Chúc Khanh Hảo

Chương 63




Di Cổ Quốc và Đại Ngụy quốc liền kề, đó là 1 bộ tộc du mục đời đời sống bằng nghề chăn nuôi. Lãnh thổ tuy nhỏ nhưng người dân lại dũng mãnh, giao thông giữa Đại Ngụy quốc và Lâm Quốc đều phải thông qua Di Cổ Quốc, khó tránh khỏi bất tiện. Nhưng khi tiên hoàng còn tại thế, hai nước giao chiến mấy lần, tỉ lệ thắng thua là năm năm. Đến thời hoàng đế hôm nay, bệ hạ lấy kinh tế dân sinh trong nước làm chủ, không muốn đánh giặc, mấy năm qua lấy hôn nhân làm môi giới, hai nước bình an vô sự.

Lần này hoàng tử Di Cổ Quốc theo đặc sứ đến Đại Ngụy vốn chủ yếu muốn cầu dâng tấu hòa thân. Hoàng tử Di Cổ Quốc xuất thân từ tiểu quốc, chưa từng được hiểu biết về phong cách thượng quốc của Đại Ngụy quốc, một nửa xem thường một nửa hâm mộ, dưới sự an bài của Lễ bộ và Hồng Lư Tự, ở lại dịch quán, cũng mỗi ngày dưới sự an bài của Lễ bộ, cảm nhận bầu không khí của thượng quốc.

Đồng thời, Di Cổ Quốc cũng khoe khoang văn hóa và vũ lực của mình, để Đại Ngụy quốc phải kiêng kỵ một hai phần.

Bởi vì đặc sứ Di Cổ Quốc đến thăm nên gần đây Nghiệp Kinh phòng vệ rất nghiêm ngặt, kinh thành lại được phen náo nhiệt, thường xuyên có người Di Cổ ăn mặc kỳ dị đi lại trên đường, dùng ngôn ngữ nửa Di Cổ nửa Đại Ngụy nói chuyện với dân chúng. Dù thỉnh thoảng có vài cuộc tranh chấp đánh nhau nhưng dưới sự kiềm chế của hai bên cho nên chưa gây ra sự cố nào nghiêm trọng.

Phố xá dân gian nhộn nhịp, chiếc xe ngựa đi ngang qua thì gặp phải hai người đánh nhau. Xe ngựa chưa thông hành đã bị cấm vệ quân đến ngăn cản. Xa phu không nói một lời đã quay đầu xe ngựa, cũng cách chỗ náo nhiệt hơi xa, xe ngựa dừng ở đầu ngõ, nữ tử trong xe một tay vén rèm, lẳng lặng nhìn về phía hai bên đang khắc khẩu.

Đôi mắt cười của nữ tử rất ưu nhã, nhẹ nhàng liếc vài lần, nhẹ giọng cười với người ngồi cùng xe, “Điện hạ, xem kìa, nơi này náo nhiệt biết bao.”

Trong xe ngựa chỉ có hai người, nữ tử bên cạnh khom người nhìn ra ngoài, một nam tử dung mạo nhã nhặn dựa vào chiếc gối vuông trên ghế, bên hông buộc ngọc bội Cửu Long, họa tiết rồng bay phóng khoáng. Hắn vốn đang rũ mắt dưỡng thần, nghe lời nàng nói thì nhàn nhạt đáp, “Cái gọi là náo nhiệt, phía sau ắt là hoang vu. Trên địa bàn Đại Ngụy của ta mà cũng dám gây sự, nàng có thể thấy được đối phương vẫn chưa để Đại Ngụy ta vào mắt. Láng giềng lòng lang dạ sói như vậy mà chúng ta lại muốn kết thông gia cùng bọn họ, thật sự là buồn cười. Tiểu Cẩm, nàng nói đúng không?”

Hai người này chính là Thái tử điện hạ Lưu Vọng và tình nhân Từ Thời Cẩm của hắn.

