Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 53




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau tiếng “kẽo kẹt” chói tai, cánh cửa cũ kỹ méo mó mở rộng vào bên trong. Không khí lạnh lẽo ùa ra từ không gian tăm tối, có mùi bụi và gỗ mục trộn lẫn vào với nhau.

Cùng với… mùi máu tươi nhạt đến mức gần như không ngửi thấy được.

Mấy người đi phía trước hơi khựng lại, mở công tắc đèn pin mang theo bên mình rồi mới bước vào trong.

Chùm sáng trắng lạnh lẽo gần như không thể xuyên thấu bóng tối bên trong ngôi nhà, ánh đèn đảo khắp phòng theo động tác tay rung lắc của mọi người, xê dịch từ góc này sang góc khác nhưng vẫn không thể giúp hình dung được hết toàn cảnh.

Đột nhiên, đúng lúc này, cả căn phòng chợt sáng bừng lên, khiến tất cả giật nảy mình.

Ánh sáng phát ra từ những chân nến tồi tàn kiểu cũ đặt ở bốn góc, mỗi chiếc cắm một ngọn nến đang cháy yếu ớt, khẽ đung đưa, thắp sáng cả căn phòng.

Hiện tượng quỷ dị ấy khiến mọi người cảm thấy hơi sợ sệt.

Một người chơi lâu năm đi ở phía trước nuốt ngụm nước bọt cho thông cổ họng khô rang, đoạn khàn giọng nói: “Đi, đi thôi.”

Đoàn người cẩn thận và chậm rãi bước lên hiên nhà, lần lượt bước vào phòng.

Mạc Dịch cũng theo chân mọi người hướng vào phía trong.

Trước khi vào hẳn nhà, anh vô thức quay đầu nhìn ra phía sau.

Ba người mới lựa chọn không đi theo đang đứng co cụm lại với nhau, tựa như hành động ấy có thể tiếp thêm sức mạnh cho họ vậy. Mấy người đứng giữa mảnh đất hoang vu, sau lưng là bóng tối vô cùng vô tận, mơ hồ có gì lúc nhúc.

Đồng hồ đếm ngược màu xanh huỳnh quang nhấp nháy trên bầu trời, dáng vẻ đặc biệt bất tường.

Sương mù đi theo phía sau Mạc Dịch, đôi mắt xám nhạt nhìn anh chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì, cánh môi mỏng nhạt màu khẽ nhếch, lặng lẽ chờ đợi.

Ở màn chơi trước, người chơi phải chủ động mở cửa thì hắn mới xâm nhập được vào trong. Mà lần này, có lẽ nhờ không gian mở mà hắn đã có thể trực tiếp tham dự.

Mạc Dịch hơi chau mày, biểu cảm trong đôi mắt đen thẫm có phần phức tạp.

Cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.

Tuy sương mù tạm thời chưa có xu hướng gây bất lợi, thậm chí còn trợ giúp anh rất nhiều, nhưng không thể không thừa nhận — một u linh lúc nào cũng kè kè bên mình thế này vẫn khiến người ta không khỏi sinh lòng kiêng kị.

Huống chi sự gia nhập của hắn đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều biến số xảy ra hơn, và thậm chí độ khó có thể tiếp tục tăng mạnh.

Đúng lúc này, một người chơi đang đi bên cạnh anh ghé đầu lại gần, bối rối nhìn theo ánh mắt của Mạc Dịch, nhưng chỉ trông thấy một khoảng trống không, bèn mở miệng hỏi:

“Sao thế? Anh phát hiện ra cái gì sao?”

Mạc Dịch lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có gì, đi thôi.”

— Sương mù kia càng bí ẩn bao nhiêu, thì tính bất định và nguy hiểm trên người hắn càng nhiều bấy nhiêu.

Ví dụ như: vì sao hắn lại bám theo anh? — thậm chí còn theo vào tận thế giới thực, và vì sao lại ra tay trợ giúp anh nhiều lần như vậy? Thân phận của hắn là gì? Cả nguyên nhân hắn chấp nhất với Mạc Dịch đến vậy nữa.

Trực giác mách bảo anh rằng những vấn đề này đều cực kỳ then chốt.

Mạc Dịch mím môi, xoay người đi vào trong nhà, bàn tay giữ cánh cửa hé mở, cố ý dừng lại hơn mười giây, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn sương mù.

Đường nét khuôn mặt sắc bén mà lạnh lùng của hắn hơi dịu đi, đôi mắt xám nhạt như làn sương nhẹ buổi sớm. Hắn kiềm chế khóe môi cong cong, sải vài bước tiến lên, lách qua khe cửa Mạc Dịch giữ cho để đi vào.

Hơi thở giá lạnh của hắn sát lại gần, một thanh âm trầm nhẹ khẽ vang lên: “Cám ơn.”

Sắc mặt Mạc Dịch không thay đổi, nhưng lông mày âm thầm nhíu lại. Anh nối đuôi người kia tiến vào. Cánh cửa cũ nát, hình dáng kỳ lạ đóng lại sau lưng anh, làm rũ tung lên một đám bụi bay phấp phới dưới ánh sáng ảm đạm.

