Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 47: Nuôi trẻ




Nửa thân trên của con ma nữ đi đêm hệt như sáp nến chảy bọc lấy Ngạo Nhân. Mái tóc bù xù của nó rũ xõa xượi xuống đất, nó vừa quất hai tay vào Tô Hạc Đình với Tạ Chẩm Thư vừa gào khóc: “Không được bạo hành bé con!”

Tô Hạc Đình nhớ ma nữ đi đêm sợ lửa, bèn giơ đốm lửa trên ngón tay lên để xua nó đi.

Ngọn lửa phụt lên lất phất trước mặt con ma nữ đi đêm. Rút ra từ kinh nghiệm những lần trước của Tô Hạc Đình thì lẽ ra nó phải ôm đầu chạy tót đi như chuột rồi mới phải, vậy nhưng lần này nó không những không bỏ chạy, mà thậm chí còn chẳng hề chùn bước.

Tô Hạc Đình càng thấy quái.

Tạ Chẩm Thư đoán được nghi ngờ trong lòng Tô Hạc Đình, bèn bảo: “Lệnh cốt lõi của nó là bảo vệ trẻ con.”

Tô Hạc Đình sửng sốt: “Nó không phải cỗ máy tàn sát ư?!”

Tình hình nguy cấp khiến Tạ Chẩm Thư không kịp giải thích. Anh lại siết nắm tay, gương mặt “Phẫn nộ” của A Tu La lập tức giơ súng lên nã đạn.

Con ngạo nhân mới đổi đầu đằng kia không lại gần được, bị súng máy cường độ cao của A Tu La đẩy lùi điên cuồng. Do là thiết bị liên hoàn nên ánh lửa chớp tắt nã “tằng tằng tằng” như điên, vỏ đạn bay tứ tung ra đất, chẳng mấy chốc đã chất thành núi bên chân Tạ Chẩm Thư.

Ngạo Nhân kéo căng chiếc bọc trên vai, được cánh tay máy bảo vệ, nó càng gào khóc tức tưởi. Nó che mặt lau nước mắt, vai run run, dùng thiết bị phát thanh lải nhải: “Đừng đánh tôi… Tôi chỉ muốn kết bạn thôi mà…”

Khả năng diễn xuất của nó rất tinh tế, khóc nghe tê tái cả cõi lòng.

Con ma nữ đi đêm thấy vậy thì đau như đứt từng khúc ruột, nó rú lên. Âm thanh ngắn ngủi ấy vừa không giống tiếng người cũng vừa không giống tiếng thú, mà giống tiếng còi báo động của xe hơn.

Tô Hạc Đình đoán nó đang gọi đồng bạn tới, cậu hơi lùi lại một bước rồi buông câu “Xin lỗi”. Chỉ thấy cậu gồng tay lên táng thẳng một cú vào mặt con ma nữ đi đêm, lần này cậu dùng bàn tay để vận lực nên giống đẩy hơn là đánh.

Đầu con ma nữ đi đêm lệch đi dưới lực đánh, cổ gãy gập lại, nhưng nó trở hai tay ôm lấy ngực, phản ứng tiên nhất của nó lại là bảo vệ Ngạo Nhân.

Tô Hạc Đình đã chặn họng tiếng thét của con ma nữ đi đêm, song cậu lấy làm lạ trước phản ứng của nó, đánh kiểu gì vậy, nó quan tâm tới sự an toàn của Ngạo Nhân hơn à? Bởi vì Ngạo Nhân trông giống trẻ con ư?

Đang đăm chiêu thì cậu lại nghe thấy một loạt tiếng động vọng tới từ bên trong làn sương.

Tô Hạc Đình cảnh giác: “Lắm ma nữ đi đêm quá.”

Lần này không phải tiếng loạt soạt nữa mà là tiếng tiếng kim loại quét qua đất. Tô Hạc Đình không sợ ma nữ đi đêm, con này giết dễ không, song nghe thấy loạt âm thanh dày ken ấy thì cậu biết sự tình không hề đơn giản.

Tạ Chẩm Thư bèn nắm cổ tay Tô Hạc Đình, nhanh chóng quyết định: “Đi thôi!”

Lũ ma nữ đi đêm ùa tới như thủy triều, chúng xông ra từ cổng nhà trẻ hoặc nhảy qua tường. Những cái chân dao giẫm xuống cỏ, hai tay rủ lòng thòng như u hồn trong đêm thâu, thay nhau kêu những từ như kiểu “về nhà” với “bé con”.

