lòng Khương Hồi.
Khương Hồi liếc nhìn hắn một cái — loại cảm giác bị người nhìn thấu lại đến rồi.
“Nhìn xung quanh xem có manh mối gì không.” Khương Hồi trầm giọng nói một câu.
Lúc này trong lòng truyền đến hai tiếng mèo kêu, nàng mở áo choàng ra, mèo con từ trong lòng nàng thò đầu ra, nhanh nhẹn mà chui ra, nhảy lên vai trái của nàng.
Mà vai phải rất nhanh bị một người giấy khác kích thước gần tương tự chiếm giữ. Đôi tay của nó nắm lấy vòng cổ của Khương Hồi, thỏ đầu ra nhìn mèo con một cách hiếu kỳ, mèo con đôi mắt tròn xoe nhìn nó chốc lát, liền giơ chân ra cào nó.
Tiểu Chỉ giật mình, trốn vào trong quần áo của Khương Hồi.
Khương Hồi nhìn bốn phía xem xét dấu vết đánh nhau, không rảnh hòa giải hai đồ vật nhỏ này đang tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Trên mặt đất, trên thân cây xung quanh đều có dấu vết của đao kiếm, vết máu màu đỏ thẫm thấm vào trong đất. Thi thể và máu tươi của dị sĩ đều có hoạt tính cùng phàm nhân không giống nhau, là loại phân bón tốt nhất cho thực vật. Chợ Quỷ là một nơi có trật tự trong loạn, tranh đấu giữa thợ săn yêu thường được giải quyết ở rừng rậm vùng phụ cận chợ Quỷ, mảnh đất này được máu tươi của dị sĩ nuôi dưỡng, hoa cỏ sinh trưởng vô cùng yêu dị tươi tốt, che khuất bầu trời và ánh trăng, những cành cây rung rinh trong gió đêm, như thể chúng còn sống.
Có lẽ trong vài trăm năm nữa, nơi này cũng sẽ có cỏ cây sinh ra linh trí, hóa hình thành yêu.
Khương Hồi tìm kiếm xung quanh không có kết quả, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, bế Đoàn Đoàn từ trên bả vai xuống, lại từ trong túi gấm mang bên mình lấy ra hai sợi lông màu trắng, đưa đến gần mũi Đoàn Đoàn, sờ sờ đầu nó nhẹ giọng nói: “Đoàn Đoàn, mi ngửi xem, gần đây có khí tức như này hay không?”
Hai sợi tóc này là ở trên đài dạ yến nhặt được, sợi tóc thuộc về Tu Úc, mềm mại như tơ, lại cứng cáp không gì sánh được, nàng đã thử dùng rất nhiều loại vũ khí sắc bén nhưng đều vô pháp cắt đứt.
Đoàn Đoàn hình như nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Khương Hồi, nó nhăn mũi khịt khịt, sau đó từ trên tay Khương Hồi nhảy xuống, cái mũi ở trên đất ngửi ngửi khắp nơi. Đột nhiên vểnh tai lên, chạy về một cái phương hướng.
Khương Hồi vội vã đuổi theo.
Một quả cầu nhỏ màu trắng nhanh nhẹn xuyên qua khu rừng, không lâu sau dẫn hai người ra ngoài ba dặm.
Khương Hồi chạy một mạch, vừa mới ra khỏi khu rừng, bỗng nhiên bị người nắm lấy cánh tay, cơ thể nhẹ nhàng, đã bay lên không trung, đáp xuống một cành cây cao.
Khương Hồi vừa muốn mở miệng, liền bị Kỳ Hoàn giơ tay lên che mũi miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu nàng yên lặng.
Khương Hồi tâm thầm cứng đờ, vô thức nín thở.
Lúc này cách đó không xa truyền đến vài tiếng mắng nhẹ: “Dọa chết ta rồi, mèo hoang từ đâu đến đây, cút cút cút!”
Ngay sau đó là vài tiếng meo meo giận dữ.
Tiếng bước chân lộn xộn ở gần đó vang lên, cùng với đó là đủ loại tiếng lẩm bẩm bất mãn, từ xa đến gần.
“Đại ca, chúng ta đã tìm kiếm suốt một đêm, trời đã gần sáng rồi, ngay cả bóng ma cũng không có, người đó thực sự chạy về hướng này sao?”
“Ngoại trừ chợ Quỷ, hắn còn có thể chạy đến nơi nào?” giọng của một người khác âm trầm rất nhiều, “Ngươi ít phàn nàn đi, tìm không được hắn, ta ngươi đều sẽ xui xẻo.”
“Chợ Quỷ tìm người, sẽ càng thuận tiện hơn là Giám Yêu Tư …”
“Ngươi điên rồi!” người đó còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, “Quên chuyện đại nhân dặn dò rồi sao? Chuyện này là trăm triệu không thể kinh động Giám Yêu Tư! Bây giờ Giám Yêu Tư không phải chỉ có người của chúng ta ….”
Vài người rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt, đi ngang qua hai người đó.
May mắn thay cánh rừng này cành lá xum xuê, lại lúc bình minh, ánh sáng mờ tối, gió đêm vù vù, mấy người đó bị che mất tầm nhìn, thính giác mơ hồ, nhất thời chưa phát phát hiện hai người đang trốn trong cành lá.
May thay năm giác quan của Kỳ Hoàn nhạy bén, phát hiện mấy người ở gần đó trước một bước, mang nàng trốn đi, bằng không lúc này đã va chạm trực diện.
Phía dưới là cành cây thô chắc, Kỳ Hoàn dựa lưng vào cành cây, cánh tay ôm chặt lấy thân thể Khương Hồi, để tránh nàng từ trên cao ngã xuống.
Kỳ Hoàn nhìn góc nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hồi, chiếc mũ trùm đầu tuột xuống khi chạy nhanh, chiếc mặt nạ lúc ra khỏi chợ Quỷ thì đã tháo xuống, ánh trăng xuyên qua khe hở của lá cây, một vài tia sáng trong trẻo chiếu vào mắt nàng, gió đêm phất qua ngọn cây, phát ra tiếng động xào xạc, khuôn mặt minh diễm sáng ngời lúc ẩn lúc hiện trong ánh trăng, trên cây có hoa chưa nở nhưng lại có hương hoa thanh nhã.
Tuy nhiên nàng chỉ chăm chú nhìn xuống dưới, không biết bản thân trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Khương Hồi khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, mắt thấy mấy người kia muốn rời đi, giọng nói dần dần nghe không rõ ràng, nàng vừa nghĩ tới, một cái đầu nhỏ từ trong lòng thò ra, Tiểu Chỉ ngẩng đầu nhìn Khương Hồi, hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, nó dựa vào gió đêm bay xuống, bay về hướng mấy người đó.
Người giấy to bằng lòng bàn tay tuy rằng không có lực sát thương, nhưng cũng là một trinh thám cực tốt. Nó di chuyển một cách vô thanh vô tức, bởi vì thân thể chỉ là một tia linh thức, dù cho là dị sĩ cũng chưa chắc đã phát giác đến sự tồn tại của nó.