Không gian trong này lớn hơn nhiều so với lúc nhìn từ bên ngoài.

Và điều kỳ lạ hơn nữa là… không chỉ cấu trúc, mà nội thất của ngôi nhà này cũng vặn xoắn y như thế.

Sàn nhà cao thấp không bằng phẳng nối liền với vách tường xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên đỉnh đầu là trần nhà móp méo phủ kín rêu phong cùng tro bụi. Toàn bộ đồ đạc đều uốn cong. Trong ngôi nhà này không có lấy một nét thẳng nào cả.

Hết thảy tựa như một tổ hợp của sự quái đản và dị dạng.

Mọi người quan sát căn phòng trong im lặng tuyệt đối.

Cảnh tượng trước mắt như đang diễn ra trong một giấc mơ méo mó hay một thế giới song song kỳ lạ nào đó, khiến người ta không khỏi nghi ngờ chính đôi mắt của mình.

Nét mặt Mạc Dịch vẫn bình tĩnh như trước. Anh chậm rãi nheo mắt lại, vô thức tiến về phía trước một bước. Đột nhiên, dưới chân chợt truyền đến xúc cảm rất kỳ quái, hoàn toàn khác biệt với kết cấu của sàn gỗ. Hình như trên sàn có thứ gì đó nhô ra, cấn mạnh vào lòng bàn chân anh.

Mạc Dịch sửng sốt nhấc chân phải lên xem, thấy một vật lấp lánh mắc kẹt trong khoảng trống dưới sàn nhà, phản chiếu ánh sáng bạc mờ nhạt giữa những ngọn nến mỏng manh.

Anh ngồi xổm xuống, vươn tay lần tìm đồ vật trong vết nứt của sàn nhà méo mó, đoạn khéo léo kéo một cái, thứ kia đã bị anh nhấc mạnh ra.

Mạc Dịch đặt nó vào lòng bàn tay rồi đứng thẳng người dậy.

Vài người xung quanh thấy động tác kỳ lạ của Mạc Dịch cũng tập trung lại, tò mò nhìn vào tay anh.

Mạc Dịch dùng đầu ngón tay lau sạch bụi bặm trên bề mặt của nó. Sau khi cẩn thận soi dưới ánh nến một lúc, anh mới chậm rãi cau mày, ánh mắt chợt lóe, nét mặt hơi chút suy tư.

Những người khác cũng vậy, coi trái coi phải đều không nhìn ra được gì, bọn họ ngơ ngác nhìn Mạc Dịch, chờ anh giải thích chuyện gì đang xảy ra.

Mạc Dịch ngẩn người, đoạn ngập ngừng hạ giọng nói vẻ do dự:

“Đây giống như là… một đồng sáu xu*.”

Tuy nhiên, khác với những đồng sáu xu thông thường, đồng xu này cũng méo mó y hệt ngôi nhà. Các chữ cái và số tiếng Anh nằm giữa khuông tròn lồi lõm, khe rãnh trét đầy bụi bặm của thời gian, khiến người ta khó mà phân biệt được nếu chỉ nhìn thoáng qua.

Mạc Dịch ngẩng đầu, vô thức liếc tới cửa sổ tầng một.

Sau tấm kính mờ là đồng hồ đếm ngược đang chậm rãi nhảy lùi số giữa bóng tối dày đặc, xa xa có bóng dáng của ba người chơi mới.

Đúng lúc này, anh nhận thấy, dường như có thứ gì bắt đầu nhô ra từ màn đêm sâu thẳm.

Một màu trắng xám lờ mờ xuất hiện nuốt chửng mọi ánh sáng, từ từ vói vào mặt phẳng từ phần rìa bên ngoài.

Đó là một bàn tay trắng bệch.

Cũng có kẻ đã phát hiện ra tình huống bên ngoài nhà. Một người vóc dáng cao lớn vội vã chạy tới muốn mở cửa cho ba người kia trốn vào, nhưng cánh cửa gỗ tồi tàn vốn đã cong vẹo, còn không vừa khít với phần khung giờ đây lại cứng rắn như bê tông cốt thép, không tài nào lay chuyển nổi.

Thấy cửa chính không mở được, Mạc Dịch vọt tới bên cửa sổ, vỗ mạnh vào tấm kính báo động cho những kẻ ở bên ngoài:

“Chạy mau!”

Từ xa những người kia cũng trông thấy tình hình náo loạn ở trong nhà, nhưng hiềm nỗi âm thanh truyền tới lại quá mơ hồ.

Một người hơi nhát gan rụt rè hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Người bên cạnh ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói thì đã biến điệu vì quá sợ hãi:

“Tôi đã… bảo là vào nhà chẳng hay ho gì, mà họ cứ không nghe…”

Lời còn chưa dứt, sau gáy đã vang lên hai tiếng “cạch cạch” thót tim, nghe như tiếng cành cây hoặc là tiếng xương gãy.

