Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 128: Trao đổi




Ăn cơm tối xong hai người về phòng ngủ. Lần này, Tô Hạc Đình nằm bò ra ghế, chọc chóp đuôi bật sáng màn hình ở bàn điều khiển, nói: “Trước không để ý, cái bàn điều khiển này cũ phết rồi nhỉ.”

Tạ Chẩm Thư gạt mớ dây điện rối rắm ra, chỉnh lại độ cao của bàn điều khiển, đáp: “Cũ lắm rồi, chủ nhân đầu tiên của nó là 36810.”

Tô Hạc Đình: “36810 ư? Em nhớ rồi, trong ghi âm ông ta bảo mình để lại hai bàn điều khiển chữ C, hóa ra là cái này đây hả. Thế cái còn lại đâu?”

Tạ Chẩm Thư ngồi xuống, đáp: “Cái khác em từng dùng rồi đấy.”

Tô Hạc Đình phản ứng ngay: “Ở Hình Thiên!”

Ở chợ đen chỉ có hai bàn điều khiển duy nhất có thể tiến vào khu trừng phạt, cái còn lại đang ở chỗ của Hình Thiên. Hình Thiên đã sử dụng bàn điều khiển chữ C còn lại để đưa Tô Hạc Đình vào khu trừng phạt, đồng thời đơn giản hóa nó hóa thành kết nối não máy nên đó giờ Tô Hạc Đình mới không để ý.

Tô Hạc Đình bèn hỏi: “Nhưng sao Hình Thiên lại lấy được bàn điều khiển chữ C?”

Tạ Chẩm Thư: “Bạo Quân cho bọn họ.”

Nghe thế, tai mèo của Tô Hạc Đình dựng bắn dậy: “Lại là hắn nữa, 7-001!”

Tạ Chẩm Thư tắt màn hình đang sáng chung quanh rồi quay lại đối mặt với Mèo. Anh “Ừm” tiếng, bảo: “Anh với hắn từng làm trao đổi.”

Tô Hạc Đình tự nhiên đan ngón tay vào tay anh, tai mèo gập lại đầy hiếu kỳ: “Trao đổi gì?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Trao đổi thông tin tình báo, hắn cho anh biết về thí nghiệm Săn Bắn, anh cho hắn biết địa điểm của bàn điều khiển.”

Không còn màn hình phát sáng sau lưng, cả hai người chỉ còn là những đường nét mơ hồ. Tô Hạc Đình đã quen đường nét của Chỉ huy rồi, cậu ve vẩy đuôi móc vào cẳng tay Tạ Chẩm Thư, đoạn bảo: “Em hiểu rồi, sau khi Săn Bắn Hạn Thời kết thúc thì 7-001 đã tìm được Yến Quân Tầm, hắn không cần bàn điều khiển chữ C nữa nên mới chuyển giao nó cho Hình Thiên… Không, dựa vào tính cách ‘Bạo Quân’ của hắn thì nào có chuyện hắn lại cho không Hình Thiên thứ gì. Em đồ chắc là hắn dùng bàn điều khiển chữ C để trao đổi gì đó với Hình Thiên rồi.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Đúng thế.”

Tô Hạc Đình: “Hắn trao đổi cái gì với Hình Thiên?”

Tạ Chẩm Thư chụp mười ngón tay Mèo lại, đáp: “Chứng nhận bạn đời đặc cách.”

Đây là “giấy chứng nhận kết hôn” được Khu Sinh tồn công nhận, có thứ này, bọn họ chính là một cặp đôi hợp pháp trong thế giới mới, chẳng bao lâu trước chính Ẩn Sĩ còn giục Tô Hạc Đình hãy làm giấy này với Tạ Chẩm Thư.

Tô Hạc Đình bật cười: “Đúng là.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Tiếc là ông chủ Tần lại tiết lộ bí mật về Săn Bắn Hạn Thời cho Hình Thiên nên bọn họ mới để mắt đến Yến Quân Tầm.”

