Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 95: Bình thường




Tòa thẩm vấn nằm tại khu trung tâm của chợ đen, quay lưng về phía chợ giao dịch, đối diện với đấu trường ở đằng xa. Toàn thể kiến trúc mang hình tam giác, ở giữa là kính, một hình chiếu ba chiều của Hình Thiên trong thần thoại được dựng ở quảng trường trực thuộc. Hình chiếu ấy cầm một chiếc búa khổng lồ cùng khiên, tuần tra trên quảng trường, rất hay làm động tác chém, đại diện cho tinh thần dù mất đầu cũng không ngừng phản kháng của Hình Thiên.

Mười giờ đúng, một chiếc xe tải màu bạc đỗ lại ở con ngõ trong khu nhà dân gần tòa thẩm vấn. Ẩn Sĩ thò đầu ra dưới mái hiên, vẫy tay với xe tải: “Vào nhanh, đỗ xe bên này này.”

Dựa vào chỉ dẫn của Ẩn Sĩ, chiếc xe tải lái vào sân, chạm vừa đúng vào chân tường. Cửa xe mở ra, Tô Hạc Đình liền nhảy xuống.

Ẩn Sĩ nói: “Lên tầng đi, đừng để ai bắt gặp.”

Ba người lặng lẽ theo Ẩn Sĩ chui vào hành lang đơn sơ lên tầng bốn. Ẩn Sĩ mở cánh cửa sắt kiểu cũ ra cho bọn họ vào trước, bọn họ vào rồi, y mới khóa trái cửa lại.

Trong phòng khách không đủ ánh sáng, chỉ có một cửa sổ, qua lớp kính có thể trông thấy các tầng của tòa thẩm vấn. Ở giữa một cái bàn dài kê mấy mấy chiếc màn hình, dây dợ đan xen rối nùi vào nhau, bên trên còn tích bụi lâu năm.

“Xin chào, chào mừng đến căn cứ của bọn tôi.” Tóc Hai Bím đang ngồi trước màn hình, nhón chân gõ bàn phím. Cô quay lại hỏi: “Sao cậu không mặc váy?”

Tô Hạc Đình vừa tắm xong và đã thay sang Âu phục, không mặc com-lê, cà vạt cũng hơi lệch. Cậu cúi xuống nhìn đống màn hình: “Trông đau mắt quá.”

Nay bọn họ có việc phải làm, so với váy và áo phông thì Âu phục dễ trà trộn vào hơn. Tối qua sau khi rời khỏi chợ giao dịch, cả ba đã mượn thẻ ID thừa của Tạ Chẩm Thư để liên lạc với Ẩn Sĩ, tìm được con xe tải này ở khu nhà thờ, sau đó dùng địa chỉ mà Ẩn Sĩ cung cấp để đến đây.

“Căn cứ” này chính là một khu nhà dân bỏ hoang ẩn mình giữa khu dân nghèo, quanh đây không có máy quét giám sát cũng không có đội tuần tra thường trực, phù hợp cho Hội Nói tục chuyên gây sự, Tóc Hai Bím đã thuê làm căn cứ bí mật.

Tóc Hai Bím nói: “Cũng hơi, nhưng mà đẹp. Váy đó ai cho cậu đấy?”

Tô Hạc Đình nói: “Một người bạn ở tầng 8 dưới lòng đất.”

Tóc Hai Bím đong đưa dép: “Dưới tầng 8 toàn những thành phần nguy hiểm ngầm, bạn cậu có gu đấy, cái váy đó mà không xòe ba chục bốn chục ngàn ra là không mua được đâu.”

Tô Hạc Đình nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa Tần với Mèo Vằn Xám, hỏi: “Cô nghe đến ‘Tần’ bao giờ chưa?”

Ẩn Sĩ đang rót trà thì vội vàng chen ngang: “Cái này nên hỏi tôi nè!”