Nghe Thái tử nói xong, ý cười trên mặt Từ Thời Cẩm phai nhạt một chút. Nàng ấy và Lưu Vọng khó khăn lắm mới gặp mặt nhau được, cho dù hai người gặp mặt thì phần lớn thời gian đều phải làm ra vẻ không quen biết lẫn nhau. Hiện tại là cơ hội hiếm có, triều đình phải xử lý việc Di Cổ Quốc đến thăm Ngụy Quốc, Lưu Vọng tranh thủ lúc có cơ hội rảnh rỗi mới có thể đến chơi với nàng ấy trong chốc lát.

Bọn họ chỉ dám ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Nhưng thời gian ngắn ngủi quý giá như vậy mà Lưu Vọng cũng có thể nhắc đến chính sự.

Nhưng Từ Thời Cẩm chỉ sững sờ một lát thì đã tự tỉnh táo lại, dịu dàng ghé sát tới, dựa vào đầu gối nam tử, dịu giọng nói, “Điện hạ đừng tức giận, ta sẽ luôn giúp đỡ chàng. Một ngày nào đó, chờ đến ngày chàng như rồng bay trên trời, chàng sẽ thực hiện tất cả hoài bão của chàng...”

“Nhưng ngày đó, thật sự quá xa, Cô chờ đến nỗi sắp mất hết kiên nhẫn.” Lưu Vọng cười khẽ, đưa tay vu0t ve gương mặt mềm mại của cô nương, giọng nói trầm thấp mềm mại, “Khi tổ phụ Cô đăng cơ thì đã gần bốn mươi; khi phụ hoàng Cô đăng cơ cũng gần bốn mươi tuổi; hiện giờ phụ hoàng khỏe mạnh, bách phế cụ hưng*, vạn dân vui mừng. Nhưng Cô còn cách bốn mươi xa lắm, chờ Cô... Ai biết được đến khi nào?”

*Bách phế cụ hưng: hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm

Từ Thời Cẩm không nói gì.

Năm nay Thái tử cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, dựa theo thời gian bình quân hoàng đế Đại Ngụy quốc đăng cơ làm vua, quả thật hắn còn kém quá xa.

Đây là khát vọng của hắn, nhưng chẳng thể nào lập tức thực hiện.

Mặt Từ Thời Cẩm hơi tái đi nhưng vẫn thấp giọng, “Mặc kệ Điện hạ tính toán như thế nào, ta cũng đi theo Điện hạ.”

Lưu Vọng rũ mắt, nhìn cô nương tao nhã vô song dựa vào đầu gối của hắn thật lâu, ngẩn người trong giây lát. Hắn còn nhớ rõ lúc mới gặp Từ Thời Cẩm, nàng thân là ngự tiền nữ quan, lại dám quang minh chính đại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn. Vào thời điểm đó, hắn đã nghĩ gì về nàng?

Hắn liếc qua là quên. Mỹ nhân trong cung nhiều như vậy, hắn thân là Thái tử, cũng không phải không có người vụng trộm truyền đạt hảo ý với hắn. Từ cô nương cũng không phải là đại mỹ nhân nhất đẳng, nói không chừng nàng còn có thể trở thành phi tử của phụ hoàng, dựa vào cái gì mà Lưu Vọng phải gặp qua là không quên được nàng đây?

Chân chính làm cho hắn không thể quên được nàng là sau khi hắn gây ra chuyện lớn, khiến cho bệ hạ nghi kỵ. Lúc sứt đầu mẻ trán, Từ Thời Cẩm mặt không biến sắc dẫn đầu ngòi nổ, trái một nhát, phải một đao, từng sợi từng sợi, vòng thành một mảnh lưới kín không kẽ hở lại không có chỗ bắt giữ, giúp hắn chuyển nguy thành an.

Lúc ở hoàng cung gặp lại nàng, Lưu Vọng đã chú ý đến nàng nhiều hơn.

Nàng vẫn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn —— lúc này đây, cũng không phải là thưởng thức sự tốt đẹp của hắn, mà là thưởng thức kiệt tác của bản thân mình. Giống như hắn là một món đồ thủ công mỹ nghệ, do nàng tùy ý mài giũa mà thành, tốt hay xấu đều phụ thuộc vào tâm tình của nàng.

