Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 170: Dạ Xoa




Mưa không ngừng đổ, những người sống sót thò đầu ra từ tán cây bị những hạt mưa lớn như hạt đầu rơi vào đầu. Vài người đưa tay ra hứng mưa, mừng rỡ reo lên: “Mưa, mưa thật kìa!”

Giác bị xoay váng cả người, cả thân cây của nó liêu xiêu, nó rũ rượi nói: “Cái gì… Cái gì thật cơ… Tôi chóng mặt quá!”

Nó lảo đà lảo đảo rũ hết mọi người xuống đất, sau đó biến lại hình dạng một mầm cây con, buông đầu giẫm lá nom vô cùng uể oải. Tô Hạc Đình đong đưa cây đèn, những đốm bạc tức thì bay về phía Giác đỡ nó không ngã xuống.

Tô Hạc Đình: “Chưa được ngủ vội đâu, cây nhỏ vô địch tươi tỉnh lên một chút đi, chừng nào tống tiễn được ôn thần rồi thì cô muốn ngủ thế nào cũng được.”

Vừa nghe thấy hai chữ “ôn thần”, Giác đã vội vàng quấn chặt mình lại, chỉ thiếu mỗi nước chui tọt vào trong cát: “Tôi đứng vững mà, nhưng mưa ẩm quá làm tôi khó chịu.”

Nó không hợp với lũ Chủ thần, dầm mưa khiến cả người nó khó chịu. May mà trong cát vẫn còn lẫn virus xanh lam như một liều thuốc an thần làm nó dễ chịu hơn hẳn.

Tô Hạc Đình thổi vào lòng bàn tay, nhắc: “Thái giám vẫn chưa đi đâu.”

Cái thổi nhẹ nhàng ấy vô cùng xấu xa, nhưng Chỉ huy không hơi đâu mà để ý tới, bởi vì y như rằng trong mưa lại vẳng tới những tiếng “tinh” từ xa tới gần, càng lúc càng rộn ràng, đêm mưa khiến nó càng quỷ quái.

Tạ Chẩm Thư ấp một tay lên gáy, ngôi sao chữ Thập dính mưa, nước nhỏ lên cánh tay anh. Anh không cử động, sau khi dứt mắt khỏi Tô Hạc Đình, anh nhìn chòng chọc vào nơi sâu trong màn đêm, ở đó một luồng ánh sáng lục dần tỏa ra.

“Tinh, tinh, tinh!”

Giữa luồng sáng xanh lục ấy, một con quái vật cao chừng nửa người nhảy ra, nó mặc một chiếc áo vải sặc sỡ, hai chân banh mở, phần máy của nó đã được sơn một lớp hấp thụ ánh sáng, người dạng móng bám đất rất vững. Chỉ thấy nó xoay người lộ mặt, khiến tất cả những người sống sót đồng loạt hít vào một hơi lạnh buốt. Thì ra nó không có cổ, hai vai nó vổng lên như hai đường cong, ở trung gian là một cái đầu chó lơ lửng nhưng mặt lại là mặt khỉ, bên dưới lớp sơn đen, nó được sơn rất nhiều phẩm màu, ở giữa gắn một bóng đèn xanh chẳng biết để chiếu sáng hay để quan sát.

“Đi nhanh lên đi.” Con người máy thái giám thò đầu ra từ hài cốt của chim chín đầu, chiếc châm chuông trên mũ nó vẫn mang màu xanh lục, chắc là Thần Ma vẫn đang đi lại. Nó lại cao giọng giục: “Đi nhanh lên! Dạ Xoa (1), tất cả đều tại mi nên tao mới ngã đau điếng.”

Trong bóng tối, âm thanh nghèn nghẹn vang lên: “Dạ Xoa… chờ… chờ nghe lệnh.”

Câu trả lời vụng về ngắc ngứ này thua xa Ngạo Nhân trong thế giới thực, song thiết bị phát âm của nó rất lạ, dường như không phải hướng ra ngoài nên đâm ra âm thanh láng máng như bị chặn dưới một lớp lụa mỏng.

Con người máy thái giám nâng hai tay đạp cho chiếc xe một bánh quay tít, trách: “Thế thì mi còn trốn đằng sau làm gì? Còn không mau ra làm việc đi!”

Dạ Xoa thưa: “Tuân… tuân lệnh.”

