Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 60




Chu Tường về nhà giữa giờ cơm trưa.

Dì Vương và Trần Anh đều không nghĩ hắn về sớm thế, Trần Anh hỏi, “Chu Tường à, con không đi làm sao?”

Chu Tường cười cười để bà an tâm, “Anh Uy cho con nghỉ mấy ngày, cuối tuần này con ở nhà với mẹ.”

“Con đừng để ý đến mẹ, mẹ có phải nằm liệt giường đâu, cứ đi làm đi, con mới kiếm được việc, đừng xin nghỉ nhiều quá.”

“Mẹ à, lỡ xin nghỉ rồi, giờ đến công ty cũng vô ích. Mẹ yên tâm đi, có mấy ngày thôi mà.”

Dì Vương thấy hắn đã trở lại, bèn tạm biệt ra về.

Chu Tường tiễn dì ra cửa, nói với dì, “Dì Vương, con vừa mượn được ít tiền, bây giờ chi tiêu không cần sít sao nữa. Con nghĩ thế này, hay là dì cứ đến trông mẹ con cả tuần đi, con sẽ thuê căn hộ lớn hơn, bao ăn bao ở, mỗi tuần nghỉ một ngày, mỗi tháng con trả dì một ngàn tám, dì thấy có được không? Con không ở nhà nhiều được, dì chỉ cần chăm sóc mẹ con, đưa mẹ con đi bệnh viện là tốt rồi.”

Dì Vương rất vui vẻ đồng ý, từ sau khi về hưu, dì cũng không có việc gì làm, còn đang sợ nhàn đến ngán ngẩm.

Trên đường về, Chu Tường đã tính kỹ, không thể đưa Trần Anh đến căn hộ Yến Minh Tu cho được, hắn sẽ thuê chỗ ở khác cho Trần Anh. Thuê một căn hộ nhỏ cho ba người, bình thường hắn cũng sẽ ở đó, bao giờ Yến Minh Tu muốn gặp hắn… Hắn sẽ đến căn hộ y cho.

Nói trắng ra là bây giờ Yến Minh Tu bao hắn, lúc nào Yến Minh Tu muốn thượng hắn, hắn cứ đến dạng chân là được. Hắn nghĩ chắc Yến Minh Tu cũng sẽ không muốn ngày ngày ở bên cạnh hắn, nên phần lớn thời gian hắn vẫn có thể về nhà.

Có hai trăm vạn tiền mặt, Chu Tường khỏe khoắn hẳn lên, tạm thời hắn chưa cần lo chuyện Yến Minh Tu, cứ tập trung giải quyết vấn đề của hắn và Trần Anh trước đã. Số tiền này có thể giúp hắn trả hết nợ nần, trang trải hai mươi năm phí trị liệu của Trần Anh, thậm chí còn đủ làm phẫu thuật thay thận. Mà kể cả không đủ, hắn vẫn có thể đi làm kiếm thêm, căn hộ Yến Minh Tu cho còn rao bán được, tóm lại, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ bớt nhiều cực nhọc, Trần Anh cũng không phải canh cánh lo sợ sẽ làm khổ hắn.

Tiễn dì Vương về, Chu Tường quay vào nhà.

Trần Anh đang hầm canh. Từ khi Chu Tường xuất viện đến giờ cũng đã gần nửa năm, dù cuộc sống vẫn luôn kham khổ, nhưng Trần Anh nhịn ăn nhịn mặc, ngày nào cũng hầm canh bồi bổ cho Chu Tường. Trần Anh tiết kiệm mọi thứ, nhưng chỉ riêng tiền ăn cơm là không tiết kiệm được, bà quan niệm, bà không thể cho con trai vật chất gì, chỉ duy có từng bữa ăn là bà vẫn đủ sức chăm chút cho Chu Tường.

Thấy Chu Tường vào nhà, Trần Anh xoa tay bước ra, bà nghiêm mặt, bắt đầu thương lượng với Chu Tường, “A Tường à, mẹ thích dì Vương đến đây chơi, nhưng mẹ không cần dì Vương chăm sóc đâu. Mẹ có tay có chân, vẫn còn làm việc được. Mẹ ngại không dám nói, con đi nói với dì Vương đi, bảo dì Vương đừng đến nữa, chúng ta làm gì có tiền trả đâu…”

Chu Tường cười trấn an bà, “Mẹ, ngoại trừ chăm sóc mẹ, dì Vương còn phải đưa mẹ đi bệnh viện nữa mà, có dì Vương làm bạn, mẹ cũng đỡ buồn hơn. Một lần thẩm tách kéo dài bốn – năm tiếng, bình thường con phải đi làm, mẹ đi một mình sao được. Con vừa bảo dì Vương đến đây làm cả tuần rồi.”

