Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 89: Phục vụ




Nhân viên phục vụ cung kính chờ xe tới ở cổng chợ giao dịch, gã là phục vụ ở Ổ Mèo con, là một người lai dạng mèo vằn xám. Gã bận một bộ vest đuôi tôm đen toàn thân, ở túi trước trang trí thêm khăn tay, bên trong mặc sơ mi trắng, cổ còn cài nơ, nhìn tổng thể rất trịnh trọng chứ không hề xuề xòa.

Sắp qua buổi hoàng hôn, chân mây đã ngả tối. Đây là khoảng thời gian náo nhiệt nhất ở chợ giao dịch, tất cả mười sáu tầng trên dưới lòng đất đều tấp nập bán buôn, các loại màn hình trên các tòa nhà đồng loạt bật sáng như cột đèn, đủ bảng quảng cáo từ các cửa hàng đua nhhaau xuất trận, nơi nơi muôn màu muôn vẻ, chính thức mở màn tiết mục về đêm của chợ đen.

Phục vụ móc đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, nói: “Khách của chúng ta sắp đến rồi.”

Bảo vệ mở cửa đại sảnh, giơ tay bấm máy liên lạc lọt tai để bắt đầu bố trí: “Khách cho Ổ Mèo con ở tầng tám dưới lòng đất sắp đến, chuẩn bị dọn dẹp sảnh để lấy lối đi cho khách.”

Mỗi câu lạc bộ mặt tiền ở các tầng đều có khách quý ẩn danh của mình, nhóm khách quý này được hưởng các đặc quyền ở chợ giao dịch, ra vào được chợ giao dịch bảo vệ, không cần phải dừng ở quầy lễ tân trong sảnh mà được phục vụ của câu lạc bộ đón tận tay.

Ba con HG màu đen tuyền dừng lại ở cửa sảnh, phục vụ lập tức cất đồng hồ vào túi rồi tiến lên mở cửa. Gã mỉm cười: “Chào mừng quý khách, xin hãy để ý dưới chân.”

Một chân bước ra, giày da sáng loáng.

Ẩn Sĩ nói: “Hello.”

Cuối cùng y cũng đã bỏ chiếc áo tay rộng thùng thình để đổi sang Âu phục, rồi còn đi làm tóc, nhìn chung chẳng kém loại “Cậu hai” như Vệ Tri Tân chút nào. Cả bộ đồ này đã được chuẩn bị rất chu đáo, vô cùng phù hợp với thân phận “Thương nhân” tối nay của y, một tên nhà giàu mới nổi đi lên từ việc buôn bán dữ liệu ảo trong thế giới mới.

Ẩn Sĩ xuống xe trước tiên, cởi kính râm ra rồi dùng ngón tay nhét hai tờ tiền vào trong túi đựng khăn tay của phục vụ, hết sức kiểu cách, nói: “Đi đón Đại tiểu thư đi.”

Phục vụ rất tự nhiên đáp lại, gương mặt gã nãy giờ vẫn đeo một nụ cười đon đả, không mảy may tỏ vẻ bất mãn vì cử chỉ ấy của Ẩn Sĩ. Gã ra xe phía sau để mở cửa cho “Đại tiểu thư”, Đại tiểu thư mặc áo hoodie mũ trắng, mũ chụp lên đầu như che, chỉ lộ mỗi chiếc đuôi ở đằng sau.

Phục vụ nói: “Chào mừng Đại tiểu thư.”

Tô Hạc Đình túm chặt cổ áo, muốn nói gì đó mà rốt cuộc chỉ nghiến răng rặn ra một chữ “Ờ”.

Ẩn Sĩ sờ sờ tóc, hỏi: “Thấy tôi thế nào? Thấy xịt keo tóc lên một cái là đẹp trai lai láng ngời ngời ra hẳn không?”

Tô Hạc Đình mặc kệ y, nhảy hai bước lên bậc rồi nghiêng đầu nhìn ra sau.

Ẩn Sĩ thì thào: “Anh Tạ là khách VIP của Ổ Mèo con tối nay đấy, lát nữa bọn mình xuống tầng thì cậu sẽ hiểu ‘cung kính đón tiếp’ là gì. Rồng đến nhà tôm mà, tối nay tôi với cậu được phục vụ đón là nhờ thơm lây rồng đấy.”

