Chúc Khanh Hảo

Chương 22




Edit: Brandy

Rèm sa mỏng theo gió cuộn lên, cửa sổ tận lực khép kín ngại ngùng thay cho đôi tuấn nam mỹ nữ trong phòng. Mùi hương ngọt ấm từ lô hương phiêu phiêu bay lượn. Khói hương dập dìu lặng lẽ quấn quanh chân đèn vững chãi.

Không gian trong phòng tĩnh lặng, không tiếng động, thiếu nữ cúi thấp người, mí mắt khẽ vểnh lên, nhìn về hướng cổ nam nhân.

Trong khoảnh khắc đó, thiếu nữ dung nhan yêu kiều, gò má tuyết trắng không tì vết, tròng mắt dịu dàng như làn nước mùa thu, thân thể băng ngọc, đứng dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm thánh khiết, ưu mỹ.

Trước vẻ đẹp của nàng vạn vật dường như lu mờ, hương tóc dịu dàng, quấn lấy mùi cơ thể ngọt ngào, mang theo hương thơm quyến luyến từ lô hương trong phòng, từng đợt,từng đợt mùi hương ào đến trói chặt cơ thể chàng.

Hô hấp cứng lại, trái tim như thể không còn thuộc về chàng nữa, nhất thời muốn thoát khỏi l0ng nguc bay ra ngoài. Chàng lập tức xoay người, 1 tay đặt lên cửa.

Sau lưng vang lên thanh âm thánh thót, dễ nghe, lại cón phần trêu chọc của Lưu Linh: “Huynh thật nhát gan.”

Nhát gan?

Thẩm Yến híp mắt, ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng. Chàng đứng lặng hồi lâu trước cửa, cuối cùng quay người đối diện với Lưu Linh.

Cơ thể tr4n trụi đẹp đẽ đập vào mắt chàng, không chút ngượng ngùng, thoải mái để chàng dò xét.

Những rung động đầu đời đáng nhẽ ra nên vô cùng trân quý, hoa tiền nguyệt hạ, cùng người hẹn ước. Ái tình vốn như sương mù, muốn tránh cũng không tránh được, một khi đã lạc vào đều mê muội, chấp nhất, không thể tỉnh táo đi đúng đường.

Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị.

Trước mặt chàng hiện tại đây chính là thân thể mềm mại, sống động của nữ nhân, là rung động nguyên thủy nhất của loài người, dù đã kịch liệt khắc chế, những có trời mới biết, mỗi tấc xương, mỗi giọt máu trong cơ thể chàng đều đang kêu gào, dậy sóng, muốn buông thả xông lên, tùy ý chạm vào người con gái đẹp đẽ, mềm mại như thiên tiên kia.

Thẩm Yến cắn răng: “Chúng ta, không thể được. Không thích hợp.”

Ánh mắt Lưu Linh hoàn toàn lạnh lẽo, dửng dửng. Nàng không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt tỉnh táo như vậy đối với nam nhân mà nói là một sự khiêu khích vô cùng lớn.

Thẩm Yến cảnh cáo nàng: “Người chơi xong rồi.”

Lưu Linh vẫn không nói chuyện, chỉ dựa người vào bàn, thân thể nàng rất đẹp, trắng nõn không tì vết như một khối bạch ngọc hoàn hảo, tuy mảnh mai nhưng lại sở hữu những đường cong uyển ước đầy đặn, mềm mại.

Suối tóc đen huyền tựa đám mây bồng bềnh, tùy ý vây lấy thân hình duyên dáng, nhỏ nhắn, trượt trên làn da nhẵn nhụi, trắng ngần phủ xuống mặt sàn càng thêm bắt mắt.

Mọi thứ đều rực rỡ vô song, hệt nữ thần từ minh quang, dẫm lên dải ngân hà, xuyên qua đêm dài tĩnh lặng, lạc xuống nhân gian.

Khuôn mặt đoan chính,thanh kỳ, thân thể tr4n trụi, không giấu diếm hoàn toàn phô trương trước mặt nam nhân, nhưng vẫn mang khí thế kiêu ngạo, quang minh chính đại.

Từ cổ trở lên, non nớt bối rối như tiểu cô nương, lần đầu thổ lộ cùng người thương, từ cổ trở xuống lại mang nét diễm lệ nửa cự tuyệt, nửa mời gọi… Sự yêu mị này đúng là có thể làm bất kỳ người trần mặt thịt nào phát điên vì nàng.

Thẩm Yến rũ mắt, trầm mặc hồi lâu, lại thẳng thắn nhìn nàng, nặng lời lên tiếng: “Ông đây không phải người nàng có thể tùy ý trêu chọc.”

