Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 90: Hoàng Đế




Căn phòng sơ sài, Tô Hạc Đình kéo rèm ra để thay đồ. Chiếc váy trắng này rườm rà hết sức, lưng được thiết kế kiểu dây đan, eo thắt rất chặt. Cậu mò ngược tay ra sau lưng cột đại dây thành hình nơ.

Người chủ không tiện đi lại nên ngồi trên giường hỏi: “Cậu biết mặc không đấy?”

Tô Hạc Đình nói: “Biết chứ, nhưng cái váy này có năm lớp lận!”

Người chủ nói: “Bên trong có khung lót đấy.”

Tô Hạc Đình vén mấy lớp váy lên, gài con dao găm chiến đấu vào bên bắp đùi. Cậu thử giơ đầu gối thì thấy chiếc váy này có độ dài rất vừa vặn, không làm vướng tay rút dao của mình.

Người chủ ho mấy tiếng, hình như bệnh nặng lắm rồi. Y hỏi: “Cậu mặc vừa không? Người máy sắp đến kiểm tra rồi đấy.”

Tô Hạc Đình vén rèm lên, hỏi: “Nó kiểm tra cái gì?”

Phòng tối tù mù, người chủ bật đèn ở đầu giường cho không gian hơi sáng lên. Nhìn rõ Tô Hạc Đình rồi, hồi lâu sau y mới nói: “… Kiểm kê số người.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Kiểm tra mặt hay thẻ?”

Người chủ bưng miệng ho rất lâu, đáp: “Thẻ.”

Y lục tìm một hồi trong đống chăn nệm ẩm ướt thì tìm được thẻ của thi thể vừa nãy, đưa cho Tô Hạc Đình. Tấm thẻ này được làm cẩu thả, mặt trước chỉ có tên đơn giản, mặt sau thì có dải băng đen, bốn góc đã mòn vẹt.

Tô Hạc Đình hỏi: “Ngày nào người máy cũng đến à?”

Người chủ đáp: “Tối sáng mỗi buổi một lần.”

Tô Hạc Đình: “Nếu số người không khớp thì sao?”

Người chủ nói: “Không khớp tức là có người chết, nó sẽ báo người đến thu xác, tiện thể quét dọn phòng cho mèo khác vào ở.”

Tô Hạc Đình cất thẻ đi, hỏi: “Không thể bỏ trốn ư?”

Người chủ khẽ mỉm cười: “Trốn đi đâu được? Cả cái tầng tám này toàn là người của câu lạc bộ, ra vào thang máy còn có hệ thống kiểm tra. Dù cậu có chạy ra ngoài được thì bọn họ cũng sẽ báo cho đội tuần tra của Hình Thiên để lôi cậu về bằng mọi giá thôi.”

Vừa nãy tối om, giờ có đèn thì rốt cuộc Tô Hạc Đình mới nhìn rõ được tình cảnh của người chủ. Y ngồi cạnh đèn, mặc một chiếc váy hai dây chỉ miễn cưỡng che được cơ thể, tấm lưng trần lộ ra gầy trơ xương. Gương mặt y rất thanh tú, có điều hai má hơi hóp lại, ánh mắt u sầu nom tiều tụy khôn tả.

Tô Hạc Đình hỏi: “Đội tuần tra của Hình Thiên còn nhúng tay vào bên này ư?”

Lạ lùng thay, người chủ lại bật cười, có điều giọng y rất khàn, vừa ho vừa cười nghe hơi sợ. Y nói: “Có chứ, tất nhiên là có rồi, ở đây có phòng chuyên để chiêu đãi đội tuần tra mà, bọn họ không chỉ tham gia bắt người mà còn tham gia dạy dỗ người nữa. Đứa trẻ mà Mèo vằn xám vừa mang đi vừa mới quay về từ phòng chiêu đãi đấy.”

Tô Hạc Đình im lặng. Cậu biết đội tuần tra vốn rặt một lũ đê tiện, song cậu chẳng ngờ bọn họ có thể phá phách tới vậy ở đây.

Người chủ hỏi: “Cậu cũng bị Mèo Vằn Xám lừa tới đây à?”

Tô Hạc Đình nói: “Không, anh bảo ‘cũng’, anh bị tên đó lừa vào đây.”

Dây váy trên vai người chủ rơi xuống mà y cũng chẳng buồn kéo lên, tưởng chừng như chỉ mỗi việc ngồi thôi đã tiêu hao hết sức lực của y rồi. Y chậm rãi đáp: “Ừ, tôi đi theo gã, bị gã lừa… Lừa cho tán gia bại sản. Gã hay đóng giả làm phục vụ để tìm người mới cho cảnh sát trưởng với Hoàng Đế.”

Tô Hạc Đình thầm nhủ: Hóa ra đội tuần tra tác oai tác quái ở đây là vì có chỗ dựa, có điều không biết tên “cảnh sát trưởng” này là tên nào trong số mười sáu cảnh sát trưởng của Hình Thiên.