Cả ba gương mặt đang xoay chuyển của A Tu La nổ súng, trong phút chốc bắn nổ cả cái nhà trẻ. Đến khi pháo tắt, nó đã tan biến tại chỗ, biến mất vào trong làn sương.

Ngạo Nhân trợn trừng mắt nhìn không gian trống không trước mặt, hai kẻ kia đã mất dạng.

“Xin chào, mong được kết bạn, tên tôi là Ngạo Nhân.”

Thiết bị phát thanh của Ngạo Nhân tự động phát tiếng, nó dần dần bị lũ ma nữ đi đêm chen chúc bao vây. Lũ ma nữ đi đêm ôm lấy hai con Ngạo Nhân như đom đóm vây trăng. Chúng giơ cao cánh tay như thể chúng nó là của báu trời ban.

***

Hai người không chạy được xa, sương mù quá dày, Tạ Chẩm Thư đưa Tô Hạc Đình vào lại trong tòa lớp học. Qua khe cửa Tô Hạc Đình chẳng nhìn được gì, chỉ nghe thấy tiếng rì rầm của lũ ma nữ đi đêm.

Tô Hạc Đình không biết thính lực của Ngạo Nhân ra sao, cậu bèn ghé sát tai Tạ Chẩm Thư nói thầm: “Ma nữ đi đêm yêu trẻ con vậy hả?”

Tai Tạ Chẩm Thư hơi nóng vì hơi thở của Tô Hạc Đình. Anh dùng sức đóng chặt cửa lại, sau đó quay sang nhìn thẳng vào Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình: “?”

Mặt Tạ Chẩm Thư lạnh tanh, trả lời câu hỏi của Tô Hạc Đình: “Thích.”

Tô Hạc Đình nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi: “Cái thiết lập này của nó rất giống người máy nuôi trẻ.”

Người máy nuôi trẻ là loại người máy sản xuất hàng loạt mà liên minh trong thế giới cũ phát hành, nó có thể phối hợp với hệ thống gia đình từng thịnh hành một thời để giải quyết các rắc rối trong việc nuôi dạy trẻ con cho loài người. Song về sau do có sự cố nên chúng bị ngừng sản xuất, công ty sản xuất bắt đầu chuyển sang làm người máy phục vụ, cũng chính là tiền thân của đám người máy phục vụ ở “Dao Trì”.

Nghe nói lệnh cốt lõi của loại người máy nuôi trẻ này là bảo vệ trẻ con, chính điểm ấy mới khiến Tô Hạc Đình để ý. Song cậu chưa gặp người máy nuôi trẻ bao giờ nên cũng chẳng rõ có phải chỉ là trùng hợp hay không.

Tạ Chẩm Thư lại bảo: “Không phải giống đâu, chính là nó đấy.”

Vừa nãy ở ngoài Tô Hạc Đình đã ngạc nhiên rồi nên lúc này dễ chấp nhận hơn. Cậu trùm mũ lên, gật đầu rồi nói: “Bảo sao nó coi Ngạo Nhân như cục cưng cục vàng.”

Lúc này nhớ lại thiết kế ngoại hình của ma nữ đi đêm thì sẽ thấy ngoài những cái chân dao ra, thiết kế nửa thân trên của nó để nhằm bảo vệ trẻ con.

Tô Hạc Đình nói: “Cơ mà lạ thật đấy, nếu nó yêu trẻ con như vậy thì sao lại không nương tay với Tiểu Cố? Trông vẻ ngoài với tuổi tác của Tiểu Cố khớp với thiết lập ‘trẻ con’ hơn Ngạo Nhân mà.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Nó biết tuổi thật của Tiểu Cố. Mối nối ở Nông Trường sẽ cung cấp thông tin người sống sót cho bọn chúng, ngoại lệ chỉ có những người lẻn vào như cậu với tôi thôi.”

Tiếng xì xầm bên ngoài đã lắng xuống, bên trong căn phòng khách tối như mực lặng phắc. Hai người tựa cửa ngồi trên đất, chuẩn bị bàn bạc bước kế tiếp.

Tô Hạc Đình nghĩ ngợi rồi giơ chóp đuôi lên giữa cả hai, hỏi: “Anh muốn bật đèn không?”

Tạ Chẩm Thư yên lặng hồi lâu rồi “Ừ” tiếng.

Chóp đuôi của Tô Hạc Đình mở ra, ánh đèn leo lét sáng lên.

Qua hồi lâu, Tạ Chẩm Thư hỏi: “Cậu cần sạc pin không?”

