Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 189: Quý ngài




Đạn bám sát đít, ba người nhảy qua hàng rào thấp chạy vào trong một đường ngõ rối rắm không có đèn. Đường ngõ này đan xen lẫn nhau, càng đi vào sâu càng hẹp, giá phơi quần áo thò ra từ nhà dân hai bên phơi đầy quần áo, mặt đất đọng từng vũng nước bẩn lẫn rác thải sinh hoạt lâu năm.

Rắn Lục vừa chạy vừa thở hổn hển, lúc dừng lại nghỉ chân, mồ hôi vã đầm đìa đầu hắn, hắn kêu: “Lần này toi rồi! Giờ có quay lại phân trần với Chị Đại thì bà chị cũng không tin đâu.”

Tô Hạc Đình vén một chiếc áo phông lên chui qua, nói: “Quay lại á? Không còn đường quay lại nữa đâu.”

Rắn Lục: “Nếu không phải mày làm thì là ai làm? Tao không có bạn, mấy người thì sao?”

Tạ Chẩm Thư: “Chưa chắc đã là bạn.”

Cho nổ tòa nhà là chiêu trò cuối cùng của người lai, cũng là món vũ khí mà bọn họ sử dụng để đe dọa Hình Thiên, Tô Hạc Đình biết vậy nên mới có thể dùng nó để dọa Chị Đại. Nhưng giờ tòa nhà nổ thật rồi, thế này chẳng khác gì lật quân bài tẩy trước khi mở tụ bài, vậy thì sau này đánh tiếp sao được?

Tô Hạc Đình: “Bị kẻ khác chiếu ngược một quân rồi.”

Bọn họ đi men con ngõ lộn xộn, cố hết sức tránh còi báo động. Khổ nỗi khu vực này đã bị phong tỏa, toàn bộ tổ vũ trang được điều động vây kín khu nội thành. Ánh lửa rực cháy xuyên thấu trời đêm, khắp nơi nồng nặc mùi khét sau vụ nổ. Việc chạy thoát xem chừng vô vọng, bọn họ bèn trốn tạm vào một tòa nhà nát.

Tòa nhà nát này là một tòa nhà cũ bị bỏ ngỏ ở thế giới cũ, nóc nhà còn chưa lắp mái, bốn bề thông gió, tường đã bị thổi sập mấy lần, vẫn miễn cưỡng đứng được.

Rắn Lục đứng cạnh cửa sổ phóng mắt ra xa quan sát, nói: “Sập nguyên cả tòa nhà, mẹ kiếp, quá là ác, có thể lấy được nhiều bom như vậy thì chắc chắn đếch phải người bình thường rồi.”

Tô Hạc Đình xòe năm ngón tay: “Tốt thôi, giờ phong tỏa mục tiêu, kẻ hiềm nghi đang nằm ngay trong tay chúng ta.”

Rắn Lục nói: “Tao loại bỏ Vệ Đạt, lão này ác, nhưng mà lão sợ anh trai.”

Tạ Chẩm Thư tháo băng đạn xuống kiểm tra đạn, hỏi: “Anh trai?”

Rắn Lục: “Chính là Hình Thiên đấy, giờ chắc gọi là Tổng đốc rồi. Hồi xưa Vệ Đạt lăn lộn cùng ông ta, chứ không thì chẳng có chuyện đùng cái được lên làm ông chủ lớn đâu.”

Tay đang đếm đạn của Tạ Chẩm Thư hơi khựng lại: “Tôi gặp ông ta rồi.”

Anh vừa dứt lời thì Tô Hạc Đình cũng nhớ ra, hồi vượt biên Nam Bắc, Chỉ huy từng gặp Hình Thiên. Hồi ấy Hình Thiên vừa mới thành lập đội người sống sót, bị 7-001 đuổi tới khu Đình Trệ nên đã ở lại khu Đình Trệ xây khu sinh tồn.

Rắn Lục: “Kể từ lúc lui về khu sinh tồn số 01, Tổng đốc trở nên rất bí ẩn, ngày trước cậu chủ của tao cũng không gặp được ông ta bao lần, mà lần nào gặp cũng là qua một bức bình phong cơ. Ông ta hay gọi Vệ Đạt qua uống trà, nghe đâu Vệ Đạt là tay sai đầu tiên của ông ta đấy. Anh Tạ, có thật không?”