Người chủ nói: “Mèo Vằn Xám bám riết cậu như thế thì e là đã nhắm vào cậu rồi, gã muốn dâng cậu cho cảnh sát trưởng với Hoàng Đế đấy.”

Hoàng Đế, lại là Hoàng Đế, kẻ đưa A Tú đi cũng là Hoàng Đế.

Tô Hạc Đình cụp mắt nhìn váy mình, cậu bỗng ôm tay, hỏi: “Trông tôi thế nào?”

Người chủ ngơ ngác: “Xinh lắm.”

Tô Hạc Đình nhướng mày, nở nụ cười khiêu khích: “Tốt, tôi đang muốn đi gặp ‘Hoàng Đế’ đây.”

Bị kích động, người chủ bật ho sù sụ, nói: “Cậu điên à! Một khi bị bắt là cậu sẽ rơi vào kết cục như tôi đấy. Bên trên quản lý còn chặt hơn dưới đây nhiều, xung quanh Hoàng Đế toàn vệ sĩ, tất cả đều có súng, cậu—”

Lúc y ho, xương vai lồi hẳn ra, y thở hổn hển, rõ ràng không muốn Tô Hạc Đình giẫm vào vết xe đổ của mình.

Đúng lúc ấy, trong phòng bên cạnh bỗng vọng tới những tiếng gào đau đớn, thế rồi một tiếng khóc thảm thiết giằng xé vang lên.

Tai mèo của Tô Hạc Đình rung lên, cậu hỏi: “Sao thế?”

Người chủ nén tiếng ho, nhăn mày nghe một hồi rồi đáp: “Tra tấn ý thức.”

Không phải lúc nào l@m tình qua liên kết ý thức cũng sẽ đạt được kh0ái cảm, chỉ mỗi việc bị tức tốc mở phanh ý thức để tiếp nhận sự xâm nhập của người lạ thôi đã là rất đau đớn, nếu gặp phải những dạng người có tâm lý b3nh hoạn thì cơn đau sẽ thường tăng gấp bội. Bởi trong thế giới của ý thức, những loại người này không phải chịu bất kỳ ràng buộc hay kiêng dè nào, thích làm gì thì làm.

Sự k1ch thích quá độ này đều là từ nỗi sợ hãi mà ra, rất dễ xảy ra tình huống bị xâm phạm đến mức tử vong.

Tiếng khóc bên cạnh đứt quãng, rồi chẳng mấy chốc sau đã im bặt.

Tô Hạc Đình hỏi: “… Xong rồi à?”

Người chủ im lặng một hồi, đáp: “Chết rồi.”

Tô Hạc Đình cắn lưỡi, không nói gì.

Bên ngoài rèm có tiếng “tít tít” vọng vào, người máy đã tới. Nó có thân hình cồng kềnh, khá giống người máy giao đồ ăn trong thế giới cũ, ngực nó có màn hình có khe quẹt thẻ, số lượng sẽ hiện lên trên ấy. Nó vào gian phòng bên cạnh, mấy phút sau thì dùng giọng điện tử thông báo: “Phòng 00078 khu hạng hai, hàng hóa thiệt hại nghiêm trọng, mời công nhân vệ sinh sớm đến đưa thi thể đi.”

Chốc lát sau, nó nói thêm: “Tai với đuôi của hàng hóa vẫn còn nguyên vẹn, có thể tháo ra dùng lại.”

Giọng nó không mảy may gợn chút cảm xúc, chỉ như đang kiểm tra một món hàng hóa, không bỏ qua bất kỳ một nơi nào có thể tận dụng trên người đối phương. Mấy phút sau, tiếng “tít tít” lại gần, người máy vào phòng của bọn họ.

Nó nói: “Kiểm tra theo thông lệ.”

Tô Hạc Đình quẹt thẻ, màn hình hiện lên tên của chủ nhân tấm thẻ mà cậu đang dùng. Ánh mắt cậu bỗng dừng lại hồi lâu trên cái tên ấy. Người chủ xuống giường, khập khễnh bước tới trước mặt con người máy để quẹt thẻ. Trên mặt thẻ của y chỉ viết đúng một chữ “Tần”, chắc đây là tên y dùng ở đây.

Con mười máy này hoạt động giống người máy ở Dao Trì, không thể xử lý những thông tin phức tạp, chỉ nhận thẻ chứ không nhận người. Sau khi hai người quẹt thẻ xong, nó lùi về sau, thông báo: “Phòng 00079, tình trạng hai món hàng bình thường.”

Tần nói: “Tôi bị thương, có thuốc không?”

Chăn y lấm lem máu, lúc Tô Hạc Đình đi vào y đã bảo là “đang chảy máu” rồi.

Người máy nói: “Hai ngày sau sẽ có bác sĩ.”