Khương Hồi lắng tai nghe cuộc nói chuyện phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy một lớp ấm áp bao phủ cơ thể mình, nàng ban đầu không để bụng, cho rằng là Kỳ Hoàn lại khoác áo choàng cho nàng, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy một lòng bàn tay đặt sau lưng mình, lòng bàn tay ở trên lưng di chuyển, hơi nóng giống như lửa đốt xuyên qua xuân sam mỏng manh, ở trong tim nàng nóng bỏng thoáng cái.
Cùng lúc đó, nàng cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào bên cổ.
Khương Hồi đột nhiên đứng thẳng người, quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Hoàn, giơ tay muốn tát vào mặt đối phương, nhưng lập tức ý thức được, cái tát này sẽ phá vỡ màn đêm yên tĩnh, dẫn tới sự chú ý của người bên dưới, liền gắt gao im bặt mà dừng lại, im hơi lặng tiếng rơi xuống má Kỳ Hoàn.
Nếu không phải nàng vẻ mặt giận dữ, này liền giống như âu yếm giữa tình nhân.
Cảm nhận được xúc cảm ấm mềm trên má mình, trong lòng Kỳ Hoàn khẽ động, kinh ngạc nhìn Khương Hồi, lại thấy khuôn mặt của Khương Hồi nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt đen sáng bởi vì xấu hổ và giận dữ mà ngấn nước, nàng mím chặt môi, thân thể vừa căng thẳng vừa run rẩy, dường như đang phải chịu đựng điều gì đó.
Lông mày tuấn tú của Kỳ Hoàn hơi nhíu lại, mặt lộ vẻ lo lắng, giơ tay muốn sờ trán của Khương Hồi, Khương Hồi nhìn thấy Kỳ Hoàn muốn giơ tay về phía mình, đột nhiên giật mình, năm ngón tay cong lên che mặt hắn, hướng xuống dưới bóp cổ của Kỳ Hoàn.
Đáy mắt đen nhánh của Kỳ Hoàn tràn ngập sóng nước, lại không có vùng vẫy, chỉ là nghi hoặc nhưng vẫn bình tĩnh mà nhìn Khương Hồi.
Khương Hồi hô hấp chậm lại, nhắm mắt không nhìn vào mắt Kỳ Hoàn, nhưng mà vừa nhắm mắt, xúc cảm trên người lại càng rõ ràng hơn.
Lúc này trong đầu nàng gần như có thể khôi phục lại cảnh tượng ở phía bên kia.
Không sai, lúc này đang là bình minh, bởi vì nàng không thể vào mộng, ranh giới dương mạnh âm mạnh, cô cảm nhận được, là tất cả cảm giác của Khương Hồi ba năm sau.
Một chiếc chăn ấm, một chiếc giường cao, còn có … một người khác đang nằm bên cạnh nàng.
Lòng bàn tay vuốt ve lưng nàng rõ ràng là của một người nam nhân.
Nam nhân có thể nằm bên cạnh nàng, ngoại trừ tên Giám Yêu Tư Khanh Kỳ Hoàn đó, còn có thể là ai nữa!
Khương Hồi có thể khống chế tay chân của mình, lại vô pháp thay đổi nhận thức của mình, cho dù lúc này tay nàng đang bóp cổ của Kỳ Hoàn, nhưng như cũ vô pháp cảm nhận được sự tồn tại của hắn, lòng bàn tay nàng dường như đang nắm lấy một chiếc chăn dùng tơ lụa dệt thành, lụa trơn lại mềm mại, bàn tay còn lại chạm vào một cơ thể ấm áp, mà bao quanh thân thể nàng lại không phải là chiếc chăn bông, mà là một cái ôm thật chặt.
Nàng đang nằm trong vòng tay của một nam nhân, một bàn tay vuốt ve lưng nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo lụa mỏng, làm ấm da thịt của nàng, không biết là nàng chủ động lao vào vòng tay của nam nhân, hay là nam nhân ôm càng sâu hơn, nàng bị ôm chặt chẽ ở trong lòng, xoang mũi tràn ngập mùi thơm mát lạnh không thuộc về mình, cơ thể càng ngày càng ấm hơn.
Hơi thở của nam nhân rất gần, phả vào tóc mai và tai của nàng, đuôi lông mày đuôi mắt, xao xuyến mà cùng hơi thở của nàng đan xen, lòng bàn tay ấm áp dán lên má nàng, nàng dường như đang cùng người đó bốn mắt nhìn nhau, không thể nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận được mọi thứ …
Nhịp tim của Khương Hồi chợt run lên, vào lúc này, hình ảnh hão huyền về sự ấm áp đột nhiên tiêu tan, như mộng xuân không dấu vết, cơn ớn lạnh lại ập đến, thần trí của nàng đã khôi phục tỉnh táo, rõ ràng mà cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt thăm dò của Kỳ Hoàn, mà thứ nàng đang cầm trong lòng bàn tay, đó là cổ của Kỳ Hoàn. Yết hầu nhô ra cứa qua lòng bàn tay của nàng, Khương Hồi vội vã buông tay, nàng vừa nãy cảm nhận được rất mơ hồ, xuống tay không biết chừng mực, Kỳ Hoàn không có bị bóp chết, đơn giản là bởi vì hắn là thân thập khiếu, có đủ cứng rắn.
Mấy người dưới gốc cây sớm đã đi xa, nhưng Khương Hồi vẫn chưa hồi thần lại.
Kỳ Hoàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khương Hồi — bản thân nàng có lẽ không biết, đôi mắt xinh đẹp đó hiện giờ giống như hồ sao bị ném đá xuống, sóng gợn lăn tăn, ánh sao trong vắt.
“Ngươi thả ta xuống.” Khương Hồi khàn giọng nói.
Kỳ Hoàn ôm lấy thắt lưng của Khương Hồi, đáp xuống đất, Khương Hồi lập tức né tránh, cùng hắn cách xa một trượng.
“Ta làm sai cái gì, chọc quận chúa tức giận sao?” giọng của Kỳ Hoàn có chút khàn khàn, hắn ho nhẹ một tiếng, “Quận chúa có thể nói thẳng, trách mắng ta, hoặc là, trừng phạt ta.”
“Cùng ngươi …. không liên quan.” giọng nói của Khương Hồi mang run rẩy, ít nhiều có chút lời nói không thật lòng, ánh mắt nàng né tránh không dám nhìn Kỳ Hoàn.
Kỳ Hoàn rất nhạy bén, sao có thể nghe không ra chột dạ và xấu hổ giận dữ của Khương Hồi.
Nhưng hắn thực sự không hiểu, vì sao phản ứng của Khương Hồi lại lớn như vậy. Với sự bình tĩnh lí trí của Khương Hồi, đương nhiên sẽ hiểu, hắn bế nàng lên cây tránh mặt là kế sách tạm thời, huống chi khoảng cách của hai người tuy gần, nhưng hắn không có hành vi quá phận.
Ít nhất từ lúc bắt đầu, Khương Hồi không hề có bất mãn ác cảm với việc này, chỉ là đột nhiên thay đổi sắc mặt vào một thời điểm nhất định.
— Trên người nàng che giấu rất nhiều bí mật.
Kỳ Hoàn tiến lại gần Khương Hồi một bước, nắm lấy cổ tay nàng, đặt lên cổ mình, thấp giọng hỏi: “Nếu không có liên quan đến ta … này lại có ý tứ gì?”