“Ồ?” Tô Hạc Đình quay đi, bỗng thấy hứng thú, “Vệ Tri Tân mà không được gặp ông ta cơ á?”

Nhắc tới Vệ Tri Tân, Rắn Lục hãy còn thấy ngượng, hắn ghé đầu bảo: “Lúc bọn tao đi theo thì không đưuọc gặp”

Hắn là người lai, người lai thì không được tiếp cận Tổng đốc, đây là quy tắc ngầm ở khu Sinh tồn. Trên thực tế, ba đầu Tổng đốc là Tổng đốc của ba khu, sau đó khu 03 biến thành khu vực để tiếp nhận người lai nên Tổng đốc đã chuyển giao quyền lực rồi tự chuyển vào khu số 03, trở thành Anh cả của khu vực này.

Tô Hạc Đình nói: “Dựa vào quan hệ với Vệ Đạt thì Vệ Tri Tân lẽ ra phải hay gặp ông ta chứ nhỉ. Cho dù bọn họ không có quan hệ cá nhân quá thân thiết thì cũng nên qua lại làm ăn.”

Vệ Đạt làm khu nuôi trồng nấm vừa là để tính toán cho bản thân, vừa nhằm lấy lòng Tổng đốc. Tổng đốc đã đặt căn cứ ở khu vực trọng yếu của Hình Thiên thì chứng tỏ ông ta ủng hộ, bằng không Vệ Tri Tân đã không dám tác oai tác quái ở đấu trường như vậy. Nhưng hiện giờ Rắn Lục lại bảo Vệ Tri Tân không hay được gặp Tổng đốc, quả là kỳ lạ.

Rắn Lục không hiểu nội tình có gì đặc biệt nên bèn hỏi: “Có gì đâu? Nhiều ông chủ lớn như thế, chưa chắc ai cũng đã được gặp Tổng đốc, huống gì là cậu chủ của tao.”

Tô Hạc Đình cười: “Ờ, tao thấy tò mò thôi.”

Cậu ấn một ngón tay xuống, bảo: “Nhìn này, bây giờ phạm vi tình nghi nhỏ đi rồi, mọi người còn muốn loại trừ ai nữa không? Để tôi trước nhé, tôi loại trừ má.”

Tô Hạc Đình nói tên ai là lại ấn một ngón tay xuống. Khu số 03 đông ông chủ cỡ ấy, có xếp hàng cũng chẳng tìm được.

Rắn Lục nói: “Chẳng nhẽ Tổng đốc tự nổ? Để các ông chủ lớn cùng nhất trí xử lý mày.”

Tô Hạc Đình: “Tao làm gì có gì đặc biệt để ông ta phải nổ? Thế là là làm ăn thất thoát, chắc chắn ông ta sẽ không làm vậy đâu.”

Cậu đang nói thật, Tổng đốc mà muốn bắt cậu thì chỉ nói một câu là xong, việc gì phải tốn công cho nổ tòa nhà? Hình Thiên là phe phải nhận hết tổn thất kia.

Bọn họ bàn bạc trong bóng tối, vô số máy bay bay lên ở đằng xa như một bầy châu chấu bu đầy trời đêm, tựa một đám mây đen đè xuống.

Tô Hạc Đình: “Bỏ cha, đông thế này, chúng nó đảo một lần là quét được bọn mình luôn.”

Tạ Chẩm Thư không nhìn máy bay, anh chỉ nghe tiếng thôi cũng đã biết số lượng. Ngọn gió đêm lay động ngôi sao chữ Thập, anh đảo nòng súng, bảo: “Đi lấy súng thôi.”

Ngoài hiện thực không như trong khu trừng phạt, anh không có A Tu La, Tô Hạc Đình cũng không có đèn dẫn đường, muốn dùng cơ thể phàm tục để phá vòng vây thì chỉ có nước dùng súng mà thôi.

Rắn Lục đứng ở giữa, ngạc nhiên hỏi: “Đi lấy ở đâu?”

