Đúng lúc này đồng hồ của Mạc Dịch phát ra tiếng “tích tích” rất nhỏ, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Anh mở to mắt, cúi nhìn mặt đồng hồ:
Năm giờ kém mười phút.
Vì đề phòng bản thân quên mất thời gian, Mạc Dịch đã đặt báo thức mười phút trước khi kết thúc giờ giải lao.
Tuy rằng quy tắc trên mặt đất không áp dụng dưới lòng đất, nhưng nếu không trở về đúng thời điểm cơm tối, tất sẽ khiến cho người chơi khác nghi ngờ.
Hơn nữa… Mạc Dịch cảm thấy mình cần gặp Tống Kỳ một chút.
Anh cụp mắt, đặt tập hồ sơ vừa xem sang một bên rồi đứng dậy, nhìn thật kỹ căn phòng một lần cuối cùng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cho dù không phải lần đầu tiên chứng kiến nhưng không gian dính đầy máu khô vẫn làm cho người ta thấy sởn tóc gáy.
Mạc Dịch nhắm mắt, nghiêng người men theo khe hở nhỏ hẹp giữa những chiếc giường.
Vì không để ý nên đầu gối anh đụng mạnh vào trụ giường sắt cứng rắn lạnh như băng.
Mạc Dịch đau đến nỗi hít một hơi, phải cúi đầu nhìn lại.
Hóa ra là một chiếc giường ngã chổng vó trên mặt đất, bốn chân hướng lên trời — chính nó đã đụng phải đầu gối anh.
Mạc Dịch nhíu chặt mày, cảm giác tê đau đã dần tan đi nhưng trong lòng lại thoáng lạnh lẽo.
Anh nhớ rõ lúc đi vào không hề thấy chiếc giường nào bị lật đổ cả.
Trên ván giường chổng ngược có một dấu tay nho nhỏ, khác với màu máu đen thùi lâu ngày xung quanh, màu sắc của dấu tay này đỏ tươi rực rỡ, nằm ở chính giữa ván giường, đường nét rất rõ ràng.
Tựa như vừa mới in lên vậy.
Sống lưng Mạc Dịch chợt lạnh lẽo, không tự chủ được mà nhìn xung quanh mình.
Đúng lúc này khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc — con gấu bông màu nâu dính đầy bụi bặm ngồi ngay ngắn trên chiếc giường phía sau, đang giương hai con mắt đen hoàn chỉnh nhìn Mạc Dịch.
Lúc anh vội vã quay về hướng ấy một lần nữa thì món đồ chơi đã biến mất rồi.
Chỉ để lại một vệt lõm mờ trên chiếc khăn trải giường dơ bẩn dính đầy máu khô.
Mạc Dịch ngẩn ra, ánh mắt từ từ nghiêm túc hẳn lên, trong đôi con ngươi suy nghĩ rất lung.
Lúc trước anh vẫn tưởng con gấu bông là hóa thân của quỷ quái trong game, như một “Điềm báo tử vong” vậy.
Dù sao trước lúc anh gặp nạn đã thoáng thấy bóng dáng con gấu bông này, mà người chết thứ hai cũng gặp tình cảnh giống thế.
Nhưng chuyện xảy ra trong phòng đồ chơi đã phá vỡ cái nhìn trước đó của anh.
Sau khi suy nghĩ kỹ, kết hợp với những chuyện trong quá khứ, hiện giờ anh lại đưa ra một suy đoán hoàn toàn trái ngược.
Nếu như… con gấu bông này thực ra là một lời nhắc nhở thì sao?
Sự có mặt của nó cảnh báo nguy hiểm cho người chơi, và thậm chí đồng nghĩa với việc manh mối mới sắp xuất hiện.
Nếu thật là như vậy thì động cơ của nó là gì?
Mạc Dịch bối rối nhíu mày, những suy đoán nhỏ vụn và rời rạc quay cuồng trong đầu anh.
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ — chỉ còn năm phút nữa là chuông sẽ kêu.
Không còn thời gian để kiểm tra kỹ càng nữa rồi.
Sau khi đánh dấu chiếc giường nơi con gấu kia xuất hiện, Mạc Dịch vội vã trở ra ngoài thông đạo.
Anh vừa mới khép cánh cửa sắt lại cũng là lúc tiếng chuông đồng vang dội cất lên.
Mạc Dịch gỡ tấm thảm đang cuộn một bên ra, phủ lên cánh cửa một cách qua loa rồi đứng dậy bước nhanh về phía nhà ăn.