Tần lại ho khù khụ, nhìn con người máy đi mất. Y nhặt cái gối mình vừa dùng để đập Mèo Vằn Xám vừa nãy lên, thờ thẫn bảo Tô Hạc Đình: “Thấy chưa? Đã vào đây thì việc duy nhất có thể làm chỉ có tiếp khách thôi. Ban ngày dùng cơ thể của mình, tối đến dùng ý thức của mình. Khách đã trả tiền cho bọn họ thì chúng tôi bắt buộc phải làm khách hài lòng nhất có thể. Thế mà cậu vẫn còn muốn đi tìm Hoàng Đế à?”

Tô Hạc Đình nói: “Muốn.”

Tần bật cười nhìn cậu: “Cậu là phóng viên à?”

Tô Hạc Đình nói: “Không phải.”

Tần hỏi: “Thế thì tại sao? Cậu đi lên thì khó đi tiếp lắm.”

Tô Hạc Đình giơ chiếc thẻ trên tay lên, giọng dửng dưng: “Tôi đã mượn thẻ của mọi người rồi thì cũng phải cảm tạ chứ.”

Lý do này tùy hứng như chỉ đang bịa ra cho có thôi, nhưng Tô Hạc Đình nghiêm túc.

Tần thấy cậu cương quyết đi thì vội bảo: “Cậu… Cậu định đi thật à? Rốt cuộc cậu là ai?”

Tô Hạc Đình đáp: “Người qua đường mà thôi.”

Cậu ra cửa, vén rèm lên.

Tần thấy Tô Hạc Đình sắp ra ngoài thì bỗng nói: “Mèo Vằn Xám đã làm phẫu thuật thần kinh, tốc độ cực nhanh, nhưng gã bị nghiện thuốc, cứ cách ba tiếng gã sẽ tiêm thuốc k1ch thích một lần, ống tiêm với thuốc giấu trong bao súng của gã. Thời gian tiêm gần nhất sắp tới sẽ là 10 giờ 30, qua thời gian đó gã sẽ nổi điên, không kiềm chế được hành vi. Cậu… hành động chắc chắn vào nhé.”

Tô Hạc Đình quay lại, một bên tai mèo vểnh lên. Cậu dùng góc thẻ khẽ gãi gãi trán, vẻ mặt hơi sượng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cảm ơn đã cho tôi mượn váy.”

Tần hơi ngẩn ra, không nghĩ cậu lại đi cảm ơn chuyện đó.

Tô Hạc Đình: “Bái bai.”

Cậu vén rèm đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm buông để ra thẳng bên ngoài. Những âm thanh mê sảng xung quanh tạo nên một cơn huyễn hoặc, không một tiếng rên nào là vì kh0ái cảm, phía sau mỗi lớp rèm ấy đều có một “mèo”, bọn họ giống cậu, mà lại chẳng giống cậu.

Người máy vẫn đang kiểm tra, nó vừa đến trước một phòng nọ thì gáy bị đập một cái. Nó quay đầu lại, nói: “Hàng hóa không được chạm—”

Tô Hạc Đình nhấc nó lên quật thẳng vào tường. Đầu nó bị dộng nứt toác, nó phát tiếng “bíp” báo động. Ngay lập tức màn hình trên ngực nó bị gỡ ra, dây liên kết đứt lìa b ắn ra tia lửa rồi bị Tô Hạc Đình ném xuống đất.

Con người máy còn thoi thóp: “Không được… chạm…”

“Ồ—?” Tô Hạc Đình cao giọng, giẫm nát bét màn hình của người máy, “Tao cứ chạm vào đấy thì làm sao?”

Mèo Vằn Xám nhận được báo động, gã lập tức chạy xuống khu hạng hai. Gã gạt rèm ra, nói: “Dừng lại!”

Tô Hạc Đình không hề thương tiếc mà đá thi thể con người máy về phía gã. Xác nó lăn lòng vòng trên mặt đất, hai tay dang ra thành một con người máy không đầu bốc khói.

Mèo Vằn Xám cất khăn che miệng đi, nói: “Tôi chỉ định cảnh cáo anh thôi, nhưng anh cứ khăng khăng đòi chết ư?”

Dứt lời, gã vọt tới trước mặt Tô Hạc Đình trong nháy mắt. Tô Hạc Đình tránh đầu sang bên trái để né đòn đầu tiên của Mèo Vằn Xám, lui chân về nửa bước rồi nhảy bật lên tung một cú đá trúng ngực gã.

Mèo Vằ Xám lập tức lùi lại vỗ ngực mình, nhìn dấu chân để lại trên tấm áo sơ mi trắng. Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho các khách quý mà gã chăm chút vô cùng, đến cả góc đuôi áo cũng phải là thật phẳng, gã không thể nào tha thứ cho mình mặc cái áo như vậy mà đi diễu khắp thành phố được.

Tô Hạc Đình khẽ hất cằm, buông câu: “Dơ dáy.”

Giọng cậu ngạo mạn hệt “Đại tiểu thư”, cậu nhìn Mèo Vằn Xám từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc lẻm như dao.