Tô Hạc Đình đạp cửa sổ thò đầu xuống: “Tất nhiên là xuống tầng rồi.”

Ngõ hẹp nên xe không vào được, nhưng tổ vũ trang cũng không hề khờ, chúng có kiến theo dõi. Bầy kiến máy lớn nhỏ leo lên mặt tường như lớp sơn đen, đã ra đến ngoài cửa sổ.

Tô Hạc Đình tiện tay thó chiếc bật lửa trong túi áo Rắn Lục: “Cho mượn tí.”

Cậu mở bật lửa ném xuống. Ngọn lửa lan ra quần áo phơi trong ngõ, chớp cái đã bừng sáng, chốc lát sau đã đốt tới tận điểm cuối, thiêu trụi toàn bộ lũ kiến theo dõi.

“Xoẹt—”

Lưng lũ kiến bốc cháy rồi phun ra những tia lửa. Ánh lửa vừa bừng dậy, tiếng bước chân sột soạt bên dưới liền vang lên, tổ vũ trang bám đuôi tới đây bị bại lộ.

Tô Hạc Đình kêu lên: “Bắn!”

Rắn Lục sững sờ: “Hả, bố mày có cầm súng đâu!”

Tô Hạc Đình nhanh nhẹn ngồi thụp xuống ấn tai mèo: “Ai kêu mày!”

Dứt lời, bùn đất ngoài cửa sổ văng tung tóe, tiếng “đoàng đoàng đoàng” dán vào da đầu khiến Rắn Lục mềm nhũn cả chân, ngã bịch xuống đất. Hồi lâu sau hắn mới gào lên: “Cái gì vậy? Bị bao vây rồi à!”

Tô Hạc Đình nói: “Mày cứ chờ đó.”

Rắn Lục vừa mở miệng đã bị sặc khói. Hắn cúi đầu ho sù sụ một trận đến ứa cả nước mắt, vội vàng che miệng: “Mày làm cái gì đấy?”

Tổ vũ trang đã im hơi lặng tiếng tiến vào trong tòa nhà, bọn họ đeo mặt nạ phòng độc, áp sát tường mà đi. Đến gần cầu thang, một tên vừa mới quay người, đầu đã ăn một cú giáng trời. Không gian trong hành lang quá hẹp, hắn va vào tường. Các đội viên khác theo sau chẳng thèm để ý trắng đen gì nữa mà trực tiếp nổ súng.

Khắp cầu thang chi chít những vết đạn, khói vẫn đang bốc mù mịt. Tạ Chẩm Thư ra đòn phủ đầu đang thủ sẵn ở khúc quanh, tháo khẩu súng tiểu liên của tên đội viên. Anh im im mấy giây rồi bỗng đạp tên đội viên ra ngoài.

Gã ta lăn xuống cầu thang, vì quá tối nên các đội viên khác không nhìn rõ, chúng lại nổ súng tập thể.

Bịch!

Thi thể lăn xuống đáy, máu văng tung tóe khắp mặt đất. Mùi máu tanh lẫn mùi bụi xộc thẳng lên mũi, đám người trong tổ vũ trang lúc bấy giờ mới vỡ lẽ, thốt lên: “Rút—”

Nhưng làm gì có đường rút lui.

Tạ Chẩm Thư nghiêng mình đưa tay nã đạn. Ánh sáng từ khẩu súng tiểu liên lóe lên, hạ gục toàn bộ những tên đang chen chúc trong cầu thang.

Tên giữ cửa bên ngoài nghe thấy tiếng súng, đang định báo tin vào máy liên lạc thì quần áo trên đầu lại rơi xuống. Đống quần áo bao vây lấy hắn, gáy hắn vừa oằn xuống, cả người đã bị Tô Hạc Đình thụi cùi chỏ hít đất.

“Bịch!”

Hắn ta quỵ xuống đất, mặt nạ phòng độc văng ra. Hắn vẫn còn lý trí muốn bò dậy, lại bị Tô Hạc Đình đạp bẹp xuống. Mèo tháo máy liên lạc ở tai hắn ra, nói: “Tịch thu.”

Tạ Chẩm Thư đi ra, người vẫn còn thoảng mùi máu. Anh xách súng, bảo: “Đi.”