Mọi người nhìn y, Ẩn Sĩ đưa cốc trà cho Tạ Chẩm Thư, hắng giọng một cái rồi bắt đầu kể: “Tần ấy hả, người đầu tiên đề xuất thành lập chợ giao dịch chính là ông chủ Tần. Nghe đâu ở thế giới cũ y buôn bán thể cấy y tế nên đến thế giới mới càng gặp thời, y hợp tác lâu bền suốt mấy năm với đấu trường, dưới trướng có một đội ngũ xuất sắc chuyên nghiên cứu về tăng cường thể cấy. Trước năm 04, hầu hết thể cấy mà các đấu thủ sử dụng đều có nguồn gốc từ chỗ ‘Tần’.”

Vừa nói y vừa vén tay áo mình lên để lộ cánh tay.

Rắn Lục: “Mày là người lai ư.”

Ẩn Sĩ nói: “Ầy, đừng dùng sức mạnh để đánh giá anh hùng mà!”

Xương khuỷu tay của y là máy, bên dưới khắc một chữ “Tần” nhỏ kết hợp với biểu tượng vòng hoa.

Ẩn Sĩ chỉ vào cho bọn họ xem: “Thấy vòng hoa này không? Hoa tulip đỏ đấy. Tất cả những thể cấy có biểu tượng vòng hoa tulip màu đỏ đều là những kiệt tác cuối cùng của ông chủ Tần. Tuy tôi không biết đánh đấm nhưng cũng không phải trải qua thời kỳ thích ứng như những người lai khác, bởi vì khớp xương khuỷu tay này gần như không khác gì xương của tôi.”

Tóc Hai Bím vén mái lên, trợn đôi mắt cải tạo màu hổ phách, nói: “Điêu toa, để tôi nhìn kỹ coi nào!”

Ẩn Sĩ đành giơ tay lên, nói tiếp: “Để đổi được cái này, hồi xưa tôi suýt mất cái mạng già đấy.”

Ngày xưa y là một tên lừa đảo chuyên làm giả đồ cổ, với tài ăn nói trơn tru của mình, y bán đồ giả với giá cao, dụ được một lũ ông chủ lớn tôn y là khách quý. Song những kẻ lừa đảo luôn có ngày bị lật tẩy, Ẩn Sĩ không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa nên chỉ cảm khái thế rồi gạt đi luôn.

Y nói: “Hồi chợ giao dịch mới xây, ông chủ Tần buôn may bán đắt lắm, tiếc là năm 04 y qua đời đột ngột, người kế thừa là em trai y, cũng chính là tên Hoàng Đế bị bắn vỡ sợ tối qua. Hoàng Đế không buôn thể cấy, gã bán đống thể cấy của ông chủ Tần cho bên khác còn mình thì thành lập Ổ Mèo con, sau đó thâu tóm toàn bộ tầng 8 dưới lòng đất.”

“Cơ mà ông chủ Tần có một đứa con trai, không biết tên gì, mới lộ diện mấy lần thôi, ốm đau bệnh tật liên miên. Tần nhỏ với Hoàng Đế không ưa nhau, tôi có nghe qua một vài tin đồn là Hoàng Đế cũng đã kéo Tần nhỏ xuống tầng 8.”

Rắn Lục khịt mũi kéo thấp mũ xuống, nhớ tới chuyện mình từng bị Ổ Mèo con lừa, hắn hỏi: “Ai chúng nó cũng dám động vào à?”

Ẩn Sĩ: “Dám chứ, hồi xưa gã Tần đó còn ghê gớm hơn cả Vệ Đạt cơ. Anh biết người lai dạng thú bắt nguồn từ đâu không? Chính nhà ông ta tạo ra đấy chứ đâu, cả phẫu thuật phản ứng thần kinh ban đầu cũng chỉ bọn họ mới làm được. Kế hoạch sơ khai cho người lai dạng thú là kết hợp các đặc điểm của động vật để tạo nên một loại loài người mới mạnh hơn…”

Loài người mới.

Tô Hạc Đình bật dậy ngoái lại trông tới tòa thẩm vấn, vừa nhìn ảnh ảo của Hình Thiên vừa nghiền ngẫm.