Mèo Vằn Xám lại bắt đầu suy nghĩ, vừa nãy gã đuổi theo Tô Hạc Đình là vì làm việc đúng phép tắc mà thôi, câu lạc bộ nghiêm cấm khách chạy lung tung, đường đường là cô cả phòng khám, nhỡ mà lại bắt gặp điều gì không nên thấy thì… phiền lắm. Huống hồ gã đã chấm gương mặt của Tô Hạc Đình, gã chỉ mong Tô Hạc Đình sẽ gây chuyện để gã có thể tiện dâng cậu cho Hoàng Đế luôn. Hoàng Đế thích chiếm đoạt một cách mạnh bạo, nếu gặp Tô Hạc Đình thì chắc chắn sẽ chỉ có vui thôi chứ sẽ không trách gã đâu.

Song bây giờ thấy Tô Hạc Đình bình chân như vại thì gã lại đâm lo. Gã kiêng dè vị “Ông trùm” đi cùng với Tô Hạc Đình, đó chính là người mà gã không thể chọc vào.

Mặt gã biến sắc mấy lần, rồi gã lặng lẽ đổi chủ ý, không định cứng đầu đối chọi với Tô Hạc Đình nữa mà quyết định lừa Tô Hạc Đình lên tầng cho Hoàng Đế xử lý.

Gã lôi kinh nghiệm làm phục vụ ra, giơ tay bấm vào tai giả vờ như đang nói chuyện với máy liên lạc, rồi lại trưng ra vẻ mặt “ngỡ ngàng”, bảo Tô Hạc Đình: “Đại tiểu thư, là tôi khiếm nhã, xin lỗi ạ! Tối nay có người đột nhập vào thật… Nhưng mà đã tóm được rồi.”

Tô Hạc Đình: “Ô hay, thế thì tôi phải tha thứ cho anh chắc?”

Mèo Vằn Xám càng sợ, gã không chỉ thu tay về mà còn quỳ xuống ngay tại chỗ dập đầu ba cái cho Tô Hạc Đình, nói: “Xin Đại tiểu thư đừng nổi giận! Tôi…” gã hơi dừng lại như nghe được lệnh từ máy liên lạc, “Ông chủ của tôi muốn mời Đại tiểu thư lên tầng để đích thân nói lời xin lỗi.”

Gã diễn rất khá, vẻ mặt hổ thẹn rất vừa chuẩn.

Đuôi Tô Hạc Đình dưới váy hơi vểnh lên, sử dụng thái độ của “Đại tiểu thư”, cậu bảo: “Ông chủ của anh bảo tôi đi thì tôi phải đi à?”

Mèo Vằn Xám nói: “Là mời Đại tiểu thư ạ, nếu Đại tiểu thư không bằng lòng thì tôi…”

Gã khẽ gượng cười như không biết phải làm sao.

Tô Hạc Đình nhủ bụng: Đóng đạt thật, chẳng trách Tần bị thằng này lừa.

Mèo Vằn Xám tháo bao súng sau lưng mình xuống.

Tô Hạc Đình hỏi: “Anh làm cái gì đấy?”

Mèo Vằn Xám nói: “Nếu Đại tiểu thư vẫn còn giận thì xin hãy bắn chết tôi đi.”

Gã biết thừa Tô Hạc Đình sẽ không bắn chết mình thật nên mới nói thế. Có Hoàng Đế với cảnh sát trưởng ở đây, ai dám thực sự gây rắc rối cho họ nào? Gã chỉ đang cho Tô Hạc Đình một cái thang để Tô Hạc Đình mau đi cùng mình thôi.

Quả nhiên dường như “Đại tiểu thư” đã biết mình biết ta, hiểu là mình không thể so được với ông chủ lớn thực thụ nên mới nể mặt, nhẹ nhàng đá bao súng về lại cho gã, nói: “Dẫn đường.”

Hai người ra khỏi khu hạng hai rồi rẽ sang con đường lát đá quen thuộc. Giống như lúc chào đón cậu, Mèo Vằn Xám rất cung kính, dẫn cậu vào thang máy. Rồi gã lấy thẻ của mình ra quẹt tầng, lên tầng số 8.

Mèo Vằn Xám hỏi: “Đại tiểu thư đã lên tầng chơi bao giờ chưa ạ?”

Tô Hạc Đình liếc số tầng, nói: “Lên tầng 3 rồi.”

Cậu giết Vệ Tri Tân ở tầng 3.

Chỉ mấy giây đã đến tầng 8, trước khi ra khỏi thang máy, Tô Hạc Đình cố tình liếc máy quét thông tin trong góc. Máy quét này cùng loại với cái máy ở khu tập thể, không biết có bị Hình Thiên giám sát hay không. Kỳ thực ngay từ đầu cậu đã nghi đám máy quét thông tin này chỉ là để trưng bày thôi, miễn có thẻ là sẽ vào được, chứ đến cả nhận dạng khuôn mặt chúng còn không làm nổi nữa là.

Mèo Vằn Xám đổi thẻ với vệ sĩ ở cửa thang máy rồi bảo Tô Hạc Đình: “Xin mời ạ.”