Ba người đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy một “người” cao lớn chậm rãi hiện ra từ bóng tối bên ngoài mặt phẳng. Đầu tiên là cánh tay dài khẳng khiu tái nhợt, sau đó là đôi chân gầy cao vống, toàn thân như một con người que do ai vẽ nên bằng những đường cong xiêu vẹo vậy.

Thân hình mất cân đối hoàn toàn bại lộ.

Nó mặc một bộ tuxedo xốc xếch, đội chiếc mũ chóp nhỏ tồi tàn. Khuôn mặt gầy gò, rúm ró, mờ mịt và xanh xao, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có cái miệng há hốc đang ngâm nga gì đó với cái giọng trầm khàn đáng sợ.

Ba người kinh hãi hét lên, quay người bỏ chạy.

Lúc này nó mới vặn vẹo, duỗi cánh tay khẳng khiu như một cành cây, bàn tay nhợt nhạt dị dạng vừa vung lên đã túm ngay được một người chưa chạy quá xa rồi kéo mạnh ——

Máu nóng phun tung tóe khắp nơi, đầu của người đàn ông đã bị xé toạc!

Nó thả cái xác kinh khủng chết không nhắm mắt trong tay xuống, chỉ mới tiến về phía trước một bước, đôi chân cao gầy đã vươn đi rất xa, cái đầu đội mũ chóp tiến lại gần nạn nhân tiếp theo, khuôn mặt biến dạng trắng bệch nở nụ cười quỷ dị.

Tiếng ngâm nga lớn hơn một chút.

Nó xòe lòng bàn tay tóm lấy người thứ hai như tóm một con búp bê, không màng đến hành động giãy giụa và tiếng la hét của người trong tay mà tiếp tục dùng sức kéo mạnh – chiếc đầu thứ hai bị xé xuống, lòi cả xương cổ trắng hếu trên mặt cắt đầm đìa máu tươi, máu đỏ chói mắt trào ra từ cổ họng, bắn tung tóe vào bộ tuxedo cũ nát, nhỏ xíu, không vừa vặn của “người đàn ông”.

Người thứ ba cuối cùng cũng chạy đến trước nhà, vội vã lắc tay nắm cửa một cách tuyệt vọng và bất lực.

Trên khuôn mặt vặn vẹo vì sợ hãi dính đầy mồ hôi và nước mắt, cô kinh hãi thét lên: “Cứu! Cứu với!!!!”

Thanh âm khản đặc như tứa máu, run rẩy như lá khô trước gió.

Cánh cửa không hề suy suyển chút nào.

“Người đàn ông” lại bước về phía trước một bước rộng, lòng bàn tay vặn vẹo vươn tới kéo tóc cô, sau đó ngón tay vừa động đậy một chút, xương cổ cô đã phát ra tiếng răng rắc, cơ thể mềm nhũn rũ xuống.

Giờ phút này, bên ngoài ngôi nhà lặng ngắt như tờ.

Tiếng ngâm nga trong miệng “người đàn ông” trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian im ắng quỷ dị:

“. ..... he. bought. a. crooked. cat...... which. caught. a. crooked. mouse...... “

Nó kéo cái xác mềm nhũn của người chơi, đôi chân khẳng khiu bước đi xiêu vẹo tới thu thập tất cả các mảnh thân và đầu, ôm chúng trong đôi tay mảnh khảnh tái nhợt của mình rồi một lần nữa tiến vào bóng tối.

Bầu không khí im lìm chết chóc bao trùm toàn bộ căn phòng, bên tai chỉ còn đọng lại tiếng hít thở nhẹ nhàng đè nén.

Nỗi sợ hãi ùa vào mọi ngõ ngách, len lỏi từng lỗ chân lông, hằn sâu tận đáy lòng mỗi người chơi.

Sắc mặt Mạc Dịch tái nhợt, anh vô thức nắm đồng sáu xu chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch——

Mạc Dịch hạ giọng thì thào:

“There was a crooked man,

            and he walked a crooked mile,

            He found a crooked sixpence

            against a crooked stile;

            He bought a crooked cat,

            which caught a crooked mouse,

            And they all lived together in a little crooked House.”**
HẾT CHƯƠNG 53.

*Đồng sáu xu:một trong những đồng xu may mắn nổi tiếng nhất thế giới.Các cô dâu ở Anh tin rằng vào giờ làm lễ trong ngày cưới, nếu đặt đồng 6 xu này trong gót giày thì cuộc hôn nhân sẽ được sung túc. Do vậy, ngoài mừng tuổi đầu năm, nó cũng được dùng làm quà tặng cho các cô dâu. Mặt trước đồng tiền là hình ảnh nữ hoàng hoặc đức vua, phổ biến nhất là Nữ hoàng Elizabeth II.



** Bài đồng dao “A crooked man” – Bài thơ ông kẹ. Tạm dịch:

(Xưa có ông lưng còng,

bước hàng dặm ngoằn ngoèo,

nhặt đồng sáu xu méo

trong khe sàn cong queo;

Mua con mèo vặn vẹo,

bắt con chuột quắn quéo,

Tất cả sống cùng nhau trong ngôi nhà nhỏ liêu xiêu.)



(Minh họa figure Crooked man trong The Conjuring 2)