Tô Hạc Đình phe phẩy chóp đuôi, ngọn đèn cũng phe phẩy theo. Cậu bảo: “Tôi…” cậu muốn nói là Mèo vô địch như tôi thì cần gì, nhưng thấy thế tự mãn quá nên lại ậm ừ, “… Ờm, không cần đâu. Cái đèn này bình thường cũng không dùng đến, mới bật mấy lần ở đây thôi.”

Đã vậy lần nào cũng chỉ bật có mấy giây.

Tô Hạc Đình đang nghĩ thì nó tắt phụt.

Cái đuôi khỉ gió vô dụng này nữa!

Tô Hạc Đình rủ đuôi xuống, vội vàng đổi chủ đề: “Tối nay chỉ có anh với tôi thôi, mà tôi thì có thể đăng xuất bất cứ lúc nào, số lượng tử vong tính sao giờ?”

Tô Hạc Đình đoán con Ngạo Nhân chắc chắn rất đáng “tiền”, bởi vì so với những con thần ma thuần chiến đấu như Tất Phương hay Chúc Âm thì nó thông minh hơn hẳn, song nó khó nhằn, cứng rắn đối chọi với nó thì không thuận lợi cho lắm.

Tạ Chẩm Thư nói: “Không sao, trời sẽ sáng thôi.”

Chẳng phải không dưng mà mọi người lại tin tưởng Chỉ huy, cho dù gặp thần ma nào anh cũng có thể làm cho trời sáng.

Lần này lại đến lượt Tô Hạc Đình im lặng, giây lát sau cậu bảo: “Tôi tin anh.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi tìm được mấy gói thực phẩm trong phòng chứa đồ trên tầng hai, chắc là những điểm tái tạo khác cũng có.”

Tô Hạc Đình lại nói: “Ông trời không triệt đường sống, Giác đã nỗ lực lắm rồi. Nhưng mà lần nào tôi đăng nhập anh cũng ở đây, tôi đăng xuất anh cũng vẫn ở khu sinh tồn chạy lòng vòng như bánh xe. Thế thì anh nghỉ ngơi lúc nào, anh có nghỉ không vậy?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Về hiện thực sẽ ngủ.”

Tô Hạc Đình: “Thật không đấy? Tôi cứ nghi anh là người máy.”

Tạ Chẩm Thư: “Thật.”

Tô Hạc Đình: “Tóm lại phải ăn cho no ngủ cho say, không thì chẳng những đánh nhau yếu xìu mà còn bị bắt nạt.”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Cậu bị bắt nạt à?”

Tô Hạc Đình bật cười: “Tôi bắt nạt người khác chứ.”

Tuy Mèo lúc nào cũng ra vẻ trâng tráo bát nháo không nghe lời ai, nhưng gặp chuyện khó cậu rất hiếm khi thoái chí. Dù là bị mất trí nhớ hay là bị bắt, cậu đều có thể vực dậy bước tiếp.

Tạ Chẩm Thư nhớ tới gì đó, bèn bảo: “Cậu đừng suốt ngày bắt nạt người khác.”

Tô Hạc Đình cảm thấy câu đó nghe không giống khuyên, cậu gập chân lên tì cằm vào, quay mặt nhìn Tạ Chẩm Thư, đuôi vỗ vỗ, đáp: “Nói sao nhỉ? Tôi cũng chẳng làm chuyện gì táng tận lương tâm. Gần đây tôi mới làm có hai chuyện xấu nhất, đó là thổi khuyên tai chữ Thập của anh với cả đè bẹp chuông thôi.”

Nói tới đây, cậu móc cái chuông từ trong túi ra giơ lên.

“Xỏ dây vào cho tôi được không? Để trong túi dễ bị móp quá.”

Cái chuông lắc lư, hai bên đã bẹp dí như hai đồng xu.

Tạ Chẩm Thư: “…”

Tô Hạc Đình cãi trước: “Tại Chúc Âm đánh đấy! Anh xỏ dây vào cho tôi rồi tôi đeo lên cổ cho nổi bật, khó mất mà cũng khó bị bẹp.”

Một tiếng thở dài vang lên.

Tô Hạc Đình tưởng Tạ Chẩm Thư đang than thở, chưa tới một giây lại nghe thấy anh thở dài tiếng nữa, cậu bèn bảo: “Đừng thở dài mà, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

Kết quả Tạ Chẩm Thư lại hỏi: “Gì cơ?”

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Tô Hạc Đình sững người che tai mèo lại, mặt kinh hoàng: “Khiếp, con chó đó đang bắt chước anh!”