Tô Hạc Đình nhớ lại câu Tạ Chẩm Thư bảo Huyền Nữ, “7-001 sẽ không bao giờ để bọn họ tìm được Yến Quân Tầm”, cậu bèn hỏi: “Thế nên 7-001 lại đưa Yến Quân Tầm bỏ trốn sao?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”

Tô Hạc Đình nghiền ngẫm vị trí của những Khu Sinh tồn khác: “Sống ngoài đó cũng chẳng dễ dàng gì.”

Hình như không muốn Tô Hạc Đình thất vọng, Tạ Chẩm Thư thoáng ngưng lại rồi bảo: “Bọn họ đi thăm biển đấy, em có thể coi như họ đang đi tuần trăng mật cũng được.”

Đúng lúc ấy bàn điều khiển đã chuẩn bị xong, đuôi Tô Hạc Đình vung vẩy đổi thành chóp đuôi nhọn, cậu nói: “Thế thì chúc bọn họ—”

Vừa cắm kết nối vào, đất trời đã quay cuồng.

Tô Hạc Đình thành thạo nhắm mắt, dừng lại câu chúc trong dòng xoáy ý thức, cậu từ từ hít thở rồi vô thức lại gần Tạ Chẩm Thư. Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã thấy nhoi nhói, bị Chỉ huy giữ chặt.

Tín hiệu k1ch thích nhấp nháy trong khu vận hành của Tô Hạc Đình, đem lại cho cậu một cơn phấn khích thấp thoáng. Có lẽ là vì không thi đấu nữa nên tần suất xuất hiện của con virus này ít đi, song nó vẫn có thể kích động Tô Hạc Đình. Khi ý thức của Tạ Chẩm Thư mò tới, trong Mèo dấy nên một cảm giác thân mật khó có thể miêu tả.

Tạ Chẩm Thư tỉ mẩn tìm kiếm con virus, quá trình này giống như đãi cát tìm vàng. Anh dùng ý thức hé mở Tô Hạc Đình từng chút từng chút, vỗ về Mèo trong thiên đường tựa cát vàng, chỉ là anh không hề điềm tĩnh như anh tưởng mà lại liên tục để lộ mọi suy nghĩ của mình.

Những suy nghĩ ngổn ngang ấy chen chúc trong đầu Tô Hạc Đình, chúng là cậu, tất cả đều là những suy nghĩ liên quan tới cậu, thậm chí cả những thước phim ký ức vụn nát của Tạ Chẩm Thư cũng đều là cậu. Từng biểu cảm từng lời nói của cậu đều khắc ghi trong Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư bao vây cậu bằng vô vàn lời thủ thỉ.

Em có muốn đi thăm biển với tôi không?

Mèo.

Tô Hạc Đình—

Những hình ảnh trong ý thức thay đổi vùn vụt, cuối cùng dừng lại trong trận tuyết lớn năm 2161. Trong trận tuyết ấy, Chúc Âm phá hủy Mã Ares, chấm dứt sớm cuộc tấn công của liên minh phía Bắc.

“Vật thí nghiệm có ý thức cá nhân mãnh liệt…” người trợ lý đang ghi chép lại thí nghiệm, vừa gõ chữ vừa lẩm nhẩm, “thuốc đặc trị có quá ít tác dụng đối với anh ta, chúng tôi chỉ còn cách gia tăng cảm giác đau của anh ta, đồng thời truyền tín hiệu sợ hãi kéo dài vào anh ta.”

Nhân viên thí nghiệm đang ăn canh gà, nghe vậy bèn bảo: “Đoạn đó không cần đâu, cắt đi.”

Người trợ lý làm theo.

Nhân viên thí nghiệm ăn xong canh thì nói: “Cậu phải viết như này, ‘Với sự hỗ trợ của chúng tôi, vật thí nghiệm đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn’, đừng nhắc đến ý thức cá nhân với cả tín hiệu sợ hãi.”