Khương Hồi theo bản năng ngẩng đầu lên, Kỳ Hoàn lần nữa thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dựa vào ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn rõ dấu vân tay màu hồng nhạt trên cổ hắn.
Rõ ràng vừa rồi nàng là ra tay chí mạng.
“Xin lỗi ….” đầu ngón tay của Khương Hồi chín vào mạch máu đang phập phồng bên cổ hắn, không khỏi nhăn mày, chột dạ mà nhìn đi chỗ khác.
Kỳ Hoàn nhướng mày — nàng xin lỗi ư.
Hắn cả đời này đã phải chịu đựng vô số trận đòn, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói xin lỗi với hắn, cảm giác này rất mới lạ, khiến hắn nhịn không được trầm mặc hồi vị một chút.
Lại không khỏi thầm mắng mình một tiếng đồ đê tiện — tát một cái cho một viên kẹo, mình liền cam tâm tình nguyện sao?
Kỳ Hoàn ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng cười nói: “Quận chúa là chủ nhân, ta chỉ là nô lệ, muốn đánh muốn giết đều được, không cần xin lỗi ta.”
Kỳ Hoàn càng hèn mọn như vậy, Khương Hồi càng cảm thấy tự trách, này dường như đang nhắc nhở nàng, Kỳ Hoàn của ba năm trước và sau, là hai người hoàn toàn khác biệt.
Khương Hồi thở dài: “Ta vừa nãy chỉ là … coi ngươi thành ‘hắn’ …..”
Kỳ Hoàn nghi ngờ hỏi: “Hắn …. làm cái gì, khiến ngài tức giận như vậy?”
Đôi má vừa mới bớt đỏ của Khương Hồi lại hồng hào trở lại, Kỳ Hoàn nhìn thấy một màn này ánh mắt liền lạnh xuống.
— Người trong lòng nàng, rốt cuộc là ai?
“Ta không muốn nói, ngươi cũng đừng hỏi.” Khương Hồi lắc đầu, muốn mang những tạp niệm thoáng qua này vứt đi, “Những cái này đều không quan trọng, bây giờ nhiệm vụ cấp bách, là truy tra tung tích của Tu Úc.”
Kỳ Hoàn lạnh lùng nghĩ: Những cái này rất quan trọng.
Khương Hồi nhìn vết thương trên cổ Kỳ Hoàn, trong lòng cũng có chút áy náy, xem ra mấy ngày nay Kỳ Hoàn cứ luôn vì nàng mà bị thương đủ kiểu, trên người không có một ngày sống dễ chịu ….
Nghĩ lại lúc ở phường cược mạng, hắn thờ ơ lạnh nhạt nói — chẳng qua là trải qua rất nhiều lần bị thương.
Khương Hồi trong lòng run lên, ho khan một tiếng, không thoải mái nói: “Ngươi vẫn còn thuốc trị thương ở đó đi, tự mình bôi lên cổ ….”
Kỳ Hoàn cười nhạt: “Không cần đâu, vết thương nhỏ này, so với những vết thương khác của ta không đau không ngứa, không cần lãng phí thuốc trị thương.”
“Ngươi …. ta …..” Khương Hồi muốn nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, “Ta về sau sẽ bình tĩnh kiềm chế một chút, sẽ không động thủ khiến ngươi bị thương nữa ….”
Kỳ Hoàn hơi kinh ngạc — chủ nhân thật là tính tình thất thường ….
Nhưng mà một người dễ mềm lòng như nàng, cũng không khó nắm bắt.
Khương Hồi dư quang thoáng nhìn khéo miệng Kỳ Hoàn hơi nhếch, thấy hắn không để bụng, bản thân bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng mang thêm vài phần áy náy, càng có vài phần buồn bực nói không thông nói không rõ.
Ánh mắt thậm chí ở trên môi đối phương dừng lại nhiều một lúc, không nhịn được nghĩ — nụ hôn đó cuối cùng rơi ở trên môi sao?
Khương Hồi buồn bực mà thở dài một hơi, người giấy mỏng manh tung bay trong nắng mai đến, đáp xuống vai Khương Hồi, sau khi khoa chân múa tay một hồi không tiếng động, Khương Hồi thần sắc ngưng trọng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Dùng máu làm mối, tâm ý tương thông, nên chỉ có Khương Hồi mới hiểu được ý tứ của Tiểu Chỉ.
Khương Hồi và Kỳ Hoàn nhanh chóng rời khỏi rừng rậm, lúc này trong rừng có sương trắng bồng bềnh, ánh nắng ban mai hơi mờ, mọi thứ xung quanh đều không rõ ràng.
Đi được một lúc, hai người lại nghe thấy tiếng mèo kêu, chạy theo tiếng, thì nhìn thấy Đoàn Đoàn đứng ở trên một ngôi nhà đổ nát trong thôn hoang vắng.
Khương Hồi đẩy cánh cửa nửa mở, trong sân một mảnh bừa bộn, rõ ràng đã rất lâu không có người ở. Đoàn Đoàn từ trên tường nhảy xuống, nhanh nhẹn chạy vào trong nhà, Khương Hồi bám gót theo sau.
Căn phòng bao phủ mùi mục nát nồng nặc, dị sĩ năm giác quan nhạy bén có thể từ trong đó phân biệt được mùi máu thoang thoảng.
Kỳ Hoàn trong lòng sinh cảnh giác, bước lên trước mặt Khương Hồi một bước, vén chiếc chiếu rơm ở góc tường lên.
Chỉ thấy nằm dưới chiếu rơm là một nữ tử vết máu loang lổ, nữ tử đó hơi thở yếu ớt, hôn mê bất tỉnh, một thân cẩm y váy lụa, nhìn thoáng qua liền biết xuất thân từ gia đình rất giàu có, vô luận như thế nào thì cũng không nên xuất hiện ở loại địa phương này.
Khương Hồi vẻ mặt nghiêm trọng, tiến lên một bước vén mái tóc dài che mặt nữ tử đó lên, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ kiều diễm.
Kỳ Hoàn ánh mắt hơi động: “Này …. là mục tiêu nhóm người vừa nãy tìm kiếm.”
Kỳ Hoàn dùng giọng điệu khẳng định.
Khương Hồi gật đầu, Tiểu Chỉ một đường bám theo, tin tức nghe lén được đủ để nàng suy đoán ra toàn bộ: “Này là cơ thiếp mà Giám Yêu Tư Khanh Diêu Thái sủng ái nhất, Diên Cơ. Mấy người vừa nãy chính là phụng mệnh lùng bắt Diên Cơ.”
Kỳ Hoàn trầm tư suy nghĩ, “Người của Diêu Tư Khanh mất tích, nhưng không dám để người của Giám Yêu Tư tìm kiếm, người này trên người chỉ sợ mang theo bí mật bất lợi với Diêu Tư Khanh.” Kỳ Hoàn khẽ cười, ý vị thâm trường mà nhìn Khương Hồi, “Hắn sợ bị ngài phát hiện.”
Khương Hồi không bất ngờ khi xảy ra chuyện này, hoặc là nói, tất cả chuyện này vốn nằm trong kế hoạch của nàng. Nàng sáng sớm đến Giám Yêu Tư, mục đích chính là rút dây động rừng.
Nhưng nàng không ngờ rằng, con rắn chui ra khỏi hang nhanh như vậy.