Lại là loài người mới.

Thí nghiệm Săn bắn ở thế giới cũ cũng hướng tới loài người mới, phẫu thuật cải tạo ở thế giới mới cũng vẫn là vì loài người mới, đến cả kế hoạch người nhân tạo của Vệ Đạt cũng thế, dường như có một vòng luẩn quẩn, hoặc một sức mạnh huyền bí nào đó bất mãn với con người, đòi hỏi con người phải liên tục mạnh lên, cải tạo, bóc tách bản thân để đạt đến một dạng sống mới.

Ẩn Sĩ nói: “Tối qua Hoàng Đế chết, chắc chắn hôm nay Hình Thiên sẽ họp ở tòa thẩm vấn. Đề xuất của tôi là muốn tìm Huyền Nữ gì đó thì phải chia ba đi vào từ các lối khác nhau.”

Tạ Chẩm Thư chợp mắt nghỉ trên ghế sô pha nãy giờ, không cất một câu nào. Đến khi Ẩn Sĩ nói xong, anh giơ tay lên xoa trán, bảo: “Không chia ra được.”

Rắn Lục không có bản đồ tòa thẩm vấn, hắn bèn hùa theo Tạ Chẩm Thư: “Không chia ra được!”

Tạ Chẩm Thư xoay đồng hồ đeo tay ra xem giờ, nói: “10 rưỡi sẽ có mưa to.”

Hôm nay trời âm u thật.

Tạ Chẩm Thư nhìn chằm chằm vào kim giây, thời gian trôi “tích tắc” như được đẩy nhanh. Hai phút sau, anh nói: “Đoạn tường không được tu sửa gần trạm điện sắp sập, tổ vũ trang sẽ phải điều người đi kiểm tra.”

Số lượng xe cộ cùng máy bay mà tổ vũ trang có thể dùng ở chợ đen đều có hạn, sau khi chia ra ngoài đi tuần rồi lại quay về sẽ cần thời gian. Không có Huyền Nữ theo dõi, nhận dạng thông tin ở các tầng của tòa thẩm vấn coi như bằng không, đây chính là lý do Tô Hạc Đình chuyển sang Âu phục, bọn họ có thể đóng giả để vào thẳng cửa chính.

Tô Hạc Đình: “Nhiệm vụ này chỉ ba người làm thôi.”

Ẩn Sĩ nhìn Rắn Lục, ngạc nhiên hỏi: “Anh ở lại nhé?”

Rắn Lục: “Mày thì có!”

Ẩn Sĩ bưng mặt nói: “Không có tôi thì ai yểm trợ cho mấy người? Rắn Lục à, mắt anh đã nát bét thế rồi, thà anh ở lại đây chơi game cùng Tóc Hai Bím đi.”

Tô Hạc Đình nói: “Ở đây có mắt để thay không? Cho nó mượn tạm một con.”

Tóc Hai Bím mở ngăn kéo lục lọi một hồi thì tìm được một con ngươi, nói: “Có thì có nhưng không ai lắp cho đâu.”

Rắn Lục không muốn bị coi là phiền phức nên dứt khoát nói: “Có nhíp y tế không? Tao tự thay.”

Hắn hơ qua lửa rồi ngồi xuống ghế tự mình thay. Tay hắn rất thô bạo, đã vậy lại còn không có thuốc tê, lúc lắp vào đau tới nỗi hắn nổi hết gân xanh lên. May mà con mắt này của hắn được thiết kế để chiến đấu nên đã tính đến cả những thời điểm cấp bách thế này, không đòi hỏi kỹ thuật quá cao siêu hay quy trình quá phức tạp. Song rốt cuộc thì con mắt thay thế này không thể so được với mắt được cải tạo chỉnh chu, thời hạn sử dụng ngắn mà lại còn rất yếu, chỉ có thể giúp hắn nhìn rõ trong một thời gian ngắn, một khi đã quá hạn hoặc là mặt ăn đá thì đều có thể dẫn đến thương nặng.