Cây nến dài đã cháy được một nửa, ánh nến vì bị gió thổi qua, lúc sáng lúc tối. Thẩm Yến kiên định mở mắt, nhìn chằm chằm Lưu Linh, lạnh lùng sải bước về phía nàng, con người màu đen càng lúc càng nặng, cả người bao bọc trong khí thế u bí, nặng nề. Chẳng mấy chốc Thẩm Yến đã đứng trước mặt nàng, Lưu Linh ngẩng đầu nhìn chàng ta, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt chàng, lại bị Thẩm Yến bắt được.

Nàng vùng ra khỏi tay Thẩm Yến, quả quyết đứng dậy, tựa vào ngực chàng, nhanh như cắt một tay trượt vào trong vạt áo, thoải mái s0 s04ng  cơ thể ấm áp bên trong.

Lưu Linh chậm rãi nhắm mắt, từ từ phác họa hình thể cứng rắn --- không có cơ bắp khoa trương, nhưng từng thớ từng thớ cơ chắc nịch, đầy đặn, xúc cảm vô cùng tốt.

Lưu Linh miễn cưỡng nói: “Không thể trêu chọc huynh? Huynh là nam tử trinh liệt sao? Muốn thủ thân như ngọc vì ai đây?”

Lời nói càng lúc càng mang theo ý khiêu khích không nể nang.

Thẩm Yến lười đấu võ mồm với kiểu người như nàng, hầu kết khẽ giật giật, cúi người xuống. Tầm mắt vừa vặn chạm vào phần thân thể mềm mại từ xương quay xanh trở xuống. Thân thể mịn như lụa áp sát cơ thể chàng, mùi hương vấn vương quanh mũi, đường cong yêu kiều trước ngực tươi non đến độ giống như chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể búng ra nước.

Cả người Lưu Linh cứng đờ, hô hấp có hơi gấp gáp.

Mái tóc của nàng bị nam tử nhẹ nhàng vén lên. Đôi môi ướt át, cùng hô hấp nóng hổi, dán lên bên tai nàng,  trầm thấp thì thầm: “Lần đầu tiên? Lo lắng?”

Giọng nói vừa mang chút suy tư lại thêm vài phần đùa cợt lưu manh.

Lưu Linh kỳ thật chưa từng thân mật đến mức này với bất kỳ nam nhân nào. Khi chàng tiến tới, Lưu Linh khẽ nhếch môi, thoáng cảm thấy không được tự nhiên, Nghe thấy lời này của Thẩm Yến, nàng chỉ khẽ cười, tựa sát lên người chàng, nhàn nhạt đáp lại: “Không chơi nổi, cũng không cần mỉa mai ta.”

Không chơi nổi??

Lưu Linh thình lình vươn tay, níu lấy thắt lưng chàng, rút ngắn khoảng cách ngắn ngủi còn lại giữa 2 người.

Nàng cảm nhận được rõ ràng thân thể của nam nhân trước mắt tức tốc cứng lại, nơi sâu thẳm trong đáy mắt âm lãnh là ngọn lửa đã không thể kìm nén được nữa. Nàng khẽ cười, ôn tồn thì thầm: “Tới đây.”

Không ai được đùa với chàng đúng không?

Vậy ta càng làm tới đó.

Thẩm Yến nhìn nàng.

Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, tư thế vô cùng ái muội, trong đáy mắt đối phương đều là ngoan ý hừng hực và cuồng nhiệt không chút khuất phục.

Đôi con người chàng thoáng đỏ lên,trở tay bắt lấy hông nàng, cánh môi hạ xuống bờ ngực tuyết trắng, câu dẫn, cắn xuống một ngụm, cười như không cười, đáp: “Được.”

Lưu Linh bị ôm chặt, cả người mềm mại tựa vào lòng chàng, bị vòng tay rắn chắc giam cầm, theo phản xạ có điều kiện vươn ra ôm lấy cần cổ đối phương.

Hai chân kề sát vòng eo chàng, cả người vì đụng chạm quấn quýt vừa quen thuộc lại xa lạ mà thoáng run rẩy.

Nhưng loại cảm giác k1ch thích này quả thực khiến Lưu Linh càng thêm hưng phấn. Nàng thở gấp, những ngón tay như có như không trượt qua cổ áo chàng.

Thiếu nữ ngửa đầu nhìn lên, ngực khẽ phập phồng, thần sắc ngây ngô, lại mang nét diễm lệ, đê mê khó cưỡng. Khóe môi Thẩm Yến hơi giương lên.

Quả là sắc đẹp tuyệt trần.