Diên Cơ — nhân chứng mạnh mẽ nhất lên án Diêu Thái thông yêu.
Một đêm không ngủ, Khương Hồi xoa xoa đôi mắt đau nhức, nói với Kỳ Hoàn: “Người này rất quan trọng, đưa nàng trở về đi.”
Kỳ Hoàn sắc mặt hơi cứng lại, hỏi: “Mang về đâu? Vương phủ, hay là Giám Yêu Tư?”
“Mang về Giám Yêu Tư, không phải tự chui đầu vào lưới sao?” Khương Hồi lí lẽ đương nhiên nói, “Tất nhiên là mang về vương phủ.”
Kỳ Hoàn nhìn bóng lưng Khương Hồi quay người rời đi, trong lòng lại tràn ngập u ám.
— Sao lại nhiều thêm một người ….
— Tuy rằng là nữ nhân, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy khó chịu.
Kỳ Hoàn sắc mặt nghiêm túc, cúi người mang nữ tử hôn mê bất tỉnh đó vác lên vai.
Khương Hồi đương nhiên không có công sức để ý hỉ nộ của Kỳ Hoàn, nàng có quá nhiều vấn đề cần suy nghĩ ….
Hơi thở của Tu Úc ở chỗ này đứt đoạn rồi.
Hướng đi của yêu thai có lẽ chỉ có thể bắt tay từ trên người ba tên thợ săn yêu không rõ tung tích kia.
Sức mạnh Chúc U mà Từ Thứ nói đến lại chuyện như thế nào ….
Tiểu Khương Hồi chắc sẽ không cùng Kỳ Tư Khanh ‘viên phòng’ nữa đi ….
_______________________________________
(Hạ)
Kỳ Hoàn đêm khuya mới trở về phòng chính, Khương Hồi có lẽ là đợi lâu quá, sớm đã ngủ say rồi.
Mành che được thả xuống, ngăn cách ánh nến bên ngoài, ánh sáng mờ tối nên không nhìn rõ khuôn mặt của nhau, nhưng đối với nhất phẩm dị sĩ mà nói, năm giác quan nhạy bén vô cùng, không cần mở mắt, khứu giác và thính giác liền đủ để hắn “nhìn thấy” tất cả.
Giường ngủ rộng rãi, hai người ngủ không có cảm giác chật chội, nhưng hơi thở thuộc về Khương Hồi lại bá đạo mà chiếm cứ toàn bộ không gian. Nàng nằm nghiêng mặt đối diện với Kỳ Hoàn, tư thế ngủ không mấy lương thiện, hơn nửa chăn bông bị đè dưới người, một chân duỗi ra đè ở trên chăn, chỗ để dành cho Kỳ Hoàn cũng không được nhiều.
Tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn từng tiếng lọt vào tai, Kỳ Hoàn cũng không biết mình tỉnh táo bao lâu, so với hơi thở đều đặn của Khương Hồi, nhịp tim của hắn càng lộ ra không được bình tĩnh hơn, có vài lần nghĩ chi bằng quay về thư phòng ngủ thì tốt hơn, nhưng lại nhớ tới lúc ra ngoài Khương Hồi nắm lấy tay hắn, ánh mắt sáng quắc, tha thiết mong chờ nói: “Chàng về sớm nhé, ta ở trong phòng đợi chàng ….”
Hắn đáp ứng rồi, chỉ là vẫn thất hứa, không thể trở về sớm, về phần còn lại, hắn không dám thất hứa nữa.
— Thôi vậy, dù sao với tinh thần và thể xác của hắn, mấy ngày không ngủ cũng vô ngại.
Kỳ Hoàn âm thầm thở dài, nhắm mắt lại, đọc thầm tâm pháp thổ nạp.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng xột xột soạt soạt, cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, hắn nghiêng đầu nhìn, thì thấy Khương Hồi ở trong mộng chau mày lại, nhẹ nhàng rùng mình.
Kỳ Hoàn cho rằng nàng bị lạnh, nghiêng người qua mang chăn của mình đắp lên người nàng.
Khương Hồi mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Lạnh …”
Nàng hơi co rúm người lại, theo bản năng muốn tìm một nơi ấm áp, chiếc chăn bông trên người không mang lại cho nàng chút hơi ấm nào.
Kỳ Hoàn trong lòng giật mình, cho rằng là thương thế tái phát, phát sốt sợ lạnh, liền duỗi tay sờ trán của nàng, thì phát hiện không phải phát sốt.
Nàng không hề có nguyên do mà lạnh phát run, ý thức mơ hồ mà chui vào vòng tay của Kỳ Hoàn, một tay nắm lấy chăn, một tay khác chạm vào ngực hắn.
Kỳ Hoàn không rõ nguyên do, trong lòng bất an, đành phải ôm nàng thật chặt, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho nàng.
Nhưng Khương Hồi lại như cũ run nhẹ, dường như cơn ớn lạnh này là từ đáy lòng sinh ra, không thể dễ dàng xua tan. Thần sắc của Kỳ Hoàn ngưng trọng lên, mang tay thò vào dưới chăn, qua lớp áo lụa mỏng vỗ nhẹ lên lưng nàng, linh lực từ từ rót vào trong cơ thể nàng, như dòng suối nóng đi khắp tứ chi và trăm xương.
Linh lực của hắn đối với thân thể này tất nhiên là thập phần quen thuộc, mà ở trong cảm nhận của Kỳ Hoàn, thân thể của Khương Hồi không có gì dị thường, không nên vô cớ sinh lạnh.
— Lẽ nào là giả vờ?
Ý nghĩ này thoáng vụt qua, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, lắng nghe tiến thở liền biết ngụy trang này là không thể.
— Hay là Nhiếp hồn cổ đó có ảnh hưởng gì đối với người ….
Kỳ Hoàn mặt lộ lo lắng, ở bên tai Khương Hồi nhẹ nhàng gọi tên của nàng, muốn đánh thức nàng từ trong ác mộng tỉnh dậy.
Khương Hồi chậm rãi chớp chớp đôi mi dài, đôi mắt lim dim chứa đầy sương mù, dường như vẫn chưa tỉnh táo khỏi giấc mộng, nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn Kỳ Hoàn.
“Trên người còn lạnh không?” Kỳ Hoàn dịu dàng hỏi.
“Lạnh?” Khương Hồi cau mày lại, cơn ớn lạnh trên người khiến nàng chốt lát tỉnh táo rất nhiều, đồng tử của nàng đột nhiên co rút, như thể ý thức được gì đó, lại mím môi trên trầm mặc không nói.
Kỳ Hoàn mang thần sắc dị thường của nàng nhìn ở trong mắt, trong lòng sinh ra một tia lo nghĩ — Khương Hồi có cái bí mật gì giấu hắn.
Khương Hồi nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của cơ thể để khôi phục lại cảnh ngộ của người đó vào lúc này.
Tại sao lại có cảm giác ớn lạnh như vậy ….
Có gió lạnh thổi vào mặt, nàng ta chắc là ở ngoài trời.
Nàng ta rất mệt mỏi, đêm hôm như vậy mà vẫn bôn ba ở bên ngoài.
Tay phải của Kỳ Hoàn chạm vào má của Khương Hồi, lòng bàn tay cảm nhận được là non mềm ấm áp giống như cánh hoa, không hề có cảm giác ớn lạnh, nhưng mà nàng hình như không hề cảm giác được việc này, mãi đến khi Kỳ Hoàn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nàng mới mở mắt ra đối mặt với hắn.
