11
Thực ra, ngày ta đến phủ Thái sư, còn một câu nói chưa từng được tiết lộ.
Đó là lời nhận xét của Lưu Thái sư về ta, ánh mắt như chim ưng của lão dường như xuyên qua vẻ ngoài hiền lành của ta, nhìn thấu linh hồn ta, lão nói: "Thái tử có lẽ không biết rằng người nằm cạnh chàng mới thực sự là kẻ độc ác nhất."
Cũng giống như chàng không biết.
Trong chiếc túi thơm mà ta tặng chàng, ta đã đặt vào đó loại độc dược mà ta đổi từ hệ thống.
Nếu một ngày nào đó, túi thơm bị thấm m.á.u của ta, chất độc sẽ được kích hoạt, dần dần ăn mòn người đeo nó.
Ai đã nhận thứ gì từ ta, tuyệt đối không được phản bội ta.
Khi ta tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Một cung nữ đang hầu hạ bên cạnh thấy ta tỉnh, vội vã ra ngoài báo tin.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Dục đã bước vào.
Chàng trông rất tiều tụy, râu xanh mọc lởm chởm trên cằm, môi cũng nhợt nhạt.
Trong lúc đợi chàng đến, các cung nhân bên cạnh đã nói với ta rằng ta đã hôn mê suốt bảy ngày, Tiêu Dục cũng đã ở bên cạnh chăm sóc ta suốt bảy ngày đó, chỉ đến khi vừa rồi mới đi nghỉ ngơi một chút, không ngờ ta lại tỉnh dậy vào lúc này.
Ta dựa vào gối mềm, sắc mặt nhợt nhạt.
Tiêu Dục ngồi bên cạnh ta, vẻ mặt đầy ưu phiền.
Chàng nói, định đưa tay vuốt tóc ta.
Nhưng cánh tay đưa ra lại ngừng giữa không trung khi gặp phải ánh mắt đầy giễu cợt của ta, nụ cười trên môi chàng trở nên cay đắng.
Ta nghĩ chàng có lẽ muốn cầu xin ta, xin ta tha thứ cho An Bình, xin ta đừng bận tâm đến chuyện cũ nữa.
Nhưng điều ta không ngờ là, Tiêu Dục nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía sau, chàng nói: "Ta định đưa lão Tam đến Lạc Quận, An Bình... sẽ đi cùng hắn."
Tiêu Dục đặt đầu lên vai ta, trước đây mỗi khi yếu đuối, chàng luôn ở trong tư thế này.
Chàng nói: "Dung Duyệt, nàng đừng thay đổi, chúng ta vẫn giống như trước đây được không?"
Ta không đáp lại chàng.
Bên ngoài tấm bình phong, tiếng thái giám thông báo vang lên đúng lúc.
"Tâu bệ hạ, An Bình quận chúa đã nhảy xuống hồ rồi."
Như một hòn đá ném vào nước tạo ra âm thanh vang vọng rồi lại biến mất, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng.
Chỉ có bàn tay Tiêu Dục ôm chặt lấy ta một cách vô thức, và ngày càng mạnh hơn.
Cuối cùng, đến nửa đêm.
Cung nhân lại vào báo tin, nói rằng An Bình quận chúa đã bất tỉnh, tình trạng nguy kịch.
Tiêu Dục không thể ngồi yên nữa.
Chàng nhìn ta, ánh mắt đầy áy náy: "An Bình cuối cùng vẫn là ân nhân của trẫm, trẫm không thể bỏ mặc nàng ấy."
Chàng nói: "Trẫm chỉ đi thăm nàng ấy một chút thôi, rồi sẽ về ngay."
Chàng tất nhiên sẽ không quay lại, và ta chắc chắn cũng sẽ không chờ.
Sau khi chàng rời đi, ta ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ, một phong thư mật đang nằm trên đó.
Người đưa tin đã sớm biến mất, ta đốt bức thư trên ngọn nến sau khi đọc nó, ghi chép trên đó là một địa chỉ, trên thế gian này cũng còn nhiều điều bí ẩn chưa được phát hiện.
Đêm đó, có người lấy lệnh bài ta đặt trong ngăn thứ hai của hộp trang điểm, họ sẽ thay ta đi gặp một người.
Tiêu Dục không trở lại suốt đêm, chuyện gì xảy ra ở phủ An Bình quận chúa, ta có thể đoán được.