Tô Hạc Đình huýt sáo gọi Rắn Lục. Rắn Lục vừa tính đến chuyện sẽ quyết tử chiến một trận với tổ vũ trang, thế mà đi ra đã thấy chúng bị xử lý sạch sẽ hết rồi.

Ba người rời khỏi tòa nhà nát, lại đi vào con ngõ. Đống quần áo phơi che đường làm khó xác định phương hướng. Bốn bề là tiếng còi xe cảnh sát, tổ vũ trang như tầng tầng lớp lớp vòng vây quanh đây, thỉnh thoảng trên tường lại có một con kiến theo dõi rất nhỏ bò tới, lúc đi ngang qua sẽ bị Tô Hạc Đình dí nát. Phạm vi trốn của bọn họ nhỏ dần, lúc vén quần áo nhìn lên, chẳng mấy chốc bọn họ đã sắp ra khỏi nơi đây.

Rắn Lục hỏi: “Sắp hết đường rồi, đi tiếp à?”

Tạ Chẩm Thư: “Đi tiếp.”

Đến lúc này Rắn Lục lại không sợ. Vốn hắn là một tên cướp từ trong máu, hồi đi theo Vệ Tri Tân hắn cũng làm việc trên lưỡi dao, bị dồn đến những nơi phải liều mạng nhất. Nghe Tạ Chẩm Thư nói đi tiếp, hắn bèn lên nòng súng “răng rắc” rồi sải chân tiến bước.

Trước mặt là một bức tường cao cỡ một người, Rắn Lục đạp đống đồ linh tinh chung quanh ra, đối diện là một con ngõ nhỏ thông ra đường cái.

“Không có ai,” Rắn Lục nói, “vẫn chưa lục soát tới đây.”

Tô Hạc Đình thò đầu ra, lúc đáp đất cậu còn đạp cái thùng rác. Cậu vén áo sơ mi lên, hơi ngửa người, đang định hỏi Tạ Chẩm Thư áo bẩn rồi tính bồi thường cho cậu ra sao thì bỗng nghe thấy tiếng xe ở phía đường cái.

Rắn Lục cũng nghe thấy, hắn bèn nép vào tường nói: “Có người!”

Cả ba im lặng, đèn xe vút qua mặt đường, phanh gấp lại ở đầu ngõ. Đêm đã khuya, từ ánh sáng leo lét đằng xa có thể thấy thân xe đen bóng, cửa sổ không mở, cũng không nhìn được vào trong. Dường như chủ xe rất bí ẩn, xe đậu nửa phút mới từ từ mở cửa xe ra.

Rắn Lục đề phòng, chỉ cần là tổ vũ trang hắn sẽ nổ súng ngay lập tức. Ai dè sau khi cửa xe mở, người xuống xe lại là một người lai dạng thú.

Nói chính xác hơn là một người lai dạng mèo.

Người lai nọ rất trẻ, nom chỉ mới mười lăm mười sáu mà thôi. Cái đuôi cậu ta khẽ cong lên, bưng một chiếc khăn tay sạch sẽ hành lễ về phía con ngõ, cung kính hỏi: “Là ngài Tô phải không ạ? Ông chủ chúng tôi xin mời.”

Tô Hạc Đình kéo cổ áo, hỏi: “Ông chủ cậu là ai?”

Người lai nọ ngẫm nghĩ giây lát như thể không biết có nên trả lời câu này hay không. Nhưng vị chủ trong xe rất hòa nhã, ho một tiếng rồi ra hiệu cho cậu người lai tránh ra.

“Cậu Tô,” y nói, “là tôi đây.”

Một người thanh niên ngồi ở ghế chủ, áo trắng quần đen, sạch sẽ gọn gàng. So với lần đầu gặp nhau, lần này trông y khá hơn hẳn, không còn gầy trơ xương nữa. Vẻ buồn bã trong mắt đã vơi, để lộ sự thanh tao lịch sự vốn có.

Chẳng phải ai khác, đây chính là Tần mà Tô Hạc Đình đã gặp ở tầng tám của Chợ giao dịch.

Tần nói: “Ở đây nguy hiểm, chúng ta kiếm chỗ khác nói chuyện đi.”