“Nàng … có phải có chuyện gì giấu ta hay không?” Kỳ Hoàn do dự hỏi một câu, “Nàng nếu có chỗ nào không thoải mái …. cứ nói với ta.”
Khương Hồi chớp mắt, bỗng nhiên cơn ớn lạnh dịu đi, tri giác thuộc về mình quay trở về.
Nàng cảm nhận được cơ thể của mình dính chặt vào người Kỳ Hoàn, tay của nàng đặt lên ngực Kỳ Hoàn, rõ ràng mà cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực đối phương, mà xộc vào mũi là tràn ngập thanh hương thuộc về Kỳ Hoàn. Khác với huân hương nồng nặc trên người quý tộc, trên người hắn có một loại mùi hỗn hợp của cỏ cây và hơi nước, như những giọt sương trên hoa và lá buổi sáng.
Khương Hồi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt đen sâu thẳm đó, hắn đang lo lắng điều gì, là lo lắng thân thể của nàng có khác thường, hay vẫn là lo lắng nàng có bí mật giấu hắn?
Thật đáng tiếc, những điều này đều không thể nói cho hắn.
Đôi mắt Khương Hồi khẽ động, không có trả lời, tay nàng buông chăn bông ra, bám lên sau cổ Kỳ Hoàn, nhẹ nhàng ấn vào, hắn không hề phòng bị liền hôn lên môi mềm mại của Khương Hồi.
Khác với lần trước, lần này nàng là tỉnh táo, mở to đôi mắt sáng sủa, mang kinh ngạc của hắn đều nhìn ở trong mắt.
Vẫn như cũ là liếm láp vụng về lúng túng, nàng không có kinh nghiệm ở phương diện này, chỉ là dựa theo bản năng để cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của hắn. Kết cấu ngực của hắn rắn chắc, đôi môi lại mềm mại đến không ngờ, Khương Hồi vốn muốn chuyển chủ đề, nhưng lại tham luyến hơi thở trên môi hắn, nàng liếm mút không hề theo quy tắc, mang môi mỏng màu nhạt của đối phương nhuộm thành màu hồng anh đào.
Hô hấp tức khắc hỗn loạn, bàn tay ấn ở sau lưng nàng bỗng nhiên siết chặt.
Kỳ Hoàn quay mặt đi, lúng túng tránh né môi và lưỡi của nàng, vô thức nuốt nước bọt khiến giọng nói trở nên khàn khàn.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Khương Hồi nghe thấy tiếng thở gấp của hắn, tiếng tim đập hỗn loạn, đương nhiên, bản thân nàng cũng đồng dạng tim đập như sấm, có lẽ là đập quá nhanh, đến nỗi đầu quả tim đều bị đau nhức.
Ánh mắt của nàng từ khóe miệng ẩm ướt của Kỳ Hoàn di chuyển đến mang tai chín đỏ, trong lòng lại có chút ngứa ngáy ….
Khương Hồi nuốt nước bọt, mang Kỳ Hoàn đè ở dưới người, đôi tay đặt ở trên vai hắn.
Nàng cúi người xuống, chạm vào chóp mũi của Kỳ Hoàn, nhìn đôi mắt ngạc nhiên của hắn, khẽ nói: “Chẳng phải chúng ta là phu thê sao … loại chuyện này, cũng không phải lần đầu tiên ….”
Chỉ có điều nàng không có ký ức về lần trước mà thôi.
Nhưng nghe nói loại chuyện này lần đầu tiên khá là đau, lần thứ hai thì không đau nữa. Lần trước nàng chỉ nhớ sau khi tỉnh dậy toàn thân đau nhức, không nhớ quá trình cũng không sao, lần này sẽ không đau, cảm nhận cẩn thận một lần nữa ….
Kỳ Hoàn còn chưa kịp trả lời, đã bị Khương Hồi cúi người hôn lần nữa, đầu lưỡi mềm mại luồn vào đôi môi hơi hé mở, nàng giống như con thú nhỏ không bị lễ pháp ràng buộc, theo bản năng mà truy đuổi vui vẻ.
Cổ họng Kỳ Hoàn nghẹn lại, trong chốc lát một tia dục vọng đen tối tràn ngập trong mắt hắn.
Duy trì kiềm chế bình tĩnh suốt một đêm, ở dưới sự xâm lược của nàng không chịu nổi một kích.
Hắn ngửa mặt lên ngậm lấy môi lưỡi của nàng, đảo khách thành chủ, mút lấy vị ngọt trong miệng nàng, nhân lúc nàng không đề phòng, trở mình mang người đè ở dưới thân.
Nhưng hắn sợ đè đau nàng, trí lí còn sót lại khiến hắn hơi nâng người lên, phần bụng dưới lại dán chặt vào nhau, vướng víu vào nhau, mềm mại và cứng rắn đều rất rõ ràng.
Khương Hồi không ngờ rằng ưu thế của mình chỉ tồn tại trong chốc lát, nháy mắt công thủ nghịch chuyển, bị người công thành đoạt đất, quân lính tan rã.
Bàn tay của Kỳ Hoàn luồn qua vạt áo của nàng, không hề có trở ngại mà vuốt ve tấm lưng hết sức mảnh nhỏ của nàng, ý nghĩ mờ ám khác với quá khứ lòng không tạp niệm, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve da thịt mềm mại, phác họa đường nét cơ thể nàng, hơi ấm lòng bàn tay mang đến một trận rùng mình, áp sát nàng thẳng vào lồng ngực, cùng hắn dán càng chặt hơn, nhịp tim gần như hòa quyện vào nhau.
Khương Hồi chỉ cảm thấy hơi thở bị đoạt đi, trong cổ họng tràn ra một tiếng nức nở ngọt nị, môi lưỡi tê dại, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, chỉ có đôi tay bám víu sau gáy Kỳ Hoàn, giống như ôm khúc gỗ trôi nổi duy nhất trong sóng lớn.
“Đại nhân, trời sáng rồi ….” xa xa truyền đến giọng nói thấp thỏm của Cảnh Chiêu.
Tiếng thở gấp nặng nề im bặt mà dừng lại.
Trong mắt Kỳ Hoàn dần dần khôi phục tỉnh táo.
Thiếu nữ dưới thân mặt mày diễm lệ, gò má ráng bay*, cánh môi kiều diễm căng mọng hơi sưng đẹp như tua rua đỏ tháng ba, đôi mắt trước nay luôn sáng ngời mơ mơ màng màng nhìn hắn, líu ríu gọi một tiếng: “Kỳ Hoàn ….”
(*Mây màu)
Giống như một cái véo trên đầu quả tim hắn.
Mặc dù đau, nhưng khiến hắn tỉnh táo rất nhiều. Dục vọng trong mắt liền như sương mù nắng sớm chậm rãi tan đi.
Hơi thở của Khương Hồi cũng bình ổn xuống, nàng nhìn thấy dục vọng trong mắt Kỳ Hoàn tan đi, và một tia hối hận thoáng qua.
Tại sao ….
Là nàng nhìn nhầm sao?
Kỳ Hoàn đứng dậy muốn rời đi, lại bị Khương Hồi túm lấy tay áo, kéo trở lại.
