Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 5: Điều tra




Kiểm sát viên vừa dứt lời, Tô Hạc Đình đã đóng sầm cửa lại.

Sợ khiếp được, hệ thống điều tra lại mời cậu vào nhà.

Cửa nhà bị kiểm sát viên chặn lại, cánh tay với xương cổ tay đẹp đẽ kia thò ra như là kẻ gọi hồn đến từ địa ngục.

“Làm phiền rồi,” trong lúc đó Tô Hạc Đình cũng lùi về phía sau, cậu giơ chân đá tay nắm cửa, muốn đẩy kiểm sát viên vào trong, “tôi đi nhầm nhà.”

Nhưng mà cửa cứ như là bị hàn chặt, không hề suy chuyển.

Chỉ mới giằng co được một giây, cửa nhà đã phải chịu một nắm đấm của kiểm sát viên, vỡ tan luôn tại chỗ. Những mảnh vỡ lập tức văng tứ tung, suýt nữa thì bắn vào mặt Tô Hạc Đình.

Mịa nó!

Tô Hạc Đình không chờ kiểm sát viên có động tác tiếp theo, cậu xoay người nhảy lên đá bay cánh cửa vỡ tung vào cổ kiểm sát viên, không hề nương tay.

Một tay kiểm sát viên chắn cổ, vững vàng đón được cú đánh này, sau đó trở tay ghìm cái chân Tô Hạc Đình đá tới lại, muốn vật cậu ra đằng sau.

Tô Hạc Đình không thể quay lại kịp, bèn dùng tay trái vung ra một đòn ảo, đây là kỹ thuật đánh lạc hướng trong chiến đấu của Báo Đen, ngay sau đó mới là một cú đánh thật mạnh bạo, thường đòn này là đủ để lừa đối thủ.

Kiểm sát viên như là đã đoán được từ trước, chỉ nghiêng đầu né. Chiếc khuyên tai chữ Thập của anh ta bị hạt mưa văng trúng, không ngừng lắc lư.

Tô Hạc Đình thừa cơ lùi chân về sau, nắm lấy khung cửa còn lại, một lần nữa ném nó vào kiểm sát viên rồi vọt đi.

Không khí trong khu trừng phạt ẩm ướt oi bức, tiếng mưa rơi dồn dập như nhịp trống gấp rút.

Trong chớp mắt Tô Hạc Đình đã nhảy vào vườn hoa, nghe thấy một tiếng động vang lên từ sau lưng, cánh cửa kia đã hỏng hoàn toàn, kiểm sát viên đang theo sát! Cậu vẫn còn cách cửa sắt một bước chân mà một trận gió đã thốc tới từ đằng sau, nhằm vào cổ của cậu.

Tô Hạc Đình phản ứng thật nhanh khuỳnh tay ra đỡ, nhưng sức kiểm sát viên quá mạnh, một cú này đã đá thẳng Tô Hạc Đình khỏi cửa sắt.

Chết mất—!

Sao vẫn chưa tới lúc đăng xuất vậy!

Phần lưng của Tô Hạc Đình ma sát với mặt đất, còn chưa kịp th ở dốc thì thân thể đã giật nảy lên. Kiểm sát viên đã đuổi tới trước mặt, hai người lại một lần nữa đối đầu trực diện, ánh mắt của đối phương lạnh thấu xương.

Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc này tiếng nhắc nhở lại réo “ting ting ting” ầm ĩ, âm thanh này cứ như là vụn giấy bị xé nhỏ nhồi kín lỗ tai Tô Hạc Đình.

“Kết thúc lần trải nghiệm khu trừng phạt đầu tiên.”

Giọng nữ máy móc từ xa xăm đột ngột vang lên trong đầu Tô Hạc Đình.

“Xin hãy duy trì hô hấp, chuẩn bị quay lại hiện thực.”

Nhưng tay kiểm sát viên đã sờ ra sau, đó là động tác rút súng.

“Ba, hai…”

—Sao còn phải đếm ngược nữa!

Tô Hạc Đình cũng bất thình lình lần ra đằng sau, vẻ mặt cậu bình tĩnh, không hề có vẻ kinh hoàng vì rơi vào thế yếu, tư thế rút súng khá chuẩn, cứ như là cũng nắm chắc phần thắng hệt như kiểm sát viên.

Kiểm sát viên hơi sững sờ, như là không ngờ cậu cũng mang súng.

Ngay lúc này!

“Đoàng.” Tay Tô Hạc Đình làm hình cây súng, còn kèm cả âm thanh. Tai mèo vểnh ngang của cậu dựng thẳng về vị trí cũ: “Đùa xíu xìu xiu thôi mà.”

