Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 187: Chó con




Bác Sĩ bối rối trước câu giải thích “hai ý thức”, nó nhìn ngực mình một hồi mới hiểu ra: “Tôi không có tim!”

Giọng Ẩn Sĩ nặng nề: “Xin lỗi người anh em, nó đang ở chỗ tôi, tôi…”

“Tốt quá!” Bác Sĩ reo lên, “Thích thì bắn tôi đi, tôi không sợ chết nữa rồi!”

Bé Bong Bóng hoan hô: “Tốt quá, tốt quá!”

Bọn họ vỗ tay rào rào khi nghe tin này vui vẻ như hai con chuột túi, một cao một thấp tung tăng cho tới khi bị má Phúc gõ đầu.

Ẩn Sĩ nói: “Lạ thế! Cậu không muốn lấy lại nó à?”

Bác Sĩ: “Sao lại muốn lấy lại? Không có thì mới an toàn chứ.”

Ẩn Sĩ gãi đầu, khó hiểu: “Sao lại thế?!”

Tô Hạc Đình ngồi trên hòm, đuôi vỗ vỗ, nói: “Đơn giản thôi, tôi chuyển tim của anh…”

Ẩn Sĩ: “Thế thì tôi chết ngay!!!”

Câu nói leo ấy của Tô Hạc Đình khiến đầu óc y sáng sủa hẳn, gật đầu thở dài: “Tôi khờ ghê, quên mất chúng chỉ cần có con chip là có thể sống cả đời.”

Bác Sĩ nói: “À, nói là nói thế, nhưng bị thương cũng không hề tốt nhé. Nhìn tôi mà coi, mù mà mù mờ, quên mất bao nhiêu chuyện.”

Cặp mắt điện tử của nó chuyển động tới Tạ Chẩm Thư, nó nói: “Tôi thấy anh quen lắm, anh bạn ạ, có phải tôi từng chụp ảnh anh rồi không? Trong kho dữ liệu của tôi chắc có ghi chép về anh.”

Nó cố nhớ lại, lục lọi kho dữ liệu đã bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng bên trong như từng bị hỏa hoạn, chỉ còn sót lại mấy câu ngắn gọn từng ghi qua.

Bé Bong Bóng vươn dậy nhắc nó: “Tạ…”

Bác Sĩ thốt lên: “Ôi trời, tôi nhớ ra rồi! Là anh, cái gì cái gì 6 ấy!”

Tô Hạc Đình nói: “Cái gì cái gì 6 là tôi.”

Bác Sĩ ngượng ngùng: “Ồ, vậy hả, xin lỗi…”

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi tên Tạ Chẩm Thư.”

Văn phòng yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn Chỉ huy. Chỉ huy đưa tay ra như lần đầu gặp mặt Bác Sĩ, vẻ mặt bình đạm: “Xin chào, Bác Sĩ.”

Bác Sĩ sấp ngửa đưa cánh tay máy của mình ra bắt tay với Tạ Chẩm Thư. Cánh tay máy của nó vừa được má Phúc mổ, nắm tay chỉ có một cây gậy thép.

“Anh Tạ,” cặp mắt điện tử của Bác Sĩ khẽ sáng lên, “anh Tạ… Rất hân hạnh được quen anh!”

Sau đó nó giơ cái tay ấy lên lần lượt bắt tay từng người một. Đến lượt Tô Hạc Đình, nó nói: “Cậu Cái Gì Cái Gì 6.”

Tô Hạc Đình: “7-006.”

Bác Sĩ: “Rất hân hạnh được quen cậu.”

Tô Hạc Đình vểnh tai mèo lên: “Rất vui được gặp lại cậu.”

Từ “gặp lại” ấy khiến Bác Sĩ sửng sốt, nó thẫn thờ ngước mắt lên, cho tới khi bị má Phúc kéo đi hẵng còn bần thần.

“Tuy hơi phiền,” Ẩn Sĩ nhìn Bác Sĩ, “nhưng tôi sẵn sàng cắm dây liên kết mãi mãi.”

Giai Lệ hút thuốc bên cạnh, nói: “Cậu muốn cắm cũng không dễ vậy đâu, không thể nán lại mãi ở chỗ này. Có kẻ vẫn bám theo Mèo Con, chỉ cần lục soát cẩn thận là sẽ tìm được đến đây thôi.”

Ẩn Sĩ: “Cái gì cơ? Sao nhanh thế!”

Quyết tâm y vừa gợi dậy lập tức tan biền, chỉ chăm chăm vén áo bỏ chạy ngay và luôn.