“Tại sao?” giọng của nàng vẫn chưa thoát khỏi dục vọng, như cũ ba phần khàn khàn, nhưng lại rõ ràng mà hỏi ra nghi hoặc của nàng, “Chàng … không phải thích ta sao? Tại sao không ôm ta nữa?”
Nàng không phải ngốc, Kỳ Hoàn vừa nãy trầm luân nàng có thể cảm nhận được.
Cổ họng Kỳ Hoàn nghẹn lại, hắn trầm mặc chốc lát, mới ngước mắt đáp lại xem kỹ của nàng.
“Giữa nam nữ cầu hoan, chỉ có hai loại mục đích.” Kỳ Hoàn gượng cười một tiếng, khàn giọng nói, “Hoặc vì sắc dục, hoặc vì lợi ích. Nàng nếu đã không nhớ được ta, đương nhiên không có sắc dục, vậy …. nàng là vì cái lợi ích gì?”
Khương Hồi giật mình, kinh ngạc mở miệng, lại không nói ra lời nào.
“Nếu nàng có sở cầu, không ngại nói thẳng, ta sẽ tận lực giúp nàng đi làm.” Kỳ Hoàn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, “Không cần ủy khuất bản thân.”
Khương Hồi cảm nhận được hơi ấm đọng lại trên tóc mai, tim hơi lay động, nói không rõ tình cảm chồng chất ở trong tim.
“Nhưng mà ….” Khương Hồi thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Nếu ta không cảm thấy ủy khuất thì thế nào?”
Tim Kỳ Hoàn đập thình thịch, lại thấy Khương Hồi ngước đôi mắt sáng ngời lên, xa xăm nhìn hắn, “Này không phải là …. dục vọng sao?”
Kỳ Hoàn cũng bị kinh ngạc đến mức không nói nên lời trước sự đơn thuần và thẳng thắn của nàng, nhất thời không thể hồi thần lại, sự bình tĩnh và lí trí vừa nãy tìm về lại bị dăm ba câu nói của nàng thổi bay đi.
“Vì sao?” Kỳ Hoàn không dám tin mà nhìn nàng, muốn từ trên mặt nàng tìm ra dấu vết chột dạ nói dốt, nhưng lại bị nhiệt ý trong mắt nàng bỏng tim.
Nàng đối với hắn, là có rắp tâm khác, có ý đồ khác, nhưng mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ trầm luân trong dục vọng đó, trong tai dường như lại nghe thấy tiếng thở gấp kiềm nén khắc chế của hắn….
Khương Hồi cảm thấy hai má hơi nóng lên, hoảng hốt lại thành thật nghĩ thầm — “Lợi ích” này hình như cũng không đơn thuần như vậy, hình như còn có hỗn tạp vài tia dục vọng.
Nàng vốn nên căm hận hắn, nhưng thân thể có cách nghĩ riêng, không hiểu sao lại bị hơi thở của hắn thu hút, dễ dàng mà khơi dậy dục vọng.
Nhưng mà nàng cũng phiền chán truy tìm tận gốc vấn đề của hắn.
“Nào có nhiều vì sao như vậy!” Khương Hồi chậm rãi cau mày, bất mãn mà lẩm bẩm nói, “Tư Khanh đại nhân này là đang thẩm vấn phạm nhân sao?”
Ban đầu nàng xác thực là muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn, nhưng mà sau đó bản thân trầm luân đi vào.
Người trước rất khó đối mặt với Kỳ Hoàn, người sau rất khó đối mặt với Đại Khương Hồi, này khiến nàng đối với mình cảm thấy bực tức.
Thấy nàng tức giận, Kỳ Hoàn buồn bã xin lỗi: “Ta không có ý truy hỏi, nếu nàng không muốn trả lời ….”
“Chàng là trượng phu của ta, chúng ta ngủ chung giường vốn là chuyện đạo lý hiển nhiên.” Khương Hồi quay mặt đi không nhìn hắn, sợ bị nhìn ra chột dạ của bản thân, “Huống hồ, ta mất trí nhớ, lúc tỉnh dậy chỉ có chàng ở bên cạnh …. ta bằng lòng tin tưởng chàng.”
Ở Kỳ Hoàn nghe ra, tin tưởng của nàng, chỉ là không có lựa chọn khác, chỉ là bởi vì hắn vừa hay xuất hiện, chỉ là bởi vì thân phận của hắn là phu quân trên danh nghĩa của nàng.
Kỳ Hoàn trong lòng cười khổ.
Vào đêm tân hôn, nàng mơ mơ màng màng mà hôn hắn một cái, khi đó, nàng hình như không biết hắn là ai, cũng không quan tâm hắn là ai, chỉ hỏi hắn một câu có bằng lòng đi theo nàng không.
“Khương Hồi …. nếu lúc đó xuất hiện ở bên cạnh nàng là người khác, nàng cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự sao?” Kỳ Hoàn thấp giọng hỏi, hàm chứa một chút âm rung khó nhận ra.
Khương Hồi hơi giật mình, quay đầu lại, không hiểu mà nhìn Kỳ Hoàn.
“Ba năm trước …. nàng vì sao không đưa ta đi ….”
Khương Hồi nhìn thấy đau khổ đè nén ẩn nhẫn trong mắt hắn, như có ngàn đêm hiu quạnh ẩn trong bóng tối sâu thẳm.
Khương Hồi bỗng nhiên có chút đau lòng, nàng rõ ràng không làm gì cả, nhưng lại cảm thấy mình hình như làm sai gì đó.
Khương Hồi bỗng nhiên có chút không nỡ.
“Ta ….” Khương Hồi muốn nói gì đó nhưng lại do dự, không biết nên như thế nào đối mặt với câu hỏi của hắn, chỉ đành lúng túng nói, “Ta không nhớ được ….”
Đoạn ký ức này, chưa bao giờ thuộc về nàng, dường như là cuộc đời của người khác, nàng không có cách nào thay người đó trả lời.
Kỳ Hoàn cười một tiếng, cay đắng mà trào phúng.
“Chỉ có dục, không có tình.” hắn giơ tay muốn chạm vào mặt nàng, nhưng lại buông xuống: “Ta cho rằng nàng mất đi ký ức, chúng ta có thể bắt đầu lại …. là ta sai rồi.” hắn thở dài mỉm cười, “Nàng có thể bắt đầu lại, ta không thể … nàng không có ký ức, không phải ‘nàng’.”
Trái tim Khương Hồi kịch liệt co giật, gần như cho rằng Kỳ Hoàn đã nhìn thấu nội tâm của nàng.
Nhưng nếu nhìn thấu, phản ứng của hắn lẽ ra phải nhiều hơn thế.
“Nàng không cần coi ta thành phu quân của nàng.” Kỳ Hoàn ôn thanh nói, “Đoạn hôn nhân này sẽ không trở thành gông xiềng của nàng. Ta sẽ chỉ là thuộc hạ trung thành của nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng, sẽ không can thiệp mọi quyết định của nàng.”
Khương Hồi yên lặng thất thần, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Kỳ Hoàn rời đi, mang đi một tia ấm áp cuối cùng.
Lòng lạnh lẽo không thể giải thích, lại hiện lên từng trận đau mỏi.