Trên cơ bản những người chơi khác cũng đều lục tục tề tựu đông đủ.
Mạc Dịch nhanh chóng quét mắt một vòng quanh đám người nhưng không thấy bóng dáng của Tống Kỳ ở đâu cả.
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, anh xếp hàng đến gần quầy để lấy đồ ăn.
Bữa tối hôm nay giống hôm qua như đúc, bánh mì đen khô cằn thô ráp cùng nước lã vẩn đục.
Nước vẫn dính váng mỡ, nồng mùi bụi đất như thường, thậm chí còn khó nuốt hơn cả hôm qua.
Mạc Dịch chú ý thấy lần này tuy rằng đại bộ phận người chơi vẫn có vẻ miễn cưỡng, nhưng cũng chịu rót nước mang đi uống rồi.
Anh khẽ cụp mắt đi đến trước quầy, lấy một lượng đồ ăn cùng nước uống giống như thường lệ.
Khi xoay người lại, Mạc Dịch không khỏi sửng sốt.
Tống Kỳ đang đứng ở cách đó không xa, dường như càng nhợt nhạt hơn so với trước, ngay cả đôi môi cũng mất đi chút huyết sắc vốn đã cực kỳ ít ỏi.
Hắn đút một tay vào túi, hơi nheo mắt chăm chú nhìn Mạc Dịch.
Hai người nhìn nhau vài giây rồi cùng đi về phía bàn ngồi xuống.
Bọn họ ăn ý không đề cập đến thời gian tự do hoạt động của đối phương hôm nay.
Mạc Dịch mồm miệng nhạt thếch nhấm nuốt miếng bánh mì đen vô vị, hàng mi đổ bóng mờ trên khuôn mặt trầm tĩnh, thoạt nhìn thật khó dò.
Anh không tín nhiệm Tống Kỳ.
Người này có rất nhiều bí mật, khiến anh không thể không nảy sinh nỗi hoài nghi.
Nhưng Mạc Dịch cũng không thể phủ nhận rằng từ lúc tham gia màn chơi này tới nay, Tống Kỳ chưa từng có hành động nào thương tổn mình, mà luôn bảo vệ anh từ lời nói đến việc làm, thậm chí còn cứu anh một mạng.
Anh vô thức xoay cổ tay, cơn đau bỏng rát vẫn còn đây, in hằn nhức nhối trên da thịt.
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Tống Kỳ:
“Sao rồi, còn đau không?”
Mạc Dịch nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Kỳ đang nheo đôi mắt nhạt màu như sương mù nhìn chăm chú vào anh, khuôn mặt với đường nét sắc bén không lộ nhiều cảm xúc, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu nỗi quan tâm lo lắng.
Mạc Dịch cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu rồi cúi xuống nhanh chóng ăn hết bánh mì còn thừa, sau đó đứng lên vỗ vỗ vụn bánh vương vãi trên tay.
Anh nhẹ giọng bỏ lại một câu bên tai Tống Kỳ:
“Anh theo tôi ra đây.”
Mạc Dịch đặt tay lên vai Tống Kỳ vỗ nhẹ, hơi ngạc nhiên khi thấy cơ bắp nơi mình chạm vào thoáng căng cứng.
Hai người một trước một sau ra khỏi nhà ăn.
Vừa ra khỏi cửa, ánh sáng trong nháy mắt ảm đạm hẳn đi, bóng đèn treo trên tường gần như không đủ soi rọi dãy hành lang rách nát cổ xưa, khiến cho không gian càng thêm u ám lạnh lẽo.
Mạc Dịch cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục đi về hành lang nơi có phòng viện trưởng.
Anh bị ép buộc tham gia trò chơi sinh tồn quái đản này, phương pháp duy nhất để thoát khỏi nó là kiếm đủ điểm thưởng.
Mà nếu muốn kiếm được điểm thưởng thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ẩn của màn chơi.
May mắn là độ khó của màn chơi này khá thấp, vừa qua một nửa thời gian anh đã sắp thu thập đủ manh mối của nhiệm vụ ẩn rồi.
Cho đến bây giờ, điều làm Mạc Dịch băn khoăn chỉ là có muốn chia điểm cho Tống Kỳ hay không mà thôi.
Nếu ngay từ đầu hắn chẳng có gì đáng ngờ thì tất nhiên Mạc Dịch sẽ không keo kiệt, nhưng Tống Kỳ lại quá khả nghi, khiến cho anh không khỏi đôi chút phân vân.
