13
Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, hắn nói: "Dung Duyệt, có lẽ ta nên buông bỏ rồi."
Hắn muốn buông bỏ hận thù quá khứ, hòa giải với chính mình.
Chỉ với một đĩa điểm tâm, mạng sống mà ta và Chu Du đã liều mạng bảo vệ khi hắn bị mẹ đẻ bỏ rơi, lại dễ dàng được hắn tha thứ.
Ta có chút kinh ngạc, lần đầu tiên trong những ngày qua nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lướt qua gương mặt ngày càng nhợt nhạt và tiều tụy của hắn, cuối cùng buông lời nhận xét: "Đồ hèn."
Nhưng Tiêu Dục không nghĩ vậy, hắn nhìn ta, trầm giọng nói: "Dung Duyệt, trẫm là hoàng đế."
Đây là lần đầu tiên hắn nhấn mạnh thân phận của mình trước mặt ta, sau khi nhận được phần điểm tâm từ mẫu thân, sau khi tự cho rằng có thể nắm bắt được tình yêu thiếu thốn từ thuở nhỏ.
Tiêu Dục như vậy, không chút do dự, đã phản bội chính mình ngày xưa.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ta: "Dung Duyệt, nếu nàng cứ mãi cố chấp như vậy, nàng không muốn hiểu trẫm, thì sẽ có người khác muốn."
---
Người hiểu hắn tự nhiên là ở bên Thái hậu.
Tiêu Dục đã khao khát tình mẫu tử hơn hai mươi năm, dù là đến muộn, nhưng cuối cùng vẫn có được.
Nhưng tình yêu đó dường như cũng không thật sự chân thành,
Ít nhất Thái hậu cũng chưa bao giờ chú ý đến dáng đi ngày càng yếu ớt và thân hình ngày càng gầy gò của Tiêu Dục.
So với đó, bên ta lại trở nên lạnh lẽo hơn nhiều, cũng tự do hơn nhiều.
Hôm đó, ta vừa lấy cớ cho cá ăn, liền ném mật thư trong tay vào miệng con cá chép trong hồ Linh Long.
Khi quay lại, ta đụng phải An Bình Quận chúa đứng phía sau.
Nàng đội mũ che, mái tóc buông xõa che đi nửa vành tai đã mất.
"Ngươi thật đáng thương." Nàng nhìn ta, cười khiêu khích, "Ngươi không muốn ta ở lại kinh thành, nhưng ta không những đã ở lại, còn sống trong hoàng cung, thậm chí hoàng thượng còn cho phép ta hầu hạ trước mặt, ta và hắn, cả ngày đều ở bên nhau."
Thấy ta không phản ứng, nàng càng tiến thêm một bước, lời nói chứa đầy ác ý.
Nàng nói: "Ngươi và bạn của ngươi đều là những kẻ vô dụng."
Nghe vậy, ta liền ném hết mồi trong tay, nhìn về phía nàng.
Nụ cười của An Bình biến mất,
Ta chỉ tiến lên một bước, nàng đã sợ hãi run rẩy.
Nhưng nàng vẫn không lùi bước, ánh mắt liếc về phía bóng tối, nơi đã có người lặng lẽ rời đi, dường như đang báo cáo tình hình.
Như sợ rằng ta sẽ không trừng phạt đủ nghiêm khắc, An Bình vẫn không ngừng khiêu khích.
"Nữ bằng hữu của ngươi thật vô dụng, chỉ mới bị đ.â.m mấy câu trước mặt mà đã cuống lên muốn ra tay. Thật nực cười khi nàng ta đối xử chân thành với hai huynh đệ kia, nhưng cuối cùng chẳng ai tin nàng ta."
"Và còn..." Lời nàng chưa dứt, đã bị một tiếng tát chói tai cắt ngang.
Ta không động đậy, chỉ nhìn quanh các cung nữ bên cạnh, liền có người tiến lên giữ nàng lại, những người hầu hạ bên ta đều là những kẻ tinh chọn.
Khi vung tay tát người, cánh tay của họ luôn mạnh mẽ và dứt khoát.
Dù An Bình đến đây là để cố tình khiêu khích, lúc này cũng bị đánh đến ngây người.
"Cố Dung Duyệt, ngươi là đồ tiện nhân!" Má nàng ta sưng vù, ánh mắt nhìn ta đầy oán hận.
"Chát!" Lại thêm một cái tát, một chiếc răng của nàng ta bị đánh văng ra.