“… Một!”

Tiếng đếm ngược dừng lại, hình ảnh trước mắt chợt trở nên mơ hồ, giống như tất cả đều là một tấm poster phim đẫm nước mưa.

Tô Hạc Đình biến mất đúng giờ, hệt như chưa từng xuất hiện.

Cửa sắt “ken két” lung lay giữa cơn mưa tầm tã, ánh đèn ở cửa lóe lên, chỉ còn kiểm sát viên lẻ loi đứng trong mưa.

Một hồi lâu sau, anh ta mới thu tay rút súng lại, ngồi xổm xuống ngay cửa. Bởi vì dính mưa mà tư thế này khiến cơ bắp ở cánh tay anh mơ hồ lộ ra dưới áo sơ mi. Đó là cơ bắp đặc biệt được rèn ra trong chiến đâu, bắp thịt nhìn không thái quá cũng không lộ liễu, nhưng tiềm tàng đầy sức mạnh.

Anh ta nhìn chăm chú nơi Tô Hạc Đình vừa biến mất.

Nơi đó chỉ còn vương lại mấy giọt máu, chẳng mấy chốc sẽ bị nước mưa cuốn trôi.

***

Tô Hạc Đình đột ngột mở mắt ra, trở lại hiện thực.

Cảm giác choáng váng mãnh liệt ập đến cậu, ý thức thì như muốn rời bỏ cơ thể luôn rồi, cảm giác như vừa tan cơn say rượu. Mấy giây sau, dạ dày rỗng tuếch của cậu cũng bắt đầu co giật.

“Choáng váng là phản ứng bình thường, đợi một lát là ổn.” Giọng Chị Đại như xa như gần, “Hòa Thượng, cho cậu ta cốc nước nóng.”

Không bao lâu sau, Hòa Thượng đã đặt cốc nước nóng lên mặt bàn. Cái đầu trọc của gã dưới ánh đèn nhìn rất chói, chọc vào mắt Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình nheo con mắt đã phẫu thuật, bên mắt đó không quen gặp sáng. Cậu nhìn trước mặt, mưa rào và kiểm sát viên đều không thấy đâu, trong phòng đốt một loại hương nào đó, ngửi rất ngột ngạt.

Khu trừng phạt tái hiện quá giống thật, hệt như một thế giới thực sự khác. Tô Hạc Đình nhất định phải nhanh chóng làm quen với việc chuyển đổi giữa thế giới thật và ảo này, nếu không sẽ dẫn đến chấn thương nghiêm trọng với tinh thần.

Cậu cúi đầu nhìn hai tay mình.

Lòng bàn tay sạch sẽ, không có bất kỳ vết thương nào.

Vết thương gặp phải trên xe buýt cũng không thấy nữa.

“Vết thương ở khu trừng phạt sẽ không theo tới thế giới thực,” Chị Đại cầm ly nước của mình, đang đứng cạnh cửa sổ quan sát Tô Hạc Đình, “nhưng bị giết trong khu trừng phạt thì là chết thật đấy. Ấy, cún con ơi, không bỏ quên tay chân gì ở đấy đó chứ?”

“Rõ là mèo khóc chuột,” Tô Hạc Đình nắm tay lại, ánh mắt thù địch, “bà còn ước gì giết được tôi.”

“Bất mãn thế nhỉ,” Chị Đại miễn cưỡng an ủi cậu, “trong ấy k1ch thích mà, cũng như chơi game thôi, đã thế góc nhìn còn rộng.”

Chơi game cũng không đến nỗi chết thật.

Tô Hạc Đình không đếm xỉa lời cô ta, sau khi đã quen với cơn váng vất mới hỏi: “Cái hệ thống điều tra kia làm sao vậy?”

“Ầy, anh ta hả…” Chị Đại gật đầu, “nên gọi là tường lửa của khu trừng phạt nhỉ? Dù sao thì anh ta cũng làm việc cả năm không nghỉ, giết sạch mấy nằm vùng bọn tôi phái đi rồi.”

Tô Hạc Đình nhíu mày: “Giết sạch?”

“Đúng, giết sạch.” Chị Đại nhấp một hớp nước nóng. “Tay này trâu chó lắm.”

Đương nhiên là trâu chó rồi, Tô Hạc Đình nhớ đến cảnh tượng khi nãy: “Anh ta có thể hồi sinh.”

“Không chỉ vậy đâu, anh ta còn có năng lực tiên tri.” Chị Đại dừng lại một thoáng, cau mày lại, như thể đang cân nhắc nên dùng từ gì, “Địa điểm mà nằm vùng đăng nhập vào là ngẫu nhiên, nhưng anh ta luôn biết trước được.”