Tô Hạc Đình nói: “Ông chủ lớn thì không phải người chắc? Xuống tầng thôi mà cũng rồng với chả tôm.”

Ẩn Sĩ đeo kính râm lên, nói: “Đúng rồi đó, ông chủ lớn không phải người đâu, ông chủ lớn là ‘Ông trùm’, là ‘Hoàng đế’, là ‘Anh lớn’. Cậu thấy mấy biệt danh đó người bình thường có ai dùng bao giờ không? Hừ, bình thường đến chợ giao dịch ăn chơi thì bọn họ chỉ toàn ở trên tầng thôi đó, cái đó vừa đặc biệt cũng vừa là đặc quyền. Bình thường câu lạc bộ sẽ gói người lại dâng lên trên cho bọn họ lựa cơ.”

Tô Hạc Đình nắm tay nhét vào trong túi áo, nói: “Hay đấy, người lai không phải người, ông chủ lớn cũng không phải người nốt.”

Ẩn Sĩ phá ra cười rôm rả y như bầu không khí rộn rã xung quanh, hơi trào phúng. Cuối cùng y xốc lại tinh thần, đoạn nói: “Những cái khác thì khỏi lo, có các anh chị em trong Hội Nói tục phối hợp cho rồi. Cái chính là anh Tạ phải làm sao cho ra dáng ông chủ lớn cơ.”

Y đang nói thì Tạ Chẩm Thư đằng kia xuống xe.

Ẩn Sĩ thốt lên: “Mẹ kiếp, tôi sao so nổi!”

Tạ Chẩm Thư mặc vest ba mảnh đồng màu thắt cà vạt, lúc nhét cà vạt vào, áo sơ mi bên trong lộ ra, càng tôn lên bờ vai rộng cùng vòng eo thắt. Tóc anh hơi vuốt lên, vầng trán sạch sẽ, tai đeo sợi xích nhỏ màu bạc, ngôi sao chữ Thập treo bên dưới càng tôn lên khung xương mặt xuất sắc. Sống mũi anh đỡ lấy cặp kính của Mèo, cặp kính ấy đổi sang người khác đeo là đem lại hiệu quả hoàn toàn trái ngược, đôi mắt anh càng trở nên lạnh lùng, khóe mắt sắc như dao.

Phục vụ khẽ hỏi thăm sức khỏe anh, anh ngẩng mặt lên, chỉ liếc một cái là thấy Tô Hạc Đình.

Ẩn Sĩ che mặt, nói: “Đẹp trai quá, tôi không nhìn thẳng được luôn.”

Tô Hạc Đình nói: “Chịu ông đấy.”

Nhưng tim cậu đập nhanh quá, không kiềm được đá chân, mà rõ ràng dưới mặt đất chẳng có gì cả.

Phục vụ dẫn Tạ Chẩm Thư lên bậc thang, từ tốn bảo cả ba người: “Mời các vị khách theo tôi.”

Sảnh đã dọn xong, các khách thường cũng tạm thời nhường chỗ, bọn họ đi thẳng vào thang máy dành cho khách VIP ở tầng tám dưới lòng đất. Phục vụ cúi mình bảo: “Tối nay Ông trùm đích thân tới đây, chúng tôi đã chuẩn bị phòng VIP cho ba vị.”

Hai giây sau thang máy đã tới nơi. Cửa vừa mở ra, ánh trăng nhân tạo dưới lòng đất liền chiếu tới, ngay ngoài cửa là mấy người lai dạng mèo túc trực, đứng đầu là một người mèo trắng. Mèo trắng hơi cúi người như chào, sau đó nở nụ cười: “Chào các vị khách quý, chào mừng đến chơi Ổ Mèo con, tôi là Bạch Thất, phục vụ trưởng cho ba vị tối nay.”

Ẩn Sĩ quay lại niềm nở bảo Tạ Chẩm Thư: “Mời Ông trùm đi trước.”

Bạch Thất mỉm cười dẫn bọn họ tới thang máy. Tầng tám này khác với tưởng tượng của Tô Hạc Đình, toàn bộ phong cách bày trí đều mang hơi hướm thế giới cũ, các khu nhà đều xây những khoảnh sân ngăn cách lẫn nhau, bên trong còn dựng cả đình đài lầu gác với cầu nhỏ vắt ngang dòng nước.