Lưu Vọng cảm thấy hơi thú vị: trong cung có rất nhiều nữ nhân mưu trí, khôn ngoan, biết tính toán, biết giở trò chính trị, biết xen ngang một bước, còn có những cô nương chẳng hiểu tại sao lại không liên hệ nhân quả gì cả. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ thấy có mỗi Từ Thời Cẩm là như vậy.

Từ Thời Cẩm là loại người gì đây?

Khi ở trong cung yến, hắn ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện với người khác, nàng biết mượn cơ hội truyền lời bệ hạ, lặng lẽ ở dưới chỗ ngồi nắm tay hắn;

Khi những cô nương khác vội vàng nghĩ cách để bò lên giường hắn thì nàng lại giống như nam nhi, cùng hắn thảo luận gia quốc đại sự.

Khi nhận được món quà của hắn, nàng sẽ cong mắt mỉm cười ngây thơ như một đứa trẻ;

Nàng sẽ luôn đứng tại chỗ chờ hắn, chờ hắn quay đầu lại tìm nàng, phía trước không nhìn thấy điểm cuối, quay đầu lại, nàng lại luôn đứng ở nơi đó...

Nhiều năm như vậy, trong lúc vô tình, thì ra hắn và Từ Thời Cẩm đã thân thiết như thế.

Giống như một câu nói thuận miệng của hắn, nàng đã có thể thể lĩnh hội ý nghĩa trong đó —— hắn muốn loại trừ tất cả chướng ngại vật, đăng cơ làm vua.

Lưu Vọng nói, “Tiểu Cẩm, đừng cảm thấy Cô ngang tàng quá mức, dã tâm bừng bừng. Phụ hoàng tuy tốt, nhưng dù sao thì tuổi cũng đã lớn, có vài quyết sách rất khiếp đảm. Giống như chuyện thông hôn với Di Cổ Quốc, ông không thể gả Công chúa chân chính được nên chọn từ những Quận chúa trong dòng họ... Những cô nương kia đều là con cháu của Lưu thị ta, dù bởi vì kết thông gia mà được chọn làm Công chúa, nhưng Công chúa gả đến xứ xa nước lạ như vậy thì có mấy ai vui vẻ thật lòng? Nhưng vì nước mà gả, hôn nhân có là gì đâu!”

“Nhưng đó là chính sách thông gia của Bệ hạ, Điện hạ không thể cản trở được.” Từ Thời Cẩm dịu dàng nhìn hắn, “Nhiều nhất thì chúng ta cũng chỉ có thể vì tương lai mà chuẩn bị sớm một chút.”

“Vẫn là Tiểu Cẩm hiểu được tấm lòng của Cô.” Lưu Vọng mỉm cười, tán thưởng vuốt mái tóc dài của cô nương, híp mắt, “Chúng ta cần một trận chiến. Một trận chiến có thể thiết lập lại các quy tắc.”

Trong lòng Từ Thời Cẩm cân nhắc lời điện hạ nói.

Cho dù Điện hạ có tham vọng lớn bằng trời, nhưng không bột đố gột nên hồ. Lúc trước mình và Điện hạ đã tính toán nhiều như vậy, đứng ở giữa chia cách Lưu Linh và Lục gia, không để hai nhà này chân chính hợp tác kết làm thông gia; thuận ý kéo theo Cẩm Y Vệ, đầu tư Thẩm Yến, lại mượn tay Thẩm Yến chèn ép Lục gia. Vũ khí quan trọng nhất của Bệ hạ chính là Cẩm Y Vệ. Lưu Vọng muốn tranh lấy Cẩm Y Vệ, hợp tác với Thẩm Yến lâu như vậy, vẫn còn xoay quanh chuyện của Lục gia, không có xâm nhập sâu hơn nữa.

Nếu Thẩm Yến nguyện ý hợp tác với Điện hạ, vậy thì không thể tốt hơn. Nếu chàng ta tiếp tục có thái độ mơ hồ... Từ Thời Cẩm híp mắt, nàng ấy luôn có biện pháp để chàng gật đầu.