Hòa Thượng đứng một bên, giơ một tờ bẳng biểu thời gian bằng giấy cho Tô Hạc Đình xem giờ: “Cậu vào khu trừng phạt lúc 20:58, anh ta lên cái xe buýt sẽ đi qua cậu từ 20:55.”

Tô Hạc Đình chẳng tin cái gì mà tiên tri: “Sao anh ta không ra tay trên xe luôn?”

“Ma nữ đi đêm (1) làm gián đoạn kế hoạch của anh ta,” Hòa Thượng nói, “anh ta phải bảo vệ những người khác trên xe buýt trước.”

Tô Hạc Đình không sao hiểu được: “Anh ta không phải hệ thống điều tra hả?”

“Vậy cũng phải cứu người,” Hòa Thượng chắp tay trước ngực niệm một câu “A Di Đà Phật”, sau mới nói, “chúng ta biết những người kia là NPC, nhưng chưa chắc anh ta đã biết.”

Thiết lập kỳ khôi gì đây.

Nếu muốn cứu người vậy hệ thống Chủ thần có thể gõ thẳng một dãy số liệu đóng vai cảnh sát trong khu trừng phạt chứ không phải để một hệ thống điều tra một mình đóng vai siêu anh hùng.

Ánh mắt Tô Hạc Đình khẽ động, cậu giữ thắc mắc lại không bàn sâu thêm với Hòa Thượng nữa mà hỏi tiếp: “Các người làm sao mà phân biệt được người thật với NPC trong đó?”

Hòa Thượng không quay đầu, chỉ ngón tay cái vào phòng bên cho Tô Hạc Đình coi: “Chúng tôi có kiểm tra riêng dành cho người, gặp người thật sẽ gửi tin nhắn cho các cậu.”

Mẹ nó chứ thô sơ thật.

Tin nhắn trong thời khắc quan trọng căn bản chả có tác dụng gì, Tô Hạc Đình sẽ không móc ra đọc rồi mới đi đánh nhau, đã vậy âm báo tin nhắn còn quấy rầy thính giác của cậu như một cái máy nhắn tin.

“Cảm phiền cho tôi toàn bộ thông tin về khu trừng phạt,” Tô Hạc Đình không khách khí, “bằng không nhiệm vụ này tự mấy người làm đi thôi.”

Hòa Thượng vẫn không cởi trang bị, chỉ lấy mỗi mặt nạ phòng độc xuống. Gã liếc nhìn Chị Đại, nhắc nhở Tô Hạc Đình: “Tôi khuyên cậu cẩn thận—”

“Đừng khuyên,” Tô Hạc Đình lạnh nhạt ngắt lời Hòa Thượng, “không muốn cho thì bắn chết tôi ngay tại đây rồi mau đi tìm thằng xấu số tiếp theo đi.”

Lập tức trong phòng yên ắng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

“Nói đi,” Chị Đại tìm trong túi, bên trong còn bao thuốc lá nhưng chị ta không châm, chỉ vân vê giữa hai ngón tay, quyết định thỏa thiệp, “cậu còn yêu cầu gì nữa?”

Tô Hạc Đình muốn một đ ĩa gà lớn.

***

Lúc Tô Hạc Đình quay lại nhà đã là đêm khuya, cậu trả năm mươi tệ để tắm rửa sạch sẽ rồi đứng trước bồn rửa mắt dùng máy sấy tóc hong khô tai.

Titan nói không sai, tai với đuôi Tô Hạc Đình rất khó chăm.

Cậu vén mái tóc ẩm ướt lên, đặt chúng giữa hai ngón tay rồi sấy cho bù xù cả lên. Cái tai không ưa gió nóng, run lên mấy lần. Sấy xong tai thì cậu hong đến đuôi, mỗi một góc đều phải khô ráo nếu không sẽ rất dễ bị cảm.

Tô Hạc Đình cầm lấy chóp đuôi, xem thử có bị rụng lông không. Xong cậu lại xem chỗ giác cắm, kiểm tra coi liệu có bị thấm nước.

Là một người lai cũng chả hay ho gì.

Kết nối não máy phải mở xương sọ mới có thể cấy vào, thần kinh đại não vốn dễ bị tổn thương, giác cắm lại còn dễ bị hư hao. Quan trọng nhất là, tuy cấy ghép có thể thay đổi cơ thể nhưng cũng sẽ tăng nguy cơ chết não (2).

Tô Hạc Đình không nhớ nổi có phải mình tự nguyện làm phẫu thuật hay không.