Chàng không nói chuyện, nhưng ánh mắt biết nói lại như đang thầm thì, khiêu khích --- ‘người chỉ đến thế này thôi’.

Lưu Linh hừ một tiếng, phương diện này kinh nghiệm bản năng của nữ tử đương nhiên trời sinh kém nam tử, huống hồ nàng chẳng phải loại người đói khát t1nh dục.

Trong l0ng nguc nóng rực của chàng, Lưu Linh thoáng trầm ngâm lắng nghe nhịp tim đã loạn nhịp của ai đó, ánh mắt nàng thẳng thắn, trực tiếp không chút ngượng ngùng nhìn nam nhân đang ôm lấy thân thể tr4n trụi của mình.

Tóc chàng hơi ướt, chóp mũi cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng. Đôi con ngươi vì d0ng t1nh mà tỏa sáng, nóng bỏng, mãnh liệt khác hẳn vẻ trầm tĩnh, lãnh bạc ngày thường, khiến Lưu Linh có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nàng từ từ hôn lên đôi mắt câu hồn kia, ôm chàng, muốn tình nồng ý mật cùng người đàn ông này, cùng nhau điên cuồng một phen.

Thân thể của Thẩm Yến lần nữa bị tiểu cô nương trong ngực trêu chọc, bắt đầu mất khống chế, bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Nghe được tiếng cười tự đắc của Lưu Linh, Thẩm Yến chật vật cúi đầu, ánh mắt lần nữa rơi xuống thân thể tươi đẹp, mỹ miều, tràn đầy sức sống thiếu nữ.

Trong bầu không khí khô nóng, ái muội này, thời gian như ngừng lại, đầu óc con người cũng dần trở nên mụ mị, dễ dàng bị ái tình dẫn dắt. Thẩm Yến đột nhiên giơ tay, một luồng khí trắng đột ngột xuất hiện đánh về phía Lưu Linh.

Lưu Linh thoáng kinh hoàng nghiêng đầu trốn tránh, cái gì đó sượt qua gò má nàng, lãnh lẹo, sắc bén.

Bang! Bang! Bang.

Vài tiếng vang đột ngột phá tan bầu không khí im lặng, cánh cửa sổ bị đóng chặt bất ngờ mở ra. Ngoài viện rừng trúc xanh mướt im lìm nghỉ ngơi trong màn sương mù trắng xóa. Có mấy cánh hoa theo gió bay vào trong phòng, nhẹ nhàng đậu trên mặt đất, kệ gỗ. Mùi hương thoáng tản ra, gió đêm mát mẻ tràn vào phòng, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí kỳ quái, mê muội vừa rồi.

“Thẩm đại nhân có ý gì?”

Lưu Linh chớp mắt, nhìn nam tử mới vài giây trước vẫn còn đắm chìm trên ngực nàng, quyến luyến, si mê.

Quần áo chàng xộc xệch, nàng thì chẳng có nổi một mảnh vải che thân.

“Người có ý gì, ta có ý đó?”

“Ta có ý gì?” Lưu Linh hỏi lại.

“Lừa ta vào một phòng xông đầy thôi tình hương, mặc dù ta cũng đã đoán được, nhưng không muốn so đo với người.” Thẩm Yến nâng cằm Lưu Linh lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vị trí dưới cổ, nơi có dấu vết của chàng lưu lại, “Nhưng người không nên dẫn kẻ khác đến đây, vây quanh xem trò hay.”

“...”

Đầu óc hoàn toàn bị lời nói lạnh lùng của chàng làm tỉnh táo. Lưu Linh lặng ngắt, lạnh nhạt nhìn vào đôi mắt âm u của chàng,

Nàng dùng một thần sắc khó có thể miêu tả, nhìn Thẩm Yến, hờ hững đáp: “... ta đúng là … trong thoáng chốc đã quên huynh là ai.”

Cẩm Y Vệ.

Thẩm Yến là Cẩm Y Vệ, hơn nữa còn là một Cẩm Y vệ không tầm thường, là 1 trong 14 Thiên Hộ của bệ hạ. Chàng ta có thể đi đến vị trí này, năng lực phải cực kỳ xuất chúng.

Những thủ đoạn nhỏ kia của nàng có lẽ đối với nam nhân khác vô cùng hữu hiệu, nhưng trong mắt Thẩm đại nhân lại chẳng khác gì trò trẻ con.

Thẩm Yến ngay từ đầu không vạch trần nàng, hoặc là chàng ta cưng chiều nàng, hoặc bao dung nàng, hoặc chàng ta quá bác ái, phóng khoáng không muốn so đo với một tiểu cô nương đang hờn dỗi.