Muốn chiếm hữu một người là ham muốn, là kích động, nhưng khắc chế loại kích động này, mới chân chính là tình yêu đi.
Nàng không biết trên người Kỳ Hoàn từng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm thấy Kỳ Hoàn không giống người sẽ hại a phụ, bởi vì trực giác mách bảo nàng, Kỳ Hoàn …. hình như thật sự rất yêu Khương Hồi, không giống ngụy tạo chút nào.
Chỉ là người hắn yêu …. không phải nàng, Khương Hồi này.
Nếu không có biến cố này, nàng của ba năm trước, sẽ từ Tô phủ mang hắn đi sao?
Khương Hồi lòng trầm xuống.
Chắc là sẽ không ….
Nàng không thích cảm giác ép buộc nô lệ, nhưng cũng vô pháp thay đổi thế đạo này, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn và không đếm xỉa.
Đêm đó với nàng mà nói, chỉ là một liếc nhìn kinh diễm sau khi say rượu, một chút động tâm, sau khi tỉnh rượu, liền sẽ quên hết.
Nhưng mà hắn vẫn luôn nhớ rõ.
*
Cảnh Chiêu không muốn làm phiền Kỳ Tư Khanh, nhưng mà không dậy sớm, thì sẽ lỡ mất buổi tảo triều, hắn cũng chỉ đành cắn răng gọi người.
Cũng may, Kỳ Tư Khanh không có trách tội hắn.
Nhưng mà, Kỳ Tư Khanh dường như tâm tình không tốt lắm.
Cảnh Chiêu không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra giữa phu thê hai người này, nhưng hắn cũng là một người có óc quan sát nhạy bén, hắn có thể nhìn ra lúc Kỳ Tư Khanh bước ra khỏi phòng, màu môi so với thường ngày tươi tắn bảy phần, ánh mắt lại so với ngày thường ảm đạm bảy phần.
Đại khái cũng chỉ có hắn là người duy nhất có gan nhìn lén như vậy, những người khác đi đường đều là vòng qua Giám Yêu Tư Khanh, sợ hãi tiếng đi bộ quá lớn dẫn tới sự chú ý của hắn.
Vào buổi tảo triều, có hỗ trợ của Tát Ung, Đế Diệp mang binh quyền và hổ phù giao cho Kỳ Hoàn. Các công khanh khác vô cùng kinh ngạc và bất an trước chuyện này.
Giám Yêu Tư vốn dĩ quyền lực đã rất lớn, bây giờ lại có binh quyền trong tay, chỉ sợ không ai có thể kìm hãm được nữa.
Chư vị công khanh đều là người thông minh, nhưng cũng không hiểu Thái Tể dựa vào cái gì đối với Kỳ Hoàn tin tưởng như vậy, mang quyền lực trao cho người dưới. Một tên nô lệ hèn mọn, có thể ngắn ngủi trong ba năm đạt được chức quan nhất phẩm đã là khó bề tưởng tượng, giờ đây không chỉ thống lĩnh chức quyền văn võ, còn bám vào phủ Cao Tương Vương hào môn cực kỳ hiển quý như vậy, cho hắn hai mươi năm nữa, chỉ sợ Ngọc Kinh sẽ xuất hiện thêm một họ quý khác.
Đây không phải cảnh tượng mà nhiều nhà quý tộc khác muốn thấy, suy cho cùng Ngọc Kinh lớn như vậy, thêm một người phân chia lợi ích, bọn họ liền ít đi một phần lợi ích.
Năm đó Diêu gia tan nhà nát cửa, mấy nhà còn lại dù ít dù nhiều cũng được hưởng lợi, bọn họ không muốn nôn ra sớm như vậy.
Kỳ Hoàn một mình đi ra khỏi vương cung, thần sắc vẫn như thường lệ, dường như những vinh hiển và chỉ trích này hắn đều không để ở trong lòng.
“Đi Giám Yêu Tư.” hắn nhàn nhạt nói với Cảnh Chiêu một câu.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Kỳ Hoàn ngồi ở bên trong, vuốt nhẹ hổ phù lạnh lẽo, đôi mắt hơi nhắm giấu đi muôn vàn tơ lòng.
Từ lúc Vũ triều khai quốc đến nay, hắn là người duy nhất đồng thời có được hổ phù và hạc phù.
Hổ phù hiệu lệnh trăm vạn hùng binh, hạc phù điều khiển tám ngàn tiên quỷ.
Ai có được một trong hai thứ đó thì cũng đủ để nhìn vua và dân bằng nửa con mắt, mà người có được cả hai, nếu có lòng không phục, thì đủ để gây hại.
Say rượu nằm trên đùi mỹ nhân, tỉnh dậy tay nắm quyền thiên hạ.
Tên nô lệ ba năm trước người người đều có thể đạp một cái, giờ đây trở thành đối tượng tất cả mọi người ngưỡng mộ lại sợ hãi.
Có lẽ không có nam nhân nào không vì quyền lực mà hưng phấn, nhưng thứ đồ trù mưu nhiều năm đến tay, trong mắt Kỳ Hoàn lúc này lại hết sức bình tĩnh, nắm quyền như vậy, mảy may không khiến tâm thần hắn dao động, hổ phù lạnh lẽo, thậm chí không bằng hơi thở nhẹ nông bên gối khiến hắn đánh mất chừng mực.
“Đại nhân, đến rồi.” giọng nói của Cảnh Chiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỳ Hoàn.
Cửa xe nhẹ nhàng đẩy ra, Kỳ Hoàn từ trong bóng tối bước ra, Cảnh Chiêu tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Đại nhân, Vương cơ ra ngoài … Người gửi thiếp mời cho Tô gia tiểu thư, hẹn nàng ta đến Sướng Phong Lâu nói chuyện, có nên phái người ngăn cản hay không?”
Động tác của Kỳ Hoàn không để lại dấu vết mà dừng lại một chút.
“Nàng ấy muốn làm cái gì, không cần ngăn cản.” Kỳ Hoàn thấp giọng nói, “Cử người bí mật bảo vệ nàng ấy.”
Cảnh Chiêu sửng sốt một chút, nhìn theo bóng lưng của Kỳ Hoàn, trong lòng thầm nghĩ — Tư Khanh đại nhân đối với Vương cơ thật sự rất dung túng cưng chiều.
Nhưng mà thái độ của Vương cơ đốivới Tư Khanh đại nhân lại thập phần cổ quái, so với tâm tư của Tư Khanh đại nhân còn khiến người đoán không thấu.
Cảnh Chiêu theo Kỳ Hoàn đi vào Giám Yêu Tư, quan lại chia ra đứng ở hai bên kính cẩn mà cúi đầu hành lễ, Kỳ Hoàn không thèm liếc nhìn mà đi qua mọi người, bước vào Mật Các dành riêng cho Giám Yêu Tư Khanh.
Lúc cựu Tư Khanh Diêu Thái tại vị, Giám Yêu Tư quản lí lỏng lẻo, người thừa việc thiếu, có rất nhiều quý tộc cậy vào thế lực gia tộc, sắp xếp vào trong Giám Yêu Tư một chức vị, tác oai tác quái, duy nhất không làm thật, bởi vậy xú danh của Giám Yêu Tư còn lớn hơn ác danh. Bên trên như vậy, liêu thuộc* tất nhiên lười biếng, dị sĩ có năng lực cũng tro tàn ý lạnh, Giám Yêu Tư chỉ còn lại một số tiểu nhân vì mục đích riêng phế công dùng quyền mưu lợi.