Ổ Mèo con dùng mái ngói xanh lục cùng tường hồng làm gam màu chủ đạo, có ba cửa ra vào cùng một khu vườn tuyệt đẹp, Tô Hạc Đình để ý thấy khóm trúc trồng ở đằng trước sân, tất cả đều là trúc thật. Không chỉ vậy, cây phong đỏ cùng tùng xanh bên cổng gỗ cũng là thật. Những loài cây đắt đỏ ấy cùng ánh trăng tôn lên nhau, đổ bóng loang lổ xuống tường hồng cùng những phiến đá lát đường, tạo nên một vẻ cổ kính xa xăm.

Bạch Thất dẫn họ đến trước sảnh, bên dưới hiên là bốn người lai dạng mèo trắng trẻo xinh đẹp đang quỳ ở cửa, cúi đầu lạy bọn họ.

Bạch Thất nhẹ nhàng nói: “Mời các vị đổi giày.”

Rèm trúc ở ngoài cửa vén lên một nửa, một “Bạch Thất” khác đi từ bên trong ra, từ tốn nói: “Xin mời vào ạ.”

Ẩn Sĩ trố mắt: “Sao chép ư?”

Cả hai Bạch Thất cùng cười: “Bọn tôi là sinh đôi.”

Ẩn Sĩ vô tư khen: “Như hai giọt nước ấy nhỉ, ai cũng đẹp. Nào nào qua đây, dẫn đường vất vả quá.”

Y lại dúi thêm tiền cho hai người.

Tạ Chẩm Thư đưa tay nhẹ nhàng ấn lưng Tô Hạc Đình, nói: “Vào đi thôi.”

Anh vừa lên tiếng, Bạch Thất đã vội nói: “Mời qua bên này ạ.”

Ba người vào trong, họ nghe thấy tiếng đàn lảnh lót trong gian nhà. Gian nhà này được xây bên cạnh một cái ao, bàn nhỏ bên trong làm bằng gỗ. Bên trên bàn bày một chiếc lọ ngọc trắng cắm hai nhành liễu xanh.

Bạch Thất quỳ trên nệm ngồi ở cửa, nói: “Mời các vị dùng bữa, mèo con đã chuẩn bị xong, các vị dùng bữa xong sẽ đưa tới.” Nói rồi y cười, “Ở đây bọn tôi không giữ lễ, nếu các vị muốn mèo con hầu bữa thì tôi sẽ bố trí cho.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Không cần, đóng cửa lại đi.”

Bạch Thất cúi đầu: “Vâng ạ, tôi ở ngay bên ngoài cửa, nếu có yêu cầu gì chỉ cần vỗ tay là tôi sẽ tới.”

Ẩn Sĩ nói: “Khoan, đến cả tiếng vỗ tay của bọn tôi mà cậu cũng nghe thấy thì chẳng phải cậu sẽ nghe được hết bọn tôi nói chuyện gì sao?”

Bạch Thất nói: “Trong phòng của chúng tôi có lắp thiết bị ngăn cách, bên tay trái của các vị có điều khiển, có thể ngăn bọn tôi bất cứ lúc nào tùy thích.”

Tô Hạc Đình nói: “Được rồi.”

Bạch Thất lui ra ngoài, đóng cửa lại cho họ.

Ẩn Sĩ đã tìm được nút bấm, y bèn mở thiết bị ngăn cách ra, sau đó cởi cúc áo vest nằm kềnh ra đất, nói: “Bảo sao các ông chủ lớn thích dùng mấy cái biệt danh ‘Hoàng đế’ các thứ, thế này khác gì tiếp hoàng đế đâu? Cả đời tôi còn chưa đến chỗ này bao giờ! Trời ạ, hai người thấy không? Ngoài cửa là trúc thật hẳn hoi đó!” Nói rồi y bò dậy ra xem ao, “Cá cũng là thật nữa!”

Tô Hạc Đình nhặt táo trên bàn lên liệng y, nói: “Thân phận ‘Ông trùm’ này quý hóa quá, không tiếp xúc được với khách thường, khó dò hỏi tin tức, lát phải nghĩ cách đi khỏi khu này.”