Tầng 8 là bầu trời sao nhân tạo vô cùng huy hoàng. Một bên nó là cửa thủy tinh trong suốt, từ nơi này có thể nhìn được toàn cảnh chợ đen vào ban đêm, đem lại cho người ta cảm giác như đang nhìn xuống cả thế giới. Màn hình quảng cáo khổng lồ của chợ giao dịch đang phát, cùng rọi đèn xuống dưới với máy bay của Hình Thiên cách đó không xa.

Mèo Vằn Xám dẫn Tô Hạc Đình đến cửa, bảo vệ định soát người. Tô Hạc Đình nói: “Đừng có chạm vào tôi, ghét.”

Mèo Vằn Xám lập tức xua bảo vệ đi rồi tự mình mở cửa hộ Tô Hạc Đình. Lúc nãy đánh nhau với Tô Hạc Đình, gã cảm thấy Tô Hạc Đình có tí võ, nhưng cứ hở ra là chạy nên chắc không thạo lắm mà chỉ biết vài chiêu đó thôi. Huống hồ từ trong ra ngoài cả cái tầng 8 này toàn bảo vệ, súng gài khắp nơi, gã không tin Tô Hạc Đình có thể động tay chân gì ở nơi đây.

Cửa mở ra, bên trong có dàn nhạc đang biểu diễn. Mèo Vằn Xám lút cút tiến tới rồi quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế sô pha bằng da thật, khẽ khàng thưa đôi câu với “Hoàng Đế” đang ngồi trên ghế. Hoàng Đế giơ tay lên gọi Tô Hạc Đình tới.

Gian nhà này có cấu tạo giống trên tầng 3, song nội thất thì xa xỉ hơn, một hàng vệ sĩ ngồi bên tường, tên nào tên nấy đều mặc Âu phục, thắt cà vạt với đeo kính râm, suýt nữa thì Tô Hạc Đình tưởng mình đang nhìn thấy một hàng Ẩn Sĩ.

Trước ghế sô pha kê một chiếc bàn bằng ngà voi, bên dưới trải một tấm thảm kiểu cũ dày. Hoàng Đế to như con tịnh, gã nằm lọt thỏm trong chiếc ghế sô pha bằng da thật như như một cái bánh trôi chảy nhân. Bên dưới ghế là một vòng “mèo” đang quỳ, bọn họ đều là những nam thanh nữ tú trắng trẻo xinh xắn, ai cũng mặc váy.

Hình như Hoàng Đế rất thích nhìn người khác mặc váy, đến cả mèo ở khu hạng hai cũng đều mặc váy. Những ngấn thịt quanh cổ gã núng nính khiến việc quay đầu rất khó khăn, chỉ có thể đảo mắt, nói: “Đến rồi à…”

Tiếng cười của gã sang sảng cất lên, đột ngột cắt ngang tiếng nhạc từ dàn nhạc.

Tô Hạc Đình xách váy ngồi xuống bên ghế sô pha với một tư thế ngả ngớn, may mà cái váy này rườm rà, chiều dài đủ để che chứ không tới nỗi làm lộ quần đùi của cậu. Cậu cũng tỏ vẻ rất thân quen: “Tôi gọi ông là ông chủ hay Hoàng Đế đây?”

Hoàng Đế liếc mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Hạc Đình. Gã chép miệng hai cái như nuốt nước bọt.

Vai Tô Hạc Đình để trần, lúc cậu chống cằm, cánh tay còn thoáng lấp ló chút đường cong cơ bắp, không rắn rỏi như lũ vệ sĩ, mà là cái kiểu đẹp thanh thuần, trắng muốt, nuột nà. Cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt hơi kiêu kỳ, như thể tất cả những th này cậu đều từng gặp rồi, đều từng chơi rồi, nên cậu chẳng thèm để tâm đâu. Tóc cậu hơi lòa xòa, cặp tai mèo màu đen xinh xắn vểnh lên, chốc chốc lại khẽ rung, lông tơ rõ từng sợi. Bên mắt xanh tựa bầu trời mới hửng nắng, kết hợp với bên mắt đen khiến gương mặt xinh đẹp yêu kiều của cậu càng cuốn hút.

Hoàng Đế đã đoán sai tuổi của cậu, gã tưởng cậu là một thanh niên dễ dãi, gã nuốt nước bọt ức một cái rồi dịu dàng đáp: “Cưng gọi cái gì cũng được, chú, anh… đều được.”

Tô Hạc Đình nói: “Chú, gọi chú đi, anh thì không hợp, mình kém vai vế mà.”

Hoàng Đế chết mê chết mệt chiếc váy trắng của cậu, nào còn để ý cậu nói gì nữa, gã gật đầu qua loa rồi giục phục vụ rót rượu. Phục vụ cúi xuống mở chai rượu trong thùng đá ra với một tư thế gượng gạo, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt của Tô Hạc Đình.

Vãi cả linh hồn!

Cả hai điếng người.