Dứt lời, không ngờ từ luồng sáng xanh lục lại có thêm mấy con quỷ nhỏ nhảy ra, thế vẫn chưa xong, mấy giây sau lại thêm vài con nữa. Những con quỷ này trông y hệt nhau, tay gắn chuông, chuông reo ra những tiếng đinh đang đều đặn, tất cả cùng nhảy một điệu tiếp cận.

Người lai kêu lên: “Sao đông thế này!”

Chỉ trong phút chốc, lũ quỷ đã khỏa lấp mặt đất. Cơ thể sắt thép bên dưới lớp áo vải của chúng cực kỳ linh hoạt, động tác vừa phải. Đa số là vì dữ liệu thiết kế đồng bộ nên động tác của chúng không hề khác nhau là bao, thậm chí cả mức độ đong đưa của chiếc đèn xanh cũng y đúc nhau.

Giác đang che tán cây lại không kiềm được nhìn lén, cảm thán: “Lạ ghê, lạ ghê!”

Tô Hạc Đình: “Chứ còn sao, chính bản thân nó vốn là một phát minh quái đản mà.”

Giáo chủ vừa bò dậy, thấy lũ quái vật nọ dàn trận lại suýt quỳ bịch xuống. Áo tu sĩ của hắn dính đầy đất cát, người sống sót bên cạnh đạp cho mấy phát mà hắn cũng không tâm trí đâu mà phủi, đoạn hắn móc trong ngực ra phấn vàng, kêu lên: “Phấn trừ tà quang minh chính đại, biến đi!”

Cái giáo phái lương thiện với vạn vật này quả là lạ đời, nó như một tổ hợp thập cẩm của tôn giáo trong thế giới cũ, ở đâu cũng lấy một tí mà lại chẳng giống bên nào. Bất kể Giáo chủ có thành tín cách mấy thì cái thứ phấn vàng ấy cũng vô dụng, vừa ra mưa đã tan biến.

Giáo chủ lôi 016 đi, kêu thảm với Tạ Chẩm Thư: “Cựu thần cứu với!”

Tạ Chẩm Thư không buồn liếc, Chỉ huy ghét nhất là làm thần, ngay từ hồi ở phía Nam anh đã ghét rồi.

Tô Hạc Đình: “Anh cứu với, Chỉ huy cứu với, tối nay phải nhờ vào anh rồi.”

Những mảnh hình thoi lập tức ùa về Tạ Chẩm Thư, tạo thành một bức tường trước mặt đẩy lùi lũ quái vật.

Tô Hạc Đình nói: “Qua đây, chỗ tôi có ánh sáng.”

Mọi người tụ tập chung quanh Tô Hạc Đình, ai nấy xúm vào xem cây đèn. Nhưng cây đèn ấy thực tình quá yếu ớt, trông như thể chỉ ngay giây sau là nó sẽ tắt ngấm.

Giác lo lắng: “Có phải cậu đang khó chịu ở đâu không? Ánh sáng yếu đi nhiều quá.”

Tô Hạc Đình đáp: “Đúng là có một tí, nhưng không nghiêm trọng đâu. Các anh em, ở đây có ai mang bật lửa không? Cho tôi mượn dùng cái.”

Vừa rồi cậu dùng ngọn lửa màu lam đã thu hút được không ít sự chú ý, không ai nghi ngờ lời của cậu. Ai nấy đều lục lọi quần áo tù nhân nhưng chẳng thu được gì, họ đều bị hệ thống Chủ thần cầm tù, đến sự riêng tư còn không có thì kiếm đâu ra bật lửa?

Đúng lúc ấy, 016 lên tiếng: “Cái khác được không?”

Tô Hạc Đình: “Miễn đốt được là được.”

016 quay lại trở lưng ra, lưng hắn được khảm vào. Giáo chủ hiểu ý hắn, bèn vội vàng vén tay áo lên mở ra tấm thép khảm lưng hắn, bên dưới là một công tắc điện tử lớn cỡ lòng bàn tay.

Những người lai đều bảo 016 đã sửa đổi cơ thể, cơ thể của gã quả thực không tầm thường, bên dưới công tắc điện tử là những mạch thép rộng cỡ ba ngón tay, bên trong còn có một lớp quét kiểm tra. Ngón tay Giáo chủ thò hẳn trong bật công tắc điện lên.

Giáo chủ nói: “Cậu Mèo, mời cậu.”

Tô Hạc Đình xách cao cây đèn, thấy nơi sâu nhất trong mạch hình như là tim của 016, song cậu nhìn không rõ, mạch liền xoay tròn, một cái ống nhỏ hạ xuống phun ra lửa vào cây đèn.