Tối qua Tóc Hai Bím gây một trận náo loạn ở chợ giao dịch nên hôm nay buồn ngủ díp cả mắt. Cô lê dép, nói: “Tất cả súng đạn trong xe đều là đồ ở nhà thờ của phái Quy Hệ đấy, nếu mấy người đột nhập thất bại thì trước khi chết nhớ hủy hết đi, không thì phiền tôi lắm.”

Cô nghiêng đầu chắp hai tay, nhe răng cười.

“Xin đấy!”

Ẩn Sĩ: “Suỵt suỵt! Đừng có nói gở!”

Tóc Hai Bím gãi đầu, phá ra cười: “Chết thì chết thôi, có cái gì mà phải ngại, ai mà chẳng chết! Này, nếu mấy người thành công thì nhớ đưa cái này cho Huyền Nữ nhé.”

Cô ta nhặt tờ giấy trên bàn lên nhét cho Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình mở ra, là một tấm áp phích hoạt hình.

Tóc Hai Bím giơ hai ngón tay: “Hội đang tuyển người, chào mừng ghé chơi. Nguyện vọng của tôi chính là cho Khu sinh tồn, không, cho cả thế giới đều nghe câu ‘Chiến vãi ù’!”

Vẻ mặt cô rạng ngời ngang tàng, cô là một tay điêu luyện trong việc gây phiền phức cho Hình Thiên.

Kể cũng thú vị, vốn nhà thờ thuộc về phái Quy Hệ sùng bái hệ thống chủ thần, thế mà giờ lại rơi vào tay Hội Nói tục phản loạn chống đối tất cả. Bức tượng nữ võ thần bệ vệ ở giáo đường ngày nào cũng phải nghe “Mẹ kiếp”, chuyện ấy mâu thuẫn với quy định cấm nói tục chửi bậy của hệ thống chủ thần, là một sự đấu tranh tinh thần trường kỳ chống lại hệ thống chủ thần.

Loài người mới.

Cái từ ấy lại nhảy ra trong đầu Tô Hạc Đình, cậu nhét tấm áp phích vào túi rồi cũng giơ hai ngón tay lên: “Cảm ơn.”

Mấy phút sau, Ẩn Sĩ dẫn bọn họ xuống tầng. Y vịn cửa xe, tranh thủ lúc không ai để ý, y bảo Tô Hạc Đình: “Ở lối ra B2 ở tòa thẩm vấn có một con xe máy, nhỡ mà sao… cậu để cho mình dùng nhé.”

Tô Hạc Đình nói: “Ừ.”

Ẩn Sĩ nháy mắt: “Nếu không tìm được Huyền Nữ thì cũng không sao đâu, lần sau vẫn còn cơ hội.”

Tô Hạc Đình nghĩ nghĩ một hồi, đoạn bảo: “Tôi có linh cảm nếu hôm nay không gặp được cô ta thì sẽ không còn gặp được cô ta nữa.”

Ẩn Sĩ: “Cô ta là người thế nào? Sao cậu phải mạo hiểm thế? Không đáng đâu chú em à.”

Tô Hạc Đình nói: “Ký ức của tôi có khi lại ở đó.”

Ẩn Sĩ đã thay lại chiếc áo tay rộng, lại là cái dáng vẻ bí hiểm nọ. Song y là người bình thường chật vật sống sót trong thế giới mới, đôi khi y ghét bản thân yếu đuối, ghét bản thân tham sống sợ chết. Ngày nào trước khi đi ngủ y cũng tự vấn mình, dẫu rằng thế giới mới chẳng cần y tự kiểm điểm, khi ngày mới tới, y vẫn sẽ là người bình thường.

Cái thế giới thối nát này có thể giết người, nhưng không thể giết hết tất cả những con người bình thường như vậy. Y thừa nhận sự bất lực vô dụng của mình, cũng ước mong mình có thể dũng cảm. Lúc này y rất muốn trèo lên xe đi cùng bọn họ.

Nhưng mà y sợ.