Tô Hạc Đình: “Giờ ông mà chạy ra ngoài là có thể sẽ gặp được bọn chúng đấy. Tôi đây thì lại tò mò, sao bọn chúng tìm được khu này vậy?”

Máy bay của tổ vũ trang tối qua đã bị bắn bỏ, nếu chỉ dựa vào một mình Vệ Đạt thì không thể nào nắm bắt được vị trí của họ nhanh tới vậy. Cái khu thành phố cũ này chẳng có gì ngoài loạn lạc, chính vì nó quá hỗn loạn nên mới trở thành thiên đường tụ họp cho người lai.

Giai Lệ: “Nếu có người bán đứng anh em…”

Chị cầm điếu thuốc, không nói nổi nên lời. Giai Lệ lăn lộn trong giang hồ bằng nghĩa khí, hồi trước thì chẳng nói làm gì, giờ đã xảy ra chuyện của A Tương, chị không hy vọng có kẻ phản bội trong quân mình.

Ẩn Sĩ bèn trấn an chị: “Không đâu, chị không thấy thôi, vừa nãy ở trong quán bar mọi người đoàn kết lắm. Có điều hồi xưa mỗi lần gặp chuyện kiểu này, chúng ta đều đi tìm Sâm trợ giúp, nay lại chẳng thấy ông ta đâu.”

Nói tới đây, y bỗng kẹt lời, trừng mắt nhìn Rắn Lục.

Rắn Lục ghét nhất cái kiểu dùng dằng của y, bèn bảo: “Mày lần lữa cái gì? Nói ra coi!”

Ẩn Sĩ vỗ đùi: “Sâm không tới, sao ông ta lại không tới? Lần nào ông ta cũng tới cơ mà.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Hoàng đế.”

Ẩn Sĩ: “Ấy chết, lại quên mất cha này.”

Kể ra cũng trùng hợp, người trước giờ vẫn cung cấp vũ khí cho họ là Sâm, mà thế lực đằng sau lưng Sâm chính là Chợ giao dịch. Trước đây mọi người sống hòa bình yên ổn, giờ Hoàng đế chết rồi, bọn họ lại bị đổ lỗi cho nên Sâm đương nhiên không thể tiếp tục giữ liên lạc với bọn họ.

Giai Lệ: “Vậy thì đã có lời giải thích cho việc vì sao chúng nó tìm đến đây nhanh tới vậy, tổ vũ trang với Vệ Đạt không làm được, nhưng Chợ giao dịch thì quen thuộc khu vực này nhất.”

Chị nói rất súc tích, Sâm không chỉ quen thuộc khu vực này mà còn quen những địa điểm tụ họp kết nối bí mật của người lai, chẳng hạn như quán bar bọn họ vừa ghé qua, trước đây Sâm cũng là khách quen ở đó.

Ẩn Sĩ nói: “Vậy chẳng phải chúng ta đã bị bại lộ rồi ư? Chạy mau thôi!”

Bác Sĩ vừa mới tỉnh chưa được bao lâu, lần này nó lại ngủ li bì. Nó ôm Ẩn Sĩ không bỏ. Hai người đang định tạm biệt thì lại bị má Phúc lạnh lùng ngắt liên kết.

Năm người rời khỏi văn phòng đi lên cầu thang. Giai Lệ nghĩ tới mọi người trong quán bar, bèn định một mình quay về kêu mọi người rời đi.

Tô Hạc Đình nói: “Tối qua tổ vũ trang về trắng tay, tối nay nhất định sẽ mở rộng phạm vi lục soát, chừng nào trời tối thì đội tuần tra sẽ lục soát dọc phố. Tôi sẽ đi nhanh lên khu phong tỏa để kêu bọn họ rút lui, mọi người cứ đi trước đi.

Ẩn Sĩ ôm Bé Bong Bóng: “Tôi đi cùng cậu.”

Tô Hạc Đình móc cái đuôi lên đỉnh cửa sắt, hỏi: “Tôi sẽ trèo tường đấy, ông biết trèo không?”

Ý cậu trèo tường cũng không phải việc đơn giản như trèo qua một bức tường. Ẩn Sĩ nhớ lần trước bị treo lơ lửng ngoài cửa sổ ở Chợ giao dịch, đâm ra lại chùn chân. Đúng lúc này có tiếng còi báo động thúc giục, Ẩn Sĩ không thể lề mề nữa nên lại chọn đi theo má Phúc. Thế là bọn họ chia thành hai nhóm, hẹn sáng mai sẽ gặp ở một chỗ khác.