Nhìn biểu cảm này, xem ra Thẩm Yến rõ ràng muốn mặc kệ nàng.

Thẩm Yến khom người, nhặt áo choàng trên đất lên, phủ lên người Lưu Linh.

Lưu Linh lạnh nhạt lên tiếng: “Không sai, ta đã canh đúng giờ đẹp, cho người đến tìm huynh. Huynh là nam nhân của ta. Nhạc Linh dựa vào cái gì dám tơ tưởng tới? Đã có người cố tình không biết huynh là của ta, vậy ta sẽ khiến cho không ai không biết là được.”

“Nam nhân của người?” Thẩm Yến cười một tiếng, cúi đầu, hai tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng. Ánh nhìn cực kỳ tùy ý lại dùng một tư thế quá đỗi ôn nhu.

Nàng tựa sát vào chàng, làn da tuyết trắng kiều nộn, làn môi đỏ thắm như một đóa bồi hồi e ấp sáng tinh mơ.

Dù cho chàng đã thấy qua vô số mỹ nhân nghiêng nước, nghiêng thành, ôn nhuận có mị hoặc có,thanh thuần có, hoạt bát có, nhưng Lưu Linh tuyệt đối là thiếu nữ đẹp nhất chàng từng gặp, đẹp đến mức phát sáng rực rỡ tựa minh châu.

Thẩm Yến thoáng thất thần: Một mỹ nhan thịnh tế nhường này, tên Lục Minh Sơn kia đúng là mắt mù rồi, mới ngu ngốc khi phụ nàng. So với Nhạc Linh đúng là một trời một vực.

(*) mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.

Trước ánh mắt ướt át, câu hồn người ấy, Thẩm Yến đè thấp thanh âm, giọng chàng trầm thấp, từ tính khiến tim Lưu Linh khẽ run rẩy: “Nhạc Linh ngấp nghé nam nhân của ai hả?”

“Thẩm Yến!”Lưu Linh cả kinh lùi lại phía sau, chàng thế mà áp sát theo, nàng lùi một bước, chàng tiến một bước, thuần thục, tự nhiên kéo Lưu Linh tiến vào ngực mình.

Nàng muốn giãy dụa, nhưng chàng ta ở bên trên chỉ cần nhẹ nhàng điểm chút lửa, thân thể thiếu nữ non nớt đã lập tức mềm nhũn, yêu kiều ngã vào lòng chàng.

Hai má Lưu Linh ửng hồng, có chút buồn bực, cau mày: “Đã sợ người ta nhìn thấy, sao còn không đi đi? Ở lại đây làm gì?”

“Không phải ta nói rồi sao?” Thẩm Yến nhàn nhạt đáp: “Người có ý gì, ta có ý đó.”

Cả người Lưu Linh đã mềm nhũn như một vũng nước, vì bối rối mà mỗi tấc da thịt tuyết trắng đều ửng hồng, đoán chừng không còn đủ tỉnh táo nghe rõ ý tứ trong lời chàng nữa.

Thẩm Yến cúi đầu cắn lên vành tai Lưu Linh, thanh âm  ướt át trầm thấp, kiên nhẫn giải thích: “Không phải người muốn để cho người khác bắt gặp chúng ta sao? Người không sợ hãi bởi vì người cảm thấy ta đường đường là một nam nhân, nếu có người đột ngột tiến vào, dù thần trí không rõ ràng, cũng chắc chắn sẽ che chở cho người.” Chàng ngừng lại một chút, giọng lộ rõ vẻ trêu chọc: “Nhưng người bẫy ta, ta tại sao phải che cho người.”

Chàng ta cười lên quả thực dễ nhìn.

“Huynh cười nhìn thật hạ lưu.” Lưu Linh đánh giá, ánh mắt nhìn chàng càng lúc càng lạnh.

Ngoài phòng có tiếng bước chân đến gần, Thẩm Yến vẫn không chịu buông nàng ra. Lưu Linh lạnh lùng nhìn chàng, cắn răng: “Đồ hèn hạ…”

Thần sắc chàng vẫn ung dung không đổi.

Lưu Linh căm hận, nhíu chặt mày: “Huynh thật sự muốn để người khác nhìn hết thân thể ta sao?”

Hai người bình tĩnh mặt đối mặt.

Hồi lâu sau, Lưu Linh trầm tĩnh lại, khuôn mặt lạnh lùng, dửng dưng, đáy mắt cháy lên thứ ánh sáng điên cuồng, bất cần, nàng cười lạnh nói: “Được thôi. Ai sợ ai? Đã là ý nguyện của Thẩm đại nhân, ta sẽ giúp huynh thỏa mãn.”

- -----oOo------