Người trợ lý bối rối ngoảnh lại: “Nhưng thầy à, Tổng Chỉ huy đã yêu cầu chúng ta phải ghi chép lại thí nghiệm đúng sự thật mà, viết thế có được không vậy…”

Nhân viên thí nghiệm nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu nghe tôi, cứ viết thế đi.”

Người trợ lý không dám hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn quay lại gõ chữ tiếp. Cách anh ta rất xa là một bàn thí nghiệm bị cách li, trên ấy Tạ Chẩm Thư đang nằm sấp ngủ li bì.

Nhân viên thí nghiệm đi tới, quan sát Tạ Chẩm Thư qua kính. Lát sau ông ta hỏi: “Tối qua anh ta có dậy không?”

Người trợ lý đáp: “Không ạ.”

Nhân viên thí nghiệm nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Đánh thức anh ta dậy đi, chiều có—”

Ông ta vừa ngẩng mặt lên thì phát hiện Tạ Chẩm Thư ngủ mê mệt nãy giờ đang nhìn mình chòng chọc. Chỉ vừa đối mặt nhau, ông ta đã giật mình lùi lại hai bước, cả người vã mồ hôi lạnh.

Nhân viên thí nghiệm lúng búng: “Sao, sao anh ta lại tỉnh rồi?!”

Tạ Chẩm Thư trần nửa thân trên, anh cúi đầu sờ gáy mình, cơn đau trỗi dậy. Anh đảo mắt quét một vòng, thâu tóm đại khái tình hình chung quanh.

Người trợ lý đẩy bàn phím ra, đứng dậy quan sát tình huống. Cậu ta cũng chẳng gan góc hơn nhân viên thí nghiệm là bao, cậu ta không dám lại gần lớp kính, bèn kéo áo choàng của nhân viên thí nghiệm núp sau lưng ông ta mà dòm, thốt lên: “Tỉnh dậy thật rồi!”

Nhân viên thí nghiệm nói: “Thế còn giả được chắc? Anh ta… Chỉ huy Tạ! Anh còn tỉnh táo chứ?”

Ánh mắt Tạ Chẩm Thư dửng dưng.

Nhân viên thí nghiệm bình tĩnh lại, thận trọng nói: “Chỉ huy, anh nghe thấy tôi nói không? Tôi là người phụ trách anh, cảm ơn anh đã cống hiến cho liên minh, trận mấy hôm trước đánh khá lắm.”

Ông ta đã ngoài bốn mươi, vóc người tầm thước, đương bận một chiếc áo choàng đơn giản, tóc rẽ ngôi lệch. So với người trợ lý thì ông ta có vẻ dày dạn hơn. Ông ta chỉ nói một nửa mọi chuyện, nhắc đến cuộc chiến mấy hôm trước nhưng không hề đả động tới biểu hiện mất kiểm soát của Tạ Chẩm Thư trong cuộc chiến ấy.

Tạ Chẩm Thư không đáp, người nhân viên thí nghiệm nói tiếp: “Một mình anh đã tiêu diệt chiến hạm của phe địch, nay toàn thể liên minh đều biết ơn anh, anh chính là vị anh hùng chiến tranh lẫy lừng của chúng tôi.”

Thái độ của ông ta dần chuyển sang bợ đỡ, song sự bợ đỡ ấy lại rất gượng gạo, rõ mồn một là bình thường chính ông ta cũng chẳng có thói quen ấy. Có lẽ vì một mục đích nào đó nên ông ta mới không thể không tỏ ra như vậy.

Bởi nãy giờ không hề được đáp lời nên nhân viên thí nghiệm bèn chậm rãi lại gần lớp kính, thái độ càng thân thiện: “Đánh trận xong rồi, anh cũng cần nghỉ ngơi nên mấy hôm nay tôi mới không cho người đánh thức anh dậy. Có điều hôm nay là một ngày khá đặc biệt, chiều nay Tổng Chỉ huy sẽ thay mặt toàn thể liên minh đến thăm anh đấy, anh sắp trở thành cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi nhất rồi.”