Rắn Lục mở nắp chai, rượu phun “póc” ra ngoài bắn đầy mặt Hoàng Đế. Hắn ngạc nhiên thốt lên: “Mày, vãi chưởng—mày còn có cái sở thích này nữa cơ à?”

Tô Hạc Đình nói: “Chuyện của mày chắc!”

Hoàng Đế không kịp trở tay nên bị rượu lạnh băng bắn đầy mặt. Gã đập tay ghế gào ầm lên: “Làm cái gì đấy?!”

Mèo Vằn Xám kêu lên: “Kẻ đột nhập!”

Cuối cùng Hoàng Đế cũng nhận ra có chuyện không ổn, nhưng gã bị Rắn Lục túm cổ áo xách nửa người dậy. Rắn Lục chĩa súng vào óc gã rồi gào lên cho xung quanh nghe: “Đứa nào dám động đậy?!”

Tất cả họng súng bên tường đồng loạt chĩa về phía hắn.

Rắn Lục giơ Hoàng Đế ra trước người mình, hung hăng giơ chân đạp bàn gầm lên: “A Tú đâu? Trả người cho tao, không thì tao cho nó một phát đi đời luôn bây giờ!”

—Hắn cũng đến tìm A Tú!

Tô Hạc Đình lặng lẽ theo dõi biến cố, vung tay lên, tiện đà đạp Mèo Vằn Xám, gan góc nói: “Đây chính là kẻ đột nhập mà anh tìm đấy à? Làm tôi hết hồn.”

Không thấy có động tĩnh gì, Rắn Lục định nã một phát súng lên trần nhà để cảnh cáo. Song hắn đã tính sai, vệ sĩ trong phòng này nào phải cái ngữ ăn hại tốn cơm mà hắn thường đụng độ, hắn vừa mới giơ tay lên là đã có kẻ nã đạn về phía hắn, đã thế còn bắn trúng tay hắn. Rắn Lục gào lên đau đớn, súng rơi xuống đất.

Mèo Vằn Xám chộp đúng thời cơ này vọt tới, tung hai cú đá làm Rắn Lục lùi lại. Rắn Lục loạng choạng lùi về sau, hắn bèn nhấc thùng đá bị đổ bên cạnh lên lẳng về phía Mèo Vằn Xám.

Hoàng Đế nằm liệt trên đất thở phì phò, gào lên: “Giết nó!”

Tô Hạc Đình hỏi: “Mày không có kế hoạch gì à?”

Rắn Lục nói: “Bố mày cho bọn nó nổ tung!”

Vừa dứt lời, thùng đá đã nổ “đoàng—” một tiếng.

Mèo Vằn Xám không ngờ bên trong thùng đá còn giấu đồ, gã ôm đầu lăn trên đất tránh, sau đó lập tức rút súng.

Nhất thời tiếng súng vang chói tai trong phòng, đạn bay tứ tán. Toán người lai dạng thú quanh ghế sô pha chen vào nhau gào lên thống thiết.

Mèo vằn xám hô: “Bảo vệ ông chủ!”

Rắn Lục xé áo khoác Âu phục ra, bên trong dán đầy thuốc nổ với lựu đạn. Hắn bạt mạng lao về phía đám nòng súng: “Giỏi thì nhào vô đánh với bố mày, thích chết thì cùng chết!”

Thằng ngu này!

Người hắn buộc lựu đạn nhưng trên đầu làm gì có, đứng tênh hênh trước nòng súng như thế không vỡ đầu mới là lạ.

Y như rằng, Mèo Vằn Xám nhắm ngay súng giữa trán Rắn Lục, gã vừa định bắn thì một tiếng súng thình lình vang lên sau lưng, chiếc đèn trần khổng lồ lập tức rơi ụp xuống.

Mèo Vằn Xám tái mặt gào lên thất thanh: “Ông chủ!”

“Ruỳnh—!”

Chiếc đèn trần xa xỉ bắn tung tóe, thủy tinh vỡ nát bay tứ tán. Hoàng Đế đau đớn kéo lê thân hình mập mạp giữa kính vỡ, vác một chân thả xuống thảm.

Tô Hạc Đình hướng nòng súng xuống, nã một phát vào tay Hoàng Đế.

Hoàng Đế ré lên.

Tô Hạc Đình nói: “Rắn Lục à, sao mày chẳng rút ra được tí kinh nghiệm gì vậy.”

Dứt lời, cậu bắn một phát nữa vào tai Hoàng Đế. Máu văng tung tóe, chung quanh lặng phắc, chỉ có mỗi tiếng kêu khổ sở của Hoàng Đế.

Rắn Lục không dám bắn Hoàng Đế vì hắn biết đây là ông chủ lớn, cũng biết đây là chợ giao dịch. Nếu hắn mà giết Hoàng Đế thì sẽ không ra ngoài được nữa, bởi vậy hắn chỉ dám bắt Hoàng Đế để dọa bọn Mèo Vằn Xám mà thôi.

Nhưng Tô Hạc Đình lại khác.

