Chúc Một Ngày Tốt Lành

Chương 26




32

Đuôi Xoăn và tên đệ tử Mõm Ngắn đón thằng Cu và Lọ Nồi ngay cổng. Đuôi Xoăn còn rủ bọn chíp hôi nhà chị Mái Hoa nhưng lũ gà con mải bắt giun.

Chú cún Mõm Ngắn dĩ nhiên muốn phóng ra ngoài đồng cỏ lúc nào cũng được nhưng cứ mỗi lần chú dợm chân đều bị sư phụ Đuôi Xoăn cản lại:

- Đừng đi! Cậu chủ không thích tụi mình quấn chân đâu!

- Sao thầy biết?

- Sao không biết! Khi nãy thấy ta định chạy theo, cậu chủ cắm phập cây cọc rào trước mõm, bây giờ ta còn đủ hai hàm răng để trò chuyện với trò là may mắn lắm đấy!

- Thế sao…

Sư phụ Đuôi Xoăn biết tên đệ tử định hỏi gì.

- Lọ Nồi là trường hợp đặc biệt! - Nó cắt ngang.

Cách giải thích của Đuôi Xoăn chẳng khác nào nhổ một câu hỏi ra khỏi óc thằng Mõm Ngắn để trám vào một câu hỏi khác, hóc búa hơn.

Thằng cún thấy đầu mình tối đi từng phút một. Nó định hỏi “Đặc biệt là sao hả thầy?” nhưng sợ Đuôi Xoăn chửi mình ngu, nó liếm mép hai ba cái rồi bấm bụng làm thinh - một quyết định vô cùng sáng suốt vì chắc chắn Đuôi Xoăn sẽ chửi nó ngu khi nó dám hỏi một câu mà ngay cả sư phụ nó cũng hoàn toàn mù tịt.

Bộ dạng thất thểu của thằng Cu và thằng Lọ Nồi khi trở về từ đồng cỏ càng khiến đầu óc thằng cún như vón cục lại. Nó nhớ Lọ Nồi từng tấm tắc “Ngoài đó có nhiều thứ hay lắm” nhưng nhìn vẻ nhàu nhĩ của sư phụ nó lúc này thì có vẻ như đó là một câu nói hớ.

Thằng Đuôi Xoăn nhấp nhổm đón anh mình ngay cổng cũng cốt để hỏi chuyện, nhưng bộ mặt lầm lì của thằng Lọ Nồi giống như muốn nói “khôn hồn thì đóng mõm lại” khiến nó cảm thấy làm thinh là lựa chọn tốt nhất nếu nó biết yêu bản thân mình.

Rốt cuộc, hôm đó trong vườn nhà bà Đỏ diễn lại các cảnh từng diễn ra trước đó ít hôm: Lọ Nồi nằm mọp bên hàng giậu suy tư về cuộc đời, thằng Đuôi Xoăn nằm cách đó một quãng suy tư về thằng anh đang suy tư. Tên đệ tử Mõm Ngắn nằm thập thò cách đó hai quãng để rình rập cả hai.

Chỉ có bọn gà con là vô tư. Cứ chốc chốc chúng lại đảo ngang qua chỗ nằm của các ông, thi nhau há mỏ “Ăng gô gô” loạn cả lên, mặc dù chẳng ông anh nào trong ba ông anh buồn đáp lại lời chúc tốt lành của bọn chúng.

Ở trong nhà, thằng Cu cũng đang tắm mình trong nỗi buồn và bắt đầu nghĩ đến thói kiêu kỳ của bọn con gái, mặc dù cuối cùng nó cũng chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều. Khi nó sắp sửa đạt được mục đích vạch ra tật xấu thứ nhất (trong hàng mớ tật xấu) của con bé Hà thì nó đã bị mẹ nó bẩy ra khỏi nhà để trông coi đám thợ làm vườn.