Vụ nổ lớn suýt thì thổi bay luôn nửa cái mạng của cậu, nếu không có những thứ phiền phức này ghép vào người thì có lẽ cậu sẽ phải nằm trên giường bệnh mãi mãi, muốn đứng dậy cũng chẳng được.

Máy sấy tóc nhỏ dùng nửa tiếng là nóng lên, bắt đầu thổi gió đứt quãng.

Tô Hạc Đình tắt nó đi, vừa hay nghe thấy tiếng điện thoại di động mình vang lên một tiếng.

Đây là thứ quý giá nhất cậu hiện có, cũng khá giống với cái điện thoại cổ lỗ sĩ cậu dùng trong khu trừng phạt, chỉ nhận thẻ ID nguyên thủy nhất, có thể gửi tin nhắn và nhận cuộc gọi.

Những người lai mà Tô Hạc Đình biết đều dùng cái này.

Do vật này đã lỗi thời nên thường không bị Hình Thiên giám sát, lưu hành rất rộng rãi trong tay những người lai. Ngoài ra thì nó còn không bị mất giá.

Hệ thống Chủ thần quá tân tiến, khu sinh tồn phản hệ thống lại chuộng hàng cổ, có hàng giá trị cao thì cũng sẽ cố ý làm cũ, những đồ thực sự cũ như này thì lại càng quý, rất có giá trị sưu tầm với những người sống sót còn hoài niệm thế giới cũ.

Tô Hạc Đình mở tin nhắn, người gửi là Ẩn Sĩ.

Ẩn Sĩ: Tôi nghe nói cậu bị bắt rồi lại được thả. Đệt mẹ nó chứ, nãy hội nói tục bị Hòa Thượng vây bắt đấy. Cậu là gián điệp hở?

Hệ thống Chủ thần răn đe con người không được nói tục, mấy từ như “Cha mày”, “Con mẹ mày” đều là từ cấm, do đó mà ở khu sinh tồn phản hệ thống lại phát sinh một nhóm chuyên môn dạy người ta chửi bậy, ngôn ngữ nào cũng có, thậm chí có cả tiếng địa phương.

Tô Hạc Đình mới học được một từ “Con mẹ mày” là cút luôn, trong đấy lắm đứa thần kinh quá.

Cậu nhắn lại: Ông bị ngu hở?

Ẩn Sĩ:? Xác nhận danh tính xong, đúng là cậu rồi.

Ẩn Sĩ: Đầu tôi còn chưa ghép xong, dạo này không lên sàn đấu được nên mới hối lộ trọng tài để tìm người đánh hộ.

Tô Hạc Đình lập tức gửi qua quảng cáo nhận đánh hộ mình treo trên sàn giao dịch.

【 Hãy thuê tôi, chuyên môn nhận đánh hộ. Giá siêu rẻ, đảm bảo lên hạng. 】

Ẩn Sĩ: Sao cậu không nói sớm???

Ẩn Sĩ: Tôi vừa mới thanh toán tiền đánh hộ luôn.

Tô Hạc Đình: Ông tìm ai?

Ẩn Sĩ: Một người tên Tạ Chẩm Thư.

Ẩn Sĩ: Cậu biết không?

_Hết chương 5_

Tác giả có lời muốn nói:

(1) Ma nữ đi đêm: Cao hai mét, mình tr@n tóc xõa. Cánh tay như dây leo, mặt giống mặt người. Thường có 4 đến 8 chân như lưỡi dao thép rất sắc, tốc độ di chuyển cực nhanh. Mặc dù có miệng nhưng ăn uống nhờ bộ phận trên khoang ngực. Không sợ đạn mà sợ lửa, chỉ xuất hiện ở khu trừng phạt vào đêm mưa, dễ bị thu hút bởi tiếng khóc của con người. Bị tấn công sẽ cáu kỉnh, nhưng tuyệt đối không tấn công con non. — “Ký lục kinh dị Chuẩn Điểm Thư Kích”.

(1) Cảm hứng về thiết lập xuất phát từ “Dậu Dương tạp trở”. “Dậu Dương tạp trở”: Ma nữ đi đêm, người nói là con gái của Thiên đế, kẻ nói là nữ yêu quái. Đêm bay lượn ngày ẩn mình, như quỷ thần. Khoác áo lông thì là chim, cởi áo thì là một người phụ nữ. Không con, thích bắt cóc trẻ con loài người. Trước ngực có nhũ.

(2) Tài liệu liên quan đến kết nối não máy tham khảo “Ổ cắm loài người: Thời đại não máy đã đến?”