Ẩn Sĩ giơ tay lên, ra vẻ bông đùa: “Vừa nghe cậu đòi đi tòa thẩm vấn là tôi sợ đến nỗi bây giờ tay hẵng còn run đây này. Mèo Con à, ký ức quan trọng đến vậy ư? Thế giới cũ không đáng để nhớ nhung đâu, cậu nghĩ Giai Lệ mà xem, cả đời tìm con gái. Đôi khi tôi chỉ ước chị ấy mất trí nhớ đi, ít ra sẽ không còn phải nốc cho say rồi khóc nữa. Cậu nhìn chân chị ấy đi, vì đi ra ngoài tìm con mà đã gãy bao nhiêu lần rồi? Mèo Con à, sau khi mất trí nhớ chúng ta sống không vui vẻ sao?”

Tô Hạc Đình nhìn Ẩn Sĩ, chậm rãi đáp: “Có vui.”

Nhưng giờ cậu muốn biết nhiều hơn.

Ẩn Sĩ thở dài: “Thôi bỏ đi… Cậu đi đi.”

Tiết trời xám xịt, đến mười rưỡi, cơn dông bắt đầu kéo tới. Ẩn Sĩ lùi vào hiên vẫy tay với bọn họ, ới: “Cẩn thận nhé.”

Xe tải lăn ra khỏi cổng viện, nghiêng ngả lái tới trạm dừng đầu tiên mà bọn họ đã chọn. Đúng như Tạ Chẩm Thư nói, sau hơn mười phút ngắn, bảng chỉ đường tắt phụt, rồi ngay sau đó hình chiếu của Hình Thiên cũng biến mất.

Cuộc họp trong tòa thẩm vấn vẫn chưa bắt đầu, cảnh sát trưởng Tiền Cương đang nói chuyện với Vệ Đạt thì đèn trong phòng bỗng tắt ngóm. Y ngẩng mặt lên thắc mắc: “Làm sao thế?”

“Trạm điện 3, 4, 5 gặp trục trặc.”

“Hệ thống kiểm tra không mở.”

“Thang máy cũng ngừng hoạt động rồi!”

Chị Đại đứng bên cửa sổ, đang khoanh tay dựa vào lớp kính. Qua những vệt mưa ngổn ngang, chị thấy mấy chiếc máy bay lên đường. Trực giác bảo chị ta chớ nên manh động. Chị nghiêng đầu nói vào máy liên lạc: “Giao nhiệm vụ tuần tra cho tổ khác.”

Hòa Thượng đang ngồi đối diện với Mèo Vằn Xám trong phòng thẩm vấn, gã đẩy cửa ra, ngoài hành lang toàn những tràng nhốn nháo. Gã hỏi: “Chúng ta không đi sao? Nhỡ…”

Chị Đại: “Làm gì có chuyện trùng hợp thế? Sợ là định nhử phe ta ra ngoài đấy.”

Trong sảnh đầy ngập những tiếng xôn xao ầm ĩ, nhưng không một ai tháo chạy. Mấy cậu bé lễ tân đang trò chuyện khe khẽ, cửa xoay một cái, ba người đàn ông bước vào.

Người lai dạng thú cầm đầu đeo kính râm che mắt. Cái đuôi lông đen nhánh của cậu khẽ đong đưa, cậu nhoài người ra quầy, vểnh tai lên, giọng trơn tru: “Hello, quẹt thẻ được không? Giờ tôi phải lên tầng.”

Ở tòa thẩm vấn rất hiếm khi gặp được người lai dạng thú, đa phần họ đều là vệ sĩ của ông chủ lớn. Nhưng người lai dạng mèo đáng yêu như này thì chưa thấy bao giờ, lễ tân không biết danh tính cậu, nhìn cậu, hỏi: “Xin hỏi anh là…”

Tô Hạc Đình nói: “Ông chủ Vệ.”

Lễ tân “A” một tiếng rồi đứng dậy tiếp đón, vội vàng nói: “Là người của ông chủ Vệ ạ.”