Ẩn Sĩ bắt lấy trái táo, bảo: “Mọi người đều là người làm ăn chính trực nên chưa đến mấy cái câu lạc bộ cao cấp kiểu này bao giờ, ai mà biết được bọn chúng lại lắm tiền thế? Lát nữa… lát nữa phải làm sao đây? Bảo sao tôi làm đó.”

Tạ Chẩm Thư đang nhìn cuốn sách trưng bày trên bàn, lúc hơi cúi đầu, sống mũi anh rất cao. Hồi lâu sau anh nói: “Dễ thôi, anh gọi người đến phục vụ còn bọn tôi ra ngoài làm việc.”

Ẩn Sĩ nói: “Gọi ai cơ? Gọi đến làm gì? Tôi làm nhiệm vụ chứ có phải bán thân đâu!”

Tô Hạc Đình nói: “Ở đây có danh sách còn gì? Ông chấm ai thì chọn người đó.”

Cậu cầm cuốn sách giới thiệu bằng giấy trên bàn lên, bên trong có bản đồ toàn khuôn viên Ổ Mèo con, cậu dùng vài giây để ghi nhớ bản đồ rồi lật ra sau, cuối cùng mới thấy mấy thứ hư hỏng.

Không ngờ đây là danh sách tập hợp toàn bộ các mèo trong Ổ Mèo con, mỗi người được hai trang, một bên để ảnh bình thường, một bên để ảnh gợi cảm, cả hai ảnh đều kích cỡ lớn.

Đuôi Tô Hạc Đình vỗ vỗ xuống chiếu, cậu cảm thấy danh sách này đang làm bỏng tay mình, đương định đóng vào thì lại thấy một gương mặt quen thuộc ở trang cuối.

Cậu nói: “Gã người dao.”

Ẩn Sĩ bàng hoàng: “Sao gã lại là mèo?!”

Tô Hạc Đình nhìn kỹ ảnh: “Không phải, giả thôi, gã đeo tai mèo.”

A Tú chỉ có một ảnh, nom sạch sẽ gọn gàng hơn hẳn bức ảnh trong tin nhắn của Ẩn Sĩ. Gã mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần yếm, trước ngực có một con gấu bông, biểu cảm trước ống kính rất cứng nhắc, ánh mắt trống rỗng.

Ẩn Sĩ nói: “Đùa à, chẳng nhẽ Rắn Lục bán đứt gã luôn rồi?”

Cả hai đều là người lai, giờ Rắn Lục lại đang túng thiếu, hắn dựa vào cơ thể để kiếm ăn, bán A Tú đi cho Ổ Mèo con cũng không phải là không có khả năng.

Tô Hạc Đình nói: “Chịu thôi, chọn gã thử xem.”

Ẩn Sĩ đóng thiết bị ngăn cách lại, vỗ tay thật kêu. Y còn chưa đặt tay xuống, cửa phòng đã mở ra, Bạch Thất quỳ ngồi ở cửa, nhỏ nhẹ nói: “Thưa các vị.”

Ẩn Sĩ thấy cả hai người bên cạnh đều không lên tiếng thì đành nhằm mắt nói: “Tôi chọn người.”

Bạch Thất nói: “Mời ngài chọn ạ.”

Ẩn Sĩ mở sách ra giở tới trang cuối cùng. Y giơ ảnh lên trước mặt Bạch Thất, nói: “Tôi muốn chọn cậu này!”

Bạch Thất nhìn ảnh, vẻ mặt không đổi mà chỉ ân cần đáp: “Xin lỗi ngài ạ, tiểu Tú vừa mới được vị ‘Hoàng Đế’ trên tầng chọn rồi, tôi có thể giới thiệu mèo con khác cho ngài.”

Không ngờ có ông chủ lớn tên “Hoàng Đế” thật.

Ẩn Sĩ mới lật bừa vài trang rồi chọn đại: “Thế thì, đây với… đây đi!”

Bạch Thất vâng, đúng lúc đó Tô Hạc Đình đứng dậy, nói: “Tôi tìm nhà vệ sinh.”

Bạch Thất bèn gọi phục vụ tới dẫn đường cho Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình ra khỏi phòng, thay giày ở cửa rồi đi theo phục vụ trên con đường nhỏ dẫn tới nhà vệ sinh. Cậu ngồi tận mười phút trong nhà vệ sinh mà không thấy Tạ Chẩm Thư tới, sợ đã xảy ra biến cố gì đó, cậu bèn gỡ cửa thông gió nhà vệ sinh trèo ra ngoài.