Mới mấy ngày trước bọn họ còn đòi đánh đòi giết Tạ Chẩm Thư, vậy mà nay bọn họ đã tôn Tạ Chẩm Thư làm anh hùng chiến tranh. Song điều trớ trêu nhất chính là Tạ Chẩm Thư đã không thi hành bất kỳ một mệnh lệnh nào của liên minh, anh thậm chí còn vi phạm những mệnh lệnh ấy, chỉ là giờ bọn họ đang cần Tạ Chẩm Thư nên Tạ Chẩm Thư mới là anh hùng. Anh hùng không bao giờ phạm sai lầm, anh hùng là con người thập toàn thập mỹ của thời đại, thế nên tự bọn họ sẵn lòng chấp nhận mọi hành động của Tạ Chẩm Thư, tự kiếm cớ cho Tạ Chẩm Thư.

Nhân viên thí nghiệm nói: “Trong bài phát biểu với công chúng ngày hôm qua, Tổng Chỉ huy đã tuyên dương anh đấy, ngài ấy nói anh đã điều khiển Yếm Quang để dụ hỏa lực của phe địch, đó là chiêu giương Đông kích Tây trong sách cổ, tuy hơi mạo hiểm nhưng hiệu quả rất đáng kể! Mất đi Mã Ares, quân phía Bắc tạm thời sẽ không thể oanh tạc chúng ta. Mọi người đều khen anh, trên báo bảo ngay từ hồi ở Học viện Quân sự anh đã xuất sắc rồi…”

Ông ta chẳng khác nào một diễn viên ba xu đang gồng mình diễn tròn vai, ráng điều khiển biểu cảm trước mặt lớp kính, nhưng dù ông ta nói gì cũng chỉ như đang độc thoại. Dần dà giọng ông ta bé đi, hình như cảm nhận được sự khó xử và lúng túng của mình.

Người trợ lý khẽ khàng: “Thầy à, có khi nào tín hiệu sợ hãi vẫn chưa hết hẳn, anh ta vẫn chưa tỉnh hẳn không?”

Nhân viên thí nghiệm như một gã hề sau tấm rèm đã hạ, mang gương mặt vẫn còn trang điểm theo dõi Tạ Chẩm Thư. Bên dưới lớp vỏ phấn khích của ông ta là nỗi sợ hãi, vừa nói ông ta vừa nơm nớp đề phòng vì sợ Tạ Chẩm Thư sẽ thình lình gây rối. Giờ nghe người trợ lý nói thế lại làm ông ta thấy cũng may, lẩm nhẩm: “Cậu nói đúng, có khi… anh ta chưa tỉnh hẳn lại tốt hơn.”

Bọn họ xì xà xì xầm bên ngoài lớp kính, ai dè đúng lúc ấy Tạ Chẩm Thư cất tiếng: “Các người đã làm gì tôi?”

Giọng anh trầm khàn khác hẳn bình thường, như thể đã lâu lắm rồi anh chưa dùng đến giọng mình. Khi nói ra câu ấy, tuy mặt  lạnh tanh nhưng anh lại rất tỉnh táo. Không la hét, không khóc lóc, càng chẳng mừng rỡ vì còn sống, anh chỉ thờ ơ như đã tách rời khỏi cơ thể này, đã chẳng còn bộc lộ cảm xúc trước nỗi đau hay sự đe dọa đơn thuần nữa.

Nhưng thế còn khiến người nhân viên thí nghiệm sợ hơn là anh la hét, bởi lẽ một người sở dĩ còn được gọi là một con người khi họ biết vui buồn đau giận. Khi mà Tạ Chẩm Thư không còn thể hiện bất kỳ dao động cảm xúc nào nữa thì có nghĩa anh đã đến gần với những “vị thần” trong truyền thuyết, cũng đã biến thành một vũ khí chiến tranh thực sự.