Ngón trỏ Tô Hạc Đình gõ nhẹ: “Ông chủ tôi đang họp trên tầng 13, ông chủ đã dặn tôi mang đồ lên. Giờ thang máy đang ngưng hoạt động hả?”

Lễ tân nói: “Tự dưng mất điện, trước tiên anh hãy cung cấp…”

“Ầy—” Tô Hạc Đình đau đầu, “thế thì tôi phải leo thang bộ à? Thôi, cậu mang lên hộ tôi với.”

Cậu lấy ra một cái hộp to bằng nắm tay đưa cho lễ tân.

Lễ tân luống cuống nhận lấy món đồ như nhận một củ khoai bỏng. Cậu ta không có thẻ nên không được phép lên tầng tùy tiện, chỉ thấy Tô Hạc Đình nghênh ngang như thế thì đoán mèo ta chắc là một tay sai đắc lực của ông chủ Vệ, không giống giả vờ nên không dám từ chối. Cậu ta đứng chôn chân tại chỗ, đi không được mà không đi cũng chẳng xong.

Tô Hạc Đình hỏi: “Sao cậu không đi đi?”

Lễ tân hoảng hốt: “Xin, xin lỗi…”

Tô Hạc Đình: “Hiểu rồi, cậu không có thẻ. Thế thì sao giờ? Hay là tôi xuống tầng chờ vậy. Dưới tầng chỗ này có phòng giải trí không?”

Lễ tân vội vàng trả món đồ lại cho cậu, nói: “Có có ạ! Tầng trệt bên dưới là khu nghỉ ngơi đấy, anh đi từ lối thoát hiểm xuống là đến.”

Huyền Nữ đang ở khu nuôi trồng bên dưới, theo bản đồ thì muốn xuống khu nuôi trồng này phải đi qua hai tầng an ninh, nó là địa điểm bí mật của Hình Thiên, nhân viên bình thường không được vào. Bọn họ phải xuống tầng nghỉ ngơi rồi đi qua an ninh ở tầng trệt nữa.

Tô Hạc Đình vứt cái hộp cho Rắn Lục, cho tay vào túi, nói: “Bai nhé.”

Ba người đi qua cánh cửa đã tắt hệ thống kiểm tra rồi đi vào cửa thang máy, đến lối thoát hiểm có tổ vũ trang đứng canh. Cậu lễ tân lút cút theo sau, bảo tổ vũ trang: “Đây là người của ông chủ Vệ!”

Người của tổ vũ trang cầm súng giữ cửa, đeo mặt nạ phòng độc, nhìn Tô Hạc Đình qua lớp kính râm. Tô Hạc Đình hơi hất hàm, giọng hờ hững: “Tránh ra.”

Vệ sĩ của các ông chủ lớn rặt một lũ hợm, bọn chúng với tổ vũ trang không ưa nhau. Chúng thích ra vẻ ta đây, đi ra đi vào lúc nào cũng khệnh khạng chứ chẳng mấy khi chủ động móc chứng minh thư ra.

Thành viên của tổ vũ trang đang định nói gì đó, nhưng máy liên lạc trong tai hắn bỗng lao xao, mấy bên đang cãi nhau liên hồi vì nhiệm vụ đi tuần. Hắn nhịn lại, dịch chân ra cho bọn họ qua.

Ba người bước vào lối thoát hiểm, Rắn Lục mở đường. Tô Hạc Đình đi xuống mấy bậc thì nhớ ra gì đó, bèn nghiêng người hỏi: “Sao anh biết tường trạm điện sắp sập rồi?”

Tạ Chẩm Thư tập trung nhìn đường, miệng đáp: “… Đoán.”

Tô Hạc Đình: “Thế anh—”

Tạ Chẩm Thư cầm lấy cánh tay Mèo để cậu đạp vững xuống bậc thang. Đường đi trong này hơi tối, khung cảnh huyền ảo đan xen cùng ký ức. Ngón tay Chỉ huy khẽ níu lại, anh nói: “Tính toán rồi suy ra.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Ai tính cơ?”

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu chăm chú: “Ngôi sao chữ Thập.”