Đôi mắt Từ Thời Cẩm chợt lóe lên: Không phải nàng ấy vẫn còn cầm trong tay vũ khí là A Linh đây sao? Mà Thẩm đại nhân, trông chàng như có tấm lòng rộng mở, dầu muối không vào, quả thật là lòng lạnh như sắt, chàng sẽ không dao động vì A Linh sao?

Từ Thời Cẩm không tin.

Thẩm Yến đã có thể dao động vì A Linh một lần thì sẽ có thể vì nàng mà dao động lần thứ hai, lần thứ ba...

Lưu Linh bị bạn tốt nhiều năm lợi dụng hết lần này tới lần khác, lại không biết gì về chuyện này. So với ngày thường, nàng cũng chẳng có việc gì khác. Đêm đó đang ngủ, chợt cảm giác có điều bất thường. Trong bóng tối, nàng mở mắt ra, bị thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hết hồn, sợ tới mức rụt về phía sau.

“Suỵt! Đừng sợ, là ta đây.” Nàng bị thanh niên kéo trở lại chỗ cũ, ngồi dựa vào lòng ngực lạnh như băng của chàng, nghe tiếng tim chàng nhẹ nhàng đập.

Lưu Linh ngẩng đầu nhìn chàng, nói những lời vô tình giống như lúc trước chàng từng nói, “Chàng tìm ta làm gì? Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Yến không cười, giơ tay lên, bàn tay khô ráo ấm áp sờ sờ mặt nàng, giọng nói đều đều, “Có một nhiệm vụ, ta phải ra khỏi kinh một thời gian, đến đây nói lời tạm biệt với nàng.”

Lưu Linh dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn chàng, “Ừ” một tiếng, “Chàng nói với ta chuyện này làm gì?”

Từ trước đến nay, chẳng phải phong cách của Thẩm Yến là công việc cũng không nói với nàng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện sao?

“Ta không nên nói sao? Vậy thì nàng xem như ta chưa từng tới là được rồi,” Giọng chàng bình thản, khi đứng dậy sắp đi, lại dừng một chút, “Ban ngày nhận được nhiệm vụ, người đầu tiên ta muốn nói, chính là nàng. Ta nghĩ, nếu ta không nói lời nào với nàng mà đi thì chắc là ta sẽ rất khó chịu.”

Nếu như không nói với nàng một tiếng mà đã đi, không nói đến chuyện nàng có khó chịu hay không, nhưng chàng lại rất khó chịu.

Thẩm Yến quay đầu lại, đối diện với ánh mắt khẽ động của Lưu Linh.

“Đi bao lâu?” Lưu Linh hỏi.

“Ngắn thì một tháng, dài thì một mùa.” Con ngươi Thẩm Yến tối đi một chút.

“Có nguy hiểm không? Nếu xét nguy hiểm theo thang mười thì mức độ lần này là mấy phần?”

“Bảy phần.”

“Khi nào đi?”

“Trời sáng thì đi.”

Lưu Linh không hé răng, lạnh lùng đến cực điểm mà nhìn chàng.

Thẩm Yến không còn lời nào để nói, trong bầu không khí như vậy, tâm tình của chàng trùng xuống.

Thân mang nhiệm vụ, quanh năm chàng bôn ba bên ngoài. Nhiều năm như vậy, khi gia đình người khác vui vẻ, khi người khác thành thân sinh con thì phần lớn thời gian chàng lại đang chấp hành nhiệm vụ mà người khác không thể tưởng tượng nổi. Thế lực của Cẩm Y Vệ thẩm thấu vào mọi phương diện, mặt ngoài trông có vẻ hào nhoáng, nhưng bọn họ cũng là người bình thường.

Để không trì hoãn người khác, chỉ có thể tránh xa đám đông.

Thẩm Yến càng ngày càng quen với việc không có quan hệ sâu sắc với bất luận kẻ nào, không tiếp xúc nhiều với bất kỳ cô nương nào.

Cho đến khi gặp Lưu Linh.

Chàng không đi theo mối quan hệ của gia tộc, ý niệm của chàng và gia tộc tuy hợp mà bất đồng, con đường chàng đi là một con đường vô cùng gian nan. Không cần bạn bè, không cần người yêu, không cần người thân, mối quan hệ của chàng và phụ mẫu cũng không thân mật gì lắm.