Trần Anh kinh hoàng, “Chu Tường, con đừng có giỡn! Nhất định không được!”

Chu Tường nắm lấy tay bà, “Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói, mẹ nghe con nói đã.”

Trần Anh sợ hãi nhìn hắn.

“Mẹ, hôm nay con ra ngoài, mượn được một ít tiền rồi.”

“Mượn? Mượn của ai?”

“Anh Uy, sếp tổng công ty, cả một… Một người bạn trước kia nữa.”

“Bạn nào? Con mượn bao nhiêu? A Tường à, chúng ta vẫn còn đang mang nợ! Sao con lại mượn nữa, cả đời cũng không trả nổi đâu!”

“Mẹ, người bạn này thân với con lắm, hơn nữa còn là một ngôi sao lớn, cậu ta không thiếu tiền đâu, mấy chục vạn không thành vấn đề, cậu ấy cũng chưa cần con phải trả luôn.”

“Ngôi sao lớn?” Trần Anh ngẩn người, thình lình nắm chặt ống tay áo Chu Tường, bà sắc bén hỏi, “Bạn kiểu gì? Có phải cái cậu Đàm Ân kia không?”

Đàm Ân?

Chu Tường mù tịt, Đàm Ân nào? Chưa nghe bao giờ.

Trần Anh ngờ vực nhìn Chu Tường, nhưng rồi bà đột ngột nhớ ra, từ sau khi tỉnh lại, Chu Tường đã mất trí nhớ. Dù bà thấy cậu bé kia trên TV rất nhiều lần, nhưng giờ cậu ta đã đổi tên, hơn nữa còn đang rất nổi tiếng, chắc cũng sẽ không còn quan hệ gì với con trai bà.

Quả nhiên, Chu Tường hỏi, “Mẹ, Đàm Ân là ai?”

Trần Anh đúng là tự đào hố chôn mình, bà ấp úng nói, “Không… Con không nhớ, trước đây con làm người mẫu có quen cậu ta, mẹ.. Con quên rồi thì thôi, mẹ cũng quên mất rồi, không phải cậu ta là được.”

Chu Tường cũng không để bụng, người quen cũ của chủ nhân thân thể này chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn giải thích, “Mẹ à, con không nhớ mẹ đang nói về ai, nhưng chắc chắn không phải đâu. Người này là sau khi tỉnh lại con mới quen, cậu ấy… Cậu ta rất tin Phật, tính tình tốt, mà còn rất hào hiệp, hôm nay con gặp cậu ấy ở công ty nên mới tâm sự một lát, thế là cậu ấy cho con vay năm mươi vạn.”

Chu Tường chỉ nói năm mươi vạn, nhưng hắn vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dù đã giảm thiểu số tiền vay được, hắn cũng biết lời giải thích này sơ hở đủ đường.

Quả nhiên, Trần Anh bán tín bán nghi nhìn hắn.

“Mẹ, con nói thật mà, con cũng không ngờ lại gặp may thế. Cậu ấy thấy con cần gấp quá nên cho mượn luôn, sau này cứ trả dần dần cũng được. Chút tiền ấy với cậu ta thật sự không đáng là gì. Tiền chúng ta nợ cứ trả trước một ít, con sẽ cố gắng làm việc, nhất định sau này sẽ khá hơn. Cho nên mẹ đừng buồn nữa, phải tích cực điều trị, mẹ còn sống thì chúng ta mới còn hi vọng, được không?”

Trần Anh run rẩy hỏi, “Thật sự có người tốt như thế sao, sao có thể có người tốt như vậy?”

Chu Tường cười cười, giải thích đi giải thích lại, tới khi Trần Anh hoàn toàn yên tâm. Nếu để Trần Anh biết hắn làm giao dịch kia… Hắn không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào.

Nếu là thân thể trước đây của hắn, có lẽ hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, hắn không phải đàn bà con gái, huống hồ hắn còn ngủ với Yến Minh Tu không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng thân thể này không phải của hắn, dù hắn đã hòa hợp với nó, nhưng nó vẫn không phải thuộc về hắn. Hắn dùng thân thể con trai của Trần Anh đi làm việc này, nội tâm hắn bứt rứt vô cùng, hơn nữa, cứ nghĩ đến chuyện Yến Minh Tu sẽ thông qua thân thể này, cùng hắn… Hắn thật không biết nên cảm thấy như thế nào.

Khó xử, miễn cưỡng, phẫn uất, trong lòng hắn ngập tràn những cảm xúc tiêu cực.

Trong đôi mắt Trần Anh, tuyệt vọng dần dần tiêu biến, hy vọng chầm chậm dâng lên, đó chính là niềm an ủi lớn nhất của hắn lúc này.



END60.