Bóng trúc loang lổ trong vườn, Tô Hạc Đình lặng lẽ đáp đất. Cậu đi qua ô cửa sổ gỗ khắc hoa trên bức tường ngoài nhà vệ sinh thì thoáng thấy bóng dáng đang đứng chờ của phục vụ, cậu bèn lùi lại hai bước rồi quay người toan đi.

“Xin thưa,” phục vụ bỗng cất tiếng, “đường bên này ạ.”

Ánh trăng nhân tạo lạnh lẽo, chẳng biết gió tới từ đâu.

Tô Hạc Đình nói: “Vậy à? Tôi đi hóng gió một chút.”

Phục vụ móc đồng hồ bỏ túi ra, kim giây chạy “tích tích tích” liên hồi. Gã nhìn tường, nói: “Cảnh ở bên này, để tôi dẫn đường cho ạ.”

Tô Hạc Đình cười: “Tôi cứ thích đi bên này thì sao?”

Phục vụ cài đồng hồ bỏ túi vào, nói: “Xin hãy—”

Tô Hạc Đình cất bước lao vụt đi, cậu chạy rất nhanh, chỉ mấy giây đã đến trước bức tường. Ngờ đâu phục vụ nọ cũng nhanh chẳng kém, ráo riết bám sát gót Tô Hạc Đình.

Đây không phải mèo thông thường!

Tô Hạc Đình nhảy lên lan can căn đình nhỏ, một tay đỡ cột, xoay người quét chân.

“Vụt—!”

Cơn gió dữ vụt qua, vạt áo trước phục vụ phất phơ. Gã vuốt phẳng lại nếp nhăn, tay vẫn đang nắm đồng hồ bỏ túi, miệng nói: “Xin hãy đi theo tôi.”

Gã cũng đã được gia tăng tốc độ phản ứng thần kinh!

Tô Hạc Đình nói: “Tôi là khách, tôi bảo không thích, hiểu không?”

Phục vụ cất đồng hồ bỏ túi đi rồi gỡ thẻ nhân viên đeo trên áo ra, nói: “Vậy thì giờ ngài không phải khách nữa, mà là kẻ đột nhập.”

Chiếc đuôi vằn màu xám của gã phất lên, trong chớp mắt gã đã nhảy bật lên. Cả hai cùng giẫm lên lan can, chưa ngót một phút đã so đòn mấy lượt.

Tô Hạc Đình tránh qua tránh lại mà mũ vẫn không rớt. Cậu nghi tên phục vụ này có mang máy liên lạc nên không ham chiến, ngay lúc đạp ngã được gã, cậu không hề đuổi theo mà lại lùi về vượt tường chạy thẳng.

Quả nhiên phục vụ có mang máy liên lạc, gã nói: “Tầng tám dưới lòng đất, có kẻ đột nhập phá hoại!”

Cậu nhảy khỏi tường, rẽ buội hoa nhảy vào một hành lang nhỏ. Phục vụ vẫn đang truy đuổi, cậu bèn rẽ thằng vào một lối vào trên hành lang, vén rèm lên.

Phục vụ nói: “Kẻ đột nhập vào khu hạng hai—”

Cậu vén “xoẹt” rèm lên, bên trong tối mù, các phòng xếp san sát nhau, bên trong toàn khách, không biết Tô Hạc Đình đã chạy vào phòng nào.

Phục vụ rút khăn tay trong ngực ra che mũi lại, nói: “Tôi biết mùi của hắn, để tôi tìm hắn.”

Tô Hạc Đình chen qua tầng tầng lớp lớp rèm vải, nơi này cùng khu bên cạnh khác nhau một trời một vực, các người lai dạng thú đều chỉ chực ở phòng của mình. Bọn họ có ghi giá tiền rõ ràng, nếu không gặp được khách có tiền thì chỉ có thể bán liên kết não máy của mình để l@m tình cùng khách thông qua liên kết ý thức.

Tô Hạc Đình vén mấy tấm rèm lên, gặp toàn người lai dạng thú đang liên kết ý thức. Lúc cậu băng qua những gian phòng ấy, chung quanh toàn tiếng rên.