Cho đến khi gặp Lưu Linh.

Lưu Linh nói, nàng không xứng với chàng, trong lòng chàng cảm thấy buồn cười biết bao.

Dù chàng tốt đến đâu thì cũng không thể vẫn luôn bên cạnh người yêu nên đã phán tử hình chàng.

Thẩm Yến gần đây thường hay tự hỏi, chàng có nên vì Lưu Linh mà rời khỏi Cẩm Y Vệ sở hay không?

Một bên là lý tưởng kiên trì và mục tiêu từ nhỏ đến lớn, một bên là người yêu khó khăn lắm mới gặp được... Thẩm Yến đứng thẳng lên, gian nan bước xuống. Cho dù muôn vàn khó khăn, chàng cũng không muốn buông bỏ bất cứ một bên nào.

Chàng nghĩ, chờ lần này chàng trở về thì lập tức xin nghỉ dài ngày để ở bên cạnh Lưu Linh, cưới nàng, đối xử với nàng thật tốt...

Thẩm Yến suy nghĩ thật nhiều, nghĩ đến mức khổ sở trong lòng. Tính cách chàng cương nghị, lúc này lại gần như không dám ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Lưu Linh. Chàng sợ nàng đau lòng, vừa sợ nàng thấu hiểu. Một trái tim chia thành hai nửa, chịu đủ dày vò.

Thiếu nữ ngồi trên giường, từ từ giang cánh tay, “Thẩm đại nhân, ngài đứng đấy làm gì?”

Thẩm Yến sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Chàng sắp đi rồi, còn không nhân cơ hội ôm ta, hôn ta sao? Dù sao thì thật lâu sau đó, có khả năng chàng phải ngủ một mình.” Lưu Linh vừa dứt lời, người đã bị ôm vào lòng thanh niên.

Chàng đi tới quá gấp, sức lực quá lớn, lúc ôm nàng, suýt chút nữa đã đè lệch mũi nàng. Lưu Linh lại không nói gì, nàng cảm nhận được cái ôm của chàng, giống như đang cảm nhận được trái tim miễn cưỡng của chàng.

“Lưu Linh à, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở về,” Thẩm Yến thấp giọng nói chuyện, lại dịu dàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Ta đã an bài xong, sau khi trở về, ta sẽ cưới nàng. Có khó khăn gì, nàng cũng đừng sợ, chờ ta trở về, ta sẽ giúp nàng giải quyết. Những chuyện không nghĩ ra được, có hạnh phúc, có tổn thương nghi ngờ cũng phải chờ ta trở về. Ta không có yêu cầu gì với nàng, chỉ cần nàng đợi ta.”

- Chỉ cần nàng đợi ta, sau khi trở về ta sẽ cưới nàng. Sau đó, tất cả những đau khổ của nàng, đều đã có ta giúp nàng gánh vác.

Lưu Linh đáp một tiếng.

Chàng cười nhéo nhéo mũi nàng, nói đùa: “Không được thay lòng. Nếu thay lòng, sau khi ta trở về, tuyệt đối không tha cho nàng.”

Lưu Linh nghiêng đầu, nàng hơi khó xử. Lời Thẩm Yến nói, nàng vừa nghe đã hiểu.

Thật ra nói cho cùng, nàng theo đuổi Thẩm Yến quyết liệt, nguyên nhân căn bản chính là thay lòng. Nàng không coi Thẩm Yến là vật thay thế cho Lục Minh Sơn, nhưng quả thật là nàng đã chuyển những gì nàng hy vọng có được từ Lục Minh Sơn sang Thẩm Yến. Nàng luôn tìm người để nàng có thể gửi gắm tình cảm, Lục Minh Sơn không thể nhưng Thẩm Yến lại có thể mang đến cho nàng.

Chàng là sự cứu rỗi của nàng, chàng kéo nàng từng bước ra khỏi vực sâu.

Không có gì không thể thừa nhận, đó là sự thật.

Cho nên Từ Thời Cẩm mới nói, có lẽ không phải là nàng yêu Thẩm Yến, mà là yêu cảm giác Thẩm Yến mang lại cho nàng, yêu tình yêu.