Đám thợ này do bà kế hoạch đầu tư cử tới đã nhiều ngày, và dù hôm nay là ngày cuối cùng thằng Cu vẫn thấy họ lăng xăng từ đầu này đến đầu kia khu vườn với đủ thứ dụng cụ trên tay: cuốc, xẻng, chổi, cưa, kéo, bình tưới, lưới che côn trùng. Trong không khí sực nức mùi nhựa cây tỏa ra từ những cành nhánh vừa được cắt tỉa lẫn mùi đất ẩm dâng lên từ mặt cỏ khi nước từ bình tưới tắm ướt từng rẻo vườn.

Dưới sự cố vấn của các nhà sinh học và tâm lý học, lần này ông động vật hoang dã chỉ đạo tốp thợ cố gìn giữ khu vườn trong dáng vẻ tự nhiên nhất. Ông tin rằng cảnh quan và môi trường sinh hoạt thay đổi đột ngột có thể sẽ làm các vật nuôi hoảng sợ, kéo theo sự đánh mất những thói quen kỳ diệu.

Không một chậu cây mới nào được đem tới. Các loại cây có sẵn, tốp thợ chỉ bón phân, bắt sâu và tỉa các lá héo. Các thân cây thôi uốn lượn cầu kỳ và các tán lá không còn được gọt nắn nót theo hình tròn. Dây nhợ và các bóng đèn màu giăng mắc trên các cành nhánh cũng được gỡ xuống

Khu vườn đã thôi điệu đàng.

Sự thay đổi chỉ diễn ra trong góc bếp và trong các chuồng trại.

Nhờ các khoản đầu tư, hũ gạo nhà bà Đỏ cuống quýt đầy lên. Các máng ăn của mẹ con nhà chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện ăm ắp và thơm lừng.

Túi áo của thằng Cu có lẽ không ra ngoài xu thế này. Nó sắp phồng lên nay mai, cho dù trái tim nó có vẻ như đang xẹp xuống.

Hiển nhiên, sự thay đổi không chỉ diễn ra trong nhà bà Đỏ.

Trên đường làng, các tấm panô lại được dựng lên, lần này được thiết kế và trang trí bởi các họa sĩ từng triển lãm tranh ở nước ngoài, với thù lao cao ngất. Bà y tế giành được là người chi tiền nhưng bà kế hoạch đầu tư từ chối sau khi nhã nhặn cảm ơn bằng mẫu câu thời thượng: “Chiếp chiếp gô”.

Kho bạc tỉnh, huyện, xã thay tủ sắt mới, to hơn và nhiều ổ khóa hơn, chờ cơn bão tài chính quét qua.

Ngày mai khu du lịch mới chính thức khai trương nhưng cả tuần nay làn sóng người đã nhấp nhô quanh vườn nhà bà Đỏ. Sự háo hức trong công chúng được các phương tiện truyền thông thổi bùng gây ra một đám cháy lớn trong dư luận.

Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện tối nào cũng lèn chặt bụng những khẩu phần thừa mứa như dành cho vua chúa. Đến mức khi chúc nhau ngủ ngon, để thốt ra từ “Un gô gô” cả ba phải kèm theo một tiếng “ợ”. Mùi thức ăn bay cả vào trong giấc mơ.

Trong những ngày này, với bà Đỏ bốn mùa đều là mùa xuân. Bây giờ, bà không chỉ cầu nguyện và tạ ơn trước khi đi ngủ mà vào bất kỳ lúc nào bà tỉnh giấc trong đêm.

Ông an ninh sau cuộc đàm thoại lịch sử với ông chủ tịch tỉnh, bắt đầu nhìn ngôn ngữ như một phương tiện văn hóa thay vì một phương tiện gây bạo loạn, đã tin vào con người hơn nhưng vẫn dè chừng với các con vật.

Chỉ đến khi xảy ra câu chuyện sau đây thì ông mới thực sự thấm nhuần quan điểm điều gì pháp luật không cấm thì con người lẫn con vật đều được phép làm, kể cả việc sáng tạo ra ngôn ngữ và cách thức sử dụng thứ ngôn ngữ đó.