Tô Hạc Đình lên đường đi quán bar, mặt trời sắp lặn nhưng người đi đường vẫn đông như cũ. Tiếng còi xe cảnh sát réo liên hồi ở đằng xa, đây là tín hiệu tổ vũ trang chuẩn bị phong tỏa khu vực. Cậu rút ví tiền của Tạ Chẩm Thư ra, hỏi: “Đói không? Em mời anh.”

Ngôi sao chữ Thập lóe sáng bắt mắt trong ánh chiều tà, lập lòe trong ánh mắt Tạ Chẩm Thư. Anh tránh ánh sáng, đáp: “Muốn ăn gì?”

Tô Hạc Đình: “Anh ấy chứ, anh muốn ăn gì?”

Tạ Chẩm Thư: “Suất ăn trẻ em.”

Tô Hạc Đình: “Đổi đi, cái đó không tính.”

Vậy mà Tạ Chẩm Thư lại không đáp được, sau bầu yên lặng ngắn, anh ngước mắt lên, lại bảo: “Mèo Trắng Bự.”

Tô Hạc Đình lục lọi một hồi trong túi giấy rồi bảo: “Ghét ghê, một viên cũng không có.”

Rõ ràng lúc trước cậu có rất nhiều kẹo Mèo Trắng Bự cơ mà!

Một giọng nói bỗng cất lên phía sau: “Tôi muốn ăn mì.”

Tô Hạc Đình: “Ồ, quên mất, mày cũng đang ở đây.”

Rắn Lục theo sau nãy giờ không lên tiếng. Cũng chẳng phải hắn muốn ăn thật, chẳng qua là muốn nắm bắt chút cảm giác tồn tại để chứng tỏ mình không biến mất mà thôi.

Tô Hạc Đình: “Còn một đoạn nữa mới tới nơi, nói chuyện đi.”

Rắn Lục: “Hơ!”

Tô Hạc Đình: “Hôm nay mày bồn chồn lắm hả?”

Rắn Lục mạnh miệng: “Tôi đâu có bồn chồn.”

Tô Hạc Đình: “Mồ hôi chảy ròng ròng kia kìa.”

Rắn Lục thầm chửi “Đệt” trong đầu, lập tức sờ lên mặt, nhưng chả thấy gì. Hắn nhận ra mình bị trêu, bèn nói: “Chó… đủ, đủ lắm rồi nhé!”

Tô Hạc Đình bật cười, nhét túi giấy vào lại trong tay Tạ Chẩm Thư: “Mày mà còn biết ra vẻ đáng thương nữa, A Tú quan trọng với mày thế cơ à?”

Rắn Lục không thể giả vờ: “Không quan trọng, nhưng ông đây… Ông đây là anh trai nó, anh trai như cha mày biết không? Nó lăn lộn với tao thì tất nhiên tao phải che chở cho nó rồi.”

Tô Hạc Đình: “Tao thấy nó làm việc vô tổ chức lắm, chi bằng nhân dịp này mày vứt nó luôn đi. Em trai mà, kêu thêm mấy thằng khác không được chắc?”

Rắn Lục: “Mày đừng có mà nhăm nhe chơi xấu, chính mày đã bảo sẽ giúp tao đưa A Tú về đấy!”

Tô Hạc Đình chọc: “Tao nói á hả? Ai nghe?”

Rắn Lục lập sức sừng cồ lên: “Tô Hạc Đình, mày không giữ lời à?!”

Hắn nói rất to khiến ai nấy đều quay ra nhìn. Rắn Lục rảo bước đuổi theo họ, nói: “Ở khu trồng nấm mày—”

Tô Hạc Đình: “Tao nhớ ra rồi.”

Rắn Lục thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hạc Đình: “Đi đường khác cũng được.”

Rắn Lục còn chưa kịp thở xong lại bị Tô Hạc Đình nhắc. Không làm gì được Mèo, hắn chỉ có thể theo sau hai người nói tên A Tú như niệm kinh, nói tới nỗi Tô Hạc Đình phải bịt tai kêu “Được rồi được rồi” mới chịu thôi.

Ba người tránh còi báo động, đến quán bar khi trời còn chưa tối hẳn. Trong con ngõ tối, cửa quán bar không có bảng biển mà chỉ có cánh cửa sắt che. Rắn Lục bước lên mở cửa ngó vào trong. Ánh sáng tù mù bên trong, giữa đống bàn ghế hỗn loạn chỉ có một người đang ngồi.

Chị Đại xoay chiếc ly, cục đá bên trong gõ “leng keng.” Chị buộc cao mái tóc bạc dày mượt như sóng, bận u phục già dặn, đang uống rượu.

“Một đám chó con,” chị nói, “lâu rồi không gặp.”