Chỉ là Lưu Linh muốn giữ lại người này mà thôi.

Sau khi Thẩm phu nhân được Thẩm Yến thuyết phục, về cơ bản đã đồng ý cô con dâu tương lai là Lưu Linh này rồi. Trước khi Thẩm Yến đi, giao cho mẫu thân chàng một nhiệm vụ, thuyết phục lão Hầu gia Định Bắc, cầu hôn Lưu Linh. Thẩm phu nhân tích cực chấp hành đề nghị của nhi tử, ngày nào cũng chạy đến Định Bắc Hầu phủ một chuyến, kề đầu gối nói chuyện với lão Hầu gia hồi lâu. Sự chấp nhất và tinh thần làm bộ nghe không hiểu lời người ta nói của bà làm cho lão Hầu gia hơi đau đầu.

Có Thẩm phu nhân giúp khuyên bảo lão Hầu gia, Lưu Linh tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Nhưng nàng cũng không vui sướng được bao lâu, bởi vì nàng chỉ lên phố với Tần Ngưng một lần thì đã bị hoàng tử Di Cổ Quốc nhìn trúng. Sau khi nghe được nàng là Trường Nhạc quận chúa, hoàng tử Di Cổ Quốc không phải khanh thì không cưới, nhất định phải gả nàng đến đại thảo nguyên, chọn nàng làm Đại hoàng phi.

Lưu Linh lần đầu tiên nghe được tin tức này từ trong miệng bệ hạ, cảm thấy rất hoang đường, “Ta? Làm sao có thể thế được? Thưa bệ hạ, ta đã có người mình muốn kết hôn.”

“A Linh, trước tiên, con là con cái của Lưu thị ta, tiếp theo mới là là bản thân con.” Bệ hạ cũng không cảm thấy điều này vô cùng hoang đường, ông ta bình tĩnh nói, giống như đối phương lựa chọn như thế nào, tất cả đều giống với dự liệu của ông ta.

Lưu Linh ngơ ngác.

“Con cũng biết, Thẩm Yến chưa chắc đã thích hợp với con.” Ngữ điệu Bệ hạ lạnh lùng, lại nói sự thật đẫm máu, “Con có thể hy sinh vì hắn, hắn cũng có thể hy sinh vì con, nhưng vậy để làm gì? Tình yêu có đáng để con lưu luyến suốt đời không? A Linh, điều con muốn vẫn luôn là tình thân, không phải tình yêu.”

Lưu Linh sững sờ nhìn Bệ hạ.

“Con cũng không để ý đến việc gả đến nơi xa xôi, điều con muốn chẳng qua chỉ là một gia đình đơn giản. Thẩm Yến hắn có thể cho con không? Hắn không thể. Hắn sẽ liên lụy đến con. Đồng thời, con cũng sẽ liên lụy đến hắn. Con muốn một gia đình sống chung lâu dài với nhau, nhưng nếu Thẩm Yến là Cẩm Y Vệ, giấc mơ của con sẽ mãi không đạt được. Ta cũng từng có người trong lòng, ta cũng hiểu cảm giác đó. Nếu con yêu một người, con nên tác thành cho hắn.”

“...” Sắc mặt Lưu Linh trắng bệch, vai nàng khẽ run rẩy.

Nàng cũng không phải bị mấy câu đơn giản khuyên phục.

Nàng cứ nghĩ trước khi Thẩm Yến đi, nói với nàng: Chờ chàng. Chờ chàng trở về.

Hoàng tử Di Cổ Quốc thật sự yêu thích nàng, ngày nào cũng đến Hầu phủ, mời nàng, tặng nàng lễ vật kỳ quái. Ngày nào Lưu Linh cũng từ chối, hắn mỗi ngày mỗi tặng. Ngay cả mặt hắn như thế nào, Lưu Linh cũng không nhớ kỹ nhưng hắn lại khai quật gần hết mọi phương diện về Lưu Linh rồi.

Lưu Linh tiếp tục chịu áp lực, kiên trì: nàng phải đợi Thẩm Yến.