Rắn Lục nhớ tới cơn ác mộng nọ, bóng dáng Vệ Tri Tân chồng lên bóng Hoàng Đế khiến hai chân hắn như nhũn ra, hắn miễn cưỡng rặn ra một câu van xin: “Đừng! A Tú vẫn chưa…”

Tô Hạc Đình giơ tay lên bắn một phát trúng tên vệ sĩ, rồi lăn một vòng ra sau ghế sô pha để che chắn, nói: “Súng của mày là súng gì đấy? Bắn khó thế!”

Đạn găm “đoàng” vào ghế sô pha.

Tô Hạc Đình yên lặng chờ mấy giây rồi lại lăn một vòng nữa qua những mảnh kính thủy tinh đầy đất, bắn hai phát vỡ choang hai đèn trần khác trong phòng. Chỉ nghe thấy một tiếng “ào” lớn, căn phòng tối phắt đi, chỉ còn lại ánh đèn quảng cáo từ ngoài cửa sổ.

Rắn Lục không lựa chọn khôn khéo thời gian ra tay nên bây giờ phải đối mặt với hai kẻ thù.

Tô Hạc Đình vểnh tai lên nghe tiếng bước chân của vệ sĩ, cậu lại bắn hạ một tên nữa, nói: “Chặn cửa!”

Ngoài cửa toàn là vệ sĩ, chỉ vài giây là sẽ có thể truyền tin ra khắp chợ giao dịch, thân phận của Hoàng Đế khác với Vệ Tri Tân, chợ giao dịch chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Đến lúc đó chúng nó mà kéo quân khắp từ trong ra ngoài thì đừng mong có chuyện bọn họ mọc cánh bay đi nổi.

Rắn Lục kéo khăn trải bàn quấn tay nắm cửa, nói: “Được!”

Mèo Vằn Xám nói: “Đại tiểu thư, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, hãy nể mặt Ông trùm—”

Tô hạc Đình nghe thấy tiếng súng nổ, đạn bắn thủng vỏ ghế sô pha ngay cạnh Mèo Vằn Xám. Cậu đoán đạn trong hộp này không đủ dùng nên bèn vén quần lên, mò tới con dao găm.

Dao găm gắn bên trân lặng lẽ thò ra, lưỡi dao sắc như nước.

Mèo Vằn Xám cũng nghe thấy tiếng, gã vừa khuyên cậu đầu hàng vừa tiến lại gần. Sau lưng ghế sô pha tối om, nhưng gã nghe thấy tiếng vải ma sát, bèn giơ tay lên bắn.

“Đoàng!”

Họng súng bị hất nghiêng lên trên làm đạn bắn trúng cửa sổ.

Mèo Vằn Xám thầm thấy tình hình không ổn, mũi gã đau nhói, Tô Hạc Đình tung một cú đá làm gã ngã vật xuống đất. Gã phản ứng cực nhanh, gần như lăn đi ngay lập tức, suýt soát tránh được lưỡi dao găm phập xuống của Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình thụi thật mạnh cùi chỏ vào tai Mèo Vằn Xám, gã không kìm được gào lên vì đau. Tai gã đang đeo máy liên lạc lọt tai, cú này làm máu chảy ròng ròng.

Mèo Vằn Xám không kịp bưng lỗ tai mà phải nhịn đau lăn đi, □□ đã bị Tô Hạc Đình đá văng đi đâu mất. Gã bèn nhặt chai rượu chưa mở bên cạnh lên đập Tô Hạc Đình.

Chai rượu mở tung ra, rượu nồng văng tung tóe khắp nửa người Tô Hạc Đình. Cậu nhấc gáy áo tên Mèo Vằn Xám lên, dộng đầu gã xuống chiếc bàn ngà voi làm hai mắt gã tối sầm lại.

Máy liên lạc trong tai của Mèo Vằn Xám đã vỡ, gây nhiễu thiết bị xử lý của gã, đã vậy còn sắp tới giờ tiêm thuốc, gã run lên.

Tô Hạc Đình hỏi: “Mày biết A Tú ở đâu không?”

Mèo Vằn Xám nói: “Tôi không biết!”

Tô Hạc Đình nhấc đầu Mèo Vằn Xám dậy dúi xuống kính vỡ.

Mặt gã ịn trên kính vỡ, gã gào khản giọng: “Dừng lại đi!!!”

Tô Hạc Đình nói: “Giờ thì biết rồi à?”

Mèo Vằn Xám nói: “Ở chỗ cảnh sát trưởng! Ông chủ đưa nó cho cảnh sát trưởng rồi!”

Tô Hạc Đình hỏi: “Ai?”

Mèo Vằn Xám đau tới nỗi chẳng thiết sống nữa, giọng gã run rẩy: “Cảnh sát trưởng giám sát của… của Hình Thiên… Họ Tiền…”

Cơn nghiện thuốc của gã phát tác, gã run dữ dội, người càng lúc càng vật vã, chẳng thấy đâu khí khái vừa rồi nữa, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi gã đã bắt đầu ch ảy nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tô Hạc Đình nói: “Mày nhớ ‘Tần’, nhớ ‘A Thất’ chứ.”