Bước chân phục vụ theo sát nút. Tô Hạc Đình cúi xuống chui vào một tấm rèm vải, bên trong tối như mực, có ai đó đang ngồi trên giường, trong phòng nồng nặc mùi máu.

“Ai đấy?” người chủ đang ngồi lên tiếng.

Tô Hạc Đình nói: “Trú tạm!”

Người chủ nọ nói: “Mèo Vằn Xám đang đuổi theo cậu, cậu là mèo chạy trốn!”

Tô Hạc Đình không kịp đáp, đang muốn đi thì người chủ lại nói: “Mũi gã thính lắm, cậu không chạy được đâu, chi bằng ở đây đi, tôi… Bọn tôi đang chảy máu, có thể che cho cậu.”

Lúc bấy giờ Tô Hạc Đình mới phát hiện ra bên cạnh y có một người đang nằm cuộn tròn.

Người chủ cúi xuống mở chiếc tủ thấp bên cạnh giường ra, nói: “Vào đây.”

Phục vụ đã đến gần, nếu mà ra bây giờ sẽ bị phát hiện.

Tô Hạc Đình “Cảm ơn” rồi chui vào trong tủ. Cậu ngồi chen chúc giữa một đống Âu phục váy vóc thượng hạng, nghe thấy tiếng cửa tủ đóng “cạch” lại, bốn bề tức thì chìm vào trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, phục vụ đã tới.

Người chủ ngồi trên mép giường, nói: “Mèo Vằn Xám.”

Phục vụ bịt mũi, nói: “Đấy không phải tên tôi.”

Người chủ cười lạnh lùng, cầm chiếc gối trên giường lên đập vào người gã phục vụ, nói: “Không phải tên đó thì tên gì? Anh còn hợp tên nào nữa! Xéo đi, đừng có để tôi nhìn thấy mặt anh.”

Nói rồi y bật ho dữ dội, gã phục vụ hơi ngần ngừ, hỏi: “Có phải vừa nãy…”

Người chủ nói: “Ờ. Làm sao, đó là mèo anh mới lừa vào đây à? Anh giỏi thật đấy, có phải lần này cũng giả vờ thân quen niềm nở để lừa người ta tin mình không?”

Phục vụ nói: “… Không.”

Người chủ lại ho mấy tiếng nữa, nói: “Biến đi! Nhìn anh làm tôi phát buồn nôn!”

Y đưa chân đá chiếc tủ đầu giường như xả giận.

Phục vụ lùi lại, người chủ bỗng nói: “Khoan.”

Phục vụ hỏi: “Cần gì?”

Người chủ im lặng giây lát, rồi cất giọng run run: “Đưa… Đưa đứa bé này đi, nó bị khách giết mất rồi.”

Phục vụ đi tới mép giường bế người lai dạng thú đã tắt thở lên. Gã lặng yên đứng đó một hồi, rồi đưa thi thể đi.

Giây lát sau cửa tủ mở ra, người chủ ho sù sụ, bưng mặt, nói: “Gã ta đi rồi, cậu đi đi.”

Tô Hạc Đình vén chiếc váy trên đầu lên, nói: “Cảm ơn.”

“Khỏi cần cảm ơn, cậu thoát được Mèo Vằn Xám thì cũng không thoát được hệ thống kiểm tra đâu.” Người chủ thấy hai mắt cậu, thấy tên nhãn hiệu chiếc áo hoodie cậu đang mặc thì chau mày, “… Cậu không phải mèo ở đây ư? Đi mau lên! Người lai dạng thú xuống tầng tám dưới đây đều là hàng hóa hết, chẳng mấy ai thoát được khỏi bọn họ đâu.”

Tô Hạc Đình đã nổi hứng thú, cậu chẳng những không chạy mà còn chống cằm nhìn y, hỏi: “Vậy hả? Tại sao? Thế này đi anh bạn, đã gặp nhau thì tức là có duyên rồi, mình trò chuyện tí đi.”

Người chủ nói: “9 giờ sẽ có kiểm tra, cậu mà muốn ở lại thì phải thay quần áo, không thì không qua mắt máy kiểm tra được đâu.”

Tô Hạc Đình: “Ầu.”

Người chủ tưởng cậu chê, ho mấy tiếng rồi nói lạnh tanh: “Váy mới cả đấy.”

Tô Hạc Đình sờ chóp mũi, nói: “… Ờm.”