Nhưng sau khi phụ thân đến Nghiệp Kinh, mang đến cho Lưu Linh tin tức càng tồi tệ hơn —— đệ đệ Lưu Nhuận Bình không được người nhà đồng ý đã lén lút lẻn ra khỏi Giang Châu tìm nàng. Khi vợ chồng Quảng Bình Vương biết được tin tức, trên đường đi tới thì Lưu Nhuận Bình đã bị bắt đến Di Cổ Quốc.

Lưu Linh hờ hững, “Liên quan gì đến ta?”

Quảng Bình Vương phi khóc nức nở. Lần đầu tiên trong đời, khi nhìn đứa con gái này, Quảng Bình Vương không tức giận. Ông ta nói, “Ngươi không hối hận là được rồi.”

Mà nàng, nàng sẽ hối hận hay không?

......

Một tháng sau, Thẩm Yến về kinh sớm. Đêm đó, khi Bắc Trấn phủ Ty báo cáo chỉnh lý công tác, chàng lại lặng lẽ rời đi, đi tìm Lưu Linh. Chàng đến Định Bắc Hầu phủ rồi mới biết được, Lưu Linh đã dọn ra ngoài ở một mình. Cho nên Thẩm Yến lại đến phủ đệ của Lưu Linh.

Khi chàng vượt tường mà vào, rất dễ dàng tìm được Lưu Linh.

Lưu Linh ngồi trong viện, gió nhẹ phất phơ, nàng đang ngẩn người.

Thẩm Yến đứng sau lưng nàng trong chốc lát, nàng cũng không phát hiện ra. Đợi đến khi chàng ho khan một tiếng, Lưu Linh kinh hãi, mới quay đầu lại, thấy là chàng thì lạ càng kinh ngạc.

Thẩm Yến cười cười bước đến, đang định nói chuyện với nàng, nói cho nàng biết mình có thể xin nghỉ dài ngày, ở cùng nàng thêm vài ngày, có thể cưới nàng...

Lưu Linh mở miệng trước, “Thẩm Yến, ta vừa lúc có việc muốn nói với chàng. Chàng không ở Nghiệp Kinh, ta không liên lạc được với chàng, đành phải lúc này nói chuyện với chàng.”

“Chuyện gì?” Chàng bước về phía trước một bước, nàng lùi về phía sau một bước. Phát hiện có gì đó không ổn, Thẩm Yến mới dừng bước, nhìn về phía nàng.

Lưu Linh yên lặng một lát, lại ngẩng đầu lên, “Ta nghĩ, ta không muốn gả cho chàng.”

“...... Nàng nói cái gì?” Thật lâu sau, chàng mới phun ra mấy chữ như thế, từng câu từng chữ gian gian không lưu loát như bị chèn ép, “Lưu Linh, nàng nói lại lần nữa.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Có người ép buộc nàng sao? Có người nói gì với nàng sao? Hay nàng có gì bất mãn với ta? Nàng...” Thẩm Yến nói.

“Đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng không ai ép buộc ta. Ta chỉ cảm thấy như vậy  sẽ tốt hơn.” Lưu Linh nói, “Đổi lại trước kia, chắc chắn là dù cho có xảy ra chuyện gì thì ta cũng nhất định phải gả cho chàng. Nhưng bây giờ, ta muốn theo đuổi điều ta thực sự mong muốn.”

“......”

Nàng cúi đầu, lạnh nhạt đến cực điểm, “Rất nhiều nguyên nhân, chàng cũng sẽ biết. Cho dù trong lòng ta có chàng, mắt lại không nhìn thấy chàng, có ích lợi gì đây?” Lại cười một tiếng nữa, tràn đầy trào phúng, “Mỗi khi ta cần chàng, vừa lúc chàng cũng đang ở đó nên ta cảm thấy an toàn. Nhưng khi ta cần chàng nhất, chàng lại không có ở đó - mà ta chờ đợi hết ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng biết rằng đây mới là trạng thái bình thường của chàng.”

“Ta nhìn lầm tình yêu, may mắn và trùng hợp không phải là tình yêu, ở bên nhau lâu dài mới là tình yêu. Nhưng chàng không làm được.”

- -----oOo------