Vũ khí thì không có lập trường, thường chúng chỉ việc giết người mà thôi.

Người trợ lí lên tiếng: “Bọn tôi cải tạo anh một tí ấy mà—”

Nhân viên thí nghiệm chặn họng người trợ lý: “Bọn tôi đã nhận lệnh giúp anh liên kết với thần núi!” trong ánh nhìn của Tạ Chẩm Thư, nách ông ta bắt đầu dính dớp, như bị ai bóp cổ, ông ta cố gắng lì gan nói tiếp, “Đây là mệnh lệnh của Tổng Chỉ huy, vì liên minh, bọn tôi không thể không tuân theo.”

Lưng Tạ Chẩm Thư chi chít những mũi tiêm. Nếu không có xương cốt của thần thì có lẽ lớp da ấy đã bị hoại tử. Nhớ lại mọi việc trước khi mình hôn mê, anh đoán ý người trợ lí nói cải tạo tức là tải ý thức của anh lên để kết nối với Chúc Âm và Yếm Quang.

Đúng lúc ấy tiếng chuông gần đó reo lên. Người trợ lí tất tả chạy tới, nhìn thấy số thì bảo nhân viên thí nghiệm: “Thầy, Phòng Lãnh đạo của Tổng Chỉ huy gọi!”

Nhân viên thí nghiệm nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, hốt hoảng: “Sao giờ này đã đến rồi? Cậu nghe máy đi đã!”

Người trợ lí nghe điện thoại, nhân viên thí nghiệm lại gần lớp kính với vẻ mặt sốt ruột. Ông ta hạ giọng, khẽ van xin: “Chỉ huy, Tổng Chỉ huy sắp đến thăm hỏi anh rồi, đây là việc công khai, tất cả người dân đều sẽ nghe đài, chúng ta vừa đánh thắng trận xong, anh phải tỏ ra vui vẻ. Chỉ huy à, tôi xin anh đấy, hãy bảo thí nghiệm của chúng ta tiến hành rất thuận lợi đi mà, không thì… Không thì tôi xong mất!”

Vẻ mặt khổ sở, ông ta túm bù xù mái tóc rẽ ngôi: “Nếu Tổng Chỉ huy biết thí nghiệm gặp trục trặc thì ông ta sẽ đổi người mất, giờ đang lúc chiến tranh, tôi sẽ bị đẩy lên tiền tuyến, nhưng mà tôi không phải lính, đến cả súng tôi còn chẳng biết dùng nữa là!”

Ông ta che giấu ý thức cá nhân của Tạ Chẩm Thư, rồi tự ý giải thích những hành động của Yếm Quang thành một kiểu chiến thuật, đồng thời ra sức lấy lòng Tạ Chẩm Thư cũng là nhằm bám víu lại nơi đây. Đây là nơi an toàn nhất liên minh, pháo đạn bắn không tới đây. Huống hồ, tạo ra một anh hùng chiến tranh rất có lợi cho ông ta, ông ta còn mơ sau khi chiến tranh chấm dứt, mình sẽ trở thành cha đẻ của việc liên kết ý thức ở liên minh phía Nam nữa là.

Tạ Chẩm Thư hơi cụp mắt, vì đang ngồi trên bàn thí nghiệm nên anh cao hơn hẳn người nhân viên thí nghiệm đang cúi mình lạy lục. Ánh sáng kỳ ảo xuyên qua hai mặt kính, trong chớp mắt, ngỡ như người nhân viên thí nghiệm đang quỳ lạy một pho tượng thần trầm tĩnh.

Hồi lâu sau, Tạ Chẩm Thư cúi nửa thân xuống, ánh mắt anh tựa tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi. Anh vô cảm đến tột độ, tỏa ra một cảm giác không thể lại gần, anh nói từng câu từng chữ: “Được thôi, nhưng ông sẵn sàng lấy cái gì ra để trao đổi?”