(*Liêu thuộc là quan lại cấp dưới)
Nếu không như vậy, cũng sẽ không dần dần gây thành thảm án yêu tập ở đài dạ yến, mà sau khi chuyện xảy ra, càng là rất lâu không thể phá án, này mới cho Kỳ Hoàn cơ hội lập công.
Kỳ Hoàn năm đó chính là dựa vào vụ án này để thượng vị, là hắn tìm ra thủ đoạn hạ độc của Yêu tộc, bắt được nhân chứng Diêu Thái thông yêu, dựa vào khẩu cung của Diên Cơ kể ra chín tội trạng lớn của Diêu Thái, chứng cứ xác thật, tội lỗi chồng chất. Hắn mang phần tội chứng này đưa đến trong tay Thái Tể, một lần hành động xóa sổ toàn bộ gia tộc Diêu thị. Trong triều lập tức để trống rất nhiều chức quan béo bở, bảy đại gia tộc đỏ mắt nhìn, mỗi ngày đình nghị liền vì người chọn lựa những chức vị này tranh chấp không thôi. Mà lúc này Thái Tể đề nghị lập Kỳ Hoàn làm Giám Yêu Tư Thiếu Khanh, cũng không có ai phản đối gì.
Giám Yêu Tư Thiếu Khanh, nghe nói quan vị tuy cao, nhưng người hiểu đều hiểu rằng, chức vụ cao nữa, chỉ cần cấp phó, liền là dùng đến người chịu khó thay kẻ trên làm việc gánh tội thay mà thôi. Không cần thiết vì loại chuyện vặt vãnh này đối đầu với Thái Tể, tổn hại lợi ích của mình ở nơi khác.
Lúc đó không ai có thể ngờ rằng, nô lệ Thiếu Khanh không đáng nhắc đến này, thế nhưng có dã tâm và quả quyết như vậy, ở tương lai không lâu trở thành Giám Yêu Tư Khanh.
Mà bây giờ Giám Yêu Tư dưới sự cai trị của hắn, chân chính khôi phục chức năng và uy hiếp vốn có của nó, từ trên xuống dưới hành sự nhanh chóng, canh giữ nghiêm ngặt, khiến Nhân tộc và Yêu tộc đều nghe tin đã sợ mất mật.
Đợi các quý tộc hồi thần lại, Giám Yêu Tư đã hoàn toàn bị Kỳ Hoàn khống chế, bọn họ khó mà nhét một sợi tóc vào.
Giám Yêu Tư của hiện tại, hoàn toàn là nghe theo lời của Kỳ Hoàn. Khương Hồi của ba năm trước dựa vào hạc phù mới có thể tự do ra vào Mật Các, hiện giờ là nơi xử lý việc công của Kỳ Hoàn, chưa được Kỳ Tư Khanh cho phép, bất cứ ai cũng không thể vào. Mà Tư Khanh lệnh, hạc phù, thậm chí hai miếng Thiếu Khanh lệnh, đều ở trong tay hắn.
Kỳ Hoàn liếc nhìn mấy miếng lệnh phù đặt trên án thư, năm ngón tay thon dài ấn một miếng trong số đó, nhẹ nhàng đẩy ra.
“Cảnh Chiêu, bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi sẽ là Giám Yêu Tư Thiếu Khanh.” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng nói.
Cảnh Chiêu nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ta? Nhưng mà …”
“Không có nhưng mà.” Kỳ Hoàn ngắt lời hắn, “Đừng nghi ngờ năng lực của bản thân, càng đừng nghi ngờ phán đoán của ta.”
Ba quang trong mắt Cảnh Chiêu khó mà kìm nén kích động, quỳ xuống hành lễ, hai tay giơ cao qua đầu, nhận lấy lệnh phù Thiếu Khanh nặng nề.
“Thuộc hạ tuân mệnh! Quyết không phụ sự phó thác của đại nhân!”
“Mọi chuyện ngươi muốn làm, đều là vì bản thân ngươi, không phải vì ta.” Kỳ Hoàn trầm giọng nhắc nhở.
Cảnh Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt nghiêm chỉnh, ánh mắt càng kiên nghị hơn.
“Thuộc hạ hiểu.”
Ba năm trước, nước mất nhà tan, phụ mẫu tuẫn quốc, vương huynh khoác áo giáp ra trận, chết thảm dưới móng sắt của Vũ triều, thi cốt không còn. Tỷ muội trong nhà ở ngày nước mất cũng dùng thân tuẫn quốc, để tránh giáng xuống làm tiện nô, tôn nghiêm mất hết, sống không bằng chết.
Chỉ có hắn thân là con út được gia thần liều mạng dùng toàn lực yểm hộ, muốn vì vương thất Cảnh Quốc lưu lại một giọt huyết mạch, nhưng vẫn bị binh sĩ của Tô Hoài Anh truy đuổi.
Sau đó, hắn bị áp giải vào Sướng Phong Lâu, vài đồng bạn thuở nhỏ liều mạng chống cự, hắn mới có thể chạy thoát, ẩn thân ở chợ Quỷ, cùng chó hoang tranh giành thức ăn, lại rơi vào phường cược mạng, suýt nữa thì bị mổ bụng.
Lúc đó vừa hay gặp được Kỳ Hoàn phá án yêu tập, Diêu Thái rớt đài, người ở phường cược mạng nhất thời hoảng sợ, này mới không có ai để ý xử lí hắn. Kỳ Hoàn chỉnh đốn một số cứ điểm của Giám Yêu Tư, lúc đến phường cược mạng, nhìn thấy hắn trong nhà xác bị lạnh đến chỉ còn lại hơi tàn, và đã cứu hắn.
Hắn hôn mê mấy ngày, ở trước quỷ môn quan xoay chuyển mấy vòng, khi tỉnh dậy thì nhìn thấy một nam nhân thân hình thon dài khuôn mặt lãnh tuấn đang đứng trước mặt mình.
Cảnh Chiêu là xuất thân vương thất, gặp nhiều công khanh quý tộc, nhưng chưa bao giờ thấy qua người ung dung nội liễm như vậy, nước đọng vực sâu núi cao sừng sững. Lúc đó hắn còn cho rằng mình rơi vào trong tay quý tộc khác ở Ngọc Kinh, trong lòng đã tồn tại ý muốn chết.
Nhưng Kỳ Hoàn nói một câu khiến hắn xua tan ý nghĩ đó.
Hắn ta hỏi hắn: “Muốn về Cảnh Quốc không?”
Cảnh Chiêu trầm mặc hồi lâu, hai mắt đỏ hoe, dùng giọng khàn khàn nói: “Muốn.”
Ánh mắt Kỳ Hoàn nhìn hắn, lại giống như đang nhìn về một nơi xa hơn.
“Vậy phải sống sót.” Kỳ Hoàn nhàn nhạt nói, “Đi cùng ta, đợi một trận mưa.”
Đợi một trận mưa, gột rửa đi ô trọc trong trời đất.
Trận mưa này, bọn họ đợi ba năm.
Mà hôm nay Kỳ Hoàn nói với hắn: “Cảnh Chiêu, nên nổi gió rồi.”