Nhờ được bón lửa, ngọn đèn lập tức bừng sáng như một mặt trời nhỏ, chói lòa ánh mắt tất cả.

Tô Hạc Đình nói: “Cảm ơn.”

Ánh lửa màu xanh lam cháy bừng bừng, trong chớp mắt, nó lan qua bức tường của Tạ Chẩm Thư, cuốn về phía lũ quái vật. Gặp lửa, lũ quái vật lao toán loạn thành một ánh sáng lục dài bắn thẳng lên trời.

“Tinh, tinh, tinh!”

Tiếng chuông trên cổ tay vẫn reo.

Tô Hạc Đình nói: “Ra rồi!”

Vô số thi thể rơi xuống lối đi ban nãy đã khiến cậu chú ý. Những người chết ở cái nơi thối nát này đều được Giác siêu độ, sao lại kiếm ra được thi thể mà ném? Chắc chắn là Càn Thát Bà tạo ra ảo ảnh rồi.

Ánh lửa ngút trời khiến con người máy thái giám rú rít, sau lưng nó lại là một vật khổng lồ cao hơn chục mét. Vật khổng lồ ấy trông giống lũ quái vật vừa rồi, mỗi cái là đèn xanh trên mặt không sáng, lưng còn vác một hòm đạn rược nặng trĩu.

Dạ Xoa giơ tay che mặt nom cực hèn: “Sáng… sáng quá.”

Người máy thái giám lồng tay áo vung lên thật mạnh, nghiêm khắc: “Dạ Xoa! Mi còn dám lười à, ta cho mi biết điều bây giờ!”

Phẩm màu trên mặt Dạ Xoa bị mưa dội, nó gồ lưng đứng dậy, xem chừng không linh hoạt như khi còn là lũ quái vật nhỏ mà đi lại gượng gạo hơn hẳn. Nó ôm chiếc chuông trên cổ tay, lẩm nhẩm: “Dạ Xoa… sợ lửa… Dạ Xoa, sợ lửa!”

Chữ “lửa” còn chưa nói hết, Dạ Xoa đã vọt tới. Câu chữ vụng về của nó vừa nãy chỉ là giả vờ, trong chớp mắt nó đã lao vù tới bức tường với tốc độ nhanh không tưởng. Chỉ thấy mặt tường lập tức tan rã, những mảnh hình thoi đen hóa thành một bóng đen mơ hồ dộng thẳng vào mặt Dạ Xoa.

“Ruỳnh!”

Những hạt mưa bắn tung tóe, mặt Dạ Xoa lõm vào, nhưng ăn cú đấm ấy của Tạ Chẩm Thư mà cơ thể nó vẫn không hề suy suyển.

“Lừa,” Dạ Xoa nói, “lửa cháy rồi.”

Nó quặp ngược lấy cánh tay của bóng đen kéo về phía mình, dù mặt bị đánh nát bét nó cũng không buông ra.

Tạ Chẩm Thư cau mày như đang rơi vào bùn lún, bị một sức mạnh khủng khiếp kéo về phía bóng tối. Giây lát sau, anh thấy thần kinh mình nhói đau, ngỡ như sâu trong đầu anh có ai đó đang cất tiếng thét chói tai. Một cảm giác ghét bỏ quen thuộc ập tới khiến dạ dày anh co quắp lại.

—Đây là tín hiệu sợ hãi!

Tín hiệu này đã được truyền vào ý thức của Tạ Chẩm Thư sau vô số lần thí nghiệm với Yếm Quang, anh không ngờ thí nghiệm lại để lại một di chứng trong mình, đó chính là khi tín hiệu sợ hãi truyền vào, cảm giác đau của anh sẽ bị cường đại hóa.

Vòng chuông trước ngực Dạ Xoa kêu đinh đang, cái đầu chó lửng lơ của nó lăn xuống, một mảnh dữ liệu xanh lá hình quạt bắn lên. Những dữ liệu ấy bò vào bóng đen, thấm vào mặt ngoài những mảnh hình thoi đen nhằm ăn mòn nó.

Tạ Chẩm Thư nói: “Buông ra.”

Cơn đau thiêu đốt sự tàn ác ẩn náu trong Tạ Chẩm Thư, bóng đen bỗng phình to lên, ba đầu sáu tay vọt ra từ thân thể nó. Ba gương mặt mơ hồ nãy giờ bỗng trở nên vô cùng rõ ràng, cả ba đều là mặt ác.

