Văn án
Cùng tỷ muội thân thiết xuyên không đến thế giới này đã bảy năm.
Nàng mang đến cho ta một tin tốt: Chỉ cần thân xác này c.h.ế.t đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu.
Sau khi nói xong lời đó, nàng liền từ trên lầu cao nhảy xuống.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe trên ống tay áo của phu quân nàng.
Người đàn ông vừa mới trách nàng diễn trò ngay lập tức lộ vẻ mặt đau đớn, lòng như đao cắt.
Còn ta thì vượt qua hắn, nhìn về phía người đang ôm lấy "bạch nguyệt quang" của bọn họ và dịu dàng an ủi nàng ấy.
Người đó chính là phu quân của ta, là đế vương của thiên hạ này.
Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.
1
Đêm mà ta chứng kiến cảnh Chu Du tự vẫn, ta đã mơ một cơn ác mộng kéo dài suốt đêm.
Khi tỉnh dậy, cả người ta đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh buốt.
Những cung nữ và thị nữ trong nội các nghe thấy động tĩnh, lập tức thắp đèn và khoác lên người ta một chiếc áo mỏng.
Nhưng lòng ta vẫn không ngừng hồi hộp, lo sợ.
Những lời mà Chu Du nói với ta ban ngày vẫn vang vọng trong đầu.
Nàng nói: "Dung Duyệt, ta đã tìm ra cách để trở về nhà rồi, hệ thống nói rằng nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành từ hai năm trước, chỉ cần thân xác của chúng ta trong thế giới này c.h.ế.t đi, chúng ta có thể thoát khỏi cốt truyện và trở về nhà."
Khi nàng nói những lời này, trong mắt nàng là ánh sáng rực rỡ mà ta đã lâu không thấy.
Nhưng rất nhanh sau đó ta lại rơi vào im lặng, bởi vì ta không biết liệu tất cả những điều này có thực sự là sự thật hay chỉ là ảo tưởng của Chu Du.
Dù sao thì hai năm trước cũng là một thời điểm rất quan trọng.
Ta và thân tỷ Chu Du đã cùng xuyên đến thế giới này.
Hệ thống nói rằng chỉ cần chúng ta hoàn thành cốt truyện, nó sẽ đưa chúng ta trở về nhà.
Để hoàn thành nhiệm vụ, ta và Chu Du lần lượt gả cho thái tử Tiêu Dục và tam hoàng tử Tiêu Thần, trở thành những hiền thê nổi tiếng trong kinh thành.
Chúng ta đã cùng nhau phò trợ hai người bọn họ, chia sẻ ngọt bùi cay đắng, cho đến khi gian khổ qua đi, một người thuận lợi lên ngôi hoàng đế, một người trở thành vương gia được toàn thiên hạ ca tụng.
Cốt truyện vốn rất hòa thuận, nhưng chúng ta vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ.
Bởi vì hệ thống nói rằng vẫn còn một thử thách cuối cùng.
Ta và Chu Du trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục sống những ngày tháng ấy.
May mắn thay, Chu Du và hiền vương Tiêu Thần thực sự yêu thương nhau, cuộc sống của hai người ngọt ngào như mật.
Còn Tiêu Dục tuy là hoàng đế, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ta.
Khi còn ở Đông Cung, ta là thái tử phi của hắn.
Mẫu thân của hắn tuy là hoàng hậu, nhưng không được sủng ái, tiên đế lại yêu chiều quý phi và cửu hoàng tử do quý phi sinh ra.
Ngôi vị thái tử là thứ duy nhất mà tiên đế ban cho Tiêu Dục, ngoài ra, không một lời quan tâm, một ánh nhìn dư thừa nào khác.
Khi cửu hoàng tử dần lớn lên, vị trí thái tử của Tiêu Dục cũng trở nên bấp bênh.
Lúc khó khăn nhất, mẫu thân hắn tuy vẫn còn, nhưng ngoài Tiêu Thần là người cùng mẹ với hắn đứng về phía hắn, bên cạnh Tiêu Dục chỉ còn lại mình ta.
May mắn thay, dù trải qua muôn vàn gian nan, cuối cùng Tiêu Dục vẫn bước lên ngôi vị hoàng đế.
Sau khi đăng cơ, đạo chỉ đầu tiên của hắn là lập ta làm hoàng hậu.
Từ đó về sau, hắn để trống hậu cung, mặc cho đám văn thần võ tướng trong triều có tìm đủ mọi cách muốn đưa con gái của mình vào cung, Tiêu Dục cũng không hề động tâm.
Hắn kính trọng và yêu thương ta, không muốn ta phải chịu ủy khuất.
Ta biết rằng hắn luôn căm hận tiên đế vì sủng ái quý phi, lạnh nhạt với chính thê của mình, khi chúng ta từng đồng lòng chia sẻ, Tiêu Dục đã nắm tay ta và thề rằng, hắn nhất định sẽ không trở thành một người chồng và người cha thất bại như tiên đế.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nuốt lời.
Chúng ta đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở, nhưng những ngày yên bình chỉ kéo dài trong một năm.
Sau khi Tiêu Dục đăng cơ được một năm, "bạch nguyệt quang" trong lòng của Tiêu Thần, công chúa An Bình, người từng ra ngoài hòa thân, đã trở về.