Mèo Vằn Xám nói: “Tôi nhớ, nhớ Tần… Nhưng tôi không nhớ A Thất…”

Tô Hạc Đình nói: “Thi thể mà mày ôm đi từ phòng 00079 hôm nay tên A Thất đấy.”

Dứt lời, cậu vứt Mèo Vằn Xám xuống đất rồi đứng dậy xách Hoàng Đế lên.

Mặt Hoàng Đế be bét máu, gã khóc tu tu, thấy Tô Hạc Đình lại gần, gã cuống cuồng hô: “Tôi nhớ! Tôi nhớ A Thất…”

Chẳng qua sắp chết tới nơi nên gã cố lấy lòng Tô Hạc Đình mà thôi. Người lai với người sống sót mà gã đã c**ng bức tra tấn nhiều không đếm xuể, làm gì có chuyện gã nhớ A Thất với chẳng A Bát nào. Huống hồ gã luôn nằm trên tầng cao nhất, còn dám tự xưng là “Hoàng Đế”, gã nào đã bao giờ coi những sinh mạng bên dưới lòng đất là người như mình.

Chuông báo động tầng 8 vang rền, những tiếng bước chân huỳnh huỵch chồng lên nhau. Rắn Lục giữ cửa, thấy những đầu người đen kịt kéo tới thì bèn kêu: “Đệt mẹ! Đông thế!”

Tô Hạc Đình nói: “Xách Hoàng Đế dậy.”

Rắn Lục mím môi, vẻ mặt vừa phẫn uất vừa cảm khái: “Mày muốn xông ra à? Cảm ơn nhé, tao không nghĩ mày lại—”

Tô Hạc Đình tháo băng ra đếm đạn, nói: “Nghĩ cái chó gì vậy, mày tự đi mà xông ra.”

Rắn Lục nói: “Thế mày định làm gì?!”

Cửa bỗng nổ tung, cả hai chưa kịp nói gì đã ôm đầu nấp. Vụn cửa bay toán loạn, Rắn Lục ngửi thấy mùi □□, hắn bèn lăn đến bên cạnh Hoàng Đế, như vớ được rơm cứu mạng, gã nâng nửa người Hoàng Đế dậy gào lên về phía cửa: “Bố mày đang giữ người—”

“Đoàng!”

Hắn còn chưa nói hết, đầu Hoàng Đế đã nổ tung.

Mặt lẫn cổ Rắn Lục be bét máu, hắn ngây người, rồi bàng hoàng thốt lên: “Đệch mẹ lũ chúng mày!”

“Kẻ đột nhập là phần tử kh ủng bố,” vệ sĩ ở cửa nói vào máy liên lạc, “bọn chúng giết ông chủ Tần rồi.”

Tô Hạc Đình cũng sửng sốt chẳng kém: “Mày giơ gã lên làm gì?!”

Rắn Lục: “… Tao không nghĩ chúng nó lại bạo thế, dám chơi trò vu khống này.”

Xác Hoàng Đế nằm liệt trên đất, máu chảy như suối.

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Gặp phải kẻ ác rồi, chắc cái tên cảnh sát Tiền đó đã muốn hạ bệ Hoàng Đế từ lâu.

Theo lời Tần thì Hoàng Đế với cảnh sát trưởng cùng kinh doanh mại dâm dưới lòng đất, so với việc chia đôi lợi nhuận thì một mình độc chiếm đương nhiên sẽ thích hơn.

Cậu lắp băng đạn vào, nói: “Thôi xong rồi đấy, mày nhắm mắt xông ra đi!”

Rắn Lục: “Không được! Bố mày còn chưa tìm được A Tú!”

Cửa bỗng bùng cháy, không còn Hoàng Đế làm con tin thì đối phương chẳng còn kiêng dè gì nữa. Tô Hạc Đình cúi mặt xuống, chỉ nghe thấy một trận nã súng vang rền, đạn bay “vèo” sát đầu. Cậu rất bình tĩnh, đang tính đến khả năng phá cửa nhảy ra.

Một hòn lựu đạn lăn vào, Rắn Lục sợ thuốc nổ trên người mình bén lửa nên nghiêng mình nằm sấp ra sau ghế sô pha. Ngay tức thì, lửa bùng lên, đồ trang trí trong phòng vỡ nát.

Cũng đúng lúc ấy, cửa sổ thủy tinh sau lưng Tô Hạc Đình vỡ tan tành. Đài phun nước ở quảng trường dưới tầng phun ra đúng lúc ấy, ánh đèn sặc sỡ cùng bầu trời sao nhân tạo đan xen vào nhau, ngôi sao chữ Thập lấp lóe trong khóe mắt cậu.

“Xoảng—!”

Tạ Chẩm Thư phá cửa sổ lao vào, dùng Âu phục đắp lên vai Tô Hạc Đình, ôm Mèo vào lồ ng ngực.