Mưa bỗng nặng hạt, rơi “lộp bộp” vào người Dạ Xoa. Tất nhiên nó nào chịu buông tay, hai chân nó trầm xuống, vừa kéo vừa gầm.

“Ruỳnh—”

Hai hình thù khổng lồ lăn trên cát khiến mặt đất rung chấn dữ dội. Dữ liệu xanh lá đã bò đến mặt ác khiến nó trông càng đáng sợ. Tín hiệu sợ hãi bập liên hồi vào thần kinh của Tạ Chẩm Thư, anh dang hai cánh tay của “Phẫn nộ” ra tóm lấy vai Dạ Xoa, trong cơn thịnh nộ, anh xé toạc nó về hai bên.

—Đây chính là cơ thể được xây nên từ kim loại.

Con người máy thái giám run lập cập, nó giơ hai tay, cặp mắt điện tử lóe sáng: “Làm tan rã nó đi, Dạ Xoa, chỉ cần làm tan rã nó là chúng ta sẽ có thể sao chép nó.”

Vòng chuông của Dạ Xoa rơi xuống đất, nó đánh tay đôi với bóng đen, tiếng động vang lên ầm ĩ. Những mảnh đen nứt toác bắn tứ tung, nhưng gương mặt “Phẫn Nộ” lại mỗi lúc một thêm điên cuồng. Rốt cuộc, Dạ Xoa bắt đầu gầm lên, bởi vì hai bờ vai vổng của nó bị bóng đen bẻ gãy.

Lăn lộn trong ánh lửa màu xanh lam, lớp áo vải sặc sỡ của Dạ Xoa đã bị thiêu hủy từ lâu. “Phẫn Nộ” kéo đoạn dây liên kết của nó từ trong chỗ bị gãy, linh kiện nổ xèn xẹt. Sau khi Dạ Xoa hỏng hoàn toàn, những dữ liệu xanh lục cũng lập tức ngừng tấn công.

Dạ Xoa kêu lên: “Dạ Xoa… Dạ Xoa!”

Bóng đen nện điên cuồng vào Dạ Xoa cho tới khi nó thành một đống rác. Rồi Phẫn Nộ nhấc cái vòng chuông lên đập cho nát bét. Nó trợn trừng ánh mắt, quét một vòng thẳng tới con người máy thái giám.

Con người máy thái giám đạp thật lực lên xe một bánh lao vèo vào trong bóng tối như một cơn gió, không buồn ngoái đầu. Nó ôm mũ, chiếc châm chuông trên đầu dần hóa đỏ, mưa cũng ngừng rơi.

Chẳng ai dám ho he một tiếng, Giáo chủ vừa mới tung hô Tạ Chẩm Thư là thần giờ gần như đang co rúm lại như một con tôm.

Tạ Chẩm Thư không nhúc nhích con mắt, vốn anh đã không hay biểu cảm ra ngoài, giờ mặt lại càng lạnh tanh. Nhưng ngọn lửa màu xanh lam quấn quanh đầu ngón tay anh nhẹ nhàng như một nụ hôn khẽ.

Tín hiệu sợ hãi lập tức tan biến.

***

Tác giả có lời muốn nói:

(1) Dạ Xoa: Ngoại hình tham khảo trong chương. Tính tình nhát cáy, là tín đồ trung thành của tượng Phật, chỉ hoạt động trên sa mạc đất cát, không bén mảng tới gần thành thị. Chuyên đóng kịch để đe dọa đối thủ, bảo là sợ lửa nhưng thật ra cái gì cũng sợ. Hai thiết bị phát âm đều nằm dưới nách, bởi vì không bao giờ kiềm chế được bản thân nói xấu người máy thái giám. Ghét nhất là đầu bay Liêu Tử, thường bị chúng nó mách lẻo. — “Ký lục kinh dị Chuẩn Điểm Thư Kích”.

(1) -1: Cảm hứng thiết kế từ “Dậu Dương Tạp Trở”, khi nhảy điệu Brahma, mọi người sẽ đeo mặt nạ đầu chó mặt khỉ, ca hát nhảy múa bất kể ngày đêm, thế nên lũ quái vật cũng nhảy không ngừng.

Tin đặc biệt hôm nay: Theo điều tra mới nhất thì người máy thái giám không chỉ là con quái vật bị ghét nhất trong khu trừng phạt, mà cũng là con quái vật bị loài người ghét nhất.

Tin đồn: đầu bay Liêu Tử xếp thứ hai.