Có điều hiện tại anh đã quyết định xong.
Mạc Dịch nhẹ nhàng sờ vào cổ tay bị băng bó cẩn thận của mình — bất luận Tống Kỳ khả nghi ra sao, thì ơn cứu mạng này anh cũng phải đền đáp.
Lúc bước vào hành lang rồi, Mạc Dịch lại phát hiện Tống Kỳ không hề đi theo.
Anh nghi hoặc quay đầu, thấy hắn vẫn đứng ở lối vào hành lang, nửa khuôn mặt bị ngược sáng, hàng mi rất dài che phủ đôi mắt nhạt màu, không thấy rõ cảm xúc.
Chẳng lẽ hắn lo lắng sẽ xuất hiện tình huống như lần trước sao?
Mạc Dịch âm thầm nhíu mày, mở miệng nói: “Không sao đâu, trong thời gian tự do hoạt động vừa rồi tôi đã tới nơi này, rất an toàn, không cần lo lắng.”
Tống Kỳ ngước mắt nhìn anh, sâu trong con ngươi thấp thoáng tình tự khó hiểu, hắn im lặng.
Rồi đột nhiên lại cong khóe môi nở nụ cười: “Vậy được.”
Nói xong, hắn bước đều đều tiến lại gần.
Mạc Dịch quay người lại thở phào một hơi.
Trong giây phút vừa rồi anh còn tưởng Tống Kỳ sẽ lại lấy cớ từ chối giống như những lần trước.
Hai người cùng đi sâu vào trong ánh đèn yếu ớt của hành lang.
Mạc Dịch ngồi xổm xuống sờ s0ạng trên mặt đất.
Tống Kỳ tiến lên vài bước, cũng ngồi xuống bên cạnh, giúp anh nhấc tấm thảm kia lên.
Hắn nghiêng mặt nói: “Tay anh bị thương, để tôi hỗ trợ cho.”
Sau khi tấm thảm đã được nhấc lên, Tống Kỳ dễ dàng kéo mở cánh cửa sắt, hai người một trước một sau trèo xuống dưới.
Không khí vẩn đục dơ bẩn dưới lòng đất đã tiêu tan đôi chút, nhưng không gian tràn ngập tro bụi cùng mùi ẩm mốc của máu khô vẫn khiến người ta khó chịu cực kỳ.
Mạc Dịch dụi dụi mũi kìm nén cơn hắt xì, vội vã tiến vào căn phòng thứ hai bên trong.
Anh bước nhanh đến bên chiếc giường đã được đánh dấu, sau đó khom lưng tỉ mỉ tìm kiếm khắp mọi nơi.
Mạc Dịch xốc tấm khăn trải giường dính máu lên thăm dò từng li từng tí một, xem bên trong có cất giấu bí mật không thể tiết lộ nào hay không.
Anh thậm chí còn lật cả ván giường kiểm tra thật cẩn thận, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì đáng mong đợi cả.
Mạc Dịch ngừng tay nhìn chiếc giường đã bị đảo lộn lung tung trước mắt, nhíu mày suy tư không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Lúc này trong đầu bật ra một câu, Mạc Dịch ngẩn người vô thức thì thào:
“…under your bones, beneath your skin…?”
Đôi mắt anh lập tức sáng ngời, Mạc Dịch quan sát chiếc giường một lần nữa, rồi thử nhấc một góc giường gác lên trên cánh tay một cách trúc trắc, rồi đưa tay kia luồn xuống dưới chân cột.
Quả nhiên trụ giường kim loại này được làm rỗng ruột.
Anh cũng làm tương tự như thế với ba ống trụ còn lại, rốt cục tìm thấy một mẩu giấy vo tròn dưới đáy ống trụ mé đầu giường.
Tờ giấy này cũ nát, bẩn thỉu hơn tất cả những tờ anh từng nhặt được.
Mạc Dịch mở nó ra, thấy bên trên vẽ cái giá treo cổ trống trơn bằng bút sáp màu, phía dưới viết mấy chữ cái tiếng Anh khoảng cách không đều nhau.
— bây giờ còn thiếu một bức vẽ phạm nhân nữa.
Anh mím môi ngẩng đầu, ánh mắt bồi hồi khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc giường lật ngửa.
Dấu tay máu nho nhỏ thoạt trông thật ghê rợn.
Mạc Dịch cong môi.
Anh biết phải tìm nó ở đâu rồi.
.